Polaroid
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Người Giám Hộ Ưu Tú-full

Lượt xem :
ai tay giống như bạch tuộc quấn lấy Diệp Nhi Linh, không chịu buông.

“Nhưng mà.. tớ đã nói với chú sẽ về nấu cơm . . . . . .” Diệp Nhi Linh cũng rất khó khăn, một mặt cô không muốn làm mất hứng của mọi người, mặt khác lại rất muốn về nhà cùng Diêm Vệ ăn tối. Nên làm cái gì bây giờ?

“Không bằng như vậy đi!” Giang Quân Ngạn mở miệng nói: “Cậu gọi điện thoại về xin phép đi, nếu như chú ấy không đồng ý thì cậu trở về nhà, nhưng nếu như chú đồng ý hoặc là điện thoại không người nào nghe, vậy thì cậu nhất định phải ở đây với chúng tớ!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Khó có được mồm chó ói ra răng ngà, Nhi Linh, cậu thử một lần đi!” Lý Quân Nghi mặc dù rất tán thành ý kiến của Giang Quân Ngạn, nhưng vẫn không nhịn được mà thừa dịp chửi cậu ta một chút.

“Trời ạ! Miệng nói sao thì lòng ngược lại! Khó trách ngay cả Khổng Tử đều nói không nên đắc tội với con gái. Vì vậy, tớ cũng chẳng so đo, chấp nhặt làm gì!”

“Cậu ──” ghê tởm! Lại thua rồi!

“Trời ơi! Lúc này hai người các cậu cũng đừng đấu võ miệng được nữa!” Triệu Lợi lắc đầu một cái, nhìn Diệp Nhi Linh, “Sao thế? Đi gọi điện thoại hỏi một chút xem đi!”

“ừ. . . . . . Vậy cũng tốt!” Diệp Nhi Linh gật đầu một cái, cảm thấy điều này là phương pháp tốt.

Cô nghĩ thầm, lúc này thì Diêm Vệ cũng đã về đến nhà rồi, vì vậy ấn số điện thoại nhà, nhưng mà chuông đổ không có người nhận, cuối cùng chuyển đến hộp thư thoại.

“À. . . . . . chú ạ, cháu là Nhi Linh. Hôm nay con không trở về nấu cơm được, xin lỗi chú, tối nay con sẽ về, chú nhớ ăn cơm đó!” Cô nói lại mấy câu rồi cúp máy.

Không biết tại sao, cô chẳng thấy vui vẻ gì, có thể ở lại cùng bạn bè sẽ vui chứ nhỉ? Nhưng cô thà về nhà cùng chú ăn tối, có kỳ quái lắm không?

“Chú ấy không ở nhà à?” Triệu Lợi hỏi.

“Ừ. . . . . . tớ nhắn lại rồi.” Diệp Nhi Linh cười cười, cũng bắt đầu lo lắng, không biết Diêm Vệ ở đâu.

Nhưng mà, ba người còn lại thì hết sức vui vẻ, nhất là Lý Quân nghi, ôm lấy cô lắc qua lắc lại.

“Tốt quá! Như vậy cậu sẽ ở lại hát Karaoke với chúng tớ, tí nữa sẽ cùng nhau đi xem phim, tớ muốn xem hài mới nhất!”

“Xem phim ư? À. . . . . . xem xong thì đã muộn lắm không?” Diệp Nhi Linh bất an, cau mày. Đây là lần đầu tiên cô để Diêm Vệ tự mình giải quyết bữa ăn tối, bây giờ cô có điểm băn khoăn, nếu như lại về muộn. . . . . . e rằng không được tốt lắm?

“Trời ạ! Lâu lâu mới có một lần! Chú cậu sao tức giận được!”

“Thế thì không được chơi đến khuya đâu! Nếu như trở về quá muộn, chắc sẽ không có cơ hội nào để đi nữa.”

“OK, OK!”

Cứ như vậy, Diệp Nhi Linh ở lại cùng bạn học, chơi đến xả ga mới về nhà.

Vừa bước vào nhà, Diệp Nhi Linh liền phát hiện Diêm Vệ đang ngồi trong phòng khách uống rượu.

Chú ấy đang đợi cô ư?

Cô đi tới trước mặt anh, mỉm cười nói: “Chú ơi, cháu đã trở về.”

“Ừ!” anh cười với cô, một ít thôi, nhưng đủ để cô thở phào một cái.

Chú ấy sẽ không tức giận chứ?

“Chú ăn tối món nào vậy?”

“Chưa ăn.” anh ngửa đầu, lại uống một ngụm rượu.

“Tại sao? Tại sao lại không ăn cơm!” Cô nhăn mày, giống như người mẹ mắng đứa con.

“Chú không muốn ăn, nên không ăn.” Anh lại lộ ra nụ cười yếu ớt, tựa như rất vui vẻ vì cô vội vàng.

Nhưng thật ra khi anh trở lại thì nghe lời nhắn điện thoại, vốn tâm tình đang tốt lại tan thành mây khói, làm sao có thể ăn được cơm? Còn nữa, lời nói Diêm La thỉnh thoảng lại vang lên trong đầu anh.

Người ở tuổi dậy thì đối với người khác phái sinh ra tò mò là điều cực kỳ tự nhiên, dù Nhi Linh không thích ai, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người trong trường học mến cô, có lẽ, tối nay mấy đứa con trai đi cùng cô cũng có ý ấy.

Nghĩ tới đây, Diêm Vệ không khỏi nhíu lông mày.

Diệp Nhi Linh thấy thế, càng không nhịn được mà nhắc đi nhắc lại với chàng trai trước mặt:”Chú nhìn kia! Chưa ăn đồ đã uống rượu, dạ dày nhất định sẽ không thoải mái! Không được uống nữa nữa!” Nói xong, cô lấy rượu trên bàn và ly rượu đi, không để cho anh tiếp tục uống nữa.

Trong chốc lát, cô bưng tới một chén sữa tươi nóng, nhẹ giọng: “Chú nghỉ ngơi một chút, cháu nấu cơm cho chú ăn.”

Diêm Vệ nhìn sữa tươi trên bàn, giống như không muốn uống. Anh không thích uống sữa tươi, uống nó giống như con nít bú sữa vậy.

“Chú không uống à? Uống một chút để dạ dày bớt cồn một chút đi!” Chẳng lẽ chú ấy cảm thấy uống sữa tươi là chửi tôn nghiêm phái mạnh à? Vậy làm sao có thể, cô phải bắt anh uống vào mới được, ai bảo anh uống rượu khi chưa ăn.

“Dạ dày chú không có sao. . . . . .” Diêm Vệ ngẩng đầu, nhìn mặt kiên quyết của cô, cuối cùng nhún nhún vai nói: “Được rồi!”

Xem ra không ngoan ngoãn uống cạn ly “đồ uống con nít” thì nữ sinh này chắc là sẽ không từ bỏ ý định. A. . . . . . Sao sữa tươi vào cổ lại làm cho anh có một loại cảm giác hạnh phúc nhỉ?

Diệp Nhi Linh thấy anh uống xong chút sữa tươi, lúc này mới quay lại phòng bếp, mới đi được vài bước, thì nghe Diêm Vệ nói.

“Cháu không đi tắm rửa sao? Chú không đói.”

“Nấu xong thì tắm! Dù sao cũng có mùi gia vị.” Cô mỉm cười, sau đó vào phòng bếp.

Diêm Vệ nhìn cô bận rộn dọn món ăn, đột nhiên có loại cảm giác xa lạ, làm anh không kềm chế được.

Nơi này cuối cùng giống như nhà. . . . . .

“la la la. . . . . .”

Lời ca vui vẻ từ trong phòng bếp truyền ra, đây là thói quen của Diệp Nhi Linh lúc nấu cơm.

Mỗi khi cô chuẩn bị bữa ăn cho mình và Diêm Vệ thì tâm tình đặc biệt vui vẻ, nên phần thức ăn của hai người luôn ngon và đẹp mắt.

Huống chi, vừa đến việc Diêm Vệ thỏa mãn lúc ăn cơm, cô cảm thấy cực khổ cũng đáng giá.

“Nghĩ như vậy thì hình như mình và chú giống. . . . . .” Diệp Nhi Linh không khỏi đỏ mặt vì ý tưởng của mình, nhưng mà đầu còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ lung tung, thì bị hấp dẫn bởi tiếng mở cửa. Diêm Vệ trở lại.

“Chú về rồi ạ!” Cô đi tới phòng khách, chào hỏi anh, cũng nhận thấy được trên mặt anh có vẻ uể oải.

gần đây, anh hình như rất mệt mỏi! Bình thường ít cười, nay lại có thêm vẻ căng thẳng, làm cô cũng không khỏi lo lắng.

Có phải Diêm Minh xảy ra chuyện gì? Trong lòng cô mặc dù rất muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao, cô đâu phải người của Diêm Minh.

“Chú đi tắm trước đi! Sau đó ăn cơm ạ.” Cô mỉm cười. công việc của chú gặp phải vấn đề, cô không giúp được gì, nhưng cô còn có thể để cuộc sống của chú trôi qua thoãi mái, như vậy cũng ít nhiều có thể giảm bớt áp lực cho chú nhỉ?

“Ừ!” Diêm Vệ gật đầu một cái, chậm rãi đi về phòng mình.

Khi anh khép cửa phòng xong, Diệp Nhi Linh khẽ thở dài một hơi, đi vòng vèo trở về phòng bếp.

Thức ăn hôm nay là mì nấu súp hải sản, chỉ cần đun sợi mì nên cô cũng không tốn công nhiều, nhưng súp lại tốn nhiều thời gian, thật vất vả đợi đến khi nồi súp nấu xong, muốn nếm thì thìa lại rơi xuống, vung vãi trên sàn nhà.

“A! Mình bị sao vậy. . . . . .” cô cau mày, nhìn một ít nước súp trên sàn.

Chắc do bị ảnh hưởng bởi Diêm Vệ, nên cô mới không yên lòng!

“Ơ? Hết khăn giấy? Để ở đâu nhỉ?” cô tìm khắp nơi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên. . . . . .”Tìm được rồi! Cất ở đấy à. . . . . .”

Hhăn giấy được Diêm Vệ để trong tủ gần trần nhà, dù cô kiễng chân với tay cũng không chạm được cái đáy tủ chứ đừng nói là lấy được.

Nhưng mà, cô lập tức lấy ghế, khi đứng lên trên, rồi cô lại phát hiện còn thấp hơn cái tủ một đoạn nữa.

“Để cao như thế làm cái gì chứ. . . . . .” Cô lẩm bẩm oán trách, nhưng vẫn kiễng mủi chân để lấy.

Khi cô lấy được khăn giấy, đang chuẩn bị bò xuống cái ghế lại bị tiếng thét sau lưng làm cho giật mình

“cháu mau xuống đây!”

Giọng nói là của Diêm Vệ, anh mới vừa tắm rửa xong.

Vừa mới bước vào phòng bếp, đúng lúc lại nhìn thấy như vậy hình ảnh nguy hiểm kia, làm anh vội vã lên tiếng ngăn lại.

Không ngờ, Diệp Nhi Linh bị anh làm giật mình, mất cân bằng mà ngã xuống, mắt thấy sẽ phải ngã trên sàn nhà ──

“A ──” cô sợ, nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sẽ tới.

Nhưng mà, đón tiếp cô không phải là sàn nhà gạch men lạnh như băng, mà là thứ ấm áp── là lồng ngực Diêm Vệ.

nhiệt độ nóng bỏng của anh truyền vào da thịt cô, phảng phất như có dòng máu nóng truyền vào, khiến cô không biết làm sao cho phải.

Anh là đàn ông. . . . . .

Kể từ khi cùng anh ở chung, cô chưa bao giờ cảm thấy nam nữ nên cách xa nhau một khoảng như vậy, bây giờ cô mới sâu sắc nhận ra, anh là đàn ông.

Cô cả kinh, vội vàng giùng giằng muốn rời khỏi lồng ngực của anh.

“Chú buông cháu ra!”

Giữa lúc hai người đang trong không khí căng thẳng, cô bỗng thốt lên “mệnh lệnh” thì không khí lại căng thẳng đến cực điểm.

Sau đó, Diêm Vệ không nói được lời nào đặt cô xuống, cho đến khi xác định cô đã đứng vững vàng mới đi đến bên cạnh bàn ăn.

Diệp Nhi Linh lập tức phát hiện khẩu khí của mình quá mức chói tai. Giống như anh đang ăn đậu hủ của cô vậy

Nên cô cảm thấy mình có chút quá đáng, vì vậy vội vàng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi! cháu không nên như vậy. . . . . .”

Chỉ thấy Diêm Vệ lắc đầu, bày tỏ không ngại, tiếp đó lại như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Hôm nay ăn cái gì?”

“A! Mì ý nấu súp hải sản!” nghe vậy, cô vội vàng bưng lên bữa ăn tối, trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Thật may là chú ấy không tức giận. . . . . . Nhưng mới vừa rồi, cô cảm thấy chú có chút kỳ quái, nhìn lầm chăng?

Cô nhịn không được, len lén nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt. Đó là tự nhiên như thường, lạnh lùng mà khó gần! Nào có giống ý nghĩa trong lòng cô. . . . . .

“Không ăn sao?” Anh mở miệng, ánh mắt sắc bén chống lại tầm mắt thăm dò của cô.

Anh không phải là không hiểu sự hốt hoảng trong lòng cô, anh sao có thể không có phản ứng với tiếp xúc vừa rồi, chẳng qua là anh che giấu tốt mà thôi, nếu như không phải là anh cố gắng đè nén xuống thì. . . . . .

“A!” Cô vội vã cúi đầu, trốn tránh ánh mắt dị thường nóng bỏng mà chăm chú của anh.

Hỏng bét! Tim cô đập nhanh quá! Ai bảo ánh mắt của chú ấy lại như vậy . . . . . . Như vậy . . . . . .trời ạ! Cô không biết nên hình dung thế nào nữa!

Thôi! Nhất định là mình nghĩ bậy bạ, lại còn đổ thừa cho người khác!

Đợi trên vẻ đỏ ửng trên mặt tản dần, Diệp Nhi Linh mới dám ngẩng đầu nói chuyện vui vẻ với Diêm Vệ.

Không khí mập mờ lúc nãy từ từ tản đi.

Chương 3
Edit: Xu

“Có thật không? Có thật không? Oa! Thật lãng mạn đó!” tiếng thét hâm mộ của Lý Quân Nghi cơ hồ vang vọng khắp toàn trường.

Diệp Nhi Linh đã sớm đỏ bừng mặt, vội vàng che cái loa phát thanh kia, “Nhỏ giọng một chút thôi!”

lãng mạn cái gì! Lúc ấy cô vừa nghĩ tới ôm lấy mình là một người đàn ông, cô khẩn trương vội vàng, làm sao có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.

“không có người nghe đư
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT17/1057