Old school Easter eggs.
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn

Lượt xem :
iệu giày của ta!"
Nhấc chân hướng mặt của hắn đạp xuống ——
(Clair: Ta chọc trời chọc đất cũng sẽ không dám chọc giận Hùng nữ hiệp >__<)
"A ——"
Trên mặt Kiều Đại Vĩ, hiện lên giấu giày của Bảo Bảo.
Lúc này, quần chúng đã bị làm cho sợ đến chân mềm, mọi người câm như hến.
"Hảo, hảo, thân thủ thật tốt a!"
Đàm Hạ Thụ đứng dậy, vỗ tay khen ngợi.
Hùng Bảo Bảo nhảy ra khỏi quầy ba, hít sâu một cái, thu công. Sau đó, cô rất lễ phép hướng về phía mọi người khom người chào.
"Xin lỗi, quấy nhiễu các vị, mọi người tiếp tục uống cà phê, ta mời khách."
Rút ra bóp da, thả hai tờ tiền giá trị lớn ở quầy, tóc dài khẽ vung,anh tư hào sảng mà đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng KiềuĐại Vĩ ngã xuống đất kêu khóc.
Đàm Hạ Thụ xoay người, đưa mắt nhìn giai nhân rời đi. Cúi đầu, nhìnhướng chiếc túi cà phê được đền bù, tay phủ ngạch, cúi đầu cười, cô gáikỳ lạ!
Những khách nhân thấy nguy cơ giải trừ, âm thầm cười trộm, nhìn mộttràng trò khôi hài, còn có cà phê miễn phí uống, hay! Đám phục vụ thấycửa hàng trưởng của bọn họ bị nữ nhân sửa chữa, ngoài mặt quan tâmthương thế của hắn, kì thực đáy lòng thầm thoải mái, rốt cục cũng cóngày này a, Thiên Lý rõ ràng, báo ứng khó chịu a!
Chỉ có Kiều Đại Vĩ cười không nổi, bị con gái đánh cho thành như vậy, ô... Thật mất thể diện.
Các đồng nghiệp tiến tới đỡ Kiều Đại Vĩ, hỏi han hắn xảy ra chuyệngì, hắn mắng lời thô tục, cầm khăn mãnh liệt lau dấu giày trên mặt.
Đàm Hạ Thụ ôm túi, rời khỏi quán cà phê.
*****
Ánh mặt trời chói mắt, Hạ Thụ từ trong túi quần tây móc ra cái chìakhóa, đi về phía bên đường ngừng lại bên chiếc xe thể thao màu lam.
Giây lát sau, chiếc xe thể thao chạy vào đường cao tốc. Cách mộtngọn, xe cộ thưa thớt, hai bên đường bóng cây thưa thớt. Đàm Hạ Thụ đeolên kính mát, vặn mở nhạc lên, thốt nhiên ánh mắt bừng sáng. Ngã tưđường phía trước, nữ nhân đang cưỡi mô-tô không phải là mới vừa rồi Hùng Bảo Bảo?
Cô đội mũ bảo hiểm màu đen, dừng ở trên đường chờ tín hiệu đèn thayđổi. Đèn hiệu đổi, Đàm Hạ Thụ nhấn ga, dùng động tác mạo hiểm vượt quachiếc xe ô-tô phía trước, đuổi theo cô, bấm còi xe.
Nghe thấy tiếng còi, Hùng Bảo Bảo từ kính chiếu hậu nghiêng mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao màu lam đi theo cô.
Là nam nhân mới rồi? Có chuyện gì sao?
Xe thể thao đuổi tới, anh hạ xuống cửa sổ xe, hướng cô ra hiệu, muốncô nhích tới gần. Anh chạy nhanh hướng bên đường dừng lại, Bảo Bảo cũngphóng xe đi qua, dừng ở bên cạnh xe anh, cô không có tắt máy, chỉ vénlên tấm chắn mũ bảo hiểm, nghiêng đầu nhìn.
Hạ Thụ tháo xuống cặp kính mát, vai trái dựa vào cửa sổ xe, ngước nhìn cô, ánh mắt lười biếng.
"Có thời gian hay không? Cùng nhau uống cà phê?"
Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nơi đó đang để túi cà phê lúc này cô mới mua "đền bù" cho anh.
Thấy cô nhướng lên một bên lông mày, không lên tiếng, anh cười giỡn nói:
"Tôi hôm nay gặp may mắn, có người miễn phí mời tôi sáu ly cà phê lớn."
Khuỷu tay trái đặt dọc theo cửa sổ xe, nhô đầu ra, hướng cô lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng.
"Một người không thể nào uống hết, cùng nhau uống?"
Anh nháy mắt mấy cái, cười đến phong lưu lang thang. Vẻ mặt tự tin,hiển nhiên đối với mị lực của bản thân rất có lòng tin, hàm răng trắng ở trong ánh nắng sáng lóng lánh.
Bảo Bảo tháo mũ bảo hiểm, ôm vào trong ngực, dựa người tới trước, tay phải chống lên mui xe, mắt nhìn chằm chằm anh, tóc dài buông thẳngxuống, anh ngửi thấy mùi hương phát ra từ cô, tưởng tượng cảm giác vàisợi tóc dài vờn qua bên cổ, cảm thấy vô cùng hăng hái.
Cô quan sát anh, chữ chữ rõ ràng nói:
"Tiên sinh, anh cảm thấy anh nói chuyện rất hài hước sao?"
Anh ánh mắt khốn hoặc, không hiểu ý của cô.
Cô vươn tay, véo nhẹ cằm anh, ánh mắt híp thành một đường.
"Tôi ghét nhất lúc cỡi xe bị tiếp cận, vừa nhìn thấy loại người nhưanh, lớn lên đẹp trai liền tự cho là người phong lưu, tay của tôi sẽ rất ngứa, rất muốn đánh người! Anh cho rằng cưỡi chiếc xe ô-tô thể thao, là có thể đầy đường loạn đem tử sao? Nhanh chóng tránh xa tôi một chút!"
Buông tay, thưởng cho anh một ánh mắt hung ác, hàm xúc ý tứ cảnh cáo nồng hậu.
Hạ Thụ thất thần, chợt ngửa đầu cười to, không chút nào ngần ngại đụng cái đinh.
Nhìn anh cười đến vui vẻ, đôi mi thanh tú nhăn lại.
"Có bệnh!"
Đội mũ bảo hiểm lên, rồ ga, chiếc xe tựa như bão táp nhanh chóng rời xa tầm mắt của anh.
Đàm Hạ Thụ hứng thú dạt dào nhìn theo phương hướng cô biến mất —— nữ nhân này thật hấp dẫn!
*****
Thành phố Đài Bắc,
Bên trong một khu nhà tầm thường, là chỗ ẩn thân của sở mật vụ, mộtđám người bí ẩn đang chờ Đàm Hạ Thụ xuất hiện. Đám người kia thân phậnkhác hẳn với thường nhân, hai gã nam tử đôi mắt màu lam đến từ tổng bộcảnh sát hình sự quốc tế ở Pháp; tựa vào góc tường, nam tử mặc đồ đenHàn Chấn Thanh, tước hiệu J tiên sinh, phục vụ cho tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế, chịu trách nhiệm truy tung cũng như giám định các cổ vật bị đánh cắp.
Sau khi mọi người chờ đời được 3h, Đàm Hạ Thụ tới.
"Rốt cuộc đã tới!"
Chịu trách nhiệm trung gian, hiệp trợ cảnh sát hình sự quốc tế phá án – cảnh sát Trầm Khải, hướng bạn tốt phất tay chào hỏi:
"Chờ cậu lâu thật."
Đàm Hạ Thụ khóe miệng ngậm điếu thuốc, thảnh thảnh thơi thơi đi vềphía bọn họ, bước qua lớp thảm đỏ thật dầy, xách theo một thùng đựngdụng cụ màu bạc, dừng trước một cái tủ sắt màu đen ước chừng khoảng 70cm2 đang được mọi người vây lấy.
Trầm Khải gõ gõ tủ sắt.
"Tối hôm qua hồ sơ FAX cho cậu chính là về thứ quỷ này! Đã tim mấychuyên gia mở khóa của Anh, Pháp, Nhật nhưng vẫn chưa ai mở được."
