Teya Salat
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1

Lượt xem :
ng thời phát hiện ra đíchnhắm của hắn chính là tôi.
Bản năng mách bảo tôiphải tránh đi, nhưng cuối cùng chân không nhúc nhích nổi, vì phía sau lưng tôilà Thiên Diệp.
"Soạt!"
Tiếng dao găm xé gió laođến sát người tôi.
Tôi nhắm chặt cả hai mắtlại...
Không thấy đau như dựkiến, tôi nghi hoặc mở mắt ra.
Trong tầm nhìn vừa mớiphong quang trở lại, một bàn tay thon dài hoàn mỹ đã nắm lấy lưỡi dao.
Dòng máu màu hoa tườngvi chảy ra, rơi từng giọt xuống chuôi dao. Tí tách. Những giọt máu lóe lên mộtsắc màu diễm lệ trong bầu không mờ tối.
"Thiên Diệp!",tôi hốt hoảng kêu lên.
Những người mặc áo đenđứng xung quanh cũng như bị thôi miên bởi cảnh tượng đó, đều đứng sững lại, vẻlo ngại lóe lên trong mắt.
"Cút!", ThiênDiệp gầm lên.
Ngay cả lúc đó, ThiênDiệp vẫn lấy thân mình che kín cho tôi, ngăn cách tôi với những người áo đâyấy.
Một người trong nhóm nóimấy câu tiếng Anh vào tai nghe điện thoại, sau đó ra lệnh cho những người khácnhanh chóng rời đi.
Tôi lấy khăn mùi soa raquấn chặt vết thương của Thiên Diệp, máu vẫn thấm ra như từng đóa tường vi tươirói lần lượt hiện lên trên nền khăn trắng toát. Những đầu ngón tay tôi lạnhcứng, dù cố nén nhưng cánh tay vẫn run lên khe khẽ.
Đáng chết!
Máu vẫn không ngừngchảy, thoắt cái đã nhuộm chiếc khăn thành một màu đỏ nhức mắt.
"Em đừng lo, ÁiNi", khuôn mặt đầy vết bầm của Thiên Diệp mỗi lúc một nhợt nhạt hơn.
"Anh im lặng điđược không, nếu anh có làm sao, em sẽ không bao giờ thèm để ý đến anhnữa."
Tôi chưa nói hết câu,Thiên Diệp đã ngã vào lòng tôi.
Nước mắt cứ thế tuôn ra,không thể nào kìm nén nổi.
Thiên Diệp, Phác ThiênDiệp, anh thật là ngốc...
Phòng cấp cứu trong bệnhviện.
"Bác sĩ, anh ấy thếnào rồi?", tôi hỏi với vẻ lo lắng.
Sau khi Thiên Diệp ngấtđi, chiếc xe cảnh sát tuần tra đi qua đã giúp tôi đưa anh vào phòng cấp cứu mộtbệnh viện gần đó. Thiên Diệp nằm trên giường tiếp nước trông có vẻ rất yếu,nhưng khuôn mặt anh vẫn đẹp rạng ngời, giống hệt một thiên thần sắp sửa mất đimạng sống.
"Yên tâm đi, cậu ấykhông sao đâu, chỉ là do mất máu cấp, một chút nữa sẽ tỉnh lại ngay. Bây giờchúng tôi sẽ băng vết thương ở tay cho cậu ấy, nhớ không được nhúng nước trongvòng hai tuần", bác sĩ tháo chiếc khăn tay của tôi ra, cẩn thận rửa vếtthương ở tay Thiên Diệp.
Một vết thương đáng sợrộng hoác nằm giữa lòng bàn tay anh, kéo dài xuống dưới, dường như làm thànhmột đường chỉ tay mới.
Tôi ngồi bên cạnh ThiênDiệp, khẽ khàng dùng tay vuốt nhẹ trên má anh.
Tim vẫn đang đập dồn,không thể nào bình tĩnh lại.
Những mảng kí ức vềThiên Diệp lại bắt đầu cuộn lên trong não, giống như từng đợt thủy triều dồndập đập vào bờ lúc bóng đêm đã bao trùm.
"Vì trọng lượng củacậu không phải ở trên vai, mà là ở trong tim anh ấy."
...
"Sao bây giờ anhtrờ nên lợi hại thế?"
"Vì có người nóikhông muốn bảo vệ anh, thế nên anh chỉ còn cách trở nên lợi hại để bảo vệ côấy. Còn nữa...ừm, để nghĩ xem nào, để thoát thân này. Trở nên lợi hại thì bỏchạy thoát thân sẽ dễ hơn."
"Xì, thời thái bìnhnày thì chạy thoát thân gì chứ. Còn nữa, Hạ Nhạc Huyên đối với anh rất tốt, anhđừng có mà ức hiếp người ta."
"Ái Ni..., anh chỉmuốn tốt với mình em thôi...."
...
Cuối cùng đến giờ phútnày tôi đã hiểu, trong tim tôi Thiên Diệp luôn luôn có một vị trí không gì laychuyển nổi.
Cái cảm giác đó, thậtkhó mà diễn đạt rõ bằng lời.
Không biết liệu có phảibị ảo giác hay không, tôi dường như nhìn thấy Thiên Diệp nằm trước mặt tôi đangnở nụ cười ấm áp, dịu dàng.
"Ái Ni, em khóc vìanh à?"
Không lẽ nào, giọng nóinghe cũng rất thật mà?
"Đừng có độngđậy", vị bác sĩ đang giúp anh rửa vết thương lên tiếng nhắc nhở.
Cuối cùng tôi cũng nhẹlòng, Thiên Diệp đã tỉnh rồi, tất cả bóng đêm u ám đã qua đi, anh không sao.Cảm tạ ông trời.
"Ai bảo là em khócvì anh chứ. Em nhận lời với mẹ sẽ không bao giờ khóc nữa"
Bởi vì nước mắt chứng tỏcho sự yếu đuối.
Cái ngày mẹ rời bỏ tôiđi, cái ngày những cánh hoa bồ công anh bay tan tác ngập một góc trời như nhữngbông tuyết trắng ấy, mẹ đã lau khô nước mắt trên mặt tôi, nói tôi đừng khócnữa. Bắt đầu từ ngày ấy, tôi đã hứa với mẹ, về sau dù có gặp bất cứ chuyện gìkhốn khó hoặc đau lòng, cũng sẽ không bao giờ khóc.
Ai ngờ được rằng, cuốicùng tôi đã không thực hiện được lời hứa ấy.
Part 5
Bác sĩ sau khi xử lýxong vết thương của Thiên Diệp, bảo với chúng tôi có thể ra về.
Màn đêm vẫn chưa hoàntoàn phủ kín bầu trời, nhưng một vầng trăng lạnh lẽo đã được ai đó treo lơ lửnggiữa tầng không.
Cứ chốc chốc tôi lạinhìn xuống bàn tay được băng có của Thiên Diệp với vẻ căng thẳng, nhờ thế mànhận ra những ngón tay của Thiên Diệp rất thon và dài, dưới ánh trăng dường nhưchúng đều mang một luồng linh khí.
"Này, em thích cầmtay anh thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận mà."
"Đồ ngốc mới thíchnắm tay anh! Có điều em thấy tay anh có vẻ thích hợp với việc chơi piano trongmột nhà hát lớn rực rỡ ánh đèn vàng ở Vienna hơn là dùng để chặn dao gămđấy."
"Ha ha, thế à? Đôibàn tay này biết chơi đàn đấy. Tuy nhiên bây giờ nó không thể lướt trên cácphím đàn nữa rồi."
"Xí, biết chơi đàntại sao lại không thể chơi nữa?", tôi phát hiện ra trong mười câu ThiênDiệp nói, có lẽ phải đến chín câu không thể coi là thật.
"Bởi vì tay cũnghỏng như một cỗ máy cũ kỹ rồi."
Quái quỷ, so sánh cáikiểu gì thế! Chẳng qua là bị thương một chút thôi, thế mà đã nói năng vớ vẩnrồi.
"Không thèm đếm xỉatới anh nữa, em phải về rồi. Nhớ đừng để nước vào tay, hàng ngày nhớ thay băng,bôi thuốc đấy", lúc sắp đi, tôi dặn anh.
Bóng đêm cuối cùng cũngđã bao phủ khắp bầu trời.
Ánh trăng bàng bạc rảitừng làn xuống mặt đất hệt như dòng nước.
Những cây hoa anh đào ởhai bên đường không ngừng trút xuống những cánh hoa tàn úa, cánh hoa bay lả tả.
Thiên Diệp ở phía saucười buồn bã: "Không được, không được rồi, trí nhớ của anh rất kém, hay làem bớt chút thời gian đến thay băng giúp anh nhé."
Tôi cắn cắn môi, tiếptục bước về phía trước, quyết định không thèm để ý đến những trò giả bộ để ỷlại của Thiên Diệp, nhưng quả thực, Thiên Diệp như thế này, mới đúng là ThiênDiệp hồi còn nhỏ.
Đi được vài bước rồi,tôi mới bất chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng phải hỏi anh.
Những người mặc áo vestđen, đeo kính râm vừa rồi là ai?
Vì sao họ lại đến bắtanh?
Thiên Diệp đắc tội gìvới bọn họ?
Nếu những người đó lạixuất hiện nữa, Thiên Diệp phải làm thế nào?
Nghĩ tới đó, tôi lập tứcquay người, định nhắc nhở Thiên Diệp phải chú ý giữ mình.
Khi ấy, tất cả đã bịbóng đêm nuốt gọn.
Trong bóng tối mônglung, tôi nhìn thấy bóng Thiên Diệp.
Cao lớn và thanh tú,nhưng bao trùm lên đó là một vẻ buồn thương xa xăm mờ ảo.
Anh càng đi càng xa,bóng hình mỗi lúc một mờ dần, sắp sửa mất hút vào bóng đêm.
Một cảm giác bất an độtnhiên khiến tim tôi dội lên nỗi đau không gọi được tên.
"Thiên Diệp",tôi lớn tiếng gọi.
Cả không gian như vọnglại tiếng gọi chứa đựng đầy nỗi lo lắng của tôi.
"Thiên Diệp",tôi gọi thêm lần nữa, cuối cùng anh cũng quay đầu lại.
Khuôn mặt anh tỏ vẻ hơingạc nhiên, nhưng ngay sau đó lập tức nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp, khóemiệng thanh thoát giống như muốn phá vỡ tất cả màn đêm u ám.
Những đóa hoa anh đàobỗng nở mỗi lúc một rực rỡ hơn, mỗi đóa dường như đều nở đến cực điểm, trongchớp mắt đã hoàn thành sứ mệnh của kiếp hoa, rồi sau đó úa tàn. Cánh hoa baytơi tả khắp nơi. Bay đến tận cùng, là khuôn mặt tinh tế tới mức toàn bích củaThiên Diệp.
Tuyệt đẹp như một chúthiên tinh vừa bước ra từ cánh đồng hoa lily.
Ngón tay thon dài củaanh vẽ thành hình một dấu chấm hỏi lớn trong không trung.
Trong tim tôi bỗng nhưcó nước thủy triều dâng trào, từng con sóng đập dồn dập hung dữ ập mạnh vào bờ.Trước mắt tôi, khuôn mặt Thiên Diệp bỗng chốc biến thành khuôn mặt thời thơ ấu.
Dưới tán cây cổ thụ xanhrậm ở La Đồ, Thiên Diệp mặc bộ võ phục Taekwondo chạy đến bên tôi.
Những cánh hoa bồ cônganh trắng muốt hình cầu bay lượn khắp không trung.
Quay quay xoay xoay,cuối cùng rơi xuống người chúng tôi.
Thiên Diệp vừa thở, vừacố gắng lấy hết sức lực còn lại trong mình hét lên với tôi: "Ái Ni, saunày..."
Những tia nắng mặt trờixuyên qua tán lá che phủ trên đầu làm thành những giọt pha lê trong suốt. Tôinghe không rõ Thiên Diệp nói gì, làm động tác vẽ một dấu chấm hỏi lớn trongkhông trung.
Gió đưa mùi hương hoahồng bay đến, mang theo những tiếng nói đứt quãng của Thiên Diệp.
"Anh...sẽ...bảo...vệ...em."
....
Tôi chăm chú nhìn khuônmặt Thiên Diệp, những lời muốn nói bỗng dưng bay mất đi đâu hết.
Đành ra sức vẫy tay vớiThiên Diệp, sau đó quay người bước đi. Không hề lưu luyến.
Thiên Diệp!
Thiên Diệp!
Phải lưu giữ quá nhiềuký ức như vậy, liệu anh có thấy mệt mỏi không?
Ở một khoảng cách xa nhưvậy, nhưng hình bóng của Ái Ni vẫn mang vẻ cao ngạo và lãnh đạm, giống như mộtvì sao lấp lánh ở nơi xa tắp, khó lòng mà chạm tới.
Anh đợi chờ cô sẽ nóiđiều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là cái vẫy tay, sau đó quay người bước đi khônglưu luyến.
Thiên Diệp cố nén nỗithất vọng trong lòng, vết thương ở tay bỗng chốc đau nhức như bị cắt lìa khỏithân. Nghĩ tới những kẻ mới rồi xuất hiện, anh cau mày, lấy điện thoại di độngra. Quay về lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh mở di động, vì sợ chẳngmay "bà ấy" tìm ra.
Anh không sợ những ngườiđó sẽ lại xuất hiện lần nữa, nhưng lại sợ Ái Ni sẽ lại bị tổn thương.
Đáng chết! Bọn họ dámnghĩ tới việc làm hại Ái Ni. Người đó sẽ bất chấp tất cả chỉ để đưa được anh vềthôi ư?
Trong nỗi tức giận bừngbừng, Thiên Diệp bấm một số máy quen thuộc.
"Ha ha, mất tíchlâu như vậy rồi, cuối cùng cũng phải gọi điện cho ta ư, Thiên Diệp", bênmáy kia là giọng một người phụ nữ vô cùng quen thuộc với Thiên Diệp, lạnh lùngvà rất biết tự kiềm chế.
"Lập tức bảo những ngườiđó cút hết đi cho tôi", Thiên Diệp nói bằng chất giọng trầm trầm nhưngbăng giá.
"Nghe bọn họ nói,tay con bị thương phải không? Lẽ nào con muốn bàn tay đó trở thành tànphế?"
"Ha ha, cuối cùngthứ mà bà quan tâm đến vẫn là hai bàn tay của tôi", Thiên Diệp cười giễucợt, sắc mặt anh trở nên xa vắng, "có phải bà sai bọn họ làm hại Ái Nikhông?"
"Ta chỉ cảm thấy làđối với một người không biết nghe lời như con, ta sẽ không tiếc trả mọi giá đểép con quay lại."
"Tôi cũng muốn chobà biết, nếu Mộ Ái Ni bị tổn thương dù chỉ một chút thôi, tôi đảm bảo rằng vĩnhviễn bà sẽ mất tôi."
"Phác ThiênDiệp!"
Máy bên kia vọng lạitiếng gầm đầy phẫn nộ, Thiên Diệp nhanh chóng đóng máy lại.
Trong lòng có một cảmgiác cực kì bất an, không biết "bà ấy" sẽ còn dùng thủ đoạn gì để làmtổn thương đến Ái Ni.
Ái Ni, Ái Ni, nếu như sựtrở lại lần này của anh chỉ tiếp tục đem đến cho em sự bất an và thương tổn,vậy phải chăng anh không nên xuất hiện?
~~~~~
Chương 5
Tội ác và trừng phạt
Part 1
Cuối cùng cũng về đếnnhà, con bé Chân Ni và dì Quách đang hát karaoke trong phòng khách. Tiếng nhạclớn đến nỗi muốn điếc tai.
Tôi quay về phòng riêngcủa mình, bỏ cặp xuống giường, chiếc điện thoại di động để bên trong trượt rangoài, Tôi tiện tay cầm lên xem, mới giật mình thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ. Vìđiện thoại đang để ở chế độ rung, mới rồi lại xảy ra việc đột xuất đó, nên tôikhông chú ý đến.
Th�
<<1 ... 111213
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,13,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,1,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 13 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 13 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT43/1579