Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 5
Lượt xem : |
rượu. Kết quả, mọi người đều khôngthể tránh nạn.
Vương tổng giơ chén kính mọi người, mọi người cũng chỉ có thể cố gắng uống xong, mấy cô gái mặt đã đỏ lên, nhíu mi cũng không dám hé răng.Chung Tình cảm thấy vị cay chạy từ đầu lưỡi xuống cổ họng, rồi đi vào dạ dày. Cô đã rất lâu không uống rượu, thấy có chút cay, mùi vị nồng nồngnày khiến cô có chút hoảng hốt, trong dầu hiện lên một khung cảnh xa hoa trụy lạc, cô từng sống mơ mơ màng màng.
Vương tổng vừa lòng vỗ vỗ vai Tiểu Vân, sang sảng cười to, \"Các nữđồng nghiệp của chung ta uống thật khá.\" Nói xong, cùng Triệu tổng đếnbàn tiếp theo kính rượu.
Mọi người thấy Vương tổng đi rồi, vội vã uống nước để giảm hơi caytrong miệng, \"Cay quá đi.\" Tiểu Vân cau mày nhìn Chung tình, \"Chị Chung, chị có khỏe không?\" Chung Tình cười cười cầm cốc Sprite lên, \"Hơi cay.\" Cô không muốn đồng nghiệp biết cô có thể uống rượu.
Lãnh dạod di rồi, lại đến phiên các đồng nghiệp nam thay nhau đếnmuốn mời mỹ nữ uống rươu. Mọi người vừa thấy họ cũng đến giúp vui, \"Aiđến mời rượu, trước tiên phải tự mình uống ba chén.\" Đám đàn ông cười hi hi, bằng không nữ uống nước ngọt, nam uống rượu. Các nữ đồng nghiệpthấy mình được lợi, cũng không cự tuyệt nữa, vô cùng náo nhiệt uốngrượu.
Chu Cần đến bên cạnh Chung Tình, bám vào ghế dựa của cô, hỏi, \"Em không sao chứ?\" Hai gò má cô hồng hồng, vô cùng kiều mị.
Chung Tình cười lắc đầu, \"Còn lâu không?\" Bọn họ náo loạn nưh vậy, có lẽ còn chưa xong.
Chu Cần nhìn đồng hồ, \"Đợi một lát nữa, tôi sẽ tìm cơ hội để chúng ta về trước.\" Hiện giờ lãnh đạo còn đến từng bàn uống rượu, chờ lãnh đạongồi xuống, họ có thể chuồn êm.
Chung Tình nhìn anh, \"Cậu sao lại không bị họ bắt uống rượu?\" Tửu lượng của người này hẳn phải rất cao.
\"Tôi hôm nay phải lái xe.\" Ánh mắt anh âm trầm, nhìn thẳng vào cô. Cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, nóng nóng, cậu ta không uống rượu, sao khi nói lại khiến người ta có cảm giác hồ đồ.
Tiểu Vân ở bên cạnh không biết đã chạy đi đâu, Chu Cần ngồi xuốngcạnh cô, rót hai chén nước ngọt, im lặng uống. Chung Tình nhìn anh, độtnhiên không biết nói gì, từ khi lần trước nhìn bóng dáng tổn thương củaanh, cô luôn chú ý giữ khoảng cách. Anh dường như cũng nhận ra, nên cũng ngừng lại, không còn bám chặt lấy cô, nhưng thỉnh thoảng lại chăm sóccô khiến cô không thể từ chối, thật sự muốn làm rõ xem anh có hiểu làđang bị cô cự tuyệt không?
Sau một hồi lâu, Chu Cần khẽ liếc mắt ra sau, sau đó nháy mắt mấy cái với cô, \"Tôi đi lấy quần áo, em chuồn ra trước đi.\" Chung Tình liếc mắt nhìn sếp tổng dang tận hứng uống rượu, đã không còn nhìn xung quanhnữa. Chung Tình lặng lẽ cầm ví đi ra ngoài, ra đến cửa, quay lại nhìn,thấy Chu Cần cũng cầm quần áo đi ra.
Hai người nhanh chóng ra thang máy, cô cười nhìn anh, \"Có sao không?\" Lãnh đạo đang cao hứng, họ lại đi về, có vẻ không tốt lắm.
\"Có, mai quản lý sẽ tìm em bắt làm kiểm điểm.\" Chu Cần khoa trương nói, Chung Tình nhịn không được nở nụ cười, cô không tin.
Chu Cần nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sợ run vài giây, sau đó chậm rãi dựa vào vách tường thang máy, \"Tôi sẽ nói em bị tôi mang đi.\"
Chung Tình nhìn thẳng anh, nụ cười chậm rãi tắt đi, lại nữa! Cô nhẹ nhàng cười, chuyển tầm mắt không để ý nữa.
Ra khỏi thang máy, rời nhà hàng, một cơn gió lạnh thổi đến, ChungTình run lên, vừa uống rượu, tuy không nhiều, nhưng cũng có ảnh hưởng.Trên mặt vẫn còn hơi nóng, gió thổi qua nhất thời thanh tỉnh hơn nhiều,cô xoa xoa mặt, nở nụ cười, \"Thật thoải mái.\" Chu Cần nhìn cô dùng haitay bao quanh mặt, lộ ra nụ cười đáng yêu, trái tim đập nhanh một nhịp.Mặt cô rất hồng, dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, giống như đóa hoa đào kiềm diễm nở rộ. Cô buông tay ra, trái tim anh đập mạnh, làm mộtđộng tác khát vọng đã lâu trong lòng, vuốt nhẹ lên mặt cô.
Chung Tình ngây ra, bàn tay ấm áp của anh không hề báo trước đặt trên má cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền lên gò má lạnh giá của cô,cô thật sự đỏ mặt! Cô kinh ngạc lùi hai bước, trừng mắt nhìn anh.
Tay anh còn dừng lại ở không trung, cách mặt cô khoảng ba cm, anh nởnụ cười, \"Mặt em rất nóng.\" Giọng nói trêu chọc và nụ cười của anh nhấtthời hóa giải được không khí xấu hổ. Cô khẽ cắn môi trừng mắt nhìn anh,\"Cậu không phải cũng thế sao.\"
Cô nhanh chóng đi về phía xe, tiếng bước chân của anh vang lên ngayphía sau. Chung Tình cảm thấy ảo não, cô sao lại để một tiểu quỷ dễ dàng sờ lên mặt như vậy, mà cô lại không thể nổi giận, thật bực mình!
Chu Cần vẫn kiên trì mở cửa xe, Chung Tình ném chìa khóa cho anh, ngồi vào trong.
Hai người suốt đường không nói chuyện, cô ảo não, còn anh mừng thầm. Mặt cô hồng thật sự rất đáng yêu!
Chu Cần đưa cô đến bệnh viện, chỉ nói cô về sớm một chút, sau đó đánh xe đi. Chung Tình nhìn theo xe anh, lòng có chút rối loạn, rốt cuộc làm sao đây?
Chung Tình vào phòng bệnh, hơi giật mình. Mạnh Tưởng ngồi trên sofa dùng laptop, mà ngồi bên cạnh anh rõ ràng là Du Luyến Kinh.
Chương 24 : Cự tuyệt
Nghe tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, Chung Tình nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc, cười nhẹ, \"Cô Du cũng đến à.\"
\"Chung tình.\" Du Luyến Kinh mỉm cười, ngón tay rời khỏi vai Mạnh Tưởng
Mạnh Tưởng đặt laptop xuống đứng dậy, \"Nếu bận quá, không cần đến đây cũng được.\" Ngoài miệng nói vậy, nhưng lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, cô uống rượu, mùi rượu thản nhiên phảng phất qua hơithở, ánh mắt hơi mị đi.
\"Không sao.\" Chung Tình đặt ví xuống tủ ở đầu giường, đi đến cẩn thận nhìn bác Chu một lúc, mới quay đầu hỏi anh, \"Hôm nay đã ăn được chưa?\"
\"Ăn rồi, nhưng mà, nghe dì nói hình như nôn ra.\" Chung Tình căng thẳng, như vậy không phải vẫn chưa khỏe sao?
\"Nhưng mà, anh vừa hỏi bác sĩ, bác sĩ nóiko sao.\" Mạnh Tưởng nhìn cô nhíu mi, nhịn không được giải thích cho cô an tâm.
Chung Tình nhìn bác Chu, sau đó đi về hướng sofa, nói với Luyến Kinh, \"Vất vả cho cô Du rồi\"
Du Luyến Kinh tao nhã đứng dậy, khóe miệng mỉm cười, \"Mọi người mấy ngày nay mới thật sự vất vả.\"
Mạnh Tưởng nhìn Luyến Kinh, \"Đêm nay có một bưu kiện quan trọng gửiđến, Luyến Kinh khi đó vừa về nhà, anh mượn laptop của cô ấy để làmviệc.\" Chung Tình cười cười, \"Đêm nay nếu anh bận, thì về sớm một chútđi, mai em được nghỉ, để đêm nay em coi.\" Anh không cần giải thích vớicô.
\"Không được.\" Mạnh Tưởng kiên quyết nói.
Du Luyến Kinh cũng phụ họa, \"Để cho Mạnh Tưởng coi đi, anh ấy là đànông không lo mệt.\" Nói xong cười khẽ với Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng nhẹnhàng nhìn cô, gật gật đầu.
Chung Tình nhìn hai người đứng đối diện nhau, có chút căng thẳng, mởmắt ra vẻ thoải mái nói, \"Vậy cũng được.\" Du Luyến Kinh và anh hiểu nhau như vậy, cô ấy biết làm thế nào để chăm sóc cho anh.
Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn Chung Tình, đặt laptop xuống bàn, rót một chén nước đưa cô, \"Uống rượu à?\"
Chung Tình vui vẻ nhận lấy, gật gật đầu. \"Uống một chút. Không còn sớm nữa, hai người về trước đi.\"
Mạnh Tưởng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cô, muốn nói lại thôi, cuốicùng vẫn là không nói gì, xoay người nói với Luyến Kinh, \"Anh đưa em vềtrước.\"
Du Luyến Kinh nhìn Chung Tình, hơi vuốt cằm, \"Tạm biệt.\"
Mạnh Tưởng và Du Luyến Kinh rời đi, phòng bệnh vô cùng im lặng, Chung tình chậm rãi ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, lẳng lặng nhìn bác Chungủ. Họ không phải vẫn muốn nhìn thấy bạn gái của Mạnh Tưởng sao? Khôngbiết bác Chu có nhìn thấy không? Có lẽ bác luôn ngủ nên không gặp, mà bà Chu cũng đã về sớm. Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy. Chung Tình nghĩ đếnlúc vừa bước vào cửa, hai người ngồi song song nhau, Mạnh Tưởng nhìnchăm chú vào máy tính, Du Luyến Kinh chuyên tâmnhìn anh, hình ảnh ấythật đẹp. Cô nhẹ nhàng cười, họ thật xứng đôi.
***
Nằm viện một tuần, ông Chu rốt cuộc cũng có thể xuất viện. Chung Tình và ông bà Chu cùng nhau thu dọn, Mạnh Tưởng đi thanh toán tiền, chỉchốc lát đã trở lại, \"Được rồi, có thể đi rồi.\" Mạnh Tưởng tự nhiên nhận lấy gói to từ tay Chung Tình, nâng ông Chu lên, đi ra ngoài. Chung Tình ôm bà Chu đi phía sau.
Ở cầu thang, gặp một đôi vợ chồng già, bà lão đang đỡ ông lão chậmrãi đi lên trên, vừa đi vừa nhìn họ. Nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói nhỏ, \"Nhìn con dâu con trai nhà người ta hiếu thuận như vậy, ôngthấy chúng ta có nên chủ động tìm cho Tiểu Quân một người vợ không? Ôithật là mệnh khổ!\" Họ nghe ậy, đều quay đầu nhìn đôi vợ chồng già, tócbạc phơ, lưng còng xuống, hai tay nâng đỡ lẫn nhau. Chung Tình thu ánhmắt lại, lướt qua ánh mắt Mạnh Tưởng, nhìn về phía ông bà Chu. Bà Chumỉm cười, \"Hai con nếu là con trai và con dâu dì thì thật tốt!\" ChungTình trượt chân, bước nhầm một bậc cầu thang, suýt nữa không đứng vững.Mạnh Tưởng đưa tay ra, giữ lấy cô, ý vị thâm trường nhìn cô.
Chung Tình cười, \"Cám ơn.\" Ông Chu trách bà Chu, \"Đừng nói bừa, bọnnó là con trai con gái chúng ta.\" Trong mắt ông, Mạnh Tưởng và ChungTình giống như hai anh em.
Bà Chu liên tục nói, \"Đúng rồi, đúng rồi, Tưởng Tưởng cũng có bạn gái rồi, Tiểu Tình, con cũng phải nhanh lên. Để dì còn hưởng phúc concháu.\" Mạnh Tưởng khẽ liếc mắt nhìn Chung Tình, cô cúi đầu mỉm cười,giúp ông Chu, \"Bác cẩn thận.\" Cô cũng nghĩ như vậy, người ta đùa khiếncô thấy không thoải mái, cô không muốn bị người khác hiểu lầm.
Họ đưa ông Chu về nhà, dàn xếp mọi chuyện, Chung Tình mượn cớ có việc rời đi. Mạnh Tưởng nhìn hình bóng cô vội vã rời khỏi, trong lòng hơilạnh, chẳng lẽ cô có hẹn với tên nhóc kia? Họ thật sự hẹn hò? Trong lòng vô số nghi vấn, anh bắt đầu có chút không yên lòng.
Chung Tình vốn định về nhà luôn, nhưng vừa lên xe, Chu Cần lại gọiđiện đến. Cậu ta không mang theo tiền, đang bị nhốt ở quán cơm Tây.
Chung Tình nghe giọng nói ủy khuất của anh, đành phải đến giải cứu.
Chung Tình đi vào tầng hai của nhà hàng Vạn Đạt theo lời Chu Cần,thấy Chu Cần ngồi nhà nhã ở một bàn, trên tay cầm cuốn tạp chí.
\"Chu Cần.\" Chung Tình gọi, đi về phía anh.
Chu Cần vừa thấy cô, nhất thời như gặp được cứu tinh, hưng phấn gọi, \"Chung Tình.\"
\"Hóa đơn đâu?\" Chung Tình bỏ qua sự hưng phấn của anh, lạnh nhạt hỏi.
\"Ack...\" Chu Cần ấp a ấp úng, ánh mắt lóe lên, \"Vừa rồi gặp người quen, tôi mượn của anh ta rồi.\"
Chung Tình nhìn biểu tình của anh, hiểu ra anh cố ý lừa cô đến đây.Anh căn bản không quên tiền. Chung Tình hung hăng nhìn anh một lúc, lạnh lùng nói một câu, \"Không có gì rồi, tôi đi đây.\" Xoay người đi rangoài.
\"Chung Tình.\" Chu Cần vội vã đuổi theo, giữ cô lại.
Chung Tình nhìn anh, vẻ mặt hờ hững, anh còn muốn làm gì?
\"Thật ra... Tôi có việc muốn tìm em.\" Chu Cần biết cô đã nhận ra thủ thuật của mình, hơi xấu hổ.
\"Chuyện gì?\"Chung Tình thở sâu, kìm nén sự buồn bực trong lòng.
\"Thậ tra.... Tôi muốn hẹn em đi xem phim.\" Chu Cần nhìn biểu tình trên mặt cô, có chút lo lắng.
\"Tôi không rảnh.\" Chung Tình rút tay, tiếp tục đi ra ngoài.
Chu Cần theo sát bên, \"Chung Tình, em đừng như vậy. Nếu em giận, tôinói thẳng, đúng, tôi cố ý lừa em đến đây, nhưng là vì, nếu tôi trực tiếp hẹn em, em sẽ đến chứ?\" Chu Cần sốt ruột khiến tiếng nói hơi lớn, người qua đường đều ghé mắt nhìn họ.
Chung Tình trừng mắt nhìn anh, anh còn hiểu đến hai chữ thẳng thắn,chủ động nhận sai, nhưng cô không muốn đi xem phim cũng là thật. \"Tôichỉ là không thích xem phim.\"
\"Coi như em đi cùng tôi đi, cả đêm lo lắng em từ chối, trà không nhớcơm không nghĩ, rất là phiền lòng.\" Vẻ mặt Chu Cần ủy khuất nhìn chằmchằm vào Chung Tình.
Chung Tình nhìn Chu Cần, trong lòng hơi co lại, cô cần phải nóichuyện rõ ràng với anh, \
QUAY LẠIVương tổng giơ chén kính mọi người, mọi người cũng chỉ có thể cố gắng uống xong, mấy cô gái mặt đã đỏ lên, nhíu mi cũng không dám hé răng.Chung Tình cảm thấy vị cay chạy từ đầu lưỡi xuống cổ họng, rồi đi vào dạ dày. Cô đã rất lâu không uống rượu, thấy có chút cay, mùi vị nồng nồngnày khiến cô có chút hoảng hốt, trong dầu hiện lên một khung cảnh xa hoa trụy lạc, cô từng sống mơ mơ màng màng.
Vương tổng vừa lòng vỗ vỗ vai Tiểu Vân, sang sảng cười to, \"Các nữđồng nghiệp của chung ta uống thật khá.\" Nói xong, cùng Triệu tổng đếnbàn tiếp theo kính rượu.
Mọi người thấy Vương tổng đi rồi, vội vã uống nước để giảm hơi caytrong miệng, \"Cay quá đi.\" Tiểu Vân cau mày nhìn Chung tình, \"Chị Chung, chị có khỏe không?\" Chung Tình cười cười cầm cốc Sprite lên, \"Hơi cay.\" Cô không muốn đồng nghiệp biết cô có thể uống rượu.
Lãnh dạod di rồi, lại đến phiên các đồng nghiệp nam thay nhau đếnmuốn mời mỹ nữ uống rươu. Mọi người vừa thấy họ cũng đến giúp vui, \"Aiđến mời rượu, trước tiên phải tự mình uống ba chén.\" Đám đàn ông cười hi hi, bằng không nữ uống nước ngọt, nam uống rượu. Các nữ đồng nghiệpthấy mình được lợi, cũng không cự tuyệt nữa, vô cùng náo nhiệt uốngrượu.
Chu Cần đến bên cạnh Chung Tình, bám vào ghế dựa của cô, hỏi, \"Em không sao chứ?\" Hai gò má cô hồng hồng, vô cùng kiều mị.
Chung Tình cười lắc đầu, \"Còn lâu không?\" Bọn họ náo loạn nưh vậy, có lẽ còn chưa xong.
Chu Cần nhìn đồng hồ, \"Đợi một lát nữa, tôi sẽ tìm cơ hội để chúng ta về trước.\" Hiện giờ lãnh đạo còn đến từng bàn uống rượu, chờ lãnh đạongồi xuống, họ có thể chuồn êm.
Chung Tình nhìn anh, \"Cậu sao lại không bị họ bắt uống rượu?\" Tửu lượng của người này hẳn phải rất cao.
\"Tôi hôm nay phải lái xe.\" Ánh mắt anh âm trầm, nhìn thẳng vào cô. Cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, nóng nóng, cậu ta không uống rượu, sao khi nói lại khiến người ta có cảm giác hồ đồ.
Tiểu Vân ở bên cạnh không biết đã chạy đi đâu, Chu Cần ngồi xuốngcạnh cô, rót hai chén nước ngọt, im lặng uống. Chung Tình nhìn anh, độtnhiên không biết nói gì, từ khi lần trước nhìn bóng dáng tổn thương củaanh, cô luôn chú ý giữ khoảng cách. Anh dường như cũng nhận ra, nên cũng ngừng lại, không còn bám chặt lấy cô, nhưng thỉnh thoảng lại chăm sóccô khiến cô không thể từ chối, thật sự muốn làm rõ xem anh có hiểu làđang bị cô cự tuyệt không?
Sau một hồi lâu, Chu Cần khẽ liếc mắt ra sau, sau đó nháy mắt mấy cái với cô, \"Tôi đi lấy quần áo, em chuồn ra trước đi.\" Chung Tình liếc mắt nhìn sếp tổng dang tận hứng uống rượu, đã không còn nhìn xung quanhnữa. Chung Tình lặng lẽ cầm ví đi ra ngoài, ra đến cửa, quay lại nhìn,thấy Chu Cần cũng cầm quần áo đi ra.
Hai người nhanh chóng ra thang máy, cô cười nhìn anh, \"Có sao không?\" Lãnh đạo đang cao hứng, họ lại đi về, có vẻ không tốt lắm.
\"Có, mai quản lý sẽ tìm em bắt làm kiểm điểm.\" Chu Cần khoa trương nói, Chung Tình nhịn không được nở nụ cười, cô không tin.
Chu Cần nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sợ run vài giây, sau đó chậm rãi dựa vào vách tường thang máy, \"Tôi sẽ nói em bị tôi mang đi.\"
Chung Tình nhìn thẳng anh, nụ cười chậm rãi tắt đi, lại nữa! Cô nhẹ nhàng cười, chuyển tầm mắt không để ý nữa.
Ra khỏi thang máy, rời nhà hàng, một cơn gió lạnh thổi đến, ChungTình run lên, vừa uống rượu, tuy không nhiều, nhưng cũng có ảnh hưởng.Trên mặt vẫn còn hơi nóng, gió thổi qua nhất thời thanh tỉnh hơn nhiều,cô xoa xoa mặt, nở nụ cười, \"Thật thoải mái.\" Chu Cần nhìn cô dùng haitay bao quanh mặt, lộ ra nụ cười đáng yêu, trái tim đập nhanh một nhịp.Mặt cô rất hồng, dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, giống như đóa hoa đào kiềm diễm nở rộ. Cô buông tay ra, trái tim anh đập mạnh, làm mộtđộng tác khát vọng đã lâu trong lòng, vuốt nhẹ lên mặt cô.
Chung Tình ngây ra, bàn tay ấm áp của anh không hề báo trước đặt trên má cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền lên gò má lạnh giá của cô,cô thật sự đỏ mặt! Cô kinh ngạc lùi hai bước, trừng mắt nhìn anh.
Tay anh còn dừng lại ở không trung, cách mặt cô khoảng ba cm, anh nởnụ cười, \"Mặt em rất nóng.\" Giọng nói trêu chọc và nụ cười của anh nhấtthời hóa giải được không khí xấu hổ. Cô khẽ cắn môi trừng mắt nhìn anh,\"Cậu không phải cũng thế sao.\"
Cô nhanh chóng đi về phía xe, tiếng bước chân của anh vang lên ngayphía sau. Chung Tình cảm thấy ảo não, cô sao lại để một tiểu quỷ dễ dàng sờ lên mặt như vậy, mà cô lại không thể nổi giận, thật bực mình!
Chu Cần vẫn kiên trì mở cửa xe, Chung Tình ném chìa khóa cho anh, ngồi vào trong.
Hai người suốt đường không nói chuyện, cô ảo não, còn anh mừng thầm. Mặt cô hồng thật sự rất đáng yêu!
Chu Cần đưa cô đến bệnh viện, chỉ nói cô về sớm một chút, sau đó đánh xe đi. Chung Tình nhìn theo xe anh, lòng có chút rối loạn, rốt cuộc làm sao đây?
Chung Tình vào phòng bệnh, hơi giật mình. Mạnh Tưởng ngồi trên sofa dùng laptop, mà ngồi bên cạnh anh rõ ràng là Du Luyến Kinh.
Chương 24 : Cự tuyệt
Nghe tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, Chung Tình nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc, cười nhẹ, \"Cô Du cũng đến à.\"
\"Chung tình.\" Du Luyến Kinh mỉm cười, ngón tay rời khỏi vai Mạnh Tưởng
Mạnh Tưởng đặt laptop xuống đứng dậy, \"Nếu bận quá, không cần đến đây cũng được.\" Ngoài miệng nói vậy, nhưng lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, cô uống rượu, mùi rượu thản nhiên phảng phất qua hơithở, ánh mắt hơi mị đi.
\"Không sao.\" Chung Tình đặt ví xuống tủ ở đầu giường, đi đến cẩn thận nhìn bác Chu một lúc, mới quay đầu hỏi anh, \"Hôm nay đã ăn được chưa?\"
\"Ăn rồi, nhưng mà, nghe dì nói hình như nôn ra.\" Chung Tình căng thẳng, như vậy không phải vẫn chưa khỏe sao?
\"Nhưng mà, anh vừa hỏi bác sĩ, bác sĩ nóiko sao.\" Mạnh Tưởng nhìn cô nhíu mi, nhịn không được giải thích cho cô an tâm.
Chung Tình nhìn bác Chu, sau đó đi về hướng sofa, nói với Luyến Kinh, \"Vất vả cho cô Du rồi\"
Du Luyến Kinh tao nhã đứng dậy, khóe miệng mỉm cười, \"Mọi người mấy ngày nay mới thật sự vất vả.\"
Mạnh Tưởng nhìn Luyến Kinh, \"Đêm nay có một bưu kiện quan trọng gửiđến, Luyến Kinh khi đó vừa về nhà, anh mượn laptop của cô ấy để làmviệc.\" Chung Tình cười cười, \"Đêm nay nếu anh bận, thì về sớm một chútđi, mai em được nghỉ, để đêm nay em coi.\" Anh không cần giải thích vớicô.
\"Không được.\" Mạnh Tưởng kiên quyết nói.
Du Luyến Kinh cũng phụ họa, \"Để cho Mạnh Tưởng coi đi, anh ấy là đànông không lo mệt.\" Nói xong cười khẽ với Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng nhẹnhàng nhìn cô, gật gật đầu.
Chung Tình nhìn hai người đứng đối diện nhau, có chút căng thẳng, mởmắt ra vẻ thoải mái nói, \"Vậy cũng được.\" Du Luyến Kinh và anh hiểu nhau như vậy, cô ấy biết làm thế nào để chăm sóc cho anh.
Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn Chung Tình, đặt laptop xuống bàn, rót một chén nước đưa cô, \"Uống rượu à?\"
Chung Tình vui vẻ nhận lấy, gật gật đầu. \"Uống một chút. Không còn sớm nữa, hai người về trước đi.\"
Mạnh Tưởng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cô, muốn nói lại thôi, cuốicùng vẫn là không nói gì, xoay người nói với Luyến Kinh, \"Anh đưa em vềtrước.\"
Du Luyến Kinh nhìn Chung Tình, hơi vuốt cằm, \"Tạm biệt.\"
Mạnh Tưởng và Du Luyến Kinh rời đi, phòng bệnh vô cùng im lặng, Chung tình chậm rãi ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, lẳng lặng nhìn bác Chungủ. Họ không phải vẫn muốn nhìn thấy bạn gái của Mạnh Tưởng sao? Khôngbiết bác Chu có nhìn thấy không? Có lẽ bác luôn ngủ nên không gặp, mà bà Chu cũng đã về sớm. Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy. Chung Tình nghĩ đếnlúc vừa bước vào cửa, hai người ngồi song song nhau, Mạnh Tưởng nhìnchăm chú vào máy tính, Du Luyến Kinh chuyên tâmnhìn anh, hình ảnh ấythật đẹp. Cô nhẹ nhàng cười, họ thật xứng đôi.
***
Nằm viện một tuần, ông Chu rốt cuộc cũng có thể xuất viện. Chung Tình và ông bà Chu cùng nhau thu dọn, Mạnh Tưởng đi thanh toán tiền, chỉchốc lát đã trở lại, \"Được rồi, có thể đi rồi.\" Mạnh Tưởng tự nhiên nhận lấy gói to từ tay Chung Tình, nâng ông Chu lên, đi ra ngoài. Chung Tình ôm bà Chu đi phía sau.
Ở cầu thang, gặp một đôi vợ chồng già, bà lão đang đỡ ông lão chậmrãi đi lên trên, vừa đi vừa nhìn họ. Nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói nhỏ, \"Nhìn con dâu con trai nhà người ta hiếu thuận như vậy, ôngthấy chúng ta có nên chủ động tìm cho Tiểu Quân một người vợ không? Ôithật là mệnh khổ!\" Họ nghe ậy, đều quay đầu nhìn đôi vợ chồng già, tócbạc phơ, lưng còng xuống, hai tay nâng đỡ lẫn nhau. Chung Tình thu ánhmắt lại, lướt qua ánh mắt Mạnh Tưởng, nhìn về phía ông bà Chu. Bà Chumỉm cười, \"Hai con nếu là con trai và con dâu dì thì thật tốt!\" ChungTình trượt chân, bước nhầm một bậc cầu thang, suýt nữa không đứng vững.Mạnh Tưởng đưa tay ra, giữ lấy cô, ý vị thâm trường nhìn cô.
Chung Tình cười, \"Cám ơn.\" Ông Chu trách bà Chu, \"Đừng nói bừa, bọnnó là con trai con gái chúng ta.\" Trong mắt ông, Mạnh Tưởng và ChungTình giống như hai anh em.
Bà Chu liên tục nói, \"Đúng rồi, đúng rồi, Tưởng Tưởng cũng có bạn gái rồi, Tiểu Tình, con cũng phải nhanh lên. Để dì còn hưởng phúc concháu.\" Mạnh Tưởng khẽ liếc mắt nhìn Chung Tình, cô cúi đầu mỉm cười,giúp ông Chu, \"Bác cẩn thận.\" Cô cũng nghĩ như vậy, người ta đùa khiếncô thấy không thoải mái, cô không muốn bị người khác hiểu lầm.
Họ đưa ông Chu về nhà, dàn xếp mọi chuyện, Chung Tình mượn cớ có việc rời đi. Mạnh Tưởng nhìn hình bóng cô vội vã rời khỏi, trong lòng hơilạnh, chẳng lẽ cô có hẹn với tên nhóc kia? Họ thật sự hẹn hò? Trong lòng vô số nghi vấn, anh bắt đầu có chút không yên lòng.
Chung Tình vốn định về nhà luôn, nhưng vừa lên xe, Chu Cần lại gọiđiện đến. Cậu ta không mang theo tiền, đang bị nhốt ở quán cơm Tây.
Chung Tình nghe giọng nói ủy khuất của anh, đành phải đến giải cứu.
Chung Tình đi vào tầng hai của nhà hàng Vạn Đạt theo lời Chu Cần,thấy Chu Cần ngồi nhà nhã ở một bàn, trên tay cầm cuốn tạp chí.
\"Chu Cần.\" Chung Tình gọi, đi về phía anh.
Chu Cần vừa thấy cô, nhất thời như gặp được cứu tinh, hưng phấn gọi, \"Chung Tình.\"
\"Hóa đơn đâu?\" Chung Tình bỏ qua sự hưng phấn của anh, lạnh nhạt hỏi.
\"Ack...\" Chu Cần ấp a ấp úng, ánh mắt lóe lên, \"Vừa rồi gặp người quen, tôi mượn của anh ta rồi.\"
Chung Tình nhìn biểu tình của anh, hiểu ra anh cố ý lừa cô đến đây.Anh căn bản không quên tiền. Chung Tình hung hăng nhìn anh một lúc, lạnh lùng nói một câu, \"Không có gì rồi, tôi đi đây.\" Xoay người đi rangoài.
\"Chung Tình.\" Chu Cần vội vã đuổi theo, giữ cô lại.
Chung Tình nhìn anh, vẻ mặt hờ hững, anh còn muốn làm gì?
\"Thật ra... Tôi có việc muốn tìm em.\" Chu Cần biết cô đã nhận ra thủ thuật của mình, hơi xấu hổ.
\"Chuyện gì?\"Chung Tình thở sâu, kìm nén sự buồn bực trong lòng.
\"Thậ tra.... Tôi muốn hẹn em đi xem phim.\" Chu Cần nhìn biểu tình trên mặt cô, có chút lo lắng.
\"Tôi không rảnh.\" Chung Tình rút tay, tiếp tục đi ra ngoài.
Chu Cần theo sát bên, \"Chung Tình, em đừng như vậy. Nếu em giận, tôinói thẳng, đúng, tôi cố ý lừa em đến đây, nhưng là vì, nếu tôi trực tiếp hẹn em, em sẽ đến chứ?\" Chu Cần sốt ruột khiến tiếng nói hơi lớn, người qua đường đều ghé mắt nhìn họ.
Chung Tình trừng mắt nhìn anh, anh còn hiểu đến hai chữ thẳng thắn,chủ động nhận sai, nhưng cô không muốn đi xem phim cũng là thật. \"Tôichỉ là không thích xem phim.\"
\"Coi như em đi cùng tôi đi, cả đêm lo lắng em từ chối, trà không nhớcơm không nghĩ, rất là phiền lòng.\" Vẻ mặt Chu Cần ủy khuất nhìn chằmchằm vào Chung Tình.
Chung Tình nhìn Chu Cần, trong lòng hơi co lại, cô cần phải nóichuyện rõ ràng với anh, \
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,3,-,Tiểu,thuyết,-,Cả,Đời,Chỉ,Cần,Một,Người,Là,Em,-,phần,5,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 5 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 5 - Tiểu thuyết tình yêu