Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
i anh ấy đây không phải là do anh làm!”
- Thế thì cậu ta lại càng chửi anh ấy chứ! Lôi Dật Thành luôn lo lắng, bảo vệ cho em đấy, em có biết không?
- Thế nên anh và anh ấy đã thỏa thuận điều gì với nhau rồi phải không? – Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt Phong Ấn: “Thấy em khó mà bỏ cuộc? Ngoan ngoãn thi đại học, căm hận anh hoặc quên hẳn anh đi? Là như vậy có phải không?”
Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến cho Phong Ấn ngây ra, con nhóc này nghĩ ra được những điều này khiến cho anh không khỏi ngạc nhiên: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy?”
- Anh có dám nói là không phải không? Gọi anh ấy ra đây đối chất đi! – Lôi Vận Trình lấy điện thoại trong túi ra làm bộ chuẩn bị gọi.
Cãi cọ là phương thức cư xử của hai người từ nhỏ đến lớn, nhưng Phong Ấn chưa bao giờ làm tổn thương cô, thế nhưng hôm nay thì khác, cô tin chắc rằng đó là do anh cố ý chứ không phải do bản tính của anh.
Phong Ấn không ngăn cô lại: “Trình Trình, anh chẳng ngại nói ra câu này, em không đáng để anh phải hao tâm tổn trí như vậy!”
Bàn tay cô siết lại thành nắm đấm, mặc dù đã xác định từ trước chuyện này nhưng nghe rồi vẫn khiến cho đau lòng.
- Chuyện tối nay không phải anh cố ý với em. Trước đây, anh ở trước mặt em với thân phận là anh em với Lôi Dật Thành hoặc là anh trai của em. Anh cũng có thể chăm sóc tốt cho em. Nếu em không muốn làm em gái thì anh chỉ có thể cho em nhìn thấy mặt khác của anh. Anh đối xử với phụ nữ từ xưa đến nay đều như vậy. Em là Răng Thép hay là một cô gái bình thường đối với anh có ý nghĩa khác nhau, em là một cô gái thông minh, chắc em hiểu ý của anh!
Anh đưa tay lên định chạm vào tóc cô nhưng cô đã tránh đi: “Em không hiểu, nếu em không phải là Lôi Vận Trình, anh cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì quan hệ của bố em và bố anh ư?”
- Chẳng liên quan gì đến người ấy hết, nếu như em không phải là Lôi Vận Trình thì đối với anh càng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là một cô gái xinh đẹp mà thôi. Anh cũng chỉ là có hứng thú với ngoại hình của em mà thôi! – Phong Ấn cố ý nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng lại nơi bờ môi cô, vết đỏ trên môi ấy rất rõ ràng: “Em không hề hiểu anh, tình cảm quá mù quáng, chuyện tình yêu không phải đơn giản như em nghĩ đây, cần phải gánh vác rất nhiều thứ, ở độ tuổi của em thì chưa hiểu hết được đâu!”
- Nếu như đến độ tuổi mà em hiểu được thì sao? Dù gì em cũng phải lớn lên, anh không thể đợi em ư? – lúc nói ra câu này, Lôi Vận Trình không hề có ý cầu xin, anh chỉ nhận ra sự không can tâm và sự căm hận.
Tại sao anh phải đợi em chứ? Phong Ấn cười khẩy, nhưng không nói ra, hôm nay cô phải chịu đựng quá nhiều cú sốc rồi.
Anh không nói, nhưng cô đã hiểu được nụ cười của anh, đôi mắt nhìn anh đang đỏ dần, cô cố hết sức để kìm nén: “Phong Ấn, em muốn anh đợi em!”
Phong Ấn xoa xoa đầu cô rồi cúi đầu nhìn xuống đồng hồ: “Muộn lắm rồi, em về nhà đi, anh cũng phải đi rồi!”, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh lấy điện thoại của cô và nhập vào một con số: “Là Lục Tự đấy, về chuyện chiêu sinh phi công, có gì không hiểu em cứ hỏi hắn, anh sắp phải quay lại quân đội rồi!”
Lục Tự đã để mắt đến cô, còn anh trở thành người mai mối cho cô, hay nói cách khác anh đang cố tìm cách gạt bỏ hết mọi phiền toái.
- Chẳng phải anh không thích em vào không quân ư? – nước mắt Lôi Vận Trình sắp trào ra đến nơi, cô lén bẹo vào đùi mình một cái để dùng cơn đau đánh lạc hướng chú ý của bản thân, cô không muốn khóc trước mặt anh, như thế sẽ khiến cô cảm thấy nhục nhã. Có đôi khi cố chấp đến cùng cũng là một cách để tự bảo vệ mình, không bảo vệ được trái tim nhưng vẫn có thể bảo vệ sự tự tôn.
- Đúng là anh không thích, phi công không phải là chuyện đùa. Nhưng nếu em kiên quyết thì anh cũng chẳng có quyền gì mà can thiệp! – thái độ thản nhiên của Phong Ấn khiến cho Lôi Vận Trình căm hận vô cùng. Cô siết chặt cái điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu rồi rồi từ từ vòng tay ôm quanh eo anh, kiễng các đầu ngón chân lên tìm kiếm đôi môi anh.
Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, Phong Ấn lần này không hề từ chối, chỉ hơi ngây ra, cúi đầu hôn lên môi cô, dường như để che đi dấu vết mà Lục Tự đã để lại.
Nếu như anh nghĩ rằng đó là dấu vết của nụ hôn thì anh đã nhầm. Vào khoảnh khắc môi anh ta chạm vào cô, cô đã há miệng cắn anh, trong chớp mắt, trong miệng hai người nồng mùi máu tanh.
- Đau không? Tặng anh làm kỉ niệm đấy!
Lôi Vận Trình thoát ra khỏi vòng tay anh, ung dung dùng mu bàn tay lau sạch vết máu trên miệng, quay người bỏ đi. Cô quệt sạch nước mắt, vừa đẩy cổng bước vào sân nhà thì bước chân đã khựng lại.
Lôi Khải im lìm ngồi trên chiếc ghế ngoài trời trong sân vườn lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt ông chìm trong bóng tối nên không thể nhận ra biểu cảm trên mặt.
- Bố, bố còn chưa đi ngủ à? – Lôi Vận Trình rụt rè đóng cửa lại, không biết bố đã nhìn thấy những gì rồi.
- Buổi hẹn hò đầu tiên trong đời vui vẻ chứ hả? – Lôi Khải đứng dậy đi đến trước mặt con gái, lướt nhìn đôi mắt và cặp môi đỏ lựng của con, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Vào nhà đi!”
Lôi Vận Trình không ngờ có thể qua cửa ải dễ dàng thế, cô đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bị ăn đòn rồi.
Tiếng bước chân của cô biến mất hồi lâu, Phong Ấn mới sực tỉnh, xoa xoa đôi môi bờ môi, không khỏi nghiến răng trèo trẹo vì đau: con nhóc này thật là tàn nhẫn, “mạnh miệng” đến sợ.
Ngồi vào trong xe, anh dõi mắt nhìn lên kính chiếu hậu theo thói quen, vội vàng bảo lái xe thuê chờ một chút, anh thở mạnh một cái rồi đẩy cửa bước xuống.
Lôi Khải dựa lưng đứng đó chờ anh, hai tay khoanh trước ngực, thân hình cao lớn tỏa ra thứ gì đó khiến cho người đối diện cảm thấy áp lực. Lúc Phong Ấn đi đến gần Lôi Khải, lòng thầm nghĩ không biết có bị ông ấy tẩn cho một trận không nữa, anh đã chọc vào ai thế này?
- Cháu đã đưa con gái bác nguyên vẹn trở về rồi đấy ạ!
- Nguyên vẹn ư? – Lôi Khải không thể nào không nhận ra vết thương trên môi anh.
- Ít nhất nhìn bên ngoài thì là như thế, còn về tâm lí thì… Sẽ nhanh hồi phục thôi!
- Nếu không thể hồi phục được thì sao?
- Thế thì bác ra đề khó cho cháu rồi, cháu cũng không nghĩ ra được cách nào hiệu quả để khiến cô ấy chủ động bỏ cháu cả! – khiến cho cô chủ động từ bỏ mà gặp ít tổn thương nhất, thà đau một lần rồi thôi còn hơn.
Lôi Khải khẽ thở dài: “Ta đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của nó. Phong Ấn, cậu có thể không thích nó, nhưng nếu muốn nhân cơ hội này để chơi đùa con bé thì ngày trước ta xử bố cậu thế nào, bây giờ ta sẽ xử cậu như thế, cậu nên tự biết thân biết phận đi!
Lôi Khải nói xong liền phẩy tay đi vào, để mặc Phong Ấn đứng ngây ra đó, vừa lật đật đi ra xe vừa ngoảnh đầu lại nhìn, mặt mày nhăn nhó, sao anh lại dây vào cái nhà đó cơ chứ, người nào người này đều thích bạo lực.
Sáng ngày hôm sau, Lôi Khải ăn sáng xong, lúc chuẩn bị đến công ty còn đánh mắt nhìn lên lầu. Phòng của Lôi Vận Trình rất yên tĩnh: “Gọi nó dậy ăn sáng đi!”
Lôi Dật Thành cắn nửa cái bánh mì, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng em gái, chỉ nhìn thấy Lôi Vận Trình vẫn đang mặc cái váy của tối qua, ngồi thẳng đơ ra giường như một cái thi thể, đôi mắt mở to, toàn thân cứng đờ. Anh ngồi xuống bên cạnh sờ trán cô, xác định cô không bị ốm liền nói: “Mau dậy ăn sáng đi!”
- Bố đi rồi à?
- Đi rồi!
- Mẹ đâu?
- Giờ này chắc chắn vẫn còn ngủ!
Lôi Vận Trình quay người lấy chăn đắp lên mình. Chẳng mấy chốc Lôi Dật Thành đã nhìn thấy cái chăn khẽ rung lên, từ bên trong phát ra tiếng nghẹn ngào. Âm thanh rất nhỏ, như tiếng chó con rên ư ử, anh lặng lẽ ăn hết cái bánh mì, giúp cô nhét hết sách vở của ngày hôm nay vào trong cặp sách: “Hôm nay em chỉ phải học buổi sáng, nếu tâm trạng không tốt, không muốn đi thì để anh xin nghỉ cho em!”
Lôi Vận Trình gạt phắt cái chăn ra, ngồi bật dậy nói: “Em làm sao mà anh phải xin nghỉ học cho em? Bởi vì em thất tình ư? Bởi vì em bị người mà em thích từ chối ư? Anh cũng biết rõ chuyện của em quá nhỉ? Anh và Phong Ấn đã lên kế hoạch sẵn như thế nào hả? Có thể nói cho em biết hay không? Nói cho em biết có phải em sẽ ngoan ngoãn phối hợp với các anh không?
Sắc mặt Lôi Dật Thành sầm xuống: “Sao em lại nói như vậy với anh hả?”
- Em nói sai ư? – Lôi Vận Trình gào lên, nhảy xuống giường giật lấy cái cặp sách trên tay anh rồi ném phăng xuống đất: “Anh định dùng cách này để khiến em phải từ bỏ chứ gì? Nếu em không từ bỏ thì sao? Các anh định làm tiếp thế nào hả?”
- Lôi Vận Trình, chú ý đến thái độ của em chút đi! – Lôi Dật Thành vốn đã nóng tính, sao có thể không quát lên với cô: “Nhìn cho rõ em đang nói chuyện với ai đi!”
- Lôi Dật Thành, chính anh mới phải nhìn cho rõ anh đang vạch kế hoạch cho ai đấy! Em là em gái của anh! Anh thông minh, em cũng chẳng phải con ngốc! Đừng tưởng em chẳng biết gì cả!
Ánh mắt Lôi Dật Thành chợt trở nên sắc lạnh, anh giơ cao tay lên vung xuống nhưng rồi lại dừng khựng lại trong không trung. Đôi mắt Lôi Vận Trình ngân ngấn nước, cố gắng đè chặt cảm xúc để nước mắt không trào ra: “Rốt cuộc em đã làm gì sai? Chẳng phải chỉ là vì em thích anh ấy thôi sao? Sao mọi người ai cũng muốn đánh em thế?”
Lôi Dật Thành thu tay lại, siết chặt thành nắm đấm: “Em chắc chắn là anh đặt kế hoạch ra với em ư? Anh là anh trai em, chỉ muốn tốt cho em, mong em bình yên trưởng thành, đi học, lấy chồng, vui vẻ sống hết đời, anh âm mưu như thế đấy!”
- Nếu như chị Tử Du là niềm vui của anh, vậy thì Phong Ấn là niềm vui của em, anh từ bỏ chị Tử Du đi thì em sẽ từ bỏ Phong Ấn!
Tim Lôi Dật Thành như thắt lại, không ngờ cô lại dành nhiều tình cảm cho Phong Ấn đến thế: “Hai chuyện này là khác nhau!”
- Tình yêu của anh là tình yêu, còn tình yêu của em là trò đùa hả? – Lôi Vận Trình lau nước mắt, quay người đi ra tủ quần áo lấy đồng phục mặc vào rồi xách cặp sách đi ra ngoài, đi đến cửa còn ngoảnh lại hỏi anh:
- Có phải vì em còn ít tuổi nên chuyện tình cảm của em trong mắt mọi người là có thể tùy tiện xem thường và bị chà đạp? Các anh tưởng rằng đó chỉ là những hành động nông nổi tuổi trẻ, là do em nhất thời bốc đồng, cho dù có bị bỏ rơi cũng chẳng đau đớn gì, có đúng không?
Lôi Dật Thành trợn tròn mắt nhìn cô, không nói được câu nào, thật không dám tin đây là cô em gái nhỏ nhí nha nhí nhố của mình thường ngày.
Chẳng nhẽ anh đã sai…?
Ở một đầu khác của thành phố này, có người vì say rượu mà đau đầu khủng khiếp, có người vì nhớ lại một nụ hôn mà suốt đêm không ngủ được. Phong Ấn mới sáng ra đã đánh thức bởi điện thoại, bên ngoài cửa là Lục Tự đang tay xách hai suất ăn sáng, bộ dạng thê thảm nói: “Tao mời mày ăn sáng đây!”
Phong Ấn bực bội trừng mắt với Lục Tự rồi xoay người đi thẳng vào trong nhà: “Mày không biết là tao uống nhiều, cần phải nghỉ ngơi sao?”
Lục Tự mặt dày cười hỉ hả: “Có chút rượu đó thấm vào đâu!”
Phong Ấn day day hai huyệt thái dương: “Có chuyện gì thì mau nói đi, hành tao cả tối không ngủ nổi!”
- Không phải mày rượu say lại quay sang dạy giáo dục giới tính cho con bé kia, vật lộn cả đêm không ngủ nổi đấy chứ?
-
QUAY LẠI- Thế thì cậu ta lại càng chửi anh ấy chứ! Lôi Dật Thành luôn lo lắng, bảo vệ cho em đấy, em có biết không?
- Thế nên anh và anh ấy đã thỏa thuận điều gì với nhau rồi phải không? – Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt Phong Ấn: “Thấy em khó mà bỏ cuộc? Ngoan ngoãn thi đại học, căm hận anh hoặc quên hẳn anh đi? Là như vậy có phải không?”
Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến cho Phong Ấn ngây ra, con nhóc này nghĩ ra được những điều này khiến cho anh không khỏi ngạc nhiên: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy?”
- Anh có dám nói là không phải không? Gọi anh ấy ra đây đối chất đi! – Lôi Vận Trình lấy điện thoại trong túi ra làm bộ chuẩn bị gọi.
Cãi cọ là phương thức cư xử của hai người từ nhỏ đến lớn, nhưng Phong Ấn chưa bao giờ làm tổn thương cô, thế nhưng hôm nay thì khác, cô tin chắc rằng đó là do anh cố ý chứ không phải do bản tính của anh.
Phong Ấn không ngăn cô lại: “Trình Trình, anh chẳng ngại nói ra câu này, em không đáng để anh phải hao tâm tổn trí như vậy!”
Bàn tay cô siết lại thành nắm đấm, mặc dù đã xác định từ trước chuyện này nhưng nghe rồi vẫn khiến cho đau lòng.
- Chuyện tối nay không phải anh cố ý với em. Trước đây, anh ở trước mặt em với thân phận là anh em với Lôi Dật Thành hoặc là anh trai của em. Anh cũng có thể chăm sóc tốt cho em. Nếu em không muốn làm em gái thì anh chỉ có thể cho em nhìn thấy mặt khác của anh. Anh đối xử với phụ nữ từ xưa đến nay đều như vậy. Em là Răng Thép hay là một cô gái bình thường đối với anh có ý nghĩa khác nhau, em là một cô gái thông minh, chắc em hiểu ý của anh!
Anh đưa tay lên định chạm vào tóc cô nhưng cô đã tránh đi: “Em không hiểu, nếu em không phải là Lôi Vận Trình, anh cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì quan hệ của bố em và bố anh ư?”
- Chẳng liên quan gì đến người ấy hết, nếu như em không phải là Lôi Vận Trình thì đối với anh càng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là một cô gái xinh đẹp mà thôi. Anh cũng chỉ là có hứng thú với ngoại hình của em mà thôi! – Phong Ấn cố ý nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng lại nơi bờ môi cô, vết đỏ trên môi ấy rất rõ ràng: “Em không hề hiểu anh, tình cảm quá mù quáng, chuyện tình yêu không phải đơn giản như em nghĩ đây, cần phải gánh vác rất nhiều thứ, ở độ tuổi của em thì chưa hiểu hết được đâu!”
- Nếu như đến độ tuổi mà em hiểu được thì sao? Dù gì em cũng phải lớn lên, anh không thể đợi em ư? – lúc nói ra câu này, Lôi Vận Trình không hề có ý cầu xin, anh chỉ nhận ra sự không can tâm và sự căm hận.
Tại sao anh phải đợi em chứ? Phong Ấn cười khẩy, nhưng không nói ra, hôm nay cô phải chịu đựng quá nhiều cú sốc rồi.
Anh không nói, nhưng cô đã hiểu được nụ cười của anh, đôi mắt nhìn anh đang đỏ dần, cô cố hết sức để kìm nén: “Phong Ấn, em muốn anh đợi em!”
Phong Ấn xoa xoa đầu cô rồi cúi đầu nhìn xuống đồng hồ: “Muộn lắm rồi, em về nhà đi, anh cũng phải đi rồi!”, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh lấy điện thoại của cô và nhập vào một con số: “Là Lục Tự đấy, về chuyện chiêu sinh phi công, có gì không hiểu em cứ hỏi hắn, anh sắp phải quay lại quân đội rồi!”
Lục Tự đã để mắt đến cô, còn anh trở thành người mai mối cho cô, hay nói cách khác anh đang cố tìm cách gạt bỏ hết mọi phiền toái.
- Chẳng phải anh không thích em vào không quân ư? – nước mắt Lôi Vận Trình sắp trào ra đến nơi, cô lén bẹo vào đùi mình một cái để dùng cơn đau đánh lạc hướng chú ý của bản thân, cô không muốn khóc trước mặt anh, như thế sẽ khiến cô cảm thấy nhục nhã. Có đôi khi cố chấp đến cùng cũng là một cách để tự bảo vệ mình, không bảo vệ được trái tim nhưng vẫn có thể bảo vệ sự tự tôn.
- Đúng là anh không thích, phi công không phải là chuyện đùa. Nhưng nếu em kiên quyết thì anh cũng chẳng có quyền gì mà can thiệp! – thái độ thản nhiên của Phong Ấn khiến cho Lôi Vận Trình căm hận vô cùng. Cô siết chặt cái điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu rồi rồi từ từ vòng tay ôm quanh eo anh, kiễng các đầu ngón chân lên tìm kiếm đôi môi anh.
Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, Phong Ấn lần này không hề từ chối, chỉ hơi ngây ra, cúi đầu hôn lên môi cô, dường như để che đi dấu vết mà Lục Tự đã để lại.
Nếu như anh nghĩ rằng đó là dấu vết của nụ hôn thì anh đã nhầm. Vào khoảnh khắc môi anh ta chạm vào cô, cô đã há miệng cắn anh, trong chớp mắt, trong miệng hai người nồng mùi máu tanh.
- Đau không? Tặng anh làm kỉ niệm đấy!
Lôi Vận Trình thoát ra khỏi vòng tay anh, ung dung dùng mu bàn tay lau sạch vết máu trên miệng, quay người bỏ đi. Cô quệt sạch nước mắt, vừa đẩy cổng bước vào sân nhà thì bước chân đã khựng lại.
Lôi Khải im lìm ngồi trên chiếc ghế ngoài trời trong sân vườn lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt ông chìm trong bóng tối nên không thể nhận ra biểu cảm trên mặt.
- Bố, bố còn chưa đi ngủ à? – Lôi Vận Trình rụt rè đóng cửa lại, không biết bố đã nhìn thấy những gì rồi.
- Buổi hẹn hò đầu tiên trong đời vui vẻ chứ hả? – Lôi Khải đứng dậy đi đến trước mặt con gái, lướt nhìn đôi mắt và cặp môi đỏ lựng của con, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Vào nhà đi!”
Lôi Vận Trình không ngờ có thể qua cửa ải dễ dàng thế, cô đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bị ăn đòn rồi.
Tiếng bước chân của cô biến mất hồi lâu, Phong Ấn mới sực tỉnh, xoa xoa đôi môi bờ môi, không khỏi nghiến răng trèo trẹo vì đau: con nhóc này thật là tàn nhẫn, “mạnh miệng” đến sợ.
Ngồi vào trong xe, anh dõi mắt nhìn lên kính chiếu hậu theo thói quen, vội vàng bảo lái xe thuê chờ một chút, anh thở mạnh một cái rồi đẩy cửa bước xuống.
Lôi Khải dựa lưng đứng đó chờ anh, hai tay khoanh trước ngực, thân hình cao lớn tỏa ra thứ gì đó khiến cho người đối diện cảm thấy áp lực. Lúc Phong Ấn đi đến gần Lôi Khải, lòng thầm nghĩ không biết có bị ông ấy tẩn cho một trận không nữa, anh đã chọc vào ai thế này?
- Cháu đã đưa con gái bác nguyên vẹn trở về rồi đấy ạ!
- Nguyên vẹn ư? – Lôi Khải không thể nào không nhận ra vết thương trên môi anh.
- Ít nhất nhìn bên ngoài thì là như thế, còn về tâm lí thì… Sẽ nhanh hồi phục thôi!
- Nếu không thể hồi phục được thì sao?
- Thế thì bác ra đề khó cho cháu rồi, cháu cũng không nghĩ ra được cách nào hiệu quả để khiến cô ấy chủ động bỏ cháu cả! – khiến cho cô chủ động từ bỏ mà gặp ít tổn thương nhất, thà đau một lần rồi thôi còn hơn.
Lôi Khải khẽ thở dài: “Ta đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của nó. Phong Ấn, cậu có thể không thích nó, nhưng nếu muốn nhân cơ hội này để chơi đùa con bé thì ngày trước ta xử bố cậu thế nào, bây giờ ta sẽ xử cậu như thế, cậu nên tự biết thân biết phận đi!
Lôi Khải nói xong liền phẩy tay đi vào, để mặc Phong Ấn đứng ngây ra đó, vừa lật đật đi ra xe vừa ngoảnh đầu lại nhìn, mặt mày nhăn nhó, sao anh lại dây vào cái nhà đó cơ chứ, người nào người này đều thích bạo lực.
Sáng ngày hôm sau, Lôi Khải ăn sáng xong, lúc chuẩn bị đến công ty còn đánh mắt nhìn lên lầu. Phòng của Lôi Vận Trình rất yên tĩnh: “Gọi nó dậy ăn sáng đi!”
Lôi Dật Thành cắn nửa cái bánh mì, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng em gái, chỉ nhìn thấy Lôi Vận Trình vẫn đang mặc cái váy của tối qua, ngồi thẳng đơ ra giường như một cái thi thể, đôi mắt mở to, toàn thân cứng đờ. Anh ngồi xuống bên cạnh sờ trán cô, xác định cô không bị ốm liền nói: “Mau dậy ăn sáng đi!”
- Bố đi rồi à?
- Đi rồi!
- Mẹ đâu?
- Giờ này chắc chắn vẫn còn ngủ!
Lôi Vận Trình quay người lấy chăn đắp lên mình. Chẳng mấy chốc Lôi Dật Thành đã nhìn thấy cái chăn khẽ rung lên, từ bên trong phát ra tiếng nghẹn ngào. Âm thanh rất nhỏ, như tiếng chó con rên ư ử, anh lặng lẽ ăn hết cái bánh mì, giúp cô nhét hết sách vở của ngày hôm nay vào trong cặp sách: “Hôm nay em chỉ phải học buổi sáng, nếu tâm trạng không tốt, không muốn đi thì để anh xin nghỉ cho em!”
Lôi Vận Trình gạt phắt cái chăn ra, ngồi bật dậy nói: “Em làm sao mà anh phải xin nghỉ học cho em? Bởi vì em thất tình ư? Bởi vì em bị người mà em thích từ chối ư? Anh cũng biết rõ chuyện của em quá nhỉ? Anh và Phong Ấn đã lên kế hoạch sẵn như thế nào hả? Có thể nói cho em biết hay không? Nói cho em biết có phải em sẽ ngoan ngoãn phối hợp với các anh không?
Sắc mặt Lôi Dật Thành sầm xuống: “Sao em lại nói như vậy với anh hả?”
- Em nói sai ư? – Lôi Vận Trình gào lên, nhảy xuống giường giật lấy cái cặp sách trên tay anh rồi ném phăng xuống đất: “Anh định dùng cách này để khiến em phải từ bỏ chứ gì? Nếu em không từ bỏ thì sao? Các anh định làm tiếp thế nào hả?”
- Lôi Vận Trình, chú ý đến thái độ của em chút đi! – Lôi Dật Thành vốn đã nóng tính, sao có thể không quát lên với cô: “Nhìn cho rõ em đang nói chuyện với ai đi!”
- Lôi Dật Thành, chính anh mới phải nhìn cho rõ anh đang vạch kế hoạch cho ai đấy! Em là em gái của anh! Anh thông minh, em cũng chẳng phải con ngốc! Đừng tưởng em chẳng biết gì cả!
Ánh mắt Lôi Dật Thành chợt trở nên sắc lạnh, anh giơ cao tay lên vung xuống nhưng rồi lại dừng khựng lại trong không trung. Đôi mắt Lôi Vận Trình ngân ngấn nước, cố gắng đè chặt cảm xúc để nước mắt không trào ra: “Rốt cuộc em đã làm gì sai? Chẳng phải chỉ là vì em thích anh ấy thôi sao? Sao mọi người ai cũng muốn đánh em thế?”
Lôi Dật Thành thu tay lại, siết chặt thành nắm đấm: “Em chắc chắn là anh đặt kế hoạch ra với em ư? Anh là anh trai em, chỉ muốn tốt cho em, mong em bình yên trưởng thành, đi học, lấy chồng, vui vẻ sống hết đời, anh âm mưu như thế đấy!”
- Nếu như chị Tử Du là niềm vui của anh, vậy thì Phong Ấn là niềm vui của em, anh từ bỏ chị Tử Du đi thì em sẽ từ bỏ Phong Ấn!
Tim Lôi Dật Thành như thắt lại, không ngờ cô lại dành nhiều tình cảm cho Phong Ấn đến thế: “Hai chuyện này là khác nhau!”
- Tình yêu của anh là tình yêu, còn tình yêu của em là trò đùa hả? – Lôi Vận Trình lau nước mắt, quay người đi ra tủ quần áo lấy đồng phục mặc vào rồi xách cặp sách đi ra ngoài, đi đến cửa còn ngoảnh lại hỏi anh:
- Có phải vì em còn ít tuổi nên chuyện tình cảm của em trong mắt mọi người là có thể tùy tiện xem thường và bị chà đạp? Các anh tưởng rằng đó chỉ là những hành động nông nổi tuổi trẻ, là do em nhất thời bốc đồng, cho dù có bị bỏ rơi cũng chẳng đau đớn gì, có đúng không?
Lôi Dật Thành trợn tròn mắt nhìn cô, không nói được câu nào, thật không dám tin đây là cô em gái nhỏ nhí nha nhí nhố của mình thường ngày.
Chẳng nhẽ anh đã sai…?
Ở một đầu khác của thành phố này, có người vì say rượu mà đau đầu khủng khiếp, có người vì nhớ lại một nụ hôn mà suốt đêm không ngủ được. Phong Ấn mới sáng ra đã đánh thức bởi điện thoại, bên ngoài cửa là Lục Tự đang tay xách hai suất ăn sáng, bộ dạng thê thảm nói: “Tao mời mày ăn sáng đây!”
Phong Ấn bực bội trừng mắt với Lục Tự rồi xoay người đi thẳng vào trong nhà: “Mày không biết là tao uống nhiều, cần phải nghỉ ngơi sao?”
Lục Tự mặt dày cười hỉ hả: “Có chút rượu đó thấm vào đâu!”
Phong Ấn day day hai huyệt thái dương: “Có chuyện gì thì mau nói đi, hành tao cả tối không ngủ nổi!”
- Không phải mày rượu say lại quay sang dạy giáo dục giới tính cho con bé kia, vật lộn cả đêm không ngủ nổi đấy chứ?
-
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu457/6173