Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
g nhớ nữa, chỉ nhớ anh ấy chưa bao giờ thẳng thắn thừa nhận như thế này trước mặt mọi người!”
- Chưa bao giờ ư? – Lôi Vận Trình tròn mắt ngạc nhiên.
- Chưa, vì vậy anh mới nói em có bản lĩnh mà!
Lôi Vận Trình khẽ cụp mắt xuống, khóe mi ươn ướt.
Hạ Viêm Lương ngồi trước giường bệnh, ngắm nhìn con gai đang ngủ say, lắng nghe tiếng bước chân vọng qua đường dây điện thoại, sau đó là giọng đàn ông trầm, khàn: “Cô có thể đừng có hết lần này đến lần khác gọi cho tôi được không hả?”
Bất chấp vẻ lạnh nhạt và cáu kỉnh của Phong Ấn, Hạ Viêm Lương thản nhiên nói: “Em và Lãnh Lãnh đang ở trong bệnh viện. Lúc em đến đón nó đi học về, sắc mặt của nó rất tồi, đau bụng, còn hơi sốt nữa. Đến bệnh viện, bác sĩ nói nó bị viêm ruột thừa, giờ đã làm phẩu thuật rồi! – Hạ Viêm Lương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh có thể qua đây một chút không?”
Phong Ấn không nói gì, đôi mắt ánh lên sự bực dọc.
- Cuộc phẫu thuật rất thành công, lát nữa thức dậy Lãnh Lãnh chắc chắn rất muốn gặp anh!
Phong Ấn hừ giọng: “Có phải cô định dùng chiêu này cả đời không?”
- Lãnh Lãnh cần anh! – mắt Hạ Viêm Lương như phủ sương mù, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Em cũng cần anh!”
Phong Ấn bực bội chỉ muốn ném thẳng điện thoại xuống đất, anh gần như rít qua kẽ răng: “Cô cũng muốn chuẩn bị ngơ ngơ như Lê Duệ rồi à?”
- Anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không? – Hạ Viêm Lương nhẹ giọng nói, những ngón tay sờ lên trán Lãnh Lãnh khẽ run rẩy: “Phong Ấn, em chỉ có Lãnh Lãnh, em không muốn nhìn thấy nó khóc vì không gặp bố, anh còn nợ mẹ con em, đừng quên điều đó!”
Phong Ấn hít một hơi thật sâu, trong mắt thoáng hiện lên đôi mắt cực kì lo lắng và hoảng loạn của Lôi Vận Trình: “Có thể chúng ta đều là những kẻ ích kỉ. Cô có người cô cần phải bảo vệ, tôi cũng có người tôi phải bảo vệ. Tôi không muốn, cũng không thể để cô ấy tổn thương! Lãnh Lãnh sớm muộn gì cũng trưởng thành, sớm muộn gì cũng biết chuyện bố của nó. Hạ Viêm Lương, con đường là do cô tự chọn lấy, nên đi tiếp thế nào cô tự liệu đi…”
Hạ Viêm Lương lấy tay che mắt, âm thầm lắng nghe tiếng điện thoại tút dài…
Lãnh Lãnh đang mê man trong giấc ngủ, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tóc cô, miệng lẩm bẩm: “Bố ơi…”
Hạ Viêm Lương bỏ điện thoại xuống, nắm chặt lấy tay con gái, đưa lên môi, nước mắt túa ra…
Trên đường về, Phong Ấn đi qua một đoạn đường đá rợp bóng cây, đứng từ xa anh đã nhìn thấy cái bóng bé nhỏ đứng dưới ánh đèn.
Lôi Vận Trình đứng dựa vào cột đèn, ngẩng mặt nhìn trời.
Phong Ấn bất giác nhoẻn miệng cười, nỗi bực dọc trong lòng chợt tan biến hết. Trong kí ức thuở niên thiếu của anh, cô thường đứng như thế ngắm nhìn bầu trời. Anh thường nghịch ngợm kéo mái tóc dài của cô, cốc vào đầu cô, cười nhạo cô là Răng Thép, sau đó nhìn cô chu mỏ, giơ nắm đấm lên với mình. Lúc nào cô cũng đánh mạnh hết sức, nhưng chút sức lực ấy chẳng hề hấn gì đối với anh.
