Tiểu thuyết Cần Gì Quá Đa Tình-full
Lượt xem : |
Mặt Đinh Dật càng đỏ hơn, trong tiềm thức của cô cũng đã từng mắng cô giáo môn hóa, cô là học sinh giỏi, là bí thư chi đoàn nhưng chỉ không thích làm bài tập. Dù không làm nhưng cũng không ảnh hưởng đến thành tích, hai lần kiểm tra trắc nghiệm hóa học cô đều đứng nhất, chắc chắn vẻ mặt cô Văn cũng sẽ không thoải mái nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện này với ai.
Nhưng tại sao bạn ấy lại nói với cô những việc này, mặc dù bạn ấy là lớp phó học tập nhưng cũng sẽ không quan tâm đến tất cả các bạn trong lớp như vậy, ở trong lớp mọi người đều cạnh tranh, tất cả các cán bộ trong lớp đều giả tạo, học giỏi mới là vua, thi tốt nghiệp trung học phổ thông mới có thể quyết định được số mệnh của mỗi người.
Thì ra cô đối với bạn ấy đặc biệt như vậy.
Đường về nhà sao trở nên dài, dài đến nỗi Đinh Dật cảm thấy chân không thể bước tiếp làm cho cô không thể nào kiểm soát lời nói của mình, để lộ ra tâm sự, đường về nhà sao có lúc lại ngắn như vậy, ngắn đến nỗi cô muốn làm một người xuân phong cũng không được. Chỉ là cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất cô biết được nhà Chu Văn Bân cùng hướng với nhà cô lại cách trường Nhất Trung không xa, sao bạn ấy lại đến Nhất Cao học chứ, thật kỳ lạ.
Kỳ quái hơn nữa chính là tâm tư con gái, đầu tiên không cảm thấy gì, nhưng càng về sau, Đinh Dật lại cảm thấy giữa cô và Chu Văn Bân không giống nhau. Nụ cười của bạn ấy đối với người khác là khách khí, đối với cô lại rất thật, ánh mắt của bạn ấy đối với cô cũng là đắm đuối đưa tình. Tính tình Nguyễn Thúy yên tĩnh hướng nội, ngày hôm sau gặp Đinh Dật cũng không nói gì, chỉ vui vẻ nhìn cô, mặc dù Đinh Dật xấu hổ lại làm vẻ mặt thản nhiên, thích một người cũng không phải là chuyện gì xấu.
Trên căn bản tính Đinh Dật giống con lừa, càng thúc giục cô làm việc gì cô lại càng cố gắng làm ngược lại nhưng lần này Đinh Dật chủ động biến hành động của bản thân trở nên ngây thơ, mỗi ngày cố gắng thêm thời gian làm bài tập hóa, tuy bài tập nhiều nhưng không đến nỗi cô không làm được.
Xuân về hoa nở, có bạn học rủ đi chơi xuân nhưng trường học sợ nguy hiểm chỉ đồng ý tổ chức đi vườn cây cùng sông nhỏ chơi, học sinh đến từ thành phố cũng đã đi rồi nên cảm thấy không hứng thú. Đinh Dật thấy vậy thương lượng với trường lớp, đề nghị mọi người bỏ chút thời gian đi leo núi Thạch Long, núi Thạch Long thuộc khu bảo tồn cấp quốc gia, phong cảnh thơ mộng, trên núi còn có rừng rậm với diện tích lớn, quanh năm có mây mù vây quanh, giống như tiên cảnh.
Nhưng hoạt động lần này tốn tiền hơn nữa lại tốn thời gian, Đinh Dật nói rõ có thể không cần miễn cưỡng, có thể tự nguyện ghi danh. Không ngờ dựa vào mối quan hệ đứng phạt nhiều ngày, các bạn nam nghịch ngợm trong lớp cũng rất nể mặt cô hưởng ứng tham gia rất nhiệt tình, Chu Văn Bân thấy Đinh Dật tò mò nhìn mình cũng mỉm cười gật đầu, bạn ấy gật đầu liền có rất nhiều bạn nữ ghi danh.
Số lượng người ghi danh đạt tới hai mươi người chiếm gần một nửa lớp. Số lượng nhiều chứng tỏ hoạt động được mọi người hưởng ứng, giáo viên làm sao có thể không duy trì trật tự hoạt động, đảm bảo hoạt động diễn ra an toàn tạo thành một gánh nặng trên vai bí thư chi đoàn Đinh Dật cùng lớp trưởng Ngô Khiêm. Ngô Khiêm là một học sinh giỏi ngoan ngoãn, ngiêm túc, bình thường luôn nghiêm khắc thực hiện các chính sách của giáo viên chủ nhiệm, nhưng trên phương diện tổ chức các hoạt động lại không am hiểu lắm, làm cho người đề xuất hoạt động là Đinh Dật phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Hai người tính toán thu tiền, thật may là trong lớp có bạn là con của công ty vận tải, đồng ý cho mượn miễn phí một chiếc xe chở học sinh đi, tiết kiệm một khoản tiền không nhỏ. Trước lúc xuất phát, Đinh Dật chia hai mươi bốn người thành sáu tổ, mỗi tổ phải đảm bảo có ít nhất hai học sinh nam, cũng bầu ra một người làm tổ trưởng. Lúc chia tổ thì các bạn nữ đều muốn trong nhóm của Chu Văn Bân, Đinh Dật nói như đinh đóng cột: “Không được, Chu Văn Bân hào hoa phong nhã, sợ rằng không thể nhận nhiệm vụ bảo vệ các bạn nữ, thôi đi theo mình đi, mình đảm bảo đưa bạn ấy về an toàn.” Nói giỡn, cô khổ cực tổ chức hoạt động không phải để cho các cô ấy có cơ hội.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, không ít bạn nam cười ha ha, trong lớp có không ít bạn rất sợ uy danh của Đinh Dật, gương mặt Chu Văn Bân ửng đỏ nhưng cũng không có mở miệng phản bác. Rất nhiều bạn nữ không cam lòng nhưng không tìm ra lý do hợp lý, huống chi cô cũng không muốn chia Chu Văn Bân đi tổ khác, Đinh Dật tuyên bố khiến mọi người không ứng phó kịp.
Núi Thạch Long cách thành phố hơn một trăm cây số, phần lớn đều là cao nguyên, hơn nữa còn có vẻ nguy nga cao vút. Đường núi quanh co gập ghềnh, vào núi không lâu, xe không cách nào đi vào thêm nữa, dừng ở bãi đỗ xe, mọi người không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi bộ.
Các nam nữ thanh niên mười mấy tuổi cười cười nói nói leo núi, cũng không cảm thấy mệt mỏi, đi hơn một tiếng mới nhìn thấy cáp treo. Cuối đường cáp treo lên đỉnh núi còn phải leo hơn một giờ, vì đi lên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn cảnh núi Thạch Long, mọi người quyết định ngồi cáp để tiết kiệm thời gian.
Một cáp treo có thể ngồi ba người, hai người cũng được, Đinh Dật thấy Chu Văn Bân lên cáp treo, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm bạn nam đang muốn đi lên, bạn nam kia hình như không cách nào nhịn được ánh mắt sắc bén của cô,rúc cổ thu hồi bước chân ra khỏi cửa.
Đinh Dật hả hê, theo sự di chuyển của cáp treo, chỉ cảm thấy phong cảnh dọc đường rất đẹp. Trên ngọn núi có rất nhiểu tảng đá quý hiếm, rừng cây rậm rạp, ánh nắng vàng chiếu qua vùng mây mù, chiếu sáng trên đường, vô cùng rực rỡ, thỉnh thoảng còn có sóc, động vật hoang dã ẩn hiện giữa rừng, thiên nhiên cùng con người hài hòa.
Chu Văn Bân cũng đắm chìm trong cảnh sắc thiên nhiên bên ngoài, vừa thưởng thức vừa nghe Đinh Dật thao thao bất tuyệt giới thiệu. Truyền thuyết nói rằng núi này có long mạch, một vị đã từng nhận chức thư ký thủ trưởng trung ương của bốn tỉnh, đưa nghĩa địa ông bà đến đây từ vạn dăm xa xôi, sau này quả nhiên có số làm quan, trước mắt là dưới mấy người trên vạn người.
"Thật là buồn cười, bản thân là cán bộ cộng sản cao cấp, thế nhưng tin tưởng những điều không có thật.” Sau cùng Đinh Dật phát biểu ý kiến của mình.
“Thật ra thì rất nhiều người, bao gồm mọi người đều biết đại danh nhân, đều có lúc mê tín, giống như.......”
Ha ha, thì ra Chu Văn Bân cũng như vậy, Đinh Dật rất thỏa mãn với điều mình vừa phát hiện ra.
Chương mười một
Hoạt động trên rất thành công, ít nhất hai mươi bốn người trở về bình an. Nhưng không biết sau khi trở về ai nói chuyện này cho thầy chủ nhiệm Trương biết, Đinh Dật cùng Ngô Khiêm bị gọi vào phòng làm việc mắng một trận.
“Lá gan của hai em cũng lớn quá, núi Thạch Long có sói các em có biết không? Còn tự mình thuê xe, hơn hai mươi người, ngộ nhỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?”
Đinh Dật không phục: “Chỉ là đi tham quan phong cảnh, chủ nhật có nhiều người như vậy làm sao có thể có chó sói xuất hiện, không phải không xảy ra chuyện gì sao?. Mọi người học tập khổ cực như vậy, thỉnh thoảng phải đi giải sầu chứ, quay lại mới có tinh thần học tập chứ!”
“May mắn, đơn giản là may mắn! Lần sau không cho phép tự tổ chức đi chơi xa nữa biết chưa?”
Nhìn một người hơn hai mươi tuổi bởi vì bọn họ mà trở nên lúng túng vì họ, Đinh Dật không đành lòng đành phải đồng ý. Ngô Khiêm gật đầu lia lịa, hối hận lập trường của bản thân không kiên định bị Đinh Dật lừa.
Sau khi quay về Đinh Dật với Chu Văn Bân xem như có chút quen biết, sau khi tan học bạn ấy đi cùng cô và Nguyễn Thúy về nhà, dù sao mọi người đều về cùng một hướng, Chu Văn Bân tươi cười: “Hai người đi trước đi, bình thường chín giờ mình mới về nhà.” Đinh Dật quay đầu lại nhìn Nguyễn Thúy, Nguyễn Thúy vội nói: “Mình về muộn ba mẹ sẽ lo lắng.” Đinh Dật không thể làm gì khác hơn là đi theo cô.
Ra cổng trường Nguyễn Thúy cười nói với Đinh Dật: “Bạn không trách mình chứ, có một việc mình không biết có nên nói cho bạn biết hay không, bây giờ mình nghĩ vẫn nên nói cho bạn biết.”
Đinh Dật tò mò: “Chuyện gì? Là về mình sao?”
Nguyễn Thúy cắn môi, một lúc sau mới mở miệng: “Bạn nghe xong đừng tức giận, mình cũng chỉ nghe bọn họ nói mà thôi, hiện tại trong lớp mọi người đều đang nói bạn theo đuổi Chu Văn Bân, nói bạn lấy việc công làm việc tư, tổ chức hoạt động với mục đích đến gần bạn ấy, còn những lời rất khó nghe mình không muốn nói, chẳng qua mình lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị thầy giáo biết như vậy thì không hay lắm.”
Quả nhiên là bạn thân, không trách được vừa rồi cô ấy ngăn không cho đi cùng. Đinh Dật cảm động, cô thật may mắn, lúc trước có La Bình, bây giờ là Nguyễn Thúy, đều là những cô gái dịu dàng lương thiện, lại rất quan tâm tới cô.
Đinh Dật không muốn làm khó Nguyễn Thúy nói ra là ai nói xấu, cô mải vui quên mất lời người đáng sợ, bây giờ cô chỉ muốn biết phản ứng của Chu Văn Bân thế nào, nếu mọi người đều truyền nhau như vậy chắc chắn Chu Văn Bân cũng nghe thấy.
Sau khi đưa Nguyễn Thúy về nhà, Đinh Dật đến nhà Chu Văn Bân ôm cây đợi thỏ, cô muốn sau khi bạn ấy tan học về nhà sẽ nói chuyện.
Quả nhiên hơn chín giờ liền nhìn thấy Chu Văn Bân đi xe đạp về, Đinh Dật đến gần mới phát hiện có gì đó không đúng, hình như ghế sau có người ngồi.
Lúc này Chu Văn Bân cũng thấy cô, nghiêng đầu nói một câu, người ngồi sau xe liền nhảy xuống làm cho Đinh Dật bị dọa cho sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hóa ra là Văn Tĩnh giáo viên dạy hóa học của cô.
Còn chưa nghĩ ra làm sao giải thích với cô giáo tại sao tối như thế cô còn ở đây thì Chu Văn Bân khẽ nói “Mẹ” làm cho cô bừng tỉnh.
Đinh Dật hoàn toàn tỉnh táo, cô lễ phép chào hỏi cô Văn Tĩnh, sau đó nói: “Có câu hóa học em không biết làm có đúng hay không, nếu như không làm rõ tối nay em sẽ ngủ không được, em hỏi các bạn học cùng mới biết nhà cô ở đây, lại nghĩ cô rất bận, chắc chắn sẽ không về nhà sớm, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở đây chờ, không ngờ cô thật sự về muộn. Hì hì.” Hồn phách cũng bay mất, nói chuyện không tự nhiên nhưng lại logic, Đinh Dật tin cô giáo sẽ tin.
Văn Tĩnh cũng bất ngờ với việc nhìn thấy Đinh Dật, bây giờ nghe cô giải thích lại càng cảm thấy kỳ quái, khó trách Văn Tĩnh giật mình, từ khi Đinh Dật nhập học đến nay, chưa từng hỏi bà một vấn đề gì.
Để khích lệ tinh thần ham học của cô Văn Tĩnh mời cô vào nhà nói tỉ mỉ, Đinh Dật cũng không từ chối, đi cùng hai mẹ con họ vào nhà.
Ba Chu Văn Bân cũng chính là người đàn ông cô đã nhìn thấy trên xe lửa ở trong nhà, hình như ông vẫn còn ấn tượng với Đinh Dật, nhìn thấy cô liền ngạc nhiên nói: “Không phải cô là.......”
“Ông Chu, tôi giới thiệu với ông một chút, đây là Đinh Dật, học sinh của tôi học cùng lớp với Văn Bân.”
Đinh Dật cười ngọt ngào, chào ông. Thì ra là vậy, Chu Chính Thư là phó hiệu trưởng trường Nhất Trung, không trách được họ lại ở Nhất Trung.
Đã từng nghe La Bình nói phó hiệu trưởng Chu là một người có tài, tướng mạo anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn, làm mê hoặc vô số phụ nữ, không trách cô Văn lại bảo vệ chồng mình như vậy. Chu
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu387/5355