Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1
Lượt xem : |
m đó…
Màu xanh sẫm khiến ngườita cam tâm dâng hiến cả linh hồn.
Dù là lần thứ hai trôngthấy.
Dù trong lòng vẫn ngầmnhắc mình rằng anh ta là người đang trả thù mình.
Dù rằng mới rồi còn khíthế hằm hằm.
Tôi vẫn rơi vào mộtkhoảnh khắc lạc lối, tất cả là vì sự tồn tại của anh ta đang biến thành mộtcảnh ảo.
Đẹp đến mức xa hoa…
Tôi đứng lại trấn tĩnh,mắt chợt bất gặp bức thư màu hồng quen thuộc trên chiếc bàn gỗ trong phòng.
Gì nhỉ?
Bức thư tình tối qua!
Chắc chắn là vì muốn làmrõ sự việc tối qua, nên anh ta mới giữ lại bức thư đó.
Đáng ghét! Những trò đùaác đó nhất định là do anh ta chỉ thị.
"Thôi Hy Triệt! Tốiqua tôi làm anh ngất đi, nếu muốn trả thù thì hãy trả thù tôi thôi", tôilạnh nhạt mở lời.
"Cô tưởng tôi nhànrỗi thế chắc?", anh ta bước tới gần.
Dáng vóc cao lớn và hoànhảo, khí chất quý tộc khác thường.
Bước đến gần tôi.
Những ngón tay trắng dàimảnh mai của tôi hướng lên bộ đồng phục màu đen của anh ta.
Màu đen và trắng tạothành một sự cám dỗ khó diễn đạt thành lời, thời gian cũng vì vậy mà gần nhưtrôi chậm lại.
Tôi túm lấy cổ áo vestcủa anh ta, ghé vào tai nói bằng giọng lạnh lùng: "Ảnh rảnh rỗi hay khôngtôi không cần biết, tôi chỉ cần biết anh là đồ nhỏ nhen và không phẩmcách."
"Mộ Ái Ni!"
…
"Mộ Ái Ni!"
"Tôi khôngđiếc"
Tôi không muốn tên mìnhliên tục lặp lại từ miệng anh ta nữa, dù giọng nói rất du dương và lịch thiệp.Giống như ánh sáng đầu tiên rọi trên mặt biển tối tăm, lại giống như ngọn gióve vuốt người ta trên đỉnh núi cao, nhưng…
Khóe miệng anh ta hơinhếch lên, ánh mắt đầy vẻ hứng thú, con ngươi càng sẫm lại hơn.
Màu xanh sẫm đầy mêhoặc…
Khiến người ta đến chếtcũng không quên.
Thôi Hy Triệt quay lạingồi trên chiếc bàn gỗ gụ, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn không tì vết.
"Bức thư này…"
"Là của tôi."
Tôi đưa nhanh tay ra,định lấy lại bức thư.
Nhưng một bàn tay khácđã chụp lấy cổ tay tôi.
Rõ ràng những ngón tayrất lạnh, nhưng phần da thịt cổ tay tôi tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta lạinóng lên như bị thiêu đốt, tê đi như bị điện giật.
Những bông hoa bên ngoàicửa sổ nở đến cùng cực như một lời nguyền, đẹp như trong thế giới cổ tích.
Mùi thơm ngát ùa cả vàophòng.
Đôi mắt anh ta nhấp nháynhư viên pha lê đẹp nhất khiến tôi hơi hoảng hốt.
Giống như mùi hương thảophảng phất bên hông nhà thờ.
Đúng lúc tôi hơi mê đi,giọng nói của anh ta lọt vào màng nhĩ:
"Bức thư này có ghitên người viết, Mộ Chân Ni."
Trên bức thư có viết tênChân Ni?
Lẽ nào anh ta biết ngườiviết thư là Chân Ni rồi?
Mục đích anh ta khôngcho tôi lấy lại bức thư là gì?
"Nếu anh định làmtổn thương con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho anh", tôi giằng mạnh tay ra.
Mộ Chân Ni, người mà tôiđã thề sẽ bảo vệ hạnh phúc từ năm lên 8 tuổi.
Thế nhưng bây giờ….
Nếu người đứng trước mặttôi làm tổn thương đến nó, dù là anh ta không cố ý, tôi cũng sẽ dùng hết nổ lựccủa mình để bắt anh ta trả giá.
Tôi sẽ ngày đêm bị ámảnh bởi việc này.
Cho tới khi ngừng thở.
"Thú vị đây, côđịnh không bỏ qua cho tôi thế nào?", anh ta cảm nhận thấy thái độ thù địchthực sự của tôi, nhìn tôi thăm dò với vẻ thích thú.
"Mong là anh sẽkhông có cơ hội để biết."
"Haha…", anhta cười lớn.
Nụ cười tuyệt mĩ đóchẳng khác nào ánh sáng xán lạn chiếu trên núi băng trong suốt, rực rỡ mà bỏngcháy.
Mê hoặc và gợi cảm nhưtiếng hát của nàng tiên cá Siren khi đợi chờ các chàng thủy thủ giữa biển khơi,lại rạng ngời đến chói lóa như những đóa hoa anh đào nở rộ trên núi Phú Sĩ.Khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.
"Tôi có thể đưa chocô bức thư, tuy nhiên…"
"…"
"Gia nhập Hội họcsinh, làm trợ lý cho tôi".
"Không được."
Anh ta vừa dứt lời, tôiđã từ chối thẳng thừng. Tôi cố ép mình nhắm mắt thờ ơ, anh ta đẹp như một vịthần tiên, rất dễ dàng làm tâm trí bị lung lay.
"Cô không sợ tôi sẽcông khai bức thư à? Đến lúc đó ai cũng biết bức thư trong dạ hội là của cô ta,là cô ta cố tình làm trái quy định, đưa cô vào đó, mọi người có thể đoán ngayra ý đồ bất lương, hành vi thô bạo với tôi là do cô ta sai khiến!", anh tacố tình nhấn trong âm vào hai chữ cuối cùng với ý giễu cợt.
"Tôi đã nói rồi mà,rõ ràng anh là người thiếu lễ độ! Cứ cho là người khác đưa thư tình cho anh,anh không muốn nhận, thì cũng không nên vứt đi mà không thèm liếc một cái. Anhcó biết người ta đã phải tốn biết bao tâm sức không? Một gã kiêu căng ngạo mạnnhư anh, lẽ ra phải thấy may mắn khi có người thích mình mới phải", tôidồn hết những bất mãn dồn nén từ tối qua trút sạch một hơi.
Cái nhìn của Thôi HyTriệt lập tức trở nên lạnh lẽo. Bình thường anh ta vốn đã lạnh lùng, nay tứcgiận lên càng lạnh như băng.
Ánh mắt anh ta trầmxuống, giống như một cơn bão lớn sắp cuốn qua mặt biển màu xanh thẳm.
"Thế nên cô khôngsợ tôi công khai bức thư chứ gì?"
"Không sợ!",tôi hơi nhếch cằm lên.
"Không lo tôi sẽtrả thù Mộ Chân Ni hay sao?"
"Không."
"Vì sao?"
"Vì tôi sẽ luôn bảovệ nó. Tôi thề!"
Ừ! Ngay điều này tôicũng đã thốt ra theo thói quen, thực ra tôi cần gì phải nói với anh ta.
Vấn đề đến đây thì dừnglại, không khí đối đầu giữa hai người lên đến cực điểm. Anh ta đột nhiên chìmvào trầm mặc, khiến tôi bất an một cách mơ hồ.
Hy Triệt khẽ cắn môi,mắt lóe lên những ánh nhìn phức tạp.
Anh ta chăm chú nhìntôi, con ngươi sáng lấp lánh như linh hồn trên núi băng, thu hút hồn phách tôi,ngàn kiếp không được cứu độ…
Anh ta quá đẹp, khiếnngười ta dễ lung lạc tư duy.
Thế nên tôi không muốndằn co thêm nữa, quay người định bỏ đi.
Chân Ni, chị sẽ bảo vệem.
Chị đã từng nói sẽ đemlại cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Nhưng một đoạn ký ức lạihiện lên rõ mồn một trong đầu tôi…
"Sao chị lại làmnhư thế? Chị biết em thích hội trưởng Triệt kia mà?"
"Vì anh ta vứt thưcủa em đi", tôi bình tĩnh giải thích.
"Thế nên chị làmvậy à? Chị lấy giày cao gót ném người ta thì gỡ gạc được gì? Hoặc là, mục đíchcủa chị vốn không đơn giản như thế. Chị biết anh Triệt đối với em là niềm hạnhphúc, nên cố tình hủy diệt tất cả đúng không?"
Đối với Chân Ni, anh tachính là niềm hạnh phúc ư?
Từ năm 8 tuổi, chăm sócChân Ni là mục đích sống của đời tôi.
Nhưng tôi chưa từng đemđến niềm vui, niềm hạnh phúc cho nó. Trái lại, còn khiến nó luôn căm ghét vàgiận dữ đối với tôi. Ánh mắt thù địch của nó giống như một ngọn núi lớn đè lêncơ thể tôi, khiến tôi không sao thở được.
Vì sao… không thử thayđổi?
Cánh cửa phòng mở ra,nhưng bước chân tôi đột ngột dừng lại.
Tay vẫncầm nắm cửa lạnh như băng, tôi quay người.
Thôi Hy Triệt đứng ngượcsáng khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Tấm rèm trắng trên cửasổ bị gió thổi tung lên. Anh ta đứng đó, sau lưng như có đôi cánh trắng. Mộtngười con trai đẹp như thiên sứ quả là quyến rũ.
Tôi nhìn anh ta chú mục,nói: "Có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?"
Chương 2
Ngôi sao ước nguyện biếnmất tăm
Ngày hôm sau, khi tôivừa bước chân vào phòng học.
"Mộ Ái Ni! Tay áo cậu đang đeo thứ gì thế? Mình nhìn không sai chứ,là… là phù hiệu!", Diệp Phấn khi đó đang nói chuyện với người bạn cùng bànThạch Nam,tròn mắt nhìn vào tay áo tôi với vẻ không tin được.
"Phù hiệu cái gì,sao mà phải hoảng hốt. Haha, trông cậu như con lợn ấy, tức cười quá",Thạch Nam trêu Diệp Phấn, nhưng khi quay ra nhìn, cũng ngạc nhiên không kém,chưa nói hết câu mà như bị thứ gì đó chặn ngang giữa cổ.
Tôi ngồi vào chỗ củamình, bắt đầu mở cặp ra.
Ánh mặt trời chiếu vàomang lại cảm giác mềm mại và mùi hương như một chiếc kẹo đường.
Trên cánh tay áo đồngphục màu xanh sẫm, chiếc phù hiệu được chế tác một cách tinh xảo phát ra màuvàng sáng loáng dưới ánh mặt trời.
"Là phù hiệu củaHội học sinh!", Diệp Phấn cuối cùng cũng kêu lên.
Những học sinh khác đangnói chuyện phiếm hoặc chép vội bài tập nghe thấy vậy cũng ào đến xem, thì thầmnhỏ to.
"Là đồ thật đấy,trên phù hiệu có chữ Via và hình cành ôliu rất tinh tế."
"Cậu đoán xem cóphải đồ giả không?"
"Phù hiệu do nhàthiết kế nổi tiếng thế giới Heidi Karan làm ra, bên ngoài tuyệt đối không cóhàng nhái đâu!"
….
Mặc họ đoán già đoánnon, tôi lặng lẽ như ngồi trong một không gian khác.
Diệp Phấn không nén nổinghi hoặc, đến ngồi cạnh tôi thì thầm hỏi dò:
"Mộ Ái Ni, thứ này…Cậu có phù hiệu à?"
"Trên tay áoấy", tôi liếc nhìn cô ấy.
"Không phải nhặtđược chứ?"
"Chắc về sau mìnhthường xuyên phải đeo".
"Ôi, Thượng Đế ơi,thế này có nghĩa là câu gia nhập Hội học sinh rồi hả?", cô ấy bộc lộ vẻkích động khác thường.
"Cũng có thể coi làthế", tôi trả lời nhạt nhẽo.
Cô ấy định hỏi thêm gìnữa, đột nhiên một cậu bạn khác từ ngoài chạy vào lớn tiếng:
"Tin mới nhất đây,lớp trưởng của chúng ta, Mộ Ái Ni được gia nhập Hội học sinh, làm trợ lý ThôiHy Triệt."
"Xì, đến người trênSao Hỏa cũng biết rồi."
Cả lớp nhìn cậu ta vớivẻ coi thường.
"Trợ lý cho hộitrưởng, ha ha… còn thấy lạ vì sao cậu lại gia nhập hội, cuối cùng mình cũng rõrồi", Diệp Phấn chỉ tay vào mặt tôi cười nghiêng ngả.
"Xí, chỉ có mìnhcậu hiểu chắc? Ha ha, Mộ Ái Ni đừng có tưởng là hội trưởng Triệt coi trọng cậu,nhất định là anh ta vẫn còn thù oán cái vụ bị cậu đánh ngất đi hôm dạ hội ấy.Nói cho cậu biết nhé, chức vụ trợ lý đó đã để trống bao lâu rồi? Một năm, tròntrĩnh một năm. Bởi vì nói hơi khó nghe, nhưng chức trợ lý tức là tạp vụ, là laocông của hội học sinh thôi. Chúc mừng cậu nhé!" Thạch Nam chớp chớpmắt nhìn tôi.
Những đứa đứng xungquanh nghe bọn họ phân tích xong lại bắt đầu bàn tán, chủ yếu là đoán xem cóphải đó là cách thức trả thù của Thôi Hy Triệt đối với tôi hay không.
Tôi nhìn bề mặt chiếcphù hiệu, trong đầu hiện lên cuộc nói chuyện hôm qua…
"Có thể chấp nhậnmột điều kiện của tôi không?"
"…"
"Nếu tôi làm trợ lýcho anh, có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?", tôi hỏi lại vớiánh mắt sáng rực.
"Nói điều kiện củacô xem."
"Trở thành bạn traicủa em gái tôi, hẹn hò với nó", tôi ngập ngừng, "Vì nó nói, anh làniềm hạnh phúc của nó".
Thôi Hy Triệt bật cười,nụ cười sáng lên như ánh sao. Anh ta lấy một vật màu vàng từ trong túi áo raném về phía tôi, vật đó để lại trên không trung một vệt sáng vàng.
Tôi đưa tay ra, là phùhiệu Via.
Bên tai vang lên giọngnói vui vẻ của anh ta:
"Trò chơi vui đấy.Tôi chấp nhận, tuy nhiên, tôi không đảm bảo sẽ làm cho cô ta hạnh phúc".
…
Là như vậy, tôi và ThôiHy Triệt đi đến thỏa thuận, trở thành một hội viên hội học sinh. Nhưng khônghiểu có phải như mọi người nói không, việc đưa tôi vào hội là một hình thức trảthù biến tướng của anh ta.
Trợ lý, chính là tạp vụư?
Thảo nào trong buổi dạhội hôm đó, khi thấy Thôi Hy Triệt bắt làm trợ lý, Cam Trạch Trần đã lãng tránhvới vẻ vô cùng sợ hãi.
Haha, Thôi Hy Triệt, anhcho rằng tôi sẽ sợ ư?
Dù anh có vẻ ra chiêutrả thù nào, vì Chân Ni, tôi sẽ không lui bước.
Sau buổi học, văn phònghội học sinh trường Duy Nhã.
Thôi Hy Triệt ngồi phíasau chiếc bàn gỗ gụ, mắt khép hờ, hàng lông mi đen sẫm phủ xuống mặt một bóngmờ thanh nhã. Khuôn mặt điềm tĩnh đẹp trai ấy toát ra một vẻ lười biếng chánchường.
"Chức vụ của bạn làtrợ lý…, giúp hội trưởng giải quyết tất cả việc lặt vặt… Đánh số hiệu cho số hồsơ cả cũ lẫn mới trong hai năm qua, còn nữa, làm sạch một
QUAY LẠIMàu xanh sẫm khiến ngườita cam tâm dâng hiến cả linh hồn.
Dù là lần thứ hai trôngthấy.
Dù trong lòng vẫn ngầmnhắc mình rằng anh ta là người đang trả thù mình.
Dù rằng mới rồi còn khíthế hằm hằm.
Tôi vẫn rơi vào mộtkhoảnh khắc lạc lối, tất cả là vì sự tồn tại của anh ta đang biến thành mộtcảnh ảo.
Đẹp đến mức xa hoa…
Tôi đứng lại trấn tĩnh,mắt chợt bất gặp bức thư màu hồng quen thuộc trên chiếc bàn gỗ trong phòng.
Gì nhỉ?
Bức thư tình tối qua!
Chắc chắn là vì muốn làmrõ sự việc tối qua, nên anh ta mới giữ lại bức thư đó.
Đáng ghét! Những trò đùaác đó nhất định là do anh ta chỉ thị.
"Thôi Hy Triệt! Tốiqua tôi làm anh ngất đi, nếu muốn trả thù thì hãy trả thù tôi thôi", tôilạnh nhạt mở lời.
"Cô tưởng tôi nhànrỗi thế chắc?", anh ta bước tới gần.
Dáng vóc cao lớn và hoànhảo, khí chất quý tộc khác thường.
Bước đến gần tôi.
Những ngón tay trắng dàimảnh mai của tôi hướng lên bộ đồng phục màu đen của anh ta.
Màu đen và trắng tạothành một sự cám dỗ khó diễn đạt thành lời, thời gian cũng vì vậy mà gần nhưtrôi chậm lại.
Tôi túm lấy cổ áo vestcủa anh ta, ghé vào tai nói bằng giọng lạnh lùng: "Ảnh rảnh rỗi hay khôngtôi không cần biết, tôi chỉ cần biết anh là đồ nhỏ nhen và không phẩmcách."
"Mộ Ái Ni!"
…
"Mộ Ái Ni!"
"Tôi khôngđiếc"
Tôi không muốn tên mìnhliên tục lặp lại từ miệng anh ta nữa, dù giọng nói rất du dương và lịch thiệp.Giống như ánh sáng đầu tiên rọi trên mặt biển tối tăm, lại giống như ngọn gióve vuốt người ta trên đỉnh núi cao, nhưng…
Khóe miệng anh ta hơinhếch lên, ánh mắt đầy vẻ hứng thú, con ngươi càng sẫm lại hơn.
Màu xanh sẫm đầy mêhoặc…
Khiến người ta đến chếtcũng không quên.
Thôi Hy Triệt quay lạingồi trên chiếc bàn gỗ gụ, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn không tì vết.
"Bức thư này…"
"Là của tôi."
Tôi đưa nhanh tay ra,định lấy lại bức thư.
Nhưng một bàn tay khácđã chụp lấy cổ tay tôi.
Rõ ràng những ngón tayrất lạnh, nhưng phần da thịt cổ tay tôi tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta lạinóng lên như bị thiêu đốt, tê đi như bị điện giật.
Những bông hoa bên ngoàicửa sổ nở đến cùng cực như một lời nguyền, đẹp như trong thế giới cổ tích.
Mùi thơm ngát ùa cả vàophòng.
Đôi mắt anh ta nhấp nháynhư viên pha lê đẹp nhất khiến tôi hơi hoảng hốt.
Giống như mùi hương thảophảng phất bên hông nhà thờ.
Đúng lúc tôi hơi mê đi,giọng nói của anh ta lọt vào màng nhĩ:
"Bức thư này có ghitên người viết, Mộ Chân Ni."
Trên bức thư có viết tênChân Ni?
Lẽ nào anh ta biết ngườiviết thư là Chân Ni rồi?
Mục đích anh ta khôngcho tôi lấy lại bức thư là gì?
"Nếu anh định làmtổn thương con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho anh", tôi giằng mạnh tay ra.
Mộ Chân Ni, người mà tôiđã thề sẽ bảo vệ hạnh phúc từ năm lên 8 tuổi.
Thế nhưng bây giờ….
Nếu người đứng trước mặttôi làm tổn thương đến nó, dù là anh ta không cố ý, tôi cũng sẽ dùng hết nổ lựccủa mình để bắt anh ta trả giá.
Tôi sẽ ngày đêm bị ámảnh bởi việc này.
Cho tới khi ngừng thở.
"Thú vị đây, côđịnh không bỏ qua cho tôi thế nào?", anh ta cảm nhận thấy thái độ thù địchthực sự của tôi, nhìn tôi thăm dò với vẻ thích thú.
"Mong là anh sẽkhông có cơ hội để biết."
"Haha…", anhta cười lớn.
Nụ cười tuyệt mĩ đóchẳng khác nào ánh sáng xán lạn chiếu trên núi băng trong suốt, rực rỡ mà bỏngcháy.
Mê hoặc và gợi cảm nhưtiếng hát của nàng tiên cá Siren khi đợi chờ các chàng thủy thủ giữa biển khơi,lại rạng ngời đến chói lóa như những đóa hoa anh đào nở rộ trên núi Phú Sĩ.Khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.
"Tôi có thể đưa chocô bức thư, tuy nhiên…"
"…"
"Gia nhập Hội họcsinh, làm trợ lý cho tôi".
"Không được."
Anh ta vừa dứt lời, tôiđã từ chối thẳng thừng. Tôi cố ép mình nhắm mắt thờ ơ, anh ta đẹp như một vịthần tiên, rất dễ dàng làm tâm trí bị lung lay.
"Cô không sợ tôi sẽcông khai bức thư à? Đến lúc đó ai cũng biết bức thư trong dạ hội là của cô ta,là cô ta cố tình làm trái quy định, đưa cô vào đó, mọi người có thể đoán ngayra ý đồ bất lương, hành vi thô bạo với tôi là do cô ta sai khiến!", anh tacố tình nhấn trong âm vào hai chữ cuối cùng với ý giễu cợt.
"Tôi đã nói rồi mà,rõ ràng anh là người thiếu lễ độ! Cứ cho là người khác đưa thư tình cho anh,anh không muốn nhận, thì cũng không nên vứt đi mà không thèm liếc một cái. Anhcó biết người ta đã phải tốn biết bao tâm sức không? Một gã kiêu căng ngạo mạnnhư anh, lẽ ra phải thấy may mắn khi có người thích mình mới phải", tôidồn hết những bất mãn dồn nén từ tối qua trút sạch một hơi.
Cái nhìn của Thôi HyTriệt lập tức trở nên lạnh lẽo. Bình thường anh ta vốn đã lạnh lùng, nay tứcgiận lên càng lạnh như băng.
Ánh mắt anh ta trầmxuống, giống như một cơn bão lớn sắp cuốn qua mặt biển màu xanh thẳm.
"Thế nên cô khôngsợ tôi công khai bức thư chứ gì?"
"Không sợ!",tôi hơi nhếch cằm lên.
"Không lo tôi sẽtrả thù Mộ Chân Ni hay sao?"
"Không."
"Vì sao?"
"Vì tôi sẽ luôn bảovệ nó. Tôi thề!"
Ừ! Ngay điều này tôicũng đã thốt ra theo thói quen, thực ra tôi cần gì phải nói với anh ta.
Vấn đề đến đây thì dừnglại, không khí đối đầu giữa hai người lên đến cực điểm. Anh ta đột nhiên chìmvào trầm mặc, khiến tôi bất an một cách mơ hồ.
Hy Triệt khẽ cắn môi,mắt lóe lên những ánh nhìn phức tạp.
Anh ta chăm chú nhìntôi, con ngươi sáng lấp lánh như linh hồn trên núi băng, thu hút hồn phách tôi,ngàn kiếp không được cứu độ…
Anh ta quá đẹp, khiếnngười ta dễ lung lạc tư duy.
Thế nên tôi không muốndằn co thêm nữa, quay người định bỏ đi.
Chân Ni, chị sẽ bảo vệem.
Chị đã từng nói sẽ đemlại cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Nhưng một đoạn ký ức lạihiện lên rõ mồn một trong đầu tôi…
"Sao chị lại làmnhư thế? Chị biết em thích hội trưởng Triệt kia mà?"
"Vì anh ta vứt thưcủa em đi", tôi bình tĩnh giải thích.
"Thế nên chị làmvậy à? Chị lấy giày cao gót ném người ta thì gỡ gạc được gì? Hoặc là, mục đíchcủa chị vốn không đơn giản như thế. Chị biết anh Triệt đối với em là niềm hạnhphúc, nên cố tình hủy diệt tất cả đúng không?"
Đối với Chân Ni, anh tachính là niềm hạnh phúc ư?
Từ năm 8 tuổi, chăm sócChân Ni là mục đích sống của đời tôi.
Nhưng tôi chưa từng đemđến niềm vui, niềm hạnh phúc cho nó. Trái lại, còn khiến nó luôn căm ghét vàgiận dữ đối với tôi. Ánh mắt thù địch của nó giống như một ngọn núi lớn đè lêncơ thể tôi, khiến tôi không sao thở được.
Vì sao… không thử thayđổi?
Cánh cửa phòng mở ra,nhưng bước chân tôi đột ngột dừng lại.
Tay vẫncầm nắm cửa lạnh như băng, tôi quay người.
Thôi Hy Triệt đứng ngượcsáng khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Tấm rèm trắng trên cửasổ bị gió thổi tung lên. Anh ta đứng đó, sau lưng như có đôi cánh trắng. Mộtngười con trai đẹp như thiên sứ quả là quyến rũ.
Tôi nhìn anh ta chú mục,nói: "Có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?"
Chương 2
Ngôi sao ước nguyện biếnmất tăm
Ngày hôm sau, khi tôivừa bước chân vào phòng học.
"Mộ Ái Ni! Tay áo cậu đang đeo thứ gì thế? Mình nhìn không sai chứ,là… là phù hiệu!", Diệp Phấn khi đó đang nói chuyện với người bạn cùng bànThạch Nam,tròn mắt nhìn vào tay áo tôi với vẻ không tin được.
"Phù hiệu cái gì,sao mà phải hoảng hốt. Haha, trông cậu như con lợn ấy, tức cười quá",Thạch Nam trêu Diệp Phấn, nhưng khi quay ra nhìn, cũng ngạc nhiên không kém,chưa nói hết câu mà như bị thứ gì đó chặn ngang giữa cổ.
Tôi ngồi vào chỗ củamình, bắt đầu mở cặp ra.
Ánh mặt trời chiếu vàomang lại cảm giác mềm mại và mùi hương như một chiếc kẹo đường.
Trên cánh tay áo đồngphục màu xanh sẫm, chiếc phù hiệu được chế tác một cách tinh xảo phát ra màuvàng sáng loáng dưới ánh mặt trời.
"Là phù hiệu củaHội học sinh!", Diệp Phấn cuối cùng cũng kêu lên.
Những học sinh khác đangnói chuyện phiếm hoặc chép vội bài tập nghe thấy vậy cũng ào đến xem, thì thầmnhỏ to.
"Là đồ thật đấy,trên phù hiệu có chữ Via và hình cành ôliu rất tinh tế."
"Cậu đoán xem cóphải đồ giả không?"
"Phù hiệu do nhàthiết kế nổi tiếng thế giới Heidi Karan làm ra, bên ngoài tuyệt đối không cóhàng nhái đâu!"
….
Mặc họ đoán già đoánnon, tôi lặng lẽ như ngồi trong một không gian khác.
Diệp Phấn không nén nổinghi hoặc, đến ngồi cạnh tôi thì thầm hỏi dò:
"Mộ Ái Ni, thứ này…Cậu có phù hiệu à?"
"Trên tay áoấy", tôi liếc nhìn cô ấy.
"Không phải nhặtđược chứ?"
"Chắc về sau mìnhthường xuyên phải đeo".
"Ôi, Thượng Đế ơi,thế này có nghĩa là câu gia nhập Hội học sinh rồi hả?", cô ấy bộc lộ vẻkích động khác thường.
"Cũng có thể coi làthế", tôi trả lời nhạt nhẽo.
Cô ấy định hỏi thêm gìnữa, đột nhiên một cậu bạn khác từ ngoài chạy vào lớn tiếng:
"Tin mới nhất đây,lớp trưởng của chúng ta, Mộ Ái Ni được gia nhập Hội học sinh, làm trợ lý ThôiHy Triệt."
"Xì, đến người trênSao Hỏa cũng biết rồi."
Cả lớp nhìn cậu ta vớivẻ coi thường.
"Trợ lý cho hộitrưởng, ha ha… còn thấy lạ vì sao cậu lại gia nhập hội, cuối cùng mình cũng rõrồi", Diệp Phấn chỉ tay vào mặt tôi cười nghiêng ngả.
"Xí, chỉ có mìnhcậu hiểu chắc? Ha ha, Mộ Ái Ni đừng có tưởng là hội trưởng Triệt coi trọng cậu,nhất định là anh ta vẫn còn thù oán cái vụ bị cậu đánh ngất đi hôm dạ hội ấy.Nói cho cậu biết nhé, chức vụ trợ lý đó đã để trống bao lâu rồi? Một năm, tròntrĩnh một năm. Bởi vì nói hơi khó nghe, nhưng chức trợ lý tức là tạp vụ, là laocông của hội học sinh thôi. Chúc mừng cậu nhé!" Thạch Nam chớp chớpmắt nhìn tôi.
Những đứa đứng xungquanh nghe bọn họ phân tích xong lại bắt đầu bàn tán, chủ yếu là đoán xem cóphải đó là cách thức trả thù của Thôi Hy Triệt đối với tôi hay không.
Tôi nhìn bề mặt chiếcphù hiệu, trong đầu hiện lên cuộc nói chuyện hôm qua…
"Có thể chấp nhậnmột điều kiện của tôi không?"
"…"
"Nếu tôi làm trợ lýcho anh, có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?", tôi hỏi lại vớiánh mắt sáng rực.
"Nói điều kiện củacô xem."
"Trở thành bạn traicủa em gái tôi, hẹn hò với nó", tôi ngập ngừng, "Vì nó nói, anh làniềm hạnh phúc của nó".
Thôi Hy Triệt bật cười,nụ cười sáng lên như ánh sao. Anh ta lấy một vật màu vàng từ trong túi áo raném về phía tôi, vật đó để lại trên không trung một vệt sáng vàng.
Tôi đưa tay ra, là phùhiệu Via.
Bên tai vang lên giọngnói vui vẻ của anh ta:
"Trò chơi vui đấy.Tôi chấp nhận, tuy nhiên, tôi không đảm bảo sẽ làm cho cô ta hạnh phúc".
…
Là như vậy, tôi và ThôiHy Triệt đi đến thỏa thuận, trở thành một hội viên hội học sinh. Nhưng khônghiểu có phải như mọi người nói không, việc đưa tôi vào hội là một hình thức trảthù biến tướng của anh ta.
Trợ lý, chính là tạp vụư?
Thảo nào trong buổi dạhội hôm đó, khi thấy Thôi Hy Triệt bắt làm trợ lý, Cam Trạch Trần đã lãng tránhvới vẻ vô cùng sợ hãi.
Haha, Thôi Hy Triệt, anhcho rằng tôi sẽ sợ ư?
Dù anh có vẻ ra chiêutrả thù nào, vì Chân Ni, tôi sẽ không lui bước.
Sau buổi học, văn phònghội học sinh trường Duy Nhã.
Thôi Hy Triệt ngồi phíasau chiếc bàn gỗ gụ, mắt khép hờ, hàng lông mi đen sẫm phủ xuống mặt một bóngmờ thanh nhã. Khuôn mặt điềm tĩnh đẹp trai ấy toát ra một vẻ lười biếng chánchường.
"Chức vụ của bạn làtrợ lý…, giúp hội trưởng giải quyết tất cả việc lặt vặt… Đánh số hiệu cho số hồsơ cả cũ lẫn mới trong hai năm qua, còn nữa, làm sạch một
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,4,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,1,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu