Tiểu thuyết - Trà trộn phòng con gái - chương 4
Lượt xem : |
r />
“Vạn Lý là bạn của tôi, tôi không muốn cậu ấy khó xử, cậu đi đi. Bây giờ, Tô Tô không muốn có bạn trai cậu đừng có làm phiền cô bé nữa”. Tôi ném lại một câu, rồi quay người kéo Tô Tô, định rời khỏi chỗ này, không muốn đôi co với cậu ta.
“Láo toét!”.
Cậu ta đột nhiên tung nắm đấm về phía tôi.
Á... Người xem hét lên kinh hoàng.
Tôi quay nửa người lại, dùng bàn tay còn đang rảnh rang bắt lấy nắm đấm của cậu ta, cánh tay còn lại vẫn nhẹ nhàng nắm tay Tô Tô.
“Câu lạc bộ tán thủ Học viện Thương mại Hoa Đông, e rằng sinh viên năm nhất, năm hai bọn cậu đều không biết nhỉ?”. Tôi gạt nắm đấm của cậu ta sang một bên, quay hẳn người lại, nhìn cậu ta, chậm rãi nói.
“Anh Tiểu Mân!”. Nghe thấy tên “Câu lạc bộ tán thủ Học viện Thương mại Hoa Đông”, trong đám người xem, không biết là ai hét to một tiếng đầy ngạc nhiên.
“Là anh ấy, đúng thật là anh ấy rồi!”. Vài sinh viên năm ba, năm tư hiếm hoi trong đám đông lần lượt kêu lên. Câu lạc bộ tán thủ đã giải tán sau khi tôi tốt nghiệp không lâu, nên những người nhớ rõ có một câu lạc bộ huy hoàng một thời cũng chỉ có những sinh viên năm ba, năm tư này mà thôi.
“Không biết!”. Cậu ta lại lần nữa giơ nắm đấm về phía tôi.
Tôi một tay gạt nắm đấm của cậu ta ra, lợi dụng quán tính, dùng vai húc mạnh vào ngực cậu ta. Tay còn lại vẫn nắm tay Tô Tô, bảo vệ cô bé.
Người cậu ta bay ra khoảng nửa mét, rơi xuống bên cạnh chân những người đứng xem.
Nhưng người tập bóng rổ như cậu ta cũng khá mạnh mẽ, đang hừng hực định đứng dậy, bỗng từ phía xa một cây đàn ghita bay đến, đập rất mạnh vào người cậu ta.
“Xin lỗi anh ấy ngay!”. Vạn Lý mặt đỏ phừng phừng chạy như bay đến, tức giận nói.
Tam công tử chống tay đứng dậy, cầm ghita lên, đập mạnh xuống đất.
Tiếng dây đàn bị đứt vang lên, chiếc đàn ghita YAMAHA đắt tiền vỡ vụn.
“Tao ra khỏi ban nhạc! Tao tự thành lập ban nhạc riêng!”. Tam công tử trợn mắt lên, hét lớn. Mọi người xung quanh đều ồ lên.
“Mày...”. Vạn Lý tức đến nỗi con ngươi như muốn lồi ra.
“Vạn Lý, em cũng không cần tức giận. Bọn trẻ bây giờ có hiểu lòng biết ơn là gì đâu?”. Tôi ngại không muốn xen vào việc nội bộ của ban nhạc bọn họ, nắm tay Tô Tô, quay người đi.
Những người xem tự động tách ra nhường đường cho chúng tôi.
“Tô Tô không phải là bạn gái của tôi, nhưng nếu cậu muốn theo đuổi cô ấy, ít nhất cũng phải có sự đồng ý của tôi”. Tôi đột ngột quay lại nói.
Trên đường đến chỗ đậu xe, Tô Tô cúi đầu không nói gì, dường như trong lòng nặng trĩu tâm sự.
Đêm trong trường, âm thanh xào xạc có hơi lạnh lẽo.
“Tô Tô, vui lên đi”. Trình Lộ nói với Tô Tô, “Những việc như thế này, quen rồi thì sẽ không sao. Không phải chị nói rồi sao, hồi Hiểu Ngưng còn đi học, còn có anh chàng nhảy sông vì chị ý là gì?”.
“Sao lại kéo tớ vào đây?”. Hiểu Ngưng hơi không hài lòng.
Tôi cười gượng gạo, lòng thầm nghĩ chắc đây là phiền phức của những người đẹp.
“Anh Tiểu Mân, em không thích anh ta”. Tô Tô đột nhiên tỏ rõ thái độ của mình, ngẩng đầu nói với tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trong bóng đêm càng trở nên đẹp đẽ, vầng trán tròn tròn thuần khiết như trẻ con, còn những lọn tóc bóng mượt phản chiếu ánh đèn lại giống như một tấm lụa đẹp, phủ lên hai má của cô bé.
“Nếu cậu ta còn làm phiền em, em cứ nói với anh”. Tôi nhẹ nhàng xoa trán cô bé, nói.
Tô Tô lắc đầu: “Không sao đâu, thường ngày em cũng không ở trong trường”.
“Điểm này anh cũng khá đàn ông đấy”. Trình Lộ ở bên cạnh khẽ nói. © DiendanLeQuyDon.comTừ miệng của Trình Lộ thốt ra một câu tán dương mà trăm năm khó thấy.
“Chúng ta về đi, Tô Tô, em còn phải tắm chung với bọn chị nữa chứ?”. Linh Huyên đột nhiên thúc giục nói.
“Đúng rồi, hôm nay em phải tắm cùng các chị!”. Tô Tô ngay lập tức trút bỏ những việc không vui, vui vẻ nói.
Tôi cười cười, mở cửa xe, để cho bốn người họ ngồi lên, sau đó, trong ánh đèn đường mờ ảo, chúng tôi nhẹ nhàng rời khỏi Học viện Thương mại Hoa Đông vừa yên tĩnh lại vừa huyên náo này. Về đến chung cư đã là chín giờ tối. Vì buổi tối chỉ ăn chút ít điểm tâm hoa quả, cả năm người chúng tôi đều thấy đói bụng, thế là Linh Huyên xuống bếp, nấu cho chúng tôi vài món để chống đói.
“Ừm, đồ ăn ở bên ngoài có ngon đến mức nào cũng không sánh được với đồ mà chị Linh Huyên nấu!”, về đến chung cư, Tô Tô quên hết mọi việc không hay, dáng vẻ lại hoạt bát đầy sức sống, tay cầm chiếc sandwich, bơ dính quanh miệng, nói.
“Lương Mân, không ngờ anh đánh nhau cũng giỏi như vậy”. Linh Huyên ngồi cạnh tôi, quay sang nói.
“Cái đấy không phải là đánh nhau, mà là tán thủ”. Tôi giải thích.
Hiểu Ngưng từ trong phòng tắm gọi cả bọn vào, tôi đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Tô Tô đột nhiên kéo tôi lại: “À, suýt thì quên, đồ hôm nay mua cho anh này!”.
Cô bé cúi xuống tìm trong đống túi quanh chân mình, rồi lôi ra một cái hộp: “Ten ten ten tèn! Anh Tiểu Mân, mua cho anh đấy!”.
Tôi nhận lấy, nụ cười vụt tắt. Thì ra, cái cô bé mua không phải là cái gì khác mà là “bộ sản phẩm dành cho năm tuổi” gồm hai chiếc quần lót và hai đôi tất màu đỏ.
“Anh Tiểu Mân, anh mở ra xem đi, xem xem size có vừa không?”. Tô Tô nhìn tôi đầy hy vọng, nói.
“À... Cảm ơn!”. Tôi cầm cái hộp, lòng thì nghĩ chẳng nhẽ mình phải nói cả size của mình cho cô bé.
“Mở ra xem đi mà!”. Tô Tô nũng nịu giục.
“Được rồi, được rồi”. Tôi bị cô bé nũng nịu đến mức không thể từ chối, chỉ còn cách mở ra.
Size của chiếc quần lót không nhỏ, chất liệu cũng khá thoải mái, chỉ có điều phía trước quần có thêu một chữ “phúc” màu vàng rất to, làm tôi không khỏi toát mồ hôi hột, trán lạnh toát.
