XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Lượt xem :
/>
Trái tim cô cứ phấp phỏng không yên. Lôi Vận Trình hít thở thật sâu. Hướng Bắc Ninh lại gần vỗ vai cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu Trình Trình!”

- Tại sao không nhảy dù chứ? Tỉ lệ hạ cánh khẩn cấp thành công nhỏ như vậy…

- Bởi vì anh ấy cảm thấy có hi vọng thành công, cho dù hi vọng ấy có nhỏ nhoi đến mấy, anh ấy cũng muốn thử!

Lôi Vận Trình nghe ra hàm ý của câu nói ấy, cô cắn chặt môi nhìn chiếc máy bay.

Máy bay của Lục Tự đã hạ bánh lái hạ cánh. Lục Tự cẩn thận điều khiển độ cao và tốc độ hạ cánh.

Giọng nói của Mục Phong từ đài phát thanh truyền đến: “Chú ý duy trì tốc độ! Kìm lại! Kìm lại…, đúng rồi, thả ô!”

Máy bay lao xuống đường bay với tốc độ lớn gấp hai, ba lần so với bình thường. Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Tự đều nín thở. Bánh xe hạ cánh nổ tan tành, Lôi Vận Trình run lên, lấy tay bịt chặt miệng, mắt không dám chớp.

Bởi vì hệ thống áp suất chất lỏng gặp vấn đề khiến cho ô giảm tốc không thể phóng ra. Lục Tự nắm chặt lấy cần điều khiển, dốc toàn bộ sức lực kìm máy bay lại, sau khi hoàn thành một loạt các động tác hạ cánh, máy bay trượt hơn một nghìn mét trên đường bay, cuối cùng mới từ từ dừng lại… hạ cánh an toàn.

Lục Tự tắt nguồn, mở nắp máy bay, tháo mặt nạ dưỡng khí ra, hít một hơi thật sâu, xe cứu hỏa và cấp cứu hú còi lao đến.

Mục Phong ngồi bệt xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Phong Ấn quay người rời khỏi phòng chỉ huy, khoảng khắc này, anh cảm thấy kiêu hãnh vì có một chiến hữu như thế.

Đám đông ào ào kéo đến, Lục Tự tìm thấy Lôi Vận Trình trong đám đông, khuôn mặt trắng bệch của cô khiến anh không khỏi nghẹn ngào, anh biết đó là bởi vì cô lo lắng cho anh.

Anh tháo mũ bảo hiểm ra, đi thẳng đến trước mặt cô, những giọt mồ hôi trên trán thi nhau lăn xuống. Lôi Vận Trình cũng vô cùng phấn khích như tất cả mọi người, cô bật ngón tay cái lên với anh: “Tuyệt lắm Lục đại đội trưởng!”

Yết hầu anh khẽ động đậy, hàng mi hơi cụp xuống ngắm nhìn nụ cười chưa bao giờ cô dành cho anh: “Một giây trước khi máy bay tiếp đất, anh đã nói với bản thân, nếu có thể sống, anh không ngại làm người thay thế của em đâu. Lôi Vận Trình, anh chờ em!”

- Lục đại đội trưởng! – đầu Lôi Vận Trình như muốn nổ tung, nụ cười trên môi như đông cứng lại.

Những người xung quanh ai nấy đều nhìn nhau, tiếng hò reo bỗng im bặt. Phong Ấn đã đến nơi, vừa hay chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. Lục Tự biết Phong Ấn đến, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lôi Vận Trình, cô ái ngại né tránh ánh mắt của Lục Tự, quay sang nhìn Phong Ấn, sau đó tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng về Phong Ấn.

Một mối quan hệ tay ba đã lộ ra trước mắt mọi người. Có người không giấu được ánh mắt ngạc nhiên, hóa ra Lục đại đội trưởng đã để mắt đến người con gái của Phong đại đội trưởng, lại còn bày tỏ trước mặt bao nhiêu người.

Phong Ấn vẫn tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, không thể nhìn thấy bất cứ sự khó chịu nào trên mặt anh. Anh tiến lên trước, quàng tay ôm Lục Tự chúc mừng anh ta thoát khỏi kiếp nạn,

Phong Ấn vỗ mạnh vào vai Lục Tự, anh hoàn toàn thật lòng, mặc dù giữa hai người có hiềm khích, nhưng điều đó trở nên quá nhỏ bé trước sự sinh tử.

- Chào mừng mày sống sót trở về! – Phong Ấn lên tiếng, sau đó nói bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: “Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tao sẽ nhường cô ấy cho mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ làm vậy!”

Bên trên cử người đến điều tra sự cố lần này, sư đoàn cho Lục Tự được nghỉ phép vài ngày để điều chỉnh tâm trạng.

Chuyện này gây ra cú sốc rất lớn cho Lôi Vận Trình, đó là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này. Khoảng khắc máy bay tiếp đất, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu Lục Tự điều khiển máy bay không tốt, e rằng cái cô nhìn thấy chính là cảnh tượng một vụ nổ máy bay. Mặc dù bọn họ đều từng mô phỏng tình huống trượt từ trên không hạ cánh khẩn cấp khi máy bay chết máy, nhưng ai dám đảm bảo không xảy ra sai sót gì khi gặp phải tình huống thực tế.

Có tiếng gõ cửa: “Lôi Vận Trình, đại đội trưởng tìm em đấy!”

- Em biết rồi! – Lôi Vận Trình xuống giường, soi mình trong gương, chỉnh đốn lại quần áo, đội mũ vào rồi xuống lầu.

Phong Ấn đứng quay lưng lại phía cô, đang nói chuyện với mấy nữ quân nhân, sau đó bọn họ chào anh rồi rời đi.

- Anh đúng là, ở đâu cũng có duyên với phái nữ nhỉ đại đội trưởng!

Lôi Vận Trình nói đùa, Phong Ấn liền nhếch môi cười: “Lên xe trước đi!”

- Đi làm gì thế?

Phong Ấn ngồi lên xe, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý, nói ra hai từ chẳng hợp với bộ quân phục trên người anh chút nào: “Làm em!”

Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Anh nghiêm túc chút đi!”

Phong Ấn không nói gì nữa mà khởi động xe, đạp cần ga.

Anh lái xe đến một con dốc ở cách xa doanh trại của đại đội hai, Lôi Vận Trình đưa mắt nhìn quanh, không khỏi tấm tắc: trước mắt là một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, phía xa còn có dòng sông uốn lượn, cảnh đẹp hoàn toàn tương phản với cảnh phồn hoa của thành phố, không khí vô cùng trong lành: “Oa, vẫn còn một nơi đẹp thế này ư? Sao không dẫn em đến đây sớm hơn?”

Phong Ấn ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, nheo nheo mắt nhìn cô gái đang đứng trước xe. Hút xong điếu thuốc, anh dí mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, nới lỏng cà vạt, cởi khuy áo trên và khuy cổ tay.

Trong lúc Lôi Vận Trình vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh tưởng tuyệt đẹp này, anh đi từ sau lưng, vòng tay ôm lấy cô: “Đẹp lắm phải không?”

- Quá đẹp! – Phong Ấn nâng cằm cô lên: “Ngày mai, ngày kia, cả ngày kìa nữa đều không có nhiệm vụ!”

Lôi Vận Trình không hiểu đầu cua tai nheo gì, chớp chớp mắt nhìn anh: “Vì thế cho nên?”

Vừa nói xong, Phong Ấn đã bế thốc cô lên, đặt lên trước mũi xe, một tay nắm lấy hai cánh tay cô, nghiêng người đè lên người cô, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô.

Anh không nói gì. Lôi Vận Trình bị đôi mắt đen sâu thẳm cùng cái nhìn cháy bỏng của anh làm cho bối rối, cô khẽ nuốt nước bọt: “Phong Ấn?”

Phong Ấn cúi xuống hôn lên lông mày, chóp mũi và dừng lại trên môi cô, hơi thở nóng hổi của anh phả vào môi cô: “Vì vậy giờ anh muốn có em, Trình Trình, anh muốn em!”

Giọng nói trầm ấm của anh khiến cho trái tim cô muốn nhảy ra ngoài, chưa đợi cô kịp phản ứng gì, Phong Ấn đã hôn siết lên môi cô.

Anh đẩy tay sau gáy cô, giữ chặt và hôn cô mãnh liệt, cái lưỡi linh hoạt đưa sâu vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, cố sức hút lấy sự ngọt ngào của cô. Ý thức của Lôi Vận Trình chợt đông cứng, đầu óc trống rỗng trong giây lát, đến lúc cô sực tỉnh thì Phong Ấn đã bắt đầu cởi áo của cô rồi.

Cô khó khăn lắm mới rút được một tay ra kìm anh lại, thở gấp gáp hỏi anh: “Anh không định ở đây đấy chứ?”

- Không sai! – Phong Ấn đáp gọn lỏn, rồi lại tìm kiếm đôi môi cô, ngón tay cởi từ từ từng cái cúc áo của cô, hoàn toàn không để ý đến sự bối rối của cô.

- Ở đây sao? Giờ đang là ban ngày mà! Phong Ấn, Phong Ấn… ban ngày ban mặt, ngay cả một cái giường cũng không có!

- Có ai quy định nhất định phải ở trên giường đâu, ở đây chẳng có ai làm phiền chúng ta đâu! – Phong Ấn hôn siết lên cổ cô, tay cởi áo khoác và áo sơ mi của cô, luồn tay ra sau lưng cô tháo khuy áo lót, bàn tay to vuốt ve bầu ngực trắng hồng nhô lên của cô.

Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Nhưng mà… nhưng mà… đang mặc quân phục mà… cảm giác kì kì!”

- Thế thì cởi ra! – anh vừa nói vừa trượt môi xuống dưới, mơn man nơi mềm mại đó… cơn khoái cảm như một dòng điện truyền khắp cơ thể cô, Lôi Vận Trình chưa từng thấy nhìn thấy sự cuồng nhiệt của anh như lúc này, anh đang rạo rực muốn nuốt trọn cơ thể cô, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả lần đó.

- Anh sao thế… - cô thở gấp, không biết phải làm sao!

- Chẳng phải em luôn khao khát có anh ư, giờ sợ rồi à?

- Không phải là em sợ, chỉ là thế này quá… - mặt cô nóng bừng, cố ép chặt người vào anh: “Vào trong xe đi… em không muốn ở đây!”

Phong Ấn tách hai chân cô quặp vào eo mình, bế cô vào ghế sau xe trong tư thế này, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cô, cởi luôn cả áo ngoài và quần dài rồi nằm đè lên người cô.

Cơ thể Lôi Vận Trình càng lúc càng mềm nhũn dưới sự kích thích của anh, chút lí trí còn sót lại nhắc cô một chuyện quan trọng: “Em… em nhớ ra bây giờ không phải thời kì an toàn!”

Phong Ấn vươn tay ra phía trước, sục sạo một hồi, sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ, huơ huơ trước mặt cô.

Đó là bao cao su. Lôi Vận Trình không dám tin vào mắt mình nữa: “Anh đã có ý từ trước rồi hả?”

Phong Ấn mỉm cười đầy tinh quái: “Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ có phụ nữ, yêu cầu được tấn công!”

Lôi Vận Trình không biết tại sao anh đột nhiên lại muốn cô như thế, nhưng cô biết hôm nay cho dù trời có sụp xuống cũng không ngăn nổi anh…

Lục Tự ra ngoài sân kiểm tra tình hình sữa chữa máy bay của mình, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đành quay về kí túc.

Vừa đặt chân lên lầu đã nghe thấy có tiếng điện thoại, qua phòng Phong Ấn mới phát hiện tiếng điện thoại truyền ra từ bên trong cánh cửa khép hờ này. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe, Lục Tự cảm thấy kì lạ liền gõ cửa:

- Phong Ấn? Tiểu Lí?

Không có tiếng trả lời, Lục Tự vừa bước vào đã nhìn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trên giường bạn cùng phòng với Phong Ấn là Tiểu Lí có đặt mấy bộ quần áo. Lục Tự chạy vào gõ cửa phòng tắm: “Tiểu Lí? Có điện thoại đấy!”

Cửa phòng tắm hé mở, Tiểu Lí thò cái đầu ướt nhẹp toàn xà phòng ra, mắt nhắm mắt mở nói: “A Lục đại đội trưởng, giúp em nghe đi, em đang tắm!”

- Ok!

Lục Tự vào nghe máy, anh ta chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vọng lại tiếng khóc nức nở: “Xin chào, cháu muốn gặp Phong Ấn…”

- Cậu ta không có ở đây, ai đó?

Lãnh Lãnh cầm điện thoại, chui trong chăn nói: “Cháu là Lãnh Lãnh, chú là ai?”

- Lãnh Lãnh? – Lục Tự nhíu mày: “Có phải mẹ cháu họ Hạ không?”

Lãnh Lãnh sụt sịt nói: “Chú là ai, sao lại biết mẹ cháu họ Hạ?”

Quả nhiên là đứa bé mà Hạ Viêm Lương dẫn về: “Chú là đồng nghiệp của Phong Ấn, cháu tìm chú ấy có chuyện gì? Chú có thể chuyển lời thay cháu!”

Lãnh Lãnh chu môi hồi lâu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chú nói rằng Lãnh Lãnh đã ra viện rồi, sao vẫn chưa đến thăm Lãnh Lãnh, Lãnh Lãnh rất nhớ chú, mẹ cũng rất nhớ chú!”

Con ngươi trong mắt Lục Tự như thu nhỏ lại, liếc nhìn sang phòng tắm: “Được rồi, sau này Lãnh Lãnh đừng gọi đến số này nữa nhé, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy, đợi chú ấy chủ động gọi cho cháu nhé!”

Đặt điện thoại xuống, Lục Tự bỗng thấy nỗi phẫn nộ bùng lên.

Lãnh Lãnh bỏ chăn ra ngồi dậy, nào ngờ nhìn thấy Hạ Viêm Lương đang đứng bên giường, con bé sợ hãi giấu cái điện thoại ra đằng sau, lí nhí nói: “Con không gọi cho bố đâu!”

Hạ Viêm Lương cố nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xuống giường vuốt ve tóc con bé. Cô không tìm thấy điện thoại của mình nên đoán ngay ra là có chuyện gì: “Có phải bố nghe điện khô
<<1 ... 4748495051 ... 57>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT506/6222