Trầm Khải đề cử Đàm Hạ Thụ thử mở.
"Mở không được tủ sắt, thì không thể định tội cho A Pháp được."
A Pháp cùng đồng đảng của hắn nhiều năm qua bán trộm các cổ vật trong nước, tài liệu giao dịch có thể được giấu ở trong hòm sắt này. TrầmKhải hướng Đàm Hạ Thụ giải thích:
"Chỉ cần tìm ra chứng cớ, trên tổng bộ sẽ phải ban bố lệnh truy nãmàu đỏ, truy bắt A Pháp trên toàn thế giới. Bất quá tủ sắt này có khóađặc chế, rất chắc chắn, nạy ra không ra. Dùng lựu đạn lại sợ hủy diệt đồ vật bên trong..."
Sau khi Trầm Khải giải thích về chiếc tủ sắt, cảnh sát hình sự quốctế dùng tiếng Anh hướng Hạ Thụ trình bày tội của A Pháp. Hàn Chấn Thanhtrầm mặc như trước đứng ở một góc, lãnh mắt nhìn bọn họ.
Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, tháo điếu thuốc trên môi xuống, giao cho Trầm Khải, hướng hắn nháy mắt mắt.
"Xin điếu xì gà."
"Sớm giúp cậu chuẩn bị."
Trầm Khải hướng người ở cửa phòng ra hiệu, nữ phục vụ xuất hiện vớimột hộp xì gà, Đàm Hạ Thụ chọn một cái, đốt thuốc, ngậm ở khóe miệng,lúc này mới nguyện ý động thủ mở khóa.
Anh sờ sờ Tinh Cương khóa, đánh giá nó một lát, mở ra thùng dụng cụ.
"Có được hay không? Gọi bọn họ nhìn một chút chúng ta lợi hại."
Trầm Khải ở bên tai Hạ Thụ nói nhỏ. Hắn cùng người ta vỗ ngực bảo đảm qua, nếu mở không được, thật mất thể diện.
Đàm Hạ Thụ không có trả lời, ngón tay dài gẩy gẩy khí cụ trong rương, bỗng nhiên, hắng giọng hát một khúc tình ca Italy, ngoại ngữ lưu loát,thanh âm trầm gợi cảm, vừa ngâm nga, vừa động thủ lắp ráp công cụ mởkhóa.
Hai vị cảnh sát hình sự quốc tế hai mặt nhìn nhau, hoài nghi cái người vừa hút xì gà vừa ca hát này, thật có thể mở ra tủ sắt?!
Nghe thấy tiếng ca của Hạ Thụ, Hàn Chấn Thanh câu khởi khóe miệng,mỉm cười. Nhìn hai đồng nghiệp nhìn chằm chằm Hạ Thụ giống như trừngquái vật.
Chú ý tới cảnh sát hình sự quốc tế cau lại chân mày, Trầm Khải vỗ Hạ Thụ bả vai.
"Uy, chớ hát nữa, đứng đắn chút."
Đàm Hạ Thụ dứt khoát hát càng lớn tiếng, Trầm Khải đỏ bừng cả khuônmặt, cười hắc hắc ứng phó với ánh mắt hỏi thăm của hai vị cảnh sát hìnhsự quốc tế tóc vàng kia.
Đang đầy nhiệt tình trong tiếng ca, Đàm Hạ Thụ đã lắp ráp xong công cụ mở khóa.
Một cây rất nhỏ rỗng ruột, trước chậm rãi cắm vào ổ khóa, tiếp theocầm lấy một cái ống nghe đặc chế dính vào bên cạnh ổ khóa. Lúc này ——anh dừng lại ca xướng , mọi người thần kinh cũng đi theo căng thẳng .
"Để cho ta nghe một chút, bảo bối..."
Hạ Thụ giống như bác sĩ, đeo lên ống nghe đặc chế, vừa chuyển độngchiếc ống mảnh cắm vào ổ khóa, vừa lắng nghe thanh âm truyền đến.
Hàn Chấn Thanh đối với khí cụ mới mà bạn tốt sử dụng cảm thấy hứng thú, tiến lên quan sát.
Hạ Thụ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chiếc tủ sắt, thiêu đốt xì gà, khói thuốc bao phủ khuôn mặt anh tuấn.
"Ngô."
Anh nhíu mày, nhắm mắt lại, lần nữa chậm chạp xoay tròn chiếc ống rỗng ruột, chuyên chú lắng nghe hơn.
Lúc này, bên trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ, một giọt mồ hôi chảy xuống khuôn mặt Trầm Khải.
Hàn Chấn Thanh ánh mắt dò xét chú ý đến từng động tác của Hạ Thụ. Bỗng nhiên, nghe thấy anh huýt sáo.
"Như thế nào? Có thể mở hay không?"
Trầm Khải hỏi.
Hạ Thụ liếc về hướng Trầm Khải.
"Hắc, bảo bối này rất phức tạp."
"Đơn giản còn phải tìm cậu?"
Trầm Khải liếc anh một cái.
"Ừ."
Hạ Thụ vẻ mặt rùng mình, nghe thấy thanh âm mảnh quản đụng phải tấmkim loại. Xoay tròn mảnh quản, tinh chuẩn tìm ra vị trí tấm kim loại,mỗi lần tìm ra một chỗ, anh dùng một miếng nam châm cắm vào, định vị tấm kim loại, đợi bốn cái nam châm chia ra định vị chung quanh tấm kimloại. Lúc này, nụ cười trở lại trên mặt anh, nghiêng thân hôn hôn tủsắt.
Rắc một tiếng, mọi người ánh mắt đột nhiên phát sáng —— mở rồi? !
Hạ Thụ chuyển động vòng xích, miệng hút xì gà, nhả ra một vòng trònkhói thuốc, thành công kéo ra cửa tủ, anh hướng mọi người tạo một cáithủ thế xin mời.
"Thật tốt quá!"
Trầm Khải kêu to.
Cảnh sát hình sự quốc tế dùng tiếng Anh đặc biệt khen ngợi, hướng Hạ Thụ giơ lên ngón cái, vẻ mặt tán thưởng.
Trầm cảnh sát đắc ý, ôm Hạ Thụ cười híp mắt.
"Thiên tài, thiên tài a! Hảo tiểu tử. Ha hả a!"
Thật có mặt mũi.
Hàn Chấn Thanh cùng cảnh sát hình sự tìm ra văn kiện trong tủ: giấytờ, vài cái túi nhựa túi phong kín, ngay sau đó bắt tay vào kiểm tra mọi nơi trong tủ, không buông tha bất kỳ chỗ nào có thể giấu vật.
Đàm Hạ Thụ thu thập công cụ, hoàn thành nhiệm vụ, Trầm cảnh sát cười ôm lấy anh.
"Đi vào uống một chén đi."
Bên trong buồng chiêu đãi, sớm đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon. Trầm Khải quay đầu lại hướng Hàn Chấn Thanh nói:
"Uy, anh cũng cùng đi."
Ba người bởi vì hợp tác qua mấy vụ án, đã sớm quen thuộc.
Hàn Chấn Thanh hướng hắn gật đầu, lai tiếp tục cùng các đồng nghiệpxử lý văn kiện, ghi chép tương quan báo biểu. Cảnh sát hình sự quốc tếquay đầu lại nhìn thấy Đàm Hạ Thụ, thấp giọng hỏi Hàn Chấn Thanh.
"Cao thủ a, có muốn hay không lôi kéo hắn tới tổng bộ?"
"Lão Đại nhất định rất cao hứng."
Bọn họ nói chính là người phụ trách mảng đồ cổ.
Hàn Chấn Thanh ký tên văn kiện, đạm nói:
"Hắn yêu tự do, không phải là người của công việc."
"Thật sao?"
"Ai, đáng tiếc."
Bọn họ nhìn Đàm Hạ Thụ, anh đang theo Trầm Khải bước về phía cuốiphòng tiếp khách, vừa nện bước, vừa cùng Trầm Khải đàm tiếu, cười vuicởi mở, giở tay nhấc chân đều tỏa ra nhiệt khí, chợt thấy vị cao thủ mởkhóa này, chân tướng đại minh tinh.
*****
Đạo quán Hoa Anh ——
<<1234 ... 24>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT314/4368