XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full

Lượt xem :
hiều sức, giống như một con báo cắn chặt cổ họng con mồi, hút lấy dòng máu mới mẻ, ngọt lành.

Trong giờ khắc này, Du Nhiên hoàn toàn không có một chút lực phản kháng, thậm chí còn bắt đầu run lên.

Nhưng đây chưa phải điều Long Tường muốn, chỉ thế này không đủ thỏa mãn cậu ta.

Cậu ta nhấc cái váy dài đến đầu gối của Du Nhiên lên, ép buộc cô giơ lên một chân, còn bàn tay, thô bạo lướt qua làn da mềm mại của cô, kéo xuống lớp phòng vệ cuối cùng.

Cảm giác đột nhiên lạnh lạnh dưới thân khiến Du Nhiên mở to mắt, cô nhìn thẳng vào Long Tường, nhưng trong mắt cậu ta, cô không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.

Tại một giây đó, Du Nhiên cảm thấy người con trai trước mặt này đối với cô là hoàn toàn, hoàn toàn xa lạ.

Trái tim Du Nhiên rơi xuống đất, lăn mấy vòng, sau đó tan thành bụi.

Cô nghĩ, lúc này, mình đi đời rồi.

Ngay lúc Long Tường gần như thực hiện được hành động sai trái, bỗng những tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Trong rừng có rất nhiều lá khô, đôi giày kia giẫm nát thi thể của những tán lá khô, tiếng động lạnh lẽo và tức giận.

Ngay sau đó, một tiếng động trầm trầm mạnh mẽ vang lên ngay bên tai Du Nhiên.

Đồng thời, Du Nhiên nghe thấy Long Tường rên lên một tiếng, tiếp đó, tất cả gông cùm trên người cô đều biến mất.

Du Nhiên không còn sức lực, cứ thế trượt theo thân cây, ngồi xổm lên đám lá khô, cô dùng đôi tay ôm lấy chính mình, đây là sự phòng vệ yếu ớt duy nhất mà cô có thể làm được.

“Ngoan, đứng lên, mặt đất rất lạnh.” Giọng nói của Khuất Vân chậm rãi chảy vào tai cô, thanh tịnh như nước suối, rửa đi hết sợ hãi.

Một đôi tay kéo Du Nhiên lên, một chiếc áo khoác mang nhiệt độ cơ thể trùm lên người cô, sau đó, Du Nhiên được bế lên, lơ lửng trong không trung.

Từng bước một, anh ôm cô ra khỏi rừng cây.

Du Nhiên khẽ ngẩng đầu, ánh trăng lạnh lùng âm u lướt qua gương mặt Khuất Vân như từng sợ chỉ, lướt qua đôi mắt xinh đẹp, hơi thờ ơ của anh, lướt qua cái mũi cao thẳng thanh tú của anh, lướt qua đôi môi đang… mím chặt của anh.

Mỗi khi gặp phải chuyện gì đáng sợ, ký ức của Du Nhiên lại đánh mất trong nháy mắt, cô đã quên mình về tới nhà Khuất Vân thế nào, nhưng cảnh vật quen thuộc trước mắt không ngừng nói cho cô biết sự thật này.

Sô pha mềm mại, chiếc thảm từng nằm rất nhiều lần, trên bàn uống nước là một đôi cốc sứ đầy màu sắc mà cô đã mua, cũng có một loạt kỷ niệm đột nhiên ùa về.

Du Nhiên ấn tượng sâu nhất một cảnh tượng, đó là cô ngồi trên thảm, ngồi xổm, tỉ mỉ đếm số lông mi của Khuất Vân đang nằm ngủ trên sô pha.

Mí mắt bên trái có 136 sợi, mí mắt bên phải có 141 sợi.

Đếm đến mức xương sống, thắt lưng đau nhức, mắt nở hoa, nhưng tuyệt đối không cảm thấy buồn chán, ngược lại còn cảm thấy một niềm vui không biết tên, giống như có thể hiểu thêm một chút về Khuất Vân.

Nghĩ đến đây, bản thân cô lúc đó đã yêu anh biết bao nhiêu.

Trong khi tâm tư còn đang bay lượn, một chiếc áo khoác len khoác lên vai cô, mang tới một cảm giác ấm áp.

Sau đó, một cốc cà phê nóng chạm vào mặt cô.

“Hương vani em thích nhất.” Khuất Vân nói.

Du Nhiên nhận lấy, uống từng ngụm, chất lỏng ấm áp chảy vào bụng cô, trái tim cũng an ổn hơn rất nhiều.

Khi uống xong, cốc cà phê vẫn còn vương lại hơi ấm, Du Nhiên cầm trong lòng bàn tay, xoay tròn nhìn xem.

Phía trên in một tấm hình hoạt hình, một cậu bé, một cô bé, sóng vai ngồi dưới cây đào, trên bầu trời cũng có một trái tim màu hồng đào.

Phong cách trầm ổn của căn nhà này hoàn toàn không phù hợp với những thứ Du Nhiên đòi mua, lúc đó, rất nhiều lần Khuất Vân từng uy hiếp sẽ ném tất cả ra ngoài.

Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng, thứ phải ra ngoài lại là Du Nhiên.

Đang cảm thán, áo len bỗng bị Khuất Vân vén lên từ phía sau, Du Nhiên giật mình định nhảy lên lại bị Khuất Vân ấn xuống.

“Trên lưng có vết thương, không xử lý, sẽ nhiễm trùng.”

Lúc này Du Nhiên mới nhớ lại, vừa rồi khi trượt xuống đất, sau lưng quả thật bị vỏ cây thô ráp làm bị thương.

Nơi bị thương trên lưng cách bộ phận mẫn cảm rất xa, đồng thời, nếu không cho anh chạm vào, Khuất Vân nhất định sẽ không bỏ qua, vì vậy Du Nhiên mặc kệ anh.

Ngón tay Khuất Vân nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của Du Nhiên, mang tới một cảm giác ngứa ngứa, từ máu dưới da khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Nhìn cái cốc trong tay, Du Nhiên hỏi: “Tôi cứ nghĩ anh không thích cái cốc này.”

“Không phải không thích.” Khuất Vân ở phía sau đáp.

“Vậy vì sao anh còn luôn uy hiếp muốn ném nó ra ngoài?” Du Nhiên tò mò.

“… Chỉ muốn đùa em thôi, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của em rất thú vị.” Giọng nói của Khuất Vân, rất giống với động tác của anh, mềm mại như tơ.

Du Nhiên tiếp tục nhìn cái cốc, một lúc sau mới đặt nó xuống.

Chiếc cốc sứ chạm vào mặt bàn thủy tinh, phát ra tiếng vang leng keng.

“Tiểu Tân… Có lẽ không phải cố ý.”

Đầu ngón tay dính thuốc, dừng lại trên miệng vết thương một lúc, khi tiếp tục di chuyển, sức lực đã lớn hơn một chút: “Điều em muốn nói, chính là câu này sao?”

“Còn nữa, chính là… anh nói đúng.” Hàng mi dài của Du Nhiên rũ xuống: “Tôi quá không hiểu chuyện, đã tổn thương cậu ấy, càng có thể là… tôi đã mất đi cậu ấy.”

“Tôi nghĩ, lỗi của tôi nhiều hơn.” Khuất Vân nói.

“Vì sao lại nói như vậy?” Du Nhiên không hiểu được.

Thắt lưng Du nhiên bất giác thẳng lên, dường như đang vô cùng nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Khuất Vân.

Nhưng mà, trong lúc chờ đợi, làn da mẫn cảm trên lưng bỗng cảm thấy bị đầu lưỡi liếm qua – là lưỡi của Khuất Vân.

Anh liếm vết thương của cô, đầu lưỡi, có chút ẩm ướt, có chút thô ráp, còn mang theo chút rung động.

Toàn thân Du Nhiên cứng đờ, động tác tiếp theo chính là nhảy bật lên, nhưng Khuất Vân đang ôm lấy cái eo nhỏ của cô, cố định cô trên sô pha.

“Đừng nhúc nhích, vừa bôi thuốc xong.” Giọng nói Khuất Vân có chút gì đó thả lỏng, mơ màng.

“Anh làm gì vậy?” Cô muốn hất bàn tay trên lưng ra, nhưng một lúc sau, hai tay cô cũng lâm vào vũng bùn, bị Khuất Vân nắm bên hông.

“Là để tôi xem sao?” Hơi thở của Khuất Vân bay bổng bên tai Du Nhiên.

“Cái gì?” Du Nhiên cố gắng nghiêng đầu.

“Đồng ý diễn kịch với Long Tường, là để tôi xem phải không?” Ngữ điệu của Khuất Vân sâu thăm thẳm.

Nghe vậy, Du Nhiên ngừng giãy dụa, cô muốn cười, lại muốn giận: “Khuất vân, anh không quan trọng như vậy.”

“Cẩn thận hỏi chính mình đi, Du Nhiên.” Khuất Vân nói: “Em cũng muốn cho tôi biết hai người đang bên nhau, đúng chứ.”

“Anh căn bản không biết giữa tôi và Long Tường có chuyện gì, từ trước đến giờ, anh chưa từng xuất hiện giữa chúng tôi.” Giọng nói của Du Nhiên bất giác lớn hơn.

“Hay là ngay cả em cũng không biết.” Khuất Vân giống như đang kiên trì khai thông cho một đứa bé chậm hiểu: “Nguyên nhân khiến em giả bộ đang hẹn hò với cậu ta chính vì muốn nói cho tôi biết, em đang đi về phía trước.”

“Tôi vốn đã đi về phía trước.” Du Nhiên kiên quyết nói.

“Nếu là như vậy, vì sao phải chứng minh?” Ngữ điệu của Khuất Vân rất chậm, nhưng có khí thế như đang ép hỏi.

“Tôi không có.” Du Nhiên tiếp tục phủ nhận.

“Trong trái tim em, vẫn có có hình bóng của tôi, em rửa không trôi được.” Giọng nói kia giống như những câu thần chú thần bí của Tây Vực, luồn vào trong tai Du Nhiên.

“Tôi không có.” Du Nhiên vẫn phủ nhận, nhưng giọng nói đã bất giác thấp hơn ba phần.

“Em vẫn còn quan tâm, nếu không, sau khi Đường Ung Tử tới tìm tôi, em sẽ không đến mức mượn rượu giải sầu.” Khuất Vân dùng cái kim hồi ức, từng chút một mở ra trái tim Du Nhiên.

Nhưng cái kim này quá nhọn, chọc vào trong da thịt Du Nhiên, cô lạnh giọng nói: “Thì ra đều là anh lên kế hoạch?”

Đường Ung Tử, cũng chỉ là một kế hoạch?

Thì ra, Khuất Vân cố ý để cô nhìn thấy tất cả những điều đó.

Nghĩ đến ngày đó, những quan tâm đó, khi tất cả đều rơi vào trong đôi mắt anh, Du Nhiên cảm thấy mình lại bị lừa dối, cô muốn tức giận, nhưng đã không còn đủ sức lực nữa.

Qua một lúc, Du Nhiên mới cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên, thì ra cho dù tôi có mọc thêm mấy cái đầu cũng không đấu lại được anh… May mà tôi đã ra đi rồi.”

May mà cô đã rời khỏi vị trí bên cạnh anh.

Nghe vậy, bàn tay Khuất Vân để bên hông cô lại siết chặt trong nháy mắt, một cái chớp mắt đó, cô gần như không hít thở nổi.

Một giây, lại một giây, anh mới chậm rãi buông tay.

Cằm của anh, đặt trên vai Du Nhiên: “Du Nhiên, tha thứ cho tôi… Không, mặc kệ em có tha thứ cho tôi hay không, mặc kệ em có thái độ gì, dằn vặt tôi cũng được, trả thù tôi cũng được, chỉ cần em quay lại. Tôi đã không còn như trước nữa, tôi biết bản thân mình muốn gì, tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì tổn thương em nữa, tôi…”

“Tôi không muốn quay lại.” Du Nhiên kiên quyết lắc đầu, ngắt lời anh: “Trên thế giới, chắc chắn sẽ có một người coi tôi là báu vật trong lòng bàn tay. Rất có thể, trong ánh mắt người đời, người kia không bằng anh, nhưng ít ra, người đó sẽ không tổn thương tôi dù chỉ một lần. Vì vậy, tôi muốn tìm người đó, vì vậy, tôi không thể quay trở lại.”

Khi Du Nhiên nói ra câu nói cuối cùng, Khuất Vân ở phía sau không tiếp lời, anh chỉ… để mặt mình áp sát lên hõm vai Du Nhiên.

Thật lâu sau, hơi nóng ngưng tụ thành một mảnh ẩm ướt như có như không…

Từ sau chuyện trong rừng cây, Du Nhiên quyết định, ít nhất một tháng không để ý tới Tiểu Tân, cô muốn cậu ta hiểu rõ mình đã sai ở chỗ nào.

Thế nhưng, sự thật lại là – Tiểu Tân không để ý đến cô nữa.

Từ đêm đó, Du Nhiên không còn nhìn thấy Tiểu Tân trong trường nữa.

Một tuần đầu tiên, Du Nhiên thầm nguyền rủa cậu ta đêm đó trở về bị cảm lạnh nửa sống nửa chết.

Một tuần tiếp theo, Du Nhiên bắt đầu hoài nghi liệu Tiểu Tân có bị xe đụng mất trí nhớ nên lưu lạc dân gian hay không.

Tới tuần thứ ba, cơn giận của Du Nhiên đã tiêu tan toàn bộ, ngược lại, bắt đầu lo lắng.

Lặng lẽ chạy đi hỏi bạn học của Tiểu Tân, câu trả lời là cậu ta xin nghỉ ốm thời gian dài.

Du Nhiên không kiềm chế được, đành phải chủ động chạy tới nhà trọ của Tiểu Tân ngồi chờ, nhưng chờ hai ngày liền vẫn không thấy được một sợi tóc của Tiểu Tân.

Thật vất vả mới biết được tin Tiểu Tân gần đây thường tới một hộp đêm ở phía Tây thành phố từ một bạn học trong đội kịch, Du Nhiên không suy nghĩ nhiều, lập tức tới đó.

Tới nơi đã là buổi tối, cũng là lúc náo nhiệt nhất, Du Nhiên ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ở một cái bàn hình tròn trên lầu ba, tìm thấy bóng dáng Tiểu Tân.

Cậu ta và một đám người nhìn có vẻ không tốt đang ngồi cùng nhau, dường như đang đánh bài.

Trong khói thuốc quanh quẩn, Du Nhiên nhìn thấy người bên cạnh đang hút một loại thuốc khả nghi.

Sa ngã, thằng nhóc này hoàn toàn sa ngã rồi.

Du Nhiên vô cùng muốn tiến lên l
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT11/602

XtGem Forum catalog