“Ha ha ha ha!”. Nhìn thấy điệu bộ lúng túng của tôi, Trình Lộ cười lớn.
“Tô Tô nói năm nay là năm tuổi của anh, nhất định phải mua cho anh đấy”. Linh Huyên ở bên cạnh giải thích.
“Được rồi, cám ơn nhé!”. Tôi hơi có chút ngại ngùng. Tuy không tin vào mấy thứ đồ này, nhưng dù sao cũng là tâm ý của Tô Tô.
“Anh Tiểu Mân nhất định phải mặc đấy! Thứ hai em sẽ kiểm tra!”. Tô Tô chu môi lại, nhìn tôi nói.
“Cái này... anh giữ để làm kỷ niệm thôi không được à?”. Tôi khéo léo hỏi.
“Mua rồi thì phải mặc chứ!”. Tô Tô nhìn tôi, rồi quay đầu nhìn Trình Lộ, “Anh xem, chị Lộ Lộ cũng mặc đấy!”.
“Đừng nói linh tinh... Chị làm gì có...”, vốn đang đứng ngoài xem kịch hay, Trình Lộ bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Có mà có mà, em nhìn thấy chị Lộ Lộ có treo ở bên ngoài cửa sổ phòng chị ấy. Bằng ren và có hoa ở bên cạnh, cả quần lót đỏ và áo ngực đỏ đều có”. Tô Tô nói chắc chắn.
“Cái này...”. Trình Lộ không thể biện minh gì thêm, cắn môi, không biết nên nói thế nào.
“Ha ha ha!”. Lần này đến lượt tôi cười lớn. Cứ nghĩ đến Trình Lộ đầy kiêu ngạo mà lại mặc quần lót và áo ngực màu đỏ, tôi không thể nào nhịn được cười.
“Đồ xấu xa, cút vào trong phòng cho tôi, chúng tôi phải đi tắm rồi!”. Mặt Trình Lộ đỏ dừ, chỉ hận một nỗi không thể ném nửa cái bánh sandwich đang ăn dở vào mặt tôi.
Tôi tránh ánh mắt hình viên đạn của cô ta, cầm “bộ sản phẩm dành cho năm tuổi” đi về phòng, lại lấy phong bì mà thầy chủ nhiệm khoa đưa cho, đổ những bức ảnh bên trong lên bàn ra xem, dần chìm vào hồi ức của những ngày tháng trước đây.
Mình năm ấy, Cố Sảnh năm ấy... Tôi càng xem càng đau lòng, đặt bức ảnh trong tay xuống, đi ra phòng khách rót nước uống. Đột nhiên, từ phòng tắm bên cạnh vọng ra tiếng họ đang nô đùa.
“Mấy ngày không thấy, ngực Tô Tô của chúng ta lại to thêm rồi này!”. Trình Lộ bên trong phòng tắm cao giọng nói.
“Chị Lộ Lộ đáng ghét, lại nói em, em không kỳ lưng cho chị nữa”. Tô Tô nũng nịu nói.
“Đúng đấy, đúng đấy, đúng là to hơn thật”. Không ngờ Hiểu Ngưng cũng lên tiếng.
“Á... Chị Hiểu Ngưng cũng đáng ghét quá! Đừng có sờ nữa! Buồn mà buồn mà!”. Tiếng cười của Tô Tô lanh lảnh như tiếng chuông bạc, tiếp đó là tiếng va chạm của mấy cái chậu rửa mặt vang lên trong phòng tắm.
“Nói ra mới thấy, eo của Hiểu Ngưng nhỏ hơn so với hồi trước đấy, tập luyện thế nào vậy?”. Trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tiếng của Linh Huyên vọng ra.
“Cũng không tập luyện gì, dạo này mình để tâm hơn trong chuyện ăn uống thôi. A! Tô Tô! Tay của em lạnh quá!”.
“Ha ha ha, ai bảo vừa nãy chị sờ em?”. Bên trong lại vang lên tiếng cười đắc ý của Tô Tô.
“Haizz, mình không thể nào không ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh, nhất là lúc xem phim dài tập. Nếu không, bụng mình cũng không to thế này”. Trong những âm thanh hỗn loạn, tiếng than thở của Trình Lộ nổi lên.
“Lộ Lộ, cậu vẫn đẹp mà. Không so được với Hiểu Ngưng, nhưng so với số đông thì cậu vẫn hơn nhiều. Hiểu Ngưng là cơ thể ma quỷ, không thể so được”. Linh Huyên an ủi.
“Thôi vậy, mười mấy năm nay đều không so được với Hiểu Ngưng... Linh Huyên, cậu gội đầu cho mình với”. Trình Lộ nói tiếp.
“Nói gì đến vóc dáng, mình còn đang ngưỡng mộ chiều cao của cậu đây”. Hiểu Ngưng nói.
Cảm giác này, giống như đột nhập phòng tắm của con gái vậy, tôi đang định trở về phòng mình để tránh việc tâm hồn bị quấy nhiễu, đột nhiên lại nghe thấy Linh Huyên ở bên trong hỏi: “Mọi người nói xem... người như Lương Mân, có khi nào một ngày nào đó sẽ thích con gái không?”.
Bọn họ chắc chắn tưởng tôi đang ở trong phòng, nói đến tôi một cách thản nhiên như không.
“Chị Linh Huyên, chị vẫn chưa từ bỏ à?”. Tô Tô nói một câu nửa như giễu cợt.
“Nếu thế, nhất định tớ không để cho anh ta ở đây”. Hiểu Ngưng lập tức lên tiếng.
“Việc ấy đương nhiên là không được”. Trình Lộ nói luôn.
“Nhưng anh Tiểu Mân rất tốt mà...”. Tô Tô nói.
“Đúng vậy, tớ cũng thấy thật đáng tiếc...”. Linh Huyên cũng nói.
“Mình tắm xong rồi, mình ra ngoài trước đây”. Hiểu Ngưng bảo.
Nghe thấy Hiểu Ngưng sắp ra khỏi phòng tắm, tôi cuống cuồng cầm cốc nước, phi vào phòng mình. Tôi vô tình nghe được câu chuyện trong phòng tắm của bọn họ, nếu như bị Hiểu Ngưng hiểu lầm là tôi cố ý nghe trộm, thế thì tiêu.
Tôi vừa vào đến phòng mình, ngoài phòng tắm liền vọng vào tiếng mở cửa lạch cạch. Tôi có thể hình dung ra cảnh Hiểu Ngưng đi ra khỏi phòng tắm người đầy hơi nước. Suýt nữa thì bị Hiểu Ngưng bắt gặp, tôi không thể không thở phào một hơi. Cho đến nay, sự tin tưởng của Hiểu Ngưng đối với tôi vẫn chưa đủ, tôi lúc nào cũng phải cẩn thận.
Ding ding ding ...
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tôi đi đến, cầm lên, ra là có tin nhắn.
Trình Tư Vy. Trong máy điện thoại hiển thị cái tên này.
Cô ấy lại gửi tin nhắn cho tôi... Lòng tôi hơi trầm xuống, mở tin nhắn ra xem.
Qua đây uống rượu với tôi đi.
Trong tin nhắn, chỉ có bảy chữ. Lúc này đã là mười giờ đêm, nếu như bây giờ tôi đi đến khách sạn Hilton, đến nơi chắc đã là nửa đêm.
Tôi cầm điện thoại, do dự vài giây. Trình Tư Vy... Tôi xem tin nhắn, thầm đọc tên cô ấy, cuối cùng vẫn lấy chiếc áo vest treo trên mắc áo xuống.
Sau một hồi chuẩn bị, tôi lái xe đến cửa chính khách sạn Hilton, đúng mười một giờ đêm. Khu vực quanh đây khá là sầm uất, đèn sáng rực rỡ, biển hiệu xanh đỏ làm mê hoặc lòng người, một chốn nhỏ không có ban đêm trong thành phố lớn Bình Hải.
Cũng có thể là do không muốn không gian xung quanh khách sạn quá ồn ào, khách sạn Hilton không ở trung tâm khu buôn bán mà nằm cách đó một con đường.
Hai bên của khách sạn đều là cao ốc công sở, so sánh thì thấy con phố này yên tĩnh hơn nhiều.
