Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê-full
Lượt xem : |
ng không có trực tiếp về nhà, mà đi mua sắm.
Dù sao, vừa rồi cô cũng đã được giảm giá và ưu đãi một cách đáng kể, cho nên bây giờ cô sẽ đối xử với bản thân mình khá hơn một chút.
“Trong ngày lễ tình nhân đầu tiên của mình, phải đi mua một bộ nội y thật đẹp và mới.”
Nghĩ như vậy, cô liền qua quầy hàng chuyên kinh doanh nội y đang “giảm giá”, để chiến đấu với một nhóm phụ nữ cũng đang chọn.
Sau khi vất vả chiến đấu, cô cầm chiến lợi phẩm của mình trên tay, đi ra từ quầy thanh toán tiền, Uông Bội Nhu chợt nghĩ đến một chuyện khác quan trọng hơn.
“Nếu như ngủ... Thì phải chuẩn bị áo ngủ khiêu gợi?” Cho nên, cô lập tức chui vào một cửa hàng chuyên bán đồ ngủ cũng đang ‘đại hạ giá’.
Rốt cuộc cô cũng mua đầy đủ đồ dùng cho bản thân mình, sau đó lại gấp gáp vọt vào một nhà sách lớn.
“Lần đầu tiên của tôi nhất định phải để lại một kỉ niệm thật tốt.”
Cô tự nói với mình như vậy, cho nên cô mua ngay một cuốn sổ tay thật mỏng cùng một cây bút bi.
“Bây giờ chỉ còn đi siêu thị mua sắm nữa thôi.”
Cô muốn đem tất cả mọi chuyện xử lý ổn thoả trong buổi tối hôm nay, cô tỉ mỉ tính toán “Tổng cộng là 24 giờ, vậy thì phải chuẩn bị hai bữa ăn sáng, một bữa trưa và một bữa tối mới đủ.”
Sau khi đã vội vàng đi siêu thị chọn lựa hàng hóa xong, Uông Bội Nhu tay xách nách mang, cầm gói to gói nhỏ trở về căn phòng thuê của mình.
“Ai... Căn nhà trống trơn, tôi đã trở về rồi” Cô tiện tay để quần áo xuống, đem toàn bộ thức ăn nhét hết vào cái tủ lạnh bé nhỏ. “Có ai nhớ tôi không?” (Tội nghiệp chị này quá, sống một mình thật buồn.)
Đương nhiên, trả lời cô chỉ có một căn phòng vắng lạnh.
Bình thường, cô sẽ phải đối mặt với cảnh u buồn như mùa thu thay lá, nhưng hôm nay cô lại hào hứng lớn tiếng nói với chính bản thân mình “Ngày mai sẽ có người ở cùng với mình cả ngày rồi!”
Trong lòng cảm thấy vui vẻ tràn lan không tả được...
Sau đó Uông Bội Nhu thả mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ, lấy ra cuốn sổ tay cùng viết bi, bắt đầu ghi chép trạng thái tâm tình của mình.
“Thứ bảy, ngày x tháng x năm x , tối hôm nay thật mới mẻ!
Thậm chí còn rất may mắn được ưu đãi kiếm được một người bạn trai giá cực rẻ để làm bạn, khiến cho tôi mong chờ cùng ngóng trông.
Ngày mai, tôi sẽ từ giã hai từ ‘cô gái’, để trở thành ‘phụ nữ’, sẽ là một kỉ niệm đẹp đối với tôi!”
Bởi vậy, Bội Nhu hết lòng lập ra một kế hoạch, để mãi mãi nhớ đến ngày kỉ niệm sau cuối khi còn là ‘cô gái’.
Vì vậy trước ngày lễ tình nhân một ngày, cô dành thời gian ở nhà để chụp ảnh chính bản thân mình, ở mỗi góc độ khác nhau đều tạo một kiểu dáng khác nhau bao gồm dịu dàng, khôi hài, khoa trương, cũng động tác nhàm chán, để làm kỉ niệm sau này lấy ra để thưởng thức bộ dáng thiếu nữ ngây thơ của mình.
“Ai... Nếu như có máy chụp hình thì tốt rồi, như vậy sẽ chụp được những tư thế thuần khiết nhất của mình để thế làm kỉ niệm...” Cô mới nghĩ như vậy thôi, một ý niệm khác đã hình thành trong đầu cô rồi.
Chương 3
Triển Dục Quảng đúng hẹn lái xe tới đến nhà của Uông Bội Nhu, rõ ràng anh đã xuất phát sớm hơn dự định, nhưng bởi vì khó kiếm được một chỗ đậu xe, nên đành trễ hẹn ba phút.
“Kinh kong...”
Uông Bội Nhu vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền cửa mở ra, đủ cho thấy cô đã chờ anh từ rất lâu.
“Anh đến trễ!” Vừa trông thấy Triển Dục Quảng, cô không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng oán trách “Anh thiếu tôi ba phút đó!”
Nhưng tại sao lại tính toán mấy giây kia với anh đây, anh đẹp trai nên có giá hơn chứ?
Hôm nay anh mặc một bộ vest hàng hiệu, khiến cho cả người anh tỏa ra khí chất quý phái, làm cô không thể rời mắt được.
Đây... Người đàn ông này có phải có quá nhiều sức hấp dẫn quá hay không đây? Thật phi đạo đức!
“Tôi sẽ đền bù.” Triển Dục Quảng mỉm cười, hai tay để sau lưng.
“Bội Nhu!” anh dùng giọng ấm áp gọi tên của cô, rất đúng với quy tắc đã ghi trong hợp đồng của công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’. “Em không mời tôi vào nhà sao?”
“A...!” Uông Bội Nhu kêu lên một tiếng, vội vàng lấy lại tinh thần của mình, lui về phía sau hai bước “Mời vào!”
Triển Dục Quảng dùng mắt để quét qua toàn bộ căn phòng, phát hiện căn phòng được bố trí rất giản dị cùng ấm áp, kiểu trang trí đơn giản này khiến anh rất thích.
“Chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng trước đi!” Cô vội vàng chỉ vào thức ăn trên bàn trà ở trong phòng khách. “Sáng hôm nay chúng ta sẽ dùng món ăn Phương Tây, ngày mai sẽ dùng món ăn Trung Quốc .”
Đã trả tiền xong rồi, đương nhiên là cô rất muốn thử cảm giác hai người cùng nhau thưởng thức các món ăn khác nhau chứ.
Triển Dục Quảng gật đầu, đồng thời xoay người, từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng ra tặng cho cô, bó hoa đủ màu gồm đỏ tươi, vàng nhạt, hồng phấn, lam nhạt và màu tím nhạt, sau đó nói “Bội Nhu, lễ tình nhân vui vẻ.”
“Đẹp quá...” Quá bất ngờ Uông Bội Nhu cảm động đến sắp rơi lệ, thậm chí hai tay còn quên nhận hoa.
“Dù hoa có đẹp, cũng không thể đẹp bằng em” anh tuân theo bản cam kết của ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ mà dùng những lời có cánh nói với cô “Bội Nhu yêu dấu, mong em đồng ý cùng anh vui vẻ trong ngày lễ chỉ thuộc về hai chúng ta!”
Vừa nói anh vừa quỳ một chân, động tác thành thục giống y như nam chính trong phim cầu hôn nữ chính vậy.
Xem ra, anh rất hay làm động tác này.
Cũng có lẽ anh đã được công ty đào tạo và huấn luyện qua.
Uông Bội Nhu đâu cần quan tâm anh học được ở đâu chứ?
“Em nguyện ý, em đồng ý...” Cô gật đầu liên tục.
“Vậy...” Sau khi đã giao bó hoa cho cô, lúc này anh mới nhìn đến thức ăn phong phú ở trên bàn. “Nhu Nhu... Trước tiên có thể cho anh lấp đầy dạ dày trước được không?”
Nhu... Nhu Nhu?
Anh mới gọi cô sao?
A... Cô rất thích cái tên này, cảm giác rất thân mật, báo hại cô lầm tưởng anh chính là người yêu thật sự của cô.
Cô vội vàng đem bó hoa hồng đặt ở một bên, lôi kéo Triển Quảng Dục ngồi vào ghế nhỏ “A Quảng” Cô cố ý rút ngắn khoảng cách của hai người lại, gọi tên của anh “Anh xem có thích những món này không?”
Triển Dục Quảng cũng rất bất ngờ khi nghe cô xưng hô như vậy, sắc mặt có chút không vui, cô gọi như vậy anh cảm giác như đang ở trong công ty làm nô lệ vậy, biểu tình không vui biến đi rất nhanh, sắc mặt của anh chuyển biến nhanh đến nỗi Uông Bội Nhu nhìn thấy, cũng tưởng lầm là mình bị hoa mắt.
“Nhu Nhu, em có thể gọi anh là Dục được không?” Anh vừa dùng sandwich của cô vừa nói lên ý muốn của mình. “Anh muốn phụ nữ gọi anh như vậy.” Trên thực tế, người phụ nữ đầu tiên mà anh ân chuẩn cho gọi như vậy thì chỉ có cô mà thôi.
Ngay cả Lạc Tiêu Dao cùng anh thân thiết như vậy cũng chưa được gọi.
Vậy thì có vấn đề gì.
“A Dục.” Cô rất vâng lời.
“Nhu Nhu ngoan, đút cà phê cho anh.” Anh mới vừa giải quyết xong một phần sandwich, tay không khống chế liền cầm một cái hamburger.
Trong 30 năm qua, anh chưa bao giờ ăn một bữa sáng ngon miệng như vậy.
Uông Bội Nhu nghe anh gọi một tiếng Nhu Nhu, hai tiếng cũng Nhu Nhu, cách gọi thân mật như thế, khiến cô cảm thấy như sắp tan chảy ra rồi, bây giờ nghe anh nhờ vả, dĩ nhiên là cô liền vội vàng bưng ly cà phê đến trước mặt anh.
Nhưng anh lại lắc đầu một cái. “Không phải như thế.”
Sao? Không phải như vậy? Vậy là muốn như thế nào? Cô không hiểu nhìn anh.
Bởi vì tay của Triển Dục Quảng đang dính dầu mỡ, nên không trực tiếp bưng lên, mà dùng ánh mắt hấp dẫn của mình nhìn cô. “Em dùng miệng đút anh.”
Uông Bội Nhu lập tức đỏ mặt.
“Em...” Xem như đã từng nghĩ qua, nhưng cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cô sợ tay chân của mình vụng về!
“Em không muốn sao?” Anh không có xem thường biểu hiện của cô, vẻ mặt e lệ, hoảng sợ cùng xấu hổ của cô toàn bộ đều hấp dẫn anh, khiến anh càng muốn đối xử và bảo vệ với cô thật tốt.
Thuận tiện cũng muốn kiểm chứng một chút, có phải anh có lực hút với cô chỉ một ngày thôi hay không?
“Không, không phải...” Cô ngập ngừng muốn giải thích “Đúng... Đúng như vậy!”
Thật hay quá, suy nghĩ của cô ấy thuần khiết giống như anh đang nghĩ về cô.
Nếu như anh muốn chọn một người phụ nữ cho mình, thì cô gái này coi như đã đạt tiêu chuẩn của anh.
“Không sao, anh dạy em.” Anh cũng không ngại làm thầy cho cô.
“Nhưng...” Đột nhiên cô tránh đầu qua, bờ môi của anh chỉ vừa lướt nhẹ qua gò má mềm của cô “Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
Bản thân Triển Dục Quảng hôm nay đến là muốn cô vui vẻ nên tùy ý để cho cô hôm nay muốn làm gì thì làm, cho nên anh không có kiêng kị mà nói: “Dĩ nhiên là có thể, trên thực tế em muốn hỏi anh 100 câu, hay 1000 câu cũng được.”
Cô... Cô làm gì có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy chứ!
Còn nói, cô cần biết nhiều vấn đề của anh để làm gì cơ chứ?
Tương lai, hai người bọn họ cũng sẽ giống như hai đường thẳng song song mà thôi không có giao điểm, suốt cuộc đời này cũng không thể gặp nhau nữa, cô cũng không muốn biết quá nhiều, để sau này lại phải nhớ thương đến anh!
Cho nên, cô rất có nguyên tắc mà nói: “Không, chỉ một vấn đề thôi.”
“Hỏi đi!” Anh dù bận vẫn ung dung chờ cô nói ra vấn đề kỳ quái kia.
“Anh... Anh có máy chụp hình không?” Cô hỏi, mặc dù có chút xấu hổ nhưng cô rất muốn đem vấn đề này nói ra.
Anh cứ tưởng lỗ tai của mình nghe nhầm, cô mướn anh đến làm người yêu, mà bây giờ lại hỏi anh một vấn đề hết sức nhàm chán này sao? Anh không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, rất muốn kiểm tra thính lực của mình có vấn đề hay không “Em mới nói gì thế?... Có thể lặp lại một lần nữa được không?”
“Em...” Mặc dù Uông Bội Nhu biết mình đã phá hư không khí, nhưng vẫn không nhịn được lặp lại tâm nguyện của cô “Em muốn anh giúp em chụp mấy tấm hình... Anh có máy chụp hình không?”
Chụp hình?
Cô thật khiến người khác mất hứng, chụp hình lúc nào mà không được, cố tình lựa lúc anh chuẩn bị dạy cô hôn thì lại nêu lên yêu cầu này chứ? Nhưng anh không thể nào cự tuyệt, ai bảo hôm nay anh là người yêu của cô chứ đành phải cưng chiều cô thôi!
Hơn nữa, trong mắt của cô ẩn chứa thành khẩn cùng van nài, khiến anh không thể nói lời cự tuyệt.
“Anh có máy chụp hình, nhưng anh để ở trên xe.” Hiện tại, anh có thể dạy cô hôn môi như thế nào không?
“Vậy...” Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu hỏi anh “Hiện tại anh có thể đi lấy được không?”
Triển Dục Quảng thật không biết mình đã bị đứt sợi dây nào trong đầu, hay là mình bị sốt đến khù khờ rồi, chứ không tại sao lại buông tha thức ăn cùng dục vọng trong lòng, ngoan ngoãn nghe lời cô, đi ra cửa lấy máy chụp hình ở trong xe.
Chỉ là... Anh đi tới chỗ đậu xe, thì đã mất gần 20 phút rồi. Ai!... Sao anh lại tự giày vò mình như vậy đây.
Uông Bội Nhu thừa dịp anh không có ở đây, lòng tràn đầy vui sướng đem bó hoa cắm vào trong mấy cái
QUAY LẠIDù sao, vừa rồi cô cũng đã được giảm giá và ưu đãi một cách đáng kể, cho nên bây giờ cô sẽ đối xử với bản thân mình khá hơn một chút.
“Trong ngày lễ tình nhân đầu tiên của mình, phải đi mua một bộ nội y thật đẹp và mới.”
Nghĩ như vậy, cô liền qua quầy hàng chuyên kinh doanh nội y đang “giảm giá”, để chiến đấu với một nhóm phụ nữ cũng đang chọn.
Sau khi vất vả chiến đấu, cô cầm chiến lợi phẩm của mình trên tay, đi ra từ quầy thanh toán tiền, Uông Bội Nhu chợt nghĩ đến một chuyện khác quan trọng hơn.
“Nếu như ngủ... Thì phải chuẩn bị áo ngủ khiêu gợi?” Cho nên, cô lập tức chui vào một cửa hàng chuyên bán đồ ngủ cũng đang ‘đại hạ giá’.
Rốt cuộc cô cũng mua đầy đủ đồ dùng cho bản thân mình, sau đó lại gấp gáp vọt vào một nhà sách lớn.
“Lần đầu tiên của tôi nhất định phải để lại một kỉ niệm thật tốt.”
Cô tự nói với mình như vậy, cho nên cô mua ngay một cuốn sổ tay thật mỏng cùng một cây bút bi.
“Bây giờ chỉ còn đi siêu thị mua sắm nữa thôi.”
Cô muốn đem tất cả mọi chuyện xử lý ổn thoả trong buổi tối hôm nay, cô tỉ mỉ tính toán “Tổng cộng là 24 giờ, vậy thì phải chuẩn bị hai bữa ăn sáng, một bữa trưa và một bữa tối mới đủ.”
Sau khi đã vội vàng đi siêu thị chọn lựa hàng hóa xong, Uông Bội Nhu tay xách nách mang, cầm gói to gói nhỏ trở về căn phòng thuê của mình.
“Ai... Căn nhà trống trơn, tôi đã trở về rồi” Cô tiện tay để quần áo xuống, đem toàn bộ thức ăn nhét hết vào cái tủ lạnh bé nhỏ. “Có ai nhớ tôi không?” (Tội nghiệp chị này quá, sống một mình thật buồn.)
Đương nhiên, trả lời cô chỉ có một căn phòng vắng lạnh.
Bình thường, cô sẽ phải đối mặt với cảnh u buồn như mùa thu thay lá, nhưng hôm nay cô lại hào hứng lớn tiếng nói với chính bản thân mình “Ngày mai sẽ có người ở cùng với mình cả ngày rồi!”
Trong lòng cảm thấy vui vẻ tràn lan không tả được...
Sau đó Uông Bội Nhu thả mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ, lấy ra cuốn sổ tay cùng viết bi, bắt đầu ghi chép trạng thái tâm tình của mình.
“Thứ bảy, ngày x tháng x năm x , tối hôm nay thật mới mẻ!
Thậm chí còn rất may mắn được ưu đãi kiếm được một người bạn trai giá cực rẻ để làm bạn, khiến cho tôi mong chờ cùng ngóng trông.
Ngày mai, tôi sẽ từ giã hai từ ‘cô gái’, để trở thành ‘phụ nữ’, sẽ là một kỉ niệm đẹp đối với tôi!”
Bởi vậy, Bội Nhu hết lòng lập ra một kế hoạch, để mãi mãi nhớ đến ngày kỉ niệm sau cuối khi còn là ‘cô gái’.
Vì vậy trước ngày lễ tình nhân một ngày, cô dành thời gian ở nhà để chụp ảnh chính bản thân mình, ở mỗi góc độ khác nhau đều tạo một kiểu dáng khác nhau bao gồm dịu dàng, khôi hài, khoa trương, cũng động tác nhàm chán, để làm kỉ niệm sau này lấy ra để thưởng thức bộ dáng thiếu nữ ngây thơ của mình.
“Ai... Nếu như có máy chụp hình thì tốt rồi, như vậy sẽ chụp được những tư thế thuần khiết nhất của mình để thế làm kỉ niệm...” Cô mới nghĩ như vậy thôi, một ý niệm khác đã hình thành trong đầu cô rồi.
Chương 3
Triển Dục Quảng đúng hẹn lái xe tới đến nhà của Uông Bội Nhu, rõ ràng anh đã xuất phát sớm hơn dự định, nhưng bởi vì khó kiếm được một chỗ đậu xe, nên đành trễ hẹn ba phút.
“Kinh kong...”
Uông Bội Nhu vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền cửa mở ra, đủ cho thấy cô đã chờ anh từ rất lâu.
“Anh đến trễ!” Vừa trông thấy Triển Dục Quảng, cô không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng oán trách “Anh thiếu tôi ba phút đó!”
Nhưng tại sao lại tính toán mấy giây kia với anh đây, anh đẹp trai nên có giá hơn chứ?
Hôm nay anh mặc một bộ vest hàng hiệu, khiến cho cả người anh tỏa ra khí chất quý phái, làm cô không thể rời mắt được.
Đây... Người đàn ông này có phải có quá nhiều sức hấp dẫn quá hay không đây? Thật phi đạo đức!
“Tôi sẽ đền bù.” Triển Dục Quảng mỉm cười, hai tay để sau lưng.
“Bội Nhu!” anh dùng giọng ấm áp gọi tên của cô, rất đúng với quy tắc đã ghi trong hợp đồng của công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’. “Em không mời tôi vào nhà sao?”
“A...!” Uông Bội Nhu kêu lên một tiếng, vội vàng lấy lại tinh thần của mình, lui về phía sau hai bước “Mời vào!”
Triển Dục Quảng dùng mắt để quét qua toàn bộ căn phòng, phát hiện căn phòng được bố trí rất giản dị cùng ấm áp, kiểu trang trí đơn giản này khiến anh rất thích.
“Chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng trước đi!” Cô vội vàng chỉ vào thức ăn trên bàn trà ở trong phòng khách. “Sáng hôm nay chúng ta sẽ dùng món ăn Phương Tây, ngày mai sẽ dùng món ăn Trung Quốc .”
Đã trả tiền xong rồi, đương nhiên là cô rất muốn thử cảm giác hai người cùng nhau thưởng thức các món ăn khác nhau chứ.
Triển Dục Quảng gật đầu, đồng thời xoay người, từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng ra tặng cho cô, bó hoa đủ màu gồm đỏ tươi, vàng nhạt, hồng phấn, lam nhạt và màu tím nhạt, sau đó nói “Bội Nhu, lễ tình nhân vui vẻ.”
“Đẹp quá...” Quá bất ngờ Uông Bội Nhu cảm động đến sắp rơi lệ, thậm chí hai tay còn quên nhận hoa.
“Dù hoa có đẹp, cũng không thể đẹp bằng em” anh tuân theo bản cam kết của ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ mà dùng những lời có cánh nói với cô “Bội Nhu yêu dấu, mong em đồng ý cùng anh vui vẻ trong ngày lễ chỉ thuộc về hai chúng ta!”
Vừa nói anh vừa quỳ một chân, động tác thành thục giống y như nam chính trong phim cầu hôn nữ chính vậy.
Xem ra, anh rất hay làm động tác này.
Cũng có lẽ anh đã được công ty đào tạo và huấn luyện qua.
Uông Bội Nhu đâu cần quan tâm anh học được ở đâu chứ?
“Em nguyện ý, em đồng ý...” Cô gật đầu liên tục.
“Vậy...” Sau khi đã giao bó hoa cho cô, lúc này anh mới nhìn đến thức ăn phong phú ở trên bàn. “Nhu Nhu... Trước tiên có thể cho anh lấp đầy dạ dày trước được không?”
Nhu... Nhu Nhu?
Anh mới gọi cô sao?
A... Cô rất thích cái tên này, cảm giác rất thân mật, báo hại cô lầm tưởng anh chính là người yêu thật sự của cô.
Cô vội vàng đem bó hoa hồng đặt ở một bên, lôi kéo Triển Quảng Dục ngồi vào ghế nhỏ “A Quảng” Cô cố ý rút ngắn khoảng cách của hai người lại, gọi tên của anh “Anh xem có thích những món này không?”
Triển Dục Quảng cũng rất bất ngờ khi nghe cô xưng hô như vậy, sắc mặt có chút không vui, cô gọi như vậy anh cảm giác như đang ở trong công ty làm nô lệ vậy, biểu tình không vui biến đi rất nhanh, sắc mặt của anh chuyển biến nhanh đến nỗi Uông Bội Nhu nhìn thấy, cũng tưởng lầm là mình bị hoa mắt.
“Nhu Nhu, em có thể gọi anh là Dục được không?” Anh vừa dùng sandwich của cô vừa nói lên ý muốn của mình. “Anh muốn phụ nữ gọi anh như vậy.” Trên thực tế, người phụ nữ đầu tiên mà anh ân chuẩn cho gọi như vậy thì chỉ có cô mà thôi.
Ngay cả Lạc Tiêu Dao cùng anh thân thiết như vậy cũng chưa được gọi.
Vậy thì có vấn đề gì.
“A Dục.” Cô rất vâng lời.
“Nhu Nhu ngoan, đút cà phê cho anh.” Anh mới vừa giải quyết xong một phần sandwich, tay không khống chế liền cầm một cái hamburger.
Trong 30 năm qua, anh chưa bao giờ ăn một bữa sáng ngon miệng như vậy.
Uông Bội Nhu nghe anh gọi một tiếng Nhu Nhu, hai tiếng cũng Nhu Nhu, cách gọi thân mật như thế, khiến cô cảm thấy như sắp tan chảy ra rồi, bây giờ nghe anh nhờ vả, dĩ nhiên là cô liền vội vàng bưng ly cà phê đến trước mặt anh.
Nhưng anh lại lắc đầu một cái. “Không phải như thế.”
Sao? Không phải như vậy? Vậy là muốn như thế nào? Cô không hiểu nhìn anh.
Bởi vì tay của Triển Dục Quảng đang dính dầu mỡ, nên không trực tiếp bưng lên, mà dùng ánh mắt hấp dẫn của mình nhìn cô. “Em dùng miệng đút anh.”
Uông Bội Nhu lập tức đỏ mặt.
“Em...” Xem như đã từng nghĩ qua, nhưng cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cô sợ tay chân của mình vụng về!
“Em không muốn sao?” Anh không có xem thường biểu hiện của cô, vẻ mặt e lệ, hoảng sợ cùng xấu hổ của cô toàn bộ đều hấp dẫn anh, khiến anh càng muốn đối xử và bảo vệ với cô thật tốt.
Thuận tiện cũng muốn kiểm chứng một chút, có phải anh có lực hút với cô chỉ một ngày thôi hay không?
“Không, không phải...” Cô ngập ngừng muốn giải thích “Đúng... Đúng như vậy!”
Thật hay quá, suy nghĩ của cô ấy thuần khiết giống như anh đang nghĩ về cô.
Nếu như anh muốn chọn một người phụ nữ cho mình, thì cô gái này coi như đã đạt tiêu chuẩn của anh.
“Không sao, anh dạy em.” Anh cũng không ngại làm thầy cho cô.
“Nhưng...” Đột nhiên cô tránh đầu qua, bờ môi của anh chỉ vừa lướt nhẹ qua gò má mềm của cô “Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
Bản thân Triển Dục Quảng hôm nay đến là muốn cô vui vẻ nên tùy ý để cho cô hôm nay muốn làm gì thì làm, cho nên anh không có kiêng kị mà nói: “Dĩ nhiên là có thể, trên thực tế em muốn hỏi anh 100 câu, hay 1000 câu cũng được.”
Cô... Cô làm gì có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy chứ!
Còn nói, cô cần biết nhiều vấn đề của anh để làm gì cơ chứ?
Tương lai, hai người bọn họ cũng sẽ giống như hai đường thẳng song song mà thôi không có giao điểm, suốt cuộc đời này cũng không thể gặp nhau nữa, cô cũng không muốn biết quá nhiều, để sau này lại phải nhớ thương đến anh!
Cho nên, cô rất có nguyên tắc mà nói: “Không, chỉ một vấn đề thôi.”
“Hỏi đi!” Anh dù bận vẫn ung dung chờ cô nói ra vấn đề kỳ quái kia.
“Anh... Anh có máy chụp hình không?” Cô hỏi, mặc dù có chút xấu hổ nhưng cô rất muốn đem vấn đề này nói ra.
Anh cứ tưởng lỗ tai của mình nghe nhầm, cô mướn anh đến làm người yêu, mà bây giờ lại hỏi anh một vấn đề hết sức nhàm chán này sao? Anh không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, rất muốn kiểm tra thính lực của mình có vấn đề hay không “Em mới nói gì thế?... Có thể lặp lại một lần nữa được không?”
“Em...” Mặc dù Uông Bội Nhu biết mình đã phá hư không khí, nhưng vẫn không nhịn được lặp lại tâm nguyện của cô “Em muốn anh giúp em chụp mấy tấm hình... Anh có máy chụp hình không?”
Chụp hình?
Cô thật khiến người khác mất hứng, chụp hình lúc nào mà không được, cố tình lựa lúc anh chuẩn bị dạy cô hôn thì lại nêu lên yêu cầu này chứ? Nhưng anh không thể nào cự tuyệt, ai bảo hôm nay anh là người yêu của cô chứ đành phải cưng chiều cô thôi!
Hơn nữa, trong mắt của cô ẩn chứa thành khẩn cùng van nài, khiến anh không thể nói lời cự tuyệt.
“Anh có máy chụp hình, nhưng anh để ở trên xe.” Hiện tại, anh có thể dạy cô hôn môi như thế nào không?
“Vậy...” Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu hỏi anh “Hiện tại anh có thể đi lấy được không?”
Triển Dục Quảng thật không biết mình đã bị đứt sợi dây nào trong đầu, hay là mình bị sốt đến khù khờ rồi, chứ không tại sao lại buông tha thức ăn cùng dục vọng trong lòng, ngoan ngoãn nghe lời cô, đi ra cửa lấy máy chụp hình ở trong xe.
Chỉ là... Anh đi tới chỗ đậu xe, thì đã mất gần 20 phút rồi. Ai!... Sao anh lại tự giày vò mình như vậy đây.
Uông Bội Nhu thừa dịp anh không có ở đây, lòng tràn đầy vui sướng đem bó hoa cắm vào trong mấy cái
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu170/5886