80s toys - Atari. I still have
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3

Lượt xem :
ơng Nghiệp. Thang máy vừa mở rađã không thấy bóng dáng Ái Ni đâu, đập vào mắt là tấm biển vuông vắn bên trêncó những chữ chạm nổi màu vàng kim "Trung tâm nghiên cứu tâm lý học."
"Chào anh! Xin hỏicó thể giúp được gì cho anh?", Thôi Hy Triệt đẩy cánh cửa kính bước vàotrong, một cô lễ tân ngồi sau quầy tiếp đón nở nụ cười thân tình hỏi anh.
"Mới rồi có cô gáinào đeo khuyên tai hình chim phượng hoàng đi vào đây không?"
Trên khuôn mặt cô gái đótỏ vẻ hơi lúng túng: "Xin lỗi anh, ở đây chúng tôi không được phép tiết lộthông tin về khách hàng."
Hai má cô lễ tân lập tứcđỏ hồng lên, ánh mắt mang theo vẻ ngại ngùng đáng yêu.
"Bởi vì cô ấy làbạn gái tôi, mới rồi hai chúng tôi cãi nhau nên tôi theo cô ấy đến đây tìm cơhội hòa giải thôi."
"À…", cô lễtân có vẻ như hiểu ra mọi chuyện, đồng thời cũng hơi thất vọng, bất giác buộcmiệng nói: "Thảo nào trông sắc mặt cô ấy không được ổn lắm, cô ấy vàophòng Dr.Mu rồi."
Nghe xong Thôi Hy Triệtlập tức đi thẳng vào đó với vẻ không hề do dự. Cô thiếu nữ đứng sau quầy lễ tânngẩn ngơ nhìn theo cái bóng của anh, xung quanh dường như vẫn còn phảng phấtmùi hương thơm dìu dịu tỏa ra trên cơ thể người con trai mới vừa đứng đó.
Quả thực la còn đẹp traihơn cả minh tinh màn bạc.
Sao mình lại kém may mắntới mức không kiếm được một người bạn trai như thế nhỉ?
Cô vẫn nhìn với theo cáibóng cao lớn của Thôi Hy Triệt, không cưỡng lại nổi một cảm giác ngưỡng mộ xenlẫn ghen tị.
Thôi Hy Triệt sải từngbước lớn.
Mộ Ái Ni, em đến tìm bácsĩ tâm lý để làm gì chứ?
Dr. Mu?
Lẽ nào… bố của Ái Nichính là bác sĩ họ Mộ ở đây?
Thôi Hy Triệt chợt dừngbước, quay lại quầy lễ tân: "Xin hỏi ở đây có thể giúp một người xóa bỏ điký ức không?"
Cô lễ tân hơi sữngngười, đỏ mặt trả lời: "À… ừm, bác sĩ Mộ của trung tâm chúng tôi đangnghiên cứu về vấn đề này, hy vọng không lâu nữa sẽ có thể giúp mỗi người tự dolựa chọn ký ức của mình, xóa bỏ đi những quá khứ đau buồn hoặc tăng thêm nhựngký ức tươi đẹp…"
Ánh mắt người con traiđó phút chốc trở nên u ám đến mức ghê người, anh không đợi cô nói hết đã quayngười chạy vội vào phía trong.
Để lại cô thiếu nữ đứngnguyên tại chỗ với những phỏng đoán đầy bất an: "Xóa đi ký ức, lẽ nào bạngái anh ấy muốn… quên anh ấy!"
"Bố, bắt đầuthôi!", Thôi Hy Triệt vừa đi đến bên cửa phòng liền nghe thấy tiếng Ái Ni.
Dường như có tiếng sétxẹt qua bên tai, anh cảm thấy như cả thế giới này săp41 sập đổ đến nơi.
Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni….
Cái tên đó quanh đi quẩnlại trong đầu Thôi Hy Triệt, tựa như lưỡi dao cắt nát tim anh. Trong phút chốcanh rơi vào một vùng tăm tối, chỉ còn lại một khuôn mặt dù có bị đày xuống địangục cũng không thể nào quên được, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng khô khốc vànói:
"Anh là ai?"
Câu nói ấy cũng giốngnhư con chim phượng hoàng trên đôi khuyên tai, vô tình và lạnh lẽo.
"Anh là ai?"
"Anh là ai?"

Thôi Hy Triệt xô mạnhcánh cửa, cảm thấy cơn đau nhói như xoáy vào tim. Trong phòng, Mộ Ái Ni quay ranhìn anh với vẻ hơi kinh ngạc xen lẫn chút buồn thương.
Không!
Không thể vì biểu cảm đócủa cô ấy mà mềm lòng!
Tự nhắc nhở mình nhưvậy, tất cả sự vui mừng, sự nghi hoặc, mệt mỏi trong lòng Thôi Hy Triệt… đềuhóa thành sự phẫn nộ và phun trào ra một cách vô cùng khủng khiếp.
Giọng nói của anh trởnên quá mức lạnh lùng, lạnh như vừa đến từ vùng cực bắc, không thể lạnh hơn…
"Nếu như em dám,anh sẽ giết em…"
Giết chết cô ấy, sau đóbất kể là thiên đường hay địa ngục, anh sẽ đi cùng…

"Edward, Edward,anh không làm sao chứ? Edward?", Ngải Đạt vội vàng chạy từ trên tầngxuống, sự lo lắng tràn đầy khuôn mặt
Thôi Hy Triệt mơ hồ nghethấy có người gọi tên mình, ánh nắng vẫn chói vào mắt khiến trong một khoảnhkhắc anh không phân biệt nổi đâu là thế giới thực, còn đâu là cảnh ảo.
Thôi Hy Triệt quay đầulại, khi tầm nhìn trở nên sáng rõ hơn, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Ngải Đạt?"
"Mau lên đây, dướinước lạnh lắm. Sao anh lại lái xe xuống bể bơi chứ? Trời ạ, đây quả là mộtchuyện khó hiểu nhất xảy ra với anh kể từ khi em biết anh đến nay."
Thôi Hy Triệt trèo lênbờ, đưa tay cầm lấy chiếc khăn bông khô Ngải Đạt mang tới.
Anh ngước mắt lên nhìn,trong mắt là màu xanh sâu thẳm.
Co quý mà xa cách.
"Bởi tôi vừa nhìnthấy tòa lâu đài ảo ảnh, đẹp vô cùng…"
Phải rồi…
Rất đẹp, nhưng lại lạnhlẽo thấu tận xương, hệt như nước dưới hồ bơi

Chương 12
Đôi cánh gãy của chimthiên đường
1
Trong thời tiết lạnh giácủa ngày đông, những người đi ngoài đường run rẩy lập cập quàng đôi tay xoa xoavào hai bên vai, giống hệt những con mèo lang thang vì không tìm thấy nơi nàođể trú ngụ nên kêu lên những âm thanh đầy ai oán.
Miao…
Nhẹ hợt như có nhưkhông.
Nhưng tôi lại rất thíchtiết trời lạnh giá, quấn chặt chiếc khăn len màu đen xung quanh cổ, những ngóntay đông cứng có màu tường vi giống hệt những bông hoa đang nở trong bầu khôngấy. Nếu lúc này có tuyết rơi, vừa hay có thể đón lấy những bông hoa tuyết trắngnhẹ như bông.
Sắp đến nhà rồi, phíatrước là ngôi nhà mới của tôi.
5 năm trước, sau khi bốqua đời vì sự kiện đó, dì Quách lập tức bỏ rơi tôi và Chân Ni, đồng thời cuốngói hết mọi tài sản trong nhà ra đi. Sau đó, tôi dọn đến sống ở đây.
Cửa sổ tầng 2 vừa vặnđối diện với một tấm biển quảng cáo dựng thẳng đứng, trên đó quảng cáo một sảnphẩm chăm sóc da với hàng chữ:
"Chìm trong giấcngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm."
"Mộ Ái Ni",một giọng nói kéo dài âm cuối quen thuộc cất lên gọi tên tôi.
Trong bầu không lạnh giátới mức gần như làm đóng băng tất cả, một ánh nắng mặt trời rực rỡ bất chợtchiếu rọi vào thế giới của tôi, ngàn vạn đóa hoa nở trái mùa rộ lên không gìngăn được, một hương vị trong mát của biển cả giữa ngày hè tràn ngập trong khứugiác.
Tôi ngẩng đầu lên, lậptức nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hạ Nhạc Huyên. Đúng lúc đang định cất tiếngchào, đột nhiên nghe thấy tiếng Thiên Diệp kêu lên giận dữ trong phòng:"Hạ Nhạc Huyên, lạnh chết mất, mau đóng ngay cửa sổ vào."
"Ha ha, em khôngđóng đấy, anh làm gì được nào", Hạ Nhạc Huyên cười đắc ý.
"Nếu em không muốnlập tức trở thành kẻ lang bạt không nhà cửa thì anh khuyên em nên nghelời."
"Xấu xa, thật biếtcách đe dọa người khác…"
…..
Năm thứ hai Đại học, HạNhạc Huyên bất chấp sự phản đối của bố, nhất quyết ra nước ngoài du ngoạn mộtmình, có khi cả năm cũng không về lấy một lần. Thế nhưng dù đã qua lâu như vậyrồi, cô ấy và Thiên Diệp vẫn giữ nguyên bộ dạng như có mối thù thiên kiếp, hễnhìn thấy nhau là cãi cọ.
Tôi vừa về đến cửa, mộtbóng người đã lao ra ôm chầm lấy, nũng nịu với vẻ đáng thương: "Ái Ni,Thiên Diệp lại bắt nạt mình rồi."
"Tớ có quen cậukhông nhỉ?", không quen với kiểu biểu lộ cảm xúc thế này, tôi từ từ đẩy côấy ra.
"Mộ Ái Ni!",Hạ Nhạc Huyên trợn trừng mắt, kêu lên với vẻ bất mãn.
"Người châu Phi ởđâu tới thế nhỉ?", tôi mím môi cười.
Hạ Nhạc Huyên trong mắttôi gầy đi nhiều, dù các nét quen thuộc trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu vẫnthế, nhưng nước da vốn trắng trẻo đã trở thành một màu nâu khỏe khoắn.
"Ha ha ha ha, HạNhạc Huyên người châu Phi? Khục khục khục… đúng là giống thật", Thiên Diệpđứng một bên vừa ho vừa cười.
"Tâm trạng haingười đều đang vui vẻ nên bắt nạt tôi chứ gì! Thật khiến người ta bị tổnthương, lâu như thế rồi mới gặp nhau, hai người quên tôi thật là mất hết lươngtâm." Hạ Nhạc Huyên hùng hổ ngồi phịch xuống ghế salon.
"Quên cậu và mấthết lương tâm thì có liên quan gì đến nhau. Tuy nhiên…. Hạ Nhạc Huyên, đón chàocậu trở về". Khi Hạ Nhạc Huyên còn đang ngây ngất hưởng thụ niềm xúc độngdo câu nói của tôi mang lại, tôi nghi hoặc nhìn sang Thiên Diệp: "Anh bịcảm rồi phải không?"
"Ưm… vì hôm qua anhvà em đắc tội với tên Hạ Nhạc Huyên đó, nên hôm nay sau khi ra khỏi sân bay, côấy đặc biệt đãi ngộ, bắt anh đưa đi khắp mười mấy cái siêu thị lớn nhỏ chơi.Sau đó lại còn lấy lý do bị bố bắt đi xem mặt, kiên quyết không chịu về nhà,chuyển hết hành lý đến đây rồi", Thiên Diệp nói với vẻ ấm ức.
"Liệu có nặng lắmkhông? Nhà em có thuốc cảm cúm đấy."
"Không cần đâu, đợichút nữa ăn một bát canh nóng là khỏi thôi. À, hôm nay anh đã chuẩn bị một bữatrưa cực ký thịnh soạn, ha ha!"
Thiên Diệp nở nụ cười ấmáp với tôi, còn Hạ Nhạc Huyên cho đến lúc đó vẫn ngồi im chợt bĩu bĩu môi, nói:"Ngứa mắt."
Cô ấy nhìn ra ngoài cửasổ với vẻ thiếu tự nhiên, thấy tấm biển quảng cáo dựng trên cao. Từ đây nhìn rađó, mấy chữ "Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm"càng trở nên rõ rệt. Ánh mắt Hạ Nhạc Huyên hơi sẫm lại, sau đó bất chợt nhớ rađiều gì đó, thốt lên kinh ngạc:
"Mộ Chân Ni!"
"…", tôi vàThiên Diệp nhìn cô ấy không biết nói gì, sao tự nhiên lại gọi toáng tên Chân Nilên một cách ngạc nhiên như thế chứ?
"Tấm biển… Nữ minhtinh trên tấm biển quảng cáo đó là Chân Ni đúng không?"
Nghe Hạ Nhạc Huyên hỏitôi lại nhìn ra ngoài tấm biển quảng cáo, bức họa đó đẹp như trong truyện cổtích, còn câu quảng cáo thì nghe hay nhưng đầy vẻ u buồn.
Ai sẽ là người chờ đợiai suốt một cuộc đời đây?
Tôi lặng lẽ nghiêng đầu,nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Thiên Diệp, lòng chợt ấm lại.
Rốt cuộc vẫn còn ThiênDiệp…
Vẫn còn Thiên Diệp…
"Em thừa lời quá,mau ra chuẩn bị ăn cơm đi, có gì muốn hỏi thì ăn xong hãy hỏi", Thiên Diệpđi vào phòng ăn, trên bàn đã bày đầy những món đồ nhắm tỏa ra mùi thơm ngon.
"Chờ một chút, cònquà tặng cho hai người nữa", Hạ Nhạc Huyên lấy từ trong chiếc va li tođùng ra hai chiếc túi giấy nhỏ xinh, vứt cho chúng tôi.
"Vỏ ốc…", khóemiệng Thiên Diệp hơi nhếch lên.
"Em đã tìm rất lâutại các cửa hàng ở Maldives mới được đôi ốc này đấy. Người ở đó nói, vỏ ốc màutím rất hiếm thấy." Nói xong, Hạ Nhạc Huyên hít sâu một hơi, "Oa, làmcho em lại nhớ đến hương vị của biển Maldives, làn gió biển mát mẻ, rặng san hôtuyệt đẹp, bãi cát trắng mềm mịn, những con cá nhiệt đới đáng yêu…. Lại còn hễmở cửa sổ là đã có thể nhảy ngay vào làn nước biển xanh trong vắt…"
"Thôi đừng có màđắm say ngây ngất một mình nữa đi, lần này về chắc sẽ không đi nữa chứ?"
"Cũng chưa biếtđược. Ước mơ của Thiên Diệp là đàn piano, ước mơ của cậu là mở một cửa hiệuđiểm tâm, ai bảo ước mơ duy nhất của mình là được sống ở khắp nơi trên thế giớichứ! Thế giới quả là rộng lớn, e rằng phải mất cả cuộc đời mới thực hiện đượcđiều đó", Hạ Nhạc Huyên nở nụ cười đầy thỏa mãn, "Mình muốn vừa làmviệc vừa được sống với ước mơ của mình, mỗi ngày đều qua đi trong vui vẻ, quantrọng hơn là mình không bị bố mình bắt tập Taekwondo nữa, ha ha!"
Tôi cười bình thản:"Có thể sống cuộc sống mà mình mơ ước lúc nào cũng là niềm hạnh phúc chânthực nhất."
"Hiện giờ có thểcùng hai người chia sẻ những món ăn thơm ngon hấp dẫn này, đối với anh chính làniềm hạnh phúc giản dị nhất rồi, ha ha", Thiên Diệp nói nhẹ nhàng
"Này, hai người kẻtung người hứng ghê quá, mình chưa ăn đã thấy no rồi", Hạ Nhạc Huyên xátxát cánh tay vào bụng, làm bộ dạng như buồn nôn. Cô ấy đi đến trước mặt ThiênDiệp, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải một lượt.
"Cô không phải đangchọn thịt ở chợ đâu, tiểu thư ạ. Ánh mắt nhìn đừng có hung dữ thế có đượckhông?", Thiên Diệp hoảng sợ lùi về phía sau.
"Yên tâm đi, cơ thểanh rất ổn, chẳng thừa tí thịt nào để có thể cắt ra nấu ăn cả
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT86/417