Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
Xin cho em vào lớp…..lelele…..cô mà ko cho em lên méc hiệu trưởng….. rằng cô Trinh xinh mà sao giống tinh tinh đấy!!!!! Tèng téng teng”
Tôi cất giọng ca oanh vàng của mình lên, cũng hay phết đấy chứ. Có đàn phụ họa nữa này. Vậy mà chẳng hiểu sao nhìn mặt cô giáo đỏ gay àk, tôi nhe răng cười hì hì với cô. Thằng An ở bên dưới cười lăn cười bò, lớp cũng cười ha hả. Tôi tạo ấn tượng giỏi đấy chứ!
Vâng! Chỉ vì 1 phút “nông nổi” mà tôi bị xách cổ lên phòng hiệu trưởng với 2 tội danh: 1 là ăn mặc lố lăng. 2 là láo lếu với giáo viên. Ơ hay nhỉ? Tôi có láo bao giờ đâu, ai cũng khen tôi ngoan mà ta. Chẹp……bà cô này thủ đoạn quá! Buồn 5 giây…………..
~oOo~
Tôi gặp thằng nhóc ấy trong hoàn cảnh thật chẳng mấy thiện cảm. Tôi lên lớp 2, người lớn rồi đấy nhé! Vừa chơi đá bóng với bọn trong lớp xong tôi chạy ù xuống canteen. Nhìn vào tủ kem chằm chằm, may quá, cây kem sữa tôi thích vẫn còn 1 cây!
-Cô ơi, bán cho con cây kem sữa! – Giọng tôi và giọng một đứa nào đó cùng vang lên.
Tôi lừ mắt nhìn kẻ dám cả gan giành kem với mình. Là 1 thằng nhóc. Nhìn xuống phù hiệu của nó: Dương – 2C. Xì, ra là dân 2C (tôi 2A nhé :D). Nó cũng lừ mắt lại với tôi, ghét thế nhỉ? Phải cho nó biết thế nào là lễ độ mới được. Tôi xăn tay áo lên (khoe chuột nhắt :P) :
-Ê thằng kia, ai cho mày giành kem với tao thế hả? – Tôi hất mặt kênh với thằng nhóc.
-Nó là của mày lúc nào? – Nó cũng hất mặt lại, nhìn mà muốn đấm X-(.
-Mày láo lếu với tao đấy àk? Tao ko biết, nó độc quyền của tao!
-Chơi tay đôi mày! – Thằng Dương ấy cũng xăn tay áo lên.
-Thích thì chiều!
Hai đứa lao vào…..cắn nhau! Vô cùng quyết liệt y như quái vật chiến đấu với siêu nhân gao vậy, ko thằng nào chịu thua. Cô bán canteen ra can, đang sung sức mà bị phá đám ai mà chịu được, thế là cả 2 quay sang cắn cô luôn. Lát sau hai cô giáo chủ nhiệm lớp tôi và lớp 2C tất tả chạy đến. Mỗi cô xách cổ 1 thằng về, nhưng tôi với thằng đó vẫn còn ráng tung người lên đá được cú nào thì đá.
-Trời ơi Nguyên ơi! Con bị sao vầy nè?
Cô Thu thốt lên kinh ngạc khi tôi vừa bước vào nhà, bọn kia thì lén khúc khích cười. Hừ, anh đây lớn ko thèm chấp!
Ngay lúc tụi nó kéo nhau ra vườn, tôi thấy đau quá nên chạy đến bên cô Thu, oà khóc:
-Oaoa……cô ơi……….
-Sao? Nói cô nghe! Ai bắt nạt con!? – Cô vỗ vỗ lưng tôi dịu dàng hỏi.
-Hức……hức…….có thằng kia….nó giành kem với con…….con ghét….2 đứa cắn nhau… OAOAOAOA!!!!!!!!!
-Hì, thôi nín nào! Con trai mà khóc thế này thì làm sao mà trở thành một người đàn ông thực thụ được chứ! Lát cô mua kem cho con ăn, được chưa nè!?? – Cô Thu xoa đầu tôi mỉm cười.
-Dạ!
Lúc này có đứa ngu mới ko chịu.