Lúc ấy hình như anh còn nói cô vừa xấu xí vừa đanh đá, sau này sẽ chẳng lấy được ai. Giờ nghĩ lại nếu cô không lấy được ai thật, trừ khi là do anh không lấy cô. Chính cái sự ương ngạnh khiến người khác bất lực ấy đã làm cho trái tim lì lợm của anh phải đầu hàng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô bé ngày hôm nào đã lớn rồi, nhưng vẫn đứng yên lặng ở nơi đó chờ đợi anh. Cô khiến bản thân trở nên thật tốt, chỉ để chờ đợi được anh yêu thương trân trọng.
Phong Ấn nhón chân đi thật khẽ ra đằng sau lưng cô, đột nhiên lấy tay bịt chặt miệng cô rồi kéo cô vào trong lùm cây tối tăm mới chịu thả tay ra. Anh ôm lấy eo cô: “Chẳng cảnh giác gì cả, bị tấn công đột ngột thế cũng không chịu phản kháng!”
Lôi Vận Trình dựa vào lòng anh: “Ngoài anh ra còn ai to gan dám mưu đồ bất chính với em nữa đâu!”
- Biết đâu là Lục Tự thì sao?
Phong Ấn vừa buột miệng đã biết mình nhỡ lời, vội ôm siết lấy cô: “Anh xin lỗi!”
Lôi Vận Trình xoay người lại, nép chặt vào ngực anh: “Là do em không bảo vệ tốt bản thân!”
Phong Ấn vừa định mở miệng an ủi thì đột nhiên bị cắn một cái: “Cũng tại anh toàn làm những chuyện chọc tức em, tưởng em là rô bốt mình đồng da sắt à, có biết em cũng là một cô gái bề ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối không hả? Lớn hơn người ta ngần ấy tuổi mà cũng chẳng biết đối xử với người ta cho tốt, chỉ biết bắt nạt người ta, người ta cũng biết đau, cũng biết khóc đấy!”
Phong Ấn không kiềm chế được đưa tay lên vuốt má cô: “Em gái đáng thương à, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, không bắt nạt em nữa!”
Lôi Vận Trình ấm ức chu môi: “Hừ, lòng dạ đàn ông chẳng biết đâu mà lần!”
Phong Ấn đột nhiên kêu lên một tiếng, cúi người ôm ngực, vẻ đau đớn vô cùng. Lôi Vận Trình mặt mày biến sắc: “Anh làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
- Ở đây! – Phong Ấn ngẩng đầu, hai bàn tay đặt ở trên ngực, làm thành hình trái tim: “Tặng cho em!”
- Tặng em cái gì?
- Trái tim anh! – Phong Ấn ngoẻn miệng cười xảo quyệt: “Em có nhìn thấy trên đó ghi chữ Răng Thép không?”
Lôi Vận Thành trầm ngâm rồi nhíu mày, cắn môi nhìn anh chằm chằm.
- Không lấy à? – Phong Ấn thấy cô không có phản ứng gì, cố ý làm bộ hụt hẫng, định mô phỏng hành động nhét tim trở lại nhưng lại bị Lôi Vận Trình giữ chặt tay lại.
- Tặng em rồi thì là của em, ai cho anh cất đi thế hả?
Phong Ấn hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Của em đấy, chỉ cần cái gì là của anh, chỉ cần là những thứ anh có thể cho em đều là của em hết! Ngoan, đừng khóc, để người ta thấy là không biết giấu mặt đi đâu đâu!”
- Anh khóc thì có! – Lôi Vận Trình quệt nước mắt, sống chết gì cũng không chịu thừa nhận: “Em chỉ bị cảm động chút xíu bởi mấy lời sướt mướt của anh thôi, anh khóc thì có!”
- Ừ thì anh khóc, anh khóc! – Phong Ấn lấy tay lau nước mắt cho cô, khẽ thở dài: “Có một chuyện anh phải nói thẳng với em, sau này tất cả tài sản họ Phong đều không có phần của anh đâu!”
- Bởi vì anh lựa chọn quân đội phải không? Hay là chú Phong là bố dượng của anh? – Lôi Vận Trình thỉnh thoảng lại nấc lên sụt sùi hỏi.
Phong Ấn cọ cọ mũi cô: “Nếu ông ấy không phải bố đẻ của anh thì anh e chúng ta là anh em ruột ấy chứ!”
Lôi Vận Trình trừng mắt: “Này, anh còn dám mang bố em ra làm trò đùa là ăn đòn đấy nhé!”
- Được, được được, em càng ngày càng ghê gớm! – Phong Ấn tiếp tục vấn đề ban nãy: “Trình Trình, anh nghèo rớt mùng tơi, tất cả của cải nhà họ Phong đều không liên quan đến anh, em có sợ phải chịu khổ với anh không?”
- Có khổ như hồi ở trường không quân không?
- Cũng không đến mức, chỉ là anh không được thừa kế tập đoàn Phong Thị, anh chỉ là một quân nhân bình thường! – Phong Ấn ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.
Lôi Vận Trình sụt sịt mũi: “Không sao đâu, bố em là bố đẻ, rất yêu thương em, chắc chắn sẽ cho em của hồi môn, đủ cho hai chúng ta và con chúng ta ăn cả đời không hết!”
…
…
- Ban nãy em vừa nói cái gì? – Phong Ấn cố nén cười, nâng cái mặt đang vùi chặt vào ngực anh vì xấu hổ.
Lôi Vận Trình mặt đỏ bừng: “Em chẳng nói gì cả, muộn lắm rồi, em phải về ngủ đây! Anh cũng về ngủ sớm đi, ngủ ngon!”
Nói rồi Lôi Vận Trình chuồn thẳng một mạch. Phong Ấn đứng trơ ra như phỗng, hai tay đút túi quần, nhìn theo cái bóng dáng khuất dần ở phía xa, khóe môi khẽ nhoẻn cười.
Anh biết ngay cô sẽ không để tâm đến những chuyện đó, anh chẳng qua chỉ là cởi một nút thắt ở trong lòng mà thôi. Tình yêu của mỗi người là khác nhau, không phải ai cũng thực tế như Hạ Viêm Lương đối với anh. Hoặc cũng có thể, cô ta đối với anh hoàn toàn không phải là tình yêu.
Giờ nghĩ lại quá khứ, anh đột nhiên thấy hơi hối hận. Tại sao mình không sớm nhận ra điểm tốt của cô, không sớm phát giác ra tâm tư của cô, tại sao không sinh ra muộn hơn một chút, như thế anh sẽ không gặp Hạ Viêm Lương, sẽ không có quá nhiều chuyện như hiện nay. Anh có thể dành trọn tình đầu cho một mình Lôi Vận Trình, có thể yêu cô ngay từ đầu như cô yêu anh.
Hai chúng ta, con chúng ta…
Phong Ấn nghiền ngẫm mấy chữ ấy, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng không mấy rõ ràng nhưng lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc mỉm cười.
Thật ấm áp, thật hạnh phúc!
Chương 8: Trên đời chỉ có một mình em
Mối quan hệ của hai người ngày càng thắm thiết, có người nói Phong Ấn tốt số, bên cạnh có một cô gái như vậy thật khiến cho người khác phải ghen tị. Phong Ấn thẳng thắn thừa nhận, khiến cho Lôi Vận Trình càng thêm xấu hổ. Ngay cả lúc hai người đi cùng nhau cũng có người nhìn họ bằng ánh mắt trêu chọc, cứ như thể hai người vừa mới làm chuyện gì đáng xấu hổ không bằng. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vui.
Mục Phong vô cùng ngạc nhiên trước chuyện này: “Chẳng phải cậu coi Tiểu Lôi là em gái sao, sao đột nhiên trở thành tình nhân thế hả?”
Phong Ấn không khỏi tự đắc: “Bọn họ nói em tốt số, sinh ra đã có một cô gái tốt như thế chờ đợi em rồi!”, anh chớp chớp mắt: “Đợi em đối xử tốt với cô ấy!”
Lúc nói câu này, Phong Ấn cố tình liếc sang Lục Tự, Lục Tự cố ý tỏ vẻ bình thản nói: “Tôi nên nói vui mừng thay cho cậu thì phải?”
- Cảm ơn!
- Không cần khách sáo!
Mục Phong lắc đầu lẩm bẩm: không ngờ thằng ranh này giám sát Lôi Vận Trình chặt như thế để tự “xơi” thật.
Ngũ chính ủy phủi tay bỏ đi, tự do yêu đương, ông chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện Phong Ấn yêu ai, hóa ra ông đã hiểu lầm, hóa ra cháu gái ông là yêu đơn phương.
Hướng Bắc Ninh nói, bây giờ mọi thứ đều đang diễn ra đúng như dự liệu, Phong Ấn và Lôi Vận Trình yêu nhau là chuyện duyên số rồi, thế nên anh đã sớm từ bỏ tình cảm của mình dành cho cô.
Lục Tự không nói gì, nhưng anh ta phải thừa nhận Hướng Bắc Ninh là một kẻ thông minh, chỉ có kẻ ngốc mới giống như anh…
Cuối cùng anh ta đi ra khỏi phòng tác chiến, đến sân vận động, Lôi Vận Trình đang chơi bóng. Người đứng bên cạnh hất hàm bảo Lôi Vận Trình: “Lục đại đội trưởng tìm em hay sao ấy!”
Lôi Vận Trình ngoảng đầu lại nhìn thấy Lục Tự đang đứng ngoài sân, cô liền với lấy cái khăn mặt lau mồ hôi rồi chạy ra: “Lục đại đội trưởng tìm tôi ạ?”
Tóc mái của cô bị mồ hôi dính bết trên trán, hai má đỏ bừng, ánh mắt bình lặng không gợn sóng.
Lục Tự siết chặt tay trong túi quần, cố gắng kiềm chế không đưa tay lên chạm vào cô.
Mãi mãi đều là như vậy, ánh mắt cô nhìn anh mãi mãi là như vậy. Nếu không phải là căm ghét thì cũng là lạnh lùng hoặc chẳng có chút gợn sóng nào như thế này.
Trong lòng anh chợt bùng lên một nỗi hận thù sâu sắc, anh nhìn cô chằm chằm, dường như đã qua cả một thế kỉ rồi: “Mặc quần áo rồi vào đi theo tôi đến một nơi này! Có việc!”
- Dạ! – Lôi Vận Trình hoài nghi nhìn Lục Tự rồi thu dọn đồ đạc, lấy áo khoác mặc vào rồi lẽo đẽo đi theo anh ta.
Càng lúc càng đi xa đám đông, sự trầm ngâm của Lục Tự khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy cần phải cảnh giác. Bước chân của anh ta càng lúc càng chậm rãi, chậm giống như đang đi dạ
QUAY LẠI- Chưa bao giờ ư? – Lôi Vận Trình tròn mắt ngạc nhiên.
- Chưa, vì vậy anh mới nói em có bản lĩnh mà!
Lôi Vận Trình khẽ cụp mắt xuống, khóe mi ươn ướt.
Hạ Viêm Lương ngồi trước giường bệnh, ngắm nhìn con gai đang ngủ say, lắng nghe tiếng bước chân vọng qua đường dây điện thoại, sau đó là giọng đàn ông trầm, khàn: “Cô có thể đừng có hết lần này đến lần khác gọi cho tôi được không hả?”
Bất chấp vẻ lạnh nhạt và cáu kỉnh của Phong Ấn, Hạ Viêm Lương thản nhiên nói: “Em và Lãnh Lãnh đang ở trong bệnh viện. Lúc em đến đón nó đi học về, sắc mặt của nó rất tồi, đau bụng, còn hơi sốt nữa. Đến bệnh viện, bác sĩ nói nó bị viêm ruột thừa, giờ đã làm phẩu thuật rồi! – Hạ Viêm Lương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh có thể qua đây một chút không?”
Phong Ấn không nói gì, đôi mắt ánh lên sự bực dọc.
- Cuộc phẫu thuật rất thành công, lát nữa thức dậy Lãnh Lãnh chắc chắn rất muốn gặp anh!
Phong Ấn hừ giọng: “Có phải cô định dùng chiêu này cả đời không?”
- Lãnh Lãnh cần anh! – mắt Hạ Viêm Lương như phủ sương mù, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Em cũng cần anh!”
Phong Ấn bực bội chỉ muốn ném thẳng điện thoại xuống đất, anh gần như rít qua kẽ răng: “Cô cũng muốn chuẩn bị ngơ ngơ như Lê Duệ rồi à?”
- Anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không? – Hạ Viêm Lương nhẹ giọng nói, những ngón tay sờ lên trán Lãnh Lãnh khẽ run rẩy: “Phong Ấn, em chỉ có Lãnh Lãnh, em không muốn nhìn thấy nó khóc vì không gặp bố, anh còn nợ mẹ con em, đừng quên điều đó!”
Phong Ấn hít một hơi thật sâu, trong mắt thoáng hiện lên đôi mắt cực kì lo lắng và hoảng loạn của Lôi Vận Trình: “Có thể chúng ta đều là những kẻ ích kỉ. Cô có người cô cần phải bảo vệ, tôi cũng có người tôi phải bảo vệ. Tôi không muốn, cũng không thể để cô ấy tổn thương! Lãnh Lãnh sớm muộn gì cũng trưởng thành, sớm muộn gì cũng biết chuyện bố của nó. Hạ Viêm Lương, con đường là do cô tự chọn lấy, nên đi tiếp thế nào cô tự liệu đi…”
Hạ Viêm Lương lấy tay che mắt, âm thầm lắng nghe tiếng điện thoại tút dài…
Lãnh Lãnh đang mê man trong giấc ngủ, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tóc cô, miệng lẩm bẩm: “Bố ơi…”
Hạ Viêm Lương bỏ điện thoại xuống, nắm chặt lấy tay con gái, đưa lên môi, nước mắt túa ra…
Trên đường về, Phong Ấn đi qua một đoạn đường đá rợp bóng cây, đứng từ xa anh đã nhìn thấy cái bóng bé nhỏ đứng dưới ánh đèn.
Lôi Vận Trình đứng dựa vào cột đèn, ngẩng mặt nhìn trời.
Phong Ấn bất giác nhoẻn miệng cười, nỗi bực dọc trong lòng chợt tan biến hết. Trong kí ức thuở niên thiếu của anh, cô thường đứng như thế ngắm nhìn bầu trời. Anh thường nghịch ngợm kéo mái tóc dài của cô, cốc vào đầu cô, cười nhạo cô là Răng Thép, sau đó nhìn cô chu mỏ, giơ nắm đấm lên với mình. Lúc nào cô cũng đánh mạnh hết sức, nhưng chút sức lực ấy chẳng hề hấn gì đối với anh.
Lúc ấy hình như anh còn nói cô vừa xấu xí vừa đanh đá, sau này sẽ chẳng lấy được ai. Giờ nghĩ lại nếu cô không lấy được ai thật, trừ khi là do anh không lấy cô. Chính cái sự ương ngạnh khiến người khác bất lực ấy đã làm cho trái tim lì lợm của anh phải đầu hàng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô bé ngày hôm nào đã lớn rồi, nhưng vẫn đứng yên lặng ở nơi đó chờ đợi anh. Cô khiến bản thân trở nên thật tốt, chỉ để chờ đợi được anh yêu thương trân trọng.
Phong Ấn nhón chân đi thật khẽ ra đằng sau lưng cô, đột nhiên lấy tay bịt chặt miệng cô rồi kéo cô vào trong lùm cây tối tăm mới chịu thả tay ra. Anh ôm lấy eo cô: “Chẳng cảnh giác gì cả, bị tấn công đột ngột thế cũng không chịu phản kháng!”
Lôi Vận Trình dựa vào lòng anh: “Ngoài anh ra còn ai to gan dám mưu đồ bất chính với em nữa đâu!”
- Biết đâu là Lục Tự thì sao?
Phong Ấn vừa buột miệng đã biết mình nhỡ lời, vội ôm siết lấy cô: “Anh xin lỗi!”
Lôi Vận Trình xoay người lại, nép chặt vào ngực anh: “Là do em không bảo vệ tốt bản thân!”
Phong Ấn vừa định mở miệng an ủi thì đột nhiên bị cắn một cái: “Cũng tại anh toàn làm những chuyện chọc tức em, tưởng em là rô bốt mình đồng da sắt à, có biết em cũng là một cô gái bề ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối không hả? Lớn hơn người ta ngần ấy tuổi mà cũng chẳng biết đối xử với người ta cho tốt, chỉ biết bắt nạt người ta, người ta cũng biết đau, cũng biết khóc đấy!”
Phong Ấn không kiềm chế được đưa tay lên vuốt má cô: “Em gái đáng thương à, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, không bắt nạt em nữa!”
Lôi Vận Trình ấm ức chu môi: “Hừ, lòng dạ đàn ông chẳng biết đâu mà lần!”
Phong Ấn đột nhiên kêu lên một tiếng, cúi người ôm ngực, vẻ đau đớn vô cùng. Lôi Vận Trình mặt mày biến sắc: “Anh làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
- Ở đây! – Phong Ấn ngẩng đầu, hai bàn tay đặt ở trên ngực, làm thành hình trái tim: “Tặng cho em!”
- Tặng em cái gì?
- Trái tim anh! – Phong Ấn ngoẻn miệng cười xảo quyệt: “Em có nhìn thấy trên đó ghi chữ Răng Thép không?”
Lôi Vận Thành trầm ngâm rồi nhíu mày, cắn môi nhìn anh chằm chằm.
- Không lấy à? – Phong Ấn thấy cô không có phản ứng gì, cố ý làm bộ hụt hẫng, định mô phỏng hành động nhét tim trở lại nhưng lại bị Lôi Vận Trình giữ chặt tay lại.
- Tặng em rồi thì là của em, ai cho anh cất đi thế hả?
Phong Ấn hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Của em đấy, chỉ cần cái gì là của anh, chỉ cần là những thứ anh có thể cho em đều là của em hết! Ngoan, đừng khóc, để người ta thấy là không biết giấu mặt đi đâu đâu!”
- Anh khóc thì có! – Lôi Vận Trình quệt nước mắt, sống chết gì cũng không chịu thừa nhận: “Em chỉ bị cảm động chút xíu bởi mấy lời sướt mướt của anh thôi, anh khóc thì có!”
- Ừ thì anh khóc, anh khóc! – Phong Ấn lấy tay lau nước mắt cho cô, khẽ thở dài: “Có một chuyện anh phải nói thẳng với em, sau này tất cả tài sản họ Phong đều không có phần của anh đâu!”
- Bởi vì anh lựa chọn quân đội phải không? Hay là chú Phong là bố dượng của anh? – Lôi Vận Trình thỉnh thoảng lại nấc lên sụt sùi hỏi.
Phong Ấn cọ cọ mũi cô: “Nếu ông ấy không phải bố đẻ của anh thì anh e chúng ta là anh em ruột ấy chứ!”
Lôi Vận Trình trừng mắt: “Này, anh còn dám mang bố em ra làm trò đùa là ăn đòn đấy nhé!”
- Được, được được, em càng ngày càng ghê gớm! – Phong Ấn tiếp tục vấn đề ban nãy: “Trình Trình, anh nghèo rớt mùng tơi, tất cả của cải nhà họ Phong đều không liên quan đến anh, em có sợ phải chịu khổ với anh không?”
- Có khổ như hồi ở trường không quân không?
- Cũng không đến mức, chỉ là anh không được thừa kế tập đoàn Phong Thị, anh chỉ là một quân nhân bình thường! – Phong Ấn ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.
Lôi Vận Trình sụt sịt mũi: “Không sao đâu, bố em là bố đẻ, rất yêu thương em, chắc chắn sẽ cho em của hồi môn, đủ cho hai chúng ta và con chúng ta ăn cả đời không hết!”
…
…
- Ban nãy em vừa nói cái gì? – Phong Ấn cố nén cười, nâng cái mặt đang vùi chặt vào ngực anh vì xấu hổ.
Lôi Vận Trình mặt đỏ bừng: “Em chẳng nói gì cả, muộn lắm rồi, em phải về ngủ đây! Anh cũng về ngủ sớm đi, ngủ ngon!”
Nói rồi Lôi Vận Trình chuồn thẳng một mạch. Phong Ấn đứng trơ ra như phỗng, hai tay đút túi quần, nhìn theo cái bóng dáng khuất dần ở phía xa, khóe môi khẽ nhoẻn cười.
Anh biết ngay cô sẽ không để tâm đến những chuyện đó, anh chẳng qua chỉ là cởi một nút thắt ở trong lòng mà thôi. Tình yêu của mỗi người là khác nhau, không phải ai cũng thực tế như Hạ Viêm Lương đối với anh. Hoặc cũng có thể, cô ta đối với anh hoàn toàn không phải là tình yêu.
Giờ nghĩ lại quá khứ, anh đột nhiên thấy hơi hối hận. Tại sao mình không sớm nhận ra điểm tốt của cô, không sớm phát giác ra tâm tư của cô, tại sao không sinh ra muộn hơn một chút, như thế anh sẽ không gặp Hạ Viêm Lương, sẽ không có quá nhiều chuyện như hiện nay. Anh có thể dành trọn tình đầu cho một mình Lôi Vận Trình, có thể yêu cô ngay từ đầu như cô yêu anh.
Hai chúng ta, con chúng ta…
Phong Ấn nghiền ngẫm mấy chữ ấy, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng không mấy rõ ràng nhưng lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc mỉm cười.
Thật ấm áp, thật hạnh phúc!
Chương 8: Trên đời chỉ có một mình em
Mối quan hệ của hai người ngày càng thắm thiết, có người nói Phong Ấn tốt số, bên cạnh có một cô gái như vậy thật khiến cho người khác phải ghen tị. Phong Ấn thẳng thắn thừa nhận, khiến cho Lôi Vận Trình càng thêm xấu hổ. Ngay cả lúc hai người đi cùng nhau cũng có người nhìn họ bằng ánh mắt trêu chọc, cứ như thể hai người vừa mới làm chuyện gì đáng xấu hổ không bằng. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vui.
Mục Phong vô cùng ngạc nhiên trước chuyện này: “Chẳng phải cậu coi Tiểu Lôi là em gái sao, sao đột nhiên trở thành tình nhân thế hả?”
Phong Ấn không khỏi tự đắc: “Bọn họ nói em tốt số, sinh ra đã có một cô gái tốt như thế chờ đợi em rồi!”, anh chớp chớp mắt: “Đợi em đối xử tốt với cô ấy!”
Lúc nói câu này, Phong Ấn cố tình liếc sang Lục Tự, Lục Tự cố ý tỏ vẻ bình thản nói: “Tôi nên nói vui mừng thay cho cậu thì phải?”
- Cảm ơn!
- Không cần khách sáo!
Mục Phong lắc đầu lẩm bẩm: không ngờ thằng ranh này giám sát Lôi Vận Trình chặt như thế để tự “xơi” thật.
Ngũ chính ủy phủi tay bỏ đi, tự do yêu đương, ông chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện Phong Ấn yêu ai, hóa ra ông đã hiểu lầm, hóa ra cháu gái ông là yêu đơn phương.
Hướng Bắc Ninh nói, bây giờ mọi thứ đều đang diễn ra đúng như dự liệu, Phong Ấn và Lôi Vận Trình yêu nhau là chuyện duyên số rồi, thế nên anh đã sớm từ bỏ tình cảm của mình dành cho cô.
Lục Tự không nói gì, nhưng anh ta phải thừa nhận Hướng Bắc Ninh là một kẻ thông minh, chỉ có kẻ ngốc mới giống như anh…
Cuối cùng anh ta đi ra khỏi phòng tác chiến, đến sân vận động, Lôi Vận Trình đang chơi bóng. Người đứng bên cạnh hất hàm bảo Lôi Vận Trình: “Lục đại đội trưởng tìm em hay sao ấy!”
Lôi Vận Trình ngoảng đầu lại nhìn thấy Lục Tự đang đứng ngoài sân, cô liền với lấy cái khăn mặt lau mồ hôi rồi chạy ra: “Lục đại đội trưởng tìm tôi ạ?”
Tóc mái của cô bị mồ hôi dính bết trên trán, hai má đỏ bừng, ánh mắt bình lặng không gợn sóng.
Lục Tự siết chặt tay trong túi quần, cố gắng kiềm chế không đưa tay lên chạm vào cô.
Mãi mãi đều là như vậy, ánh mắt cô nhìn anh mãi mãi là như vậy. Nếu không phải là căm ghét thì cũng là lạnh lùng hoặc chẳng có chút gợn sóng nào như thế này.
Trong lòng anh chợt bùng lên một nỗi hận thù sâu sắc, anh nhìn cô chằm chằm, dường như đã qua cả một thế kỉ rồi: “Mặc quần áo rồi vào đi theo tôi đến một nơi này! Có việc!”
- Dạ! – Lôi Vận Trình hoài nghi nhìn Lục Tự rồi thu dọn đồ đạc, lấy áo khoác mặc vào rồi lẽo đẽo đi theo anh ta.
Càng lúc càng đi xa đám đông, sự trầm ngâm của Lục Tự khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy cần phải cảnh giác. Bước chân của anh ta càng lúc càng chậm rãi, chậm giống như đang đi dạ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu542/6258