Ring ring
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê-full

Lượt xem :
ển Dục Quảng.

Anh cũng không biết tại sao, gần một tháng nay anh chưa ghé qua chỗ này, nhìn người quen có chút lạ... Ách... Không đúng! Nhìn những đồng nghiệp kia đi qua đi lại, không hiểu sao trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác bình thản dễ chịu.

Sau đó ánh mắt của anh thoáng lướt qua mọi chỗ, rồi tập trung vào Uông Bội Nhu, ánh mắt của cô mang theo chút hy vọng, chút khẩn cầu, còn có sợ hãi cùng kinh ngạc.

Dường như... Cô cũng đang rất cô đơn, giống như anh vậy!

Nhất thời thần kinh của anh bị cô làm cho tê liệt.

“Tôi có thể chọn khách được không?” Vào công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ hơn ba năm rồi, lần đầu tiên Triển Dục Quảng có ý muốn ôm lấy người phụ nữ này vào trong ngực để che chở cùng chăm sóc.

Cho nên, anh không nhịn được đành nói ra yêu cầu quá đáng của mình với ông chủ Tề.

Tề Hoạch Sinh có chút kinh ngạc, nhưng cũng bởi vì tình hình trước mắt bận rộn nhiều việc... Ngoài ra hiện tại có một người phụ nữ ngốc nào đó đem theo một túi lớn tiền lớn đến chỉ đích danh anh, nói muốn chọn anh, khiến cho anh không còn thời gian rảnh đi quản những chuyện khác.

“Được... Có thể.” Tề Hoạch Sinh còn phải bận đi giải quyết người phụ nữ kia nữa.

Sau khi Triển Dục Quảng nhận được sự đồng ý của ông chủ Tề, liền đi tới mục tiêu phía trước.

Anh bước nhanh tới bên cạnh Uông Bội Nhu thì nghe được cô đang thảo luận cùng với nhân viên tiếp tân “Tôi... Tôi chỉ muốn một người yêu tốt là được, tôi không cần đẹp trai.” cô không yêu cầu cao, chỉ cần là đàn ông, trên người có đầy đủ chức năng cùng dụng cụ là được, cô không ngại mập hay ốm, xấu hay đẹp, phái dịu dàng hay là phái dã thú.

Ừ... Căn bản mà nói, là ai cô cũng sẽ không cự tuyệt!

Cho nên cô nghĩ mình không hề ‘kén chọn’ như vậy, bọn họ có thể giảm giá cho cô hay không?

Nhưng chuyện cô không nghĩ tới chính là, anh chàng đẹp trai của bộ phận tiếp tân cũng đang rất khinh thường loại khách không biết ‘kén chọn’ như cô vậy.

“Rất xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ có đẹp, tuấn, mỹ, hảo…” ( nghĩa là : đẹp trai , tuấn tú , chất lượng...)

“Vậy cũng được.” Cô đã nói là không chọn lựa rồi mà!

Hắn ghét nhất là người mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ và khách keo kiệt.

“Vậy...” Uông Bội Nhu len lén nắm chặt lấy sổ tiết kiệm chỉ có ít ỏi tiền của mình, sau đó hỏi tiếp tân “Có phải trả toàn bộ số tiền trước hay không?”

Nếu có thể “Sử dụng trước, sau trả tiền” hoặc là “Trả theo từng đợt” thì cô sẽ không lo rồi.

“Nhảm nhí!” Nhân viên tiếp tân đã hết kiên nhẫn, khó chịu ra mặt: “Chúng tôi cùng cô ăn, chơi với cô, ngủ cùng cô... Thì đương nhiên là cô phải thanh toán hết trước chứ...” Đừng nghĩ được dùng thử trai đẹp miễn phí, cô nằm mơ đi!

“Ừ...” xem ra không thể làm gì khác hơn là thương lượng để được giảm giá thôi. “Vậy...” Uông Bội Nhu ngoan ngoãn đưa sổ tiết kiệm của mình ra “Anh có thể cho tôi biết anh bớt được bao nhiêu đi!”

Nếu như không đủ thì lát nữa cô sẽ lấy thẻ ATM đi rút thêm tiền mặt.

Cô không biết rằng có một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh cô đưa ra, cầm lấy sổ tiết kiệm của cô: “Chúng ta hãy trực tiếp thương lượng giá cả đi!”

Hả? Anh ta là ai?

Uông Bội Nhu nghi ngờ quan sát cùng đánh giá người đàn ông vừa mới xuất hiện, dáng dấp của anh đúng là rất chuẩn, mặc dù mang theo chút uy nghiêm cùng lạnh lùng, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng: “Anh...”

“Anh Triển?” Anh chàng đẹp trai ở bộ phận tiếp tân mang theo bộ dáng không biết điều cùng khinh thường cô mà nói “Cô ấy là khách đến từ châu Úc đó!” ( nghĩa là : khách hạng bét )

Ai... Ai nói cô là khách châu Úc chứ?

“Tôi không phải!” Tranh thủ thời gian giải thích với nhân viên tiếp tân “Tôi chỉ muốn tính toán cẩn thận một chút mà thôi.” Không phải người châu Úc đâu, anh đừng ỷ mình đẹp trai thì có thể tùy tiện vu oan cho cô nha!

“Không sao!” Triển Dục Quảng chỉ muốn xác nhận xem cô gái này chịu cô đơn đến mức nào mà phải đến nơi này “Tiểu Bát, cô ấy... Để tôi tiếp.”

Thuận tay anh kéo Uông Bội Nhu vào một góc, dùng giọng ấm áp hỏi cô “Cô hãy nói cho tôi biết yêu cầu của cô, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô.”

Thật tốt quá!

Uông Bội Nhu cảm động đến nỗi thiếu chút nữa là rơi nước mắt: “Tôi...” Quan sát người có thể sẽ chung đụng với cô, đột nhiên cô quyết định nói hết sự thật cho anh biết, cũng có thể là do ánh mắt trấn an của anh đã khiến cho cô buông lỏng phòng bị chăng? “Điều đầu tiên là... Tôi không có nhiều tiền.”

“Không sao đâu.” Triển Dục Quảng tới đây để ‘làm việc’ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiền bạc.

“Tôi có quyền tự lựa chọn đối tượng phục vụ.” Anh nhẹ nhàng nói, mặc dù trước đây anh chưa bao giờ dùng đến quyền hạn này.

“Thật vậy sao?” Uông Bội Nhu vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm giống như đã bỏ được một tảng đá lớn vậy. “Vậy thì tốt quá rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy bộ dáng gây khó dễ của người kia khiến tôi muốn bỏ cuộc giữa chừng!”

“Cũng may là cô vẫn chưa rời khỏi!” Anh nhẹ giọng nói nhỏ, đáy lòng bỗng dâng lên một luồng cảm xúc xen lẫn cảm giác sợ hãi, anh sợ không có cơ hội cùng cô tiến thêm một bước. Anh đem sổ tiết kiệm trả lại cho cô “Đi thôi! Chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện đi!”

“Nhưng mà...” Cô vẫn còn muốn nói rõ ràng với anh.

“Cô muốn ở lại chỗ này sao?” Anh không hiểu hỏi lại.

Nhìn trong mắt của Uông Bội Nhu có chút bối rối kèm theo sợ gì đó, Triển Dục Quảng liền hiểu ra lo lắng hiện tại trong lòng cô, nhất định là cô đang lo không đủ tiền!

“Ừ” cô gật đầu “Tôi không yêu cầu gì nhiều, anh chỉ cần ở cùng với tôi đến ngày hôm sau của ngày lễ tình nhân là được, chỉ thế mà thôi.”

Triển Dục Quảng rất muốn nói rõ ràng cho cô biết... Anh không định thu tiền của cô, anh chỉ muốn xóa đi nỗi cô đơn trong mắt cô mà thôi, sau mới nghĩ tới chuyện sẽ cùng cô tiến thêm một bước, nhưng anh vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Không thể giải thích được, một cảm giác kỳ lạ đang chảy rất mãnh liệt trong lòng anh, tim đập nhanh giống như đang nói cho anh biết, con tim của anh không muốn cô rời khỏi!

Tại sao lại có thể như vậy? Từ trước đến nay anh không phải là người dễ dàng động lòng!

“Được rồi, vậy cô muốn ký hợp đồng như thế nào đây?” Vì muốn giữ cô lại, Triển Dục Quảng lần đầu tiên đem quyền quyết định trong tay giao cho khách hàng. “Chỉ cần cô nói sao, tôi cũng sẽ nghe theo.”

Tốt như vậy sao? “Tôi...” Cô xem hợp đồng và điều khoản của ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’. “Có thể bỏ những điều này được không?”

Cô chỉ vào những điều bất lợi đối với mình. “Bỏ điều này... Điều này... Cùng điều này, tiền chi tiêu có thể như thế này hay không?” Cô viết viết, sau đó khoanh tròn vài vòng.

Triển Dục Quảng chưa bao giờ nghĩ giá trị con người thật của mình rẻ tiền đến thế, tiền lương cũng chỉ nhiều hơn so với người đi làm thêm giờ ở siêu thị một chút mà thôi!

Nhưng thôi, ai bảo anh có hứng thú với cô làm gì chứ.

Cho nên, anh cố đè nén mà nói: “Cô vui là tốt rồi.”

Ừ, thật sự cô rất vui.

Cô viết yêu cầu của mình lên trên hợp đồng “Chuyện này làm phiền anh rồi, buổi sáng chủ nhật từ 8:00 giờ sáng bắt đầu, cho đến 8:00 sáng thứ hai là kết thúc, trong thời gian đó anh phải làm việc xứng đáng với nhiệm vụ tình nhân của mình, phàm là những việc nên làm và có liên quan đến tình nhân, thì cũng không thể thiếu”

“Đồng ý.” Triển Dục Quảng nói xong liền ký tên vào trong hợp đồng.

“Triển Dục Quảng!” cô nhìn chữ ký trên hợp đồng rồi khẽ gọi. “Tên này khó gọi quá, hay là tối nay về nhà tôi sẽ nghĩ ra một cái tên thân mật dành cho anh nhé.”

Thân mật? Lời nói vô tâm của cô nhưng lại khiến cho lòng anh chấn động, anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô tội cùng ngây thơ của cô. “Cô...” Có chút khó mở miệng !

Ngược lại Uông Bội Nhu không phát hiện anh có đều muốn nói lại thôi, cô cũng ký tên của mình vào hợp đồng, vừa viết vừa kinh ngạc mà nói: “Oa... Chữ ký chúng ta ký chung vào một chỗ như vậy, rất giống đang ký giấy chứng nhận kết hôn vậy đó.”

Triển Dục Quảng biết lời nói của cô chỉ là vô tình mà thôi, nhưng trái tim anh cũng có chút lo sợ, nhìn vào ánh mắt của cô càng thâm thúy hơn.

Sao rồi? Có hứng thú với cô bé này rồi sao?

Cô đang ám chỉ cho anh biết, anh có thể tiến thêm một bước lui tới với cô sao?

Hay là... Nhưng lại rất không có khả năng, nếu như cô muốn cùng anh tiếp xúc thân mật, tại sao hiện tại lại không muốn anh theo cô về đây?

Bởi vì không hiểu rõ tâm tư của cô, khiến cho anh càng thêm hứng thú với cô hơn.

Cuối cùng, Triển Dục Quảng cũng chỉ có thể lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, cũng không hiểu cô có cái gì đó rất là kỳ lạ.

“Vậy cứ như thế nhé, buổi sáng chủ nhật gặp lại.” Ký hợp đồng xong, tay của Uông Bội Nhu cầm lấy một bản hợp đồng và nói “Anh sẽ tự đến? Hay là muốn tôi đón anh?”

Triển Dục Quảng cảm thấy buồn cười “Tôi có xe, tôi sẽ đến đón cô.”

“Vậy thì tốt quá.” Bây giờ Uông Bội Nhu mới phát hiện được ‘đại sự đã định’ liền đưa tay ra bắt tay với anh, ngay khi tay cô vừa tiếp xúc bàn tay của anh, đột nhiên một giây sau thần kinh của cô như bị tê liệt, đây là sao vậy? Cô mới bị điện giật sao!

Không thể như thế được! Cô chỉ là một tên làm công bé nhỏ, sao có thể tham lam mong muốn ở chung một chỗ với trai đẹp mà nói chuyện yêu đương chứ?

Cô không có dư thời gian cùng tiền bạc!

Cô nhanh chóng che dấu cảm xúc kia của mình: “Anh nhớ phải đến đón tôi, và cùng đi dùng điểm tâm đó!”

Nói xong, cô định rời đi.

Lại bị Triển Dục Quảng kéo lại “Đợi chút đã...!”

“Còn chuyện gì nữa sao...?” Cô nhìn thẳng vào mắt của anh, mặc dù cô giọng điệu của cô rất chua ngoa, nhưng cô cũng rất muốn biết rõ về anh.

Rất vinh dự khi được người đàn ông đẹp trai này làm người yêu của mình, trong lòng cô tham lam muốn ghi nhớ cùng khắc sâu hình ảnh này cùng những chi tiết khác trong lòng, để ngày sau rảnh rỗi thì nhớ lại cho đỡ buồn mà cũng không phải tốn kém tiền bạc.

“Cô cần tình nhân...” Ai... Mặc dù anh ‘đi làm thêm’ đã hơn ba năm rồi, nhưng loại lời nói mập mờ không uyển chuyển này, anh lại không thể hỏi, bởi vì công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ của bọn họ cũng chỉ là mang tính nghiệp vụ.

Chẳng biết tại sao, Uông Bội Nhu hiểu rõ biểu hiện lúng túng của anh.

“A...” Mặc dù cô cũng đang đỏ mặt, nhưng cũng dũng cảm nói ra lời trong lòng “Tôi muốn người yêu chính là bao gồm tất cả mọi thứ.” Vậy... Chính là nghĩa đen mà anh muốn nói!

“Tôi hiểu rồi.”

“Vậy thì chủ nhật nhé.” Cô xấu hổ đi ra.

Chỉ còn lại một mình Triển Dục Quảng đứng đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh vẫn không thể đoán ra lý do chính của cô.

Chỉ là muốn thuê người yêu trong ngày lễ tình nhân sao?

Uông Bội Nhu cũ
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT230/5946