Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
t 500. Hôm nay anh hại tôi bị cảm, tôi trừ tiền công, tiền dinh dưỡng, tiền chữa bệnh, còn có phí tổn hại tinh thần, tăng lên 5000, mấy cấp trên khác còn chi phí hóa đơn cao hơn nữa----- Đoán chừng bốn tháng sau anh mới tìm được 'mỏ vàng' khác, tới lúc đó anh thiếu tôi. . ."
Lãnh Tĩnh cứ nã đạn liên hoàn 'đùng đùng' một hồi, cuối cùng tính toán trên máy tính một con số dài trước mặt anh, "Đến lúc đó anh thiếu tôi bao nhiêu đây".
Địch Mặc cười không nổi nữa, vô cùng kinh ngạc nhìn cái đóa hoa đầy số trước mặt.
Lãnh Tĩnh để máy tính xuống bàn, phất tay một cái, "Được rồi, tôi đói bụng, bây giờ----- đi nấu cơm đi".
Người đàn ông há miệng muốn phản bác, Lãnh Tĩnh đã biết anh ta lợi hại, chỉ sợ qua mấy câu ngắn ngủn cũng có thể lật gọng mấy lời này của cô nên cô cứ nói liên tiếp một hồi không cho anh ta có cơ hội mở miệng. Cô còn cố tình đẩy vai anh ta đuổi ra ngoài, "Anh đi nấu cơm đi, tôi sẽ làm hợp đồng, quan hệ của chúng ta là chủ nợ và con nợ, cứ vậy đi".
Nói xong, 'Phanh' đóng sầm cửa lại.
Đắc ý chà sát hai tay, vui vẻ lau lau nước mũi, mở máy tính.
Trước khi bắt đầu bản hợp đồng, cô phải xác nhận một chuyện: lúc ở hồ bơi cô nghe được hai cô gái nói chuyện với nhau, nếu như cô không nghe lầm thì là...
Lãnh Tĩnh gõ trên khung tìm kiếm: "Địch Mặc" "Châu báu corrine".
Có hàng trăm kết quả hiện ra, tin tức giả rất nhiều, biến thành quảng cáo cũng nhiều, bỏ đi cái mớ tin tức bên lề này, hết lần này tới lần khác Lãnh Tĩnh cố gắng tìm kiếm thông tin cô cần, chân mày cũng bắt đầu cau lại.
"Người sáng lập Corrine Địch Mặc? Âm mưu đáng sợ!"
Cái tin tức này đứng đầu trong đống tin tức liên quan, được xác định từ nguồn của một trang web có uy tín trên mạng. Lãnh Tĩnh do dự một chút, cuối cùng cũng click vào, một lát sau hai mắt cô mở to hết cỡ.
Quay lại trang đầu của web, tùy tiện vào khu diễn đàn buôn dưa lê hiện lên hàng chữ: "Tám một tên đại gia giả mạo, nhà từ thiện giả mạo, đại gia hai mặt, gia đình danh giá ba đời giả mạo và những danh tiếng giả mạo".
"Địch Mặc" được vinh quang chen vào đội ngũ hàng top ten. Người đứng đầu của trang cũng phân tích hoàn cảnh, gia tài, nơi ở, địa vị, cuối cùng đưa ra kết luận: Những tin vịt trên phố của tên 'Người sáng lập Corrine', nhà xe đều là hàng thuê, khu nhà ở cao cấp không tồn tại, thực chất là một tên lường gạt, chủ trang còn đề nghị Corrine phía công ty Chính thức giải thích một phần, đừng vì một tên giả mạo mà hủy hoại hình tượng của công ty....
Lãnh Tĩnh nhanh chóng rê con chuột kéo xuống, muốn tìm thấy hình của Địch Mặc, nhưng đáng tiếc 'Những sản phẩm giả' từ lúc mở ra cũng bị dán lên một tấm hình, chỉ có Địch Mặc là không có hình.
Một lần nữa quay trở lại trang đầu, tìm thêm lần nữa. Hai mắt Lãnh Tĩnh cũng bắt đầu nổi đom đóm, có chăng chỉ là một bức ảnh cực kỳ mờ, hoặc chỉ có 1/5 gò má, cái khác thì 4/5 lỗ tai với cái ót.
Hết sức quái lạ. . . . .
Cửa phòng không một tiếng động mở ra, một cái đầu khác yên lặng thò vào:
"Bữa tối muốn ăn gì?"
Tự dưng bên tai lại nghe câu nói này, Lãnh Tĩnh giật thót mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Khuôn mặt Địch Mặt trong nháy mắt đập vào mắt.
Không có câu trả lời, anh ta lại hỏi thêm một lần.
"Cứ tùy tiện!" - Lãnh Tĩnh có chút không nhịn được, muốn đuổi anh ta ra ngoài, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, đổi chủ ý, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười một tay tắt trang đang xem, mặc khác ngoắc anh ta tới gần, "Anh qua đây".
Đợi khi đến gần, Lãnh Tĩnh khua tay múa chân kêu anh xoay vòng, bảo, "Xoay người qua, cho tôi coi nửa mặt bên của anh".
Dùng 'tai' để nhận người? Lãnh Tĩnh nhìn lỗ tai anh hết lần này đến lần khác, rốt cuộc phát hiện đây là một việc làm hết sức ngu ngốc! Cuối cùng quyết định buông tha. Tắt máy chuẩn bị trở về phòng chuẩn bị ngủ ngon một giấc, trước khi đi còn dặn, "Hai mặn một canh, làm xong nhớ gọi tôi".
Đưa mắt nhìn người phụ nữ bó người như cái bánh chưng từng bước lê lết biến mất sau cánh cửa phòng đọc sách, Địch Mặc đi theo sau đóng cửa, khóa chốt, quay lại mở máy tính.
Máy tính còn có mật mã, có chút phiền toái, Địch Mặc thở dài, kéo cái ghế qua ngồi xuống.
Sau hai phút giải khóa, Địch Mặc xem lại phần history của máy, cả màn hình xuất hiện toàn là tên của anh.
Địch Mặc cau mày cười lên, lấy điện thoại nhấn số gọi. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Địch Mặc mở miệng trước, "Người anh em, không phải là quá tuyệt vời rồi".
Bên kia ngừng hai giây, cười nói, "Nếu như tôi nhớ không lầm, cái này là cậu muốn tôi làm mà".
"Tôi chỉ mời cậu giải quyết phiền toái thôi không phải để tôi phải mang tiếng xấu cả đời" - Địch Mặc lại mở ra trang web, cẩn thận đọc lại, "Bất quá như tôi đã nói, thay tôi cám ơn cái tên nhiếp ảnh đó, anh ta lúc đầu không có nói mặt của tôi bị chỉnh sửa"
"Yên tâm, tôi sẽ cho anh ta phí chỉnh sửa"
-_-|||
Thời gian không còn sớm, Địch Mặc đang muốn cúp điện thoại lại bị Hàn Tự gọi lại, "Đúng rồi, có biết có trang sức kim cương Thủ Liên không?".
Dọn dẹp hết mọi dấu vết, tắt máy tính, Địch Mặc đứng dậy ra ngoài, "Đi Corrine đi, để cho sư phụ của cậu làm. Tôi đi nấu cơm, tán gẫu sau".
Hàn Tự hết sức ngạc nhiên, "Cậu sẽ nấu..."
Địch Mặc đã tắt máy.
Gọi điện thoại đặt món ăn bên ngoài, sẵn tiện nhờ người giao hàng mua chút thuốc giải cảm, thuốc hạ sốt. Thức ăn gọi ngoài được đã được đưa tới, cơm trong nồi cũng chín, giả vờ bày biện lên bàn, bới cơm, sắp xếp muỗng đũa. Tất cả đã hoàn tất, Địch Mặc đi lên lầu mời cô chủ Kim dùng bữa.
Cửa phòng bị khóa trái, gõ cửa hồi lâu cũng không có tiếng trả lời. Địch Mặc chỉ có thể đi qua căn phòng sát vách, đi đường vòng giống như tối hôm qua thong thả đi vào.
Nhìn thấy bóng người co rút một đống trên giường, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, bước nhanh đến giường, giơ tay lên trán cô----- cả người cô nóng rần.
"Này?" - Địch Mặc vỗ vỗ mặt cô, muốn đỡ cô ngồi dậy, bị cô vô tình đẩy ra.
Cô gái này lui người về phía sau, muốn đạp anh xuống giường, ngoài miệng còn lẩm bẩm, "Đồ cẩu... nam... nữ... cút..."
Một lát sau Địch Mặc mang chén nước với thuốc hạ sốt trở lại, "Tôi quay về rồi đây" - Đỡ cô gái xấu tính dậy, "Ngồi dậy uống thuốc".
Cố nạy miệng cô ra để nhét viên thuốc với cho uống tí nước nhưng đều không được, đã vậy còn bị cô đá mấy cái. Trên trán Địch Mặc cũng rịn đầy mồ hôi, bất đắc dĩ nhìn cô một cái mới nhẹ giọng nói, "Vậy thì đừng trách tôi!".
Cô vẫn không biết gì còn nói gì lầm bầm trong miệng, Địch Mặc hớp một chút nước trong miệng, tránh cái chân đang đạp của cô, nâng cằm cô lên.
Còn cách cái cằm của cô không tới nửa centimet anh mới dừng lại, có vẻ hơi do dự một chút, dù sao cũng đã từng không nhịn được cắn cô một lần. Đang lưỡng lự không biết thế nào thì đột nhiên hai cánh tay cô duỗi ra, nâng cằm lên, môi cô đáp ngay trên môi anh...
Cô gái này buông tay cũng quay trở về giường nằm, Địch Mặc bị bất ngờ còn chưa tỉnh lại sau cơn hoảng hốt, sờ sờ môi mình, tự cắn phải đầu lưỡi mình, trên môi vẫn còn lưu lại mùi của cô. Ngay sau đó, bất giác cười lên, thì ra cái cô này giỏi về cách thức chuẩn. . .
***
Dĩ nhiên, cô gái đầy sinh lực này sau khi uống thuốc hai tiếng, đã tỉnh lại. Mí mắt có chút nặng nề, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường hết sức kinh ngạc, sửng sốt hai giây, nhanh chóng ngồi dậy, giơ chân canh mặt anh mà đạp.
Địch Mặc nhanh tay lẹ mắt, ngửa đầu về phía sau tránh, duỗi tay lên phía trước, chuẩn xác bắt lấy chân cô.
"Anh thử xông vào phòng tôi một lần nữa xem?" - Hai má cô đỏ phừng, không biết là do bị sốt hay do quá mức tức giận.
Trên mặt người đàn ông vẫn giữ nụ cười, "Cái người lấy ơn báo oán này, nếu không có tôi không chừng bây giờ cô bị sốt tới ngu luôn rồi".
Lãnh Tĩnh 'vèo' một cái thu chân lại, tay ấn lên trán, chân mang giày, "Làm cơm xong chưa?".
Anh gật đầu. Đi xuống lầu, đem mấy món đặt trên bàn, Lãnh Tĩnh gục đầu xuống bàn mở to mắt nhìn, toàn là những món ăn nhẹ nhưng cũng không nhạt nhẽo, lập tức có tinh thần.
Múc một muỗng đầy bắp và thịt đút vào miệng hí hoáy ăn, đầu lưỡi Địch Mặc còn đau nên chỉ húp cháo.
Cô gái này không giống như người bị bệnh bình thường, sức ăn cũng khiến người khác phải ganh tị. Ăn một bụng phủ phê, miệng của cô cũng tự nhiên nói ra lời hay, "Không tệ, đúng tiêu chuẩn đầu bếp! Tôi quyết định. . ."
"Tăng lương cho tôi?"
Cô cười gian xảo một tiếng, giơ ngón tay trỏ ung dung lắc lư, "Tôi quyết định, sau này mỗi bữa cơm sẽ do anh đảm nhận".
Đúng như những gì cô muốn, cả khuôn anh ta mặt sầm xuống tỏ ra thất vọng. Đối với phản ứng này của anh cô hết sức hài lòng, liếc mắt nhìn chén cháo của anh, cố ý lột vỏ tôm chậm lại, tay dính nước canh bị cô hút 'sụp sụp sụp" vang lên.
Cô còn tưởng anh ta nhất định sẽ thèm thuồng nuốt nước miếng, nhưng đáng tiếc khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy là bộ dáng nghiêm túc của anh ta, "Nếu chúng ta đã quyết định hình thành quan hệ lâu dài, tôi muốn, tôi muốn thẳng thắn với cô một chuyện".
Ngón tay Lãnh Tĩnh đang còn trong miệng, thoắt cái đã ngồi nghiêm chỉnh.
"Cô cũng biết chúng tôi không dễ dàng ngụy trang, có lúc vì để chức tỏ mình giàu có một chút, tôi phải...."
Trong đầu Lăng Tĩnh như một đoạn phim nhựa 'rẹt rẹt' bay lả tả, nhanh chóng hiện lên nội dung của những trang web cô xem qua, đại gia Kim vẫn không xác định, muốn đè nén xuống, cẩn thận dè dặt suy đoán theo lời anh, "Đóng vai rộng rãi?"
Người đàn ông đối diện tỏ ra chút ngạc nhiên, giống như bị một câu của cô đoán trúng, yên lặng trong chốc lát, anh ta mới gật đầu, "Tôi có biết có một tên trùm kim cương trùng tên với tôi, cho nên..."
"Châu báo Corrine?"
Anh ta dường như bị kinh ngạc đến nổi quên cả nói tiếp.
Trong lúc lời nói buột khỏi miệng, Lãnh Tĩnh còn thích thú, cúi thấp đầu, ngẩng đầu lên đã thay một bộ dáng mừng rỡ, "Cho nên tôi đoán đúng?".
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, rốt cuộc đè xuống nghi ngờ trong lòng. Lãnh Tĩnh trong lòng lặng lẽ cười: Lãnh Tĩnh à Lãnh Tĩnh, sao mi có thể thông minh như vậy. . .
"Ừ, tuy nhiên. . ."
Anh ta cái vẻ ấp úng muốn nói nhưng lại thôi, rõ ràng là một câu khởi đầu khiến Lãnh Tĩnh quan tâm, tuy nhiên cái gì? Ánh mắt cô cũng sáng lên. Không đợi câu trả lời của anh ta, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Lãnh Tĩnh sợ hết cả hồn, 'vụt' ngẩng đầu lên, cửa chính đã được mở một phần ba, hai tay quái nữ QQ mang đầy túi linh tinh, tủm tỉm đi vào-----
***
Nói thì chậm nhưng tình thế khi đó lại cực nhanh, Lãnh Tĩnh chộp lấy tay đang cầm chén đũa của anh ta, nhanh nhẹn đẩy người lẫn đầu xuống dưới bàn.
Anh ta dường như rất tức giận, lật cái khăn trãi bàn lên quát nhỏ, "Làm gì?" - Vừa mới nói xong lại bị cô lấy khăn phủ lại.
Lãnh Tĩnh tiện tay đem chén đũa của anh đem giấu xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên thì quái nữ QQ đã vào phòng ăn, "Sao lại trở về sớm vậy?".
"Phim điện ảnh dỡ quá!" - Quái nữ QQ đặt mông ngồi xuống chỗ Địch Mặc vừa ngồi, nhìn qua bàn cơm không khỏi nuốt nước miếng "Một mình cậu mà ăn nhiều món như vậy sao?".
"Quấy phá hôn lễ của người ta, nên tự mình thưởng nhiều món ngon".
Cô gái nhỏ tuy hoảng hốt nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, mặt không đỏ tim không loạn. Nhưng Lãnh Tĩnh không thể giữ bình tĩnh được bao lâu, bởi vì phía dưới bàn có người đột nhiên lột dép cô ra, bắt đầu nắm lấy bàn chân cô----
Lãnh Tĩnh suýt chút n
QUAY LẠILãnh Tĩnh cứ nã đạn liên hoàn 'đùng đùng' một hồi, cuối cùng tính toán trên máy tính một con số dài trước mặt anh, "Đến lúc đó anh thiếu tôi bao nhiêu đây".
Địch Mặc cười không nổi nữa, vô cùng kinh ngạc nhìn cái đóa hoa đầy số trước mặt.
Lãnh Tĩnh để máy tính xuống bàn, phất tay một cái, "Được rồi, tôi đói bụng, bây giờ----- đi nấu cơm đi".
Người đàn ông há miệng muốn phản bác, Lãnh Tĩnh đã biết anh ta lợi hại, chỉ sợ qua mấy câu ngắn ngủn cũng có thể lật gọng mấy lời này của cô nên cô cứ nói liên tiếp một hồi không cho anh ta có cơ hội mở miệng. Cô còn cố tình đẩy vai anh ta đuổi ra ngoài, "Anh đi nấu cơm đi, tôi sẽ làm hợp đồng, quan hệ của chúng ta là chủ nợ và con nợ, cứ vậy đi".
Nói xong, 'Phanh' đóng sầm cửa lại.
Đắc ý chà sát hai tay, vui vẻ lau lau nước mũi, mở máy tính.
Trước khi bắt đầu bản hợp đồng, cô phải xác nhận một chuyện: lúc ở hồ bơi cô nghe được hai cô gái nói chuyện với nhau, nếu như cô không nghe lầm thì là...
Lãnh Tĩnh gõ trên khung tìm kiếm: "Địch Mặc" "Châu báu corrine".
Có hàng trăm kết quả hiện ra, tin tức giả rất nhiều, biến thành quảng cáo cũng nhiều, bỏ đi cái mớ tin tức bên lề này, hết lần này tới lần khác Lãnh Tĩnh cố gắng tìm kiếm thông tin cô cần, chân mày cũng bắt đầu cau lại.
"Người sáng lập Corrine Địch Mặc? Âm mưu đáng sợ!"
Cái tin tức này đứng đầu trong đống tin tức liên quan, được xác định từ nguồn của một trang web có uy tín trên mạng. Lãnh Tĩnh do dự một chút, cuối cùng cũng click vào, một lát sau hai mắt cô mở to hết cỡ.
Quay lại trang đầu của web, tùy tiện vào khu diễn đàn buôn dưa lê hiện lên hàng chữ: "Tám một tên đại gia giả mạo, nhà từ thiện giả mạo, đại gia hai mặt, gia đình danh giá ba đời giả mạo và những danh tiếng giả mạo".
"Địch Mặc" được vinh quang chen vào đội ngũ hàng top ten. Người đứng đầu của trang cũng phân tích hoàn cảnh, gia tài, nơi ở, địa vị, cuối cùng đưa ra kết luận: Những tin vịt trên phố của tên 'Người sáng lập Corrine', nhà xe đều là hàng thuê, khu nhà ở cao cấp không tồn tại, thực chất là một tên lường gạt, chủ trang còn đề nghị Corrine phía công ty Chính thức giải thích một phần, đừng vì một tên giả mạo mà hủy hoại hình tượng của công ty....
Lãnh Tĩnh nhanh chóng rê con chuột kéo xuống, muốn tìm thấy hình của Địch Mặc, nhưng đáng tiếc 'Những sản phẩm giả' từ lúc mở ra cũng bị dán lên một tấm hình, chỉ có Địch Mặc là không có hình.
Một lần nữa quay trở lại trang đầu, tìm thêm lần nữa. Hai mắt Lãnh Tĩnh cũng bắt đầu nổi đom đóm, có chăng chỉ là một bức ảnh cực kỳ mờ, hoặc chỉ có 1/5 gò má, cái khác thì 4/5 lỗ tai với cái ót.
Hết sức quái lạ. . . . .
Cửa phòng không một tiếng động mở ra, một cái đầu khác yên lặng thò vào:
"Bữa tối muốn ăn gì?"
Tự dưng bên tai lại nghe câu nói này, Lãnh Tĩnh giật thót mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Khuôn mặt Địch Mặt trong nháy mắt đập vào mắt.
Không có câu trả lời, anh ta lại hỏi thêm một lần.
"Cứ tùy tiện!" - Lãnh Tĩnh có chút không nhịn được, muốn đuổi anh ta ra ngoài, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, đổi chủ ý, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười một tay tắt trang đang xem, mặc khác ngoắc anh ta tới gần, "Anh qua đây".
Đợi khi đến gần, Lãnh Tĩnh khua tay múa chân kêu anh xoay vòng, bảo, "Xoay người qua, cho tôi coi nửa mặt bên của anh".
Dùng 'tai' để nhận người? Lãnh Tĩnh nhìn lỗ tai anh hết lần này đến lần khác, rốt cuộc phát hiện đây là một việc làm hết sức ngu ngốc! Cuối cùng quyết định buông tha. Tắt máy chuẩn bị trở về phòng chuẩn bị ngủ ngon một giấc, trước khi đi còn dặn, "Hai mặn một canh, làm xong nhớ gọi tôi".
Đưa mắt nhìn người phụ nữ bó người như cái bánh chưng từng bước lê lết biến mất sau cánh cửa phòng đọc sách, Địch Mặc đi theo sau đóng cửa, khóa chốt, quay lại mở máy tính.
Máy tính còn có mật mã, có chút phiền toái, Địch Mặc thở dài, kéo cái ghế qua ngồi xuống.
Sau hai phút giải khóa, Địch Mặc xem lại phần history của máy, cả màn hình xuất hiện toàn là tên của anh.
Địch Mặc cau mày cười lên, lấy điện thoại nhấn số gọi. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Địch Mặc mở miệng trước, "Người anh em, không phải là quá tuyệt vời rồi".
Bên kia ngừng hai giây, cười nói, "Nếu như tôi nhớ không lầm, cái này là cậu muốn tôi làm mà".
"Tôi chỉ mời cậu giải quyết phiền toái thôi không phải để tôi phải mang tiếng xấu cả đời" - Địch Mặc lại mở ra trang web, cẩn thận đọc lại, "Bất quá như tôi đã nói, thay tôi cám ơn cái tên nhiếp ảnh đó, anh ta lúc đầu không có nói mặt của tôi bị chỉnh sửa"
"Yên tâm, tôi sẽ cho anh ta phí chỉnh sửa"
-_-|||
Thời gian không còn sớm, Địch Mặc đang muốn cúp điện thoại lại bị Hàn Tự gọi lại, "Đúng rồi, có biết có trang sức kim cương Thủ Liên không?".
Dọn dẹp hết mọi dấu vết, tắt máy tính, Địch Mặc đứng dậy ra ngoài, "Đi Corrine đi, để cho sư phụ của cậu làm. Tôi đi nấu cơm, tán gẫu sau".
Hàn Tự hết sức ngạc nhiên, "Cậu sẽ nấu..."
Địch Mặc đã tắt máy.
Gọi điện thoại đặt món ăn bên ngoài, sẵn tiện nhờ người giao hàng mua chút thuốc giải cảm, thuốc hạ sốt. Thức ăn gọi ngoài được đã được đưa tới, cơm trong nồi cũng chín, giả vờ bày biện lên bàn, bới cơm, sắp xếp muỗng đũa. Tất cả đã hoàn tất, Địch Mặc đi lên lầu mời cô chủ Kim dùng bữa.
Cửa phòng bị khóa trái, gõ cửa hồi lâu cũng không có tiếng trả lời. Địch Mặc chỉ có thể đi qua căn phòng sát vách, đi đường vòng giống như tối hôm qua thong thả đi vào.
Nhìn thấy bóng người co rút một đống trên giường, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, bước nhanh đến giường, giơ tay lên trán cô----- cả người cô nóng rần.
"Này?" - Địch Mặc vỗ vỗ mặt cô, muốn đỡ cô ngồi dậy, bị cô vô tình đẩy ra.
Cô gái này lui người về phía sau, muốn đạp anh xuống giường, ngoài miệng còn lẩm bẩm, "Đồ cẩu... nam... nữ... cút..."
Một lát sau Địch Mặc mang chén nước với thuốc hạ sốt trở lại, "Tôi quay về rồi đây" - Đỡ cô gái xấu tính dậy, "Ngồi dậy uống thuốc".
Cố nạy miệng cô ra để nhét viên thuốc với cho uống tí nước nhưng đều không được, đã vậy còn bị cô đá mấy cái. Trên trán Địch Mặc cũng rịn đầy mồ hôi, bất đắc dĩ nhìn cô một cái mới nhẹ giọng nói, "Vậy thì đừng trách tôi!".
Cô vẫn không biết gì còn nói gì lầm bầm trong miệng, Địch Mặc hớp một chút nước trong miệng, tránh cái chân đang đạp của cô, nâng cằm cô lên.
Còn cách cái cằm của cô không tới nửa centimet anh mới dừng lại, có vẻ hơi do dự một chút, dù sao cũng đã từng không nhịn được cắn cô một lần. Đang lưỡng lự không biết thế nào thì đột nhiên hai cánh tay cô duỗi ra, nâng cằm lên, môi cô đáp ngay trên môi anh...
Cô gái này buông tay cũng quay trở về giường nằm, Địch Mặc bị bất ngờ còn chưa tỉnh lại sau cơn hoảng hốt, sờ sờ môi mình, tự cắn phải đầu lưỡi mình, trên môi vẫn còn lưu lại mùi của cô. Ngay sau đó, bất giác cười lên, thì ra cái cô này giỏi về cách thức chuẩn. . .
***
Dĩ nhiên, cô gái đầy sinh lực này sau khi uống thuốc hai tiếng, đã tỉnh lại. Mí mắt có chút nặng nề, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường hết sức kinh ngạc, sửng sốt hai giây, nhanh chóng ngồi dậy, giơ chân canh mặt anh mà đạp.
Địch Mặc nhanh tay lẹ mắt, ngửa đầu về phía sau tránh, duỗi tay lên phía trước, chuẩn xác bắt lấy chân cô.
"Anh thử xông vào phòng tôi một lần nữa xem?" - Hai má cô đỏ phừng, không biết là do bị sốt hay do quá mức tức giận.
Trên mặt người đàn ông vẫn giữ nụ cười, "Cái người lấy ơn báo oán này, nếu không có tôi không chừng bây giờ cô bị sốt tới ngu luôn rồi".
Lãnh Tĩnh 'vèo' một cái thu chân lại, tay ấn lên trán, chân mang giày, "Làm cơm xong chưa?".
Anh gật đầu. Đi xuống lầu, đem mấy món đặt trên bàn, Lãnh Tĩnh gục đầu xuống bàn mở to mắt nhìn, toàn là những món ăn nhẹ nhưng cũng không nhạt nhẽo, lập tức có tinh thần.
Múc một muỗng đầy bắp và thịt đút vào miệng hí hoáy ăn, đầu lưỡi Địch Mặc còn đau nên chỉ húp cháo.
Cô gái này không giống như người bị bệnh bình thường, sức ăn cũng khiến người khác phải ganh tị. Ăn một bụng phủ phê, miệng của cô cũng tự nhiên nói ra lời hay, "Không tệ, đúng tiêu chuẩn đầu bếp! Tôi quyết định. . ."
"Tăng lương cho tôi?"
Cô cười gian xảo một tiếng, giơ ngón tay trỏ ung dung lắc lư, "Tôi quyết định, sau này mỗi bữa cơm sẽ do anh đảm nhận".
Đúng như những gì cô muốn, cả khuôn anh ta mặt sầm xuống tỏ ra thất vọng. Đối với phản ứng này của anh cô hết sức hài lòng, liếc mắt nhìn chén cháo của anh, cố ý lột vỏ tôm chậm lại, tay dính nước canh bị cô hút 'sụp sụp sụp" vang lên.
Cô còn tưởng anh ta nhất định sẽ thèm thuồng nuốt nước miếng, nhưng đáng tiếc khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy là bộ dáng nghiêm túc của anh ta, "Nếu chúng ta đã quyết định hình thành quan hệ lâu dài, tôi muốn, tôi muốn thẳng thắn với cô một chuyện".
Ngón tay Lãnh Tĩnh đang còn trong miệng, thoắt cái đã ngồi nghiêm chỉnh.
"Cô cũng biết chúng tôi không dễ dàng ngụy trang, có lúc vì để chức tỏ mình giàu có một chút, tôi phải...."
Trong đầu Lăng Tĩnh như một đoạn phim nhựa 'rẹt rẹt' bay lả tả, nhanh chóng hiện lên nội dung của những trang web cô xem qua, đại gia Kim vẫn không xác định, muốn đè nén xuống, cẩn thận dè dặt suy đoán theo lời anh, "Đóng vai rộng rãi?"
Người đàn ông đối diện tỏ ra chút ngạc nhiên, giống như bị một câu của cô đoán trúng, yên lặng trong chốc lát, anh ta mới gật đầu, "Tôi có biết có một tên trùm kim cương trùng tên với tôi, cho nên..."
"Châu báo Corrine?"
Anh ta dường như bị kinh ngạc đến nổi quên cả nói tiếp.
Trong lúc lời nói buột khỏi miệng, Lãnh Tĩnh còn thích thú, cúi thấp đầu, ngẩng đầu lên đã thay một bộ dáng mừng rỡ, "Cho nên tôi đoán đúng?".
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, rốt cuộc đè xuống nghi ngờ trong lòng. Lãnh Tĩnh trong lòng lặng lẽ cười: Lãnh Tĩnh à Lãnh Tĩnh, sao mi có thể thông minh như vậy. . .
"Ừ, tuy nhiên. . ."
Anh ta cái vẻ ấp úng muốn nói nhưng lại thôi, rõ ràng là một câu khởi đầu khiến Lãnh Tĩnh quan tâm, tuy nhiên cái gì? Ánh mắt cô cũng sáng lên. Không đợi câu trả lời của anh ta, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Lãnh Tĩnh sợ hết cả hồn, 'vụt' ngẩng đầu lên, cửa chính đã được mở một phần ba, hai tay quái nữ QQ mang đầy túi linh tinh, tủm tỉm đi vào-----
***
Nói thì chậm nhưng tình thế khi đó lại cực nhanh, Lãnh Tĩnh chộp lấy tay đang cầm chén đũa của anh ta, nhanh nhẹn đẩy người lẫn đầu xuống dưới bàn.
Anh ta dường như rất tức giận, lật cái khăn trãi bàn lên quát nhỏ, "Làm gì?" - Vừa mới nói xong lại bị cô lấy khăn phủ lại.
Lãnh Tĩnh tiện tay đem chén đũa của anh đem giấu xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên thì quái nữ QQ đã vào phòng ăn, "Sao lại trở về sớm vậy?".
"Phim điện ảnh dỡ quá!" - Quái nữ QQ đặt mông ngồi xuống chỗ Địch Mặc vừa ngồi, nhìn qua bàn cơm không khỏi nuốt nước miếng "Một mình cậu mà ăn nhiều món như vậy sao?".
"Quấy phá hôn lễ của người ta, nên tự mình thưởng nhiều món ngon".
Cô gái nhỏ tuy hoảng hốt nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, mặt không đỏ tim không loạn. Nhưng Lãnh Tĩnh không thể giữ bình tĩnh được bao lâu, bởi vì phía dưới bàn có người đột nhiên lột dép cô ra, bắt đầu nắm lấy bàn chân cô----
Lãnh Tĩnh suýt chút n
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu102/5407