XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
i là kế bên, cậu ta đổi vị trí, trực tiếp ngồi vào của vị trí tôi, vì thế, cậu ta là chủ khảo, tôi là trợ khảo. Tôi thấy cậu ta cứ chăm chú viết mãi viết mãi, không khỏi tò mò nghiêng mình qua hỏi, “Này, anh không phải viết vớ vẫn chứ?” Cậu ta liếc mắt khinh nhìn tôi một cái, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lấy một loại ánh mắt không chấp nhặt cùng loại nông dân như tôi nữa nên cũng chẳng thèm trả lời.

Vẫn có chút không an tâm a, tôi cẩn thận dặn dò cậu ta, “Ê, làm không được thì đừng cố gắng nha.”

“Này này, cẩn thận chút đi!” Tôi nắm lấy cánh tay cậu ta, kháng nghị, “Tôi cũng không tin, mọi người đều nói đề này rất khó!Tôi nói cho anh, thi trên 90 điểm mới có thể đạt tiêu chuẩn! Anh đừng viết vớ vẩn nha !” . . . . . .”Chú ý trật tự trường thi! Không được ảnh hưởng đến người khác!” Trả lời tôi là giọng nói nghiêm khắc của giám khảo, còn Trần Diệu Thiên đang ở một bên trừng mắt tôi, vì thế tôi thức thời im lặng ngồi thẳng thân mình.

Tôi nhàm chán tùy tiện điền đề mục, bên kia Trần Diệu Thiên đang tiếp tục làm bài. Hiếm khi nhìn thấy cậu ta đứng đắn, tuy rằng bây giờ cậu ta coi như cũng không nghiêm túc lắm, nhưng thái độ coi như đoan chính.

Trần Diệu Thiên làm xong đề thi, gọi tôi qua xem điểm, tôi liếc qua tự nhiên thấy bật ngửa, má ơi!!! 99 điểm! Cậu ta vẻ mặt tiếc nuối nói, “Có một câu đề thi bị lỗi, không có đáp án, không có làm.” Tôi xem đồng hồ, thi mới có mười năm phút đồng hồ. Cứ như vậy, tôi đi theo phía sau Trần Diệu Thiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra khỏi trường thi.

Cậu ta nói vì chúc mừng cái đứa đầu heo như tôi đây thuận lợi bay qua cuộc thi nên phải đi ăn trưa hoành tráng một chút, tôi nghĩ cũng đúng. Hơn mười một giờ Trần Diệu Thiên chở tôi đến một nhà hàng bán thức ăn Tây. Nữ phục vụ tươi cười sáng lạng, dường như rất quen thuộc với cậu ta, chúng tôi vừa ngồi xuống liền hỏi, “Vẫn giống như cũ?”

Trần Diệu Thiên lấy lòng cười nhìn tôi, nói, “Không, đem menu cho mỹ nữ đối diện tôi.”

Trời, dường như người này hay đưa mĩ nữ đến đây ăn. Tôi liếc mắt cậu ta một cái, cúi đầu lật xem menu.

Khung cảnh nơi này rất đẹp, thực sự thích hợp để tán gái. Những ngọn đèn mang phong cách châu Âu cổ xưa, vách tường tao nhã xa hoa, ngọn đèn ấm áp ở mỗi bàn, trên các bàn khác từng cặp tình nhân ngồi cười cười nói nói. Bầu không khí như vậy mà ngồi ở đối diện tôi lại là Trần Diệu Thiên, tôi cảm thấy thật giậm chân giận dữ mà, quả là phụ lòng ngày tốt cảnh đẹp a!

Không đợi đến đồ ăn ngon mang lên bàn, tôi vô ý phát hiện một thân ảnh quen thuộc . . . . . .

Lí Minh Ngôn! Anh đang cùng với Lưu Tuệ ngồi ở một bàn khác, chỉ hai người bọn họ!

Tim tôi giống như bị mèo quàu đau thật đau, ánh mắt không tự giác cứ thường thường nhìn lén phía bên kia, càng xem bọn họ nói nói cười cười là trong lòng lại càng đau, lại càng nhịn không được càng xem càng thường xuyên.

“Em rốt cuộc là ăn hay không ăn?” Trần Diệu Thiên đột nhiên nghiêm mặt. Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện tảng thịt bò trên bàn đã bị tôi cắt thành nát vụng, không có chút hứng thú nào để ăn. Tôi buông dao nĩa, nói, “Tôi đi toilet.”

Tôi cúi đầu qua đi nơi anh đang ngồi, sau đó ngồi xuống một bàn cách bàn bọn họ một bụi cây. Trên tường có đặt rất nhiều bồn hoa xanh um có thể che dấu tôi. Tôi biết tôi như vậy thật đáng khinh nhưng mà tôi thật sự rất muốn biết bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.

Trời ạ, tôi cũng không muốn như vậy nhưng có thật sự không thể khống chế được mình!

Bồi bàn bưng tới cho tôi một ly nước chanh, lại đưa cho tôi một bảng menu, tôi cũng giả dạng lật xem nhưng hai tai lại dựng thẳng lên. Hơn nữa ngày bọn họ đều đang nói chuyện không đâu gì đó, tôi gắt gao nắm lấy ly thủy tinh trong tay, không thể nói rõ đến đến tột cùng là thất vọng hay là may mắn. Bởi vì tôi thật muốn nghe đến một ít liên quan gì đó đến mình nhưng đồng thời lại sợ nghe được có khi trong lòng không chịu nổi.

Lưu Tuệ đột nhiên hỏi, “Anh cùng Quách Chân Tâm quan hệ không tồi?” Tôi không nghe Lí Minh Ngôn trả lời, đại khái thấy anh chỉ mỉm cười làm cho người ta đoán không được nụ cười ấy hàm chứa những gì. “Nha đầu kia nhưng đã đẹp ra rồi.” Lưu Tuệ vừa cười vừa câu. Những lời này của cô ấy có dụng ý gì?

“Uhn. Một cô gái đáng yêu.” Lí Minh Ngôn cười trả lời.

“Đừng nói với em là bây giờ anh thích loại hình đáng yêu đấy nhé.” Cô ấy nói sao mà thấy nó kỳ dị quá vậy.

“Nhưng chỉ là một tiểu cô nương.” Lí Minh Ngôn thản nhiên trả lời nghe không ra cảm xúc gì dao động.

Tiếp theo bọn họ lại chuyển đề tài khác, mà tôi thì lòng như tro tàn ngồi ở tại chỗ thật lâu không có cách nào nhúc nhích. Giọng nói của anh thật thờ ơ lạnh nhạt, dường như những điều trước đây đều dần trở nên không có ý nghĩa. Bồi bàn lại đây nói, “Tiểu thư, đã xem xong chưa ạ?” Tôi giật mình hoàn hồn, đem menu đưa trả cho cậu ta , sau đó giống như kẻ trộm vòng quanh về vị trí của mình .

Trần Diệu Thiên tà nghễ nhìn tôi, gợi lên khóe môi, “Mỗi lần đi WC đều lâu như vậy, bị trĩ à.” Nhìn nụ cười kia lại tự dưng rét run.

“Tôi. . . . . .” Tôi vừa muốn nói nhưng mới mở miệng nước mắt đã lã chã tuôn rơi. Vội vàng cúi đầu lau nước mắt, nhưng càng lau thì càng muốn khóc. Trần Diệu Thiên ngồi ở đối diện thật lâu cũng không lên tiếng, mãi đến khi bồi bàn đột nhiên đi tới nói, “Tiên sinh, nơi này cấm hút thuốc.” Tôi ngẩng đầu, phát hiện Trần Diệu Thiên ngồi ở đối diện sắc mặt tối tăm, không nói tiếng nào cứ mãi ngồi đấy hút thuốc, không khí lặng im mang theo áp lực trầm trọng. Bồi bàn cứng ngắc đứng tại chỗ, lúc sau thật có tinh thần trách nhiệm nói tiếp, “Thật có lỗi, tiên sinh, nhà hàng chúng tôi cấm hút thuốc.”

Chương 16: Gặp tình địch ở đại sảnh nhà hàng
Bồi bàn cứng ngắc đứng tại chỗ, lúc sau thật có tinh thần trách nhiệm nói tiếp, “Thật có lỗi, tiên sinh, nhà hàng chúng tôi cấm hút thuốc.” Vẫn như cũ sương khói lượn lờ, Trần Diệu Thiên ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của bồi bàn, ánh mắt dừng ở điểm hư không, sắc mặt lạnh lùng dọa người.

Cậu ta giống như đại ca xã hội đen đến đòi nợ cho vay nặng lãi, sát khí mười phần, mà cậu bồi bàn nơm nớp lo sợ cũng vừa vặn phối hợp cảnh tượng đấy. Nếu cậu ta mang thêm chiếc kính râm mặc áo vét đen cầm thêm một cây gậy nữa là giống y chang đại ca xã hội đen trong TV, nghĩ đến hình ảnh đấy, tôi đột nhiên phì cười một tiếng.

Trần Diệu Thiên đảo mắt liếc qua tôi, tôi nhanh tay che miệng lại, lưu loát lau nước mắt sạch sẽ. Ổn định cảm xúc rồi, tôi thấp giọng nói, “Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong đứng dậy đi ngay.

Đi đến cửa, đang chuẩn bị xem Trần Diệu Thiên có đi ra không, tự dưng lại thấy Lí Minh Ngôn đang sánh bước cùng Lưu Tuệ bước ra!

Tôi lẳng lặng nhìn bọn họ lại chẳng biết nên chào hỏi như thế nào. Lúc nào Lí Minh Ngôn lại cười hỏi tôi trước, “Một người?”

“Tôi mang đến.” Trần Diệu Thiên đi đến trả lời câu hỏi của Lí Minh Ngôn.

“Ô, thật là trùng hợp!” Lưu Tuệ ngạc nhiên vừa Trần Diệu Thiên đến.

Trần Diệu Thiên cũng hơi hơi gật đầu với Lưu Tuệ một cái, xem như đáp lại. Cậu ta đi tới choàng tay lên vai tôi, nói, “Nha đầu này sao lại chạy loạn thế, không sợ người ta lo sao.” Tư thế thân mật này làm tôi rất không thoải mái, tôi giật giật, ý bảo cậu ta tay buông đi. Nhưng cậu ta lại thêm ôm càng chặt càng nhanh. Tôi vừa tức vừa vội thật hận không thể đạp cho cậu ta một cước.

Lưu Tuệ cười nói với cậu ta, “Tháng sau Mỹ Dung của em sẽ khai trương, Trần tổng nên đến cổ động nha.”

“Nhanh như vậy đã kinh doanh rồi ?”

“Tiếp nhận cửa hàng của thân thích trong nhà, đồ đạc đều có sẵn thì còn chờ gì nữa. Nhưng thật ra là chúng em muốn ông chủ Trần trong ngày khai trương đến cắt băng khánh thành, không biết có thể mời anh không nhỉ.”

“Đấy là tâm tư của em mà, anh làm sao mà không đến.” Trần Diệu Thiên một mặt chuyện trò vui vẻ cùng Lưu Tuệ, một mặt gắt gao nắm bả vai của tôi. Tôi giãy không ra nhưng bây giờ trở mặt cũng không tốt, chỉ phải âm thầm ngắm thần sắc của Lí Minh Ngôn, vẻ mặt anh vẫn như cũ lạnh nhạt mỉm cười, nhìn không ra chút gì thay đổi. Tôi đột nhiên cảm thấy mình lo xa thật rồi, để ý nhiều như vậy để làm gì? Tôi sợ bị người ta chú ý tới nhưng kỳ thật căn bản là không có chú ý tôi.

Lí Minh Ngôn cũng nói chuyện với bọn họ hai người, ba người ngươi một lời ta một câu trò chuyện, nhưng anh hiển nhiên là vì giúp đỡ Lưu Tuệ. Tôi làm bộ như không chút để ý nhìn người ta đi tới đi lui trên đường cùng những công trình kiến trúc xa xa, hoàn toàn tùy ý để Trần Diệu Thiên nắm bả vai mình. Nói thì cũng buồn cười, hình như cũng có động tác thân cận này của cậu ta là làm tôi còn là tồn tại bên trong bọn họ.

Mãi đến khi Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ phất tay tạm biệt, tôi vẫn như cũ tùy ý Trần Diệu Thiên nắm bả vai tôi, tùy ý để cậu ta mang tôi đi đến phía trước. Trong lòng lạnh đến phát run làm cho tôi cảm thấy ngay cả cất bước đi cũng cực kì gian nan.

Hai người ấy cùng nhau sánh bước nhìn xứng đôi đến cỡ nào . . . . . .

Mỗi cái ánh mắt mỗi cái nhíu này, mỗi tiếng nói mỗi cử động, thậm chí bọn họ nhìn nhau cười, đều hoàn mỹ như là từ trong tranh đi ra . . . . . .

Quách Chân Tâm, mày rốt cuộc là đang ảo tưởng cái gì đây?

Nếu ban đầu anh không hẹn với em, không cần tươi cười với em, không cần đối tốt với em, không cần ôn nhu với em, không cần cho em hy vọng lớn như vậy. . . . . . có lẽ bây giờ em sẽ không đau khổ đến nhường này. . . . . .

Trần Diệu Thiên ôm bả vai tôi đi đến chiếc xe trước mặt, tôi đang đờ đẫn chuẩn bị lên xe, cậu ta đột nhiên xoay người tôi lại, ôm tôi vào trong lòng ngực.

“Anh. . . . . . Làm gì?” Tôi chần chờ hỏi, cơ thể đã không còn khí lực cãi lộn với cậu ta nữa rồi .

Cậu ta ôm tôi càng chặt dường như là muốn đem tôi nhập vào trong lòng cậu ta, một câu cũng chưa nói.

. . . . . . Đây rốt cuộc là gì ? An ủi với người bị thất tình?

Tôi tùy ý để cậu ta ôm, nhẹ giọng nói, “Bị anh chê cười. . . . . . Kỳ thật cũng không có gì, tôi từ nhỏ đến lớn cứ bị cười mãi. . . . . .” Chiếc mũi thật là cay, tôi hít một cái, khống chế nỗi lòng lại sắp mênh mông của mình, tự giễu cười cười, “Nếu trước kia bạn học biết tôi thích Lí Minh Ngôn có lẽ ai cũng cười chết mất. Tôi ai chứ? Còn Lí Minh Ngôn người ta là ai? Đó là người để tôi thích được sao?”

Khi đó tuy rằng mỗi ngày đều trộm nhớ Lí Minh Ngôn nhưng ngay cả bạn thân bên người tôi cũng dám không nói với nó. Tỷ muội tốt của tôi hễ mà mỗi khi nói về anh thì đều thần thái bay lên hưng phấn không thôi, nói anh là đẹp trai cỡ nào là cá tính cỡ nào cỡ nào, đúng vậy, cô ấy cũng là một trong số đông những người thầm mến anh, mà cô ấy cũng chỉ dám ở trước mắt bạn thân mới nói như thế. Còn tôi, ngay cả trước mặt bạn tốt cũng xấu hổ mở miệng. Tôi phải là người không biết tự lượng sức mình mà nói mình thích một người vĩ đại như vậy, mà quan trọng hơn nữa là tôi xấu hổ khi nói về anh!!!

Cho nên mỗi khi các nữ sinh hưng phấn bàn luận về Lí Minh Ngôn thì tôi đều làm ra vẻ mặt khinh thường, tôi cố gắng biểu hiện mình là thanh cao cỡ nào tâm tư ngây thơ cỡ nào. Tựa hồ chỉ có như vậy m
<<1 ... 1213141516 ... 41>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT198/3988