Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1
| Lượt xem : |
hông?"
"Tôi không cầnbiết".
"Không ngừng cuốnxoay, không ngừng vẽ nên những vòng tròn, khiến người ta động lòng trong khônggian huyền ảo."
Khi anh ta nói câu ấy,đôi mắt như màn đêm chợt trở nên xa vời, con ngươi chìm sâu hơn vào một màuxanh biếc.
Mùi thơm của rượu vangtràn ngập trong không gian, giống như một chất độc không thuốc nào giải được,khiến người ta không thể thoát khỏi cơn say.
"Mắt anh… màu xanhư?"
Trước câu nghi vấn đầyngạc nhiên của tôi, mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng dịu dàng, ánh mắt ấy quấnchặt lấy tôi. Anh ta dừng bước nhảy, còn tôi nhân cơ hội lấy ra bức thư trongtúi.
"Thôi Hy Triệt, bứcthư này có người nhờ tôi nhất định phải đưa cho anh."
Anh ta lạnh lùng nhìntôi, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc ấy, tôi như thấy mộtluồng khói trắng mờ của cây hương thảo từ bên ngoài thánh đường bay tới, mùihương khiến người ta mê man.
Shakespeare từng nói:"hương thảo đưa ký ức quay về, em thân yêu, hãy nhớ lấy điều này".
Nhưng giờ đây, tôi nênghi nhớ điều gì? Cần quên điều gì?
"Cô việc gì phảiviện cớ", những ngón tay thon dài của anh ta đưa ra đón lấy, mắt liếc quabức thư màu hồng.
"Hả?"
"Đây là thư tìnhcủa cô viết cho tôi chứ gì?"
Khóe miệng Hy Triệt cànghằn sâu hơn nét cười nhạo, ánh mắt thì lạnh lẽo hơn. Nó giống như một núi băngnơi Bắc cực, tỏa ra vẻ đẹp lay động lòng người nhưng lại khiến ta không thể đếngần.
"Tôi á? Không cầnbiết là ai, nhưng nó được viết bằng thành ý suốt một đêm dài, xin anh hãy mở raxem."
Không để ý đến sự hiểulầm của anh ta, cũng không buồn giải thích, tôi chỉ mong anh ta sẽ nhận lấy bứcthư.
"Khỏi cần xem, mấtthời gian".
Dứt lời, bức thư trongtay Thôi Hy Triệt đã rơi xuống đất như một cánh hoa mỏng manh lìa cành. Tôithảng thốt nhìn theo hành động của anh ta, không dám tin vào mắt mình.
Anh ta dám vứt lá thư đingay trước mặt tôi !!!
Part 2
"Này, Thôi HyTriệt, xin lỗi đi!"
Trong gian phòng rực rỡmàu vàng kim, dưới chùm đèn pha lê giả cổ, tôi kéo tay Hy Triệt khi đó đangđịnh bỏ đi, lớn tiếng.
Một cảm giác đau đớnnhói lên trong tim rồi dần tan biến, niềm vui của Chân Ni là món đồ xa xỉ màtôi mong có được, tôi không thể chịu nổi khi tình cảm đó bị người khác làm tổnthương.
"…"
Thôi Hy Triệt quay nhìntôi, tôi lập tức trợn mắt lên.
Dù gì thì cũng không thểthua về mặt khí phách.
"Xin lỗi đi!"
"Cái gì?", anhta nhìn tôi với vẻ hơi sốt ruột.
"Cái gì hả?! Anhlàm sai việc gì mà cũng không biết à? Anh lập tức nhặt bức thư lên, nếu như anhkhông muốn xem, thì hãy trả lại cho tôi!"
"Trong từ điển củatôi không có hai chữ ‘Xin lỗi’, hay cô cho rằng ‘trò chơi trái tim’ là thật,không tưởng tôi là boyfriend của cô ấy chứ? Nếu thế, xin hãy xóa cái điệu nhảyvừa rồi khỏi ký ức của cô đi."
Xóa khỏi ký ức ư?
Giọng anh ta lạnh băng,hoàn mĩ tới mức lay động lòng người, song lại mang một vẻ tàn nhẫn vô cùng.
Không biết từ bao giờmọi người đã túm tụm lại xung quanh, thậm chí mấy cô nữ sinh còn đem điện thoạira chụp ảnh. Thôi Hy Triệt nhắm mắt với vẻ chán ngán, lấy hết sức giằng tay tôira, sau đó sải bước đi.
Phù phù!
Phù phù!
Lâu lắm rồi không giậnđến mức này, tôi cảm thấy cái tiểu hành tinh nhẫn nại bấy lâu của mình bắt đầuphát nổ. Tôi cởi chiếc giày cao gót chỉ đi trong vũ hội ra, lớp da bóng loánghắt ra thứ ánh sáng u ám, tiếp đó căm giận hét lên:
"Anh thật là đồ vôlễ!"
Cùng với tiếng kêu kinhngạc của mọi người xung quanh, cánh tay tôi vung lên, ném mạnh chiếc giày vềphía Thôi Hy Triệt.
Choang !
Tiếng ly thủy tinh rơixuống đất vỡ nghe giòn tan.
Xung quanh trở nên tĩnhlặng, vô số ánh mắt nhìn theo hướng bay của chiếc giày với vẻ không thể nào tinnổi. Chiếc giày va mạnh vào gáy Thôi Hy Triệt.
Ping !
Sau khi tiếp xúc mộtcách "thân mật", nó rơi xuống đất.
Mùi rượu vang tỏa lantrong đại sảnh, tôi căng thẳng tới mức ngừng thở.
Thôi Hy Triệt vẫn đứngthẳng, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ thân hình thanh cao ấy với tốc độ nhanhnhất và diện tích lớn nhất.
Anh ta quay người, đôimắt trong như hổ phách lóe lên ánh nhìn u uẩn rợn người.
Nhưng khoảnh khắc ấy, sựlạnh lùng không hề ảnh hưởng đến cảm giác về sự toàn mỹ mà anh ta mang lại chongười xung quanh, trái lại, nó càng khiến người ta thêm mê đắm.
Đứa ngốc cũng biết rằngsau khi gây ra chuyện đó thì nên nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, nhưngkhi tôi còn chưa kịp phản ứng , Thôi Hy Triệt đã ngã quỵ.
Trời ạ!
Bị thương vì chiếc giàycủa tôi hay sao?
Sẽ không… chết chứ?
"Triệt, cậu làm saothế? Muốn ngủ cũng đừng ngủ ở đây!"
Trạch Trần cuối cùngcũng thoát khỏi cô nàng mập mạp, hoảng hốt khi thấy Hy Triệt ngã xuống.
"Anh Trần, khôngphải hội trưởng ngủ đâu, bị giày cao gót của người ta đập phải ngất điđấy", những người xung quanh giải thích với vẻ hậm hực.
"Giày cao gót? Aicởi giày cao gót mà bất cẩn thế?"
"Hic… là cô taném".
"Cái gì?"
Thôi Hy Triệt nằm tronglòng Trạch Trần, khuôn mặt tĩnh lặng như đang ngủ trong núi băng.
Hóa ra chỉ bị đập ngấtđi, tôi yên tâm định nhặt lấy bức thư thì thấy Chân Ni đang tiến đến. Bàn taysắp cầm được lá thư thì bị ai đó nhanh hơn cướp mất.
"Thư tình à? Côdịnh đưa cho hội trưởng à?"
Không kịp ngăn, cô gáiđội chiếc mũ phù thủy đã mở thư ra, chất vấn tôi.
"Xin hãy trả lạicho tôi!", tôi nhìn cô ta lạnh lùng.
"Cô thích Triệt hộitrưởng, nhưng lại thất bại, nên vì yêu mà sinh hận, mới làm cái việc thấp cấpđó đúng không?"
Trong vô số những bộ mặthằm hằm tức giận, tôi thấy gương mặt trắng bệch của Chân Ni, vẻ căng thẳng vàbất an lộ rõ trong đôi mắt Jennifer (Chú thích: Jennifer Joanna Aniston, nữdiễn viên điện ảnh người Mĩ nổi tiếng với đôi mắt hút hồn) của nó. Tôi trầmngâm không nói, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
"Không phải chứ! Béyêu, người em thích là Triệt à? Không thể thế được, rõ ràng em thích anh, thưtình gửi cho anh đúng không? Tên Triệt này, chắc chắn hắn đã cướp bức thư emđịnh gửi cho anh", Trạch Trần nói với vẻ không đành lòng.
"Không", tôilắc đầu, điềm nhiên đáp: "Đó chính xác là thư tình gửi cho Thôi HyTriệt."
"Cô không đeo huychương Via, chứng tỏ không phải người của Hội học sinh chúng tôi, sao lại xuấthiện ở dạ hội này?", cô gái đội mũ phù thủy quát lên.
Tôi cắn chặt môi, cuốicùng cũng bị phát hiện ra. Không biết trả lời thế nào, ánh mắt tôi bất giácdừng ở chỗ Chân Ni. Khi đó con bé mặc chiếc váy công chúa, đôi găng tau bằngren trắng muốt bao ngoài cằng tay thong dài duyên dáng, trông nó thuần khiếtnhư một thiên sứ, song đôi mắt sáng ngời khiến người ta không tểh đoán được bấtcứ tâm trạng nào.
Trong ánh mắt chờ đợicủa tôi, nó bước ra, nói với vẻ sợ sệt:
"Là em. Vì chị ấynói với em là chị ấy thích anh Triệt, nhờ em tìm mọi cách đưa vào đây, nên emđã mềm lòng. Chị ấy là… chị gái em."
"Chị, chị thích anhTriệt, sao lại còn làm anh ấy bị thương?", Chân Ni nhìn tôi với vẻ đaulòng, tiếp đó cúi rạp mình trước những người xung quanh, "Xin mọi ngườiđừng trách chị em, là do em đưa chị ấy vào. Vì thế, người hại hội trưởng là em."
Từng giọt nước mắt nhưnhững giọt pha lê rơi xuống đôi mắt trong veo của Chân Ni, khiến khuôn mặt kiềudiễm như đóa hoa tường vi của nó càng thêm vẻ đáng thương.
Những người xung quanhmở to mắt với vẻ ngạc nhiên tiếp đó là cảm thông với cô gái có đôi mắt đang đẫmlệ.
Còn trước mắt tôi là mộtmàn sương dày đặc, màn sương như đang lan ra che kín thế giới này.
Kinh Thánh nói, tất cảmọi lời nói dối đều mang tội, bất kể đó là lời nói dối nhỏ nhặt, lời nói dối cóý tốt hay không…, đều gặp phải sự trừng phạt nghiêm khắc sau này.
Nhưng giây phút ấy, khitôi đau khổ vì Chân Ni tới mức không thở nổi, tôi vẫn không muốn Thượng Đế sẽgiáng bất cứ hình phạt nào xuống con bé. Bởi vì…
Nó là Mộ Chân Ni, em gáitôi, Mộ Ái Ni.
Nó là người tôi yêuthương nhất trên đời, kể từ khi mẹ ra đi lúc tôi 8 tuổi.
"Sao em gái thìhiền lành, còn chị thì độc ác thế?"
"Sao cô ta lại dámlàm hội trưởng bị thương cơ chứ? Tớ thực sự muốn cho cô ta mấy cái tát."
…
Tôi đứng yên tại chỗtrong những tiếng chỉ trích nổi lên tứ phía.
Cô độc hoàn toàn.
Giá như lúc này có thểtrốn vào lỗ đen vũ trụ nào đó.
Như thế, những âm thanhxung quanh sẽ biến mất hết, phải không?
Nhưng tôi vẫn kiên cườngngẩn cao đầu, lạnh lùng cao ngạo.
Vì năm 8 tuổi, tôi đãhứa với mọi người, sẽ không bao giờ tỏ ra bất lực.
Không bao giờ tỏ ra yếuđuối.
Không bao giờ rơi nướcmắt…
"Bé yêu à…",Trạch Trần nhìn tôi với vẻ nghi hoặc và hơi bất nhẫn.
"Mong rằng lần sauanh hãy khuyên anh ta lễ độ một chút."
Tôi nhìn Thôi Hy Triệtkhi đó vẫn chưa tỉnh, buông ra câu nói đó sau tiếng thở dài, rồi mặc kệ TrạchTrần ngồi đó đờ mặt ra, nhặt chiếc giày định đi. Nhưng lúc đó chiếc váy bókhiến động tác của tôi bị vướng víu, thế là trước ánh mắt mọi người, tôi lạitiếp diễn một động tác gây sửng sốt.
Soạt, soạt!
Hai tay tôi kéo mạnh gócxẻ của chiếc váy, xé nguyên một vạt cho nó ngắn đến đầu gối, để lại tất cảnhững lời bàn tán sau lưng. Khi bước đến cửa chính, hình ảnh của tôi phản ánhtrên mặt kính, ánh mắt ương ngạnh lạnh lùng, chiếc khuyên tai có viên pha lêhình phượng hoàng phát ra ánh sáng màu xanh ngọc rất tương xứng với nhau.
Mẹ tôi nói tôi giống mộtcon chim phượng hoàng, dù trong cảnh tuyệt vọng cũng không bao giờ đầu hàng.Còn Chân Ni? Tôi hỏi. Mẹ bảo Chân Ni giống như một đóa hoa tường vi cực kỳ yếuđuối, cần được ánh mặt trời bao bọc mới có thể tìm thấy hạnh phúc.
Tay nắmmàu vàng trên cánh cửa kính phát ra ánh sáng lạnh lùng, tôi đẩy cửa, gió đêm rìrào thổi tới, mái tóc dài sau gáy bay lên như cánh diều.
Màn đêm bên ngoài hơilạnh, yên tĩnh đến vô cùng.
Vầng trăng lưỡi liềm màubạc treo lơ lửng, ánh trăng tràn ra như nước.
Cánh cửa đằng sau đãkhép lại, tôi vừa bước ra đã trở thành một cá thể cô đơn, bước vào một thế giớihoàn toàn khác.
Part 3
Trong căn phòng màu vàngcam ấm áp, trên chiếc bàn gỗ có hai màu hồng trắng, tôi mở cuốn nhật ký, mộtbức ảnh kẹp bên trong lộ ra.
Trong ảnh là một thiếuphụ mặc chiếc váy màu trắng đang ôm hai bé gái, người thiếu phụ có nụ cườituyệt mĩ.
"Mẹ…"
Ngón tay tôi khẽ khàngvuốt ve khuôn mặt mẹ, nhớ khuôn mặt tươi cười ấy biết bao nhiêu.
Ngày ấy, bố vì quanh nămmiệt mài với việc nghiên cứu tâm lý học mà không quan tâm đến mẹ, hai ngườiquyết định ly hôn. Ngày chia tay, người mẹ vốn độc lập và kiên cường vẫn giữnguyên nụ cười ấm áp và đẹp nhất thế gian ấy trước mặt chúng tôi, bà nói bởi vìThượng Đế đã cho bà hai món quà quý giá nhất trên đời-tôi và Chân Ni.
Quãng thời gian hạnhphúc ấy đã qua đi 10 năm rồi, những ký ức yêu thương dường như cũng trở nên mơhồ, tôi đành thường xuyên xem ảnh để giữ nguyên vẹn vầng ký ức.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa dồn dậpvang lên, tôi đứng dậy ra mở.
"Chân Ni à?"
Nhờ ánh đèn đường, tôitrông thấy khuôn mặt yểu điệu như hoa tường vi của con bé. Chân Ni nhìn tôitrừng trừng, ánh mắt sắc lẹm như muốn đâm vào tim tôi đau nhói.
"Sao chị lại làmnhư thế? Chị biết em thích Hội trưởng cơ mà?"
"Vì anh ta vứt thưcủa em đi", tôi bình tĩnh giải thích.
"Thế nên chị làmvậy à? Chị lấy giày
QUAY LẠI"Tôi không cầnbiết".
"Không ngừng cuốnxoay, không ngừng vẽ nên những vòng tròn, khiến người ta động lòng trong khônggian huyền ảo."
Khi anh ta nói câu ấy,đôi mắt như màn đêm chợt trở nên xa vời, con ngươi chìm sâu hơn vào một màuxanh biếc.
Mùi thơm của rượu vangtràn ngập trong không gian, giống như một chất độc không thuốc nào giải được,khiến người ta không thể thoát khỏi cơn say.
"Mắt anh… màu xanhư?"
Trước câu nghi vấn đầyngạc nhiên của tôi, mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng dịu dàng, ánh mắt ấy quấnchặt lấy tôi. Anh ta dừng bước nhảy, còn tôi nhân cơ hội lấy ra bức thư trongtúi.
"Thôi Hy Triệt, bứcthư này có người nhờ tôi nhất định phải đưa cho anh."
Anh ta lạnh lùng nhìntôi, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc ấy, tôi như thấy mộtluồng khói trắng mờ của cây hương thảo từ bên ngoài thánh đường bay tới, mùihương khiến người ta mê man.
Shakespeare từng nói:"hương thảo đưa ký ức quay về, em thân yêu, hãy nhớ lấy điều này".
Nhưng giờ đây, tôi nênghi nhớ điều gì? Cần quên điều gì?
"Cô việc gì phảiviện cớ", những ngón tay thon dài của anh ta đưa ra đón lấy, mắt liếc quabức thư màu hồng.
"Hả?"
"Đây là thư tìnhcủa cô viết cho tôi chứ gì?"
Khóe miệng Hy Triệt cànghằn sâu hơn nét cười nhạo, ánh mắt thì lạnh lẽo hơn. Nó giống như một núi băngnơi Bắc cực, tỏa ra vẻ đẹp lay động lòng người nhưng lại khiến ta không thể đếngần.
"Tôi á? Không cầnbiết là ai, nhưng nó được viết bằng thành ý suốt một đêm dài, xin anh hãy mở raxem."
Không để ý đến sự hiểulầm của anh ta, cũng không buồn giải thích, tôi chỉ mong anh ta sẽ nhận lấy bứcthư.
"Khỏi cần xem, mấtthời gian".
Dứt lời, bức thư trongtay Thôi Hy Triệt đã rơi xuống đất như một cánh hoa mỏng manh lìa cành. Tôithảng thốt nhìn theo hành động của anh ta, không dám tin vào mắt mình.
Anh ta dám vứt lá thư đingay trước mặt tôi !!!
Part 2
"Này, Thôi HyTriệt, xin lỗi đi!"
Trong gian phòng rực rỡmàu vàng kim, dưới chùm đèn pha lê giả cổ, tôi kéo tay Hy Triệt khi đó đangđịnh bỏ đi, lớn tiếng.
Một cảm giác đau đớnnhói lên trong tim rồi dần tan biến, niềm vui của Chân Ni là món đồ xa xỉ màtôi mong có được, tôi không thể chịu nổi khi tình cảm đó bị người khác làm tổnthương.
"…"
Thôi Hy Triệt quay nhìntôi, tôi lập tức trợn mắt lên.
Dù gì thì cũng không thểthua về mặt khí phách.
"Xin lỗi đi!"
"Cái gì?", anhta nhìn tôi với vẻ hơi sốt ruột.
"Cái gì hả?! Anhlàm sai việc gì mà cũng không biết à? Anh lập tức nhặt bức thư lên, nếu như anhkhông muốn xem, thì hãy trả lại cho tôi!"
"Trong từ điển củatôi không có hai chữ ‘Xin lỗi’, hay cô cho rằng ‘trò chơi trái tim’ là thật,không tưởng tôi là boyfriend của cô ấy chứ? Nếu thế, xin hãy xóa cái điệu nhảyvừa rồi khỏi ký ức của cô đi."
Xóa khỏi ký ức ư?
Giọng anh ta lạnh băng,hoàn mĩ tới mức lay động lòng người, song lại mang một vẻ tàn nhẫn vô cùng.
Không biết từ bao giờmọi người đã túm tụm lại xung quanh, thậm chí mấy cô nữ sinh còn đem điện thoạira chụp ảnh. Thôi Hy Triệt nhắm mắt với vẻ chán ngán, lấy hết sức giằng tay tôira, sau đó sải bước đi.
Phù phù!
Phù phù!
Lâu lắm rồi không giậnđến mức này, tôi cảm thấy cái tiểu hành tinh nhẫn nại bấy lâu của mình bắt đầuphát nổ. Tôi cởi chiếc giày cao gót chỉ đi trong vũ hội ra, lớp da bóng loánghắt ra thứ ánh sáng u ám, tiếp đó căm giận hét lên:
"Anh thật là đồ vôlễ!"
Cùng với tiếng kêu kinhngạc của mọi người xung quanh, cánh tay tôi vung lên, ném mạnh chiếc giày vềphía Thôi Hy Triệt.
Choang !
Tiếng ly thủy tinh rơixuống đất vỡ nghe giòn tan.
Xung quanh trở nên tĩnhlặng, vô số ánh mắt nhìn theo hướng bay của chiếc giày với vẻ không thể nào tinnổi. Chiếc giày va mạnh vào gáy Thôi Hy Triệt.
Ping !
Sau khi tiếp xúc mộtcách "thân mật", nó rơi xuống đất.
Mùi rượu vang tỏa lantrong đại sảnh, tôi căng thẳng tới mức ngừng thở.
Thôi Hy Triệt vẫn đứngthẳng, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ thân hình thanh cao ấy với tốc độ nhanhnhất và diện tích lớn nhất.
Anh ta quay người, đôimắt trong như hổ phách lóe lên ánh nhìn u uẩn rợn người.
Nhưng khoảnh khắc ấy, sựlạnh lùng không hề ảnh hưởng đến cảm giác về sự toàn mỹ mà anh ta mang lại chongười xung quanh, trái lại, nó càng khiến người ta thêm mê đắm.
Đứa ngốc cũng biết rằngsau khi gây ra chuyện đó thì nên nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, nhưngkhi tôi còn chưa kịp phản ứng , Thôi Hy Triệt đã ngã quỵ.
Trời ạ!
Bị thương vì chiếc giàycủa tôi hay sao?
Sẽ không… chết chứ?
"Triệt, cậu làm saothế? Muốn ngủ cũng đừng ngủ ở đây!"
Trạch Trần cuối cùngcũng thoát khỏi cô nàng mập mạp, hoảng hốt khi thấy Hy Triệt ngã xuống.
"Anh Trần, khôngphải hội trưởng ngủ đâu, bị giày cao gót của người ta đập phải ngất điđấy", những người xung quanh giải thích với vẻ hậm hực.
"Giày cao gót? Aicởi giày cao gót mà bất cẩn thế?"
"Hic… là cô taném".
"Cái gì?"
Thôi Hy Triệt nằm tronglòng Trạch Trần, khuôn mặt tĩnh lặng như đang ngủ trong núi băng.
Hóa ra chỉ bị đập ngấtđi, tôi yên tâm định nhặt lấy bức thư thì thấy Chân Ni đang tiến đến. Bàn taysắp cầm được lá thư thì bị ai đó nhanh hơn cướp mất.
"Thư tình à? Côdịnh đưa cho hội trưởng à?"
Không kịp ngăn, cô gáiđội chiếc mũ phù thủy đã mở thư ra, chất vấn tôi.
"Xin hãy trả lạicho tôi!", tôi nhìn cô ta lạnh lùng.
"Cô thích Triệt hộitrưởng, nhưng lại thất bại, nên vì yêu mà sinh hận, mới làm cái việc thấp cấpđó đúng không?"
Trong vô số những bộ mặthằm hằm tức giận, tôi thấy gương mặt trắng bệch của Chân Ni, vẻ căng thẳng vàbất an lộ rõ trong đôi mắt Jennifer (Chú thích: Jennifer Joanna Aniston, nữdiễn viên điện ảnh người Mĩ nổi tiếng với đôi mắt hút hồn) của nó. Tôi trầmngâm không nói, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
"Không phải chứ! Béyêu, người em thích là Triệt à? Không thể thế được, rõ ràng em thích anh, thưtình gửi cho anh đúng không? Tên Triệt này, chắc chắn hắn đã cướp bức thư emđịnh gửi cho anh", Trạch Trần nói với vẻ không đành lòng.
"Không", tôilắc đầu, điềm nhiên đáp: "Đó chính xác là thư tình gửi cho Thôi HyTriệt."
"Cô không đeo huychương Via, chứng tỏ không phải người của Hội học sinh chúng tôi, sao lại xuấthiện ở dạ hội này?", cô gái đội mũ phù thủy quát lên.
Tôi cắn chặt môi, cuốicùng cũng bị phát hiện ra. Không biết trả lời thế nào, ánh mắt tôi bất giácdừng ở chỗ Chân Ni. Khi đó con bé mặc chiếc váy công chúa, đôi găng tau bằngren trắng muốt bao ngoài cằng tay thong dài duyên dáng, trông nó thuần khiếtnhư một thiên sứ, song đôi mắt sáng ngời khiến người ta không tểh đoán được bấtcứ tâm trạng nào.
Trong ánh mắt chờ đợicủa tôi, nó bước ra, nói với vẻ sợ sệt:
"Là em. Vì chị ấynói với em là chị ấy thích anh Triệt, nhờ em tìm mọi cách đưa vào đây, nên emđã mềm lòng. Chị ấy là… chị gái em."
"Chị, chị thích anhTriệt, sao lại còn làm anh ấy bị thương?", Chân Ni nhìn tôi với vẻ đaulòng, tiếp đó cúi rạp mình trước những người xung quanh, "Xin mọi ngườiđừng trách chị em, là do em đưa chị ấy vào. Vì thế, người hại hội trưởng là em."
Từng giọt nước mắt nhưnhững giọt pha lê rơi xuống đôi mắt trong veo của Chân Ni, khiến khuôn mặt kiềudiễm như đóa hoa tường vi của nó càng thêm vẻ đáng thương.
Những người xung quanhmở to mắt với vẻ ngạc nhiên tiếp đó là cảm thông với cô gái có đôi mắt đang đẫmlệ.
Còn trước mắt tôi là mộtmàn sương dày đặc, màn sương như đang lan ra che kín thế giới này.
Kinh Thánh nói, tất cảmọi lời nói dối đều mang tội, bất kể đó là lời nói dối nhỏ nhặt, lời nói dối cóý tốt hay không…, đều gặp phải sự trừng phạt nghiêm khắc sau này.
Nhưng giây phút ấy, khitôi đau khổ vì Chân Ni tới mức không thở nổi, tôi vẫn không muốn Thượng Đế sẽgiáng bất cứ hình phạt nào xuống con bé. Bởi vì…
Nó là Mộ Chân Ni, em gáitôi, Mộ Ái Ni.
Nó là người tôi yêuthương nhất trên đời, kể từ khi mẹ ra đi lúc tôi 8 tuổi.
"Sao em gái thìhiền lành, còn chị thì độc ác thế?"
"Sao cô ta lại dámlàm hội trưởng bị thương cơ chứ? Tớ thực sự muốn cho cô ta mấy cái tát."
…
Đọc truyện tình yêu nhiều tập mới nhất

Tôi đứng yên tại chỗtrong những tiếng chỉ trích nổi lên tứ phía.
Cô độc hoàn toàn.
Giá như lúc này có thểtrốn vào lỗ đen vũ trụ nào đó.
Như thế, những âm thanhxung quanh sẽ biến mất hết, phải không?
Nhưng tôi vẫn kiên cườngngẩn cao đầu, lạnh lùng cao ngạo.
Vì năm 8 tuổi, tôi đãhứa với mọi người, sẽ không bao giờ tỏ ra bất lực.
Không bao giờ tỏ ra yếuđuối.
Không bao giờ rơi nướcmắt…
"Bé yêu à…",Trạch Trần nhìn tôi với vẻ nghi hoặc và hơi bất nhẫn.
"Mong rằng lần sauanh hãy khuyên anh ta lễ độ một chút."
Tôi nhìn Thôi Hy Triệtkhi đó vẫn chưa tỉnh, buông ra câu nói đó sau tiếng thở dài, rồi mặc kệ TrạchTrần ngồi đó đờ mặt ra, nhặt chiếc giày định đi. Nhưng lúc đó chiếc váy bókhiến động tác của tôi bị vướng víu, thế là trước ánh mắt mọi người, tôi lạitiếp diễn một động tác gây sửng sốt.
Soạt, soạt!
Hai tay tôi kéo mạnh gócxẻ của chiếc váy, xé nguyên một vạt cho nó ngắn đến đầu gối, để lại tất cảnhững lời bàn tán sau lưng. Khi bước đến cửa chính, hình ảnh của tôi phản ánhtrên mặt kính, ánh mắt ương ngạnh lạnh lùng, chiếc khuyên tai có viên pha lêhình phượng hoàng phát ra ánh sáng màu xanh ngọc rất tương xứng với nhau.
Mẹ tôi nói tôi giống mộtcon chim phượng hoàng, dù trong cảnh tuyệt vọng cũng không bao giờ đầu hàng.Còn Chân Ni? Tôi hỏi. Mẹ bảo Chân Ni giống như một đóa hoa tường vi cực kỳ yếuđuối, cần được ánh mặt trời bao bọc mới có thể tìm thấy hạnh phúc.
Tay nắmmàu vàng trên cánh cửa kính phát ra ánh sáng lạnh lùng, tôi đẩy cửa, gió đêm rìrào thổi tới, mái tóc dài sau gáy bay lên như cánh diều.
Màn đêm bên ngoài hơilạnh, yên tĩnh đến vô cùng.
Vầng trăng lưỡi liềm màubạc treo lơ lửng, ánh trăng tràn ra như nước.
Cánh cửa đằng sau đãkhép lại, tôi vừa bước ra đã trở thành một cá thể cô đơn, bước vào một thế giớihoàn toàn khác.
Part 3
Trong căn phòng màu vàngcam ấm áp, trên chiếc bàn gỗ có hai màu hồng trắng, tôi mở cuốn nhật ký, mộtbức ảnh kẹp bên trong lộ ra.
Trong ảnh là một thiếuphụ mặc chiếc váy màu trắng đang ôm hai bé gái, người thiếu phụ có nụ cườituyệt mĩ.
"Mẹ…"
Ngón tay tôi khẽ khàngvuốt ve khuôn mặt mẹ, nhớ khuôn mặt tươi cười ấy biết bao nhiêu.
Ngày ấy, bố vì quanh nămmiệt mài với việc nghiên cứu tâm lý học mà không quan tâm đến mẹ, hai ngườiquyết định ly hôn. Ngày chia tay, người mẹ vốn độc lập và kiên cường vẫn giữnguyên nụ cười ấm áp và đẹp nhất thế gian ấy trước mặt chúng tôi, bà nói bởi vìThượng Đế đã cho bà hai món quà quý giá nhất trên đời-tôi và Chân Ni.
Quãng thời gian hạnhphúc ấy đã qua đi 10 năm rồi, những ký ức yêu thương dường như cũng trở nên mơhồ, tôi đành thường xuyên xem ảnh để giữ nguyên vẹn vầng ký ức.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa dồn dậpvang lên, tôi đứng dậy ra mở.
"Chân Ni à?"
Nhờ ánh đèn đường, tôitrông thấy khuôn mặt yểu điệu như hoa tường vi của con bé. Chân Ni nhìn tôitrừng trừng, ánh mắt sắc lẹm như muốn đâm vào tim tôi đau nhói.
"Sao chị lại làmnhư thế? Chị biết em thích Hội trưởng cơ mà?"
"Vì anh ta vứt thưcủa em đi", tôi bình tĩnh giải thích.
"Thế nên chị làmvậy à? Chị lấy giày
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu