Tiểu thuyết Cần Gì Quá Đa Tình-full
Lượt xem : |
Văn Bân bề ngoài là trò học từ thầy nhưng lại giỏi hơn thầy, không phải ngay cả cô cũng bị mê hoặc sao, Đinh Dật tự giễu trong lòng.
Không nghĩ tới Chu Chính Thư từng nghe nói về cô “Đinh Dật, cô chính là Đinh Dật? Người đứng đầu kỳ thi cấp ba năm ngoái? Ha ha, không tệ, không tệ.”
Vì cái hạng nhất chết tiệt kia Đinh Dật nghĩ nếu học kỳ sau phải có thành tích tốt để lấy lại danh dự, tránh phải xấu hổ.
Theo Văn Tĩnh vào phòng đọc sách, Đinh Dật mới chợt nghĩ đến hôm nay lớp cô không có môn hóa, cô cũng không đem bài tập hóa theo. Cũng may từ trước đến nay cô có trí nhớ siêu phàm, mọi thứ đều viết lên giấy, các phần tử phức tạp cũng đều vẽ lên không thiếu phần nào.
Trước tiên Đinh Dật nói ra ý nghĩ của mình, Văn Tĩnh nghe xong sửa nội dung một chút, cũng khích lệ cô: “Không tệ, đây là đại cương thi, bao hàm cả nội dung hóa học hữu cơ, các em chưa học tới, em có thể nghĩ đến đây là rất tốt, tiếp tục cố gắng.”
Hỏi bài tập là để giải nguy, giờ phút này lại được khen ngợi thật vui mừng, thấy trên bàn Văn Tĩnh có sách bài tập, sau khi được bà đồng ý liền lấy tới hỏi một vài vấn đề.
Giải quyết hết toàn bộ vấn đề đã gần mười giờ, Đinh Dật đứng dậy tạm biệt, Chu Chính Thư nói Chu Văn Bân đưa cô về, Đinh Dật thấy cậu đã tắm rửa thay quần áo ở nhà liền từ chối. Thấy con trai không có phản ứng gì, Chu Chính Thư lại đề nghị đưa cô về, Đinh Dật chỉ đành phải cười: “Thầy Chu yên tâm, em sẽ không gặp nguy hiểm, hơn nữa nhà nhà em ở gần đây, về nhà mau thôi."
Chu Văn Bân nói tiếp: “Đúng vậy, ba không biết, Đinh Dật rất lợi hại, học sinh nam lớp con đều rất sợ bạn ấy.” Trông thấy mọi người kiên trì, Chu Chính Thư mới thôi.
Hoảng hốt đi ra cửa, trong lòng Đinh Dật không có cảm giác gì, câu nói “Đinh Dật rất lợi hại” của Chu Văn Bân làm cho cô buồn vui không rõ. Thật ra không phải cô không mong bạn ấy đưa mình về, dù sao hôm nay giày vò nhiều như vậy nhưng cũng chỉ là muốn biết thái độ của cậu ấy thế nào.
Ra khỏi cừa chính, Đinh Dật bị đèn xe trên đường chiếu vào mới phục hồi tinh thần, nhìn sách bài tập trong tay, thôi rồi! Cô lại đem sách bài tập của cô Văn về, không biết ngày mai cô có tiết hay không, làm trễ nãi giờ học của người khác là không tốt, vì vậy cô liền vội vàng quay lại.
Mới vừa đi đến cửa nhà họ Chu cô đã nghe thấy có người nhắc tên mình, có thể lúc vừa rồi đưa cô ra bọn họ chỉ đóng cửa sắt bên ngoài, cửa gỗ bên trong không khóa.
Cửa sắt cũng không cách âm, cuộc đối thoại bên trong đều rơi vào tai Đinh Dật không sót một chữ nào.
“Em đừng chỉ trích con bé, cô bé Đinh Dật này rõ ràng là một học sinh ưu tú, đáng tiếc không học trường chúng ta.” Đây là giọng của Chu Chính Thư.
“Hừ, không có gì là đáng tiếc, “Học” có thể xuất sắc nhưng “Phẩm” chưa chắc, có một chút thông minh sẽ không biết trời cao đất rộng là gì. Hơn nữa tôi thấy đôi mắt con bé đó không đẹp, khóe mắt hếch lên, không phải dạng con gái ôn hòa đoan trang.” Đinh Dật nghe thấy bọn họ thảo luận về mình không có chút ý tốt nào, vốn dĩ muốn tránh ra, đợi ngày mai tới trường trả sách, nghe đến đó vẫn không khỏi ngơ ngẩn.
Cô không thể tin nổi đây là cô Văn người vừa rồi còn kiên nhẫn giảng bài cho cô nói chuyện, thế nhưng diện mạo của cô cũng có thể trở thành đề tài để nói. Ba nói cô “lông mày thanh tú, mắt xếch” là khuôn mặt xinh đẹp nhất thiên hạ, nói cô sáng chói không thua gì minh tinh, thì ra cách nhìn người của mỗi người lại chênh lệch lớn như vậy! Cô muốn tiếp tục nghe tiếp, vì vậy im lặng đứng ở cửa, không nhúc nhích.
“Sao em lại có thành kiến với con bé như vậy, con bé là bí thư đoàn, cháu ngoại bác sĩ Kỷ, gia cảnh có kém gì đâu? Vừa thông minh lại vừa lễ phép, tôi thấy con bé cũng không tệ.”
“Hừ, ông có mắt hay không, con bé có được nuôi dạy hay không hỏi con trai ông là rõ ràng!”
Chu Chín Thư nói: “Chuyện này có liên quan gì với Văn Bân?” Nhìn thấy sắc mặt con trai đỏ lên, ông càng cảm thấy kỳ quái.
Văn Tĩnh thấy con trai im lặng, tiếp tục nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, ba con hai người đều có sức hấp hẫn rất lớn, tôi chủ động nhận lớp hóa của chúng, không ngừng quan sát. Con bé suốt ngày ríu ra ríu rít, không có việc gì liền ở bên cạnh con trai ông, người khác thì không nói, chỉ có học sinh bình thường mới diễn xiếc như vậy, chỉ có con bé “xuất thân danh giáo” thật là khác người!”
Chu Chính Thư thấy bà vơ đũa cả nắm, ngay cả ông cũng bị lôi vào, vốn dĩ không muốn nghe nhưng thật tò mò muốn biết Đinh Dật khác người ở chỗ nào, không nhịn được hỏi: “Con bé làm gì?”
“Làm gì? Đầu tiên là tụ tập một nhóm con trai con gái cùng nhau đi leo núi Thạch Long, leo núi thôi thì không nói, phân nhóm liền muốn cùng tổ với con trai, toàn bộ hành trình quấn con trai ông không tha, không bỏ ra được thì có gì khác với cá mè hoa? Nghe nói hoạt động lần này do một mình con bé tổ chức, mục đích chính là con trai bảo bối của ông, con bé nhỏ như vậy mà đã có tâm kế, còn bá đạo như vậy, ông nói có đáng sợ hay không!”
Nói một lúc lâu lại thấy Chu Chính Thư say sưa nghe, trong miệng còn nói thầm: “Cô bé này quả nhiên có tình ý.” Văn Tĩnh tức giận, lại nhịn không được nổi đóa: “Nếu như con bé chỉ thích con trai ông thì không nói, con gái theo con trai ông không ít, Đinh Dật không phải người đầu tiên nhưng nghe nói con bé còn đánh nhau, xưng huynh gọi đệ với đám trẻ con lưu manh, quả thật không hề có giáo dục, nếu như không phải cảm kích, ai có thể nói con bé trong sạch chứ!”
Chu Chính Thư nghe đến đó nghiêm mặt nói: “Văn Tĩnh, điểm này của bà không tốt, nhìn chuyện gì cũng có thành kiến, dễ xúc động, những điều này bà đều không nhìn thấy, lại là những người “nhiều chuyện” nói cho bà nghe? Tôi thấy đứa nhỏ này ánh mắt kiên định, cử chỉ có mức độ cũng không phải người lỗ mãng, trước tiên bà không nên vội vàng kết luận như vậy.”
Văn Tĩnh nghe ông nói như vậy cũng không phản bác lại nữa, lại hỏi: “Trước tiên không nói con bé có được hay không, chẳng lẽ ông ủng hộ Văn Bân yêu sớm?”
Chu Văn Bân bị từ này làm cho hết hồn, vội vàng giải thích: “Ba mẹ hai người đừng hiểu lầm, con không có yêu sớm, trong mắt con Đinh Dật giống những bạn gái khác không có gì khác nhau, con thấy bạn ấy đối nghịch với mẹ không làm bài tập nên mới chủ động nói chuyện với bạn ấy, con không thích bạn ấy.”
Đinh Dật cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân đi thẳng lên, lạnh lẽo đi vào trái tim cô, cuối cùng chạy lên đầu, làm cho cô tỉnh táo. Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
“Trong mắt con Đinh Dật không khác gì những bạn gái khác”, thì ra trong mắt bạn ấy, cô cũng giống những học sinh nữ khác vây quanh bạn ấy, “Con không thích bạn ấy”, giờ này ngày này, là bạn ấy làm cho cô biết “tự mình đa tình” viết như thế nào!
Là cô gieo gió gặt bão, kết quả là bị người ta làm nhục! “Ông trời, nếu như ông có linh thiêng thì đánh chết tôi đi, tránh để tôi đứng đây xấu hổ, thẹn với liệt tổ liệt tông!”
Quả nhiên trời cao không nghe được lời thỉnh cầu của cô, bởi vì cô vẫn đứng tại chỗ, lời nói của Chu Chính Thu vẫn còn vang bên tai cô: “Học sinh cấp ba yêu nhau dĩ nhiên không tốt, hơn nữa con bé cũng không tệ, nhưng đứng với Văn Bân không hợp, lý do không phải như bà nói là không đoan trang.” Những lời này dĩ nhiên là nói với Văn Tĩnh.
Nhìn thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe, Chu Chính Thu dừng một chút nói tiếp: “Người xưa có nói cưới vợ không bằng nhà mình, gả con gái cho nhà hơn mình, gia đình mới có thể hòa thuận. Lời này có thể thấy không hoàn toàn đúng, vẫn còn chút đạo lý. Những năm này Đinh Phương Lĩnh lên như diều gặp gió, ở Bắc Kinh còn có người giúp đỡ, tương lai tiền đồ vô biên, nghe bà nói cô bé kia hình như có cá tính rất mạnh, Văn Bân không hợp với con bé, hai đứa bé này thực không hợp.”
Nhiều lời như thế, Đinh Dật chỉ nghe được một câu “Thực sự không hợp lắm” liền quay người đi về nhà.
Chương mười hai
Một đêm không thể ngủ, ngày hôm sau vẫn phải tái chiến giang hồ, đây chính là cuộc sống của trường chuyên cấp ba, mặc dù Đinh Dật không muốn đối mặt hai mẹ con Chu Văn Bân nhưng dù sao vẫn phải sống.
Khi đem sách trả cho Văn Tĩnh, cô còn ưu nhã, nở nụ cười đáng yêu, không phải do chính tai nghe, Đinh Dật tuyệt đối sẽ không tin những lời làm cô không ngủ được lại được phát ra từ miệng của bà, thì ra đây chính là người trưởng thành, người trưởng thành làm chuyện gì đều sẽ phán đoán năng lực của cô.
Chu Văn Bân vẫn như nổi bật hơn người. Thiếu niên nhẹ nhàng, vừa xuất hiện ở cửa giống như nơi chuyên tụ tập ánh sáng, làm cho người ta không nhịn được ánh mắt cũng nhìn về phía đó, nhìn bạn ấy vào cửa, vòng qua bục giảng, đi tới chỗ ngồi, kéo ghế ra, ngồi xuống. Động tác như vậy bạn ấy làm rất tự nhiên, đẹp như thế, đẹp mắt đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
Thì ra ánh mắt bạn ấy cũng không phải là đắm đuối đưa tình, chỉ là trời sanh có phần hơi sáng rỡ, giọng nói của bạn ấy đối với cô cũng không thân thiết, giống như bạn Lý ngồi cùng bàn trầm thấp mà dịu dàng.
Thì ra đều giống sao, vật sao thì người vậy, chỉ có cô không giống như vậy mà thôi. Tiết lịch sử, Đinh Dật không có tâm tình nghe cô giảng, mở laptop ra ghi lại những suy nghĩ trong lòng cô hiện tại, nhiều năm sau, có thể sẽ hiểu được ý nghĩa cuộc cách mạng này.
Viết xong nhật ký thì không còn thương cảm gì nữa, hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại, cô đã sớm xin cô giáo nghỉ học buổi tối, tối nay mọi người muốn tập trung chúc thọ ông ngoại.
Buổi chiều mẹ cũng đã xin nghỉ chạy về nhà trước, sau khi tan học Đinh Dật đến công ty chờ ba tan việc, vốn dĩ ba muốn đến trường đón cô, để cô ở trường tự học nhưng hôm nay cô làm gì có tâm tình để tự học, hơn nữa, cô cũng không muốn đi với ba rêu rao khắp trường.
Đinh Phượng Lĩnh còn chút công việc phải xử lý, cô thư ký đưa cho cô một chút đồ ăn vặt cùng tạp chí để giết thời gian, Đinh Dật không hăng hái như mọi ngày, sau khi nói cảm ơn liền quăng tạp chí trên ghế quay ra cửa sổ ngồi nhìn dãy núi nhân tạo ngẩn người, núi nhân tạo làm thật đẹp, nước chảy róc rách, trên núi có người đi đường, có ông lão ngồi câu cá, ngay cả động vật nhìn cũng rất sống động, đường núi quanh co khúc khuỷu, các tòa nhà đan xen hợp lý, nhìn lâu làm cho người khác có cảm giác như mình là ẩn sĩ. Người thiết kế nhất định là người có chí khí, Đinh Dật nghĩ, Thậm chí núi này c ó điểm giống núi Thạch Long.
Đột nhiên bị một tràng cười thức tỉnh, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn, là cô thư ký cùng một cô gái trẻ đang nói chuyện, cô gái kia mặc áo khoác trắng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, cầm trong tay gói quà tinh xảo.
“Bí thư Đinh còn một chút tài liệu chưa ký xong, chúng ta chờ ở đây một chút, Đây là Đinh Dật con gái bí thư Đinh, Đinh Dật đây là Thạch Mạn Quân làm ở bệnh viện đa khoa, cũng là học sinh của ông ngoại em.”
Thạch Mạn Quân ngẩn ra, Đinh Dật đã đi lên trước chào hỏi “Chào chị Thạch.”
Thạch Mạn Quân ngượng ngùng cười một tiếng: “Chào Đinh Dật, không ngờ con gái bí thư Đinh lại lớn như vậy, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy.”
“Chị Thạch cũng ở đây chờ ba em sao?”
“Đúng vậy, thật ra thì cũng không phải là đợi, hôm nay là lễ mừng thọ của thầy Kỷ, vốn
QUAY LẠIKhông nghĩ tới Chu Chính Thư từng nghe nói về cô “Đinh Dật, cô chính là Đinh Dật? Người đứng đầu kỳ thi cấp ba năm ngoái? Ha ha, không tệ, không tệ.”
Vì cái hạng nhất chết tiệt kia Đinh Dật nghĩ nếu học kỳ sau phải có thành tích tốt để lấy lại danh dự, tránh phải xấu hổ.
Theo Văn Tĩnh vào phòng đọc sách, Đinh Dật mới chợt nghĩ đến hôm nay lớp cô không có môn hóa, cô cũng không đem bài tập hóa theo. Cũng may từ trước đến nay cô có trí nhớ siêu phàm, mọi thứ đều viết lên giấy, các phần tử phức tạp cũng đều vẽ lên không thiếu phần nào.
Trước tiên Đinh Dật nói ra ý nghĩ của mình, Văn Tĩnh nghe xong sửa nội dung một chút, cũng khích lệ cô: “Không tệ, đây là đại cương thi, bao hàm cả nội dung hóa học hữu cơ, các em chưa học tới, em có thể nghĩ đến đây là rất tốt, tiếp tục cố gắng.”
Hỏi bài tập là để giải nguy, giờ phút này lại được khen ngợi thật vui mừng, thấy trên bàn Văn Tĩnh có sách bài tập, sau khi được bà đồng ý liền lấy tới hỏi một vài vấn đề.
Giải quyết hết toàn bộ vấn đề đã gần mười giờ, Đinh Dật đứng dậy tạm biệt, Chu Chính Thư nói Chu Văn Bân đưa cô về, Đinh Dật thấy cậu đã tắm rửa thay quần áo ở nhà liền từ chối. Thấy con trai không có phản ứng gì, Chu Chính Thư lại đề nghị đưa cô về, Đinh Dật chỉ đành phải cười: “Thầy Chu yên tâm, em sẽ không gặp nguy hiểm, hơn nữa nhà nhà em ở gần đây, về nhà mau thôi."
Chu Văn Bân nói tiếp: “Đúng vậy, ba không biết, Đinh Dật rất lợi hại, học sinh nam lớp con đều rất sợ bạn ấy.” Trông thấy mọi người kiên trì, Chu Chính Thư mới thôi.
Hoảng hốt đi ra cửa, trong lòng Đinh Dật không có cảm giác gì, câu nói “Đinh Dật rất lợi hại” của Chu Văn Bân làm cho cô buồn vui không rõ. Thật ra không phải cô không mong bạn ấy đưa mình về, dù sao hôm nay giày vò nhiều như vậy nhưng cũng chỉ là muốn biết thái độ của cậu ấy thế nào.
Ra khỏi cừa chính, Đinh Dật bị đèn xe trên đường chiếu vào mới phục hồi tinh thần, nhìn sách bài tập trong tay, thôi rồi! Cô lại đem sách bài tập của cô Văn về, không biết ngày mai cô có tiết hay không, làm trễ nãi giờ học của người khác là không tốt, vì vậy cô liền vội vàng quay lại.
Mới vừa đi đến cửa nhà họ Chu cô đã nghe thấy có người nhắc tên mình, có thể lúc vừa rồi đưa cô ra bọn họ chỉ đóng cửa sắt bên ngoài, cửa gỗ bên trong không khóa.
Cửa sắt cũng không cách âm, cuộc đối thoại bên trong đều rơi vào tai Đinh Dật không sót một chữ nào.
“Em đừng chỉ trích con bé, cô bé Đinh Dật này rõ ràng là một học sinh ưu tú, đáng tiếc không học trường chúng ta.” Đây là giọng của Chu Chính Thư.
“Hừ, không có gì là đáng tiếc, “Học” có thể xuất sắc nhưng “Phẩm” chưa chắc, có một chút thông minh sẽ không biết trời cao đất rộng là gì. Hơn nữa tôi thấy đôi mắt con bé đó không đẹp, khóe mắt hếch lên, không phải dạng con gái ôn hòa đoan trang.” Đinh Dật nghe thấy bọn họ thảo luận về mình không có chút ý tốt nào, vốn dĩ muốn tránh ra, đợi ngày mai tới trường trả sách, nghe đến đó vẫn không khỏi ngơ ngẩn.
Cô không thể tin nổi đây là cô Văn người vừa rồi còn kiên nhẫn giảng bài cho cô nói chuyện, thế nhưng diện mạo của cô cũng có thể trở thành đề tài để nói. Ba nói cô “lông mày thanh tú, mắt xếch” là khuôn mặt xinh đẹp nhất thiên hạ, nói cô sáng chói không thua gì minh tinh, thì ra cách nhìn người của mỗi người lại chênh lệch lớn như vậy! Cô muốn tiếp tục nghe tiếp, vì vậy im lặng đứng ở cửa, không nhúc nhích.
“Sao em lại có thành kiến với con bé như vậy, con bé là bí thư đoàn, cháu ngoại bác sĩ Kỷ, gia cảnh có kém gì đâu? Vừa thông minh lại vừa lễ phép, tôi thấy con bé cũng không tệ.”
“Hừ, ông có mắt hay không, con bé có được nuôi dạy hay không hỏi con trai ông là rõ ràng!”
Chu Chín Thư nói: “Chuyện này có liên quan gì với Văn Bân?” Nhìn thấy sắc mặt con trai đỏ lên, ông càng cảm thấy kỳ quái.
Văn Tĩnh thấy con trai im lặng, tiếp tục nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, ba con hai người đều có sức hấp hẫn rất lớn, tôi chủ động nhận lớp hóa của chúng, không ngừng quan sát. Con bé suốt ngày ríu ra ríu rít, không có việc gì liền ở bên cạnh con trai ông, người khác thì không nói, chỉ có học sinh bình thường mới diễn xiếc như vậy, chỉ có con bé “xuất thân danh giáo” thật là khác người!”
Chu Chính Thư thấy bà vơ đũa cả nắm, ngay cả ông cũng bị lôi vào, vốn dĩ không muốn nghe nhưng thật tò mò muốn biết Đinh Dật khác người ở chỗ nào, không nhịn được hỏi: “Con bé làm gì?”
“Làm gì? Đầu tiên là tụ tập một nhóm con trai con gái cùng nhau đi leo núi Thạch Long, leo núi thôi thì không nói, phân nhóm liền muốn cùng tổ với con trai, toàn bộ hành trình quấn con trai ông không tha, không bỏ ra được thì có gì khác với cá mè hoa? Nghe nói hoạt động lần này do một mình con bé tổ chức, mục đích chính là con trai bảo bối của ông, con bé nhỏ như vậy mà đã có tâm kế, còn bá đạo như vậy, ông nói có đáng sợ hay không!”
Nói một lúc lâu lại thấy Chu Chính Thư say sưa nghe, trong miệng còn nói thầm: “Cô bé này quả nhiên có tình ý.” Văn Tĩnh tức giận, lại nhịn không được nổi đóa: “Nếu như con bé chỉ thích con trai ông thì không nói, con gái theo con trai ông không ít, Đinh Dật không phải người đầu tiên nhưng nghe nói con bé còn đánh nhau, xưng huynh gọi đệ với đám trẻ con lưu manh, quả thật không hề có giáo dục, nếu như không phải cảm kích, ai có thể nói con bé trong sạch chứ!”
Chu Chính Thư nghe đến đó nghiêm mặt nói: “Văn Tĩnh, điểm này của bà không tốt, nhìn chuyện gì cũng có thành kiến, dễ xúc động, những điều này bà đều không nhìn thấy, lại là những người “nhiều chuyện” nói cho bà nghe? Tôi thấy đứa nhỏ này ánh mắt kiên định, cử chỉ có mức độ cũng không phải người lỗ mãng, trước tiên bà không nên vội vàng kết luận như vậy.”
Văn Tĩnh nghe ông nói như vậy cũng không phản bác lại nữa, lại hỏi: “Trước tiên không nói con bé có được hay không, chẳng lẽ ông ủng hộ Văn Bân yêu sớm?”
Chu Văn Bân bị từ này làm cho hết hồn, vội vàng giải thích: “Ba mẹ hai người đừng hiểu lầm, con không có yêu sớm, trong mắt con Đinh Dật giống những bạn gái khác không có gì khác nhau, con thấy bạn ấy đối nghịch với mẹ không làm bài tập nên mới chủ động nói chuyện với bạn ấy, con không thích bạn ấy.”
Đinh Dật cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân đi thẳng lên, lạnh lẽo đi vào trái tim cô, cuối cùng chạy lên đầu, làm cho cô tỉnh táo. Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
“Trong mắt con Đinh Dật không khác gì những bạn gái khác”, thì ra trong mắt bạn ấy, cô cũng giống những học sinh nữ khác vây quanh bạn ấy, “Con không thích bạn ấy”, giờ này ngày này, là bạn ấy làm cho cô biết “tự mình đa tình” viết như thế nào!
Là cô gieo gió gặt bão, kết quả là bị người ta làm nhục! “Ông trời, nếu như ông có linh thiêng thì đánh chết tôi đi, tránh để tôi đứng đây xấu hổ, thẹn với liệt tổ liệt tông!”
Quả nhiên trời cao không nghe được lời thỉnh cầu của cô, bởi vì cô vẫn đứng tại chỗ, lời nói của Chu Chính Thu vẫn còn vang bên tai cô: “Học sinh cấp ba yêu nhau dĩ nhiên không tốt, hơn nữa con bé cũng không tệ, nhưng đứng với Văn Bân không hợp, lý do không phải như bà nói là không đoan trang.” Những lời này dĩ nhiên là nói với Văn Tĩnh.
Nhìn thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe, Chu Chính Thu dừng một chút nói tiếp: “Người xưa có nói cưới vợ không bằng nhà mình, gả con gái cho nhà hơn mình, gia đình mới có thể hòa thuận. Lời này có thể thấy không hoàn toàn đúng, vẫn còn chút đạo lý. Những năm này Đinh Phương Lĩnh lên như diều gặp gió, ở Bắc Kinh còn có người giúp đỡ, tương lai tiền đồ vô biên, nghe bà nói cô bé kia hình như có cá tính rất mạnh, Văn Bân không hợp với con bé, hai đứa bé này thực không hợp.”
Nhiều lời như thế, Đinh Dật chỉ nghe được một câu “Thực sự không hợp lắm” liền quay người đi về nhà.
Chương mười hai
Một đêm không thể ngủ, ngày hôm sau vẫn phải tái chiến giang hồ, đây chính là cuộc sống của trường chuyên cấp ba, mặc dù Đinh Dật không muốn đối mặt hai mẹ con Chu Văn Bân nhưng dù sao vẫn phải sống.
Khi đem sách trả cho Văn Tĩnh, cô còn ưu nhã, nở nụ cười đáng yêu, không phải do chính tai nghe, Đinh Dật tuyệt đối sẽ không tin những lời làm cô không ngủ được lại được phát ra từ miệng của bà, thì ra đây chính là người trưởng thành, người trưởng thành làm chuyện gì đều sẽ phán đoán năng lực của cô.
Chu Văn Bân vẫn như nổi bật hơn người. Thiếu niên nhẹ nhàng, vừa xuất hiện ở cửa giống như nơi chuyên tụ tập ánh sáng, làm cho người ta không nhịn được ánh mắt cũng nhìn về phía đó, nhìn bạn ấy vào cửa, vòng qua bục giảng, đi tới chỗ ngồi, kéo ghế ra, ngồi xuống. Động tác như vậy bạn ấy làm rất tự nhiên, đẹp như thế, đẹp mắt đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
Thì ra ánh mắt bạn ấy cũng không phải là đắm đuối đưa tình, chỉ là trời sanh có phần hơi sáng rỡ, giọng nói của bạn ấy đối với cô cũng không thân thiết, giống như bạn Lý ngồi cùng bàn trầm thấp mà dịu dàng.
Thì ra đều giống sao, vật sao thì người vậy, chỉ có cô không giống như vậy mà thôi. Tiết lịch sử, Đinh Dật không có tâm tình nghe cô giảng, mở laptop ra ghi lại những suy nghĩ trong lòng cô hiện tại, nhiều năm sau, có thể sẽ hiểu được ý nghĩa cuộc cách mạng này.
Viết xong nhật ký thì không còn thương cảm gì nữa, hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại, cô đã sớm xin cô giáo nghỉ học buổi tối, tối nay mọi người muốn tập trung chúc thọ ông ngoại.
Buổi chiều mẹ cũng đã xin nghỉ chạy về nhà trước, sau khi tan học Đinh Dật đến công ty chờ ba tan việc, vốn dĩ ba muốn đến trường đón cô, để cô ở trường tự học nhưng hôm nay cô làm gì có tâm tình để tự học, hơn nữa, cô cũng không muốn đi với ba rêu rao khắp trường.
Đinh Phượng Lĩnh còn chút công việc phải xử lý, cô thư ký đưa cho cô một chút đồ ăn vặt cùng tạp chí để giết thời gian, Đinh Dật không hăng hái như mọi ngày, sau khi nói cảm ơn liền quăng tạp chí trên ghế quay ra cửa sổ ngồi nhìn dãy núi nhân tạo ngẩn người, núi nhân tạo làm thật đẹp, nước chảy róc rách, trên núi có người đi đường, có ông lão ngồi câu cá, ngay cả động vật nhìn cũng rất sống động, đường núi quanh co khúc khuỷu, các tòa nhà đan xen hợp lý, nhìn lâu làm cho người khác có cảm giác như mình là ẩn sĩ. Người thiết kế nhất định là người có chí khí, Đinh Dật nghĩ, Thậm chí núi này c ó điểm giống núi Thạch Long.
Đột nhiên bị một tràng cười thức tỉnh, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn, là cô thư ký cùng một cô gái trẻ đang nói chuyện, cô gái kia mặc áo khoác trắng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, cầm trong tay gói quà tinh xảo.
“Bí thư Đinh còn một chút tài liệu chưa ký xong, chúng ta chờ ở đây một chút, Đây là Đinh Dật con gái bí thư Đinh, Đinh Dật đây là Thạch Mạn Quân làm ở bệnh viện đa khoa, cũng là học sinh của ông ngoại em.”
Thạch Mạn Quân ngẩn ra, Đinh Dật đã đi lên trước chào hỏi “Chào chị Thạch.”
Thạch Mạn Quân ngượng ngùng cười một tiếng: “Chào Đinh Dật, không ngờ con gái bí thư Đinh lại lớn như vậy, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy.”
“Chị Thạch cũng ở đây chờ ba em sao?”
“Đúng vậy, thật ra thì cũng không phải là đợi, hôm nay là lễ mừng thọ của thầy Kỷ, vốn
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu21/5382