Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 3

Lượt xem :
t nụ cười châm chọc. \"Như vậy, ngươi là muốn kháng chỉ?\"

Kháng chỉ?

Ha ha, hoá ra nam nhân này đánh chủ ý này, muốn phải bản thân nàng nửa đường bỏ cuộc sao?

Hắn muốn đắc ý!

Nàng tuyệt đối không có thể làm cho hắn thắng!

Long Vô Song trừng mắt nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, ngọt ngào trả lời: \"Kháng chỉ? Vô Song sao dám?\"

\"Khụ khụ, vừa không muốn kháng chỉ, vậy kéo dài đi, miễn cho lỡ giờ.\" Nghiêm Diệu Ngọc ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nhắc nhở.

Người chủ trì nghe vậy, vội vàng gật đầu, giương giọng mở miệng.

\"Nay chọn ngày tốt giờ lành, Công Tôn tướng gia cùng hộ quốc công chúa, phụng Hoàng thượng ngự chỉ đại hôn.\"

Hai người đứng ở trước lễ đường, sắc mặt đồng dạng khó coi.

Người chủ trì hô lớn.

\"Nhất bái thiên địa!\"

Tân khách ngồi ở bốn phía, nhìn thấy sắc mặt hai người cũng cảm thấy trong lòng một trận lạnh.

\"Nhị bái cao đường!\"

Bát Vương gia dáng tươi cười cứng ngắc, nắm chặt lưng ghế dựa, kiềm chế kích động muốn chạy trốn.

\"Phu thê giao bái!\"

Hai người vẻ mặt trừng nhau, như là bất cứ lúc nào đều có thể từ trong lòng rút ra dao nhỏ giấu sẵn, chém đối phương mấy trăm nhát đao.

Ngay cả người chủ trì bên cạnh cũng cảm giác được bầu không khí không bình thường, vì tránh cho chịu khổ vạ lây, vội vàng hít sâu một hơi, dùng tiếng lớn nhất tuyên bố.

\"Đưa vào động phòng!\"

**************************

Tân phòng, nằm ở phía tây hậu viên trong tướng gia phủ.

Một chỗ sân nhỏ này, so với một gian phòng khác trong phủ, có vẻ đặc biệt hoàn toàn mới.

Tòa sân nhỏ này sở dụng gỗ, tảng đá cùng trên cái bàn, trên giường sở dụng tơ lụa Lăng La, đều là vật liệu tốt nhất. Hình uyên ương hí thủy trên lụa đỏ, cũng là dùng thợ thêu tốt nhất, gần đây mới thêu lên.

Hương vị gỗ mới, còn phiêu tán bốn phía. Ngoại trừ phòng xá lầu các vô cùng khéo léo, vườn hoa tạo cảnh của sân nhỏ này, cũng cùng chỗ trong phủ tướng gia hắn khác biệt.

Lầu các hoàn toàn mới này, ngược lại còn dễ chịu, sẽ không biết nói khi nào xây dựng, nàng lần trước bị giam lỏng, nơi ấy vẫn còn một đất trống mà!

Phòng trong chỉ còn một mình nàng, làm bạn ở bên chỉ có nến long phượng song chúc sáng rực, cùng chữ hỉ thật to trên cửa sổ.

Công Tôn Minh Đức mang nàng trở lại nơi này, thì ném nàng, xoay người trở lại tiền thính.

Hắn chân trước mới đi, nàng cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, chân sau đi theo, sẽ chuồn đi ra cửa.

Không ngờ nàng mới vừa đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Ngân Hoa đang cầm nước trà, ngay bên cạnh cửa chờ, phía sau còn đi theo cổ môn thần khiến người chán ghét kia.

\"Ai a, phu nhân, người không thể ra đây.\" Nhìn thấy Long Vô Song, Ngân Hoa cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nói. \"Mau mau vào phòng đi, tân nương bước ra khỏi phòng chính là phạm vào điều kiêng kị.\"

\"Nói bậy bạ gì đó! Ta ra khỏi phòng là phạm vào điều kiêng kị, vậy Công Tôn Minh Đức vì sao có thể ra ngoài?\"

\"Tướng gia là tân lang quan, phải quay về tiền thính kính rượu nha!\" Ngân Hoa kiên trì mười phần, ôn tồn khuyên. \"Phu nhân, người khẳng định đói bụng chứ? Trong tân phòng, tướng gia đặc biệt làm một bàn hảo tửu hảo món ăn mà!\"

Long Vô Song sửng sốt, hai mắt lập tức sáng lên, xoay người hướng trong phòng đi.

Ai a, thật tốt quá, thật tốt quá, khẳng định chính là bàn Thao Thiết yến kia của nàng!

Nàng ba bước nhập lại thành hai bước, vui mừng xa xả vọt tới bên cạnh bàn, chuẩn bị đại ăn một phen, nhưng sau khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, khuôn mặt trong nháy mắt suy sụp xuống, cả người trong nháy mắt hóa thạch, cứng ngắc đến không nhúc nhích.

Một lát sau, nàng thật vất vả mới có thể mở miệng, âm thanh lại đặc biệt khàn khàn.

\"Đây là cái gì?\" Nàng trừng mắt nhìn bàn ăn kia.

\"Đây hả? Đây là thố lưu cá hoa vàng nha!\" Ngân Hoa không biết tình hình nghiêm trọng, cười giới thiệu: \"Đây là hoa hồng du kê, còn có đây là, ngân qua ngao sò, đây là -- \"

Long Vô Song trước mặt một trận một trận biến thành màu đen, gần như muốn chọc giận làm bất tỉnh.

Những món ăn trên bàn này, đích thật là tốt nhất, không sai! Thế nhưng, Thao Thiết yến mà nàng chuẩn bị, không phải chỉ là đẳng cấp tốt nhất, đẳng cấp tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất a!

Thao Thiết yến của nàng đâu?

Món ăn của nàng đâu?

Nguyên vốn tưởng rằng, Cung Thanh Dương sẽ chiếu theo lời dặn dò của nàng, đem món ăn đưa đến trong tân phòng. Ai biết, tên kia vậy mà không chiếu theo làm, ngay cả một món ăn cũng chưa từng đưa vào!

Chết tiệt, nàng không lột da Cung Thanh Dương không được!

Trong lúc Long Vô Song tức giận đến muốn lật bàn, một nữ tử xinh đẹp vô cùng, dịu dàng đi vào tân phòng.

\"A, La cô nương.\" Ngân Hoa vội vàng khom người hành lễ.

La Mộng môi hồng khẽ cong lên, nhỏ giọng nói: \"Các ngươi lui xuống trước đi, ta có việc muốn cùng Vô Song nói một chút.\"

Nàng đánh vung tay lên, khiến nha hoàn theo bên người, theo Ngân Hoa cùng nhau lui ra.

Ngân Hoa đi theo bên người Long Vô Song, cũng có một hảo tử, tự nhiên hiểu được, hai người đây là bạn thân giữa khuê phòng. Ngân Hoa không dám nói thêm cái gì, nhu thuận lui ra ngoài, còn thuận tay khép cánh cửa lại.

Nhìn bạn tốt, Long Vô Song chu cái miệng nhỏ, đang muốn oán giận, tiện thể muốn La Mộng chuyển lời, muốn Cung Thanh Dương bản thân hành sự bất lực cầm đầu đến thỉnh tội, chỉ thấy La Mộng thản nhiên cười yếu ớt, đưa ra lòng bàn tay.

\"Đừng tức giận, đừng tức giận. Nhìn, đây là chưởng quỹ nhà ngươi, muốn ta chuyển cho ngươi.\"

Trong lòng bàn tay trắng mịn, có một gói thuốc giấy màu hồng, Long Vô Song cắn môi, lập tức đoạt lại, trong lòng lại còn nhớ đến bàn mỹ thực khổ cực thu thập nhiều năm kia.

\"Còn có mà? Món ăn của ta đâu? Thao Thiết yến của ta đâu? Cung Thanh Dương có đưa qua đây không?\" Nàng khẩn thiết truy vấn.

La Mộng gật đầu, chậm rãi phun ra một chữ.

\"Có.\"

Giọng nói chưa dừng lại, chỉ thấy Long Vô Song động tác nhanh chóng, hô hướng tới cửa, chặn giật lại đại môn, đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh.

Nhưng mà, bên ngoài tân phòng, không thấy Thao Thiết yến, vẫn như cũ chỉ có nha hoàn của La gia, cộng thêm Ngân Hoa, cùng với pho môn thần câm điếc kia.

\"Không có a, món ăn của ta đâu?\" Long Vô Song phịch một tiếng, đóng cửa đại môn, giẫm thùng thùng, lại nhớ tới bạn tốt bên cạnh.

La Mộng thoáng nghiêng đầu, cười.

\"Đồ ăn, tiền thính mà.\" Nàng tiếu ý càng sâu. \"Ta đoán, đã dùng được một chút chứ!\"

\"Cái gì? Phần ta đâu? Kia là Thao Thiết yến của ta a!\"

Sấm sét giữa trời quang a!

Chuyện thực tàn khốc, trùng trùng điệp điệp đánh vào tâm của Long Vô Song, nàng chịu đả kích lớn, hai tay vỗ về ngực, cả người lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng giống như tuyết đầu mùa.

Không được! Nàng không thể đợi ở chỗ này, nhất định phải đi ra ngoài, nhất định phải đi ăn Thao Thiết yến, kia chính là huyết kết tinh lòng của nàng a!

Tâm niệm khẽ động, nàng nâng váy, bất chấp cái gì cấm kỵ, không kiêng dè, khi đầu tới phía ngoài phóng đi, La Mộng lại nhẹ nhàng mở miệng.

\"Vô Song, khi ta mới vào đây, nhìn thấy tướng gia hình như cũng chuẩn bị quay về tân phòng. Cái trong tay ngươi bây giờ không chuẩn bị hoàn thành dao?\"

Động tác chuẩn bị chạy băng băng, bỗng dưng dừng lại, Long Vô Song nắm chặt gói thuốc trong lòng bàn tay, mày liễu chặt chẽ nhíu lên, trong óc nhanh chóng suy nghĩ.

Bây giờ, cho dù chạy đi tiền thính, chỉ sợ Thao Thiết yến đầy bàn cũng sớm bị ăn đến chỉ còn lại có canh cơm thừa, nếu như nàng tận mắt thấy, chỉ sợ sẽ ngay tại chỗ bất tỉnh; hơn nữa, nếu như trước không giải quyết Công Tôn Minh Đức, nàng căn bản cũng ra không được a!

Nàng đang suy tư, ngoài cửa đã có tiếng động, Công Tôn Minh Đức y phục tân lang quan, đã trở lại tân phòng, đang nâng áo cất bước, vượt qua cánh cửa.

\"Tướng gia.\" La Mộng nhẹ nhàng cúi chào, tươi cười thấy biến không sợ hãi, duy trì giọng nói nhẹ nhàng. \"Chúc mừng tướng gia đại hỉ, La Mộng xin cáo lui, không làm phiền nhị vị.\"
Công Tôn Minh Đức gật đầu tỏ ý, nhìn theo La Mộng rời đi, sau đó mới đi đến trước cửa, phất phất tay Ngân Hoa và Ngô Hán ở bên ngoài cửa trước , muốn bọn họ lui ra nghỉ ngơi.

Người làm tất cả đều rời đi, bên trong tân phòng chỉ còn lại có hắn cùng với nàng.

Long Vô Song nắm chặt gói thuốc trong tay, trên mặt miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nộ khí trong mắt căn bản giấu không được, miệng anh đào nhỏ hồng nộn, chua xót hỏi một câu.

\"Tướng gia, yến hội ở tiền thính tốt không?\"

Công Tôn Minh Đức cởi xuống hoa đỏ thẫm buồn cười trước ngực, thản nhiên trả lời: \"Không tệ.\"

Không tệ?

Chỉ là không tệ?

Hỏa trong mắt nàng bốc lên càng mạnh.

Những món ngon quý giá kia chính là nàng theo mười hai tuổi, đi bái phỏng danh nhân khắp nơi, tìm kiếm hỏi thăm mỹ thực, tốn thời gian mấy năm, tiêu hao tâm sức nhân lực, không sợ muôn vàn khó khăn mới trù bị được Thao Thiết yến a!

Nhiều năm qua như vậy, nàng hao hết thiên tân vạn khổ, cũng chỉ vì đem những mỹ vị tuyệt đỉnh này tập hợp trên một bàn. Ai biết chuyện cho tới bây giờ, nàng chính chủ việc này lại từ đầu tới đuôi chỉ ăn được một chén, liền một chén như vậy, cũng chỉ có một chén nhỏ tế mặt như vậy a --

Nàng hít sâu một hơi, chưa từ bỏ ý định hỏi lại.

\"Tướng gia cảm thấy, trà Long Tĩnh thạch anh tôm bóc vỏ, mùi vị ra sao?\"

\"Không tệ.\"

\"Vậy nói tao thiết vịt gan, chưng độ lửa chính là vừa đúng?\"

\"Không tệ.\"

\"Vậy nói hồng tiêu đề hoa, có cách thủy đến nhuyễn nhu ngon miệng hay không?\"

\"Không tệ.\"

Từ đầu tới đuôi, Công Tôn Minh Đức thủy chung hời hợt, đáp án nhiều lần không thay đổi, giống như nàng cẩn thận tỉ mỉ trù bị một bàn hảo đồ ăn, cùng cháo trắng dưa cải bình thường nhất kém không bao nhiêu!

Long Vô Song híp mi, miễn cưỡng rốt cục cũng duy trì không được nữa. Nàng vỗ bàn, nguỵ trang giả vờ hảo tính tình, hưu một tiếng, toàn bộ bay đến lên chín từng mây.

\"Cái gì \không tệ\? Ngươi là không có đầu lưỡi sao? Hay là không ra hảo mùi vị? Một bàn đồ ăn đáng quý, bị ngươi liên thanh \không tệ, không tệ\ liền đuổi đi!\" Nàng vừa tức vừa giận, hận bản thân không ăn, lại để cái nam nhân không biết mỹ vị này nếm mất. \"Ngươi phải biết rằng, trên đời này sẽ không có bàn thứ hai Thao Thiết yến nữa, giống như là, trên đời này sẽ không có người thứ hai Long Vô Song nữa a!\"

Hắn dừng động tác cởi áo lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn nàng, dùng thanh âm tỉnh táo nhất, nghiêm túc trả lời.

\"Đây là quốc gia chi hạnh*.\" Nếu như có nhiều Long Vô Song, thiên hạ không thể không đại loạn!

0 quốc gia chi hạnh: may mắn của quốc gia.

Trong lòng Công Tôn Minh Đức hiểu rõ, bàn Thao Thiết yến này đối với nàng mà nói có bao nhiêu quan trọng, càng hiểu được nàng nguyện ý dùng núi vàng núi bạc đi đổi, chỉ cầu có thể đổi lại được cơ hội từng cái một nhấm nháp bàn đồ ăn kia, Hắn hết lần này tới lần khác không cho nàng vừa lòng đẹp ý, tận lực không để người ta đem một phần đưa vào trong tân phòng cho nàng.
<<1 ... 678
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout. Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,8,-,Truyện,nhiều,tập,-,Thiên,Hạ,Đệ,Nhất,Gả,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 8 - Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 8 - Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT75/4508