Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full
Lượt xem : |
i nhau là có cảm giác gì? Nếu hai người đều là độc thân, có thể nối lại tình xưa không?
Nhìn lên sao trời lại làm tôi tự dưng khó chịu, từng trận cảm giác vô lực úp lại, tôi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào gối.
“Làm sao vậy?” Đầu đột nhiên bị gõ, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Diệu Thiên, tôi lập tức đứng lên, nói, “Đi thôi.”
“Em không hỏi chuyện lúc nãy à?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi tạm thời … lướt qua hắn, ánh mắt thành khẩn, nói, “Tôi quả thật hy vọng chuyện này có thể được giải quyết, nếu có anh hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu chuyện này làm anh gặp rắc rối thì tôi cũng không phải không biết xấu hổ, càng còn không bàn đến chuyện ân tình.”
Hắn nhìn tôi cười rộ lên, cánh tay như đang định để lên bả vai tôi đột nhiên dừng lại, thu trở về, cười mỉa hai tiếng, “Sợ em, cọp mẹ không dám đụng vào.”
Tôi liếc mắt hắn một cái.
Hai chúng tôi sóng vai đi lên phía trước, bởi vì hắn đi rất chậm, tôi chỉ còn cách phối hợp nên bước đi cũng rất chậm.
“Chuyện này em yên tâm đi, anh sẽ giải quyết .” Hắn mở miệng nói, âm thanh cười khẽ không hiểu sao lại làm cho người ta thật tin tưởng
“Thật sự sẽ không phiền toái đến anh sao?” Được hắn giúp đỡ tôi vẫn cảm thấy mình thiếu một cái nhân tình rất lớn.
Hắn nở nụ cười, dùng ngữ điệu khoa trương, vẻ mặt không đứng đắn nói, “Phiền toái? Chuyện của Tiểu Trư nhà anh, cho dù giết người phóng hỏa cũng không kêu phiền toái!”
Chết đi! Tôi âm thầm lườm hắn một cái, mắng nhưng không nói ra. Dù thế nào bây giờ người ta thật là phải giúp tôi, không thể làm cho hắn cảm thấy tôi không biết tốt xấu. Tiễn hắn ra đến đường cái tôi liền dẹp đường hồi phủ, hắn còn mặt dày mày dạn nói muốn một cái hôn ngủ ngon, tôi không nói hai lời một cước đá tới, hắn vừa đi vừa bi phẫn lên án tôi là Tiểu Trư ham bạo lực.
Về đến nhà mới thấy hàng xóm nhà mình khác thường, tôi vốn nghĩ bọn họ đều mệt, thì ra là đặc biệt chờ tôi về nói lời cảm tạ. Nhìn thấy bọn họ đối của tôi cười từ thân thiết ngày thường biến thành ân cần, hơn nữa là ân cần quá phận, tôi đột nhiên cảm thấy bọn họ hình như xem tôi thành Trần phu nhân tương lai . . . . . . Hỏng mất!
Mẹ tôi cũng không yên tĩnh, buổi tối vẻ mặt vui vẻ chạy đến phòng tôi hỏi chuyện tôi cùng Trần Diệu Thiên, tôi nói chúng tôi tuyệt đối là trong sạch, mẹ lại chết cũng không tin. Bà còn nói, “Mamy thấy ánh mắt người ta nhìn con giống như là có ý với con.” Tôi âm thầm hít sâu, nói, “Mamy, người ta đã có mười một bà vợ. Mười một bà vợ đấy! Thật trăm phần trăm, hơn nữa bồ bịch toàn là diễn viên người mẫu.”
Mẹ tôi bị kích thích thật lâu không nói gì.
Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút, Trần Diệu Thiên trước kia dường như cũng đã giúp tôi rồi thì phải. Bất quá tôi bị cừu hận với hắn che hai mắt, luôn liều mạng nghĩ muốn hắn đùa giỡn tôi.
Nhớ trước kia có một lần học chạy trong giờ thể dục, ông thầy thể dục biến thái kêu nữ sinh chúng tôi chạy một ngàn mét. Tôi hận nhất chính là giờ thể dục, hận nhất chính là chạy đường dài. Có người hỏi tôi vì sao chạy chậm như vậy, tôi nói, không cần hỏi tôi, cậu mang trên lưng hai mươi cân thịt heo chạy một vòng quanh sân thể dục sẽ biết.
Nhìn những nữ sinh khác tất cả đều thân nhẹ như yến chạy lên trước mặt mình, tôi cắn chặt răng chỉ để cố gắng liều mạng về phía trước, mới đầu còn có thể duy trì khoảng cách an toàn, nhưng càng chạy lại càng bất động, khoảng cách càng ngày càng lớn, mắt thấy tôi lại trở thành nữ sinh duy nhất tụt lại phía sau xa như vậy, tôi vô cùng phát điên rồi lại vô cùng bất đắc dĩ. Lúc này nam sinh dọc đường băng vây xem ồn ào, “Heo béo chạy không nổi ! Heo béo không thể động đậy!” Mà thường thường là giọng của Trần Diệu Thiên vang dội nhất trong đó.
Từ khi đó tôi bắt đầu hiểu được, cái gì là sức lực ý chí đều là vô nghĩa, tôi bùng nổ đến hận không thể thiêu hủy cả địa cầu, lại vẫn là chỉ có thể chầm chập chạy a chạy thật xa ở phía sau. Cái loại cảm giác này, tuyệt vọng đến muốn chết!
Khi tôi còn lại hơn nữa đường chạy thì những nữ sinh khác đều đã tới vạch kết thúc, toàn bộ mọi người nhìn tôi, tựa hồ đây là biểu diễn dành riêng cho tôi vậy, có bạn tốt cổ vũ tôi cố gắng lên, cũng có nam sinh vui sướng khi người gặp họa lớn tiếng cười nhạo. . . . . . Miệng của tôi khô khốc đến nỗi hô hấp cũng thấy đau, lồng ngực của tôi nhức nhối đến khó chịu, trái tim đập mãnh liệt đến có thể nghe tiếng. . . . . . Nhưng tôi vẫn chạy, bởi vì tất cả mọi người đang nhìn tôi. . . . . . Bởi vì tôi vừa béo lại vừa xấu, tôi càng không thể làm cho mình trở thành chê cười. . . . . .
Khi đến gần vạch kết thúc, như trong đầu căng thẳng đột nhiên vừa đứt, tôi ngã xuống. . . . . . xung quanh đầy người, tôi thật muốn đứng lên nhưng không có khí lực, ngay cả nói cũng không mở miệng nổi, trong tầm mắt trắng xoá một mảnh, chỉ có những âm thanh mơ hồ bên tai.
Ông thầy thể dục hình như kêu uỷ viên thể dục cõng tôi đến phòng y tế, sau đó ba chân bốn cẳng của tôi được dìu đến trên lưng một người. Cảm giác hắn đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, lại chậm chạp không đi được, sau đó tôi nghe hắn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, “. . . . . . Một! . . . . . . Hai!” Tôi không khỏi cũng trở nên thực kích động, giống như là sắp rời cung tiến.”Ba!” Tôi kích động khó có thể kiềm chế, coi như thăng thiên. Nhưng trọng tâm vừa mới nâng lên đại khái khoảng 0,000 mm, tôi cùng ủy viên thể dục đã ngã ngang.
“Thật vô dụng!” Ông thầy thể dục mắng. Được! Chửi giỏi lắm!
“Heo mập mạp!” Ông thầy thể dục lại mắng. Đ* mẹ ngươi !
“Thầy giáo, em đến cõng bạn ấy.” Nói lời này không phải người khác, đúng là Trần Diệu Thiên. Lúc ấy lòng tôi tiểu nhân mừng rỡ, người này không một ngày không kết thù với tôi cũng xem như làm cho tôi mừng vô cùng rồi. Lấy khối lượng này của tôi, không đè chết hắn cũng làm cái cột sống nhỏ của hắn đập vụn ! Chính là, ngoài ý muốn, hắn cõng tôi lên mà lại không chuẩn bị khởi động gì cả, cứ như vậy một đường vững vàng cõng tôi tới phòng y tế. Dọc đường đi tôi là cỡ nào vô cùng đau đớn a vô cùng đau đớn.
Sau sự kiện đấy, Trần Diệu Thiên trở thành đại lực sĩ nổi tiếng của lớp chúng tôi. Rất nhiều nam sinh còn muốn lãnh giáo bí quyết trở thành đại lực sĩ của hắn, nghe nói là bởi vì hắn trước đây làm rất nhiều việc nặng. Nhưng hắn còn nói, để hắn nổi danh thành đại lực sẽ nhưng vậy cũng vì nhờ tôi cái con heo mập này đè gãy thắt lưng. Tôi càng chán ghét hắn, nhưng dù thế cũng không thể làm gì được hắn.
Kỳ thật bây giờ nhớ lại, lúc ấy hắn thật là đạo đức tốt giúp tôi một phen, tuy rằng tôi cũng không cảm kích.
Khi đó tôi cũng không có nghĩ đến, nếu Trần Diệu Thiên không xuất hiện xung phong nhận việc, vậy tôi còn phải nằm ở sân thể dục bao lâu nữa.
Chương 15: Em buồn làm anh cũng buồn
Tự nhiên gặp phải tình huống thế này không biết có thể xem như vận cứt chó không nữa. Buổi sáng bảy giờ còn nằm trên giường, tự nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, nói tôi đúng tám giờ rưỡi phải đến địa điểm thi. Rõ ràng lúc trước không nhận được thông báo gì mà, hơn nữa danh sách thi kì này không phải xác định rồi sao? Huống chi, người ta tham gia cuộc thi đều là người nhà đưa đi, tôi vì sao phải đơn thân độc mã a? Tôi cũng không biết cuộc thi tổ chức ở đâu nữa, chỉ nghe nói là thi hôm nay thôi. Bảy giờ rưỡi, điện thoại lại vang, Trần Diệu Thiên nói cậu ta đang ở trước cửa nhà tôi.
Tôi buồn ngủ đứng trước mặt cậu ta, cậu ta nhìn tôi cười, vẻ mặt sáng lạn, nói, “Anh đưa em đi đến trường thi. Nếu đi xe bus phải đi từ lúc sáu giờ, anh sợ em không đến nên trực tiếp đến đưa em đi, chỉ cần nửa giờ.”
Tôi giống như mộng du gật đầu, sau đó quay về phòng tiếp tục rửa mặt thay quần áo.
Khi tôi rực rỡ từ trong phòng đi ra thì thấy cậu ta đang ngồi ở nhà tôi ăn bữa sáng mẹ tôi chuẩn bị!”Đến, uống một chén nữa.” Mẹ tôi thân thiện lấy cái bát không trước bàn cậu ta, lại đi múc thêm một chén nữa. Nhìn thấy tôi đi tới, bà cười ha hả nói, “Con xem Diệu Thiên người ta thật tốt, còn đến tận cửa đưa con đi thi.”
Tôi không nói gì ngồi vào trước bàn, bắt đầu rầu rĩ ăn bữa sáng. Mẹ tôi còn ở bên kia ân cần tiếp đón người ta, tôi nhịn không được vỗ mạnh cái bàn, nghiêm túc nhìn mẹ nói, “Mẹ, mười một! Mười một!”
Mẹ tôi buồn bực nhìn tôi, hơn nữa ngày mới tỉnh ngộ lại, nhưng sau đó vẫn như cũ cười vẻ mặt gian trá, “Về sau một. Về sau một.” [Mamy này xì tin quá cơ >”
“Một cái đầu á!” Tôi nhịn không được chửi bậy, Trần Diệu Thiên lập tức cau mày nói, “Em sao có thể nói chuyện như vậy với dì chứ.” Mẹ tôi lập tức tiếp lời, “Đúng đó, đứa nhỏ được nuông chiều đến hỏng rồi. Diệu Thiên a, con không có việc gì phải giáo dục nó lại nha.” Cậu ta cười cười gật đầu, “Vâng, được ạ .”
Không thể nhịn được nữa mẹ liếc mắt nhìn mẹ một cái, tôi nói với Trần Diệu Thiên, “Anh không cần đưa tôi đi, tôi không đi thi .”
“Vì sao?”
“Tôi không chuẩn bị gì cả. Tôi làm sao biết đột nhiên sẽ thi. . . . . . Tối hôm qua nói cho tôi biết, tôi còn có thể, còn giờ nước tới chân mới nhảy. . . . . .” Tôi càng nói càng lo lắng.
“Không nói sớm, chuyện này đã có an bài rồi.”
“Cho nên nói không đi nữa. Anh ăn xong bữa sáng cũng có thể nên đi rồi đấy.”
“Đi.” Cậu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt tôi một cái, “Anh cùng em đến trường thi.”
