Tiểu thuyết Người Giám Hộ Ưu Tú-full
Lượt xem : |
! Chú cậu là người lớn như thế rồi, sẽ tự mình giải quyết được!” Lý Quân Nghi cau mày.
“Không được đâu!” Diệp Nhi Linh lắc đầu một cái, kiên trì phải về nhà làm cơm tối. Lời nói như thế không sai, nhưng
Cô không muốn để Diêm Vệ một mình ăn cơm, ai biết chú ấy có bỏ bữa hay không chứ?
“Oh! Thật đáng ghét!”
“Ha ha! Ai bảo cô mị lực không bằng người giám hộ của cậu ấy nha!” Giang Quân Ngạn không sợ chết trêu cợt Lý Quân Nghi.
Không nghĩ rằng Lý Quân Nghi cũng thuận thế nhận lấy, “Ô oa! Nhi Linh có sắc quên bạn kìa!”
“Trời ạ! Đừng nói lung tung nữa! Hắn là chú của tớ đấy!” Diệp Nhi Linh sắc mặt hồng thấu, lắc đầu phủ nhận. Vì sao lại đỏ mặt, chuyện này thì không ai biết, tóm lại cái đề tài này làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Đúng rồi! Làm sao có thể? Hai cậu đừng nói lung tung .” Trầm mặc thật lâu Triệu Lợi đột nhiên mở miệng giúp, mặc dù khẩu khí rất lơ đãng, lại có chút lộ ra không vui.
“Nhưng người giám hộ của Nhi Linh lại kém chúng ta không mấy tuổi, không phải sao? Nhi Linh nếu thích hắn cũng không kỳ quái! Dù sao không có quan hệ máu mủ mà!” Lý Quân Nghi phản bác.
Một phen nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Nhi Linh lại càng hồng thêm, mà ngồi bên không can hệ Triệu Lợi thần sắc không khỏi căng thẳng.
Giang Quân Ngạn nhìn hai người kia một tý, sau đó khoát khoát tay kết thúc đề tài, “Được rồi! Đề tài xa quá rồi đấy, trước hết tạm định vậy đi!” Dứt lời, hắn trở về chỗ ngồi của mình, để lại ba người không thể không tản ra.
“Này! Người anh em, cậu có phải thích Nhi Linh phải không?” Giang Quân Ngạn cười nhìn vẻ mặt buồn buồn không vui của bạn, giọng nói có chút hài hước.
“Chớ nói lung tung! Tớ không có. . . . . .” gương mặt Triệu Lợi đỏ lên, ai chẳng biết là không đánh đã khai.
“Nếu coi tớ làm anh em thì đừng gạt tớ, tớ sẽ không nói cho ai!”
“Cậu nói những điều này có ý gì?”
“Không có gì đâu! Chẳng qua là cảm thấy đời người thật ngắn, mà thời gian là sinh viên lại càng ngắn hơn. Chẳng lẽ cậu mang theo buồn bực mà tốt nghiệp à?”
“Nếu không thì có thể làm gì? Lỡ nói ra, lỡ cơ hội làm bạn cũng không được , vậy thà cư như bây giờ cũng tốt.” gương mặt Triệu Lợi không thể làm gì, hoàn toàn không giống thường ngày đắc ý và phấn chấn.
“Ha ha! Đây chính là điển hình của người đang yêu mà!” Giang Quân Ngạn khóe miệng nhạo báng.
“Này! Cậu dám cười tớ! Chính cậu cũng thầm mến Lý Quân Nghi mà!” Triệu Lợi không cam lòng yếu thế phản kích lại.
“Đúng vậy! Nhưng tớ rất nghiêm túc cùng cô ấy bồi dưỡng tình cảm nè!” gương mặt Giang Quân Ngạn toát ra đắc chí vừa lòng.
“Bồi dưỡng tình cảm? Tớ chẳng thấy như vậy?” Triệu Lợi nghi ngờ hỏi. Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt thì cãi nhau, nuôi dưỡng tình cảm cái khỉ gì?
“Không phải cậu nhìu thấu rồi ư? Toàn trường cũng biết hết rồi mà!”
“Này! Ý cậu nói tớ chậm thông tin hả? Cần ăn đòn không?” Triệu Lợi giơ giơ hai quả đấm trước mắt tên kia, vẻ mặt đe dọa.
Giang Quân Ngạn rất biết thời, lập tức nói sang chuyện khác, “Được rồi! đừng nhắc chuyện của tớ nữa. Cậu thật không muốn nói cho Nhi Linh biết ư?”
Triệu Lợi nghe vậy, mặt quả nhiên như đưa đám.”Muốn nói thế nào? Lỡ làm hỏng thì sao bây giờ?”
“Phải đợi đến không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu!”
“Không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu?”
“Dù sao thì còn lâu mới tốt nghiệp, từ từ bồi dưỡng tình cảm đi! Ví dụ như thường xuyên hẹn cô ấy đi chơi, nếu đột ngột nói với cô ấy, chỉ sợ cô sẽ bị dọa chạy mất dép!”
“Nhưng. . . . . . Cậu cũng thấy đấy, cô làm cái gì cũng lo lắng cho người đàn ông ở nhà kia đầu tiên, có thể hẹn hò được ư?”
“Ừ. . . . . .. . . . . .” Giang Quân Ngạn nhẹ nhíu mày, đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi! Hẹn hò sẽ bị từ chối, vậy thì tạo cơ hội nhỏ đi!”
“Cơ hội nhỏ?”
“Mệt quá. Không sao, sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi, tớ sẽ cố giúp cậu!” Giang Quân Ngạn trừng mắt nhìn cậu bạn, rất có lòng tin.
“Ừ. . . . . .” Triệu Lợi nhìn bóng lưng kia, trong đầu có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Chương 2
Edit: Hạ Tuyết Thiên
Diêm Vệ vẫn nhìn không gian đã từng thuộc về một mình anh, phong cách trong trẻo lạnh lùng, đơn giản trang hoàng, làm cho người ta cảm giác giống như tính cách của anh ── lãnh đạm mà cao ngạo.
Cho đến một ngày kia, cô gái gia nhập, rõ ràng là nơi này vẫn không có thay đổi, nhưng lại tràn đầy một loại không khí khác hoàn toàn trước kia, là loại mà anh chưa bao giờ cảm thụ qua, cảm giác nong nóng mờ mịt.
Giọng nói cô ấm áp hoà tan lâu dài đóng băng trong lòng của anh.
Anh muốn sống chung với cô, chẳng qua là lý do ở chung lại làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Chỉ có thể là chú. . . . . .
“Chú! Chú ơi!”
“Ừ? Sao thế?” Diêm Vệ lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Nhi Linh trước mắt đang quơ hai tay, sắc mặt vốn là lạnh nhạt không tự chủ được mà nhu hòa .
“Chú sao lại đứng đây! Cháu gọi chú lâu như vậy mà chú không trả lời.” Diệp Nhi Linh buồn cười nói lại, ngay sau đó lại nói: “Bữa ăn tối chuẩn bị xong rồi, mau ăn cơm thôi!”
“à ! Ừ.” Anh đứng dậy đi về phía bàn ăn, tư thái hết sức thong dong; mà cô thì chạy tung tăng, cho đến khi ngồi vào chỗ của mình mới im ắng một chút.
Giống như các sinh viên khác, Diệp Nhi Linh hoạt bát sôi nổi, với lại cô muốn cho Diêm Vệ một cảm giác gia đình, cho nên cô luôn líu ríu nói cho anh chuyện mỗi ngày, tạo không khí ấm cúng.
Mặc dù Diêm Vệ không nói nhiều, nhưng lâu lâu lại hưởng ứng, không để cho cô “diễn” một mình, có lúc còn mỉm cười thản nhiên, phảng phất như đang hưởng thụ thời khắc “tám” chuyện.
“A! Đúng rồi! Cuối tuần này, khi bọn cháu kiểm tra xong, bạn học mời cháu đi ăn cơm, hát karaoke, cháu nên đi không ạ?” Diệp Nhi Linh đột nhiên nhớ tới lời đề nghị của Lý Quân Nghi, vội vàng hỏi thăm ý kiến Diêm Vệ.
“Có mấy người?” Anh giương mắt, nhìn chằm chằm người đối diện.
“Có 4 ạ, hai nam hai nữ, đều là bạn cùng lớp của cháu.” Cô nói. Quái! Tại sao mỗi lần bị anh nhìn chằm chằm thì tim cô nhảy bang bang nhỉ, mình không nói láo, khẩn trương cái gì? Nhất định là bị lời nói của Lý Quân Nghi làm ảnh hưởng rồi. . . . . .
“Không về làm cơm tối sao?” Anh hỏi tiếp. Thật ra thì nghe có bạn nam đi cùng, anh muốn lập tức không cho cô đi, nhưng cảm thấy mình không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô.
“Dạ có! Cháu sẽ về nhà làm cơm, sau đó chúng ta cùng nhau ăn tối, được không ạ?” Cô vội vã giải thích.
“Ừ! Được.” Diêm Vệ gật đầu một cái, coi như đồng ý để cô và bạn cùng lớp đi chơi.
Sau đó, hai người lại tiếp tục nói chuyện phiếm, mặc dù phần lớn thời gian đều do Diệp Nhi Linh lên tiếng, Diêm Vệ lắng nghe, nhưng không khí vẫn như thường ngày, hài hòa mà vui vẻ.
Diêm Minh đang tiến hành cuộc họp, chủ yếu là để cho tứ đường mười hai chi nhánh nói tình trạng gần đây cho Diêm La nghe, nếu có chuyện gì phát sinh, sẽ do Diêm Vệ phụ trách điều tra.
“Vệ, động tác của Xính Tiên gần đây càng ngày càng lớn phải không?” Nói chuyện là Diêm La, cô gái nhỏ trước kia nhận nuôi, đang khéo léo ngồi ở trên đùi anh, vuốt vuốt lông tay.
“Đúng vậy, phương diện này tôi có phái người đi điều tra. gần đây Xinh Tiên đúng là thu mua một lượng lớn quân hỏa, nhưng trước mắt chưa có động thái nào rõ ràng.” Một thân quần áo đen, Diêm Vệ rất cung kính trả lời.
Kể từ khi được Minh Chủ thu dưỡng, anh được làm cận vệ của Diêm La, mới hai tuổi mà họ đã sống chung dưới môi trường này, đương nhiên sẽ là bạn tốt.
Mặc dù hai người quen biết rất lâu, nhưng Diêm Vệ vẫn luôn có phép tắc.
Tuy rằng thân là người cấp cao nhất, nhưng Diêm La hiểu được tính tình cố chấp của Diêm Vệ.
“A? Chỉ thế thôi sao? Vậy thì không có gì đáng giá thảo luận .” Diêm La khoát khoát tay, ý bảo tan họp.
Đợi cho mọi người rời đi khỏi phòng, khóe miệng Diêm La rốt cục cũng nhẻo cười với người kia.
“Vệ, gần đây có coi trọng cô gái nào không vậy hả?”
Diêm Vệ từ nhỏ đã lấy việc bảo vệ tính mạng anh là việc quan trọng nhất, cặp mắt kia triều là theo chân hắn đảo quanh, ngay cả hormone phân bí tràn đầy thời kỳ trưởng thành cũng giống vậy.
Bởi vì chưa từng thấy anh qua lại với bất cứ cô gái nào, cho nên, từ khi còn trung học lời đồn thổi anh bị “gay” xuất hiện.
Diêm La đương nhiên sẽ không đến mức quản lí chặt cả việc này, là thanh niên trai tráng Diêm Vệ nếu còn “Thuần khiết” thì ngay cả anh cũng muốn hoài nghi giới tính của anh ta.
“Còn anh? Coi trọng loại nào?” Diêm Vệ không đáp, hỏi ngược lại. Thật ra thì cuộc đối thoại này cách một tuần lại diễn ra một lần, nhưng anh lấy đâu ra người yêu để trả lời, không còn cách nào nên đem vấn đề ném lại.
“Tôi có món đồ chơi mới này, tạm thời sẽ không tìm cái khác.” Diêm La vuốt ve cô gái nhỏ trên đầu gối, cô gái liền cười ngây thơ với anh.”Cậu nói một chút về nữ sinh cấp 2 kia đi! Hình như cô bé gọi là Nhi Linh, đúng không?”
“Ừ!” Diêm Vệ gật đầu một cái, khóe miệng bỗng mỉm cười.
“Cậu và cô ta tiến triển như thế nào rồi?” Diêm La cười hỏi. Tiểu tử này rốt cục bị mắc lưới tính, nếu như bây giờ cô bé kia xuất hiện, chắc anh sẽ bị té xỉu bởi gương mặt ôn nhu, dịu dàng của cậu ta mất.
“Cái gì tiến triển? Tôi là chú của cô ấy. . . . . .”
“Chẳng qua là trên danh nghĩa thôi, chẳng lẽ cậu lại vì cái chức danh ảo kia mà buông tay chứ?” Diêm La nhếch mép.
“Anh cho rằng sẽ…?”
“Tôi nói. . . . . . Không thể nào!”
Hắn rất hiểu Diêm Vệ, vì cả hai thuộc một loại người, một khi quyết định thứ gì, sẽ không dễ dàng buông tay, ví như “”đứa con nít” ngồi trên đùi anh đây.
Diêm La cười một tiếng, lại hỏi: “Thế cậu quyết định làm gì?” Tiểu tử này không có lấy một ít vốn giao tiếp với phái nữ mà. Mà con gái cũng không phải ai cũng giống ngườ trong bang luôn chém chém giết giết, mưu mô tính toán đâu, có thể chiếm lấy thân thể cô gái còn được, nhưng lỡ hù cho con bé chạy mất thì sao?
“Chờ một chút đi! Dù sao cô ấy còn nhỏ.”
“Chờ? Phải chờ bao lâu?” Diêm La gương mặt xem thường.
“Tóm lại sẽ nhanh hơn anh nhiều.” Diêm vệ có thâm ý khác, nhìn nhìn cô bé đang ngồi im trên đùi Diêm La.
“Hừ! Cẩn thận đấy. . . . . .” Diêm La không có ý tốt, dừng một chút, nói tiếp: “Thời gian trưởng thành của mỗi đứa trẻ đều không giống nhau, nhưng ta có thể quản lí việc này!”
“Cái này thì không cần phiền ngài phí tâm rồi.” Diêm Vệ khoát khoát tay, kết thúc đề tài, xoay người đi ra đại sảnh.
Nhận được sự đồng ý của Diêm Vệ xong, Diệp Nhi Linh mới đi chơi với bọn bạn được.
Nhưng mà, trừ đi dạo phố, ăn cơm, học sinh trung học có thể chơi cái gì. Đợi “giải quyết” xong đồ ăn Trung Quốc, bọn họ cũng chỉ có thể đi hát cho hết thời gian.
Bốn người hát, hát, một lúc đã năm giờ chiều, Diệp Nhi Linh vì vậy rất muốn về nhà nấu cơm.
“Này! Có gì phải vội! Chưa hát xong mà!” Lý Quân Nghi bỉu môi, h
QUAY LẠI“Không được đâu!” Diệp Nhi Linh lắc đầu một cái, kiên trì phải về nhà làm cơm tối. Lời nói như thế không sai, nhưng
Cô không muốn để Diêm Vệ một mình ăn cơm, ai biết chú ấy có bỏ bữa hay không chứ?
“Oh! Thật đáng ghét!”
“Ha ha! Ai bảo cô mị lực không bằng người giám hộ của cậu ấy nha!” Giang Quân Ngạn không sợ chết trêu cợt Lý Quân Nghi.
Không nghĩ rằng Lý Quân Nghi cũng thuận thế nhận lấy, “Ô oa! Nhi Linh có sắc quên bạn kìa!”
“Trời ạ! Đừng nói lung tung nữa! Hắn là chú của tớ đấy!” Diệp Nhi Linh sắc mặt hồng thấu, lắc đầu phủ nhận. Vì sao lại đỏ mặt, chuyện này thì không ai biết, tóm lại cái đề tài này làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Đúng rồi! Làm sao có thể? Hai cậu đừng nói lung tung .” Trầm mặc thật lâu Triệu Lợi đột nhiên mở miệng giúp, mặc dù khẩu khí rất lơ đãng, lại có chút lộ ra không vui.
“Nhưng người giám hộ của Nhi Linh lại kém chúng ta không mấy tuổi, không phải sao? Nhi Linh nếu thích hắn cũng không kỳ quái! Dù sao không có quan hệ máu mủ mà!” Lý Quân Nghi phản bác.
Một phen nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Nhi Linh lại càng hồng thêm, mà ngồi bên không can hệ Triệu Lợi thần sắc không khỏi căng thẳng.
Giang Quân Ngạn nhìn hai người kia một tý, sau đó khoát khoát tay kết thúc đề tài, “Được rồi! Đề tài xa quá rồi đấy, trước hết tạm định vậy đi!” Dứt lời, hắn trở về chỗ ngồi của mình, để lại ba người không thể không tản ra.
“Này! Người anh em, cậu có phải thích Nhi Linh phải không?” Giang Quân Ngạn cười nhìn vẻ mặt buồn buồn không vui của bạn, giọng nói có chút hài hước.
“Chớ nói lung tung! Tớ không có. . . . . .” gương mặt Triệu Lợi đỏ lên, ai chẳng biết là không đánh đã khai.
“Nếu coi tớ làm anh em thì đừng gạt tớ, tớ sẽ không nói cho ai!”
“Cậu nói những điều này có ý gì?”
“Không có gì đâu! Chẳng qua là cảm thấy đời người thật ngắn, mà thời gian là sinh viên lại càng ngắn hơn. Chẳng lẽ cậu mang theo buồn bực mà tốt nghiệp à?”
“Nếu không thì có thể làm gì? Lỡ nói ra, lỡ cơ hội làm bạn cũng không được , vậy thà cư như bây giờ cũng tốt.” gương mặt Triệu Lợi không thể làm gì, hoàn toàn không giống thường ngày đắc ý và phấn chấn.
“Ha ha! Đây chính là điển hình của người đang yêu mà!” Giang Quân Ngạn khóe miệng nhạo báng.
“Này! Cậu dám cười tớ! Chính cậu cũng thầm mến Lý Quân Nghi mà!” Triệu Lợi không cam lòng yếu thế phản kích lại.
“Đúng vậy! Nhưng tớ rất nghiêm túc cùng cô ấy bồi dưỡng tình cảm nè!” gương mặt Giang Quân Ngạn toát ra đắc chí vừa lòng.
“Bồi dưỡng tình cảm? Tớ chẳng thấy như vậy?” Triệu Lợi nghi ngờ hỏi. Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt thì cãi nhau, nuôi dưỡng tình cảm cái khỉ gì?
“Không phải cậu nhìu thấu rồi ư? Toàn trường cũng biết hết rồi mà!”
“Này! Ý cậu nói tớ chậm thông tin hả? Cần ăn đòn không?” Triệu Lợi giơ giơ hai quả đấm trước mắt tên kia, vẻ mặt đe dọa.
Giang Quân Ngạn rất biết thời, lập tức nói sang chuyện khác, “Được rồi! đừng nhắc chuyện của tớ nữa. Cậu thật không muốn nói cho Nhi Linh biết ư?”
Triệu Lợi nghe vậy, mặt quả nhiên như đưa đám.”Muốn nói thế nào? Lỡ làm hỏng thì sao bây giờ?”
“Phải đợi đến không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu!”
“Không khí nồng cháy, ánh đèn sáng dịu?”
“Dù sao thì còn lâu mới tốt nghiệp, từ từ bồi dưỡng tình cảm đi! Ví dụ như thường xuyên hẹn cô ấy đi chơi, nếu đột ngột nói với cô ấy, chỉ sợ cô sẽ bị dọa chạy mất dép!”
“Nhưng. . . . . . Cậu cũng thấy đấy, cô làm cái gì cũng lo lắng cho người đàn ông ở nhà kia đầu tiên, có thể hẹn hò được ư?”
“Ừ. . . . . .. . . . . .” Giang Quân Ngạn nhẹ nhíu mày, đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi! Hẹn hò sẽ bị từ chối, vậy thì tạo cơ hội nhỏ đi!”
“Cơ hội nhỏ?”
“Mệt quá. Không sao, sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi, tớ sẽ cố giúp cậu!” Giang Quân Ngạn trừng mắt nhìn cậu bạn, rất có lòng tin.
“Ừ. . . . . .” Triệu Lợi nhìn bóng lưng kia, trong đầu có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Chương 2
Edit: Hạ Tuyết Thiên
Diêm Vệ vẫn nhìn không gian đã từng thuộc về một mình anh, phong cách trong trẻo lạnh lùng, đơn giản trang hoàng, làm cho người ta cảm giác giống như tính cách của anh ── lãnh đạm mà cao ngạo.
Cho đến một ngày kia, cô gái gia nhập, rõ ràng là nơi này vẫn không có thay đổi, nhưng lại tràn đầy một loại không khí khác hoàn toàn trước kia, là loại mà anh chưa bao giờ cảm thụ qua, cảm giác nong nóng mờ mịt.
Giọng nói cô ấm áp hoà tan lâu dài đóng băng trong lòng của anh.
Anh muốn sống chung với cô, chẳng qua là lý do ở chung lại làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Chỉ có thể là chú. . . . . .
“Chú! Chú ơi!”
“Ừ? Sao thế?” Diêm Vệ lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Nhi Linh trước mắt đang quơ hai tay, sắc mặt vốn là lạnh nhạt không tự chủ được mà nhu hòa .
“Chú sao lại đứng đây! Cháu gọi chú lâu như vậy mà chú không trả lời.” Diệp Nhi Linh buồn cười nói lại, ngay sau đó lại nói: “Bữa ăn tối chuẩn bị xong rồi, mau ăn cơm thôi!”
“à ! Ừ.” Anh đứng dậy đi về phía bàn ăn, tư thái hết sức thong dong; mà cô thì chạy tung tăng, cho đến khi ngồi vào chỗ của mình mới im ắng một chút.
Giống như các sinh viên khác, Diệp Nhi Linh hoạt bát sôi nổi, với lại cô muốn cho Diêm Vệ một cảm giác gia đình, cho nên cô luôn líu ríu nói cho anh chuyện mỗi ngày, tạo không khí ấm cúng.
Mặc dù Diêm Vệ không nói nhiều, nhưng lâu lâu lại hưởng ứng, không để cho cô “diễn” một mình, có lúc còn mỉm cười thản nhiên, phảng phất như đang hưởng thụ thời khắc “tám” chuyện.
“A! Đúng rồi! Cuối tuần này, khi bọn cháu kiểm tra xong, bạn học mời cháu đi ăn cơm, hát karaoke, cháu nên đi không ạ?” Diệp Nhi Linh đột nhiên nhớ tới lời đề nghị của Lý Quân Nghi, vội vàng hỏi thăm ý kiến Diêm Vệ.
“Có mấy người?” Anh giương mắt, nhìn chằm chằm người đối diện.
“Có 4 ạ, hai nam hai nữ, đều là bạn cùng lớp của cháu.” Cô nói. Quái! Tại sao mỗi lần bị anh nhìn chằm chằm thì tim cô nhảy bang bang nhỉ, mình không nói láo, khẩn trương cái gì? Nhất định là bị lời nói của Lý Quân Nghi làm ảnh hưởng rồi. . . . . .
“Không về làm cơm tối sao?” Anh hỏi tiếp. Thật ra thì nghe có bạn nam đi cùng, anh muốn lập tức không cho cô đi, nhưng cảm thấy mình không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô.
“Dạ có! Cháu sẽ về nhà làm cơm, sau đó chúng ta cùng nhau ăn tối, được không ạ?” Cô vội vã giải thích.
“Ừ! Được.” Diêm Vệ gật đầu một cái, coi như đồng ý để cô và bạn cùng lớp đi chơi.
Sau đó, hai người lại tiếp tục nói chuyện phiếm, mặc dù phần lớn thời gian đều do Diệp Nhi Linh lên tiếng, Diêm Vệ lắng nghe, nhưng không khí vẫn như thường ngày, hài hòa mà vui vẻ.
Diêm Minh đang tiến hành cuộc họp, chủ yếu là để cho tứ đường mười hai chi nhánh nói tình trạng gần đây cho Diêm La nghe, nếu có chuyện gì phát sinh, sẽ do Diêm Vệ phụ trách điều tra.
“Vệ, động tác của Xính Tiên gần đây càng ngày càng lớn phải không?” Nói chuyện là Diêm La, cô gái nhỏ trước kia nhận nuôi, đang khéo léo ngồi ở trên đùi anh, vuốt vuốt lông tay.
“Đúng vậy, phương diện này tôi có phái người đi điều tra. gần đây Xinh Tiên đúng là thu mua một lượng lớn quân hỏa, nhưng trước mắt chưa có động thái nào rõ ràng.” Một thân quần áo đen, Diêm Vệ rất cung kính trả lời.
Kể từ khi được Minh Chủ thu dưỡng, anh được làm cận vệ của Diêm La, mới hai tuổi mà họ đã sống chung dưới môi trường này, đương nhiên sẽ là bạn tốt.
Mặc dù hai người quen biết rất lâu, nhưng Diêm Vệ vẫn luôn có phép tắc.
Tuy rằng thân là người cấp cao nhất, nhưng Diêm La hiểu được tính tình cố chấp của Diêm Vệ.
“A? Chỉ thế thôi sao? Vậy thì không có gì đáng giá thảo luận .” Diêm La khoát khoát tay, ý bảo tan họp.
Đợi cho mọi người rời đi khỏi phòng, khóe miệng Diêm La rốt cục cũng nhẻo cười với người kia.
“Vệ, gần đây có coi trọng cô gái nào không vậy hả?”
Diêm Vệ từ nhỏ đã lấy việc bảo vệ tính mạng anh là việc quan trọng nhất, cặp mắt kia triều là theo chân hắn đảo quanh, ngay cả hormone phân bí tràn đầy thời kỳ trưởng thành cũng giống vậy.
Bởi vì chưa từng thấy anh qua lại với bất cứ cô gái nào, cho nên, từ khi còn trung học lời đồn thổi anh bị “gay” xuất hiện.
Diêm La đương nhiên sẽ không đến mức quản lí chặt cả việc này, là thanh niên trai tráng Diêm Vệ nếu còn “Thuần khiết” thì ngay cả anh cũng muốn hoài nghi giới tính của anh ta.
“Còn anh? Coi trọng loại nào?” Diêm Vệ không đáp, hỏi ngược lại. Thật ra thì cuộc đối thoại này cách một tuần lại diễn ra một lần, nhưng anh lấy đâu ra người yêu để trả lời, không còn cách nào nên đem vấn đề ném lại.
“Tôi có món đồ chơi mới này, tạm thời sẽ không tìm cái khác.” Diêm La vuốt ve cô gái nhỏ trên đầu gối, cô gái liền cười ngây thơ với anh.”Cậu nói một chút về nữ sinh cấp 2 kia đi! Hình như cô bé gọi là Nhi Linh, đúng không?”
“Ừ!” Diêm Vệ gật đầu một cái, khóe miệng bỗng mỉm cười.
“Cậu và cô ta tiến triển như thế nào rồi?” Diêm La cười hỏi. Tiểu tử này rốt cục bị mắc lưới tính, nếu như bây giờ cô bé kia xuất hiện, chắc anh sẽ bị té xỉu bởi gương mặt ôn nhu, dịu dàng của cậu ta mất.
“Cái gì tiến triển? Tôi là chú của cô ấy. . . . . .”
“Chẳng qua là trên danh nghĩa thôi, chẳng lẽ cậu lại vì cái chức danh ảo kia mà buông tay chứ?” Diêm La nhếch mép.
“Anh cho rằng sẽ…?”
“Tôi nói. . . . . . Không thể nào!”
Hắn rất hiểu Diêm Vệ, vì cả hai thuộc một loại người, một khi quyết định thứ gì, sẽ không dễ dàng buông tay, ví như “”đứa con nít” ngồi trên đùi anh đây.
Diêm La cười một tiếng, lại hỏi: “Thế cậu quyết định làm gì?” Tiểu tử này không có lấy một ít vốn giao tiếp với phái nữ mà. Mà con gái cũng không phải ai cũng giống ngườ trong bang luôn chém chém giết giết, mưu mô tính toán đâu, có thể chiếm lấy thân thể cô gái còn được, nhưng lỡ hù cho con bé chạy mất thì sao?
“Chờ một chút đi! Dù sao cô ấy còn nhỏ.”
“Chờ? Phải chờ bao lâu?” Diêm La gương mặt xem thường.
“Tóm lại sẽ nhanh hơn anh nhiều.” Diêm vệ có thâm ý khác, nhìn nhìn cô bé đang ngồi im trên đùi Diêm La.
“Hừ! Cẩn thận đấy. . . . . .” Diêm La không có ý tốt, dừng một chút, nói tiếp: “Thời gian trưởng thành của mỗi đứa trẻ đều không giống nhau, nhưng ta có thể quản lí việc này!”
“Cái này thì không cần phiền ngài phí tâm rồi.” Diêm Vệ khoát khoát tay, kết thúc đề tài, xoay người đi ra đại sảnh.
Nhận được sự đồng ý của Diêm Vệ xong, Diệp Nhi Linh mới đi chơi với bọn bạn được.
Nhưng mà, trừ đi dạo phố, ăn cơm, học sinh trung học có thể chơi cái gì. Đợi “giải quyết” xong đồ ăn Trung Quốc, bọn họ cũng chỉ có thể đi hát cho hết thời gian.
Bốn người hát, hát, một lúc đã năm giờ chiều, Diệp Nhi Linh vì vậy rất muốn về nhà nấu cơm.
“Này! Có gì phải vội! Chưa hát xong mà!” Lý Quân Nghi bỉu môi, h
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu145/967