Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
iều này chỉ xảy ra sau khi đã ly hôn, Phùng Hy than thầm trong lòng. Từ nay trở đi, cô chỉ còn có một mình.
Nhưng ít nhất, hôm nay vẫn có một người đàn ông dắt tay cô trở về nhà.
Lặng lẽ lên lầu, Phùng Hy cúi đầu thay dép nói: “Đại Vĩ, ngày mai em sẽ đi tìm nhà, đồ đạc tạm thời để trong nhà, ngày mai nếu như không tìm được căn nào phù hợp, em sẽ ra khách sạn ở. Em sẽ cố gắng chuyển đi sớm… nhé!”.
Điền Đại Vĩ bất ngờ bế cô vào phòng ngủ. Phùng Hy luống cuống ôm cổ anh ta. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn, nụ cười trên khóe miệng và cái mím môi của Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy không quen, đang định nói gì thì cô đã bị anh ta ném xuống giường.
Không đợi cô ngồi dậy, Điền Đại Vĩ đã nằm đè lên, tay chống xuống giường nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên lạnh giá. Trong đôi mắt đẹp đó toát lên vẻ phẫn nộ đến cực độ: “Tất cả mọi người - bạn của cô, bạn của tôi, người trong gia đình cô, người trong gia đình tôi, cô có thể để cho tất cả mọi người biết tôi không đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không muốn để cho anh ta biết cô sống không hạnh phúc, đúng không?”
Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ, thấy lạ lẫm vô cùng, yêu nhau hai năm, cưới nhau năm năm, Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô đưa tay đẩy Điền Đại Vĩ, vẻ mặt chùng xuống nói: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Điền Đại Vĩ không nhúc nhích, để mặc cho tay Phùng Hy đẩy lên ngực anh ta. Anh cảm thấy ngực như muốn vỡ tung, cảm giác chỉ muốn hét lên một tiếng, hét cho thỏa nỗi tức giận.
Cô giỏi giang hơn anh. Lúc mới quen nhau, anh thấy tự hào vì có người bạn gái như thế, bạn bè khen một câu “người yêu cậu xinh thật” là anh thấy đắc ý.
Đợi đến khi kết hôn, cô vẫn giỏi giang hơn anh. Đầu óc cô bình tĩnh, giải quyết mọi việc đều quyết đoán, cô kiếm nhiều tiền hơn anh. Nhưng dần dần, anh cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu này lại không thể nói ra lời. Anh cảm thấy thực ra cô không hề cần anh. Anh cho được cô cái gì? Thậm chí ngay cả việc vào bếp nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cô đều làm giỏi hơn anh. Cô chỉ cần gương mặt, thân hình của anh hay sao? Mang ra ngoài để người khác biết cô tìm được một người chồng đẹp trai hay sao?
Điền Đại Vĩ nhìn Phùng Hy, nghiêng sang một bên cười gằn. Xem xem, anh đã đoán đúng rồi, trong trái tim cô luôn ẩn giấu một người đàn ông. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó, hóa ra trước đây cô lại có một người bạn trai giỏi giang đến như vậy! Bề ngoài không xấu hơn anh, lại giàu có hơn anh! Điền Đại Vĩ cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, giống như việc đã tìm ra lý do thích hợp nhất cho việc ly hôn.
Điền Đại Vĩ khẽ cười: “Lẽ nào không phải hay sao? Nếu hôm nay không phải là anh ta, e rằng cô sẽ để cho mọi người trong công ty cô đều biết cô đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng về việc ấy! Việc gì phải cười nói giả tạo như vậy? Những gì tôi thể hiện đều hợp ý cô chứ?”.
Phùng Hy sững người trong hai giây, không muốn nói chuyện này với Điền Đại Vĩ nữa, cô chống tay định ngồi dậy.
Điền Đại Vĩ khẽ dùng lực đẩy cô ngã xuống giường, nói với vẻ mỉa mai: “Cô tưởng rằng tôi không biết gì à? Cô tưởng rằng tôi không biết chuyện cô có người yêu tên là Phụ Minh Ý ư? Rất không may là tôi đã nhìn thấy ảnh các người đi du lịch ở nhà Chi Hoa, tôi đã nhận ra anh ta”
“Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Điền Đại Vĩ, em và anh từ lúc yêu nhau đến cưới nhau cũng đã bảy năm rồi!” Đúng, Điền Đại Vĩ nói không sai, cô đã từng yêu Phụ Minh Ý, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi. Phùng Hy quay đầu đi không muốn nhắc lại.
Ai chẳng có kỷ niệm? Ai chẳng có tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt? Ai quy định người bạn trai đầu tiên buộc phải là người chồng sau này? Ai chẳng biết định luật mối tình đầu thường không thành công? Cô đã làm vợ người khác, đã bao năm trôi qua, nếu Phụ Minh Ý không đến làm việc ở công ty, Phùng Hy tưởng rằng suốt cuộc đời sẽ không gặp anh nữa.
Điền Đại Vĩ cười, chỉ tay lên mặt Phùng Hy, nói: “Cô tưởng rằng tôi không biết, năm xưa nếu không phải anh ta, cô cũng sẽ không lấy tôi gấp gáp như vậy đâu. Mẹ kiếp, tôi là vật thay thế của người ta!”
“Anh điên à!”, Phùng Hy tức đến nỗi lấy chân đá Điền Đại Vĩ, trong lòng như có một vết sẹo, nơi đã đóng vẩy lại bị đá mài xước ra, vết thương còn lớn hơn, đau hơn cả lúc đầu.
Cô đẩy Điền Đại Vĩ mạnh hơn và bi thương nghĩ những điều cô làm cho anh ta còn chưa đủ hay sau? Năm xưa đúng là cô muốn tìm người để lấy chồng, nhưng sau khi tìm được Điền Đại Vĩ, cô một lòng một dạ sống tốt với anh ta. Cô đã đối xử hết mình với Điền Đại Vĩ, thế vẫn còn chưa đủ hay sao? Cô kiếm tiền, cô dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, không kêu ca phàn nàn, anh ta chỉ việc ngồi hưởng thụ. Mãi cho đến một ngày, không nhịn nổi nữa cô liền đưa ra lời đề nghị với anh ta, muốn anh ta chia sẻ việc nhà, trách móc anh ta quan tâm chưa đủ, thế là anh ta chịu không nổi.
Đó là lần duy nhất Phùng Hy nổi cáu với Điền Đại Vĩ, sau đó, Điền Đại Vĩ đề nghị ly hôn. Cô khóc, anh ta nhìn cô với vẻ bình tĩnh. Anh ta nói với cô rằng: “Nếu cô không hài lòng về tôi thì còn sống với nhau làm gì?”
Vì một lần nổi cáu của cô mà anh ta có thể thốt ra hai chữ “ly hôn” một cách nhẹ nhàng. Phùng Hy không chịu, Điền Đại Vĩ đóng rầm cửa rồi bỏ đi, để Phùng Hy cảm thấy mình đã làm sai. Ba ngày sau Điền Đại Vĩ trở về, nói đã nghĩ kỹ rồi, kiên quyết đòi ly hôn. Cô khóc lóc cầu xin anh ta, giống như nói chuyện với tảng đá. Sau đó cô được điều tới bộ phận đấu thầu của tổng công ty và đi công tác khắp nơi trên cả nước, nửa năm sau, cô trở về nhà, Điền Đại Vĩ vẫn kiên quyết đòi ly hôn.
Anh ta chỉ quan tâm đến mình, không bao giờ nghĩ tới người khác, không nhượng bộ điều gì. Lẽ nào cô không được nổi cáu một chút hay sao? Nổi cáu một lần mà đã đòi ly hôn, kết quả là như vậy ư? Phùng Hy cảm thấy hai năm sống ly thân tựa như giai đoạn làm lành vết thương dài đằng đẵng, dần dần cô cảm thấy không còn cảm giác gì với Điền Đại Vĩ nữa, dần dần cô cũng đã có thể nói một cách bình tĩnh rằng, ly hôn thôi!
Anh ta đã trở thành chồng cũ của cô, Phùng Hy nghĩ, đã đến lúc cô phải ra đi rồi. Cô không muốn mình phải chịu thiệt thòi thêm một chút nào nữa.
Nghĩ đến đây, Phùng Hy nhổm người dậy. Điền Đại Vĩ đè người xuống, Phùng Hy không cựa quậy được nữa.
Điền Đại Vĩ hừ một tiếng rồi túm chặt tay cô, đưa tay ra cởi quần áo cô. Phùng Hy chợt như chợt bừng tỉnh, cô hét lớn: “Anh bỏ tôi ra. Chúng ta đã chia tay rồi, Điền Đại Vĩ! Chúng ta đã ly hôn rồi!”
“Cô đi kiện đi, kiện tôi hiếp dâm cô!” Câu nói “chúng ta đã ly hôn rồi” làm Điền Đại Vĩ nổi giận. Trước đây cô không bao giờ có thái độ như thế này, cô chỉ biết khóc, chỉ biết túm lấy anh ta để cầu xin. Hiện giờ tại sao cô lại biến thành như thế này? Điền Đại Vĩ trợn mắt nhìn Phùng Hy với vẻ hằn học. Đã ba năm rưỡi nay anh ta không hề động vào cô, men rượu khiến anh ta trở nên hung hăng, anh ta giật mạnh thắt lưng da của Phùng Hy, gắng sức kéo quần cô ra.
Phùng Hy hét lên thất thanh, quay đầu cắn Điền Đại Vĩ, cô không thể ngờ rằng, thực sự không thể ngờ rằng, đêm đầu tiên sau khi ly hôn, Điền Đại Vĩ thực sự muốn hãm hiếp cô.
“Điền Đại Vĩ, anh buông tôi ra, anh là đồ khốn nạn!”. Phùng Hy bị Điền Đại Vĩ kẹp chặt, mắt nhìn Điền Đại Vĩ cởi phăng quần áo của mình mà không làm gì được, cô gầm lên, nước mắt tuôn ra như suối.
Trong lòng Điền Đại Vĩ chỉ có một nỗi đau, một nỗi căm phẫn không kể sao cho hết. Cô dám chửi anh? Anh đã quên rồi, quên bao cảnh Phùng Hy nựng anh. Anh đã quên rồi, do anh không cần cô, không yêu cô, do anh không động vào cô, do anh ép cô phải ly hôn. Anh chỉ muốn chiếm hữu cô, trong đầu anh như có ngọn lửa đang cháy rừng rực, lý trí đã bị men rượu và nỗi phẫn nộ choán sạch rồi.
“Đừng!”, Phùng Hy ra sức giãy giụa, nhưng đổi lại chỉ khiến Điền Đại Vĩ kẹp chặt hơn.
“Cô hét đi! Cô gọi Phụ Minh Ý đến cứu cô đi!”
“Điền Đại Vĩ, anh là kẻ vô liêm sỉ!”, Phùng Hy hét lớn.
Ly hôn, Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc… tất cả mọi việc trong ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô, mọi suy nghĩ của Phùng Hy trong phút chốc bùng phát, bất chấp bàn tay đang bị vặn đau đớn, cô gắng sức giãy giụa.
Làm sao cô có thể địch nổi với Điền Đại Vĩ, chẳng mấy chốc cô đã bị Điền Đại Vĩ lột hết quần áo và đè xuống dưới giường.
“Đại Vĩ, anh đừng làm như vậy...”. Phùng Hy khóc nấc, dù vẫn giãy giụa nhưng không còn đủ sức nữa. Cô lại quay sang cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đừng tàn nhẫn như vậy.
Điền Đại Vĩ lật người cô xuống, không để cho cô có thời gian chuẩn bị, một nhát đưa ngay vào từ phía sau. Đã hơn ba năm Phùng Hy và Điền Đại Vĩ không làm chuyện ấy. Cô cảm thấy mình như bị xé nát, trước mắt là gương mặt rõ nét của Phụ Minh Ý. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, trong khi cơ thể như bị dao đâm, nghiền nát khiến thịt máu nhầy nhụa.
Phùng Hy cắn chặt gối, cố kìm nén mọi cảm giác đau đớn, mặt áp chặt xuống giường, tự nói với mình rằng, chịu đựng, cố gắng chịu đựng đến ngày mai là ra đi rồi.
Đúng lúc này Điền Đại Vĩ lại lật ngược cô lại, nhìn thấy vẻ căm hận trong mắt cô, sắc mặt tái xanh đẫm nước mắt, cười gằn nói: “Người tình cũ đã trở lại, ly hôn rồi cô có thể đi tìm anh ta một lần nữa, tuyệt biết bao! Tuy nhiên, gái ba mươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa, Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Tại sao lại làm vợ anh ta? Tại sao đến hôm nay mới phát hiện ra mình lấy phải một gã súc sinh! Phùng Hy nghiến răng, gằn từng tiếng: “Anh muốn làm thì làm nhanh lên, tôi không nợ anh, Phùng Hy tôi chưa bao giờ có lỗi gì với anh!”.
Bốp! Điền Đại Vĩ tát cô một cái, Phùng Hy thấy mắt tối sầm, loạng choạng ngã vật xuống giường.
Với tất cả nỗi bực dọc, căm hận, Điền Đại Vĩ như dùng dao đâm cô, mỗi nhát một sâu, không chút nhẹ nhàng, không chút thương tiếc.
Cô chỉ trợn trừng mắt nhìn anh ta, bên tai là tiếng hét của Điền Đại Vĩ, “Cô cứ nhịn đi, giỏi thì cứ nhịn đi đừng hét”.
Môi bị cắn bật máu, chẳng mấy chốc mùi tanh của máu lan khắp vòm miệng, Phùng Hy cố gắng nuốt vào, nghiến chặt răng, không kêu ca tiếng nào.
Tận đến khi trời sáng, Điền Đại Vĩ mới trút hết được nỗi căm hận của mình.
Điền Đại Vĩ vừa rút ra, Phùng Hy liền dùng mọi sức lực nhổm dậy, ngẩng cao đầu hỏi anh ta: “Hai chúng ta hết rồi chứ! Tôi có thể đi được chưa?”.
Điền Đại Vĩ không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Hy rồi đột nhiên bật cười. Anh rút ra một điếu thuốc tựa vào đầu giường chậm rãi châm lửa. Ánh sáng lờ mờ của buổi sáng chiếu lên người Phùng Hy, Điền Đại Vĩ nói với vẻ bất cần: “Tối qua nhìn không rõ, ban ngày mới phát hiện, hóa ra tôi đã làm tình với một con lợn suốt cả đêm. Cô nhìn đám thịt trên người cô mà xem, thế mà tôi cũng chịu được. Hai bên tự thông báo cho nhà biết đi, đừng để mẹ cô khóc lóc tìm đến đây! Một bàn tay vỗ không thể kêu được, cả hai chúng ta đều muốn chia tay”.
Phùng Hy coi như không biết gì, cô mở mắt ra, đôi chân run rẩy, đi ra khỏi phòng ngủ trong tư thế không có gì trên ngư
QUAY LẠINhưng ít nhất, hôm nay vẫn có một người đàn ông dắt tay cô trở về nhà.
Lặng lẽ lên lầu, Phùng Hy cúi đầu thay dép nói: “Đại Vĩ, ngày mai em sẽ đi tìm nhà, đồ đạc tạm thời để trong nhà, ngày mai nếu như không tìm được căn nào phù hợp, em sẽ ra khách sạn ở. Em sẽ cố gắng chuyển đi sớm… nhé!”.
Điền Đại Vĩ bất ngờ bế cô vào phòng ngủ. Phùng Hy luống cuống ôm cổ anh ta. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn, nụ cười trên khóe miệng và cái mím môi của Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy không quen, đang định nói gì thì cô đã bị anh ta ném xuống giường.
Không đợi cô ngồi dậy, Điền Đại Vĩ đã nằm đè lên, tay chống xuống giường nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên lạnh giá. Trong đôi mắt đẹp đó toát lên vẻ phẫn nộ đến cực độ: “Tất cả mọi người - bạn của cô, bạn của tôi, người trong gia đình cô, người trong gia đình tôi, cô có thể để cho tất cả mọi người biết tôi không đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không muốn để cho anh ta biết cô sống không hạnh phúc, đúng không?”
Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ, thấy lạ lẫm vô cùng, yêu nhau hai năm, cưới nhau năm năm, Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô đưa tay đẩy Điền Đại Vĩ, vẻ mặt chùng xuống nói: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Điền Đại Vĩ không nhúc nhích, để mặc cho tay Phùng Hy đẩy lên ngực anh ta. Anh cảm thấy ngực như muốn vỡ tung, cảm giác chỉ muốn hét lên một tiếng, hét cho thỏa nỗi tức giận.
Cô giỏi giang hơn anh. Lúc mới quen nhau, anh thấy tự hào vì có người bạn gái như thế, bạn bè khen một câu “người yêu cậu xinh thật” là anh thấy đắc ý.
Đợi đến khi kết hôn, cô vẫn giỏi giang hơn anh. Đầu óc cô bình tĩnh, giải quyết mọi việc đều quyết đoán, cô kiếm nhiều tiền hơn anh. Nhưng dần dần, anh cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu này lại không thể nói ra lời. Anh cảm thấy thực ra cô không hề cần anh. Anh cho được cô cái gì? Thậm chí ngay cả việc vào bếp nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cô đều làm giỏi hơn anh. Cô chỉ cần gương mặt, thân hình của anh hay sao? Mang ra ngoài để người khác biết cô tìm được một người chồng đẹp trai hay sao?
Điền Đại Vĩ nhìn Phùng Hy, nghiêng sang một bên cười gằn. Xem xem, anh đã đoán đúng rồi, trong trái tim cô luôn ẩn giấu một người đàn ông. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó, hóa ra trước đây cô lại có một người bạn trai giỏi giang đến như vậy! Bề ngoài không xấu hơn anh, lại giàu có hơn anh! Điền Đại Vĩ cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, giống như việc đã tìm ra lý do thích hợp nhất cho việc ly hôn.
Điền Đại Vĩ khẽ cười: “Lẽ nào không phải hay sao? Nếu hôm nay không phải là anh ta, e rằng cô sẽ để cho mọi người trong công ty cô đều biết cô đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng về việc ấy! Việc gì phải cười nói giả tạo như vậy? Những gì tôi thể hiện đều hợp ý cô chứ?”.
Phùng Hy sững người trong hai giây, không muốn nói chuyện này với Điền Đại Vĩ nữa, cô chống tay định ngồi dậy.
Điền Đại Vĩ khẽ dùng lực đẩy cô ngã xuống giường, nói với vẻ mỉa mai: “Cô tưởng rằng tôi không biết gì à? Cô tưởng rằng tôi không biết chuyện cô có người yêu tên là Phụ Minh Ý ư? Rất không may là tôi đã nhìn thấy ảnh các người đi du lịch ở nhà Chi Hoa, tôi đã nhận ra anh ta”
“Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Điền Đại Vĩ, em và anh từ lúc yêu nhau đến cưới nhau cũng đã bảy năm rồi!” Đúng, Điền Đại Vĩ nói không sai, cô đã từng yêu Phụ Minh Ý, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi. Phùng Hy quay đầu đi không muốn nhắc lại.
Ai chẳng có kỷ niệm? Ai chẳng có tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt? Ai quy định người bạn trai đầu tiên buộc phải là người chồng sau này? Ai chẳng biết định luật mối tình đầu thường không thành công? Cô đã làm vợ người khác, đã bao năm trôi qua, nếu Phụ Minh Ý không đến làm việc ở công ty, Phùng Hy tưởng rằng suốt cuộc đời sẽ không gặp anh nữa.
Điền Đại Vĩ cười, chỉ tay lên mặt Phùng Hy, nói: “Cô tưởng rằng tôi không biết, năm xưa nếu không phải anh ta, cô cũng sẽ không lấy tôi gấp gáp như vậy đâu. Mẹ kiếp, tôi là vật thay thế của người ta!”
“Anh điên à!”, Phùng Hy tức đến nỗi lấy chân đá Điền Đại Vĩ, trong lòng như có một vết sẹo, nơi đã đóng vẩy lại bị đá mài xước ra, vết thương còn lớn hơn, đau hơn cả lúc đầu.
Cô đẩy Điền Đại Vĩ mạnh hơn và bi thương nghĩ những điều cô làm cho anh ta còn chưa đủ hay sau? Năm xưa đúng là cô muốn tìm người để lấy chồng, nhưng sau khi tìm được Điền Đại Vĩ, cô một lòng một dạ sống tốt với anh ta. Cô đã đối xử hết mình với Điền Đại Vĩ, thế vẫn còn chưa đủ hay sao? Cô kiếm tiền, cô dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, không kêu ca phàn nàn, anh ta chỉ việc ngồi hưởng thụ. Mãi cho đến một ngày, không nhịn nổi nữa cô liền đưa ra lời đề nghị với anh ta, muốn anh ta chia sẻ việc nhà, trách móc anh ta quan tâm chưa đủ, thế là anh ta chịu không nổi.
Đó là lần duy nhất Phùng Hy nổi cáu với Điền Đại Vĩ, sau đó, Điền Đại Vĩ đề nghị ly hôn. Cô khóc, anh ta nhìn cô với vẻ bình tĩnh. Anh ta nói với cô rằng: “Nếu cô không hài lòng về tôi thì còn sống với nhau làm gì?”
Vì một lần nổi cáu của cô mà anh ta có thể thốt ra hai chữ “ly hôn” một cách nhẹ nhàng. Phùng Hy không chịu, Điền Đại Vĩ đóng rầm cửa rồi bỏ đi, để Phùng Hy cảm thấy mình đã làm sai. Ba ngày sau Điền Đại Vĩ trở về, nói đã nghĩ kỹ rồi, kiên quyết đòi ly hôn. Cô khóc lóc cầu xin anh ta, giống như nói chuyện với tảng đá. Sau đó cô được điều tới bộ phận đấu thầu của tổng công ty và đi công tác khắp nơi trên cả nước, nửa năm sau, cô trở về nhà, Điền Đại Vĩ vẫn kiên quyết đòi ly hôn.
Anh ta chỉ quan tâm đến mình, không bao giờ nghĩ tới người khác, không nhượng bộ điều gì. Lẽ nào cô không được nổi cáu một chút hay sao? Nổi cáu một lần mà đã đòi ly hôn, kết quả là như vậy ư? Phùng Hy cảm thấy hai năm sống ly thân tựa như giai đoạn làm lành vết thương dài đằng đẵng, dần dần cô cảm thấy không còn cảm giác gì với Điền Đại Vĩ nữa, dần dần cô cũng đã có thể nói một cách bình tĩnh rằng, ly hôn thôi!
Anh ta đã trở thành chồng cũ của cô, Phùng Hy nghĩ, đã đến lúc cô phải ra đi rồi. Cô không muốn mình phải chịu thiệt thòi thêm một chút nào nữa.
Nghĩ đến đây, Phùng Hy nhổm người dậy. Điền Đại Vĩ đè người xuống, Phùng Hy không cựa quậy được nữa.
Điền Đại Vĩ hừ một tiếng rồi túm chặt tay cô, đưa tay ra cởi quần áo cô. Phùng Hy chợt như chợt bừng tỉnh, cô hét lớn: “Anh bỏ tôi ra. Chúng ta đã chia tay rồi, Điền Đại Vĩ! Chúng ta đã ly hôn rồi!”
“Cô đi kiện đi, kiện tôi hiếp dâm cô!” Câu nói “chúng ta đã ly hôn rồi” làm Điền Đại Vĩ nổi giận. Trước đây cô không bao giờ có thái độ như thế này, cô chỉ biết khóc, chỉ biết túm lấy anh ta để cầu xin. Hiện giờ tại sao cô lại biến thành như thế này? Điền Đại Vĩ trợn mắt nhìn Phùng Hy với vẻ hằn học. Đã ba năm rưỡi nay anh ta không hề động vào cô, men rượu khiến anh ta trở nên hung hăng, anh ta giật mạnh thắt lưng da của Phùng Hy, gắng sức kéo quần cô ra.
Phùng Hy hét lên thất thanh, quay đầu cắn Điền Đại Vĩ, cô không thể ngờ rằng, thực sự không thể ngờ rằng, đêm đầu tiên sau khi ly hôn, Điền Đại Vĩ thực sự muốn hãm hiếp cô.
“Điền Đại Vĩ, anh buông tôi ra, anh là đồ khốn nạn!”. Phùng Hy bị Điền Đại Vĩ kẹp chặt, mắt nhìn Điền Đại Vĩ cởi phăng quần áo của mình mà không làm gì được, cô gầm lên, nước mắt tuôn ra như suối.
Trong lòng Điền Đại Vĩ chỉ có một nỗi đau, một nỗi căm phẫn không kể sao cho hết. Cô dám chửi anh? Anh đã quên rồi, quên bao cảnh Phùng Hy nựng anh. Anh đã quên rồi, do anh không cần cô, không yêu cô, do anh không động vào cô, do anh ép cô phải ly hôn. Anh chỉ muốn chiếm hữu cô, trong đầu anh như có ngọn lửa đang cháy rừng rực, lý trí đã bị men rượu và nỗi phẫn nộ choán sạch rồi.
“Đừng!”, Phùng Hy ra sức giãy giụa, nhưng đổi lại chỉ khiến Điền Đại Vĩ kẹp chặt hơn.
“Cô hét đi! Cô gọi Phụ Minh Ý đến cứu cô đi!”
“Điền Đại Vĩ, anh là kẻ vô liêm sỉ!”, Phùng Hy hét lớn.
Ly hôn, Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc… tất cả mọi việc trong ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô, mọi suy nghĩ của Phùng Hy trong phút chốc bùng phát, bất chấp bàn tay đang bị vặn đau đớn, cô gắng sức giãy giụa.
Làm sao cô có thể địch nổi với Điền Đại Vĩ, chẳng mấy chốc cô đã bị Điền Đại Vĩ lột hết quần áo và đè xuống dưới giường.
“Đại Vĩ, anh đừng làm như vậy...”. Phùng Hy khóc nấc, dù vẫn giãy giụa nhưng không còn đủ sức nữa. Cô lại quay sang cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đừng tàn nhẫn như vậy.
Điền Đại Vĩ lật người cô xuống, không để cho cô có thời gian chuẩn bị, một nhát đưa ngay vào từ phía sau. Đã hơn ba năm Phùng Hy và Điền Đại Vĩ không làm chuyện ấy. Cô cảm thấy mình như bị xé nát, trước mắt là gương mặt rõ nét của Phụ Minh Ý. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, trong khi cơ thể như bị dao đâm, nghiền nát khiến thịt máu nhầy nhụa.
Phùng Hy cắn chặt gối, cố kìm nén mọi cảm giác đau đớn, mặt áp chặt xuống giường, tự nói với mình rằng, chịu đựng, cố gắng chịu đựng đến ngày mai là ra đi rồi.
Đúng lúc này Điền Đại Vĩ lại lật ngược cô lại, nhìn thấy vẻ căm hận trong mắt cô, sắc mặt tái xanh đẫm nước mắt, cười gằn nói: “Người tình cũ đã trở lại, ly hôn rồi cô có thể đi tìm anh ta một lần nữa, tuyệt biết bao! Tuy nhiên, gái ba mươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa, Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Tại sao lại làm vợ anh ta? Tại sao đến hôm nay mới phát hiện ra mình lấy phải một gã súc sinh! Phùng Hy nghiến răng, gằn từng tiếng: “Anh muốn làm thì làm nhanh lên, tôi không nợ anh, Phùng Hy tôi chưa bao giờ có lỗi gì với anh!”.
Bốp! Điền Đại Vĩ tát cô một cái, Phùng Hy thấy mắt tối sầm, loạng choạng ngã vật xuống giường.
Với tất cả nỗi bực dọc, căm hận, Điền Đại Vĩ như dùng dao đâm cô, mỗi nhát một sâu, không chút nhẹ nhàng, không chút thương tiếc.
Cô chỉ trợn trừng mắt nhìn anh ta, bên tai là tiếng hét của Điền Đại Vĩ, “Cô cứ nhịn đi, giỏi thì cứ nhịn đi đừng hét”.
Môi bị cắn bật máu, chẳng mấy chốc mùi tanh của máu lan khắp vòm miệng, Phùng Hy cố gắng nuốt vào, nghiến chặt răng, không kêu ca tiếng nào.
Tận đến khi trời sáng, Điền Đại Vĩ mới trút hết được nỗi căm hận của mình.
Điền Đại Vĩ vừa rút ra, Phùng Hy liền dùng mọi sức lực nhổm dậy, ngẩng cao đầu hỏi anh ta: “Hai chúng ta hết rồi chứ! Tôi có thể đi được chưa?”.
Điền Đại Vĩ không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Hy rồi đột nhiên bật cười. Anh rút ra một điếu thuốc tựa vào đầu giường chậm rãi châm lửa. Ánh sáng lờ mờ của buổi sáng chiếu lên người Phùng Hy, Điền Đại Vĩ nói với vẻ bất cần: “Tối qua nhìn không rõ, ban ngày mới phát hiện, hóa ra tôi đã làm tình với một con lợn suốt cả đêm. Cô nhìn đám thịt trên người cô mà xem, thế mà tôi cũng chịu được. Hai bên tự thông báo cho nhà biết đi, đừng để mẹ cô khóc lóc tìm đến đây! Một bàn tay vỗ không thể kêu được, cả hai chúng ta đều muốn chia tay”.
Phùng Hy coi như không biết gì, cô mở mắt ra, đôi chân run rẩy, đi ra khỏi phòng ngủ trong tư thế không có gì trên ngư
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu59/5775