Tối, cô Thu mua kem cho toàn bộ trẻ con trong cô nhi viện, mỗi đứa một cây, riêng tôi thì hai nhé. Hehe. Đại ca thì phải vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ? Thấy bọn nó nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị mà sao tôi lại thấy phấn khích mới hay. :))
*Sáng hôm sau, giờ ra chơi:
-Nguyên ơi! Có thằng nào kiếm mày nè!
Thằng Anh lớp trưởng đứng ngoài cửa nói vọng vào khi tôi đang ngồi chơi lắp ráp xe hơi với thằng An (vẫn học chung lớp ^^). Tôi hét lên hỏi lại:
-Thằng nào thế?
-Chả biết, nó bảo ở lớp 2C này!
Hửm? Lớp 2C àk? Tôi làm gì biết thằng nào bên lớp ấy đâu. Nhảy phóc ra khỏi bàn, tôi lon ton mà đầu đầy dấu chấm hỏi.
-Ặc, là mày àk?
Tôi suýt té ngửa khi thấy cái thằng “khốn nạn” hôm qua giành kem với tôi đang đứng chình ình trước cửa.
-Ra sân sau với tao! – Nó nói.
-Ơ, định đánh tiếp àk? Okie Baby! – Tôi trố mắt nhìn thằng ấy rồi búng tay đi theo.
Ngồi phịch xuống một gốc cây, tên nhóc ấy thấy tôi đứng thủ thế thì ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
-Ngồi xuống coi, đánh đánh đánh cái gì? – Nó nhăn mặt.
-Chứ mày kêu tao ra đây làm gì? – Tôi đơ mặt khó hiểu nhìn nó.
-Mày tên gì?
-Tao à? Đặng Thanh Nguyên! Chi vậy?
-Tao là Trịnh Văn Dương, cho mày!
Dứt lời là thằng nhóc đưa tôi một cây kem sữa, nó cũng có một cây. Tôi nhướn mày nghi ngờ:
-Ý đồ gì?
-Ko gì cả!
Dương cười mỉm chi. Giờ nhìn kĩ tôi thấy nó cũng đẹp trai phết, nhưng còn lâu mới bằng tôi nhá! Thấy ko có gì nguy hiểm, tôi giựt cây kem bóc ra ăn ngay. Hai đứa ngồi ăn rồi tán phét đủ thứ, rốt cuộc trở thành bạn. Dương nó học giỏi vô cùng, đứng đầu cả trường luôn đấy, tôi chẳng hiểu sao mà nó thông minh đến thế được nhỉ? Lớp 5 còn học chưa lại nó.
Một hôm đang ngồi ngoài canteen uống sữa, từ xa thằng Dương nó chạy đến chỗ tôi với tốc độ kinh hồn.
-Mày làm gì mà cứ như có ma ở đằng sau ám mày vậy?
-Tao….hộc….tao….qua….
-Từ từ, bình tĩnh! – Tôi đưa nó ly sữa của mình, thế mà nó gạt ra, ức chế! X-(
-Hôm…qua….ba mẹ tao đưa đi test IQ……..mày xem đi!
Tôi cầm lấy tờ giấy trên tay nó. Ơ cái thằng này hay lắm cơ, chữ gì mà xấu kinh khủng, chẳng lẽ phải căng lòi con mắt ra để xem àk?
-Tao đọc được tao chết liền đấy! – Tôi trả lại tờ giấy cho Dương.
-Xì….tao có chỉ số IQ 170/200 mày ơi! – Dương nó nhảy cẫng lên sung sướng.
-Hả?
-Chỉ số IQ của tao là 170/200!
-IQ là cái gì? Ăn được ko? – một câu hỏi ngờ nghệch phát ra từ miệng tôi.
“CỐP!”
-A ĐAU! SAO MÀY CỐC ĐẦU TAO?
Tôi ôm đau hậm hực nhìn Dương khi nó vừa tặng cho một cái cốc trời giáng vào đầu. Thằng này nhìn thế mà bạo lực.
-IQ là chỉ số thông minh của mình đấy thằng ngu ạk! – Dương quát.
-Thế àk? Vậy của tao là bao nhiêu?
-Sao tao biết được?
-Vậy cũng nói, rõ khùng! – Tôi khịt mũi.
-Mày đi test ko? Tao về kêu mẹ tao dắt đi!
-Phiền ko?
-Ko!
-Thế thì đi. Hehe. Khi nào?
-Ừm…..tan học được ko?
-Ừk, chắc được!
-Chắc là thế nào? – Dương đứng chống nạnh nhìn tôi.
-Thì đi.
Tan học, tôi dọn sách vở một cách nhanh nhất vào cặp. Bảo thằng An về nói cô Thu tôi đi qua nhà bạn xong là phóng vèo ngay ra cổng.
Dương đứng vẫy vẫy tôi, bên cạnh còn có một người phụ nữ vừa bước xuống khỏi chiếc xe hơi sang trọng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Dương. Bà đẹp một cách lộng lẫy kiêu sa. Thân hình nhỏ gọn thon cao như mấy cô đi trên sàn mà tôi thường thấy trên tivi ấy. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, khuôn mặt thanh tú dịu dàng với bộ đồ màu trắng giản dị. Chẹp.....tuy ko muốn nhưng phải công nhận rằng cô ấy đẹp cũng cỡ mẹ tôi đấy!
-Con chào cô! – Tôi khoanh tay lại cúi đầu chào.
-Chào con! – Bà ấy nói, cười dịu dàng.
-Mẹ ơi! Đây là Nguyên con thường hay kể đó, mẹ dẫn nó đi test IQ giống con luôn được ko mẹ? – Dương bô bô cái miệng, 1 tay kéo áo mẹ, 1 tay chỉ vào tôi.
-Được chứ!
Mẹ Dương lại cười, một nét đẹp thanh tao trời phú. Nụ cười ấy làm tôi nhớ đến mẹ, chợt thấy buồn quá........
-Ô, cậu bé này cũng rất thông minh, chị có phúc thật nhỉ? Có 2 đứa con trai mà đứa nào cũng giỏi. IQ của cậu bé này là 169/200!
Một ông đầu hói thốt lên nhìn mẹ Dương một cách ngưỡng mộ, 2 đứa bọn tôi cũng há hốc mồm ra luôn. Thấp hơn thằng Dương có 1 đơn vị mà sao tôi chẳng thấy mình thông minh gì cả, kết quả học tập cũng bình thường thôi mà. Tôi hỏi:
-Bác...bác ơi! Bác có nhầm ko? Con có thấy mình thông mình gì đâu? Sao màk 169/200 được?
-Con chưa phát triển hết thôi, cứ từ từ!
-Vậy xin cảm ơn! Chào ông chúng tôi về! – Mẹ Dương chào ông đầu hói đó 1 cách nhã nhặn rồi quay sang bọn tôi – Khoanh tay chào bác về đi mấy con!
Tôi với Dương cùng khoanh tay lại gật đầu nói to:
-Dạ thưa bác tụi con về!
-Ngoan quá! Ba mẹ con về cẩn thận nhé! - Ông đó cười hiền từ xoa đầu tôi và Dương.
Trên đường về, lòng tôi nôn nao vui lắm cơ! 169/200 cơ đấy, hehe. Cầm giấy chứng nhận về khoe cho bọn nhóc ghen tị chơi.
Về đến nhà, tôi chào mẹ Dương rồi tung tăng nhảy chân sáo đi vào nhà, tay phe phẩy tờ giấy. Tôi cuống quýt la to hết cỡ để khắp nơi trong cô nhi viện có thể nghe được:
-TỤI BÂY ĐÂU RỒI? RA ĐÓN ĐẠI CA SIÊU THÔNG MINH VÀO NHÀ NÀO!!!!!!
Bọn nhóc trong nhà nhìn tôi trân trối, cô Thu đang vỗ về bé Ly ngủ cũng ngừng lại.
-Con có chuyện gì vui hả Nguyên? – Cô Thu hỏi.
-Hihi, cô ơi, con mới đi test IQ về, 169/200 nhé! – Tôi cười toe toét đưa tờ giấy cho cô Thu.
Đám nhóc trong cô nhi viện nhốn nháo lên, chụm đầu lại nhìn vào tờ giấy. Tôi chép miệng, chắc chúng nó hâm mộ tôi lắm đây, vuốt ngực 1 cái, tôi đã sẵn sàng cho những lời khen rồi, hahaha!!!!!!!
-Ủa? IQ là cái gì vậy tụi bây?
-Biết chết liền!
-Chữ xấu quá vậy nè, đọc ko ra gì cả!
....Bla....Bla....
Grr.....nóng mặt rồi nha! Cái việc “đại sự” như thế mà chúng nó mỗi đứa phán cho một câu nghe “vui tai” nhỉ?
-Các con àk, IQ là chỉ số thông minh của mỗi người! Nguyên được 169 là cao lắm rồi đấy!
Cô Thu lên tiếng giải thích. Ôi sao tôi thương cô quá vầy nè? Bọn trẻ gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu.
-Cô ơi, thế IQ của con là bao nhiêu?
-Con nữa....con cũng muốn biết!
-Con nữa cô Thu ơi!!!!!
Cô Thu bị bao vây tứ phía bởi rừng người trẻ con. Tôi mỉm cười nhẹ rồi đi vào trong cất cặp, ngân nga hát ko ngừng :P
~oOo~
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Trí thông minh của tôi phát triển gần như hoàn toàn rồi. Tôi và Dương luôn đứng đầu trường đa số mọi mặt tốt như: học tập, thể thao..... Nhưng dù thế nào thì tôi cũng vẫn thua Dương một ít về cái gì đó, chắc là do sự chênh lệch 1 đơn vị giữa 2 chỉ số IQ 169 và 170.
Với số điểm thi cao tuyệt đối, 2 đứa được tuyển thẳng vào ngôi trường Romin – trường trung học cấp 2 và cấp 3 danh tiếng của thành phố. Cô nhi viện vẫn vậy, ko muốn cô Thu vất vả nhiều thêm nên vào năm lớp 8 tôi chủ động đi kiếm việc làm thêm và qua tạm trú nhà Dương. Ba mẹ nó rất tốt, họ ko hề màng đến việc tôi xuất thân như thế nào mà coi tôi như là con đẻ luôn ấy. Sự chăm sóc tận tình của bác gái làm cho nỗi đau mất mát lâu nay của tôi như được giảm tải. Thật sự bác có nhiều nét rất giống mẹ tôi: vẻ đẹp thánh thiện, tính cách vui tính, dịu dàng và đặc biệt chăm sóc cho gia đình rất chu đáo dù công việc có bận đến đâu. (Ba mẹ Dương đều là bác sĩ) Bác trai thì cũng khá vui tính, tôi thấy Dương thật hạnh phúc khi có một gia đình tuyệt vời như thế này.
Hôm nay là giỗ mẹ tôi, mặc dù bác gái một mực bắt tôi cho bác làm vài mâm cỗ nhưng tôi vẫn xin từ chối. Như thế sẽ phiền bác lắm. Tôi đi vào phòng mình để thay đồ, định mua một vài cành hoa ly mẹ tôi thích rồi đi thăm mộ bà, sau đó sẽ về cô nhi viện.
Ông chủ tiệm cơm hôm nay cho phép tôi nghỉ một ngày, ông biết hoàn cảnh của tôi. Ở đây việc làm của tôi là rửa bát, vì chỉ mới 13 tuổi nên ông chủ ko cho tôi làm những việc nặng nhọc này nọ, ấy thế mà lương tháng 800 nghìn, cũng tạm chứ nhỉ? Cúi đầu chào ông, tôi và Dương đi tà tà ra shop hoa Mai Chi, vẫn còn sớm mà.
-Bọn em chào chị!
-Ô, Dương và Nguyên! Hôm nay ngọn gió nào đưa tôm đến nhà rồng thế?
Chị Chi là chủ của shop hoa Mai Chi, chỉ mới 19 tuổi thôi. Tôi cười:
-Sai rồi chị ơi, phải là rồng đến nhà tôm chứ!
-Ko thích, mấy đứa nhỏ hơn chị thì phải là tôm!
-Thôi nào, được rồi! – Dương lên tiếng.
Ngồi chơi một lúc, tôi quay sang nhìn những cành hoa ly trắng muốt tỏa hương ngào ngạt. Tôi cứ ngắm chúng mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chị Chi vang lên:
-Nguyên này, cho em!
-Dạ?
Chị Chi đưa cho tôi một bó hoa ly được gói rất đẹp bằng giấy bọc trong suốt. Ừ nhỉ? Chị cũng biết về chuyện của tôi, mà sao chị biết? Tại thằng khỉ nhiều chuyện TRỊNH VĂN DƯ
QUAY LẠITôi cất giọng ca oanh vàng của mình lên, cũng hay phết đấy chứ. Có đàn phụ họa nữa này. Vậy mà chẳng hiểu sao nhìn mặt cô giáo đỏ gay àk, tôi nhe răng cười hì hì với cô. Thằng An ở bên dưới cười lăn cười bò, lớp cũng cười ha hả. Tôi tạo ấn tượng giỏi đấy chứ!
Vâng! Chỉ vì 1 phút “nông nổi” mà tôi bị xách cổ lên phòng hiệu trưởng với 2 tội danh: 1 là ăn mặc lố lăng. 2 là láo lếu với giáo viên. Ơ hay nhỉ? Tôi có láo bao giờ đâu, ai cũng khen tôi ngoan mà ta. Chẹp……bà cô này thủ đoạn quá! Buồn 5 giây…………..
~oOo~
Tôi gặp thằng nhóc ấy trong hoàn cảnh thật chẳng mấy thiện cảm. Tôi lên lớp 2, người lớn rồi đấy nhé! Vừa chơi đá bóng với bọn trong lớp xong tôi chạy ù xuống canteen. Nhìn vào tủ kem chằm chằm, may quá, cây kem sữa tôi thích vẫn còn 1 cây!
-Cô ơi, bán cho con cây kem sữa! – Giọng tôi và giọng một đứa nào đó cùng vang lên.
Tôi lừ mắt nhìn kẻ dám cả gan giành kem với mình. Là 1 thằng nhóc. Nhìn xuống phù hiệu của nó: Dương – 2C. Xì, ra là dân 2C (tôi 2A nhé :D). Nó cũng lừ mắt lại với tôi, ghét thế nhỉ? Phải cho nó biết thế nào là lễ độ mới được. Tôi xăn tay áo lên (khoe chuột nhắt :P) :
-Ê thằng kia, ai cho mày giành kem với tao thế hả? – Tôi hất mặt kênh với thằng nhóc.
-Nó là của mày lúc nào? – Nó cũng hất mặt lại, nhìn mà muốn đấm X-(.
-Mày láo lếu với tao đấy àk? Tao ko biết, nó độc quyền của tao!
-Chơi tay đôi mày! – Thằng Dương ấy cũng xăn tay áo lên.
-Thích thì chiều!
Hai đứa lao vào…..cắn nhau! Vô cùng quyết liệt y như quái vật chiến đấu với siêu nhân gao vậy, ko thằng nào chịu thua. Cô bán canteen ra can, đang sung sức mà bị phá đám ai mà chịu được, thế là cả 2 quay sang cắn cô luôn. Lát sau hai cô giáo chủ nhiệm lớp tôi và lớp 2C tất tả chạy đến. Mỗi cô xách cổ 1 thằng về, nhưng tôi với thằng đó vẫn còn ráng tung người lên đá được cú nào thì đá.
-Trời ơi Nguyên ơi! Con bị sao vầy nè?
Cô Thu thốt lên kinh ngạc khi tôi vừa bước vào nhà, bọn kia thì lén khúc khích cười. Hừ, anh đây lớn ko thèm chấp!
Ngay lúc tụi nó kéo nhau ra vườn, tôi thấy đau quá nên chạy đến bên cô Thu, oà khóc:
-Oaoa……cô ơi……….
-Sao? Nói cô nghe! Ai bắt nạt con!? – Cô vỗ vỗ lưng tôi dịu dàng hỏi.
-Hức……hức…….có thằng kia….nó giành kem với con…….con ghét….2 đứa cắn nhau… OAOAOAOA!!!!!!!!!
-Hì, thôi nín nào! Con trai mà khóc thế này thì làm sao mà trở thành một người đàn ông thực thụ được chứ! Lát cô mua kem cho con ăn, được chưa nè!?? – Cô Thu xoa đầu tôi mỉm cười.
-Dạ!
Lúc này có đứa ngu mới ko chịu.
Tối, cô Thu mua kem cho toàn bộ trẻ con trong cô nhi viện, mỗi đứa một cây, riêng tôi thì hai nhé. Hehe. Đại ca thì phải vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ? Thấy bọn nó nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị mà sao tôi lại thấy phấn khích mới hay. :))
*Sáng hôm sau, giờ ra chơi:
-Nguyên ơi! Có thằng nào kiếm mày nè!
Thằng Anh lớp trưởng đứng ngoài cửa nói vọng vào khi tôi đang ngồi chơi lắp ráp xe hơi với thằng An (vẫn học chung lớp ^^). Tôi hét lên hỏi lại:
-Thằng nào thế?
-Chả biết, nó bảo ở lớp 2C này!
Hửm? Lớp 2C àk? Tôi làm gì biết thằng nào bên lớp ấy đâu. Nhảy phóc ra khỏi bàn, tôi lon ton mà đầu đầy dấu chấm hỏi.
-Ặc, là mày àk?
Tôi suýt té ngửa khi thấy cái thằng “khốn nạn” hôm qua giành kem với tôi đang đứng chình ình trước cửa.
-Ra sân sau với tao! – Nó nói.
-Ơ, định đánh tiếp àk? Okie Baby! – Tôi trố mắt nhìn thằng ấy rồi búng tay đi theo.
Ngồi phịch xuống một gốc cây, tên nhóc ấy thấy tôi đứng thủ thế thì ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
-Ngồi xuống coi, đánh đánh đánh cái gì? – Nó nhăn mặt.
-Chứ mày kêu tao ra đây làm gì? – Tôi đơ mặt khó hiểu nhìn nó.
-Mày tên gì?
-Tao à? Đặng Thanh Nguyên! Chi vậy?
-Tao là Trịnh Văn Dương, cho mày!
Dứt lời là thằng nhóc đưa tôi một cây kem sữa, nó cũng có một cây. Tôi nhướn mày nghi ngờ:
-Ý đồ gì?
-Ko gì cả!
Dương cười mỉm chi. Giờ nhìn kĩ tôi thấy nó cũng đẹp trai phết, nhưng còn lâu mới bằng tôi nhá! Thấy ko có gì nguy hiểm, tôi giựt cây kem bóc ra ăn ngay. Hai đứa ngồi ăn rồi tán phét đủ thứ, rốt cuộc trở thành bạn. Dương nó học giỏi vô cùng, đứng đầu cả trường luôn đấy, tôi chẳng hiểu sao mà nó thông minh đến thế được nhỉ? Lớp 5 còn học chưa lại nó.
Một hôm đang ngồi ngoài canteen uống sữa, từ xa thằng Dương nó chạy đến chỗ tôi với tốc độ kinh hồn.
-Mày làm gì mà cứ như có ma ở đằng sau ám mày vậy?
-Tao….hộc….tao….qua….
-Từ từ, bình tĩnh! – Tôi đưa nó ly sữa của mình, thế mà nó gạt ra, ức chế! X-(
-Hôm…qua….ba mẹ tao đưa đi test IQ……..mày xem đi!
Tôi cầm lấy tờ giấy trên tay nó. Ơ cái thằng này hay lắm cơ, chữ gì mà xấu kinh khủng, chẳng lẽ phải căng lòi con mắt ra để xem àk?
-Tao đọc được tao chết liền đấy! – Tôi trả lại tờ giấy cho Dương.
-Xì….tao có chỉ số IQ 170/200 mày ơi! – Dương nó nhảy cẫng lên sung sướng.
-Hả?
-Chỉ số IQ của tao là 170/200!
-IQ là cái gì? Ăn được ko? – một câu hỏi ngờ nghệch phát ra từ miệng tôi.
“CỐP!”
-A ĐAU! SAO MÀY CỐC ĐẦU TAO?
Tôi ôm đau hậm hực nhìn Dương khi nó vừa tặng cho một cái cốc trời giáng vào đầu. Thằng này nhìn thế mà bạo lực.
-IQ là chỉ số thông minh của mình đấy thằng ngu ạk! – Dương quát.
-Thế àk? Vậy của tao là bao nhiêu?
-Sao tao biết được?
-Vậy cũng nói, rõ khùng! – Tôi khịt mũi.
-Mày đi test ko? Tao về kêu mẹ tao dắt đi!
-Phiền ko?
-Ko!
-Thế thì đi. Hehe. Khi nào?
-Ừm…..tan học được ko?
-Ừk, chắc được!
-Chắc là thế nào? – Dương đứng chống nạnh nhìn tôi.
-Thì đi.
Tan học, tôi dọn sách vở một cách nhanh nhất vào cặp. Bảo thằng An về nói cô Thu tôi đi qua nhà bạn xong là phóng vèo ngay ra cổng.
Dương đứng vẫy vẫy tôi, bên cạnh còn có một người phụ nữ vừa bước xuống khỏi chiếc xe hơi sang trọng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Dương. Bà đẹp một cách lộng lẫy kiêu sa. Thân hình nhỏ gọn thon cao như mấy cô đi trên sàn mà tôi thường thấy trên tivi ấy. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, khuôn mặt thanh tú dịu dàng với bộ đồ màu trắng giản dị. Chẹp.....tuy ko muốn nhưng phải công nhận rằng cô ấy đẹp cũng cỡ mẹ tôi đấy!
-Con chào cô! – Tôi khoanh tay lại cúi đầu chào.
-Chào con! – Bà ấy nói, cười dịu dàng.
-Mẹ ơi! Đây là Nguyên con thường hay kể đó, mẹ dẫn nó đi test IQ giống con luôn được ko mẹ? – Dương bô bô cái miệng, 1 tay kéo áo mẹ, 1 tay chỉ vào tôi.
-Được chứ!
Mẹ Dương lại cười, một nét đẹp thanh tao trời phú. Nụ cười ấy làm tôi nhớ đến mẹ, chợt thấy buồn quá........
-Ô, cậu bé này cũng rất thông minh, chị có phúc thật nhỉ? Có 2 đứa con trai mà đứa nào cũng giỏi. IQ của cậu bé này là 169/200!
Một ông đầu hói thốt lên nhìn mẹ Dương một cách ngưỡng mộ, 2 đứa bọn tôi cũng há hốc mồm ra luôn. Thấp hơn thằng Dương có 1 đơn vị mà sao tôi chẳng thấy mình thông minh gì cả, kết quả học tập cũng bình thường thôi mà. Tôi hỏi:
-Bác...bác ơi! Bác có nhầm ko? Con có thấy mình thông mình gì đâu? Sao màk 169/200 được?
-Con chưa phát triển hết thôi, cứ từ từ!
-Vậy xin cảm ơn! Chào ông chúng tôi về! – Mẹ Dương chào ông đầu hói đó 1 cách nhã nhặn rồi quay sang bọn tôi – Khoanh tay chào bác về đi mấy con!
Tôi với Dương cùng khoanh tay lại gật đầu nói to:
-Dạ thưa bác tụi con về!
-Ngoan quá! Ba mẹ con về cẩn thận nhé! - Ông đó cười hiền từ xoa đầu tôi và Dương.
Trên đường về, lòng tôi nôn nao vui lắm cơ! 169/200 cơ đấy, hehe. Cầm giấy chứng nhận về khoe cho bọn nhóc ghen tị chơi.
Về đến nhà, tôi chào mẹ Dương rồi tung tăng nhảy chân sáo đi vào nhà, tay phe phẩy tờ giấy. Tôi cuống quýt la to hết cỡ để khắp nơi trong cô nhi viện có thể nghe được:
-TỤI BÂY ĐÂU RỒI? RA ĐÓN ĐẠI CA SIÊU THÔNG MINH VÀO NHÀ NÀO!!!!!!
Bọn nhóc trong nhà nhìn tôi trân trối, cô Thu đang vỗ về bé Ly ngủ cũng ngừng lại.
-Con có chuyện gì vui hả Nguyên? – Cô Thu hỏi.
-Hihi, cô ơi, con mới đi test IQ về, 169/200 nhé! – Tôi cười toe toét đưa tờ giấy cho cô Thu.
Đám nhóc trong cô nhi viện nhốn nháo lên, chụm đầu lại nhìn vào tờ giấy. Tôi chép miệng, chắc chúng nó hâm mộ tôi lắm đây, vuốt ngực 1 cái, tôi đã sẵn sàng cho những lời khen rồi, hahaha!!!!!!!
-Ủa? IQ là cái gì vậy tụi bây?
-Biết chết liền!
-Chữ xấu quá vậy nè, đọc ko ra gì cả!
....Bla....Bla....
Grr.....nóng mặt rồi nha! Cái việc “đại sự” như thế mà chúng nó mỗi đứa phán cho một câu nghe “vui tai” nhỉ?
-Các con àk, IQ là chỉ số thông minh của mỗi người! Nguyên được 169 là cao lắm rồi đấy!
Cô Thu lên tiếng giải thích. Ôi sao tôi thương cô quá vầy nè? Bọn trẻ gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu.
-Cô ơi, thế IQ của con là bao nhiêu?
-Con nữa....con cũng muốn biết!
-Con nữa cô Thu ơi!!!!!
Cô Thu bị bao vây tứ phía bởi rừng người trẻ con. Tôi mỉm cười nhẹ rồi đi vào trong cất cặp, ngân nga hát ko ngừng :P
~oOo~
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Trí thông minh của tôi phát triển gần như hoàn toàn rồi. Tôi và Dương luôn đứng đầu trường đa số mọi mặt tốt như: học tập, thể thao..... Nhưng dù thế nào thì tôi cũng vẫn thua Dương một ít về cái gì đó, chắc là do sự chênh lệch 1 đơn vị giữa 2 chỉ số IQ 169 và 170.
Với số điểm thi cao tuyệt đối, 2 đứa được tuyển thẳng vào ngôi trường Romin – trường trung học cấp 2 và cấp 3 danh tiếng của thành phố. Cô nhi viện vẫn vậy, ko muốn cô Thu vất vả nhiều thêm nên vào năm lớp 8 tôi chủ động đi kiếm việc làm thêm và qua tạm trú nhà Dương. Ba mẹ nó rất tốt, họ ko hề màng đến việc tôi xuất thân như thế nào mà coi tôi như là con đẻ luôn ấy. Sự chăm sóc tận tình của bác gái làm cho nỗi đau mất mát lâu nay của tôi như được giảm tải. Thật sự bác có nhiều nét rất giống mẹ tôi: vẻ đẹp thánh thiện, tính cách vui tính, dịu dàng và đặc biệt chăm sóc cho gia đình rất chu đáo dù công việc có bận đến đâu. (Ba mẹ Dương đều là bác sĩ) Bác trai thì cũng khá vui tính, tôi thấy Dương thật hạnh phúc khi có một gia đình tuyệt vời như thế này.
Hôm nay là giỗ mẹ tôi, mặc dù bác gái một mực bắt tôi cho bác làm vài mâm cỗ nhưng tôi vẫn xin từ chối. Như thế sẽ phiền bác lắm. Tôi đi vào phòng mình để thay đồ, định mua một vài cành hoa ly mẹ tôi thích rồi đi thăm mộ bà, sau đó sẽ về cô nhi viện.
Ông chủ tiệm cơm hôm nay cho phép tôi nghỉ một ngày, ông biết hoàn cảnh của tôi. Ở đây việc làm của tôi là rửa bát, vì chỉ mới 13 tuổi nên ông chủ ko cho tôi làm những việc nặng nhọc này nọ, ấy thế mà lương tháng 800 nghìn, cũng tạm chứ nhỉ? Cúi đầu chào ông, tôi và Dương đi tà tà ra shop hoa Mai Chi, vẫn còn sớm mà.
-Bọn em chào chị!
-Ô, Dương và Nguyên! Hôm nay ngọn gió nào đưa tôm đến nhà rồng thế?
Chị Chi là chủ của shop hoa Mai Chi, chỉ mới 19 tuổi thôi. Tôi cười:
-Sai rồi chị ơi, phải là rồng đến nhà tôm chứ!
-Ko thích, mấy đứa nhỏ hơn chị thì phải là tôm!
-Thôi nào, được rồi! – Dương lên tiếng.
Ngồi chơi một lúc, tôi quay sang nhìn những cành hoa ly trắng muốt tỏa hương ngào ngạt. Tôi cứ ngắm chúng mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chị Chi vang lên:
-Nguyên này, cho em!
-Dạ?
Chị Chi đưa cho tôi một bó hoa ly được gói rất đẹp bằng giấy bọc trong suốt. Ừ nhỉ? Chị cũng biết về chuyện của tôi, mà sao chị biết? Tại thằng khỉ nhiều chuyện TRỊNH VĂN DƯ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu242/5547