Tiểu thuyết - Phu Nhân Của Giáo Chủ
Lượt xem : |
ơng thế nhưng thân làm giáo chủ, trách nhiệm đương nhiên do nàng gánh. Nàng từng nghĩ cùng lắm hắn ghét bỏ, nàng chỉ cần khiên trì theo đuổi là được. Nhưng Thái độ kia của hắn cứ như nàng đang có lỗi với toàn bộ thiên hạ vậy, không phải chỉ có lỗi với mình hắn.
- Nói…nàng là gian tế của nước nào phái đến…Vô Tình nghiến răng nghiến lợi tức giận quát lớn. Dù biết nàng là kẻ hạ dược cũng không khiến hắn tức giận vì hắn luôn cho rằng có lẽ nàng là kẻ tùy hứng. Bởi hắn đã từng gặp nàng ở thanh lâu nên cũng không lạ lắm mức độ tùy hứng của nữ tử này.
Hắn biết nàng vì muốn tìm một phu quân theo di nguyện của giáo chủ đời trước nên mới bày ra nhiều trò như thế. Hắn sở dĩ biết được việc đó cũng bởi sau khi nàng đánh hắn một chưởng rồi đùng đùng bỏ đi, một kẻ đến cho hắn uống thứ dược gì đó. Bà ta vừa đút thuốc vừa lầm bầm một mình. Tuy hắn không thể mở mắt ra lúc đó, nhưng hắn nghe hết những lầm bầm kia. Qua đó hắn biết được mục đích tuyển phu quân của nàng. Tuy vậy hắn cũng không hề ghét nàng, hắn từng nghĩ có khi hắn có thể làm vị phu quân kia của nàng cũng không hề gì.
Nhưng đêm qua khi nàng lệ rơi đầy mặt trong lúc ngủ, còn gọi tên một nam nhân khác khiến hắn như muốn điên lên. Phải cố lắm hắn mới nén mình không lao đến lay tỉnh nàng hỏi cho rõ ràng. Vì cái gì trong tâm đã có hình bóng nam nhân khác lại vẫn muốn lên giường cùng hắn. Vì cái gì vẫn cứ quấn lấy hắn không buông khiến tâm hắn hỗn loạn.
Sáng ra, khi nghe binh sĩ bẩm báo, vào cái đêm họ bị hạ dược có kẻ đã xông vào trận.Tuy bọn họ không thiệt hại gì, nhưng hắn biết mục đích kẻ kia đến là thăm dò quân tình. Sự việc kia chỉ là trùng hợp hay tất cả đều do sắp xếp từ nàng. Nàng đã có ý trung nhân thế như lại dây dưa cùng hắn, giải thích duy nhất chỉ có thể là nàng muốn dùng hắn để che đậy ý đồ thực sự của mình. Chỉ nghĩ đến đây cũng khiến hắn bị nhấn chìm trong lửa giận.
- Gian tế ?Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Vô Tình ánh mắt mù mịt
- Đêm toàn bộ tướng quân phủ bị hạ xuân dược đã có kẻ đột nhập Quân cơ các. Sao có thể trùng hợp như vậy ? Vô Tình Rít qua từng kẽ răng trong giận dữ. Hắn chưa từng giận như vậy, giận bản thân mình bị nàng đem ra làm chò chơi, giận nàng lừa gạt hắn.
- Ta không biết chuyện này…Nàng lớn giọng thanh minh mà không nhận ra trước nay hành động của nàng dù có bị ai hiểu lầm nàng cũng chưa từng quan tâm chứ đừng nói đến phải giải thích với kẻ khác.
- Yêu nữ nàng còn dám chối…Mọi việc không thể trùng hợp đến như vậy. Gân xanh hằn lên tức giận, Vô Tình cũng hét lên. Nếu nói nàng chưa có ý trung nhân rồi bào hắn mọi việc chẳng qua là trùng hợp hắn còn có thể tin thế nhưng …Nhưng sự việc như vậy bảo hắn sao có thể tin nàng.
- Ha…ha…Đoạn Vô Tình, Lâm Uyển uyển ta xưa nay làm gì chưa bao giờ phủ nhận hay không dám nhận…Phải…ta đúng là yêu nữ. Giáo chủ ma giáo mà…còn sợ chàng gọi là yêu nữ sao ?Ha..ha..ha…Uyển Uyển cười lớn nhưng trong tâm nàng thật sự cảm thấy đắng vô cùng…vì sao cả thiên hạ gọi nàng là yêu nữ nàng không để ý. Nhưng hắn gọi nàng là yêu nữ nàng lại thấy khó nghe đến vậy.
Thấy hắn tức giận, lại nhìn ra sức khỏe hắn không tốt, dù không cam tâm nàng cũng không muốn tiếp tục trêu tức hắn trong lúc này. Uyển Uyển chẳng thèm để ý đến hắn xoay người biến mất trong căn phòng. Khi nàng rời khỏi Vô Tình cảm nhận Tâm can hỗn loạn không rõ do tức giận hay do nàng rời đi. Hắn chỉ cảm thấy ngòn ngọt ở cổ họng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình hắn lảo đảo rồi ý thức bị bóng tối nuốt mất.
Vài ngày trôi qua cũng không thấy Uyển uyển xuất hiện, thế nhưng thần y mà nàng mời vẫn đến chăm sóc hắn. Sáng nay hắn mới biết kẻ đột nhập Quân cơ các thật sự không liên quan đến nàng. Nàng xuất hiện khiến tâm tình hắn đảo điên bát nhào, nàng không đến tâm tư hắn càng tệ hơn. Vì sao một kẻ trước nay luôn bình tĩnh, Địch đến không loạn, sinh tử không nao núng nay lại cảm thấy không yên chỉ vì một tiểu yêu nữ.
Chương 9: Ra Trận
Thật ra Uyển Uyển chưa từng rời khỏi hắn, nàng sợ sự xuất hiện của mình sẽ lại chọc giận hắn. Nhưng hôm nay thực sự nàng không thể nhịn nổi nữa rồi, chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà muốn đem nửa mạng số nàng thật vất vả cứu về chạy ra chiến trường. Nhìn Hắn điều Trận trên sa trường khiến tâm nàng co rút từng hồi. Khi Thân Hình kia lung lay theo gió phun ra một búng máu tươi chỉ chờ ngã xuống Uyển Uyển lao ra đỡ lấy hắn.
Uyển uyển thay hắn điều trận pháp gì gì đó thế như dường như nàng lại trở thành miếng mồi ngon cho trận pháp
- Yêu nữ…đừng làm càn…Vô Tình Tức giận quát một tiếng. Không hiểu vì lẽ gì nhìn thấy nàng hắn lại cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng lại nghĩ đây là chiến trường thì vui vẻ kia lại thay ngay bằng tức giận.
- Vậy thì chàng dạy ta là được. Uyển uyển giận dữ nhìn hắn, nàng chỉ muốn giúp thế nhưng hắn vừa gặp đã mắng khiến nàng ấm ức.
- Dời tay về chỗ này…còn có người hơi nghiêng về hướng này một chút…Bàn tay hắn nắm lấy tay nàng đặt lên vị trí lá cờ. Thân mình hắn dựa sát vào nàng dùng chút lực điều chỉnh độ nghiệng thích hợp cho vị trí điều trận. Uyển Uyển hơi kinh ngạc vì hành động thân mật kia của hắn, nàng có chút luống cuống chân tay, tim đập loạn cả lên. Thế nhưng dường như chỉ dẫn xong bàn tay kia không có ý định buông tay nàng ra, ngay cả thân hình kia cũng không có ý định rời xa thân thể nàng. Uyển Uyển cảm thấy có gì đó không ổn, khi nàng nhìn kỹ lại thì ra hắn đã hôn mê từ khi nào, thân mình đổ rạt trên thân nàng.
Thì ra hắn vì không còn sức để giảng giải cùng nàng nữa nên mới cầm tay chỉ việc. Uyển Uyển khẽ lắc mình nhích sang bên để Đoạn Vô Tình dễ dàng dựa vào nàng. Nhưng cũng vì hành động đó mà một mũi tên bay về phía nàng sượt qua vai khiến đôi vai kia rỉ máu.
Khi Vô Tình tỉnh dậy hắn nhận ra mình đang ở trong quân trướng. Uyển Uyển ở bên cạnh đang khó nhọc bôi dược lên viết thương trên bả vai. Hắn bước đến giúp nàng, vừa nhìn thấy vết thương hắn khẽ nhíu mày.
- Đến đây làm gì…ta không mượn nàng xen vào việc của ta…Hắn gằn giọng bực tức. Hắn tức giận không rõ vì thấy nàng phiền hay do nàng vì hắn mà bị thương.
- Chàng là phu quân của ta đương nhiên trợ giúp chàng là việc thê tử ta nên làm…Chàng lo cho ta sao ? Phu quân… ?
- Câm miệng yêu nữ…Hắn bối rối không thôi…Khuôn mặt trắng bệch kia có chút điểm hồng trên hai gò má. Thế nhưng vẻ bối rồi thẹn thùng kia Uyển uyển không thể nhìn thấy được vì hắn hiện đang đứng phía sau lưng nàng. Nàng mím chặt môi cố nhịn xuống uất ức trong lòng…
Yên lặng hồi lâu Vô Tình mở miệng phá vỡ không khí ngột ngạt này
- Trở về đi…Khi nào chiến sự kết thúc lúc đó chúng ta sẽ đến nói đến việc này. Hắn thở dài một hơi rồi nói, hắn thực sự không muốn thấy nàng lại vì hắn mà bị thương nữa.
- Ta không thích….vậy ta sẽ theo chàng đến khi chiến sự kết thúc…Nàng lo cho mạng sống của hắn hơn là sợ hắn đổi ý….với nửa sinh mạng kia thì nàng thực sự không muốn trở thành quả phụ.
- Yêu Nữ sao nàng không nói lý chút nào thế…có thể nghe lời ta một chút hay không hả ?…Vô tình thực sự nổi giận…Vì sao nàng cứ như trẻ con ngang bướng chỉ thích làm theo ý mình như thế. Nơi đây là chiến trường, mọi nguy hiểm luôn vây quanh trùng điệp, hắn không muốn lại nhìn thấy nàng bị thương.
- Chàng chỉ là ngứa mắt ta thôi mà ta đi là được….Uyển uyển nhún mình biến mất khỏi quân trướng khiến Vô tình bỗng nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Chẳng phải là hắn bảo nàng đi đó sao…nhưng sao khi nàng thực sự đi hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy ?Lắc đầu một cái Vô Tình bỏ qua những tình cảm phiền phức ngổn ngang kia sang một bên mà chú tâm vào trận chiến.
Chiến sự diễn ra hết sức ác liệt, đã có lúc bọn họ tưởng chừng mất đi Trầm tướng quân. Trầm Tướng quân chính là người khiến hắn kính phục nhất thế nên dù chỉ còn nửa cái mạng hắn cũng muốn theo sát ngài cùng ngài vào sinh ra tử. thế nhưng ngài vì thương thế và sức khỏe của hắn cứ muốn đuổi hắn về tướng quân phủ dưỡng bệnh khiến hắn ấm ức.
- Tướng quân ta thà chết chứ không về nhà…hay ngài xử chém ta luôn đi còn hơn bắt ta về nhà nằm dưỡng bệnh… Vô Tình tức tối nói. Đang nổi giận đến ngút trời thì bỗng nhiên Uyển Uyển từ đâu nhảy phắt ra ôm chầm lấy hắn.
Trầm Thiên nhẹ nhàng day day trán vừa bực vừa buồn cười. Nhìn phó tướng của mình Đoạn Vô Tình đang lôi kéo với giáo chủ ngũ độc giáo.
- Trầm tướng quân, Uyển Uyển ta sẽ chịu trách nhiệm với phó tướng của ngươi. Dù là nhầm lẫn nhưng chàng đã thành nam nhân của ta.Cũng vì ta chàng mới còn nửa cái mạng như hiện giờ vì thế đánh giặc gì gì đó do ta gánh là được rồi. Uyển Uyển nàng đường đường là giáo chủ Ngũ độc giáo, dù rằng làm việc có chút cổ quái thích theo ý mình nhưng tính trách nhiệm rất cao.
- Ai cần nàng chịu trách nhiệm với ta…nàng đứng sang một bên đi…khụ…khụ…Vô Tình ở một bên gào thét. Tức giận đến mức đỏ hết cả mặt. Hắn cảm thấy thật mất mặt, đại ca nhất định sẽ cười hắn chết thôi.
- Dạ phu quân…Lâm Uyển Uyển khép nép thu lại khí thế mới rồi, lại vuốt lưng cho hắn. Đoạn Vô Tình khẽ liếc nàng một cái rồi nó
- Quân doanh không thể có phụ nữ…Nàng về Ngũ độc giáo trước, đánh trận xong ta sẽ đến đó. Chẳng phải ta đã hứa rồi sao? Hắn sẽ không nuốt lời nàng làm gì mà cứ quấn lấy hắn.
- Vậy nàng ta thì sao? Nàng ta không phải nữ nhân thì là gì? Uyển Uyển không chịu thua thiệt chỉ về phía Mộng Nguyệt tỏ ý thù địch. Bởi nàng biết nàng ta đang giành mất vị trí của tỷ muội tốt của nàng, nên cũng không mấy có cảm tình tốt gì với nàng ấy.Nhưng mà nể mặt cái tử kiếp kia cũng nể mặt ca ca nàng sẽ không tính toán nữa
Vô Tình liếc xéo nàng một cái nói
- Nàng ấy là phu nhân tướng quân. Tướng quân bận việc chinh chiến không có thời gian tổ chức hỷ sự nên phải phiền phu nhân cùng theo ra sa trường. Hắn quả thật không hiểu vì sao phải cùng nàng giải thích.
- Ồ vậy ta cùng chàng cũng tổ chức hỷ sự đi như thế ta có thể ở lại rồi phải không? Nàng nói giống như đang bàn thời thiết hôm nay thế nào không một chút tỏ vẻ quan trọng như cưới gả là chuyện ngày nào cũng có thể tổ chức không quan trọng.
- Hừ ta nói sẽ lấy nàng khi nào? Đoạn Vô Tình tức giận nghiến răng nghiến lợi gầm thét. Hắn tức giận cũng không rõ nàng muốn lấy hắn là do yêu thương hay do muốn hoàn thành nhanh cái tâm nguyện kia. Càng tức giận vì câu nói chịu trách nhiệm kia của nàng. Hôn sự là việc cả đời người sao nàng có thể dễ dàng nói ra như thế. Trầm Thiên cảm thấy xem ra tên huynh đệ kia đã gặp đúng người rồi, suốt những năm qua hắn cũng c
QUAY LẠI- Nói…nàng là gian tế của nước nào phái đến…Vô Tình nghiến răng nghiến lợi tức giận quát lớn. Dù biết nàng là kẻ hạ dược cũng không khiến hắn tức giận vì hắn luôn cho rằng có lẽ nàng là kẻ tùy hứng. Bởi hắn đã từng gặp nàng ở thanh lâu nên cũng không lạ lắm mức độ tùy hứng của nữ tử này.
Hắn biết nàng vì muốn tìm một phu quân theo di nguyện của giáo chủ đời trước nên mới bày ra nhiều trò như thế. Hắn sở dĩ biết được việc đó cũng bởi sau khi nàng đánh hắn một chưởng rồi đùng đùng bỏ đi, một kẻ đến cho hắn uống thứ dược gì đó. Bà ta vừa đút thuốc vừa lầm bầm một mình. Tuy hắn không thể mở mắt ra lúc đó, nhưng hắn nghe hết những lầm bầm kia. Qua đó hắn biết được mục đích tuyển phu quân của nàng. Tuy vậy hắn cũng không hề ghét nàng, hắn từng nghĩ có khi hắn có thể làm vị phu quân kia của nàng cũng không hề gì.
Nhưng đêm qua khi nàng lệ rơi đầy mặt trong lúc ngủ, còn gọi tên một nam nhân khác khiến hắn như muốn điên lên. Phải cố lắm hắn mới nén mình không lao đến lay tỉnh nàng hỏi cho rõ ràng. Vì cái gì trong tâm đã có hình bóng nam nhân khác lại vẫn muốn lên giường cùng hắn. Vì cái gì vẫn cứ quấn lấy hắn không buông khiến tâm hắn hỗn loạn.
Sáng ra, khi nghe binh sĩ bẩm báo, vào cái đêm họ bị hạ dược có kẻ đã xông vào trận.Tuy bọn họ không thiệt hại gì, nhưng hắn biết mục đích kẻ kia đến là thăm dò quân tình. Sự việc kia chỉ là trùng hợp hay tất cả đều do sắp xếp từ nàng. Nàng đã có ý trung nhân thế như lại dây dưa cùng hắn, giải thích duy nhất chỉ có thể là nàng muốn dùng hắn để che đậy ý đồ thực sự của mình. Chỉ nghĩ đến đây cũng khiến hắn bị nhấn chìm trong lửa giận.
- Gian tế ?Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Vô Tình ánh mắt mù mịt
- Đêm toàn bộ tướng quân phủ bị hạ xuân dược đã có kẻ đột nhập Quân cơ các. Sao có thể trùng hợp như vậy ? Vô Tình Rít qua từng kẽ răng trong giận dữ. Hắn chưa từng giận như vậy, giận bản thân mình bị nàng đem ra làm chò chơi, giận nàng lừa gạt hắn.
- Ta không biết chuyện này…Nàng lớn giọng thanh minh mà không nhận ra trước nay hành động của nàng dù có bị ai hiểu lầm nàng cũng chưa từng quan tâm chứ đừng nói đến phải giải thích với kẻ khác.
- Yêu nữ nàng còn dám chối…Mọi việc không thể trùng hợp đến như vậy. Gân xanh hằn lên tức giận, Vô Tình cũng hét lên. Nếu nói nàng chưa có ý trung nhân rồi bào hắn mọi việc chẳng qua là trùng hợp hắn còn có thể tin thế nhưng …Nhưng sự việc như vậy bảo hắn sao có thể tin nàng.
- Ha…ha…Đoạn Vô Tình, Lâm Uyển uyển ta xưa nay làm gì chưa bao giờ phủ nhận hay không dám nhận…Phải…ta đúng là yêu nữ. Giáo chủ ma giáo mà…còn sợ chàng gọi là yêu nữ sao ?Ha..ha..ha…Uyển Uyển cười lớn nhưng trong tâm nàng thật sự cảm thấy đắng vô cùng…vì sao cả thiên hạ gọi nàng là yêu nữ nàng không để ý. Nhưng hắn gọi nàng là yêu nữ nàng lại thấy khó nghe đến vậy.
Thấy hắn tức giận, lại nhìn ra sức khỏe hắn không tốt, dù không cam tâm nàng cũng không muốn tiếp tục trêu tức hắn trong lúc này. Uyển Uyển chẳng thèm để ý đến hắn xoay người biến mất trong căn phòng. Khi nàng rời khỏi Vô Tình cảm nhận Tâm can hỗn loạn không rõ do tức giận hay do nàng rời đi. Hắn chỉ cảm thấy ngòn ngọt ở cổ họng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình hắn lảo đảo rồi ý thức bị bóng tối nuốt mất.
Vài ngày trôi qua cũng không thấy Uyển uyển xuất hiện, thế nhưng thần y mà nàng mời vẫn đến chăm sóc hắn. Sáng nay hắn mới biết kẻ đột nhập Quân cơ các thật sự không liên quan đến nàng. Nàng xuất hiện khiến tâm tình hắn đảo điên bát nhào, nàng không đến tâm tư hắn càng tệ hơn. Vì sao một kẻ trước nay luôn bình tĩnh, Địch đến không loạn, sinh tử không nao núng nay lại cảm thấy không yên chỉ vì một tiểu yêu nữ.
Chương 9: Ra Trận
Thật ra Uyển Uyển chưa từng rời khỏi hắn, nàng sợ sự xuất hiện của mình sẽ lại chọc giận hắn. Nhưng hôm nay thực sự nàng không thể nhịn nổi nữa rồi, chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà muốn đem nửa mạng số nàng thật vất vả cứu về chạy ra chiến trường. Nhìn Hắn điều Trận trên sa trường khiến tâm nàng co rút từng hồi. Khi Thân Hình kia lung lay theo gió phun ra một búng máu tươi chỉ chờ ngã xuống Uyển Uyển lao ra đỡ lấy hắn.
Uyển uyển thay hắn điều trận pháp gì gì đó thế như dường như nàng lại trở thành miếng mồi ngon cho trận pháp
- Yêu nữ…đừng làm càn…Vô Tình Tức giận quát một tiếng. Không hiểu vì lẽ gì nhìn thấy nàng hắn lại cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng lại nghĩ đây là chiến trường thì vui vẻ kia lại thay ngay bằng tức giận.
- Vậy thì chàng dạy ta là được. Uyển uyển giận dữ nhìn hắn, nàng chỉ muốn giúp thế nhưng hắn vừa gặp đã mắng khiến nàng ấm ức.
- Dời tay về chỗ này…còn có người hơi nghiêng về hướng này một chút…Bàn tay hắn nắm lấy tay nàng đặt lên vị trí lá cờ. Thân mình hắn dựa sát vào nàng dùng chút lực điều chỉnh độ nghiệng thích hợp cho vị trí điều trận. Uyển Uyển hơi kinh ngạc vì hành động thân mật kia của hắn, nàng có chút luống cuống chân tay, tim đập loạn cả lên. Thế nhưng dường như chỉ dẫn xong bàn tay kia không có ý định buông tay nàng ra, ngay cả thân hình kia cũng không có ý định rời xa thân thể nàng. Uyển Uyển cảm thấy có gì đó không ổn, khi nàng nhìn kỹ lại thì ra hắn đã hôn mê từ khi nào, thân mình đổ rạt trên thân nàng.
Thì ra hắn vì không còn sức để giảng giải cùng nàng nữa nên mới cầm tay chỉ việc. Uyển Uyển khẽ lắc mình nhích sang bên để Đoạn Vô Tình dễ dàng dựa vào nàng. Nhưng cũng vì hành động đó mà một mũi tên bay về phía nàng sượt qua vai khiến đôi vai kia rỉ máu.
Khi Vô Tình tỉnh dậy hắn nhận ra mình đang ở trong quân trướng. Uyển Uyển ở bên cạnh đang khó nhọc bôi dược lên viết thương trên bả vai. Hắn bước đến giúp nàng, vừa nhìn thấy vết thương hắn khẽ nhíu mày.
- Đến đây làm gì…ta không mượn nàng xen vào việc của ta…Hắn gằn giọng bực tức. Hắn tức giận không rõ vì thấy nàng phiền hay do nàng vì hắn mà bị thương.
- Chàng là phu quân của ta đương nhiên trợ giúp chàng là việc thê tử ta nên làm…Chàng lo cho ta sao ? Phu quân… ?
- Câm miệng yêu nữ…Hắn bối rối không thôi…Khuôn mặt trắng bệch kia có chút điểm hồng trên hai gò má. Thế nhưng vẻ bối rồi thẹn thùng kia Uyển uyển không thể nhìn thấy được vì hắn hiện đang đứng phía sau lưng nàng. Nàng mím chặt môi cố nhịn xuống uất ức trong lòng…
Yên lặng hồi lâu Vô Tình mở miệng phá vỡ không khí ngột ngạt này
- Trở về đi…Khi nào chiến sự kết thúc lúc đó chúng ta sẽ đến nói đến việc này. Hắn thở dài một hơi rồi nói, hắn thực sự không muốn thấy nàng lại vì hắn mà bị thương nữa.
- Ta không thích….vậy ta sẽ theo chàng đến khi chiến sự kết thúc…Nàng lo cho mạng sống của hắn hơn là sợ hắn đổi ý….với nửa sinh mạng kia thì nàng thực sự không muốn trở thành quả phụ.
- Yêu Nữ sao nàng không nói lý chút nào thế…có thể nghe lời ta một chút hay không hả ?…Vô tình thực sự nổi giận…Vì sao nàng cứ như trẻ con ngang bướng chỉ thích làm theo ý mình như thế. Nơi đây là chiến trường, mọi nguy hiểm luôn vây quanh trùng điệp, hắn không muốn lại nhìn thấy nàng bị thương.
- Chàng chỉ là ngứa mắt ta thôi mà ta đi là được….Uyển uyển nhún mình biến mất khỏi quân trướng khiến Vô tình bỗng nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Chẳng phải là hắn bảo nàng đi đó sao…nhưng sao khi nàng thực sự đi hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy ?Lắc đầu một cái Vô Tình bỏ qua những tình cảm phiền phức ngổn ngang kia sang một bên mà chú tâm vào trận chiến.
Chiến sự diễn ra hết sức ác liệt, đã có lúc bọn họ tưởng chừng mất đi Trầm tướng quân. Trầm Tướng quân chính là người khiến hắn kính phục nhất thế nên dù chỉ còn nửa cái mạng hắn cũng muốn theo sát ngài cùng ngài vào sinh ra tử. thế nhưng ngài vì thương thế và sức khỏe của hắn cứ muốn đuổi hắn về tướng quân phủ dưỡng bệnh khiến hắn ấm ức.
- Tướng quân ta thà chết chứ không về nhà…hay ngài xử chém ta luôn đi còn hơn bắt ta về nhà nằm dưỡng bệnh… Vô Tình tức tối nói. Đang nổi giận đến ngút trời thì bỗng nhiên Uyển Uyển từ đâu nhảy phắt ra ôm chầm lấy hắn.
Trầm Thiên nhẹ nhàng day day trán vừa bực vừa buồn cười. Nhìn phó tướng của mình Đoạn Vô Tình đang lôi kéo với giáo chủ ngũ độc giáo.
- Trầm tướng quân, Uyển Uyển ta sẽ chịu trách nhiệm với phó tướng của ngươi. Dù là nhầm lẫn nhưng chàng đã thành nam nhân của ta.Cũng vì ta chàng mới còn nửa cái mạng như hiện giờ vì thế đánh giặc gì gì đó do ta gánh là được rồi. Uyển Uyển nàng đường đường là giáo chủ Ngũ độc giáo, dù rằng làm việc có chút cổ quái thích theo ý mình nhưng tính trách nhiệm rất cao.
- Ai cần nàng chịu trách nhiệm với ta…nàng đứng sang một bên đi…khụ…khụ…Vô Tình ở một bên gào thét. Tức giận đến mức đỏ hết cả mặt. Hắn cảm thấy thật mất mặt, đại ca nhất định sẽ cười hắn chết thôi.
- Dạ phu quân…Lâm Uyển Uyển khép nép thu lại khí thế mới rồi, lại vuốt lưng cho hắn. Đoạn Vô Tình khẽ liếc nàng một cái rồi nó
- Quân doanh không thể có phụ nữ…Nàng về Ngũ độc giáo trước, đánh trận xong ta sẽ đến đó. Chẳng phải ta đã hứa rồi sao? Hắn sẽ không nuốt lời nàng làm gì mà cứ quấn lấy hắn.
- Vậy nàng ta thì sao? Nàng ta không phải nữ nhân thì là gì? Uyển Uyển không chịu thua thiệt chỉ về phía Mộng Nguyệt tỏ ý thù địch. Bởi nàng biết nàng ta đang giành mất vị trí của tỷ muội tốt của nàng, nên cũng không mấy có cảm tình tốt gì với nàng ấy.Nhưng mà nể mặt cái tử kiếp kia cũng nể mặt ca ca nàng sẽ không tính toán nữa
Vô Tình liếc xéo nàng một cái nói
- Nàng ấy là phu nhân tướng quân. Tướng quân bận việc chinh chiến không có thời gian tổ chức hỷ sự nên phải phiền phu nhân cùng theo ra sa trường. Hắn quả thật không hiểu vì sao phải cùng nàng giải thích.
- Ồ vậy ta cùng chàng cũng tổ chức hỷ sự đi như thế ta có thể ở lại rồi phải không? Nàng nói giống như đang bàn thời thiết hôm nay thế nào không một chút tỏ vẻ quan trọng như cưới gả là chuyện ngày nào cũng có thể tổ chức không quan trọng.
- Hừ ta nói sẽ lấy nàng khi nào? Đoạn Vô Tình tức giận nghiến răng nghiến lợi gầm thét. Hắn tức giận cũng không rõ nàng muốn lấy hắn là do yêu thương hay do muốn hoàn thành nhanh cái tâm nguyện kia. Càng tức giận vì câu nói chịu trách nhiệm kia của nàng. Hôn sự là việc cả đời người sao nàng có thể dễ dàng nói ra như thế. Trầm Thiên cảm thấy xem ra tên huynh đệ kia đã gặp đúng người rồi, suốt những năm qua hắn cũng c
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu802/4856