Gửi
QUAY LẠI“Láo toét!”.
Cậu ta đột nhiên tung nắm đấm về phía tôi.
Á... Người xem hét lên kinh hoàng.
Tôi quay nửa người lại, dùng bàn tay còn đang rảnh rang bắt lấy nắm đấm của cậu ta, cánh tay còn lại vẫn nhẹ nhàng nắm tay Tô Tô.
“Câu lạc bộ tán thủ Học viện Thương mại Hoa Đông, e rằng sinh viên năm nhất, năm hai bọn cậu đều không biết nhỉ?”. Tôi gạt nắm đấm của cậu ta sang một bên, quay hẳn người lại, nhìn cậu ta, chậm rãi nói.
“Anh Tiểu Mân!”. Nghe thấy tên “Câu lạc bộ tán thủ Học viện Thương mại Hoa Đông”, trong đám người xem, không biết là ai hét to một tiếng đầy ngạc nhiên.
“Là anh ấy, đúng thật là anh ấy rồi!”. Vài sinh viên năm ba, năm tư hiếm hoi trong đám đông lần lượt kêu lên. Câu lạc bộ tán thủ đã giải tán sau khi tôi tốt nghiệp không lâu, nên những người nhớ rõ có một câu lạc bộ huy hoàng một thời cũng chỉ có những sinh viên năm ba, năm tư này mà thôi.
“Không biết!”. Cậu ta lại lần nữa giơ nắm đấm về phía tôi.
Tôi một tay gạt nắm đấm của cậu ta ra, lợi dụng quán tính, dùng vai húc mạnh vào ngực cậu ta. Tay còn lại vẫn nắm tay Tô Tô, bảo vệ cô bé.
Người cậu ta bay ra khoảng nửa mét, rơi xuống bên cạnh chân những người đứng xem.
Nhưng người tập bóng rổ như cậu ta cũng khá mạnh mẽ, đang hừng hực định đứng dậy, bỗng từ phía xa một cây đàn ghita bay đến, đập rất mạnh vào người cậu ta.
“Xin lỗi anh ấy ngay!”. Vạn Lý mặt đỏ phừng phừng chạy như bay đến, tức giận nói.
Tam công tử chống tay đứng dậy, cầm ghita lên, đập mạnh xuống đất.
Tiếng dây đàn bị đứt vang lên, chiếc đàn ghita YAMAHA đắt tiền vỡ vụn.
“Tao ra khỏi ban nhạc! Tao tự thành lập ban nhạc riêng!”. Tam công tử trợn mắt lên, hét lớn. Mọi người xung quanh đều ồ lên.
“Mày...”. Vạn Lý tức đến nỗi con ngươi như muốn lồi ra.
“Vạn Lý, em cũng không cần tức giận. Bọn trẻ bây giờ có hiểu lòng biết ơn là gì đâu?”. Tôi ngại không muốn xen vào việc nội bộ của ban nhạc bọn họ, nắm tay Tô Tô, quay người đi.
Những người xem tự động tách ra nhường đường cho chúng tôi.
“Tô Tô không phải là bạn gái của tôi, nhưng nếu cậu muốn theo đuổi cô ấy, ít nhất cũng phải có sự đồng ý của tôi”. Tôi đột ngột quay lại nói.
Trên đường đến chỗ đậu xe, Tô Tô cúi đầu không nói gì, dường như trong lòng nặng trĩu tâm sự.
Đêm trong trường, âm thanh xào xạc có hơi lạnh lẽo.
“Tô Tô, vui lên đi”. Trình Lộ nói với Tô Tô, “Những việc như thế này, quen rồi thì sẽ không sao. Không phải chị nói rồi sao, hồi Hiểu Ngưng còn đi học, còn có anh chàng nhảy sông vì chị ý là gì?”.
“Sao lại kéo tớ vào đây?”. Hiểu Ngưng hơi không hài lòng.
Tôi cười gượng gạo, lòng thầm nghĩ chắc đây là phiền phức của những người đẹp.
“Anh Tiểu Mân, em không thích anh ta”. Tô Tô đột nhiên tỏ rõ thái độ của mình, ngẩng đầu nói với tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trong bóng đêm càng trở nên đẹp đẽ, vầng trán tròn tròn thuần khiết như trẻ con, còn những lọn tóc bóng mượt phản chiếu ánh đèn lại giống như một tấm lụa đẹp, phủ lên hai má của cô bé.
“Nếu cậu ta còn làm phiền em, em cứ nói với anh”. Tôi nhẹ nhàng xoa trán cô bé, nói.
Tô Tô lắc đầu: “Không sao đâu, thường ngày em cũng không ở trong trường”.
“Điểm này anh cũng khá đàn ông đấy”. Trình Lộ ở bên cạnh khẽ nói. © DiendanLeQuyDon.comTừ miệng của Trình Lộ thốt ra một câu tán dương mà trăm năm khó thấy.
“Chúng ta về đi, Tô Tô, em còn phải tắm chung với bọn chị nữa chứ?”. Linh Huyên đột nhiên thúc giục nói.
“Đúng rồi, hôm nay em phải tắm cùng các chị!”. Tô Tô ngay lập tức trút bỏ những việc không vui, vui vẻ nói.
Tôi cười cười, mở cửa xe, để cho bốn người họ ngồi lên, sau đó, trong ánh đèn đường mờ ảo, chúng tôi nhẹ nhàng rời khỏi Học viện Thương mại Hoa Đông vừa yên tĩnh lại vừa huyên náo này. Về đến chung cư đã là chín giờ tối. Vì buổi tối chỉ ăn chút ít điểm tâm hoa quả, cả năm người chúng tôi đều thấy đói bụng, thế là Linh Huyên xuống bếp, nấu cho chúng tôi vài món để chống đói.
“Ừm, đồ ăn ở bên ngoài có ngon đến mức nào cũng không sánh được với đồ mà chị Linh Huyên nấu!”, về đến chung cư, Tô Tô quên hết mọi việc không hay, dáng vẻ lại hoạt bát đầy sức sống, tay cầm chiếc sandwich, bơ dính quanh miệng, nói.
“Lương Mân, không ngờ anh đánh nhau cũng giỏi như vậy”. Linh Huyên ngồi cạnh tôi, quay sang nói.
“Cái đấy không phải là đánh nhau, mà là tán thủ”. Tôi giải thích.
Hiểu Ngưng từ trong phòng tắm gọi cả bọn vào, tôi đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Tô Tô đột nhiên kéo tôi lại: “À, suýt thì quên, đồ hôm nay mua cho anh này!”.
Cô bé cúi xuống tìm trong đống túi quanh chân mình, rồi lôi ra một cái hộp: “Ten ten ten tèn! Anh Tiểu Mân, mua cho anh đấy!”.
Tôi nhận lấy, nụ cười vụt tắt. Thì ra, cái cô bé mua không phải là cái gì khác mà là “bộ sản phẩm dành cho năm tuổi” gồm hai chiếc quần lót và hai đôi tất màu đỏ.
“Anh Tiểu Mân, anh mở ra xem đi, xem xem size có vừa không?”. Tô Tô nhìn tôi đầy hy vọng, nói.
“À... Cảm ơn!”. Tôi cầm cái hộp, lòng thì nghĩ chẳng nhẽ mình phải nói cả size của mình cho cô bé.
“Mở ra xem đi mà!”. Tô Tô nũng nịu giục.
“Được rồi, được rồi”. Tôi bị cô bé nũng nịu đến mức không thể từ chối, chỉ còn cách mở ra.
Size của chiếc quần lót không nhỏ, chất liệu cũng khá thoải mái, chỉ có điều phía trước quần có thêu một chữ “phúc” màu vàng rất to, làm tôi không khỏi toát mồ hôi hột, trán lạnh toát.
“Ha ha ha ha!”. Nhìn thấy điệu bộ lúng túng của tôi, Trình Lộ cười lớn.
“Tô Tô nói năm nay là năm tuổi của anh, nhất định phải mua cho anh đấy”. Linh Huyên ở bên cạnh giải thích.
“Được rồi, cám ơn nhé!”. Tôi hơi có chút ngại ngùng. Tuy không tin vào mấy thứ đồ này, nhưng dù sao cũng là tâm ý của Tô Tô.
“Anh Tiểu Mân nhất định phải mặc đấy! Thứ hai em sẽ kiểm tra!”. Tô Tô chu môi lại, nhìn tôi nói.
“Cái này... anh giữ để làm kỷ niệm thôi không được à?”. Tôi khéo léo hỏi.
“Mua rồi thì phải mặc chứ!”. Tô Tô nhìn tôi, rồi quay đầu nhìn Trình Lộ, “Anh xem, chị Lộ Lộ cũng mặc đấy!”.
“Đừng nói linh tinh... Chị làm gì có...”, vốn đang đứng ngoài xem kịch hay, Trình Lộ bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Có mà có mà, em nhìn thấy chị Lộ Lộ có treo ở bên ngoài cửa sổ phòng chị ấy. Bằng ren và có hoa ở bên cạnh, cả quần lót đỏ và áo ngực đỏ đều có”. Tô Tô nói chắc chắn.
“Cái này...”. Trình Lộ không thể biện minh gì thêm, cắn môi, không biết nên nói thế nào.
“Ha ha ha!”. Lần này đến lượt tôi cười lớn. Cứ nghĩ đến Trình Lộ đầy kiêu ngạo mà lại mặc quần lót và áo ngực màu đỏ, tôi không thể nào nhịn được cười.
“Đồ xấu xa, cút vào trong phòng cho tôi, chúng tôi phải đi tắm rồi!”. Mặt Trình Lộ đỏ dừ, chỉ hận một nỗi không thể ném nửa cái bánh sandwich đang ăn dở vào mặt tôi.
Tôi tránh ánh mắt hình viên đạn của cô ta, cầm “bộ sản phẩm dành cho năm tuổi” đi về phòng, lại lấy phong bì mà thầy chủ nhiệm khoa đưa cho, đổ những bức ảnh bên trong lên bàn ra xem, dần chìm vào hồi ức của những ngày tháng trước đây.
Mình năm ấy, Cố Sảnh năm ấy... Tôi càng xem càng đau lòng, đặt bức ảnh trong tay xuống, đi ra phòng khách rót nước uống. Đột nhiên, từ phòng tắm bên cạnh vọng ra tiếng họ đang nô đùa.
“Mấy ngày không thấy, ngực Tô Tô của chúng ta lại to thêm rồi này!”. Trình Lộ bên trong phòng tắm cao giọng nói.
“Chị Lộ Lộ đáng ghét, lại nói em, em không kỳ lưng cho chị nữa”. Tô Tô nũng nịu nói.
“Đúng đấy, đúng đấy, đúng là to hơn thật”. Không ngờ Hiểu Ngưng cũng lên tiếng.
“Á... Chị Hiểu Ngưng cũng đáng ghét quá! Đừng có sờ nữa! Buồn mà buồn mà!”. Tiếng cười của Tô Tô lanh lảnh như tiếng chuông bạc, tiếp đó là tiếng va chạm của mấy cái chậu rửa mặt vang lên trong phòng tắm.
“Nói ra mới thấy, eo của Hiểu Ngưng nhỏ hơn so với hồi trước đấy, tập luyện thế nào vậy?”. Trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tiếng của Linh Huyên vọng ra.
“Cũng không tập luyện gì, dạo này mình để tâm hơn trong chuyện ăn uống thôi. A! Tô Tô! Tay của em lạnh quá!”.
“Ha ha ha, ai bảo vừa nãy chị sờ em?”. Bên trong lại vang lên tiếng cười đắc ý của Tô Tô.
“Haizz, mình không thể nào không ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh, nhất là lúc xem phim dài tập. Nếu không, bụng mình cũng không to thế này”. Trong những âm thanh hỗn loạn, tiếng than thở của Trình Lộ nổi lên.
“Lộ Lộ, cậu vẫn đẹp mà. Không so được với Hiểu Ngưng, nhưng so với số đông thì cậu vẫn hơn nhiều. Hiểu Ngưng là cơ thể ma quỷ, không thể so được”. Linh Huyên an ủi.
“Thôi vậy, mười mấy năm nay đều không so được với Hiểu Ngưng... Linh Huyên, cậu gội đầu cho mình với”. Trình Lộ nói tiếp.
“Nói gì đến vóc dáng, mình còn đang ngưỡng mộ chiều cao của cậu đây”. Hiểu Ngưng nói.
Cảm giác này, giống như đột nhập phòng tắm của con gái vậy, tôi đang định trở về phòng mình để tránh việc tâm hồn bị quấy nhiễu, đột nhiên lại nghe thấy Linh Huyên ở bên trong hỏi: “Mọi người nói xem... người như Lương Mân, có khi nào một ngày nào đó sẽ thích con gái không?”.
Bọn họ chắc chắn tưởng tôi đang ở trong phòng, nói đến tôi một cách thản nhiên như không.
“Chị Linh Huyên, chị vẫn chưa từ bỏ à?”. Tô Tô nói một câu nửa như giễu cợt.
“Nếu thế, nhất định tớ không để cho anh ta ở đây”. Hiểu Ngưng lập tức lên tiếng.
“Việc ấy đương nhiên là không được”. Trình Lộ nói luôn.
“Nhưng anh Tiểu Mân rất tốt mà...”. Tô Tô nói.
“Đúng vậy, tớ cũng thấy thật đáng tiếc...”. Linh Huyên cũng nói.
“Mình tắm xong rồi, mình ra ngoài trước đây”. Hiểu Ngưng bảo.
Nghe thấy Hiểu Ngưng sắp ra khỏi phòng tắm, tôi cuống cuồng cầm cốc nước, phi vào phòng mình. Tôi vô tình nghe được câu chuyện trong phòng tắm của bọn họ, nếu như bị Hiểu Ngưng hiểu lầm là tôi cố ý nghe trộm, thế thì tiêu.
Tôi vừa vào đến phòng mình, ngoài phòng tắm liền vọng vào tiếng mở cửa lạch cạch. Tôi có thể hình dung ra cảnh Hiểu Ngưng đi ra khỏi phòng tắm người đầy hơi nước. Suýt nữa thì bị Hiểu Ngưng bắt gặp, tôi không thể không thở phào một hơi. Cho đến nay, sự tin tưởng của Hiểu Ngưng đối với tôi vẫn chưa đủ, tôi lúc nào cũng phải cẩn thận.
Ding ding ding ...
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tôi đi đến, cầm lên, ra là có tin nhắn.
Trình Tư Vy. Trong máy điện thoại hiển thị cái tên này.
Cô ấy lại gửi tin nhắn cho tôi... Lòng tôi hơi trầm xuống, mở tin nhắn ra xem.
Qua đây uống rượu với tôi đi.
Trong tin nhắn, chỉ có bảy chữ. Lúc này đã là mười giờ đêm, nếu như bây giờ tôi đi đến khách sạn Hilton, đến nơi chắc đã là nửa đêm.
Tôi cầm điện thoại, do dự vài giây. Trình Tư Vy... Tôi xem tin nhắn, thầm đọc tên cô ấy, cuối cùng vẫn lấy chiếc áo vest treo trên mắc áo xuống.
Sau một hồi chuẩn bị, tôi lái xe đến cửa chính khách sạn Hilton, đúng mười một giờ đêm. Khu vực quanh đây khá là sầm uất, đèn sáng rực rỡ, biển hiệu xanh đỏ làm mê hoặc lòng người, một chốn nhỏ không có ban đêm trong thành phố lớn Bình Hải.
Cũng có thể là do không muốn không gian xung quanh khách sạn quá ồn ào, khách sạn Hilton không ở trung tâm khu buôn bán mà nằm cách đó một con đường.
Hai bên của khách sạn đều là cao ốc công sở, so sánh thì thấy con phố này yên tĩnh hơn nhiều.
Gửi
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,10,-,Tiểu,thuyết,-,Trà,trộn,phòng,con,gái,-,chương,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 10 - Tiểu thuyết - Trà trộn phòng con gái - chương 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 10 - Tiểu thuyết - Trà trộn phòng con gái - chương 4 - Tiểu thuyết tình yêu