Tiểu thuyết Cần Gì Quá Đa Tình-full
Lượt xem : |
ảy, sơ ý một chút bị Điền Anh Hùng nắm được cổ áo, Đinh Dật không lùi mà tiến tới, tiến tới gần sau đó thét chói tai, Điền Anh Hùn bị cô làm cho tê dại cả da đầu nên buông lỏng tay, Đinh Dật bắt được cánh tay hắn một cước quật ngã trên mặt đất.
Tiếng còi vang lê xem như Đinh Dật chiến thắng. Chỉ thấy khóe miệng cô khẽ nhếch, cười rất rực rỡ, đi lên ôm lấy Lý Bối Bối.
Điền Anh Hùng cũng không tệ, có chơi có chịu nhưng vẫn không nhịn được hỏi Đinh Dật: “Mới vừa rồi tại sao cô lại thét chói tai như vậy?”
Ánh mắt Đinh Dật chuyển động: “Có gì đâu, tôi thấy bộ dạng anh nắm cổ áo tôi rất hung dữ nên tôi theo bản năng liền kêu lên.” Điền Anh Hùng im lặng, từ đó khắc sâu hình ảnh Đinh Dật.
Dù sao anh Kiến Quân cùng với bọn họ cũng không giống bọn họ, thời gian đi chơi cùng cô có hạn,cũng may có Ngụy Hoa Tĩnh dẫn đi chơi rất nhiều nơi.
Lý Bối Bối đề nghị Đinh Dật khi mùa xuân đến có thể đến chơi, lúc đó có thể đi chùa, đi Thập Sát Hải trượt băng, đi Đồng Lai Thuận ăn thịt xiên, bây giờ là mùa hè chỗ nào cũng náo nhiệt, nhiếu nhất cũng chỉ có thể đi Bắc Hà tắm biển.
Ngụy Hoa Tĩnh chợt nói: “Thật ra còn có một chỗ mùa hè mới có thể đi.”
Hai nữ sinh vội chạy theo hỏi, Ngụy Hoa Tĩnh không nhanh không chậm thừa nước đục thả câu: “Thật ra thì anh lo cho hai đứa nên không dám đưa đi, bây giờ anh cảm thấy Đinh Dật sẽ không có vấn đề gì.”
Lý Bối Bối hỏi: “Đinh Dật không thành vấn đề, em có vấn đề sao? Rốt cuộc là làm gì?”
“Đi thảo nguyên, mùa hè phải đi thảo nguyên cưỡi ngựa, chỉ sợ bác cùng bà ngoại không yên tâm cho em đi.”
Muốn đến thảo nguyên cũng phải đi mất hơn nửa ngày, trong một ngày khẳng định sẽ không về kịp, đừng nói bác gái cùng bà ngoại không cho Lý Bối Bối đi, ngay cả bác trai bác gái cũng kiên quyết phản đối mấy đứa trẻ choai choai như bọn họ ngủ lại bên ngoài, làm cho Lý Bối Bối oán trách chủ ý của anh họ cùi bắp.
Không thể đi thảo nguyên nhưng mọi người đều cảm thấy hứng thú với cưỡi ngựa, Ngụy Hoa Tĩnh phụ trách thu xếp đưa mọi người đến trường đua ngựa Kinh Giao ở vùng ngoại ô.
Đinh Dật đi lên trước chọn con ngựa màu trắng, Lý Bối Bối cười cô: “Bạn không phải hoàng tử sao lại chọn ngựa trắng chứ?”
Đinh Dật cố gắng bồi dưỡng tình cảm với ngựa trắng, nghe vậy liền phản bác: “Đã là anh hùng thì cần gì phân biệt nam nữ, cưỡi ngựa nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất mới là bản sắc anh hùng, ha ha ha ha!”
Ngụy Hoa Tĩnh cười ra tiếng, cắt đứt lời nói hùng hồn của cô: “Thưa nữ anh hùng, cô đã chọn con ngựa già, ngựa trong trường đua này đều không thể huấn luyện ôn thuận dịu ngoan, hơn nữa ngựa già gian xảo, thúc giục thế nào cũng không chịu chạy, ngựa Mông Cổ thấp bé mới thật sự là giống ngựa chạy nhanh.”
Đinh Dật nghe vậy có chút xấu hổ, thấy Ngụy Hoa Tĩnh nói đều là sự thật, cô nhìn nhìn con ngựa trắng rồi lại nhìn ngựa đen mà Ngụy Hoa Tĩnh cùng bọn họ đều chọn nhưng trong lòng thích cái đẹp vẫn chiếm ưu thế.
Ngụy Hoa Tĩnh thuận đà nói: “Lần đầu tiên cưỡi ngựa nên chọn con ngựa đàng hoàng một chút, mọi người từ từ đi, chúng ta đi trước!”
Nói xong cùng Điền Anh Hùng ngồi lên ngựa Mông Cổ phi nhanh như làn khói, Đinh Dật nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy. Áo cùng mũ màu đen, quần màu trắng, chân đeo ủng, cô cùng Lý Bối Bối không thể phủ nhận thấy thế nào cũng giống như nữ kỵ sĩ mạnh mẽ.
Nhưng trên thực tế lại không như vậy, ngựa của hai người bọn họ đều do một nhân viên dẫn đi từ từ. Đinh Dật nóng lòng, đi một đoạn ngắn liền nói rằng không cần dắt nhưng mặc cho cô luồn lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, ngựa trắng vẫn đi từ từ thong thả, nóng nảy thúc giục mới đi mau một chút, không bay lên không trung giống như ngựa của Ngụy Hoa Tĩnh, người có kinh nghiệm cũng biết cưỡi ngựa như vậy rất mệt, không bao lâu sẽ đau mông.
Giằng co nửa ngày quay đầu nhìn lại thật ra cách Lý Bối Bối cũng không xa, Lý Bối Bối giống như mặt trời, bộ dáng cưỡi ngựa thanh thản, nhìn lại bản thân mình đầy mồ hôi, Đinh Dật càng buồn bực, kêu muốn đổi ngựa.
Ngụy Hoa Tĩnh chạy một vòng vượt lên từ phía sau, thấy vẻ mặt buồn buồn của Đinh Dật cũng buồn cười, liền nói với Điền Anh Hùng: “Mình mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, hay chúng ta đổi ngựa đi.”
Đinh Dật vui mừng nói: “Vậy mà không biết xấu hổ.” Lập tức nhảy xuống, thầm nghĩ anh chàng Nhật Bản này cũng không phải là quá xấu xa.
Ngựa chiến Mông Cổ quả nhiên không giống ngựa bình thường, đúng tư thế cùng động tác mà Ngụy Hoa Tĩnh dạy, ngựa nhỏ bốn vó bay lên không trung, bắt đầu mãnh liệt chạy. Đinh Dật lập tức cảm giác giống như bay trên mây, cảm giác hưng phấn không nói nên lời, cùng với Ngụy Hoa Tĩnh anh chạy tôi đuổi, chạy một vòng lại một vòng cho đến khi về nhà cũng không đổi lại cho Điền Anh Hùng.
Chỉ là nhìn Điền Anh Hùng vừa cưỡi ngựa trắng vừa đi bộ nói chuyện cùng Lý Bối Bối, hình như cũng rất vui vẻ. Tướng mạo hai người cũng rất xuất sắc, mặc quần áo kỵ sĩ làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh công chúa hoàng tử của phương Tây. “Mình tạo cho anh ta cơ hội ở gần mỹ nữ, anh ta nên cảm kích mình.” Đinh Dật an ủi bản thân, một điểm áy náy cuối cùng cũng biến mất.
Có Điền Anh Hùng cùng Ngụy Hoa Tĩnh bên cạnh, ở thủ đô đi chơi vui vẻ, vì vậy lúc mọi người đưa cô lên xe lửa thì Đinh Dật cảm thấy trái tim dâng lên một cảm xúc, chỉ là đã lâu không gặp ba mẹ nên chia tay với mọi người cùng Bắc Kinh.
Cuộc sống vốn như thế, luôn luôn có khoảnh khoắc chia tay, nếu bạn cảm thấy buồn, sợ hãi là vô tận. Theo thời gian mọi người sẽ dần dần học cách thích nghi, học cách mạnh mẽ.
Lúc còn rất nhỏ, qua cái chết của bà nội khiến cho Đinh Dật cảm thấy không ai có thể bên một người cả đời. Khi đó cô đã có cảm giác sợ hãi, nhìn ba mẹ bận rộn, cô nghĩ: “Theo thời gian ba mẹ sẽ lớn tuổi, trong trường hợp bình thường, họ sẽ rời xa cô đến một thế giới khác, vậy sau này cô sẽ ra sao?”
Thêm một lần nữa lúc cô đi chơi xuân suýt nữa bị rơi xuống vách núi, lại sợ: “Cuộc sống là vô thường nếu như cô đi trước thì sao? Ba mẹ sẽ rất đau lòng, vậy phải làm thế nào?”
Lo lắng sợ hãi như vậy một thời gian, Đinh Dật khởi nghĩa vũ trang, phấn khởi chống lại sự uy hiếp của thần chết: “Dù sao cũng chết, có gì đặc biệt chứ! Chết có nặng như núi Thái Sơn, có nhẹ như tơ hồng, nếu cô có chết cũng phải chết một cách oanh liệt.”
Chương chín
Đinh Dật ngồi trong phòng trên xe lửa, giường dưới là một đôi vợ chồng già, chiếc giường đối diện giường cả cô không có ai lên. Nghe đôi vợ chồng kia nói chuyện với nhau biết được bọn họ hình như là giáo viên, mới vừa tham gia một buổi họp lớp dành cho cựu sinh viên, thỉnh thoảng còn phê bình các tinh huống ở trường học. Đinh Dật là học sinh nhìn thấy thầy cô giáo mặc dù không giống như chuột thấy mèo nhưng cũng không chủ động trò chuyện. Không biết có phải trong lòng có tác dụng hay không, rất nhiều học sinh đối mặt với thầy cô giáo thì mặc kệ có phải là thầy cô giáo của mình hay không cũng không thể đặt mọi người ngang hàng cùng vị trí, Đinh Dật cũng có loại tâm lý này, vì vậy liền bò lên giường đọc cuốn sách mới mua.
Lúc Lý Bối Bối đưa cô lên xe lửa có đưa cho cô một túi đồ ăn vặt thật to, vì vậy Đinh Dật không có ý định đến phòng ăn trên xe lửa ăn cơm, mọi người đều biết thức ăn trên xe lửa rất đắt lại khó ăn.
Đọc xong cuốn sách cũng đã hơn chín giờ, lúc này mới cảm thấy đói bụng, móc túi đồ ăn kia ra, thật là phong phú, đủ cho cô ăn mấy ngày, lần sau nhất định phải tìm cơ hội báo đáp Lý Bối Bối. Lần này ở Bắc Kinh được ăn uống lại được tặng quà, trước khi đi còn chu đáo chuẩn bị cho thức ăn trên đường, Lý Bối Bối này đúng là bạn chí cốt, một mỹ nữ xinh đẹp, hôm nào đó nhất định phải tìm cơ hội báo đáp.
Vừa suy nghĩ lung tung vừa mở túi đựng thức ăn ra “Phần phật phần phật”, “Kẽo kẹt kẽo kẹt” “Dát băng dát băng” “Hút trượt hút trượt” Đinh Dật ăn tương đối náo nhiệt.
“Cô bé này cô có thể ăn nhẹ nhàng một chút hay không? Chúng tôi đang muốn nghỉ ngơi.” Cô giáo ngồi ở dưới lên tiếng.
Lén lè lưỡi, Đinh Dật cất đồ ăn. Không trách các nhà hiền triết đã nói nên “Thận trọng”, không có mẹ bên cạnh càu nhàu, cũng không có người quen biết cứ thế thấy mất mặt, cô vừa mới phóng túng yêu cầu bản thân liền bị người khác chê, xem ra muốn làm một cô gái dịu dàng không phải chuyện dễ dàng.
Thật là chán chết, lại mở đèn bàn ra nhìn hình chụp lúc đi chơi, đang so sánh bản thân với Lý Bối Bối ai có nụ cười rực rỡ hơn, vị cô giáo lại chỉ dạy tiếp: “Cô bé đèn bàn cô cô chiếu vào mắt của tôi, như vậy tôi không có biện pháp nghỉ ngơi.”
Không thể làm gì khác hơn là tắt đèn bàn, vẫn chưa tới mười giờ, đèn bên ngoài xe vẫn chưa tắt nhưng bên ngoài thường xuyên có người hút thuốc lá, ngửi thấy mùi thuốc lá cũng làm cho người ta cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Nằm một lúc lâu vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, Đinh Dật móc tai nghe ra nghe nhạc, lần này không ảnh hưởng đến ai.
Nhạc dịu êm ái bên trong, rốt cuộc cũng có thể ngủ, Đinh Dật kéo tai nghe xuống nhét vào trong túi xách, tay đụng phải hình mới xem lúc nãy, hình như trượt xuống giường, rớt xuống cửa.
Lo lắng ngày có người ngày mai thấy nằm ở cửa sẽ càu nhàu, cũng sợ có người làm hư, Đinh Dật mở đèn bàn ra lật người dậy xuống giường đi lấy.
Có hai tấm rơi vào tay hai vị giáo viên kia, vốn dĩ Đinh Dật muốn lay bọn họ tỉnh dậy lấy nhưng bọn họ đã ngủ rồi hình như rất mệt mỏi, không biết sau khi bị cô đánh thức có oán giận hay không, do dự một chút, Đinh Dật quyết định với tay lấy.
Mới vừa thò người ra lấy, chỉ nghe thấy một tiếng hét kinh hãi phía sau lưng: “Cô làm gì ở đây?”
Đinh Dật sợ hết hồn, chợt ngồi dậy, đầu “Bùm” một tiếng đụng vào thành giường, xoa xoa cái gáy quay đầu lại, chỉ thấy vị cô giáo kia đã ngồi dậy, mặt khiếp sợ nhìn cô giọng nghiêm nghị.
Đinh Dật thầm nghĩ muốn biết có khả năng là hiểu lầm, vội vàng giơ tấm hình trong tay ra giải thích: “Hình của cháu bị rớt xuống, cháu chỉ muốn nhặt hình, không có ý gì khác, thật xin lỗi.”
Lúc này vị thầy giáo kia cũng tỉnh lại, sau khi hiểu tình huống đi nói: “Không sao không sao, cô bé chỉ cần đánh thức tôi thì chúng tôi sẽ giúp cô bé nhặt, cần gì phải xuống lấy, leo xuống làm gì cho phiền."
Đinh Dật vội vàng cảm ơn cười nói, quay đầu lại nhìn vị cô giáo kia, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô giáo, nhẹ giọng nói: “Thật sự là cô chỉ muốn nhặt hình sao? Dù là nhặt hình cô cũng không nên lục lọi trên người đàn ông xa lạ lúc nửa đêm, mẹ cô không dạy cô sao? Thanh niên bây bờ sao lại không có giáo dục như vậy?”
Đinh Dật nghe vậy thì máu dâng trào, mặt đỏ bừng thì cô chỉ lo lắng bị ngộ nhận là ăn trộm, không ngờ sẽ bị nói đến nỗi không chịu được như thế, người nói còn là một cô giáo lớn tuổi. Mặc dù thường ngày Đinh Dật hiếu thắng, đối vói các bạn cùng trang lứa bình thường, đối với người lớn thì cô đều tôn trọng, hơn nữa cô còn luôn được người lớn yêu thương, nằm mơ cũng không nghõ tới bị sỉ nhục như vậy, nhất thời ngây ngốc, sững sờ tại chỗ không biết nói gì.
Vị thầy giáo kia nghe vậy hiển nhiên cũng
QUAY LẠITiếng còi vang lê xem như Đinh Dật chiến thắng. Chỉ thấy khóe miệng cô khẽ nhếch, cười rất rực rỡ, đi lên ôm lấy Lý Bối Bối.
Điền Anh Hùng cũng không tệ, có chơi có chịu nhưng vẫn không nhịn được hỏi Đinh Dật: “Mới vừa rồi tại sao cô lại thét chói tai như vậy?”
Ánh mắt Đinh Dật chuyển động: “Có gì đâu, tôi thấy bộ dạng anh nắm cổ áo tôi rất hung dữ nên tôi theo bản năng liền kêu lên.” Điền Anh Hùng im lặng, từ đó khắc sâu hình ảnh Đinh Dật.
Dù sao anh Kiến Quân cùng với bọn họ cũng không giống bọn họ, thời gian đi chơi cùng cô có hạn,cũng may có Ngụy Hoa Tĩnh dẫn đi chơi rất nhiều nơi.
Lý Bối Bối đề nghị Đinh Dật khi mùa xuân đến có thể đến chơi, lúc đó có thể đi chùa, đi Thập Sát Hải trượt băng, đi Đồng Lai Thuận ăn thịt xiên, bây giờ là mùa hè chỗ nào cũng náo nhiệt, nhiếu nhất cũng chỉ có thể đi Bắc Hà tắm biển.
Ngụy Hoa Tĩnh chợt nói: “Thật ra còn có một chỗ mùa hè mới có thể đi.”
Hai nữ sinh vội chạy theo hỏi, Ngụy Hoa Tĩnh không nhanh không chậm thừa nước đục thả câu: “Thật ra thì anh lo cho hai đứa nên không dám đưa đi, bây giờ anh cảm thấy Đinh Dật sẽ không có vấn đề gì.”
Lý Bối Bối hỏi: “Đinh Dật không thành vấn đề, em có vấn đề sao? Rốt cuộc là làm gì?”
“Đi thảo nguyên, mùa hè phải đi thảo nguyên cưỡi ngựa, chỉ sợ bác cùng bà ngoại không yên tâm cho em đi.”
Muốn đến thảo nguyên cũng phải đi mất hơn nửa ngày, trong một ngày khẳng định sẽ không về kịp, đừng nói bác gái cùng bà ngoại không cho Lý Bối Bối đi, ngay cả bác trai bác gái cũng kiên quyết phản đối mấy đứa trẻ choai choai như bọn họ ngủ lại bên ngoài, làm cho Lý Bối Bối oán trách chủ ý của anh họ cùi bắp.
Không thể đi thảo nguyên nhưng mọi người đều cảm thấy hứng thú với cưỡi ngựa, Ngụy Hoa Tĩnh phụ trách thu xếp đưa mọi người đến trường đua ngựa Kinh Giao ở vùng ngoại ô.
Đinh Dật đi lên trước chọn con ngựa màu trắng, Lý Bối Bối cười cô: “Bạn không phải hoàng tử sao lại chọn ngựa trắng chứ?”
Đinh Dật cố gắng bồi dưỡng tình cảm với ngựa trắng, nghe vậy liền phản bác: “Đã là anh hùng thì cần gì phân biệt nam nữ, cưỡi ngựa nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất mới là bản sắc anh hùng, ha ha ha ha!”
Ngụy Hoa Tĩnh cười ra tiếng, cắt đứt lời nói hùng hồn của cô: “Thưa nữ anh hùng, cô đã chọn con ngựa già, ngựa trong trường đua này đều không thể huấn luyện ôn thuận dịu ngoan, hơn nữa ngựa già gian xảo, thúc giục thế nào cũng không chịu chạy, ngựa Mông Cổ thấp bé mới thật sự là giống ngựa chạy nhanh.”
Đinh Dật nghe vậy có chút xấu hổ, thấy Ngụy Hoa Tĩnh nói đều là sự thật, cô nhìn nhìn con ngựa trắng rồi lại nhìn ngựa đen mà Ngụy Hoa Tĩnh cùng bọn họ đều chọn nhưng trong lòng thích cái đẹp vẫn chiếm ưu thế.
Ngụy Hoa Tĩnh thuận đà nói: “Lần đầu tiên cưỡi ngựa nên chọn con ngựa đàng hoàng một chút, mọi người từ từ đi, chúng ta đi trước!”
Nói xong cùng Điền Anh Hùng ngồi lên ngựa Mông Cổ phi nhanh như làn khói, Đinh Dật nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy. Áo cùng mũ màu đen, quần màu trắng, chân đeo ủng, cô cùng Lý Bối Bối không thể phủ nhận thấy thế nào cũng giống như nữ kỵ sĩ mạnh mẽ.
Nhưng trên thực tế lại không như vậy, ngựa của hai người bọn họ đều do một nhân viên dẫn đi từ từ. Đinh Dật nóng lòng, đi một đoạn ngắn liền nói rằng không cần dắt nhưng mặc cho cô luồn lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, ngựa trắng vẫn đi từ từ thong thả, nóng nảy thúc giục mới đi mau một chút, không bay lên không trung giống như ngựa của Ngụy Hoa Tĩnh, người có kinh nghiệm cũng biết cưỡi ngựa như vậy rất mệt, không bao lâu sẽ đau mông.
Giằng co nửa ngày quay đầu nhìn lại thật ra cách Lý Bối Bối cũng không xa, Lý Bối Bối giống như mặt trời, bộ dáng cưỡi ngựa thanh thản, nhìn lại bản thân mình đầy mồ hôi, Đinh Dật càng buồn bực, kêu muốn đổi ngựa.
Ngụy Hoa Tĩnh chạy một vòng vượt lên từ phía sau, thấy vẻ mặt buồn buồn của Đinh Dật cũng buồn cười, liền nói với Điền Anh Hùng: “Mình mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, hay chúng ta đổi ngựa đi.”
Đinh Dật vui mừng nói: “Vậy mà không biết xấu hổ.” Lập tức nhảy xuống, thầm nghĩ anh chàng Nhật Bản này cũng không phải là quá xấu xa.
Ngựa chiến Mông Cổ quả nhiên không giống ngựa bình thường, đúng tư thế cùng động tác mà Ngụy Hoa Tĩnh dạy, ngựa nhỏ bốn vó bay lên không trung, bắt đầu mãnh liệt chạy. Đinh Dật lập tức cảm giác giống như bay trên mây, cảm giác hưng phấn không nói nên lời, cùng với Ngụy Hoa Tĩnh anh chạy tôi đuổi, chạy một vòng lại một vòng cho đến khi về nhà cũng không đổi lại cho Điền Anh Hùng.
Chỉ là nhìn Điền Anh Hùng vừa cưỡi ngựa trắng vừa đi bộ nói chuyện cùng Lý Bối Bối, hình như cũng rất vui vẻ. Tướng mạo hai người cũng rất xuất sắc, mặc quần áo kỵ sĩ làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh công chúa hoàng tử của phương Tây. “Mình tạo cho anh ta cơ hội ở gần mỹ nữ, anh ta nên cảm kích mình.” Đinh Dật an ủi bản thân, một điểm áy náy cuối cùng cũng biến mất.
Có Điền Anh Hùng cùng Ngụy Hoa Tĩnh bên cạnh, ở thủ đô đi chơi vui vẻ, vì vậy lúc mọi người đưa cô lên xe lửa thì Đinh Dật cảm thấy trái tim dâng lên một cảm xúc, chỉ là đã lâu không gặp ba mẹ nên chia tay với mọi người cùng Bắc Kinh.
Cuộc sống vốn như thế, luôn luôn có khoảnh khoắc chia tay, nếu bạn cảm thấy buồn, sợ hãi là vô tận. Theo thời gian mọi người sẽ dần dần học cách thích nghi, học cách mạnh mẽ.
Lúc còn rất nhỏ, qua cái chết của bà nội khiến cho Đinh Dật cảm thấy không ai có thể bên một người cả đời. Khi đó cô đã có cảm giác sợ hãi, nhìn ba mẹ bận rộn, cô nghĩ: “Theo thời gian ba mẹ sẽ lớn tuổi, trong trường hợp bình thường, họ sẽ rời xa cô đến một thế giới khác, vậy sau này cô sẽ ra sao?”
Thêm một lần nữa lúc cô đi chơi xuân suýt nữa bị rơi xuống vách núi, lại sợ: “Cuộc sống là vô thường nếu như cô đi trước thì sao? Ba mẹ sẽ rất đau lòng, vậy phải làm thế nào?”
Lo lắng sợ hãi như vậy một thời gian, Đinh Dật khởi nghĩa vũ trang, phấn khởi chống lại sự uy hiếp của thần chết: “Dù sao cũng chết, có gì đặc biệt chứ! Chết có nặng như núi Thái Sơn, có nhẹ như tơ hồng, nếu cô có chết cũng phải chết một cách oanh liệt.”
Chương chín
Đinh Dật ngồi trong phòng trên xe lửa, giường dưới là một đôi vợ chồng già, chiếc giường đối diện giường cả cô không có ai lên. Nghe đôi vợ chồng kia nói chuyện với nhau biết được bọn họ hình như là giáo viên, mới vừa tham gia một buổi họp lớp dành cho cựu sinh viên, thỉnh thoảng còn phê bình các tinh huống ở trường học. Đinh Dật là học sinh nhìn thấy thầy cô giáo mặc dù không giống như chuột thấy mèo nhưng cũng không chủ động trò chuyện. Không biết có phải trong lòng có tác dụng hay không, rất nhiều học sinh đối mặt với thầy cô giáo thì mặc kệ có phải là thầy cô giáo của mình hay không cũng không thể đặt mọi người ngang hàng cùng vị trí, Đinh Dật cũng có loại tâm lý này, vì vậy liền bò lên giường đọc cuốn sách mới mua.
Lúc Lý Bối Bối đưa cô lên xe lửa có đưa cho cô một túi đồ ăn vặt thật to, vì vậy Đinh Dật không có ý định đến phòng ăn trên xe lửa ăn cơm, mọi người đều biết thức ăn trên xe lửa rất đắt lại khó ăn.
Đọc xong cuốn sách cũng đã hơn chín giờ, lúc này mới cảm thấy đói bụng, móc túi đồ ăn kia ra, thật là phong phú, đủ cho cô ăn mấy ngày, lần sau nhất định phải tìm cơ hội báo đáp Lý Bối Bối. Lần này ở Bắc Kinh được ăn uống lại được tặng quà, trước khi đi còn chu đáo chuẩn bị cho thức ăn trên đường, Lý Bối Bối này đúng là bạn chí cốt, một mỹ nữ xinh đẹp, hôm nào đó nhất định phải tìm cơ hội báo đáp.
Vừa suy nghĩ lung tung vừa mở túi đựng thức ăn ra “Phần phật phần phật”, “Kẽo kẹt kẽo kẹt” “Dát băng dát băng” “Hút trượt hút trượt” Đinh Dật ăn tương đối náo nhiệt.
“Cô bé này cô có thể ăn nhẹ nhàng một chút hay không? Chúng tôi đang muốn nghỉ ngơi.” Cô giáo ngồi ở dưới lên tiếng.
Lén lè lưỡi, Đinh Dật cất đồ ăn. Không trách các nhà hiền triết đã nói nên “Thận trọng”, không có mẹ bên cạnh càu nhàu, cũng không có người quen biết cứ thế thấy mất mặt, cô vừa mới phóng túng yêu cầu bản thân liền bị người khác chê, xem ra muốn làm một cô gái dịu dàng không phải chuyện dễ dàng.
Thật là chán chết, lại mở đèn bàn ra nhìn hình chụp lúc đi chơi, đang so sánh bản thân với Lý Bối Bối ai có nụ cười rực rỡ hơn, vị cô giáo lại chỉ dạy tiếp: “Cô bé đèn bàn cô cô chiếu vào mắt của tôi, như vậy tôi không có biện pháp nghỉ ngơi.”
Không thể làm gì khác hơn là tắt đèn bàn, vẫn chưa tới mười giờ, đèn bên ngoài xe vẫn chưa tắt nhưng bên ngoài thường xuyên có người hút thuốc lá, ngửi thấy mùi thuốc lá cũng làm cho người ta cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Nằm một lúc lâu vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, Đinh Dật móc tai nghe ra nghe nhạc, lần này không ảnh hưởng đến ai.
Nhạc dịu êm ái bên trong, rốt cuộc cũng có thể ngủ, Đinh Dật kéo tai nghe xuống nhét vào trong túi xách, tay đụng phải hình mới xem lúc nãy, hình như trượt xuống giường, rớt xuống cửa.
Lo lắng ngày có người ngày mai thấy nằm ở cửa sẽ càu nhàu, cũng sợ có người làm hư, Đinh Dật mở đèn bàn ra lật người dậy xuống giường đi lấy.
Có hai tấm rơi vào tay hai vị giáo viên kia, vốn dĩ Đinh Dật muốn lay bọn họ tỉnh dậy lấy nhưng bọn họ đã ngủ rồi hình như rất mệt mỏi, không biết sau khi bị cô đánh thức có oán giận hay không, do dự một chút, Đinh Dật quyết định với tay lấy.
Mới vừa thò người ra lấy, chỉ nghe thấy một tiếng hét kinh hãi phía sau lưng: “Cô làm gì ở đây?”
Đinh Dật sợ hết hồn, chợt ngồi dậy, đầu “Bùm” một tiếng đụng vào thành giường, xoa xoa cái gáy quay đầu lại, chỉ thấy vị cô giáo kia đã ngồi dậy, mặt khiếp sợ nhìn cô giọng nghiêm nghị.
Đinh Dật thầm nghĩ muốn biết có khả năng là hiểu lầm, vội vàng giơ tấm hình trong tay ra giải thích: “Hình của cháu bị rớt xuống, cháu chỉ muốn nhặt hình, không có ý gì khác, thật xin lỗi.”
Lúc này vị thầy giáo kia cũng tỉnh lại, sau khi hiểu tình huống đi nói: “Không sao không sao, cô bé chỉ cần đánh thức tôi thì chúng tôi sẽ giúp cô bé nhặt, cần gì phải xuống lấy, leo xuống làm gì cho phiền."
Đinh Dật vội vàng cảm ơn cười nói, quay đầu lại nhìn vị cô giáo kia, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô giáo, nhẹ giọng nói: “Thật sự là cô chỉ muốn nhặt hình sao? Dù là nhặt hình cô cũng không nên lục lọi trên người đàn ông xa lạ lúc nửa đêm, mẹ cô không dạy cô sao? Thanh niên bây bờ sao lại không có giáo dục như vậy?”
Đinh Dật nghe vậy thì máu dâng trào, mặt đỏ bừng thì cô chỉ lo lắng bị ngộ nhận là ăn trộm, không ngờ sẽ bị nói đến nỗi không chịu được như thế, người nói còn là một cô giáo lớn tuổi. Mặc dù thường ngày Đinh Dật hiếu thắng, đối vói các bạn cùng trang lứa bình thường, đối với người lớn thì cô đều tôn trọng, hơn nữa cô còn luôn được người lớn yêu thương, nằm mơ cũng không nghõ tới bị sỉ nhục như vậy, nhất thời ngây ngốc, sững sờ tại chỗ không biết nói gì.
Vị thầy giáo kia nghe vậy hiển nhiên cũng
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu366/5334