Tiểu thuyết Buông Tay, Tôi Không Lấy Chồng-full
Lượt xem : |
iểu cảm thay đổi bất thường, rón rén muốn rời khỏi anh.
Thấy cô muốn giữ anh làm của riêng, khiến anh rất vui sướng nhưng hành động tiếp theo của cô lại làm anh bất mãn. Thuận thế đem cô đặt ở dưới người, đem vật nam tính từ phía sau đâm thẳng vào ép mở hoa huyệt bên trong ra.
"A!" Đồng Tử Lâm cúi đầu kêu lên một tiếng, trong lòng càng bất mãn, cô không thích tư thế này chút nào giống như động vật đang giao phối vậy, "Buông em ra!"
Cô ở phía dưới anh kháng nghị, giãy giụa, anh lại càng hài lòng hơn, "Đều đã như vậy rồi, em còn muốn đi đâu!" Vừa nói anh vừa hăng say công kích, càng làm hoa huyệt của cô thêm ướt át.
Cô nức nở một tiếng, như một con động vật nhỏ bị khi dễ đến thảm, "Anh cũng đã làm rất lâu rồi..." Chính là muốn nói đại gia anh có thể nghỉ ngơi.
"Chưa đủ!" Một năm ăn chay không thể nói bù ít như vậy, đây chỉ mới là món khai vị mà thôi.
"Em..." Ân ái đúng thật rất thoải mái, nhưng làm lâu như vậy cô cũng cảm thấy khó chịu, "Em không thoải mái, anh dừng lại!"
Ngày xưa chỉ cần cô nói như vậy, anh tuyệt đối sẽ nhanh chóng buông cô ra, nhưng một năm không gặp, Đồng Tử Lâm dường như quên mất một số thứ.
"Phải không?" Hắc Nhược Hoành ngừng lại, rút vật nam tính ra khỏi hoa huyệt của cô, lúc Đồng Tử Lâm còn chưa phản ứng kịp, đem cô lật người lại, mở bắp đùi của cô ra, cẩn thận nhìn xem có phải bị thương gì không.
A! Để cho cô chết đi cho xong! Đồng Tử Lâm không nghĩ tới lời nói của mình lại đưa tới hành động phía dưới, nếu như cô có năng lực biết trước, đánh chết cô, cô cũng không cần bị anh nhìn như vậy, cái địa phương đó chính cô cũng chưa có xem qua lần nào đâu.
Anh hừ lạnh, hoa huyệt ngoại trừ có chút sưng đỏ ra, cũng không có chỗ nào không ổn, đặc biệt cánh hoa nhỏ của cô còn muốn thoả mãn mà run rẩy, rất khó nói anh phục vụ cô không dễ chịu.
Chứng tỏ là cô đang nói dối, anh một lần nữa luân khởi vũ khí, mạnh mẽ đâm thẳng vào. Kích tình mạnh mẽ nhanh chóng đánh thẳng vào cô, cô biết, anh phát hiện lời nói dối của cô.
Trận kích tình này trở thành chạy Ma-ra-tông, mà người ngã xuống trước tất nhiên là cô.
Đến khi trời sáng thì trận kích tình trong căn hộ mới từ từ nhạt nhẽo.
Đồng Tử Lâm thực đã bị dời chiến trường đi, toàn thân trần truồng nằm lỳ ở trên giường, cô mệt mỏi muốn ngủ, trong phòng tắm người đàn ông đang tắm vòi sen. Cô rất muốn ngủ, chỉ cần mí mắt đóng lại là cô có thể ngủ, thế nhưng cô không thể, cô còn chưa có trút giận mà!
Tính tình cô rất quật cường, cô không thích người khác giẫm trên đầu cô, cho nên nhất định phải trút giận. Khi cô nghe được tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, trong đầu nói nên trút giận mới được.
"Này!" Thanh âm của cô rất nhỏ, hô lên một tiếng, hôm nay thật không có tí sức lực.
Hắc Nhược Hoành dừng động tác lau tóc lại, xác định không phải là anh nghe lầm, mới mở miệng, "Em kêu anh?"
Thanh lọc lại âm thanh khàn khàn cổ họng, Đồng Tử Lâm cố gắng làm cho giọng nói của mình trở lại bình thường, "Ngày hôm qua coi như không có gì phát sinh cả!"
Lời kịch này hẳn là câu đối thoại sau một đêm tình của nam nữ sao? Hắc Nhược Hoành nhíu nhíu mi, "Ừ" nhẹ giọng đáp một tiếng, không có dị nghị gì.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, Đồng Tử Lâm cau mày, tại sao lại như vậy? Anh dường như không có một chút nào quan tâm đến cô, là bởi vì anh có phụ nữ khác sao?
Một năm không gặp, anh dường như thay đổi rất nhiều, Đồng Tử Lâm mệt mỏi ý thức bây giờ muốn ngủ như hồ dán, cô rất muốn ngủ, thế nhưng nghĩ đến người đàn ông này không nghĩ đến cô nữa, thì con trùng tham ngủ đều bị đuổi đi hết.
Cô khẽ nâng đầu lên, trong mắt chứa sự không cam lòng, bất mãn, cô bị anh đè xuống giường giằng co một đêm, giống như là gái hầu anh ngủ.
Hắc Nhược Hoành không nói gì, chỉ nói: "Tối hôm qua anh không có tránh thai."
Đồng Tử Lâm khóe miệng nâng lên một nụ cười, người đàn ông này thật ấu trĩ, cho rằng dựa đứa trẻ là có thể trói chặt cô? Cô đang muốn phản bác thì anh lại nói thêm một câu khiến cô tức giận muốn hộc máu.
"Nhớ uống thuốc." Hắc Nhược Hoành ném khăn lông xuống, qua loa vuốt lại tóc, nhặt quần áo trên đất lên, nhanh chóng mặc vào.
Lúc này mỗi một lời nói, một hành động của người đàn ông này, đều khiến cho Đồng Tử Lâm cảm giác cô thực sự giống như gái hầu anh ngủ, "Hắc Nhược Hoành, anh..."
"Anh đi trước." Hắc Nhược Hoành đi về phía chiếc gương chỉnh sửa lại một chút, xoay người ánh mắt nhìn người phụ nữ trên giường, gương mặt lạnh nhạt.
Tức giận, lửa giận trong lòng càng cháy mãnh liệt, Đồng Tử Lâm cắn cắn môi, đột ngột đề nghị: "Anh có muốn tiếp tục duy trì quan hệ này không?"
Nếu là Hắc Nhược Hoành trước kia, nhất định sẽ khinh thường hành vi này của cô, thậm chí còn mắng cô một trận...
Hắc Nhược Hoành nhíu mi, "Như vậy chỉ là quan hệ... trên giường?"
Cô gật đầu, trong mắt khiêu khích rất rõ ràng, "Có muốn hay không?"
Anh nở nụ cười, một nụ cười không có tí độ ấm nào, "Được."
Đồng Tử Lâm kinh ngạc, cô thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ hùa theo lời của cô, còn đáp ứng lời đề nghị hoang đường này. Đột nhiên cảm thấy một năm này, cô hình như đã bỏ qua việc gì, "A, a Hoành?"
Không hề kêu cả tên lẫn họ của anh, Đồng Tử Lâm giống như trước kêu tên anh như vậy.
"Làm sao vậy? Lâm Lâm."
Anh xưng hô như vậy không có gì sai, chỉ là thiếu một chút ôn nhu, anh trước đây gọi tên của cô, dù sao vẫn khiến cho nàng có một cảm giác vui sướng phất qua.
"Không có gì..." Dáng vẻ kiêu ngạo thoáng cái bị diệt, lúc này Đồng Tử Lâm không biết hình dung tâm tình cô như thế nào, Hắc Nhược Hoành đi lên phía trước, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, mặt không thay đổi nói lại một lần, "Nhớ kỹ uống thuốc." Dặn dò xong liền xoay người rời đi.
Cô ngơ ngác nhìn bóng người đi xa, nhìn cánh cửa bị đóng lại, cả phòng đột nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh. Loại im lặng không một tiếng động này thật đáng sợ, Đồng Tử Lâm cảm thấy sau một đêm hoan ái mệt mỏi, ý thức cùng thân thể dường như tách khỏi nhau.
Anh, làm sao lại thay đổi như vậy? Trước kia anh đâu như vậy? Cô để tay lên ngực tự hỏi lòng. Lúc trước anh đối với cô rất tốt, đúng, chỉ có thể dùng một chữ tốt để hình dung anh, nhưng bây giờ anh đối với cô, điều không phải tốt, nhưng cũng không xấu, nên hình dung như thế nào đây...
Trong lòng có một thanh âm vang lên, là không quan tâm... Đúng, chính là không quan tâm, anh bây giờ đối với cô chính là không quan tâm, anh lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở cô uống thuốc, không muốn giữa bọn họ có bất kì điều gì ràng buộc.
Cô nên lớn tiếng hỏi lại anh, tại sao muốn cô uống thuốc, uống thuốc rất có hại đối với phụ nữ, anh làm gì mà không mang bảo hộ!
Đúng, cô nên nói như vậy, nhưng cô lại quên mất, bị vẻ mặt xa lạ của anh dọa quên nói lại.
Lúc trước bọn họ cũng không dồn hết tâm trí vào việc tránh thai, tự nhiên mà làm, luôn nói phụ nữ giỏi thay đổi, phụ nữ vô tình, sự thật cũng là đàn ông tuyệt tình nhất mới khiến cho người khác thất vọng đau khổ...
Đồng Tử Lâm nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai mắt theo phản xạ mà chớp động, nếu không nhìn kỹ, thì nhìn cô hiện giờ rất giống một xác chết.
Rất lâu sau, trên mặt của cô xuất hiện một vẻ mặt có thể nói quỷ dị. Có một chút áy náy, có một chút tức giận, cũng có một chút bất mãn.
Áy náy chính là trước kia cô tùy hứng khiến anh trở nên lạnh lùng như vậy, nhưng đau lòng chỉ là một cái thoáng mà qua, tức giận là bởi vì cô bị anh đối xử như vậy.
"Tên khốn kiếp!" Cô hô to một tiếng, giống như Hắc Nhược Hoành đang đứng ở trước mắt cô để cô đánh chửi phát tiết.
Cánh tay vung lên, đánh trúng chính là không khí, thân thể đau nhức nhắc nhở cô một điều. Đó chính là Hắc Nhược Hoành tên khốn kiếp này rõ ràng không giúp cô tắm rửa gì hết, mặc cho cô như một món đồ chơi bị hư nằm ở chỗ này.
Thân thể của cô ngoại trừ đau xót, nơi riêng tư còn có bụng dưới đều lưu lại dịch bẩn của anh, tuyến mồ hôi của cô cũng ra không ít, toàn thân đều sền sệt.
Mà anh, chỉ lo bản thân sảng khoái sau khi xong liền phủi mông rời đi!
Hắc Nhược Hoành, lần sau gặp mặt, cô phải đem anh đánh cho răng rơi đầy đất!
Bất quá Đồng Tử Lâm muốn gặp anh, lại không dễ dàng như vậy, bởi vì anh bề bộn nhiều việc, đây đều là chị hai nói cho cô biết.
Khó có dip cùng chị hai hẹn nhau cùng uống cà phê, trọng tâm câu chuyện đều là Hắc Nhược Hoành.
Đồng Tử Lâm nghe đến mệt liền vòng vo đổi đề tài, nhìn cái bụng nhô ra rõ rệt của chị hai nói, "Chị hai, chị có mấy tháng rồi?"
"Có bảy tháng rồi." Đồng Tử Du ôn nhu cười nói.
"Oa! Thực sự thật nhanh nha! Lúc nào sinh vậy?" Đồng Tử Lâm hai mắt mở thật to, tựa như chưa thấy qua phụ nữ có thai. Thường nghe nói phụ nữ có thai là đẹp nhất. Lời này sử dụng ở trên người Đồng Tử Du thật sự là thích hợp, sau khi Đồng Tử Du mang thai càng nữ tính hơn.
"Không còn lâu nữa đâu, còn có hai, ba tháng nữa thôi." Đồng Tử Du cười vỗ về cái bụng, "Được rồi, em tư lúc trước sinh một bé trai, em cũng không trở về thăm."
Không để ý đến lời trách cứ trong miệng của chị hai, Đồng Tử Lâm ngây ngô cười: "Ha hả."
Đồng Tử Du lắc đầu, quyết định người lớn không so đo với con nít, "Lúc rảnh rỗi nhớ đến thăm em tư đó."
"Có, em có thăm rồi, mấy hôm trước rảnh rỗi em có trở về thăm em ấy rồi." Sau khi trở về, chuyện của công ty cũng thong thả, mà cũng bởi vì tâm tình cô cũng không tốt, liền về nhà giải sầu một chút.
Trước kia có nghe qua em gái sinh con trai, nhưng bởi vì chuyện cá nhân nên cũng chưa có về thăm lần nào, "Thằng bé lớn lên thật đáng yêu, hay cũng sinh một..."
"Có thể sinh..." Đồng Tử Du ám chỉ nói, tin tưởng Đồng Tử Lâm có thể nghe hiểu
"Chị hai, chúng ta có thể tạm thời không nhắc đến Hắc Nhược Hoành được không?" Vừa nhắc tới người đàn ông kia, cô liền một bụng lửa.
"Chị có nói đến cậu ta sao?" Đồng Tử Du làm bộ nghe không hiểu mà nói.
Ngực Đồng Tử Lâm như có tảng đá lớn bị vỡ, cho dù đau nhức đến chết cũng không kêu lên đau đớn, "Không có!"
Đồng Tử Du thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên mặt em ba viết đầy khó chịu, rõ ràng muốn ngoài miệng lại nói không muốn.
"Chi hai, chị đây là cái biểu tình gì!" Đồng Tử Lâm hô to bất mãn.
"Không phải chị muốn nói em, chính em hãy tự nhìn đi, với điều kiện của A Hoành, cậu ấy không sợ không tìm được phụ nữ khác sao." Đồng Tử Du một mạch giải thích rõ ràng.
"Chị hai, giá cả trên thị trường của em cũng không ít nha!" Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, như là một đứa con nít không được cho kẹo.
"Thế nhưng chị không có nghe nói có người nào theo đuổi em nha!" Đồng Tử Du nhấp một miếng bánh kem, trêu ghẹo nói.
"Em đây cũng không có nghe nói..." Có ai muốn theo đuổi anh ta nha?
"Có đó, rất nhiều nha, còn nhớ cô bé lớp trưởng cùng lớp với em hồi tiểu học không?"
"Cái cô có ba là hiệu trưởng đó hả?"
"Đúng, chính là cô ấy, còn có cô gái cùng tuổi với em, hồi trung học hay đứng đầu lớp mỗi năm
QUAY LẠIThấy cô muốn giữ anh làm của riêng, khiến anh rất vui sướng nhưng hành động tiếp theo của cô lại làm anh bất mãn. Thuận thế đem cô đặt ở dưới người, đem vật nam tính từ phía sau đâm thẳng vào ép mở hoa huyệt bên trong ra.
"A!" Đồng Tử Lâm cúi đầu kêu lên một tiếng, trong lòng càng bất mãn, cô không thích tư thế này chút nào giống như động vật đang giao phối vậy, "Buông em ra!"
Cô ở phía dưới anh kháng nghị, giãy giụa, anh lại càng hài lòng hơn, "Đều đã như vậy rồi, em còn muốn đi đâu!" Vừa nói anh vừa hăng say công kích, càng làm hoa huyệt của cô thêm ướt át.
Cô nức nở một tiếng, như một con động vật nhỏ bị khi dễ đến thảm, "Anh cũng đã làm rất lâu rồi..." Chính là muốn nói đại gia anh có thể nghỉ ngơi.
"Chưa đủ!" Một năm ăn chay không thể nói bù ít như vậy, đây chỉ mới là món khai vị mà thôi.
"Em..." Ân ái đúng thật rất thoải mái, nhưng làm lâu như vậy cô cũng cảm thấy khó chịu, "Em không thoải mái, anh dừng lại!"
Ngày xưa chỉ cần cô nói như vậy, anh tuyệt đối sẽ nhanh chóng buông cô ra, nhưng một năm không gặp, Đồng Tử Lâm dường như quên mất một số thứ.
"Phải không?" Hắc Nhược Hoành ngừng lại, rút vật nam tính ra khỏi hoa huyệt của cô, lúc Đồng Tử Lâm còn chưa phản ứng kịp, đem cô lật người lại, mở bắp đùi của cô ra, cẩn thận nhìn xem có phải bị thương gì không.
A! Để cho cô chết đi cho xong! Đồng Tử Lâm không nghĩ tới lời nói của mình lại đưa tới hành động phía dưới, nếu như cô có năng lực biết trước, đánh chết cô, cô cũng không cần bị anh nhìn như vậy, cái địa phương đó chính cô cũng chưa có xem qua lần nào đâu.
Anh hừ lạnh, hoa huyệt ngoại trừ có chút sưng đỏ ra, cũng không có chỗ nào không ổn, đặc biệt cánh hoa nhỏ của cô còn muốn thoả mãn mà run rẩy, rất khó nói anh phục vụ cô không dễ chịu.
Chứng tỏ là cô đang nói dối, anh một lần nữa luân khởi vũ khí, mạnh mẽ đâm thẳng vào. Kích tình mạnh mẽ nhanh chóng đánh thẳng vào cô, cô biết, anh phát hiện lời nói dối của cô.
Trận kích tình này trở thành chạy Ma-ra-tông, mà người ngã xuống trước tất nhiên là cô.
Đến khi trời sáng thì trận kích tình trong căn hộ mới từ từ nhạt nhẽo.
Đồng Tử Lâm thực đã bị dời chiến trường đi, toàn thân trần truồng nằm lỳ ở trên giường, cô mệt mỏi muốn ngủ, trong phòng tắm người đàn ông đang tắm vòi sen. Cô rất muốn ngủ, chỉ cần mí mắt đóng lại là cô có thể ngủ, thế nhưng cô không thể, cô còn chưa có trút giận mà!
Tính tình cô rất quật cường, cô không thích người khác giẫm trên đầu cô, cho nên nhất định phải trút giận. Khi cô nghe được tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, trong đầu nói nên trút giận mới được.
"Này!" Thanh âm của cô rất nhỏ, hô lên một tiếng, hôm nay thật không có tí sức lực.
Hắc Nhược Hoành dừng động tác lau tóc lại, xác định không phải là anh nghe lầm, mới mở miệng, "Em kêu anh?"
Thanh lọc lại âm thanh khàn khàn cổ họng, Đồng Tử Lâm cố gắng làm cho giọng nói của mình trở lại bình thường, "Ngày hôm qua coi như không có gì phát sinh cả!"
Lời kịch này hẳn là câu đối thoại sau một đêm tình của nam nữ sao? Hắc Nhược Hoành nhíu nhíu mi, "Ừ" nhẹ giọng đáp một tiếng, không có dị nghị gì.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, Đồng Tử Lâm cau mày, tại sao lại như vậy? Anh dường như không có một chút nào quan tâm đến cô, là bởi vì anh có phụ nữ khác sao?
Một năm không gặp, anh dường như thay đổi rất nhiều, Đồng Tử Lâm mệt mỏi ý thức bây giờ muốn ngủ như hồ dán, cô rất muốn ngủ, thế nhưng nghĩ đến người đàn ông này không nghĩ đến cô nữa, thì con trùng tham ngủ đều bị đuổi đi hết.
Cô khẽ nâng đầu lên, trong mắt chứa sự không cam lòng, bất mãn, cô bị anh đè xuống giường giằng co một đêm, giống như là gái hầu anh ngủ.
Hắc Nhược Hoành không nói gì, chỉ nói: "Tối hôm qua anh không có tránh thai."
Đồng Tử Lâm khóe miệng nâng lên một nụ cười, người đàn ông này thật ấu trĩ, cho rằng dựa đứa trẻ là có thể trói chặt cô? Cô đang muốn phản bác thì anh lại nói thêm một câu khiến cô tức giận muốn hộc máu.
"Nhớ uống thuốc." Hắc Nhược Hoành ném khăn lông xuống, qua loa vuốt lại tóc, nhặt quần áo trên đất lên, nhanh chóng mặc vào.
Lúc này mỗi một lời nói, một hành động của người đàn ông này, đều khiến cho Đồng Tử Lâm cảm giác cô thực sự giống như gái hầu anh ngủ, "Hắc Nhược Hoành, anh..."
"Anh đi trước." Hắc Nhược Hoành đi về phía chiếc gương chỉnh sửa lại một chút, xoay người ánh mắt nhìn người phụ nữ trên giường, gương mặt lạnh nhạt.
Tức giận, lửa giận trong lòng càng cháy mãnh liệt, Đồng Tử Lâm cắn cắn môi, đột ngột đề nghị: "Anh có muốn tiếp tục duy trì quan hệ này không?"
Nếu là Hắc Nhược Hoành trước kia, nhất định sẽ khinh thường hành vi này của cô, thậm chí còn mắng cô một trận...
Hắc Nhược Hoành nhíu mi, "Như vậy chỉ là quan hệ... trên giường?"
Cô gật đầu, trong mắt khiêu khích rất rõ ràng, "Có muốn hay không?"
Anh nở nụ cười, một nụ cười không có tí độ ấm nào, "Được."
Đồng Tử Lâm kinh ngạc, cô thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ hùa theo lời của cô, còn đáp ứng lời đề nghị hoang đường này. Đột nhiên cảm thấy một năm này, cô hình như đã bỏ qua việc gì, "A, a Hoành?"
Không hề kêu cả tên lẫn họ của anh, Đồng Tử Lâm giống như trước kêu tên anh như vậy.
"Làm sao vậy? Lâm Lâm."
Anh xưng hô như vậy không có gì sai, chỉ là thiếu một chút ôn nhu, anh trước đây gọi tên của cô, dù sao vẫn khiến cho nàng có một cảm giác vui sướng phất qua.
"Không có gì..." Dáng vẻ kiêu ngạo thoáng cái bị diệt, lúc này Đồng Tử Lâm không biết hình dung tâm tình cô như thế nào, Hắc Nhược Hoành đi lên phía trước, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, mặt không thay đổi nói lại một lần, "Nhớ kỹ uống thuốc." Dặn dò xong liền xoay người rời đi.
Cô ngơ ngác nhìn bóng người đi xa, nhìn cánh cửa bị đóng lại, cả phòng đột nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh. Loại im lặng không một tiếng động này thật đáng sợ, Đồng Tử Lâm cảm thấy sau một đêm hoan ái mệt mỏi, ý thức cùng thân thể dường như tách khỏi nhau.
Anh, làm sao lại thay đổi như vậy? Trước kia anh đâu như vậy? Cô để tay lên ngực tự hỏi lòng. Lúc trước anh đối với cô rất tốt, đúng, chỉ có thể dùng một chữ tốt để hình dung anh, nhưng bây giờ anh đối với cô, điều không phải tốt, nhưng cũng không xấu, nên hình dung như thế nào đây...
Trong lòng có một thanh âm vang lên, là không quan tâm... Đúng, chính là không quan tâm, anh bây giờ đối với cô chính là không quan tâm, anh lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở cô uống thuốc, không muốn giữa bọn họ có bất kì điều gì ràng buộc.
Cô nên lớn tiếng hỏi lại anh, tại sao muốn cô uống thuốc, uống thuốc rất có hại đối với phụ nữ, anh làm gì mà không mang bảo hộ!
Đúng, cô nên nói như vậy, nhưng cô lại quên mất, bị vẻ mặt xa lạ của anh dọa quên nói lại.
Lúc trước bọn họ cũng không dồn hết tâm trí vào việc tránh thai, tự nhiên mà làm, luôn nói phụ nữ giỏi thay đổi, phụ nữ vô tình, sự thật cũng là đàn ông tuyệt tình nhất mới khiến cho người khác thất vọng đau khổ...
Đồng Tử Lâm nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai mắt theo phản xạ mà chớp động, nếu không nhìn kỹ, thì nhìn cô hiện giờ rất giống một xác chết.
Rất lâu sau, trên mặt của cô xuất hiện một vẻ mặt có thể nói quỷ dị. Có một chút áy náy, có một chút tức giận, cũng có một chút bất mãn.
Áy náy chính là trước kia cô tùy hứng khiến anh trở nên lạnh lùng như vậy, nhưng đau lòng chỉ là một cái thoáng mà qua, tức giận là bởi vì cô bị anh đối xử như vậy.
"Tên khốn kiếp!" Cô hô to một tiếng, giống như Hắc Nhược Hoành đang đứng ở trước mắt cô để cô đánh chửi phát tiết.
Cánh tay vung lên, đánh trúng chính là không khí, thân thể đau nhức nhắc nhở cô một điều. Đó chính là Hắc Nhược Hoành tên khốn kiếp này rõ ràng không giúp cô tắm rửa gì hết, mặc cho cô như một món đồ chơi bị hư nằm ở chỗ này.
Thân thể của cô ngoại trừ đau xót, nơi riêng tư còn có bụng dưới đều lưu lại dịch bẩn của anh, tuyến mồ hôi của cô cũng ra không ít, toàn thân đều sền sệt.
Mà anh, chỉ lo bản thân sảng khoái sau khi xong liền phủi mông rời đi!
Hắc Nhược Hoành, lần sau gặp mặt, cô phải đem anh đánh cho răng rơi đầy đất!
Bất quá Đồng Tử Lâm muốn gặp anh, lại không dễ dàng như vậy, bởi vì anh bề bộn nhiều việc, đây đều là chị hai nói cho cô biết.
Khó có dip cùng chị hai hẹn nhau cùng uống cà phê, trọng tâm câu chuyện đều là Hắc Nhược Hoành.
Đồng Tử Lâm nghe đến mệt liền vòng vo đổi đề tài, nhìn cái bụng nhô ra rõ rệt của chị hai nói, "Chị hai, chị có mấy tháng rồi?"
"Có bảy tháng rồi." Đồng Tử Du ôn nhu cười nói.
"Oa! Thực sự thật nhanh nha! Lúc nào sinh vậy?" Đồng Tử Lâm hai mắt mở thật to, tựa như chưa thấy qua phụ nữ có thai. Thường nghe nói phụ nữ có thai là đẹp nhất. Lời này sử dụng ở trên người Đồng Tử Du thật sự là thích hợp, sau khi Đồng Tử Du mang thai càng nữ tính hơn.
"Không còn lâu nữa đâu, còn có hai, ba tháng nữa thôi." Đồng Tử Du cười vỗ về cái bụng, "Được rồi, em tư lúc trước sinh một bé trai, em cũng không trở về thăm."
Không để ý đến lời trách cứ trong miệng của chị hai, Đồng Tử Lâm ngây ngô cười: "Ha hả."
Đồng Tử Du lắc đầu, quyết định người lớn không so đo với con nít, "Lúc rảnh rỗi nhớ đến thăm em tư đó."
"Có, em có thăm rồi, mấy hôm trước rảnh rỗi em có trở về thăm em ấy rồi." Sau khi trở về, chuyện của công ty cũng thong thả, mà cũng bởi vì tâm tình cô cũng không tốt, liền về nhà giải sầu một chút.
Trước kia có nghe qua em gái sinh con trai, nhưng bởi vì chuyện cá nhân nên cũng chưa có về thăm lần nào, "Thằng bé lớn lên thật đáng yêu, hay cũng sinh một..."
"Có thể sinh..." Đồng Tử Du ám chỉ nói, tin tưởng Đồng Tử Lâm có thể nghe hiểu
"Chị hai, chúng ta có thể tạm thời không nhắc đến Hắc Nhược Hoành được không?" Vừa nhắc tới người đàn ông kia, cô liền một bụng lửa.
"Chị có nói đến cậu ta sao?" Đồng Tử Du làm bộ nghe không hiểu mà nói.
Ngực Đồng Tử Lâm như có tảng đá lớn bị vỡ, cho dù đau nhức đến chết cũng không kêu lên đau đớn, "Không có!"
Đồng Tử Du thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên mặt em ba viết đầy khó chịu, rõ ràng muốn ngoài miệng lại nói không muốn.
"Chi hai, chị đây là cái biểu tình gì!" Đồng Tử Lâm hô to bất mãn.
"Không phải chị muốn nói em, chính em hãy tự nhìn đi, với điều kiện của A Hoành, cậu ấy không sợ không tìm được phụ nữ khác sao." Đồng Tử Du một mạch giải thích rõ ràng.
"Chị hai, giá cả trên thị trường của em cũng không ít nha!" Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, như là một đứa con nít không được cho kẹo.
"Thế nhưng chị không có nghe nói có người nào theo đuổi em nha!" Đồng Tử Du nhấp một miếng bánh kem, trêu ghẹo nói.
"Em đây cũng không có nghe nói..." Có ai muốn theo đuổi anh ta nha?
"Có đó, rất nhiều nha, còn nhớ cô bé lớp trưởng cùng lớp với em hồi tiểu học không?"
"Cái cô có ba là hiệu trưởng đó hả?"
"Đúng, chính là cô ấy, còn có cô gái cùng tuổi với em, hồi trung học hay đứng đầu lớp mỗi năm
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu44/984