Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lượt xem :
"Thế nào rồi?"
Giọng nói miễn cưỡng nghe từ điện thoại truyền tới, kèm theo tiếng hít thở nhẹ nhàng, như sợi tơ thổi tới tận bên trong tai làm ngưa ngứa. Nuôi một Tiểu bạch kiểm thế này thật là tốt hơn nhiều, trong nhất thời có cảm giác khí chất nữ vương bao quanh, âm thanh hào hùng không dứt, "Đại gia Kim của anh xuất chiêu, dĩ nhiên là giết đối thủ mảnh giáp cũng không còn".
Anh ta "A" cười một tiếng.
Lãnh Tĩnh đi đến trước cửa phòng nhà kho, đang chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, "Đúng rồi, người hợp tác theo quý liên tiếp, đối phương là Corrine, anh nói có trùng hợp không?"
Lãnh Tĩnh còn đang chờ đợi phản ứng của anh ta, lần này là thử dò xét mục đích là gì, chính cô cũng không rõ lắm, anh ta cũng không chút nào do dự, lúc này kinh ngạc nói, "Corrine không phải làm về trang sức sao? Làm sao có thể dính dáng đến trang phục?"
"Trang sức, quần áo, mỹ phẩm, phụ kiện...... Những sản phẩm này cũng giống như trang sức, tôi cảm thấy, Corrine đang mở rộng phạm vi phát triển.......... Haiz, nói nhiều với người ngoài nghề như anh làm gì? Buổi tối tôi mời cơm, anh không cần xuống bếp".
Cúp điện thoại, Lãnh Tĩnh vươn người cảm thán: Thật là một ngày hoàn hảo.
Bầu trời trong xanh, mọi việc thuận lợi, tin tức kết quả cuộc chiến của Miss. Thời kỳ mãn kinh với cô truyền đi nhanh chóng. Lãnh Tĩnh trong phút chốc bỗng nhiên trở thành anh hùng đánh quái, bị mấy người đồng nghiệp dâng lên đủ loại thức ăn, cố gắng hít thở, ưỡn bụng chờ đón buổi chiều xem mẫu trang phục, cũng chào đón người bạn tốt về nước.
Dĩ nhiên trước đó cô cũng không biết, cho đến khi tan làm trên đường lấy xe. Cô gọi điện cho Tiểu bạch kiểm nói địa chỉ quán ăn, bên này hướng cửa đi, sau đó thấy một cô gái dựa ngay đầu xe của cô, đang không ngừng phất tay, "Lãnh Nhị!"
Điện thoại còn chưa kết nối cô nhanh chóng tắt máy, vừa đi vừa nhéo cái mặt Hồ ly một cái, "Sao trở về mà không chịu báo trước một tiếng?"
"Muốn cho bồ bất ngờ mà!" - Hồ ly cười châm biếm rồi kéo tay cô, "Ay da, nhẹ tay thôi, kiểu tóc bị bồ làm rối tinh lên rồi nè".
"Không hổ danh là đi hưởng trăng mật trở về nha, nhìn bồ bây giờ xem, khuôn mặt tỏa sáng, éc chói sáng" - Vừa nói không quên nhìn ra phía sau cô tìm kiếm, "Chồng bồ đâu?"
"Đừng nói nữa, xuống máy bay là anh ta chạy ngay đến công ty rồi, cũng không ăn cơm mà đi" - Cô gái mới cưới, oán trách mà cũng ngọt ngào như mật.
Lãnh Tĩnh buồn bực, nhìn đồng hồ trên tay, "Cũng sắp tới cơm tối rồi, bồ cố ý tìm mình đúng không? Chạy tới khoe tới bộ mặt này rồi chạy về ăn tối bên ánh nến với ông xã phải không?"
Giọng nói cô rõ ràng đang đùa giỡn, nhưng trong lòng lẩm bẩm, bọn họ chia nhau ra làm việc cũng không tệ, cô ấy cùng chồng ăn cơm tối bên ánh nến, còn mình cùng Tiểu bạch kiểm ăn tối bên quán ăn nhỏ------
Hồ Nhất Hạ lại tưởng thật, nhận lấy chìa khóa xe, đẩy Lãnh Tĩnh qua bên ghế phụ, nhận thấy bản thân nên làm việc chính nghĩa, qua bên chỗ ghế lái ngồi xuống, "Mình giống như người không có lương tâm vậy sao? Mình tới đây không phải vì muốn ăn cơm cùng bồ? Đi thôi!".
Bạn tốt một mạch giải thích mọi chuyện xảy ra trong tuần trăng mật vừa qua, Lãnh Tĩnh nghe đến hăng say, nghe kể chuyện xong mới nhớ chưa gọi điện báo cho Tiểu bạch kiểm biết, ngay lúc này Hồ Nhất Hạ đột nhiên thắng gấp xe, không biết đang nhìn gì ngoài cửa.
Lãnh Tĩnh theo hướng cô nhìn cũng nhìn qua, "Gì vậy?"
"Hình như. . . đi nhầm đường".
-_-|||
"Mình đi theo hướng dẫn sao lại lầm được?" - Hồ ly vội vàng kiểm tra lại bản đồ hướng dẫn, kiểm tớ kiểm lui cũng không tìm ra lỗi nào, Lãnh Tĩnh nhìn tới ngay lập tức-----
"Phốc. . ." Cô hoàn toàn không còn gì để nói, "Chúng ta đang đi tới đường Vương Phủ Tỉnh, không phải là Quản An Đường!"
"Phải không? Phải không?" - Hồ Nhất Hạ cũng không thể xác định.
"Có biết khi lấy được một ông chồng IQ quá cao thì tai hại sẽ là gì không?"
"Cái gì?"
"Người ta sẽ ngày càng đần độn"
"Hứ ............." - Hồ Nhất Hạ có chút không cam lòng, tự an ủi bản thân, "Bồ ghen tị mình".
Ghen tị?
Được rồi, Lãnh Tĩnh thừa nhận mình thật ra có hơi ganh tị. Chỉ một chút thôi! Nhất là ngồi trước bàn ăn, đối diện hai người ngọt ngào thân mật, cô là một người chiếm cả cái bàn, một mình lẻ loi.
Cùng là phụ nữ, người đàn ông của cô ấy là hoàn mỹ trong số hoàn mỹ, mình lại chỉ có một tên ăn nhờ ở đậu-----
Chênh lệch như vậy làm sô cô chịu nổi?
Điện thoại của cô lúc này vang lên, Tiểu bạch kiểm điện tới. Liếc mắt nhìn thấy hai-vợ-chồng-mới-cưới trước mặt nói, "Mình nhận điện thoại" - Vừa nói vừa đứng dậy, đến nơi yên lặng nghe điện thoại.
"Bây giờ là. . . 7 giờ 50 phút".
Người kia đang la lên giống như đồng hồ cúc cu? "Tạm thời có chuyện, bữa cơm này thiếu trước".
"À"
Lãnh Tĩnh còn cho rằng anh muốn cúp máy, bên kia đột nhiên mở miệng, "Có một tin tốt, một tin xấu, cô trước hết muốn nghe tin nào?"
"Có phiền hay không. . ." - Nói tới một nửa cô dừng lại, ngắm hai vợ chồng mới cưới bên kia, suy nghĩ một chút, "Tin tốt".
"Bồn tắm mát-xa được lắp đặt tốt rồi".
"Còn tin xấu kia?"
"Bạn cùng phòng của cô phát hiện ra tôi"
Lãnh Tĩnh hơi chậm lại, "Anh lập lại lần nữa?", cô không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
"Chuyện này không thể trách tôi, cô ta đột nhiên trở lại, tôi vẫn trốn trong phòng. Tự dưng nghe tiếng hét lảnh lót của cô ta, âm thanh lớn tới nổi cứ tưởng động đất, tôi nghĩ chắc xảy ra chuyện gì nên mới ra xem sao".
"Sau đó?" - Càng nói sao cô cảm giác mình bắt đầu lạc trong sương mù?
"Cô ta mang thai"
O____O"
"Tôi khuyên cô ta đi khám ở bệnh viện để biết chắc chắn, không có kết quả xác nghiệm có thể bị nhầm lẫn"
Lãnh Tĩnh hoàn toàn ngu ngơ, đầu lưỡi bị đơ, "Rồi, rồi, rồi. . . sau đó?"
"Cô ta đi ra ngoài, không quay về".
Cả đầu Lãnh Tĩnh hiện lên vô số dấu chấm than (!), cố gắng gọi di động cho quái nữ QQ, nhưng không có ai nhận. Còn muốn tiếp tục gọi, lại nhận được tin nhắn của quái nữ QQ: có tên dâu tây trong nhà, đi gặp phụ huynh.
Lãnh Tĩnh hết viết rồi lại xóa tin nhắn trả lời mấy lần, cuối cùng chỉ nhắn qua đơn giản năm chữ: Chúc cô nhiều may mắn.
Trở lại bàn ăn, chồng của Hồ ly cũng vừa kết thúc cuộc gọi, một câu cuối cùng lạnh lùng, không giận mà uy, "Nếu quả thật có thành ý, thì kêu Tổng giám đốc của mấy người tự mình tới tìm tôi nói. Anh? Còn chưa đủ tư cách".
Lãnh Tĩnh bị cái khí thế này đe dọa rồi, Hồ Nhất Hạ một bên không chút phản ứng gì, tự quay lại gắp lấy miếng vịt nướng cuốn, đang cắn hơn phân nửa, hình như quá nhiều, nửa kia lại không muốn ăn, liền nhét vào miệng ông chồng đang nói dở trên điện thoại.
Thấy cô quay lại, Hồ Nhật Hạ không dấu vết xóa sạch vết tương trên miệng, đem một gói thịt vịt nướng cuốn khác nhét vào miệng Lãnh Tĩnh, "Đợi lát nữa ba người chúng ta đi hát Karaoke?"
Đây tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối là lời đề nghị hết sức, vô cùng hỏng bét.
Mà Lãnh Tĩnh. . . . . . lại đồng ý?
Đồng ý thoải mái như vậy, Lãnh Tĩnh cũng cảm thấy bản thân hết sức kỳ lạ, đến KTV mới thấy hối hận, tuy nói là bạn tốt của chồng nhưng chỉ cần là người bình thường cũng không có ai muốn bạo gan gào hét thể hiện trước mặt đại Boss.
Xem ra Hồ Nhất Hạ cũng khá buồn bực, chồng đi tới đi lui ra ngoài nghe điện thoại, lại không ngừng nghe điện thoại, dù bây giờ cô ấy hát cũng không còn ý nghĩa, lại đưa ra ý kiến, "Thật là không có ý tứ, đi! Đi tới pub dưới lầu uống một ly".
Bạn tốt của chồng nói với Lãnh Tĩnh một câu, "Theo tôi thấy tình hình này, cô nên đi theo cô ấy đi, tuyệt đối đừng bao giờ cho cô ấy uống rượu" - Vừa mới nói được một nửa, nghe thấy tiếng của chồng Hồ ly, "Ngoan một chút, chờ anh trở lại đón".
Đảo mắt một cái mất tích không thấy bóng dáng, chỉ nghe mấy tiếng lầm bầm, "Mẹ kiếp, hở chút là 'ngoan ngoan ngoan', tôi cũng không phải là con gái của anh ta!"
So với ba người này Lãnh Tĩnh còn chút tự do, thoải mái vỗ ót Hồ ly một cái, "Bồ đó, ở trong phúc mà không biết hưởng. Đi thôi!".
Đủ loại màu sắc của các loại rượu được đặt trên tường tạo nên ảo giác như mọi thứ chao đảo muốn ngã, một người mơ mơ màng màng ngồi đó, hai người con gái ngồi trên ghế vật vờ.
Phân nửa chai lọ bên trái bàn thuộc về cô gái được biết đến với danh hiệu 'ngàn chén không say' - Lãnh Tĩnh - dĩ nhiên, không thiếu loại cô thích nhất, Huyết Tinh Mã Lệ; một nửa còn lại bên kia bàn thuộc về người bị cấm túc uống rượu nên chỉ toàn là ly nước giải khát lẫn nước trái cây. Hồ Nhất Hạ chỉ thoáng hiện ra vẻ bất mãn, nhưng cũng nghe lời không uống chút rượu nào.
Lãnh Tĩnh muốn nói về sự kiện huy hoàng của bản thân buổi trưa này, nhưng hiển nhiên, cô không phải là người kể chuyện giỏi, vốn dĩ là câu chuyện đặc sắc lại bị cô kể vài ba câu lủn củn là xong.
Nhưng cô tuyệt đối là người lắng nghe tuyệt vời.
Từ công việc bận rộn, một cuộc hôn nhân thầm lặng vừa đau khổ và chua xót, cô ấy còn nói số mạng bị xếp đặt. . . Lời nói của Hồ Nhất Hạ êm tai và trình độ đặc sắc đến nổi Lãnh Tĩnh muốn vỗ tay khen hay.
Nói chuyện phiếm từ trên ghế sau đó lết ra sàn nhảy, hai con bướm xinh đẹp dường như không kiêng kị chỗ nào cười nhảy hết mình, không có chuyện gì phải cự tuyệt niềm vui của tuổi xuân, gặp phải nhiều người đàn ông trẻ đến gần lập tức tránh nhanh như làn khói.
Trong sàn nhảy hai người thoải mái như cá gặp nước.
Vẫn là vui vẻ hạnh phúc như thế, cái gì cũng không cần, đáng tiếc----
Hồ Nhất Hạ vừa trở vào, không biết sao lại nhớ gọi điện cho ông xã, trong giọng nói đầy trách móc, ngay cả tiếng ồn ào nhức tai bên trong sàn nhảy cũng không che dấu được, "Sao tới giờ em còn chưa quay lại?"
"Em? Em đang trong sàn nhảy! Anh nghe này!"
Cúp điện thoại còn không quên nói với Lãnh Tĩnh, "Anh ta ở đại sảnh, lập tức sẽ. . ."
Lời còn chưa dứt, âm nhạc đột nhiên dừng lại.
Nhiều người trong sàn nhảy đang high cũng kinh ngạc nhìn lại, hết nhìn người này lại đến người kia, trong sàn nhảy dần dần phát ra ồn ào tiếng bàn tán. Đúng lúc này, sau khi nghe mấy tiếng 'cạch cạch cạch' tất cả đèn trong pub đều được bật sáng, tiếng nói vang vọng trong không khí truyền ra xa, "Cảnh sát kiểm tra".
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều im lặng, cũng không biết người nào đột nhiên mắng một câu, "Ta kháo!" - Ngay sau đó bắt đầu tháo chạy.
Cả sàn nhảy nhất thời nháo nhào cả lên, người người chen lấn không kiềm chế được, Lãnh Tĩnh bị mấy người đó đụng vào suýt ngã, nổi giận cũng không thèm để ý tới, kéo Hồ Nhất Hạ, buồn bực xông ra ngoài.
Hai cô gái này có vẻ vận may không tốt, Lãnh Tĩnh đang cúi đầu đi, túi xách đột nhiên bị người ta đụng rớt xuống, rơi xuống đầy đất là những hộp thuốc đã được đóng gói cẩn thận, muốn đi thì đi, cho nên đi lại gặp phải cảnh sát mặc thường phục thế này.
Vừa nhìn thấy mấy hộp thuốc la liệt trên đất, không được, quần áo của cảnh sát trước mặt sao giống như hình ảnh thợ săn chuẩn bị săn thú thế này, "Đứng lại!"
Ngu xuẩn mới đứng lại, người nào cũng thay phiên chạy trốn, hai cô gái mang giày cao gót, cất bước như bay nhưng đáng tiếc-----
Anh cảnh sát chìm rất nhanh chóng chặn trước mặt mấy cô.
Mắt thấy bản thân bị dí như hai con mồi nhỏ sắp bị vồ, Hồ ly gấp tới mức giơ chân, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Lãnh Tĩnh chạy hết nổi rồi, thở hồng hộc rồi dừng lại, cũng không biết làm sao, "Không chính xác là phả
<<1 ... 1112131415 ... 44>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT170/5475