Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
o vậy. Lôi Vận Trình đi theo anh ta, không kiềm chế được liền hỏi: “Lục đại đội trưởng, có chuyện gì thế?”
Lục Tự ngoảnh đầu lại: “Nếu như anh nói không phải là chuyện công, liệu em có quay đầu bỏ đi không?”
Lôi Vận Trình dừng khựng lại, Lục Tự cũng dừng lại, khẽ mấp máy môi: “Đúng là không phải chuyện công, là chuyện riêng!”
Lôi Vận Trình mặt chẳng chút biểu cảm, đúng lại một lát rồi bảo: “Thế tôi quay lại đây!”
Trong lúc cô xoay người đi, giọng nói của Lục Tự vang lên: “Còn chưa đủ ba mươi giây, em có biết em là một cô gái tàn nhẫn và lạnh lùng đến thế nào không? Ở bên cạnh anh dù chỉ một phút em cũng không chịu nổi ư?”
Bước chân của cô chợt khựng lại: “Không phải, giữa chúng ta vốn không cần phải như thế này!”
- Chính vì tối hôm đó ư? – Lục Tự lặng lẽ lại gần cô, trong lúc cô chưa kịp có phản ứng gì, Lục Tự đã vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh ta siết rất mạnh, ngăn không cho cô phản kháng: “Em có thể nói cho anh biết anh phải dùng cách nào để giữ em lại thêm một chút bên anh không?”
Lôi Vận Trình gồng người, đanh giọng nói: “Anh có thể đừng có trở thành một tên khốn đúng nghĩa như vậy không?”
- Phải dùng phương pháp gì mới có thể khiến cho người em yêu là anh… - Lục Tự dường như chẳng để ý đến sự phản kháng hay những điều cô nói, chỉ thì thầm bên tai cô.
- Không thể nào! – cô nghiêng đầu né tránh đôi môi của anh ta, sự cô độc tỏa ra từ người anh ta vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy chua xót.
Cô định thần lại, không phải chống cự dữ dội nữa: “Thả tôi ra, làm như thế này chẳng có ý nghĩa gì đâu, sẽ không mang lại điều gì cho anh đâu, chỉ khiến tôi càng căm ghét anh hơn mà thôi!”
Lục Tự không cưỡng hôn cô, vòng tay ôm siết lấy Lôi Vận Trình từ từ lỏng ra, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cái bạt tai của cô.
Tuy nhiên Lôi Vận Trình không hề ra tay: “Tôi luôn tin rằng có một số người được an bài sẽ ở bên nhau trọn đời, và cũng có những người được số phận an bài không thể nào ở bên nhau, Lục Tự, cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, anh nói đúng, thực ra là tôi sợ anh, chúng ta quá giống nhau, nếu như tôi đợi được đến lúc Phong Ấn đáp lại tình cảm của mình, liệu điều ấy có cho thấy một ngày nào đó anh cũng chờ đợi được điều tương tự đến với anh?”
Lục Tự mở mắt ra, ánh mắt đầy kì vọng. Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Nhưng tôi rất hiểu bản thân mình, tôi yêu Phong Ấn, yêu đến mức không bao giờ bỏ cuộc để tìm người thay thế. Hay là anh cam tâm tình nguyện làm ‘người thay thế’?”
…
Lục Tự giật lùi lại sau nửa bước, khóe miệng nhếch lên cười cay đắng.
…
Sáng sớm ngày diễn tập, thời tiết không tốt lắm, phó chỉ huy đề nghị đổi sang ngày khác, Mục Phong trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định vẫn theo kế hoạch cũ: “Nếu chiến tranh xảy ra thật, kẻ địch sẽ không bởi vì tình hình thời tiết mà thôi không tấn công đâu, tập luyện cũng cần phải xuất phát từ góc độ thực tiễn, các đại đội lui xuống chuẩn bị, đích thân tôi sẽ dẫn đội!”
- Tuân lệnh! – ba đội trưởng đồng loạt đứng nghiêm nghe lệnh, sau đó hai về đội nấy, dặn dò các thành viên lên xe ra ngoài sân diễn tập.
Trên xe, Lôi Vận Trình thì thầm hỏi Phong Ấn: “Thời tiết thế này cũng bay à?”
- Phục tùng mệnh lệnh.
- Tuân lệnh! – Lôi Vận Trình an tâm ngồi lại ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om bên ngoài cửa xe.
Đến nơi, tất cả mọi người đều xuống xe, Lục Tự vẫn ngồi yên ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn ra nơi nào đó bên ngoài cửa sổ.
- Lục đại đội trưởng? – Phong Ấn đứng ở cửa xe gọi mấy lần Lục Tự mới sực tỉnh.
Lục Tự đứng bật dậy theo phản xạ, cái mũ bảo hiểm rơi xuống dưới nền xe, phát ra tiếng động chói tai.
Phong Ấn cúi xuống nhặt mũ đưa cho anh ta, đè chặt giọng nói: “Lục Tự, mày không sao chứ?”
Ở bãi đỗ máy bay, nhân viên cơ vụ đã mở chụp máy bay ra, đã hoàn tất công việc kiểm tra trước khi bay, chỉ đợi phi công đến nữa là xong.
Mục Phong nói ngắn gọn vài câu rồi hạ lệnh lên máy bay. Phong Ấn đến trước mặt Lôi Vận Trình, nói: “Em cẩn thận một chút nhé!”
- Dạ, anh cũng vậy nhé!
Lôi Vận Trình vươn vai trong bộ quần áo đồng phục, sau đó tiến hành thủ tục giao nhận máy bay với Kỉ Dị.
- Đồng chí cơ trưởng, máy bay của đồng chí đã sẵn sàng, mời đồng chí nhận máy bay!
- Đã nhận!
- Vâng!
Lôi Vận Trình ngồi vào khoang điều khiến, Kỉ Dị đưa mũ bảo hiểm và mặt nạ dưỡng khí cho cô: “Thời tiết không tốt lắm, cẩn thận nhé!”
- Chú cứ yên tâm! – Lôi Vận Trình đóng nắp máy bay lại, đội mũ bảo hiểm và chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt.
Lục Tự đứng bên cạnh máy bay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, chậm rãi bước lên cầu thang. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, bước đến bậc thứ hai, anh ta đột nhiên hụt chân suýt chút nữa thì ngã xuống.
- Đồng chí cơ trưởng? – nhân viên cơ vụ vội vàng dìu anh ta.
- Không sao! – Lục Tự xua xua tay, hít thở thật sâu để điều chỉnh lại tâm lí. Anh là phi công chuyên nghiệp, không nên đem theo tâm sự lên bầu trời. Cho dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần lên máy bay là phải tạm gác hết sang một bên.
Lục Tự khởi động máy bay. Máy bay bật đèn, trượt ra bãi đỗ, chờ lệnh cất cánh.
- Hướng gió Nam hơi chếch sang hướng tây, tốc độ nhỏ hơn 4m/giây, bầu trời âm u, nhiều mây, không phận X có mây tụ, báo cáo hết!”
- Các trạm rada mặt đất báo cáo, hành lang phi hành đã tiến hành kiểm soát hàng không, không phận thông thoáng, báo cáo hết!”
Sau khi tham mưu khí tượng và tham mưu Rada thông báo hết, từ đài chỉ huy phát ra lệnh cất cánh. Mục Phong lái máy bay dẫn dầu, tiếp theo là máy bay 705 của Phong Ấn và 706 của Lôi Vận Trình cất cánh…
Thời tiết phía trên cao quả nhiên không được tốt, Lôi Vận Trình phải tập trung hết sức để quan sát bên ngoài máy bay và các tham số trên đồng hồ.
Phong Ấn: “706, trước mặt là khu vực có sấm chớp, vòng sang hướng đông đi!”
- 706 nghe rõ! – Lôi Vận Trình bẻ cần điều khiển, máy bay quay về hướng đông, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Khí tượng học hàng không cho biết, tuyệt đối không được bay ở khu vực có sấm chớp hoặc có mây tích mưa. Đó là những khu vực được coi là khu “cấm địa” của hàng không. Chớp có thể gây ra nhiễu loạn hoặc phá hoại hệ thống la bàn điện không dây và các thiết bị thông tin, sét có thể phá hỏng vỏ bọc của máy bay.
Trước khi trời tảng sáng, lúc trời tối tăm nhất, không thể nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao.
Tâm tư của Lục Tự bỗng lạc hướng, anh cảm thấy bản thân mình hiện giờ như bị bóng tối vây quanh, còn cô gái mà luôn không để mắt đến anh lại chính là một ngôi sao sáng lấp lánh, anh chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào.
©STENT:
Điều kiện thời tiết mỗi lúc một khá hơn, bầu trời cũng sáng dần.
Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía đông, nhưng tia sáng đầu tiên chiếu lên thân máy bay của Lục Tự, anh ta khẽ nhắm mắt lại, nhớ lại cái đêm ngủ cùng cô. Tất cả những gì thuộc về cô đều tựa như những chùm ánh sáng lúc này, khiến anh không thể chối từ.
Anh mở mắt ra, thoát ra khỏi kí ức, hoàn thành động tác quy định cuối cùng, nhưng máy bay đột nhiên ì ra, Lục Tự nhìn vào đồng hồ hiển thị, đôi lông mày nhíu chặt lại.
- Báo cáo 01, động cơ của 711 đột nhiên ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh: “Lập tức quay về, duy trì trạng thái bay hiện tại! Đảm bảo hạ cánh bằng một động cơ!”
Lôi Vận Trình, Phong Ấn cùng các thành viên khác đã hạ cánh, đang chuẩn bị quay trở lại ô tô, đột nhiên có tiếng chuông cảnh báo ở bên ngoài sân bay vang lên.
Máy bay tiêm kích có hai động cơ, máy bay của Lục Tự hiện nay chỉ bị chết một động cơ, lập tức quay máy bay trở lại sân bay.
Vài phút sau, một chuyện càng bất hạnh hơn lại xảy ra, Lục Tự cảm thấy mình chưa bao giờ xúi quẩy như bây giờ, đèn cảnh báo nhấp nháy liên tục, động cơ còn lại của máy bay cũng ngừng hoạt động nốt.
- Báo cáo, cả hai động cơ đều ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy: “Báo cáo độ cao, khoảng cách!”
Sau khi dừng lại ở trên không trung, máy bay rơi vào trạng thái không động lực, là một trong những tình huống nguy hiểm nhất trong khi bay.
Lục Tự và phó chỉ huy trong lòng như lửa đốt, tuy nhiên càng vào những thời khắc nguy hiểm như thế này. Lục Tự càng trở nên bình tĩnh, cẩn thận điều khiển máy bay, luôn luôn chú ý đến đồng hồ hiển thị độ cao, thử tìm cách cứu vãn, trong giọng nói không hề có chút hoang mang.
- Báo cáo 01, đánh lửa trung tâm thất bại, đang thử đóng ngắt nguồn điện chính để khởi động lại! – Lục Tự ấn lại vào nút khôi phục vị trí cũ, nhưng vẫn không ăn thua gì.
Phó chỉ huy vô cùng lo lắng, đứng dậy khỏi ghế: “Nếu không thể quay máy bay lại thì lập tức nhảy dù!”
Lục Tự nhìn ra ngoài khoang máy bay: “Có thôn trang, tôi nhìn thấy sân bay rồi, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp!”
- Chấp nhận hạ cánh khẩn cấp!
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh với toàn bộ đơn vị dưới mặt đất dọn dẹp đường bay, chuẩn bị xa cứu hỏa, cứu hộ, các nhân viên phục vụ mặt đất chuẩn bị vào vị trí, đơn vị kiểm soát không phận cấm tất cả các máy bay cất cánh, các máy bay chuẩn bị hạ cánh hoãn hạ cánh hoặc đổi hướng hạ cánh.
Phong Ấn và Lôi Vận Trình đã đến phòng chỉ huy, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề, ai cũng lo lắng quan sát các số liệu trạng thái máy bay của Lục Tự.
Mục Phong đón lấy mic phó chỉ huy đưa cho: “711, tốc độ hiện giờ của cậu?”
- Tốc độ 360
- Đẩy cần điều khiển, duy trì tốc độ 420, chú ý khoảng cách độ cao!
Lục Tự liếc đồng hồ: “Độ cao 1100, đèn cảnh báo áp suất chất lỏng đang nhấp nháy, đồng hồ áp suất chất lỏng có biểu hiện lạ thường!”
Phong Ấn mím chặt môi, hệ thống áp suất chất lỏng rối loạn đúng là có thể dẫn đến động cơ máy bay ngừng hoạt động.
Độ cao máy bay của Lục Tự mỗi lúc một giảm dần, Mục Phong toát mồ hôi hột: “711, giờ cậu có thể nhảy dù!”
Máy bay chết máy ở độ cao dưới hai nghìn mét, phi công có thể bỏ máy bay để nhảy dù.
Lục Tự sốc lại tinh thần, anh ta không muốn vứt lại một thứ đắt giá như thế này: “Yêu cầu thử cách trượt trên không hạ cánh khẩn cấp!”
Phong Ấn xoa cằm trầm ngâm hồi lâu, anh thầm nhẩm tính tỉ lệ thành công của việc hạ cánh khẩn cấp: cự li trượt mỗi khi xuống một mét và khoảng cách giữa máy bay của Lục Tự tới sân bay trong tình trạng động cơ của máy bay tiêm kích không hoạt động: “Hạ cánh khẩn cấp không phải là không thể, thành công hay không thì còn phụ thuộc vào kĩ thuật của Lục Tự thôi!”
Mục Phong nhíu mày, cắn chặt răng nhìn vào màn hình: “Đường bay số ba, nhắm thẳng hướng! Bảo đảm tư thế bay!”
- Rõ! – Lục Tự nắm chặt cần điều khiển, nhắm thẳng đầu máy bay vào đường hạ cánh số ba.
Thời tiết lúc này đã bắt đầu chuyển lạnh, Lôi Vận Trình thu mình trong lớp áo dày, cô đã nhìn thấy chiếc máy bay của Lục Tự. Những người đã hạ cánh chẳng ai còn tâm trí nào mà lên xe, ai nấy đều mở to mắt chờ đợi.
QUAY LẠI
562/6278
Lục Tự ngoảnh đầu lại: “Nếu như anh nói không phải là chuyện công, liệu em có quay đầu bỏ đi không?”
Lôi Vận Trình dừng khựng lại, Lục Tự cũng dừng lại, khẽ mấp máy môi: “Đúng là không phải chuyện công, là chuyện riêng!”
Lôi Vận Trình mặt chẳng chút biểu cảm, đúng lại một lát rồi bảo: “Thế tôi quay lại đây!”
Trong lúc cô xoay người đi, giọng nói của Lục Tự vang lên: “Còn chưa đủ ba mươi giây, em có biết em là một cô gái tàn nhẫn và lạnh lùng đến thế nào không? Ở bên cạnh anh dù chỉ một phút em cũng không chịu nổi ư?”
Bước chân của cô chợt khựng lại: “Không phải, giữa chúng ta vốn không cần phải như thế này!”
- Chính vì tối hôm đó ư? – Lục Tự lặng lẽ lại gần cô, trong lúc cô chưa kịp có phản ứng gì, Lục Tự đã vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh ta siết rất mạnh, ngăn không cho cô phản kháng: “Em có thể nói cho anh biết anh phải dùng cách nào để giữ em lại thêm một chút bên anh không?”
Lôi Vận Trình gồng người, đanh giọng nói: “Anh có thể đừng có trở thành một tên khốn đúng nghĩa như vậy không?”
- Phải dùng phương pháp gì mới có thể khiến cho người em yêu là anh… - Lục Tự dường như chẳng để ý đến sự phản kháng hay những điều cô nói, chỉ thì thầm bên tai cô.
- Không thể nào! – cô nghiêng đầu né tránh đôi môi của anh ta, sự cô độc tỏa ra từ người anh ta vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy chua xót.
Cô định thần lại, không phải chống cự dữ dội nữa: “Thả tôi ra, làm như thế này chẳng có ý nghĩa gì đâu, sẽ không mang lại điều gì cho anh đâu, chỉ khiến tôi càng căm ghét anh hơn mà thôi!”
Lục Tự không cưỡng hôn cô, vòng tay ôm siết lấy Lôi Vận Trình từ từ lỏng ra, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cái bạt tai của cô.
Tuy nhiên Lôi Vận Trình không hề ra tay: “Tôi luôn tin rằng có một số người được an bài sẽ ở bên nhau trọn đời, và cũng có những người được số phận an bài không thể nào ở bên nhau, Lục Tự, cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, anh nói đúng, thực ra là tôi sợ anh, chúng ta quá giống nhau, nếu như tôi đợi được đến lúc Phong Ấn đáp lại tình cảm của mình, liệu điều ấy có cho thấy một ngày nào đó anh cũng chờ đợi được điều tương tự đến với anh?”
Lục Tự mở mắt ra, ánh mắt đầy kì vọng. Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Nhưng tôi rất hiểu bản thân mình, tôi yêu Phong Ấn, yêu đến mức không bao giờ bỏ cuộc để tìm người thay thế. Hay là anh cam tâm tình nguyện làm ‘người thay thế’?”
…
Lục Tự giật lùi lại sau nửa bước, khóe miệng nhếch lên cười cay đắng.
…
Sáng sớm ngày diễn tập, thời tiết không tốt lắm, phó chỉ huy đề nghị đổi sang ngày khác, Mục Phong trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định vẫn theo kế hoạch cũ: “Nếu chiến tranh xảy ra thật, kẻ địch sẽ không bởi vì tình hình thời tiết mà thôi không tấn công đâu, tập luyện cũng cần phải xuất phát từ góc độ thực tiễn, các đại đội lui xuống chuẩn bị, đích thân tôi sẽ dẫn đội!”
- Tuân lệnh! – ba đội trưởng đồng loạt đứng nghiêm nghe lệnh, sau đó hai về đội nấy, dặn dò các thành viên lên xe ra ngoài sân diễn tập.
Trên xe, Lôi Vận Trình thì thầm hỏi Phong Ấn: “Thời tiết thế này cũng bay à?”
- Phục tùng mệnh lệnh.
- Tuân lệnh! – Lôi Vận Trình an tâm ngồi lại ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om bên ngoài cửa xe.
Đến nơi, tất cả mọi người đều xuống xe, Lục Tự vẫn ngồi yên ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn ra nơi nào đó bên ngoài cửa sổ.
- Lục đại đội trưởng? – Phong Ấn đứng ở cửa xe gọi mấy lần Lục Tự mới sực tỉnh.
Lục Tự đứng bật dậy theo phản xạ, cái mũ bảo hiểm rơi xuống dưới nền xe, phát ra tiếng động chói tai.
Phong Ấn cúi xuống nhặt mũ đưa cho anh ta, đè chặt giọng nói: “Lục Tự, mày không sao chứ?”
Ở bãi đỗ máy bay, nhân viên cơ vụ đã mở chụp máy bay ra, đã hoàn tất công việc kiểm tra trước khi bay, chỉ đợi phi công đến nữa là xong.
Mục Phong nói ngắn gọn vài câu rồi hạ lệnh lên máy bay. Phong Ấn đến trước mặt Lôi Vận Trình, nói: “Em cẩn thận một chút nhé!”
- Dạ, anh cũng vậy nhé!
Lôi Vận Trình vươn vai trong bộ quần áo đồng phục, sau đó tiến hành thủ tục giao nhận máy bay với Kỉ Dị.
- Đồng chí cơ trưởng, máy bay của đồng chí đã sẵn sàng, mời đồng chí nhận máy bay!
- Đã nhận!
- Vâng!
Lôi Vận Trình ngồi vào khoang điều khiến, Kỉ Dị đưa mũ bảo hiểm và mặt nạ dưỡng khí cho cô: “Thời tiết không tốt lắm, cẩn thận nhé!”
- Chú cứ yên tâm! – Lôi Vận Trình đóng nắp máy bay lại, đội mũ bảo hiểm và chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt.
Lục Tự đứng bên cạnh máy bay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, chậm rãi bước lên cầu thang. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, bước đến bậc thứ hai, anh ta đột nhiên hụt chân suýt chút nữa thì ngã xuống.
- Đồng chí cơ trưởng? – nhân viên cơ vụ vội vàng dìu anh ta.
- Không sao! – Lục Tự xua xua tay, hít thở thật sâu để điều chỉnh lại tâm lí. Anh là phi công chuyên nghiệp, không nên đem theo tâm sự lên bầu trời. Cho dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần lên máy bay là phải tạm gác hết sang một bên.
Lục Tự khởi động máy bay. Máy bay bật đèn, trượt ra bãi đỗ, chờ lệnh cất cánh.
- Hướng gió Nam hơi chếch sang hướng tây, tốc độ nhỏ hơn 4m/giây, bầu trời âm u, nhiều mây, không phận X có mây tụ, báo cáo hết!”
- Các trạm rada mặt đất báo cáo, hành lang phi hành đã tiến hành kiểm soát hàng không, không phận thông thoáng, báo cáo hết!”
Sau khi tham mưu khí tượng và tham mưu Rada thông báo hết, từ đài chỉ huy phát ra lệnh cất cánh. Mục Phong lái máy bay dẫn dầu, tiếp theo là máy bay 705 của Phong Ấn và 706 của Lôi Vận Trình cất cánh…
Thời tiết phía trên cao quả nhiên không được tốt, Lôi Vận Trình phải tập trung hết sức để quan sát bên ngoài máy bay và các tham số trên đồng hồ.
Phong Ấn: “706, trước mặt là khu vực có sấm chớp, vòng sang hướng đông đi!”
- 706 nghe rõ! – Lôi Vận Trình bẻ cần điều khiển, máy bay quay về hướng đông, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Khí tượng học hàng không cho biết, tuyệt đối không được bay ở khu vực có sấm chớp hoặc có mây tích mưa. Đó là những khu vực được coi là khu “cấm địa” của hàng không. Chớp có thể gây ra nhiễu loạn hoặc phá hoại hệ thống la bàn điện không dây và các thiết bị thông tin, sét có thể phá hỏng vỏ bọc của máy bay.
Trước khi trời tảng sáng, lúc trời tối tăm nhất, không thể nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao.
Tâm tư của Lục Tự bỗng lạc hướng, anh cảm thấy bản thân mình hiện giờ như bị bóng tối vây quanh, còn cô gái mà luôn không để mắt đến anh lại chính là một ngôi sao sáng lấp lánh, anh chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào.
©STENT:
Điều kiện thời tiết mỗi lúc một khá hơn, bầu trời cũng sáng dần.
Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía đông, nhưng tia sáng đầu tiên chiếu lên thân máy bay của Lục Tự, anh ta khẽ nhắm mắt lại, nhớ lại cái đêm ngủ cùng cô. Tất cả những gì thuộc về cô đều tựa như những chùm ánh sáng lúc này, khiến anh không thể chối từ.
Anh mở mắt ra, thoát ra khỏi kí ức, hoàn thành động tác quy định cuối cùng, nhưng máy bay đột nhiên ì ra, Lục Tự nhìn vào đồng hồ hiển thị, đôi lông mày nhíu chặt lại.
- Báo cáo 01, động cơ của 711 đột nhiên ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh: “Lập tức quay về, duy trì trạng thái bay hiện tại! Đảm bảo hạ cánh bằng một động cơ!”
Lôi Vận Trình, Phong Ấn cùng các thành viên khác đã hạ cánh, đang chuẩn bị quay trở lại ô tô, đột nhiên có tiếng chuông cảnh báo ở bên ngoài sân bay vang lên.
Máy bay tiêm kích có hai động cơ, máy bay của Lục Tự hiện nay chỉ bị chết một động cơ, lập tức quay máy bay trở lại sân bay.
Vài phút sau, một chuyện càng bất hạnh hơn lại xảy ra, Lục Tự cảm thấy mình chưa bao giờ xúi quẩy như bây giờ, đèn cảnh báo nhấp nháy liên tục, động cơ còn lại của máy bay cũng ngừng hoạt động nốt.
- Báo cáo, cả hai động cơ đều ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy: “Báo cáo độ cao, khoảng cách!”
Sau khi dừng lại ở trên không trung, máy bay rơi vào trạng thái không động lực, là một trong những tình huống nguy hiểm nhất trong khi bay.
Lục Tự và phó chỉ huy trong lòng như lửa đốt, tuy nhiên càng vào những thời khắc nguy hiểm như thế này. Lục Tự càng trở nên bình tĩnh, cẩn thận điều khiển máy bay, luôn luôn chú ý đến đồng hồ hiển thị độ cao, thử tìm cách cứu vãn, trong giọng nói không hề có chút hoang mang.
- Báo cáo 01, đánh lửa trung tâm thất bại, đang thử đóng ngắt nguồn điện chính để khởi động lại! – Lục Tự ấn lại vào nút khôi phục vị trí cũ, nhưng vẫn không ăn thua gì.
Phó chỉ huy vô cùng lo lắng, đứng dậy khỏi ghế: “Nếu không thể quay máy bay lại thì lập tức nhảy dù!”
Lục Tự nhìn ra ngoài khoang máy bay: “Có thôn trang, tôi nhìn thấy sân bay rồi, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp!”
- Chấp nhận hạ cánh khẩn cấp!
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh với toàn bộ đơn vị dưới mặt đất dọn dẹp đường bay, chuẩn bị xa cứu hỏa, cứu hộ, các nhân viên phục vụ mặt đất chuẩn bị vào vị trí, đơn vị kiểm soát không phận cấm tất cả các máy bay cất cánh, các máy bay chuẩn bị hạ cánh hoãn hạ cánh hoặc đổi hướng hạ cánh.
Phong Ấn và Lôi Vận Trình đã đến phòng chỉ huy, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề, ai cũng lo lắng quan sát các số liệu trạng thái máy bay của Lục Tự.
Mục Phong đón lấy mic phó chỉ huy đưa cho: “711, tốc độ hiện giờ của cậu?”
- Tốc độ 360
- Đẩy cần điều khiển, duy trì tốc độ 420, chú ý khoảng cách độ cao!
Lục Tự liếc đồng hồ: “Độ cao 1100, đèn cảnh báo áp suất chất lỏng đang nhấp nháy, đồng hồ áp suất chất lỏng có biểu hiện lạ thường!”
Phong Ấn mím chặt môi, hệ thống áp suất chất lỏng rối loạn đúng là có thể dẫn đến động cơ máy bay ngừng hoạt động.
Độ cao máy bay của Lục Tự mỗi lúc một giảm dần, Mục Phong toát mồ hôi hột: “711, giờ cậu có thể nhảy dù!”
Máy bay chết máy ở độ cao dưới hai nghìn mét, phi công có thể bỏ máy bay để nhảy dù.
Lục Tự sốc lại tinh thần, anh ta không muốn vứt lại một thứ đắt giá như thế này: “Yêu cầu thử cách trượt trên không hạ cánh khẩn cấp!”
Phong Ấn xoa cằm trầm ngâm hồi lâu, anh thầm nhẩm tính tỉ lệ thành công của việc hạ cánh khẩn cấp: cự li trượt mỗi khi xuống một mét và khoảng cách giữa máy bay của Lục Tự tới sân bay trong tình trạng động cơ của máy bay tiêm kích không hoạt động: “Hạ cánh khẩn cấp không phải là không thể, thành công hay không thì còn phụ thuộc vào kĩ thuật của Lục Tự thôi!”
Mục Phong nhíu mày, cắn chặt răng nhìn vào màn hình: “Đường bay số ba, nhắm thẳng hướng! Bảo đảm tư thế bay!”
- Rõ! – Lục Tự nắm chặt cần điều khiển, nhắm thẳng đầu máy bay vào đường hạ cánh số ba.
Thời tiết lúc này đã bắt đầu chuyển lạnh, Lôi Vận Trình thu mình trong lớp áo dày, cô đã nhìn thấy chiếc máy bay của Lục Tự. Những người đã hạ cánh chẳng ai còn tâm trí nào mà lên xe, ai nấy đều mở to mắt chờ đợi.
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu562/6278