Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
ó tình cảm với một người phụ nữ đã từng ly hôn. Tất cả những điều này khiến cô không cam tâm. Lẽ nào cô lại thua người phụ nữ đó ư? Lẽ nào người phụ nữ đó xinh đẹp hơn cô ư?
Chiếc xe lướt qua, cô chỉ nhìn thấy bóng của Phùng Hy. Và hôm nay, cô đã được nhìn rõ. Giang Du San rất tin vào câu nói mà cha cô đã từng nói với cô: Tấn công người khác bằng mưu chứ không phải bằng sức. Cô đã được hưởng mọi điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, được hưởng nhan sắc xinh đẹp và sự nho nhã phú quý. Để hẹn gặp Phùng Hy, cô đã phải lựa chọn địa điểm rất đắt tiền này. Để tương xứng với khung cảnh trong quán, cô đã lựa chọn mặc áo dài, đeo bộ trang sức màu ngọc bích trị giá hàng triệu tệ này. Cô tin rằng với tình thâm giao mười năm giữa gia đình cô và Vương Thiết, Vương Thiết sẽ đối xử với cô thân thiết hơn là đối xử với một cấp dưới. Lấy lòng cấp trên không phải là một hành động nên có ở một nhân viên cấp dưới hay sao? Cô muốn Phùng Hy tự thấy hổ thẹn trong mọi mặt.
Nhưng cô đã thực sự thất vọng. Phùng Hy không nhút nhát như cô tưởng. Bộ váy cô mặc hôm nay mặc dù không phù hợp với khung cảnh, nhưng cũng duyên dáng dễ thương; ngồi bên Vương Thiết, thái độ của cô cung kính nhưng không nịnh bợ; nghe thấy cách xưng hô chú cháu giữa cô và Vương Thiết, Phùng Hy cũng không tỏ thái độ xun xoe đối với cô. Lúc Phùng Hy khen Giang Du San xinh đẹp, cô chỉ muốn tự bạt tai mình, dường như Phùng Hy đã nhìn thấu được hôm nay cô trang điểm đẹp là vì Phùng Hy.
Phùng Hy cười khiêm tốn, “Tôi chỉ học mót thôi chứ không hiểu gì về trà đâu”.
Giang Du San lập tức nhìn sang Vương Thiết, bê ấm trà rót thêm chén nữa, cười đáp: “Thích là tốt rồi. Em chỉ sợ tay nghề không được tốt, để người thực sự am hiểu về trà đạo cười thôi”.
Xinh đẹp, đĩnh đạc, không kiêu căng, không hấp tấp, tuổi trẻ như thế mà đã được nắm quyền quyết định trong doanh nghiệp gia tộc, Phùng Hy than thầm trong lòng, Giang Du San thực sự là một cô gái nổi bật về mọi mặt. Điều đáng nói nhất là, khi ngồi với Vương Thiết - nhân vật rành nghề trong giang hồ này, cô ấy không hề tỏ ra nhút nhát. Cô ấy muốn làm quen với mình, muốn ký hợp đồng với mình, cũng không giống như các nhà cung cấp bình thường khác tỏ ra xun xoe với khách hàng. Cái mà Giang Du San dựa vào không chỉ là thực lực của tập đoàn Giang Thị trên thị trường vật liệu, mà còn là mối quan hệ cũ với Vương Thiết. Điều này khiến cho Phùng Hy càng lưu tâm quan sát Vương Thiết và Giang Du San.
Hôm trước Phụ Minh Ý chỉ dặn cô một câu trong điện thoại: “Cho dù Vương Thiết muốn gì, thì em đều phải đồng ý”.
Anh không tiết lộ gì thêm, nhưng lại khiến Phùng Hy nhanh nhạy nhận ra rằng đây là cái bẫy mà Phụ Minh Ý muốn bày ra để đưa Vương Thiết vào tròng. Nhưng rồi ngay sau đó, Phụ Minh Ý lại về Bắc Kinh để họp. Phùng Hy không tài nào đoán ra được những trúc trắc ở trong này, đến đây cũng chỉ biết cười để đối phó. Cô tin rằng, kể từ khi Vương Thiết giới thiệu cho cô làm quen với Giang Du San, một màn kịch mới đã được mở màn. Còn cô chỉ là nhân vật trung gian được Phụ Minh Ý tin tưởng.
Trước khi chưa thân thiết với Mạnh Thời, sự sắp đặt của Phụ Minh Ý khiến cô rất khó chịu. Nghĩ đến việc người yêu cũ đẩy cô ra phía trước để chịu trận, đối với tình yêu mặn nồng ngày trước là một sự khinh mạn.
Cho dù là sự lôi kéo của Vương Thiết hay kế hoạch của Phụ Minh Ý, cô đều không muốn tham gia. Phùng Hy nắm chén trà trong tay nghĩ, có lẽ, những tình cảm với Phụ Minh Ý đã nhạt đến mức chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Nghe Phụ Minh Ý nói vậy, cô không phản bác, không từ chối, điều này chủ yếu là vì nể tình xưa nghĩa cũ. Nếu giữa Vương Thiết và Phụ Minh Ý bắt cô phải chọn một người, cô chỉ có thể chọn Phụ Minh Ý. Giang Du San tuyệt nhiên không nhắc đến đơn đặt hàng của Cừ Giang, Vương Thiết cũng không nhắc, chỉ nói đến trà, chọn trà và thưởng thức trà.
Ngay từ những năm 1970, 1980, cha của Giang Du San - Giang Duy Hán đã phất lên bằng nghề buôn bán vật tư, hiện nay là nhà cung cấp vật liệu xây dựng lớn nhất nhì thành phố này. Sau khi Giang Du San về công ty, ông liền giao chuyện làm ăn cho con gái, sở thích lớn nhất của ông là thưởng thức trà, thu thập các loại ấm Tử Sa trên thị trường, hàng năm bỏ tiền ra mua loại trà mới ngon nhất để thiết đãi bạn cũ, nuôi chim cảnh cá cảnh, bày trí sân vườn. Giang Du San cũng bị ảnh hưởng, nói đến trà cũng thuộc hàng thông thạo.
Giang Du San biết mấy năm gần đây Vương Thiết cũng học đòi làm sang, uống trà nhiều hơn uống rượu. Cô rất hiểu tầm quan trọng của việc tìm đúng sở thích của đối phương, thấy Phùng Hy dường như cũng am hiểu một chút về trà, nên cô rất hài lòng vì mình đã tìm đúng địa điểm.
“Thực ra ở đây không những được thưởng thức trà, mà đồ ăn họ nấu cũng khá ngon. Thời buổi bây giờ làm ăn phải phong phú, địa điểm thuê tấc đất tấc vàng mà chỉ kinh doanh mỗi trà thì phải đóng cửa lâu rồi”. Giang Du San cười ngọt ngào, đứng dậy mời Vương Thiết và Phùng Hy ra chỗ khác.
Lúc này Phùng Hy mới nhìn thấy bên ngoài phòng trà còn nối với một vườn hoa nhỏ, phía góc tường là bụi trúc xanh, đặt một bồn nước bằng đá, nước trong vắt. Ở giữa có đặt một chiếc bàn vuông được trạm trổ hoa văn rất cầu kỳ, rất hợp với khung cảnh trong sân.
“Các món ăn được kinh doanh ở đây là món ăn riêng dành cho gia đình quý tộc, nghe nói năm xưa ông nội của ông chủ quán này làm quản gia cho một gia đình giàu có, thực đơn chép lại được giữ cho đến ngày nay, thời kỳ “Cách mạng văn hóa” chôn ở dưới đất không nỡ vứt. Cháu nghĩ chú Vương có loại sơn hào hải vị nào chưa ăn đâu, nghĩ đi nghĩ lại, thôi ăn mấy món truyền thống vậy. Hôm nay cũng là lần đầu tiên được gặp giám đốc Phùng, em thích phong cảnh ở đây, phụ nữ mà, suy nghĩ cũng gần giống nhau, hy vọng giám đốc Phùng cũng sẽ thấy thích”.
Vương Thiết chỉ vào Giang Du San cười: “Du San, cháu chu đáo quá, thảo nào cha cháu chỉ đứng tên tổng giám đốc thôi, còn giao hết mọi việc cho cháu”.
Giang Du San mím môi cười đáp: “Cũng phải dựa vào các chú, các bác nể mặt cha cháu mà giúp đỡ cháu. Cháu chỉ là bề dưới mà thôi”. Nói rồi thân thiện cầm tay Phùng Hy ngồi vào ghế.
Nhân viên phục vụ bưng lên ba cái âu nhỏ, mở nắp ra, bên trong là một quả lê hấp màu vàng kim được đặt trong nước.
“Loại lê tuyết trùng thảo này cũng không có gì là quý hiếm, chỉ có điều loại trùng thảo mà nhà hàng này chọn là loại trùng thảo tự nhiên, nghe nói phải hấp mấy tiếng đồng hồ mới được. Chú Vương hút nhiều thuốc lá, ăn cái này giúp nhuận phế. Giám đốc Phùng da đẹp thật đấy, ăn cái này mới xứng với cụm từ da trắng ngần như tuyết”. Giang Du San trêu xong, cúi đầu nếm thử.
Phùng Hy múc một thìa lê tuyết lên ăn, cảm thấy vị ngọt thơm mềm, nghe thấy Giang Du San nói như vậy liền cười, “Vừa nãy lúc nhìn phó tổng giám đốc Giang pha trà tôi còn đang nghĩ, tổng giám đốc Giang xinh đẹp như trong tranh, tôi nhìn tay phó tổng giám đốc Giang cũng thấy thích nữa là”.
Giang Du San liền nhân cơ hội này mân mê chiếc vòng trên tay, cười nói: “Gì cơ, chỉ là do có mấy thứ đồ vặt này mà thôi. Nếu nói về tay, tay giám đốc Phùng mới là đẹp, vừa nhỏ vừa cân đối, không có đồ trang sức nào cả. Chị nhìn em mà xem, các đốt ngón tay của em mỏng quá, chú Vương người to như vậy mà tay nhỏ thế, bàn tay kiếm tiền thành thần đó”.
Giang Du San hết lời khen ngợi Phùng Hy và Vương Thiết, thân thiện tự nhiên, đồng thời lại không để bầu không khí quá trầm, biết đưa ra các chủ đề thích hợp. Mãi cho đến khi ăn xong hai người cáo từ ra về, Vương Thiết mới cười hỏi Phùng Hy: “Cô ấy thế nào?”.
“Phú quý hơn người nhưng lại rất đúng mực”.
Vương Thiết nói: “Tôi và cha Giang Du San chơi với nhau mười năm nay, hai cha con giống nhau, rất khéo léo. Làm ăn với nhà cô ấy rất dễ chịu”.
Dĩ nhiên là Phùng Hy hiểu lời Vương Thiết nói. Đối tác như Giang Thị, khéo léo trong mọi chuyện, đồng thời còn khiến người khác cảm thấy dễ chịu, những chuyện như lấy tiền phần trăm hoa hồng họ có thể sắp xếp rất êm đẹp. Ý Vương Thiết là được lấy tiền một cách yên tâm, những khách hàng như thế đâu phải là nhiều?
Phùng Hy không khỏi nghi ngờ, cho dù cô đồng ý giao hợp đồng sắt thép của công ty Cừ Giang cho Giang Du San, Phụ Minh Ý cũng không bắt chẹt được điểm yếu của Vương Thiết.
Dường như hôm nay Giang Du San tổ chức cuộc gặp gỡ này là để làm quen với cô, Vương Thiết cũng không nhắc đến đơn đặt hàng của công ty Cừ Giang. Phùng Hy đang do dự không biết có nên nói thẳng ra chuyện này không. Ý nghĩ này vừa thoáng qua lại bị cô phủ định ngay. Vương Thiết và Giang Du San không sốt ruột thì cô sốt ruột làm gì! Giang Du San muốn lấy đơn đặt hàng, Vương Thiết sẽ dốc sức xúc tiến việc này, sớm muộn gì cũng sẽ nói với cô.
Hết giờ làm việc, Phùng Hy nghĩ tới việc Mạnh Thời cũng hút thuốc, bèn sang siêu thị đối diện với cơ quan để mua loại lê tuyết thật ngon và đường phèn. Cô muốn nấu cho anh món lê tuyết hầm đường.
Mạnh Thời đeo tạp dề ra mở cửa, đón lấy túi đồ trong tay cô, tiện đà hôn lên má cô một cái, nói: “Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, tất cả đã rửa sạch thái xong, chỉ đợi đầu bếp nữa thôi”.
Phùng Hy đi vào bếp xem, đúng là các loại rau và nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ. Cô nhìn ra bốn xung quanh, nói: “Anh cho em chiếc tạp dề”.
Mạnh Thời bèn quay lưng lại, bảo: “Cởi cái trên người anh đây này, chỉ có một chiếc thôi”.
Lúc cô đưa tay cởi nút thắt trên tạp dề, Mạnh Thời nghiêng đầu nhìn cô, đôi lông mi đen dài dưới mái tóc ngắn khẽ rung rung. Không nhịn được nữa Mạnh Thời bèn tháo tạp dề vứt xuống, tay đỡ cằm cô hôn lên má.
Phùng Hy vừa kêu vừa đẩy anh, “Yên nào, em phải nấu cơm đây!”.
“Đợi chút”. Mạnh Thời không hài lòng kéo tay cô xuống, hôn càng thắm thiết hơn.
Cái hôn nóng bỏng của Mạnh Thời đã khiến cô cảm thấy sự nhiệt tình của anh có xu hướng gia tăng. Cô thầm lo lắng nghĩ, lẽ nào hiện giờ lại cùng anh coi mọi chuyện như sự đã rồi hay sao? Lúc này Mạnh Thời buông cô ra, cốc đầu cô một cái, “Không chú ý, nghĩ gì vậy?”.
Hai má Phùng Hy liền đỏ bừng, nhặt chiếc tạp dề dưới ghế sofa lên, vừa thắt dây vừa nói: “Đang nghĩ nên luộc anh như thế nào đây!”.
Cô bước nhanh vào bếp, bật bếp bắt đầu nấu ăn, nghe thấy Mạnh Thời cười nói. “Biết sớm thì tối hôm nay không mua thức ăn nữa. Nhưng coi anh là món ăn cho đêm nay cũng được. Anh không ngại đâu”.
Phùng Hy nạt một câu: “Đi rửa lê đi, gọt vỏ ngâm vào nước!”.
“Ngâm vào nước làm gì?”.
“Sợ bị thâm. Đợi lát nữa em sẽ hầm lê tuyết với đường phèn cho anh. Hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời ăn món lê tuyết trùng thảo ngon lắm, anh cũng hút thuốc, em nấu cho anh ăn cho nhuận phế”.
Phùng Hy chế món canh với vẻ thành thạo rồi cho cá vào xoong, không phát hiện ra Mạnh Thời đang đứng ở cửa bếp trầm tư.
Lúc ăn cơm, Mạnh Thời có vẻ không chú ý vào bữa cơm lắm, Phùng Hy liền cau mày nhìn. Cô nói với vẻ không hài lòng: “Em nấu cơm không ngon à?”.
Giọng cô có phần trách móc, thái độ giống như kiểu nếu anh dám nói không ngon sẽ úp đĩa thức ăn lên đầu anh. Mạnh Thời chậm rãi nói: “Không, ngon lắm. Cá nấu dưa, tôm nõn rang, ớt ngọt xào thịt, rau sống xào tỏi, và còn cả món canh trứng nữa, trong b
QUAY LẠIChiếc xe lướt qua, cô chỉ nhìn thấy bóng của Phùng Hy. Và hôm nay, cô đã được nhìn rõ. Giang Du San rất tin vào câu nói mà cha cô đã từng nói với cô: Tấn công người khác bằng mưu chứ không phải bằng sức. Cô đã được hưởng mọi điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, được hưởng nhan sắc xinh đẹp và sự nho nhã phú quý. Để hẹn gặp Phùng Hy, cô đã phải lựa chọn địa điểm rất đắt tiền này. Để tương xứng với khung cảnh trong quán, cô đã lựa chọn mặc áo dài, đeo bộ trang sức màu ngọc bích trị giá hàng triệu tệ này. Cô tin rằng với tình thâm giao mười năm giữa gia đình cô và Vương Thiết, Vương Thiết sẽ đối xử với cô thân thiết hơn là đối xử với một cấp dưới. Lấy lòng cấp trên không phải là một hành động nên có ở một nhân viên cấp dưới hay sao? Cô muốn Phùng Hy tự thấy hổ thẹn trong mọi mặt.
Nhưng cô đã thực sự thất vọng. Phùng Hy không nhút nhát như cô tưởng. Bộ váy cô mặc hôm nay mặc dù không phù hợp với khung cảnh, nhưng cũng duyên dáng dễ thương; ngồi bên Vương Thiết, thái độ của cô cung kính nhưng không nịnh bợ; nghe thấy cách xưng hô chú cháu giữa cô và Vương Thiết, Phùng Hy cũng không tỏ thái độ xun xoe đối với cô. Lúc Phùng Hy khen Giang Du San xinh đẹp, cô chỉ muốn tự bạt tai mình, dường như Phùng Hy đã nhìn thấu được hôm nay cô trang điểm đẹp là vì Phùng Hy.
Phùng Hy cười khiêm tốn, “Tôi chỉ học mót thôi chứ không hiểu gì về trà đâu”.
Giang Du San lập tức nhìn sang Vương Thiết, bê ấm trà rót thêm chén nữa, cười đáp: “Thích là tốt rồi. Em chỉ sợ tay nghề không được tốt, để người thực sự am hiểu về trà đạo cười thôi”.
Xinh đẹp, đĩnh đạc, không kiêu căng, không hấp tấp, tuổi trẻ như thế mà đã được nắm quyền quyết định trong doanh nghiệp gia tộc, Phùng Hy than thầm trong lòng, Giang Du San thực sự là một cô gái nổi bật về mọi mặt. Điều đáng nói nhất là, khi ngồi với Vương Thiết - nhân vật rành nghề trong giang hồ này, cô ấy không hề tỏ ra nhút nhát. Cô ấy muốn làm quen với mình, muốn ký hợp đồng với mình, cũng không giống như các nhà cung cấp bình thường khác tỏ ra xun xoe với khách hàng. Cái mà Giang Du San dựa vào không chỉ là thực lực của tập đoàn Giang Thị trên thị trường vật liệu, mà còn là mối quan hệ cũ với Vương Thiết. Điều này khiến cho Phùng Hy càng lưu tâm quan sát Vương Thiết và Giang Du San.
Hôm trước Phụ Minh Ý chỉ dặn cô một câu trong điện thoại: “Cho dù Vương Thiết muốn gì, thì em đều phải đồng ý”.
Anh không tiết lộ gì thêm, nhưng lại khiến Phùng Hy nhanh nhạy nhận ra rằng đây là cái bẫy mà Phụ Minh Ý muốn bày ra để đưa Vương Thiết vào tròng. Nhưng rồi ngay sau đó, Phụ Minh Ý lại về Bắc Kinh để họp. Phùng Hy không tài nào đoán ra được những trúc trắc ở trong này, đến đây cũng chỉ biết cười để đối phó. Cô tin rằng, kể từ khi Vương Thiết giới thiệu cho cô làm quen với Giang Du San, một màn kịch mới đã được mở màn. Còn cô chỉ là nhân vật trung gian được Phụ Minh Ý tin tưởng.
Trước khi chưa thân thiết với Mạnh Thời, sự sắp đặt của Phụ Minh Ý khiến cô rất khó chịu. Nghĩ đến việc người yêu cũ đẩy cô ra phía trước để chịu trận, đối với tình yêu mặn nồng ngày trước là một sự khinh mạn.
Cho dù là sự lôi kéo của Vương Thiết hay kế hoạch của Phụ Minh Ý, cô đều không muốn tham gia. Phùng Hy nắm chén trà trong tay nghĩ, có lẽ, những tình cảm với Phụ Minh Ý đã nhạt đến mức chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Nghe Phụ Minh Ý nói vậy, cô không phản bác, không từ chối, điều này chủ yếu là vì nể tình xưa nghĩa cũ. Nếu giữa Vương Thiết và Phụ Minh Ý bắt cô phải chọn một người, cô chỉ có thể chọn Phụ Minh Ý. Giang Du San tuyệt nhiên không nhắc đến đơn đặt hàng của Cừ Giang, Vương Thiết cũng không nhắc, chỉ nói đến trà, chọn trà và thưởng thức trà.
Ngay từ những năm 1970, 1980, cha của Giang Du San - Giang Duy Hán đã phất lên bằng nghề buôn bán vật tư, hiện nay là nhà cung cấp vật liệu xây dựng lớn nhất nhì thành phố này. Sau khi Giang Du San về công ty, ông liền giao chuyện làm ăn cho con gái, sở thích lớn nhất của ông là thưởng thức trà, thu thập các loại ấm Tử Sa trên thị trường, hàng năm bỏ tiền ra mua loại trà mới ngon nhất để thiết đãi bạn cũ, nuôi chim cảnh cá cảnh, bày trí sân vườn. Giang Du San cũng bị ảnh hưởng, nói đến trà cũng thuộc hàng thông thạo.
Giang Du San biết mấy năm gần đây Vương Thiết cũng học đòi làm sang, uống trà nhiều hơn uống rượu. Cô rất hiểu tầm quan trọng của việc tìm đúng sở thích của đối phương, thấy Phùng Hy dường như cũng am hiểu một chút về trà, nên cô rất hài lòng vì mình đã tìm đúng địa điểm.
“Thực ra ở đây không những được thưởng thức trà, mà đồ ăn họ nấu cũng khá ngon. Thời buổi bây giờ làm ăn phải phong phú, địa điểm thuê tấc đất tấc vàng mà chỉ kinh doanh mỗi trà thì phải đóng cửa lâu rồi”. Giang Du San cười ngọt ngào, đứng dậy mời Vương Thiết và Phùng Hy ra chỗ khác.
Lúc này Phùng Hy mới nhìn thấy bên ngoài phòng trà còn nối với một vườn hoa nhỏ, phía góc tường là bụi trúc xanh, đặt một bồn nước bằng đá, nước trong vắt. Ở giữa có đặt một chiếc bàn vuông được trạm trổ hoa văn rất cầu kỳ, rất hợp với khung cảnh trong sân.
“Các món ăn được kinh doanh ở đây là món ăn riêng dành cho gia đình quý tộc, nghe nói năm xưa ông nội của ông chủ quán này làm quản gia cho một gia đình giàu có, thực đơn chép lại được giữ cho đến ngày nay, thời kỳ “Cách mạng văn hóa” chôn ở dưới đất không nỡ vứt. Cháu nghĩ chú Vương có loại sơn hào hải vị nào chưa ăn đâu, nghĩ đi nghĩ lại, thôi ăn mấy món truyền thống vậy. Hôm nay cũng là lần đầu tiên được gặp giám đốc Phùng, em thích phong cảnh ở đây, phụ nữ mà, suy nghĩ cũng gần giống nhau, hy vọng giám đốc Phùng cũng sẽ thấy thích”.
Vương Thiết chỉ vào Giang Du San cười: “Du San, cháu chu đáo quá, thảo nào cha cháu chỉ đứng tên tổng giám đốc thôi, còn giao hết mọi việc cho cháu”.
Giang Du San mím môi cười đáp: “Cũng phải dựa vào các chú, các bác nể mặt cha cháu mà giúp đỡ cháu. Cháu chỉ là bề dưới mà thôi”. Nói rồi thân thiện cầm tay Phùng Hy ngồi vào ghế.
Nhân viên phục vụ bưng lên ba cái âu nhỏ, mở nắp ra, bên trong là một quả lê hấp màu vàng kim được đặt trong nước.
“Loại lê tuyết trùng thảo này cũng không có gì là quý hiếm, chỉ có điều loại trùng thảo mà nhà hàng này chọn là loại trùng thảo tự nhiên, nghe nói phải hấp mấy tiếng đồng hồ mới được. Chú Vương hút nhiều thuốc lá, ăn cái này giúp nhuận phế. Giám đốc Phùng da đẹp thật đấy, ăn cái này mới xứng với cụm từ da trắng ngần như tuyết”. Giang Du San trêu xong, cúi đầu nếm thử.
Phùng Hy múc một thìa lê tuyết lên ăn, cảm thấy vị ngọt thơm mềm, nghe thấy Giang Du San nói như vậy liền cười, “Vừa nãy lúc nhìn phó tổng giám đốc Giang pha trà tôi còn đang nghĩ, tổng giám đốc Giang xinh đẹp như trong tranh, tôi nhìn tay phó tổng giám đốc Giang cũng thấy thích nữa là”.
Giang Du San liền nhân cơ hội này mân mê chiếc vòng trên tay, cười nói: “Gì cơ, chỉ là do có mấy thứ đồ vặt này mà thôi. Nếu nói về tay, tay giám đốc Phùng mới là đẹp, vừa nhỏ vừa cân đối, không có đồ trang sức nào cả. Chị nhìn em mà xem, các đốt ngón tay của em mỏng quá, chú Vương người to như vậy mà tay nhỏ thế, bàn tay kiếm tiền thành thần đó”.
Giang Du San hết lời khen ngợi Phùng Hy và Vương Thiết, thân thiện tự nhiên, đồng thời lại không để bầu không khí quá trầm, biết đưa ra các chủ đề thích hợp. Mãi cho đến khi ăn xong hai người cáo từ ra về, Vương Thiết mới cười hỏi Phùng Hy: “Cô ấy thế nào?”.
“Phú quý hơn người nhưng lại rất đúng mực”.
Vương Thiết nói: “Tôi và cha Giang Du San chơi với nhau mười năm nay, hai cha con giống nhau, rất khéo léo. Làm ăn với nhà cô ấy rất dễ chịu”.
Dĩ nhiên là Phùng Hy hiểu lời Vương Thiết nói. Đối tác như Giang Thị, khéo léo trong mọi chuyện, đồng thời còn khiến người khác cảm thấy dễ chịu, những chuyện như lấy tiền phần trăm hoa hồng họ có thể sắp xếp rất êm đẹp. Ý Vương Thiết là được lấy tiền một cách yên tâm, những khách hàng như thế đâu phải là nhiều?
Phùng Hy không khỏi nghi ngờ, cho dù cô đồng ý giao hợp đồng sắt thép của công ty Cừ Giang cho Giang Du San, Phụ Minh Ý cũng không bắt chẹt được điểm yếu của Vương Thiết.
Dường như hôm nay Giang Du San tổ chức cuộc gặp gỡ này là để làm quen với cô, Vương Thiết cũng không nhắc đến đơn đặt hàng của công ty Cừ Giang. Phùng Hy đang do dự không biết có nên nói thẳng ra chuyện này không. Ý nghĩ này vừa thoáng qua lại bị cô phủ định ngay. Vương Thiết và Giang Du San không sốt ruột thì cô sốt ruột làm gì! Giang Du San muốn lấy đơn đặt hàng, Vương Thiết sẽ dốc sức xúc tiến việc này, sớm muộn gì cũng sẽ nói với cô.
Hết giờ làm việc, Phùng Hy nghĩ tới việc Mạnh Thời cũng hút thuốc, bèn sang siêu thị đối diện với cơ quan để mua loại lê tuyết thật ngon và đường phèn. Cô muốn nấu cho anh món lê tuyết hầm đường.
Mạnh Thời đeo tạp dề ra mở cửa, đón lấy túi đồ trong tay cô, tiện đà hôn lên má cô một cái, nói: “Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, tất cả đã rửa sạch thái xong, chỉ đợi đầu bếp nữa thôi”.
Phùng Hy đi vào bếp xem, đúng là các loại rau và nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ. Cô nhìn ra bốn xung quanh, nói: “Anh cho em chiếc tạp dề”.
Mạnh Thời bèn quay lưng lại, bảo: “Cởi cái trên người anh đây này, chỉ có một chiếc thôi”.
Lúc cô đưa tay cởi nút thắt trên tạp dề, Mạnh Thời nghiêng đầu nhìn cô, đôi lông mi đen dài dưới mái tóc ngắn khẽ rung rung. Không nhịn được nữa Mạnh Thời bèn tháo tạp dề vứt xuống, tay đỡ cằm cô hôn lên má.
Phùng Hy vừa kêu vừa đẩy anh, “Yên nào, em phải nấu cơm đây!”.
“Đợi chút”. Mạnh Thời không hài lòng kéo tay cô xuống, hôn càng thắm thiết hơn.
Cái hôn nóng bỏng của Mạnh Thời đã khiến cô cảm thấy sự nhiệt tình của anh có xu hướng gia tăng. Cô thầm lo lắng nghĩ, lẽ nào hiện giờ lại cùng anh coi mọi chuyện như sự đã rồi hay sao? Lúc này Mạnh Thời buông cô ra, cốc đầu cô một cái, “Không chú ý, nghĩ gì vậy?”.
Hai má Phùng Hy liền đỏ bừng, nhặt chiếc tạp dề dưới ghế sofa lên, vừa thắt dây vừa nói: “Đang nghĩ nên luộc anh như thế nào đây!”.
Cô bước nhanh vào bếp, bật bếp bắt đầu nấu ăn, nghe thấy Mạnh Thời cười nói. “Biết sớm thì tối hôm nay không mua thức ăn nữa. Nhưng coi anh là món ăn cho đêm nay cũng được. Anh không ngại đâu”.
Phùng Hy nạt một câu: “Đi rửa lê đi, gọt vỏ ngâm vào nước!”.
“Ngâm vào nước làm gì?”.
“Sợ bị thâm. Đợi lát nữa em sẽ hầm lê tuyết với đường phèn cho anh. Hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời ăn món lê tuyết trùng thảo ngon lắm, anh cũng hút thuốc, em nấu cho anh ăn cho nhuận phế”.
Phùng Hy chế món canh với vẻ thành thạo rồi cho cá vào xoong, không phát hiện ra Mạnh Thời đang đứng ở cửa bếp trầm tư.
Lúc ăn cơm, Mạnh Thời có vẻ không chú ý vào bữa cơm lắm, Phùng Hy liền cau mày nhìn. Cô nói với vẻ không hài lòng: “Em nấu cơm không ngon à?”.
Giọng cô có phần trách móc, thái độ giống như kiểu nếu anh dám nói không ngon sẽ úp đĩa thức ăn lên đầu anh. Mạnh Thời chậm rãi nói: “Không, ngon lắm. Cá nấu dưa, tôm nõn rang, ớt ngọt xào thịt, rau sống xào tỏi, và còn cả món canh trứng nữa, trong b
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu59/6413