Vì thế, ăn xong bữa sáng trong ánh mắt nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn của mẹ tôi, tôi cùng Trần Diệu Thiên bước trên hành trình. Nói thật chuyện đêm đó tôi cũng chưa quên, cho nên cho dù cậu ta cố ý đưa tôi đi thi, còn tự động xin đi giết giặc giúp tôi đến trường thi, thái độ của tôi vẫn ôn hoà như cũ. Cậu ta cười trêu chọc nói, “Hắc, em gái, ai thiếu tiền em à? Anh đây giúp em đi đòi nợ.” Tôi lườm cậu ta một cái, đừng tục chải tóc.
“Ý, chẳng lẽ là anh thiếu em?” Tôi tiếp tục im lặng, cậu ta một người nói với không khí mà cũng nói hăng say như thế.”Được rồi, anh đây lấy thân gán nợ, thế nào?” “. . . . . .” “Biến, đừng vụng trộm phá hủy nha.” Người này thật là huyên náo!
Tới địa điểm thi, chiếc xe Ferrari màu đỏ đi vào, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số người, khi xuống xe cũng có loại cảm giác bị vạn chúng chú mục, tôi chỉ hận là lúc ra khỏi nhà sao lại không có mang theo kính râm. Đối mặt với những người xem tôi thật sự hổ thẹn, bởi vì từ trên xe thể thao cao cấp đi xuống tôi sự khó coi, chẳng có chút khí phái nào cả. Còn Trần Diệu Thiên thì mười phần giống ăn loại chơi trác táng.
Khi tôi cúi đầu đi theo sau Trần Diệu Thiên tự nhiên nghe được một cô gái thật kích động nói với cô bạn kế bên, “Kẻ có tiền thật là ngông đấy, đi thi còn mang theo bảo mẫu!” Tôi khóe miệng co rúm, tăng nhanh tốc độ cùng Trần Diệu Thiên sóng vai đi trước.
Đứng ở bên ngoài phòng thi ở lầu 4, Trần Diệu Thiên kêu tôi ở đại sảnh chờ cậu ta, còn mình hình như là đi làm cái gì thì phải. Không tới chốc lát, ban giám khảo đã đi ra tuyên bố danh sách người vào thi kế tiếp, cậu ta cũng lấy chứng minh nhân dân ra để đối chiếu rồi đi vào.
Vị trí hai chúng t
QUAY LẠINhìn lên sao trời lại làm tôi tự dưng khó chịu, từng trận cảm giác vô lực úp lại, tôi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào gối.
“Làm sao vậy?” Đầu đột nhiên bị gõ, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Diệu Thiên, tôi lập tức đứng lên, nói, “Đi thôi.”
“Em không hỏi chuyện lúc nãy à?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi tạm thời … lướt qua hắn, ánh mắt thành khẩn, nói, “Tôi quả thật hy vọng chuyện này có thể được giải quyết, nếu có anh hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu chuyện này làm anh gặp rắc rối thì tôi cũng không phải không biết xấu hổ, càng còn không bàn đến chuyện ân tình.”
Hắn nhìn tôi cười rộ lên, cánh tay như đang định để lên bả vai tôi đột nhiên dừng lại, thu trở về, cười mỉa hai tiếng, “Sợ em, cọp mẹ không dám đụng vào.”
Tôi liếc mắt hắn một cái.
Hai chúng tôi sóng vai đi lên phía trước, bởi vì hắn đi rất chậm, tôi chỉ còn cách phối hợp nên bước đi cũng rất chậm.
“Chuyện này em yên tâm đi, anh sẽ giải quyết .” Hắn mở miệng nói, âm thanh cười khẽ không hiểu sao lại làm cho người ta thật tin tưởng
“Thật sự sẽ không phiền toái đến anh sao?” Được hắn giúp đỡ tôi vẫn cảm thấy mình thiếu một cái nhân tình rất lớn.
Hắn nở nụ cười, dùng ngữ điệu khoa trương, vẻ mặt không đứng đắn nói, “Phiền toái? Chuyện của Tiểu Trư nhà anh, cho dù giết người phóng hỏa cũng không kêu phiền toái!”
Chết đi! Tôi âm thầm lườm hắn một cái, mắng nhưng không nói ra. Dù thế nào bây giờ người ta thật là phải giúp tôi, không thể làm cho hắn cảm thấy tôi không biết tốt xấu. Tiễn hắn ra đến đường cái tôi liền dẹp đường hồi phủ, hắn còn mặt dày mày dạn nói muốn một cái hôn ngủ ngon, tôi không nói hai lời một cước đá tới, hắn vừa đi vừa bi phẫn lên án tôi là Tiểu Trư ham bạo lực.
Về đến nhà mới thấy hàng xóm nhà mình khác thường, tôi vốn nghĩ bọn họ đều mệt, thì ra là đặc biệt chờ tôi về nói lời cảm tạ. Nhìn thấy bọn họ đối của tôi cười từ thân thiết ngày thường biến thành ân cần, hơn nữa là ân cần quá phận, tôi đột nhiên cảm thấy bọn họ hình như xem tôi thành Trần phu nhân tương lai . . . . . . Hỏng mất!
Mẹ tôi cũng không yên tĩnh, buổi tối vẻ mặt vui vẻ chạy đến phòng tôi hỏi chuyện tôi cùng Trần Diệu Thiên, tôi nói chúng tôi tuyệt đối là trong sạch, mẹ lại chết cũng không tin. Bà còn nói, “Mamy thấy ánh mắt người ta nhìn con giống như là có ý với con.” Tôi âm thầm hít sâu, nói, “Mamy, người ta đã có mười một bà vợ. Mười một bà vợ đấy! Thật trăm phần trăm, hơn nữa bồ bịch toàn là diễn viên người mẫu.”
Mẹ tôi bị kích thích thật lâu không nói gì.
Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút, Trần Diệu Thiên trước kia dường như cũng đã giúp tôi rồi thì phải. Bất quá tôi bị cừu hận với hắn che hai mắt, luôn liều mạng nghĩ muốn hắn đùa giỡn tôi.
Nhớ trước kia có một lần học chạy trong giờ thể dục, ông thầy thể dục biến thái kêu nữ sinh chúng tôi chạy một ngàn mét. Tôi hận nhất chính là giờ thể dục, hận nhất chính là chạy đường dài. Có người hỏi tôi vì sao chạy chậm như vậy, tôi nói, không cần hỏi tôi, cậu mang trên lưng hai mươi cân thịt heo chạy một vòng quanh sân thể dục sẽ biết.
Nhìn những nữ sinh khác tất cả đều thân nhẹ như yến chạy lên trước mặt mình, tôi cắn chặt răng chỉ để cố gắng liều mạng về phía trước, mới đầu còn có thể duy trì khoảng cách an toàn, nhưng càng chạy lại càng bất động, khoảng cách càng ngày càng lớn, mắt thấy tôi lại trở thành nữ sinh duy nhất tụt lại phía sau xa như vậy, tôi vô cùng phát điên rồi lại vô cùng bất đắc dĩ. Lúc này nam sinh dọc đường băng vây xem ồn ào, “Heo béo chạy không nổi ! Heo béo không thể động đậy!” Mà thường thường là giọng của Trần Diệu Thiên vang dội nhất trong đó.
Từ khi đó tôi bắt đầu hiểu được, cái gì là sức lực ý chí đều là vô nghĩa, tôi bùng nổ đến hận không thể thiêu hủy cả địa cầu, lại vẫn là chỉ có thể chầm chập chạy a chạy thật xa ở phía sau. Cái loại cảm giác này, tuyệt vọng đến muốn chết!
Khi tôi còn lại hơn nữa đường chạy thì những nữ sinh khác đều đã tới vạch kết thúc, toàn bộ mọi người nhìn tôi, tựa hồ đây là biểu diễn dành riêng cho tôi vậy, có bạn tốt cổ vũ tôi cố gắng lên, cũng có nam sinh vui sướng khi người gặp họa lớn tiếng cười nhạo. . . . . . Miệng của tôi khô khốc đến nỗi hô hấp cũng thấy đau, lồng ngực của tôi nhức nhối đến khó chịu, trái tim đập mãnh liệt đến có thể nghe tiếng. . . . . . Nhưng tôi vẫn chạy, bởi vì tất cả mọi người đang nhìn tôi. . . . . . Bởi vì tôi vừa béo lại vừa xấu, tôi càng không thể làm cho mình trở thành chê cười. . . . . .
Khi đến gần vạch kết thúc, như trong đầu căng thẳng đột nhiên vừa đứt, tôi ngã xuống. . . . . . xung quanh đầy người, tôi thật muốn đứng lên nhưng không có khí lực, ngay cả nói cũng không mở miệng nổi, trong tầm mắt trắng xoá một mảnh, chỉ có những âm thanh mơ hồ bên tai.
Ông thầy thể dục hình như kêu uỷ viên thể dục cõng tôi đến phòng y tế, sau đó ba chân bốn cẳng của tôi được dìu đến trên lưng một người. Cảm giác hắn đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, lại chậm chạp không đi được, sau đó tôi nghe hắn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, “. . . . . . Một! . . . . . . Hai!” Tôi không khỏi cũng trở nên thực kích động, giống như là sắp rời cung tiến.”Ba!” Tôi kích động khó có thể kiềm chế, coi như thăng thiên. Nhưng trọng tâm vừa mới nâng lên đại khái khoảng 0,000 mm, tôi cùng ủy viên thể dục đã ngã ngang.
“Thật vô dụng!” Ông thầy thể dục mắng. Được! Chửi giỏi lắm!
“Heo mập mạp!” Ông thầy thể dục lại mắng. Đ* mẹ ngươi !
“Thầy giáo, em đến cõng bạn ấy.” Nói lời này không phải người khác, đúng là Trần Diệu Thiên. Lúc ấy lòng tôi tiểu nhân mừng rỡ, người này không một ngày không kết thù với tôi cũng xem như làm cho tôi mừng vô cùng rồi. Lấy khối lượng này của tôi, không đè chết hắn cũng làm cái cột sống nhỏ của hắn đập vụn ! Chính là, ngoài ý muốn, hắn cõng tôi lên mà lại không chuẩn bị khởi động gì cả, cứ như vậy một đường vững vàng cõng tôi tới phòng y tế. Dọc đường đi tôi là cỡ nào vô cùng đau đớn a vô cùng đau đớn.
Sau sự kiện đấy, Trần Diệu Thiên trở thành đại lực sĩ nổi tiếng của lớp chúng tôi. Rất nhiều nam sinh còn muốn lãnh giáo bí quyết trở thành đại lực sĩ của hắn, nghe nói là bởi vì hắn trước đây làm rất nhiều việc nặng. Nhưng hắn còn nói, để hắn nổi danh thành đại lực sẽ nhưng vậy cũng vì nhờ tôi cái con heo mập này đè gãy thắt lưng. Tôi càng chán ghét hắn, nhưng dù thế cũng không thể làm gì được hắn.
Kỳ thật bây giờ nhớ lại, lúc ấy hắn thật là đạo đức tốt giúp tôi một phen, tuy rằng tôi cũng không cảm kích.
Khi đó tôi cũng không có nghĩ đến, nếu Trần Diệu Thiên không xuất hiện xung phong nhận việc, vậy tôi còn phải nằm ở sân thể dục bao lâu nữa.
Chương 15: Em buồn làm anh cũng buồn
Tự nhiên gặp phải tình huống thế này không biết có thể xem như vận cứt chó không nữa. Buổi sáng bảy giờ còn nằm trên giường, tự nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, nói tôi đúng tám giờ rưỡi phải đến địa điểm thi. Rõ ràng lúc trước không nhận được thông báo gì mà, hơn nữa danh sách thi kì này không phải xác định rồi sao? Huống chi, người ta tham gia cuộc thi đều là người nhà đưa đi, tôi vì sao phải đơn thân độc mã a? Tôi cũng không biết cuộc thi tổ chức ở đâu nữa, chỉ nghe nói là thi hôm nay thôi. Bảy giờ rưỡi, điện thoại lại vang, Trần Diệu Thiên nói cậu ta đang ở trước cửa nhà tôi.
Tôi buồn ngủ đứng trước mặt cậu ta, cậu ta nhìn tôi cười, vẻ mặt sáng lạn, nói, “Anh đưa em đi đến trường thi. Nếu đi xe bus phải đi từ lúc sáu giờ, anh sợ em không đến nên trực tiếp đến đưa em đi, chỉ cần nửa giờ.”
Tôi giống như mộng du gật đầu, sau đó quay về phòng tiếp tục rửa mặt thay quần áo.
Khi tôi rực rỡ từ trong phòng đi ra thì thấy cậu ta đang ngồi ở nhà tôi ăn bữa sáng mẹ tôi chuẩn bị!”Đến, uống một chén nữa.” Mẹ tôi thân thiện lấy cái bát không trước bàn cậu ta, lại đi múc thêm một chén nữa. Nhìn thấy tôi đi tới, bà cười ha hả nói, “Con xem Diệu Thiên người ta thật tốt, còn đến tận cửa đưa con đi thi.”
Tôi không nói gì ngồi vào trước bàn, bắt đầu rầu rĩ ăn bữa sáng. Mẹ tôi còn ở bên kia ân cần tiếp đón người ta, tôi nhịn không được vỗ mạnh cái bàn, nghiêm túc nhìn mẹ nói, “Mẹ, mười một! Mười một!”
Mẹ tôi buồn bực nhìn tôi, hơn nữa ngày mới tỉnh ngộ lại, nhưng sau đó vẫn như cũ cười vẻ mặt gian trá, “Về sau một. Về sau một.” [Mamy này xì tin quá cơ >”
“Một cái đầu á!” Tôi nhịn không được chửi bậy, Trần Diệu Thiên lập tức cau mày nói, “Em sao có thể nói chuyện như vậy với dì chứ.” Mẹ tôi lập tức tiếp lời, “Đúng đó, đứa nhỏ được nuông chiều đến hỏng rồi. Diệu Thiên a, con không có việc gì phải giáo dục nó lại nha.” Cậu ta cười cười gật đầu, “Vâng, được ạ .”
Không thể nhịn được nữa mẹ liếc mắt nhìn mẹ một cái, tôi nói với Trần Diệu Thiên, “Anh không cần đưa tôi đi, tôi không đi thi .”
“Vì sao?”
“Tôi không chuẩn bị gì cả. Tôi làm sao biết đột nhiên sẽ thi. . . . . . Tối hôm qua nói cho tôi biết, tôi còn có thể, còn giờ nước tới chân mới nhảy. . . . . .” Tôi càng nói càng lo lắng.
“Không nói sớm, chuyện này đã có an bài rồi.”
“Cho nên nói không đi nữa. Anh ăn xong bữa sáng cũng có thể nên đi rồi đấy.”
“Đi.” Cậu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt tôi một cái, “Anh cùng em đến trường thi.”
Vì thế, ăn xong bữa sáng trong ánh mắt nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn của mẹ tôi, tôi cùng Trần Diệu Thiên bước trên hành trình. Nói thật chuyện đêm đó tôi cũng chưa quên, cho nên cho dù cậu ta cố ý đưa tôi đi thi, còn tự động xin đi giết giặc giúp tôi đến trường thi, thái độ của tôi vẫn ôn hoà như cũ. Cậu ta cười trêu chọc nói, “Hắc, em gái, ai thiếu tiền em à? Anh đây giúp em đi đòi nợ.” Tôi lườm cậu ta một cái, đừng tục chải tóc.
“Ý, chẳng lẽ là anh thiếu em?” Tôi tiếp tục im lặng, cậu ta một người nói với không khí mà cũng nói hăng say như thế.”Được rồi, anh đây lấy thân gán nợ, thế nào?” “. . . . . .” “Biến, đừng vụng trộm phá hủy nha.” Người này thật là huyên náo!
Tới địa điểm thi, chiếc xe Ferrari màu đỏ đi vào, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số người, khi xuống xe cũng có loại cảm giác bị vạn chúng chú mục, tôi chỉ hận là lúc ra khỏi nhà sao lại không có mang theo kính râm. Đối mặt với những người xem tôi thật sự hổ thẹn, bởi vì từ trên xe thể thao cao cấp đi xuống tôi sự khó coi, chẳng có chút khí phái nào cả. Còn Trần Diệu Thiên thì mười phần giống ăn loại chơi trác táng.
Khi tôi cúi đầu đi theo sau Trần Diệu Thiên tự nhiên nghe được một cô gái thật kích động nói với cô bạn kế bên, “Kẻ có tiền thật là ngông đấy, đi thi còn mang theo bảo mẫu!” Tôi khóe miệng co rúm, tăng nhanh tốc độ cùng Trần Diệu Thiên sóng vai đi trước.
Đứng ở bên ngoài phòng thi ở lầu 4, Trần Diệu Thiên kêu tôi ở đại sảnh chờ cậu ta, còn mình hình như là đi làm cái gì thì phải. Không tới chốc lát, ban giám khảo đã đi ra tuyên bố danh sách người vào thi kế tiếp, cậu ta cũng lấy chứng minh nhân dân ra để đối chiếu rồi đi vào.
Vị trí hai chúng t
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu