XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Lượt xem :

Tác giả: Mạc Lâm
Tình trạng: Hoàn Thành
Tên truyện: Yêu Anh, Thật Đau Lòng!
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu,truyện ngôn tình

Đọc truyện ngôn tình hiện đại, wap đọc truyện trên điện thoại, tiểu thuyết ngôn tình, tiểu thuyết tình yêu, truyện tiểu thuyết hay, chuyện tình cảm mới


Mở đầu

Ở một vùng nông thôn yên tĩnh, những căn nhà thấp bé nằm cạnh nhau dưới ánh chiều tà in bóng ngả về cùng một phía, lộ vẻ cô đơn, có lẽ do trời chiều khiến căn nhà có vẻ cô độc, hay vì căn nhà đã cũ kỹ nên có vẻ tiêu điều, nhưng nhà vẫn là nơi cho ta cảm giác ấm áp.

Nhìn bao quát, cả thôn đều là những căn nhà như vậy, có thể dùng từ nghèo khó để hình dung sinh hoạt của người dân nơi đây, thay vì nói nghèo, nói đúng hơn là không dư dả, nhưng ít ra cuộc sống không quá khó khăn; chưa chắc ăn ngon, nhưng nhất định có thể ăn no.

Cũng vì vậy, người lớn chăm chỉ làm việc kiếm sống, nên đối với trẻ nhỏ, họ không quá nghiêm khắc về việc học hành, hoàn thành giáo dục bắt buộc, nếu không có hứng thú với việc đi học tiếp, vậy thì đi làm!

Nhưng không đại biểu cha mẹ có thể dễ dàng tha thứ cho con khi giáo viên ba ngày hai bữa lại gọi điện thoại một lần, thậm chí đến tận nhà, bởi vì con mình một tuần có năm ngày đi học thì ba ngày quên làm bài tập, hai ngày quên mang bài tập.

Vì vậy ở căn nhà nhỏ phía bên phải, lúc mặt trời đang ngả về phía Tây, truyền ra tiếng gầm giận dữ của người mẹ, làm cửa sổ cũng phải chấn động.

"Uông Xảo Ninh…"

Quả nhiên tiếng rống giận của người mẹ cũng không khác mấy với tiếng gầm của sư tử Hà Đông, chỉ thấy cửa căn phòng bên phải vội vàng mở ra, một cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh ôm đầu chạy ra khỏi cửa, lè lưỡi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như may mắn vì mình đã chạy trốn nhanh.

Tiếng rống giận này không lớn không nhỏ, nên căn phòng sát vách bên trái cũng nghe thấy, vì vậy người ta cũng mở cửa sổ ra, nhìn một chút xem là tình huống gì.

Cô gái nhỏ đứng ở trước sân nhà, đang suy nghĩ nên hay không trở lại trong cơn gió lốc đi đối mặt với người mẹ đang nổi giận của mình, nhưng không có thời gian cho cô bé suy nghĩ nhiều, mẹ cô đã đi ra cửa; mà sát vách mẹ Quý cũng đang nhô đầu ra, ở vùng nông thôn này, một nhà đánh trẻ vạn nhà hưởng ứng...

"Uông Xảo Ninh, con còn dám chạy?"

Cô gái nhỏ xin khoan dung nắm lỗ tai của mình, "Mẹ, con xin lỗi mà!"

Mẹ Uông nắm lấy cổ áo con gái, giận đến nói không ra lời, bà biết con gái mình không thích đi học, nhưng làm bài tập nên tính là bổn phận của học sinh đi! Đứa nhỏ này cuối cùng muốn như thế nào?"Xảo Ninh, mẹ biết con không thích học, không thích đi học, nhưng ít nhất bài tập phải làm chứ, giáo viên ba ngày hai bữa lại gọi điện thoại cho mẹ, mặt mũi của mẹ để ở đâu nữa!"

"Con... con biết rồi ạ!" Uông Xảo Ninh rất bất đắc dĩ, mỗi lần làm bài tập cô đều sẽ ngủ, cô tình nguyện dùng thời gian đó giúp đỡ mẹ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện này so việc học thú vị hơn nhiều...

Mẹ Uông than thở, bà biết con gái rất ngoan ngoãn, bà bận rộn công việc, con gái đều giúp bà một tay chăm sóc chuyện lớn nhỏ trong nhà, có thể nói chuyện trong nhà chưa bao giờ khiến bà phiền não.

Nhưng bà hi vọng con bà học tập chăm chỉ một chút, ít nhất về sau có thể không phải lao động chân tay, không phải khổ cực.

"Nhưng mẹ... Những bài tập kia, con không biết làm!" Uông Xảo Ninh nói rất vô tội, giống như cô là người bất đắc dĩ nhất.

Mắt mẹ Uông trợn trắng, "Đó là vì con đi học đều ngủ gà ngủ gật... thầy giáo đã nói cho mẹ biết rồi."

"Con..."

Mẹ Uông thở dài nói tiếp, "Xảo Ninh, con cố gắng học tập một chút, nếu không về sau muốn làm sao đây? Chẳng lẽ muốn giống mẹ đến công xưởng làm công nhân sao?"

"Làm công nhân có cái gì không tốt!" Uông Xảo Ninh vừa nói, giống như rất không thích nghe người ta nói làm công nhân là xấu.

Nói đùa, mẹ của cô đi làm ở công xưởng, rất vất vả đây!

"Rất vất vả."

"Nhưng..." Cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, bên trên khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười sáng lạn, "Cũng không khổ cực bằng việc đọc sách á!"

"Con còn dám nói..."

Lúc này từ sau lưng truyền đến giọng nói của một người mẹ khác, giọng nói tương đối dịu dàng, cùng giọng oang oang của mẹ Uông chênh lệch rất nhiều, "Chị Uông! Xảo Ninh rất hiểu chuyện! Chuyện đi học cứ từ từ không sao đâu!"

Hai mẹ con xoay người nhìn về phía sau lưng, thì ra là mẹ Quý ở sát vách, gia đình này mới chuyển đến đây mấy tháng trước, Uông Xảo Ninh không biết nhiều, nhưng mẹ Uông và mẹ Quý cùng đi làm ở công xưởng, nên cũng biết nhau, hai người tuổi tác tương đương nên trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau.

Mẹ Uông cười cười, kéo con gái nói, "Xảo Ninh, đây là dì Quý."

"Con chào dì Quý."

Mẹ Quý cười cười, "Xảo Ninh thật ngoan, nghe nói đã giúp đỡ mẹ một tay làm việc nhà rồi, thật sự là một đứa trẻ ngoan!"

Uông Xảo Ninh cười cười, nhìn mẹ một cái, trong ánh mắt kia như muốn nói "Chỉ có mẹ mới không phải biết con gái của mình tốt", khiến mẹ cô mắt trợn trắng.

"Đứa nhỏ này học tập không tốt, tôi đang muốn tức chết rồi."

Nhưng Xảo Ninh khéo léo hiểu chuyện thật sự là an ủi lớn nhất trong lòng mẹ Uông, đại khái chính là cách thể hiện tình cảm của cha mẹ phương Đông đi! Có nhiều hơn nữa cảm động, vui mừng, cũng không muốn nói ra khỏi miệng, cảm giác khen ngợi đứa bé rất khó chịu.

Mẹ Quý đứng ở cửa sổ, nhìn hai mẹ con nhà họ Uông trong sân, lúc này, có người đi đến phía sau bà.

"Mẹ, ai vậy?"

Một giọng nam trầm thấp, trong âm thanh lộ ra thành thục chững chạc, mẹ Quý tránh sang một bên, khiến người nói chuyện hiện ra trước cửa sổ.

"Là dì Uông và con gái."

Người nam sinh kia liền đứng ở bên cạnh mẹ mình cùng nhau nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khi anh thấy ngoài cửa sổ hai mẹ con, dĩ nhiên Uông Xảo Ninh cũng nhìn thấy anh.

Lộ mặt mới biết, nam sinh này đại khái cũng giống cô là học sinh trung học, nhưng âm thanh lại tương đối thành thục, cao hơn cô một cái đầu, gương mặt kia là sự kết hợp giữa ngây thơ của nam sinh và chững chạc của đàn ông, thanh tú lộ ra vẻ khôi ngô, là một nam sinh đang thời kỳ trổ mã, so sánh với Uông Xảo Ninh dinh dưỡng không đầy đủ, gương mặt vẫn còn trẻ con, thật khác xa.

"Xảo Ninh, đây là con trai của dì, gọi là Thạch Khiêm." mẹ Quý hướng Xảo Ninh giới thiệu con của bà, về phần mẹ Uông đã sớm gặp qua con trai của bà rồi.

Nam sinh gật đầu, nhìn về phía mẹ Uông, "Con chào dì Uông."

Mẹ Uông cười cười, không quên dạy bảo con gái, "Xảo Ninh, con phải học hỏi Thạch Khiêm nhiều, Thạch Khiêm cũng giúp mẹ làm việc nhà, quan trọng nhất là, thành tích học tập rất tốt, ít nhất không phải đang làm bài tập thì ngủ."

"Mẹ..." Giọng nói bất mãn mẹ cô luôn làm cô nhục chí.

Mặt của cô đỏ hết, hơn nữa cũng tại cái nhìn soi mói của nam sinh kia; ánh mắt của Quý Thạch Khiêm không có nhiều cảm xúc, không có chế giễu, cũng không quá xem trọng, chỉ lẳng lặng nhìn.

Mẹ Quý đề nghị, "Nếu không về sau Xảo Ninh đến tìm Thạch Khiêm cùng nhau làm bài tập đi! Hai đứa chăm sóc lẫn nhau, như vậy chúng ta trực ca đêm cũng tương đối yên tâm."

Mẹ Uông vỗ tay khen hay, "Tốt quá! Chỉ sợ sẽ làm phiền Thạch Khiêm rồi. Xảo Ninh rất không chuyên tâm, làm bài tập thì sẽ ngủ, hơn nữa sờ đông sờ tây..."

"Mẹ..." tại đây sao cô cái gì cũng sai vậy?

"Thạch Khiêm, có thể không?" mẹ Quý hỏi con trai.

Quý Thạch Khiêm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, coi như cho mẹ mình thuận nước giong thuyền (tự quyết định); vì vậy tại đây hai mẹ quyết định, nhờ Thạch Khiêm giúp đỡ Xảo Ninh làm bài tập.

"Thạch Khiêm, dì nhà họ Uông quyền cho con, nha đầu này nếu như không chuyên tâm, con có thể dạy dỗ nó."

Uông Xảo Ninh mở to hai mắt, không thể tin được mẹ cứ như vậy bán cô rồi. Đây coi là cái gì? Bán nữ cầu vinh sao?

Cô thở dài cúi thấp đầu xuống, lúc hai mẹ đang thảo luận rôm rả lại ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với cái nhìn chăm chú của anh.

Cô rất không sợ chết nhìn lại, một chút bộ dạng cô gái xấu hổ cũng không có, cô như vậy, lại gợi lên hứng thú của anh.

Vì vậy Quý Thạch Khiêm nở nụ cười, rất nhẹ, rất cạn, dường như chỉ trong nháy mắt liền biến mất, sau đó anh xoay người rời khỏi cửa sổ.

"Cười cái gì chứ?" Cô lẩm bẩm.

Một khắc kia, bọn họ không có phát hiện, trái tim thế nhưng xuất hiện một loại cảm xúc, gọi là mong đợi.

*

Chương 1

Nhà họ Uông và nhà họ Quý thật ra có rất nhiều điểm chung, đều là quả phụ mang theo đứa trẻ sống một mình, cha của Uông Xảo Ninh và Quý Thạch Khiêm đều vì tai nạn lao động mà chết, hai nhà đều muốn đi khỏi nơi thương tâm đó, vì vậy lần lượt đi tới vùng nông thôn này.

Cho nên hai đứa bé từ nhỏ đều tương đối hiểu chuyện, hiểu được thế nào là chia sẻ việc nhà với mẹ, khiến mẹ chuyên tâm làm việc, chỉ là phương thức của hai đứa bé không giống nhau.

Uông Xảo Ninh nghĩ, cô có thể giúp mẹ làm các loại việc nhà, như là quét dọn, giặt quần áo, nấu cơm, mọi thứ đều được, chỉ có duy nhất việc học thì cô thật sự không được; mà Quý Thạch Khiêm lại khác, anh biết trừ làm một đứa trẻ chăm chỉ, mẹ đối với anh còn có mong đợi khác, mà chính anh cũng biết, muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, chỉ có cố gắng chuyên tâm học tập.

Mà hai đứa trẻ cũng thừa hưởng tính cách của mẹ chúng, Uông Xảo Ninh hoạt bát không câu nệ, Quý Thạch Khiêm ôn hòa kín kẽ. Hai nhà là hàng xóm, nhưng lại có tính cách khác nhau, trong những năm tháng trưởng thành đó, hai nhà cùng giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau.

Kể từ ngày hai bà mẹ sắp xếp cho Uông Xảo Ninh đi theo Quý Thạch Khiêm cùng nhau làm bài tập, năm giờ tan học, nhiệm vụ của Uông Xảo Ninh chính là có mặt ở nhà họ Quý, tiếp nhận Quý Thạch Khiêm "Giám thị”

Công xưởng tan việc muộn, bình thường người lớn về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, vì vậy 3, 4 tiếng để cho hai đứa trẻ chăm sóc lẫn nhau, cũng là chuyện tốt.

Ấn chuông cửa, Uông Xảo Ninh đeo cặp sách, tâm trạng chán nản tới cực điểm. Cùng với mấy ngày qua đến nhà họ Quý làm bài tập, mặc dù bài tập đã làm xong, nhưng thật sự rất nhàm chán, không thú vị.

Hơn nữa Quý Thạch Khiêm là người rất trầm mặc, trừ dạy cô bài tập thì sẽ nói chuyện, còn phần lớn thời gian đều là yên lặng đọc sách của anh.

Không tới nửa phút, đã có người mở cửa, đương nhiên là Quý Thạch Khiêm. Anh đã thay đồng phục, mặc quần áo thể thao, đứng ở trước mặt cô.

"Haizz..." Cô thở dài một tiếng, không còn hơi sức nói gì thêm.

Quý Thạch Khiêm không nói cái gì, nghiêng người sang một bên để cho cô đi vào. Nhìn bộ dáng cô nhỏ gầy, đeo một cái cặp sách thật to, tự nhiên trong lòng anh cảm thấy thật buồn bực.

Cô bé này đã là học sinh trung học, sao hành động và tính cách lại giống như học sinh tiểu học vậy?

Đóng cửa lại, đi theo cô vào phòng khách, ngồi trước bàn đọc sách đặt bên cửa sổ. Phòng khách không l
123 ... 23>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT47/5015

pacman, rainbows, and roller s