Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3
| Lượt xem : |
như chiếc lông vũ.
Cảm giác ấm áp bỗng chốctừ một vùng da nhỏ ấy lan ra khắp toàn thân tôi, sau đó truyền hơi nóng đầy yênbình đến tận trái tim.
"Có người thấy đaulòng rồi hả?", Thiên Diệp cười dịu dàng, ám chỉ Tư Sâm đang đứng trongtiệm bánh, "Anh còn cho rằng chỉ có mỗi mình anh là thích vẻ biểu cảm lạnhlùng băng giá của em cơ đấy."
"Phải rồi, anh quảthực rất thiếu nhãn quan", tôi liếc xéo anh một cái lạnh lùng.
Ánh nắng màu vàng kimchiếu trên mái tóc Thiên Diệp rồi vẽ nên một vòng hào quang rực rỡ.
Còn cả thân hình anh thìbừng sáng hệt như lúc đang chơi đàn, vẻ đẹp tuyệt mĩ khiến người ta cảm thấykhông có thực.
Trong cảm giác mơ hồkhông rõ rệt ấy, tôi bỗng chốc quay về với khoảnh khắc của 5 năm về trước…
Võ đường Taekwondo KhôngLiên.
"Mấy người muốn làmgì?"
Thiên Diệp nhìn mấy vịbác sĩ mặc áo blu trắng vừa bước ra từ một chiếc xe trong cả dãy xe, sau lưngcòn có một tốp người mặc âu phục màu đen trông dữ dằn.
Tôi lo sợ nắm chặt tayanh, dù không biết phải làm gì nhưng vẫn hy vọng có thể làm dịu đi sự bất antrong anh.
Thấy tình hình có vẻ bấtlợi, Hạ Nhạc Huyên xông lên phía trước ngăn cản: "Này, này, này, ở đâykhông ai hoan nghênh các người đâu, mau đi hết đi."
Nhưng khi cô ấy vừa chạmvào một tay mặc vest đen, lập tức bị hắn ta dùng lực đẩy ngã nhào xuống đất.
Khi những người áo đenđã xếp ngay ngắn thành hai hàng, mẹ Thiên Diệp xuất hiện ở đầu kia của độihình. Bà ta chầm chậm đi lên phía trước, giọng nói lạnh lùng khiến người takhông dễ mà chống đối: "Có lẽ vẫn phải áp dụng cách trước đây để ép conrời khỏi La Đồ, để mấy vị bác sĩ này tiêm thuốc an thần cho con ngay lập tức, sauđó đợi đến khi con tỉnh lại mới phát hiện ra rằng mình đang ở Canađa rồi."
Bà ta hơi hất cằm lên,phát ra mệnh lệnh mà không cần nói một tiếng nào. Những người mặc áo đen nhanhchóng tiến lên trước bao vây xung quanh Thiên Diệp, còn mấy vị bác sĩ cũng lậptức mở hộp đựng thuốc ra, chuẩn bị ống kim tiêm.
Những đám mây đen kịtnặng nề dần dần áp sát bầu không vời vợi trên đầu.
Mấy con chim dáo dác đậpcánh quẩn quanh không chịu bay đi.
"Ái Ni, anh đã nhậnlời với em là không đi đâu cả, lần trước anh đã không tuân thủ, lần này anhnhất định phải giữ lời. Em… em có tin anh không?"
"…Ưm, em tin anh,Thiên Diệp."
Nói xong câu ấy, ThiênDiệp bắt đầu động thủ với những người mặc áo đen, tôi cũng muốn xông lên trênđể trợ giúp nhưng đã bị hai người trong nhóm áo đen đó túm chặt lấy tay, giữchắc đến mức không sao động đậy được.
Cuối cùng những giọt mưacũng bắt đầu rơi xuống, những lọn tóc ướt đẫm của Thiên Diệp không còn nếp rủxuống che kín trán anh, đôi mắt đen sẫm sáng ngời lóa lên những ánh nhìn nhưkhông quan tâm đến bất cứ điều gì. Các động tác của cơ thể vốn nhanh nhẹn dù đãtrở nên chậm chạp hơn nhiều trong cơn mưa, song anh vẫn nhất quyết không chịutừ bỏ.
Một phút qua đi.
Lại một phút nữa qua đi.
Rồi thêm một phút nữa…
"Thiên Diệp, cẩnthận đấy!", tôi trông thấy một người áo đen di chuyển ra phía sau lưng anhtrong chớp mắt, vội vàng hét lên cảnh báo.
Thế nhưng…
Ping!
Một âm thanh khô khốcvang lên, Thiên Diệp đã bị người áo đen đó quật ngã ra đất. Anh giằng co nhưmột con thú nhỏ bị thương để tìm cách đứng lên, nhưng mấy lần như thế đều khôngđạt được mục đích.
"Thiên Diệp…. ThiênDiệp, anh đừng đánh nhau với bọn họ nữa, làm như thế chỉ khiến anh bị tổnthương thôi", từng dòng nước mưa quật vào mặt đau rát, trái tim tôi cũngđau đớn khôn nguôi.
Những người đó không đểcho Thiên Diệp có cơ hội lấy lại nhịp thở bình thường. Hai tên vệ sĩ lập tứckhóa chặt lấy cánh tay anh, còn vị bác sĩ cầm kim tiêm từ từ tiến đến gần.
"Các người tránh racho tôi, mau tránh ra", Thiên Diệp gào lên phẫn nộ, cố gắng tìm cách thoátkhỏi gọng kìm đang kẹp chặt.
"Bỏ tôi ra, cácngười không thể làm thế được, không thể thế được!", dù hai cánh tay bị giữchặt đến mức đau nhức nhói, nhưng tôi cũng vẫn cố gắng để thoát ra.
Mấy lần như vậy đều vôích, tôi hướng về mẹ Thiên Diệp gằn giọng nói: "Việc gì mà bà phải đối xửvới con trai mình như vậy, chẳng lẽ bà không có một chút tình yêu nào với anhấy hay sao? Bà hãy cho dừng tất cả lại đi, nếu không Thiên Diệp sẽ vô cùng hậnbà, vĩnh viễn căm hận bà."
Tôi không thể nào nhìnrõ đôi mắt mẹ Thiên Diệp vì bị chiếc ô che khuất. Nhưng khuôn mặt bà ấy vẫnlạnh lùng băng giá như dòng nước mưa kia.
Bầu trời nặng nề tiếptục khóc than, dường như muốn nhấn chìm tất cả thế giới này một cách điêncuồng.
"Á!"
Khi mũi tiêm có chưathuốc an thần cắm phập vào cánh tay, có lẽ vì đau đớn, Thiên Diệp thốt lêntiếng kêu đầy ai oán, bi thương.
Có lẽ cũng cảm nhận đượcniềm đau thương đó nên bầu không dường như yên tĩnh lại.
Vị bác sĩ hoảng hốt vộirút kim tiêm ra, những người áo đen cũng buông rời Thiên Diệp với vẻ bất nhẫn,sau đó đứng tránh sang bên cạnh.
"Mẹ đã nói rồi, concó giằng co cũng chỉ là vô ích thôi, vì sao con muốn để cho sự tình trở nênthảm hại thế này?", giọng nói của mẹ Thiên Diệp mang theo sự lạnh lùng củamột ngày đông buốt giá.
Dưới làn nước mưa, ThiênDiệp loạng choạng đứng lên, khuôn mặt nhợt nhạt, sự buồn thương dâng tràn trongmắt còn nhiều hơn cả nước mưa: "Bởi vì mẹ chưa từng yêu sâu sắc một người,yêu đến mức trái tim cũng vì nó mà vỡ tan ra…"
"Yêu sâu sắc mộtngười, khi nghĩ đến việc không thể ở bên cạnh nhau, trái tim sẽ cảm thấy đauđớn như bị xé nát…"
"Khi yêu sâu sắcmột người, cả thế giới này chỉ cần một mình cô ấy tồn tại, nếu không có cô ấy,trái tim sẽ cảm thấy đớn đau như bị tan vỡ ra…"
"Nếu không có côấy, con sẽ mất đi niềm vui sống của mình…"
….
Trái tim tôi bỗng bịgiày xéo lên một cách dữ dội, nước mắt không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, cứ thếào ạt tuôn rơi.
Từ trước đến nay tôichưa từng nhìn thấy tâm ý của Thiên Diệp đối với mình…
Từ trước đến nay tôichưa từng biết đối với anh, tôi là duy nhất…
Từ trước đến nay tôichưa từng biết mình lại quan trọng với anh như thế…
Trong cơn mưa điêncuồng, ánh mắt tôi và Thiên Diệp gặp nhau.
Anh nở nụ cười, giốnghệt một chú thiên tinh tuyệt đẹp trong cánh đồng hoa lily mà tôi nhìn thấy lầnđầu.
"Ái Ni, xin lỗi em,làm cho em lo lắng, sau này sẽ không như thế nữa…"
Thế là có ý gì, sau nàysẽ không làm cho tôi lo lắng nữa?
"Thiên Diệp…",tôi cố đoán ý nghĩa câu nói của anh trong sự bất an mơ hồ, đột nhiên trong thấytừ khóe miệng anh rịn ra dòng máu màu hoa tường vi, ngay lập tức bị nước mưacuốn trôi đi, "Thiên Diệp, anh đang làm gì thế?"
Chết tiệt!
Chắc chắn thuốc an thầnđã bắt đầu phát huy tác dụng, còn Thiên Diệp vì muốn mình tỉnh táo nên đã tựcắn vào lưỡi.
Anh cười dịu dàng vớitôi, dường như có những đóa hoa đang nở trong mắt vậy. Cơn mưa ấy cũng bị nụcười của anh làm cho yếu mềm đi, không còn lạnh giá như trước nữa.
Thế nhưng bông hoa trongđôi mắt ấy nhanh chóng nở đến cực điểm, sau đó dần dần tàn úa.
Khoảnh khắc những cánhhoa sắp rơi xuống, anh ngã ra đất.
"Thiên Diệp! ThiênDiệp, anh làm sao thế? Thiên Diệp… các người bỏ ra, bỏ tôi ra!", tôi hétlên bằng tất cả sức lực của mình, họng đau rát như phải bỏng. Có lẽ cơ thể độtnhiên được tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô cùng lớn lao, tôi thoát được sự kiềmtỏa của bọn họ, chạy đến bên Thiên Diệp.
Máu từ miệng anh chảy ramỗi lúc một nhiều, làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Từng đóa hoa tường vimàu đỏ sẫm bắt đầu nở rộ bên cạnh anh, buồn thương tới mức trở nên diễm lệ.
"Thiên Diệp, ThiênDiệp, Thiên Diệp…", tôi bỗng trở nên hoảng hốt, không biết phải làm gì,chỉ còn mỗi cách liên tục gọi tên anh.
Tất cả mọi thứ bên cạnhtôi chợt biến mất, trong mắt tôi chỉ còn lại duy nhất Thiên Diệp đang nằm tronglòng mình.
Bên tai cũng trở nên vô cùngyên tĩnh, ngay cả tiếng còi xe inh ỏi dường như cũng đang ở cách xa tôi cả mộtthế kỷ.
"Ái Ni, Ái Ni, bỏThiên Diệp ra để bọn họ đưa anh ấy vào trong nhà, cậu có nghe thấy gì không?Thiên Diệp sẽ không chết đâu, không chết đâu!", giọng nói của Hạ NhạcHuyên lặp đi lặp lại bên tai tôi, mãi lâu sau, tôi mới buông tay bỏ Thiên Diệpra như bị điện giật.
Mấy người vệ sĩ nhanhchóng đưa Thiên Diệp vào trong võ đường.
Tôi quay người lại hỏiHạ Nhạc Huyên: "Có thật là… sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Ừ", Hạ Nhạc Huyêntrầm mặc một lúc, sau đó gật gật đầu với tôi.
…
Sau khi xác định rằngThiên Diệp không vấn đề gì, mẹ Thiên Diệp liền bỏ đi, sau đó không bao giờ xuấthiện nữa.
Còn Thiên Diệp vì tự cắnvào lưỡi nên suýt nữa thì không bao giờ còn nói được. Chờ đến khi anh phục hồi,tôi mới hỏi vì sao mẹ anh không ép anh quay về Canađa nữa. Lần nào Thiên Diệpcũng cười nói: "Chắc là cảm động rồi."
….
"Em đang nghĩ gìthế?", Thiên Diệp gõ nhè nhẹ vào trán tôi.
"Không có gì… chỉlà em đang nghĩ vì sao mùa đông rồi mà vẫn chưa có tuyết rơi", tôi nhìnlên khoảng trời có vẻ hơi nặng nề ở xa xa.
"Ha ha, anh sẽ đợicùng em", Thiên Diệp nói dứt lời, bước đến mở cửa xe, "lên xe đi, emmuốn đến đâu ăn nào?"
"Trời lạnh lắm, haychúng ta đi ăn lẩu nhé", tôi đưa ra lời đề nghị.
Chiếc xe từ từ chuyểnbánh, tôi nhìn qua gương chiếu hậu vẫn thấy Tư Sâm đứng cứng ngắc nguyên tạichỗ.
Sự thất vọng trong đôimắt anh ta cứ lan dần ra, trở thành một màn sương trắng mờ huyền ảo.
Cứ thế từ từ nhấn chìmtất cả xung quanh.
**
"Không phải nhìntheo nữa, giai nhân đã có hẹn từ trước rồi", Uyển Lỵ Hương chợt xuất hiệnsau lưng Tư Sâm, nói mát mẻ.
"Có lẽ bọn họ chỉlà bạn bè bình thường thôi", Tư Sâm không để cho Uyển Lỵ Hương có cơ hộilửa cháy bỏ thêm dầu.
"Phải rồi, saotrông có vẻ bình thường thế nhỉ. Tôi nói như vậy, chắc tâm trạng của anh tốthơn rồi phải không?", Uyển Lỵ Hương cười giễu cợt.
"Uyển LỵHương!", Tư Sâm gằn giọng.
"Sao hả? Đi, đánhxe của tôi đến đây", Uyển Lỵ Hương vứt chìa khóa ô tô cho Tư Sâm.
Tư Sâm tức giận trừngmắt nhìn Uyển Lỵ Hương, tay run lên cho thấy một sự kích động, nếu không kiềmchế nổi có thể lập tức bóp chết chị ta.
Cái gì hả? Đi?
Phù phù…
"Uyển Lỵ Hương, tôilà con chó con hả?"
"Không phải, chỉ là"lái xe" phục vụ cho tôi, là "nô lệ" bị tôi chèn ép màthôi", Uyển Lỵ Hương khẽ nhướng mày lên, đột nhiên tạo cảm giác yểu điệuvô cùng mê hoặc. Đấy là vẻ đẹp được thời gian chăm chút ngày càng hoàn hảo.
Tư Sâm chợt toát mồ hôi,lẽ nào những gì anh vừa nói với Ái Ni đã bị chị ta nghe thấy hết?
Dù rằng không mấy camtâm tình nguyện, nhưng anh ta đành phải dụi dụi mũi, sau đó đi ra bãi đỗ xe.
Uyển Lỵ Hương nhìn theobóng Tư Sâm, nở nụ cười rạng rỡ: "Đồ ngốc, thế này không phải có thể quênđược con bé Ái Ni đó hay sao."
**
"Lạnh không?",Thiên Diệp vừa lái xe, vừa bật một bàn nhạc cổ điển ành cho đàn dương cầm,"Nếu lạnh thì uống một chút rượu vang nhé!"
"Không cần",tôi lắc lắc đầu, bên trong xe đã ấm lắm rồi.
"Hôm nay em làmviệc có mệt không? Nếu em cảm thấy như thế vất vả quá, anh có thể giúp em mởmột hiệu bánh ngọt."
"Thiên Diệp!",tôi từ chối bằng giọng nghiêm khắc.
"Á, thật khiếnngười ta đau lòng, lại bị cự tuyệt rồi. Thật không hiểu trái tim mềm yếu củaanh làm sao có thể chịu đựng nổi sự đả kích hết lần này đến lần khác như thế,anh quả thực rất đáng thương", Thiên Diệp ghé sát tôi, nói, "Em xemđi, vì bị tổn thương nên anh đã tiều tụy đi rất nhiều."
Không để cho anh ta cócơ hội làm ra vẻ đ
QUAY LẠICảm giác ấm áp bỗng chốctừ một vùng da nhỏ ấy lan ra khắp toàn thân tôi, sau đó truyền hơi nóng đầy yênbình đến tận trái tim.
"Có người thấy đaulòng rồi hả?", Thiên Diệp cười dịu dàng, ám chỉ Tư Sâm đang đứng trongtiệm bánh, "Anh còn cho rằng chỉ có mỗi mình anh là thích vẻ biểu cảm lạnhlùng băng giá của em cơ đấy."
"Phải rồi, anh quảthực rất thiếu nhãn quan", tôi liếc xéo anh một cái lạnh lùng.
Ánh nắng màu vàng kimchiếu trên mái tóc Thiên Diệp rồi vẽ nên một vòng hào quang rực rỡ.
Còn cả thân hình anh thìbừng sáng hệt như lúc đang chơi đàn, vẻ đẹp tuyệt mĩ khiến người ta cảm thấykhông có thực.
Trong cảm giác mơ hồkhông rõ rệt ấy, tôi bỗng chốc quay về với khoảnh khắc của 5 năm về trước…
Võ đường Taekwondo KhôngLiên.
"Mấy người muốn làmgì?"
Thiên Diệp nhìn mấy vịbác sĩ mặc áo blu trắng vừa bước ra từ một chiếc xe trong cả dãy xe, sau lưngcòn có một tốp người mặc âu phục màu đen trông dữ dằn.
Tôi lo sợ nắm chặt tayanh, dù không biết phải làm gì nhưng vẫn hy vọng có thể làm dịu đi sự bất antrong anh.
Thấy tình hình có vẻ bấtlợi, Hạ Nhạc Huyên xông lên phía trước ngăn cản: "Này, này, này, ở đâykhông ai hoan nghênh các người đâu, mau đi hết đi."
Nhưng khi cô ấy vừa chạmvào một tay mặc vest đen, lập tức bị hắn ta dùng lực đẩy ngã nhào xuống đất.
Khi những người áo đenđã xếp ngay ngắn thành hai hàng, mẹ Thiên Diệp xuất hiện ở đầu kia của độihình. Bà ta chầm chậm đi lên phía trước, giọng nói lạnh lùng khiến người takhông dễ mà chống đối: "Có lẽ vẫn phải áp dụng cách trước đây để ép conrời khỏi La Đồ, để mấy vị bác sĩ này tiêm thuốc an thần cho con ngay lập tức, sauđó đợi đến khi con tỉnh lại mới phát hiện ra rằng mình đang ở Canađa rồi."
Bà ta hơi hất cằm lên,phát ra mệnh lệnh mà không cần nói một tiếng nào. Những người mặc áo đen nhanhchóng tiến lên trước bao vây xung quanh Thiên Diệp, còn mấy vị bác sĩ cũng lậptức mở hộp đựng thuốc ra, chuẩn bị ống kim tiêm.
Những đám mây đen kịtnặng nề dần dần áp sát bầu không vời vợi trên đầu.
Mấy con chim dáo dác đậpcánh quẩn quanh không chịu bay đi.
"Ái Ni, anh đã nhậnlời với em là không đi đâu cả, lần trước anh đã không tuân thủ, lần này anhnhất định phải giữ lời. Em… em có tin anh không?"
"…Ưm, em tin anh,Thiên Diệp."
Nói xong câu ấy, ThiênDiệp bắt đầu động thủ với những người mặc áo đen, tôi cũng muốn xông lên trênđể trợ giúp nhưng đã bị hai người trong nhóm áo đen đó túm chặt lấy tay, giữchắc đến mức không sao động đậy được.
Cuối cùng những giọt mưacũng bắt đầu rơi xuống, những lọn tóc ướt đẫm của Thiên Diệp không còn nếp rủxuống che kín trán anh, đôi mắt đen sẫm sáng ngời lóa lên những ánh nhìn nhưkhông quan tâm đến bất cứ điều gì. Các động tác của cơ thể vốn nhanh nhẹn dù đãtrở nên chậm chạp hơn nhiều trong cơn mưa, song anh vẫn nhất quyết không chịutừ bỏ.
Một phút qua đi.
Lại một phút nữa qua đi.
Rồi thêm một phút nữa…
"Thiên Diệp, cẩnthận đấy!", tôi trông thấy một người áo đen di chuyển ra phía sau lưng anhtrong chớp mắt, vội vàng hét lên cảnh báo.
Thế nhưng…
Ping!
Một âm thanh khô khốcvang lên, Thiên Diệp đã bị người áo đen đó quật ngã ra đất. Anh giằng co nhưmột con thú nhỏ bị thương để tìm cách đứng lên, nhưng mấy lần như thế đều khôngđạt được mục đích.
"Thiên Diệp…. ThiênDiệp, anh đừng đánh nhau với bọn họ nữa, làm như thế chỉ khiến anh bị tổnthương thôi", từng dòng nước mưa quật vào mặt đau rát, trái tim tôi cũngđau đớn khôn nguôi.
Những người đó không đểcho Thiên Diệp có cơ hội lấy lại nhịp thở bình thường. Hai tên vệ sĩ lập tứckhóa chặt lấy cánh tay anh, còn vị bác sĩ cầm kim tiêm từ từ tiến đến gần.
"Các người tránh racho tôi, mau tránh ra", Thiên Diệp gào lên phẫn nộ, cố gắng tìm cách thoátkhỏi gọng kìm đang kẹp chặt.
"Bỏ tôi ra, cácngười không thể làm thế được, không thể thế được!", dù hai cánh tay bị giữchặt đến mức đau nhức nhói, nhưng tôi cũng vẫn cố gắng để thoát ra.
Mấy lần như vậy đều vôích, tôi hướng về mẹ Thiên Diệp gằn giọng nói: "Việc gì mà bà phải đối xửvới con trai mình như vậy, chẳng lẽ bà không có một chút tình yêu nào với anhấy hay sao? Bà hãy cho dừng tất cả lại đi, nếu không Thiên Diệp sẽ vô cùng hậnbà, vĩnh viễn căm hận bà."
Tôi không thể nào nhìnrõ đôi mắt mẹ Thiên Diệp vì bị chiếc ô che khuất. Nhưng khuôn mặt bà ấy vẫnlạnh lùng băng giá như dòng nước mưa kia.
Bầu trời nặng nề tiếptục khóc than, dường như muốn nhấn chìm tất cả thế giới này một cách điêncuồng.
"Á!"
Khi mũi tiêm có chưathuốc an thần cắm phập vào cánh tay, có lẽ vì đau đớn, Thiên Diệp thốt lêntiếng kêu đầy ai oán, bi thương.
Có lẽ cũng cảm nhận đượcniềm đau thương đó nên bầu không dường như yên tĩnh lại.
Vị bác sĩ hoảng hốt vộirút kim tiêm ra, những người áo đen cũng buông rời Thiên Diệp với vẻ bất nhẫn,sau đó đứng tránh sang bên cạnh.
"Mẹ đã nói rồi, concó giằng co cũng chỉ là vô ích thôi, vì sao con muốn để cho sự tình trở nênthảm hại thế này?", giọng nói của mẹ Thiên Diệp mang theo sự lạnh lùng củamột ngày đông buốt giá.
Dưới làn nước mưa, ThiênDiệp loạng choạng đứng lên, khuôn mặt nhợt nhạt, sự buồn thương dâng tràn trongmắt còn nhiều hơn cả nước mưa: "Bởi vì mẹ chưa từng yêu sâu sắc một người,yêu đến mức trái tim cũng vì nó mà vỡ tan ra…"
"Yêu sâu sắc mộtngười, khi nghĩ đến việc không thể ở bên cạnh nhau, trái tim sẽ cảm thấy đauđớn như bị xé nát…"
"Khi yêu sâu sắcmột người, cả thế giới này chỉ cần một mình cô ấy tồn tại, nếu không có cô ấy,trái tim sẽ cảm thấy đớn đau như bị tan vỡ ra…"
"Nếu không có côấy, con sẽ mất đi niềm vui sống của mình…"
….
Trái tim tôi bỗng bịgiày xéo lên một cách dữ dội, nước mắt không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, cứ thếào ạt tuôn rơi.
Từ trước đến nay tôichưa từng nhìn thấy tâm ý của Thiên Diệp đối với mình…
Từ trước đến nay tôichưa từng biết đối với anh, tôi là duy nhất…
Từ trước đến nay tôichưa từng biết mình lại quan trọng với anh như thế…
Trong cơn mưa điêncuồng, ánh mắt tôi và Thiên Diệp gặp nhau.
Anh nở nụ cười, giốnghệt một chú thiên tinh tuyệt đẹp trong cánh đồng hoa lily mà tôi nhìn thấy lầnđầu.
"Ái Ni, xin lỗi em,làm cho em lo lắng, sau này sẽ không như thế nữa…"
Thế là có ý gì, sau nàysẽ không làm cho tôi lo lắng nữa?
"Thiên Diệp…",tôi cố đoán ý nghĩa câu nói của anh trong sự bất an mơ hồ, đột nhiên trong thấytừ khóe miệng anh rịn ra dòng máu màu hoa tường vi, ngay lập tức bị nước mưacuốn trôi đi, "Thiên Diệp, anh đang làm gì thế?"
Chết tiệt!
Chắc chắn thuốc an thầnđã bắt đầu phát huy tác dụng, còn Thiên Diệp vì muốn mình tỉnh táo nên đã tựcắn vào lưỡi.
Anh cười dịu dàng vớitôi, dường như có những đóa hoa đang nở trong mắt vậy. Cơn mưa ấy cũng bị nụcười của anh làm cho yếu mềm đi, không còn lạnh giá như trước nữa.
Thế nhưng bông hoa trongđôi mắt ấy nhanh chóng nở đến cực điểm, sau đó dần dần tàn úa.
Khoảnh khắc những cánhhoa sắp rơi xuống, anh ngã ra đất.
"Thiên Diệp! ThiênDiệp, anh làm sao thế? Thiên Diệp… các người bỏ ra, bỏ tôi ra!", tôi hétlên bằng tất cả sức lực của mình, họng đau rát như phải bỏng. Có lẽ cơ thể độtnhiên được tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô cùng lớn lao, tôi thoát được sự kiềmtỏa của bọn họ, chạy đến bên Thiên Diệp.
Máu từ miệng anh chảy ramỗi lúc một nhiều, làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Từng đóa hoa tường vimàu đỏ sẫm bắt đầu nở rộ bên cạnh anh, buồn thương tới mức trở nên diễm lệ.
"Thiên Diệp, ThiênDiệp, Thiên Diệp…", tôi bỗng trở nên hoảng hốt, không biết phải làm gì,chỉ còn mỗi cách liên tục gọi tên anh.
Tất cả mọi thứ bên cạnhtôi chợt biến mất, trong mắt tôi chỉ còn lại duy nhất Thiên Diệp đang nằm tronglòng mình.
Bên tai cũng trở nên vô cùngyên tĩnh, ngay cả tiếng còi xe inh ỏi dường như cũng đang ở cách xa tôi cả mộtthế kỷ.
"Ái Ni, Ái Ni, bỏThiên Diệp ra để bọn họ đưa anh ấy vào trong nhà, cậu có nghe thấy gì không?Thiên Diệp sẽ không chết đâu, không chết đâu!", giọng nói của Hạ NhạcHuyên lặp đi lặp lại bên tai tôi, mãi lâu sau, tôi mới buông tay bỏ Thiên Diệpra như bị điện giật.
Mấy người vệ sĩ nhanhchóng đưa Thiên Diệp vào trong võ đường.
Tôi quay người lại hỏiHạ Nhạc Huyên: "Có thật là… sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Ừ", Hạ Nhạc Huyêntrầm mặc một lúc, sau đó gật gật đầu với tôi.
…
Sau khi xác định rằngThiên Diệp không vấn đề gì, mẹ Thiên Diệp liền bỏ đi, sau đó không bao giờ xuấthiện nữa.
Còn Thiên Diệp vì tự cắnvào lưỡi nên suýt nữa thì không bao giờ còn nói được. Chờ đến khi anh phục hồi,tôi mới hỏi vì sao mẹ anh không ép anh quay về Canađa nữa. Lần nào Thiên Diệpcũng cười nói: "Chắc là cảm động rồi."
….
"Em đang nghĩ gìthế?", Thiên Diệp gõ nhè nhẹ vào trán tôi.
"Không có gì… chỉlà em đang nghĩ vì sao mùa đông rồi mà vẫn chưa có tuyết rơi", tôi nhìnlên khoảng trời có vẻ hơi nặng nề ở xa xa.
"Ha ha, anh sẽ đợicùng em", Thiên Diệp nói dứt lời, bước đến mở cửa xe, "lên xe đi, emmuốn đến đâu ăn nào?"
"Trời lạnh lắm, haychúng ta đi ăn lẩu nhé", tôi đưa ra lời đề nghị.
Chiếc xe từ từ chuyểnbánh, tôi nhìn qua gương chiếu hậu vẫn thấy Tư Sâm đứng cứng ngắc nguyên tạichỗ.
Sự thất vọng trong đôimắt anh ta cứ lan dần ra, trở thành một màn sương trắng mờ huyền ảo.
Cứ thế từ từ nhấn chìmtất cả xung quanh.
**
"Không phải nhìntheo nữa, giai nhân đã có hẹn từ trước rồi", Uyển Lỵ Hương chợt xuất hiệnsau lưng Tư Sâm, nói mát mẻ.
"Có lẽ bọn họ chỉlà bạn bè bình thường thôi", Tư Sâm không để cho Uyển Lỵ Hương có cơ hộilửa cháy bỏ thêm dầu.
"Phải rồi, saotrông có vẻ bình thường thế nhỉ. Tôi nói như vậy, chắc tâm trạng của anh tốthơn rồi phải không?", Uyển Lỵ Hương cười giễu cợt.
"Uyển LỵHương!", Tư Sâm gằn giọng.
"Sao hả? Đi, đánhxe của tôi đến đây", Uyển Lỵ Hương vứt chìa khóa ô tô cho Tư Sâm.
Tư Sâm tức giận trừngmắt nhìn Uyển Lỵ Hương, tay run lên cho thấy một sự kích động, nếu không kiềmchế nổi có thể lập tức bóp chết chị ta.
Cái gì hả? Đi?
Phù phù…
"Uyển Lỵ Hương, tôilà con chó con hả?"
"Không phải, chỉ là"lái xe" phục vụ cho tôi, là "nô lệ" bị tôi chèn ép màthôi", Uyển Lỵ Hương khẽ nhướng mày lên, đột nhiên tạo cảm giác yểu điệuvô cùng mê hoặc. Đấy là vẻ đẹp được thời gian chăm chút ngày càng hoàn hảo.
Tư Sâm chợt toát mồ hôi,lẽ nào những gì anh vừa nói với Ái Ni đã bị chị ta nghe thấy hết?
Dù rằng không mấy camtâm tình nguyện, nhưng anh ta đành phải dụi dụi mũi, sau đó đi ra bãi đỗ xe.
Uyển Lỵ Hương nhìn theobóng Tư Sâm, nở nụ cười rạng rỡ: "Đồ ngốc, thế này không phải có thể quênđược con bé Ái Ni đó hay sao."
**
"Lạnh không?",Thiên Diệp vừa lái xe, vừa bật một bàn nhạc cổ điển ành cho đàn dương cầm,"Nếu lạnh thì uống một chút rượu vang nhé!"
"Không cần",tôi lắc lắc đầu, bên trong xe đã ấm lắm rồi.
"Hôm nay em làmviệc có mệt không? Nếu em cảm thấy như thế vất vả quá, anh có thể giúp em mởmột hiệu bánh ngọt."
"Thiên Diệp!",tôi từ chối bằng giọng nghiêm khắc.
"Á, thật khiếnngười ta đau lòng, lại bị cự tuyệt rồi. Thật không hiểu trái tim mềm yếu củaanh làm sao có thể chịu đựng nổi sự đả kích hết lần này đến lần khác như thế,anh quả thực rất đáng thương", Thiên Diệp ghé sát tôi, nói, "Em xemđi, vì bị tổn thương nên anh đã tiều tụy đi rất nhiều."
Không để cho anh ta cócơ hội làm ra vẻ đ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu