Teya Salat
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3

Lượt xem :
", Hạ NhạcHuyên nhìn hồi lâu rồi mới xoa cằm nói nghiêm túc: "Xem dáng vẻ của anhthì vẫn được đứng trong top đẹp trai."
"Ha ha, bây giờ anhnên buồn hay vui vì lời khen ngợi của em đây?"
"Thời gian sống ởđây em sẽ cộng tác với kênh du lịch để quay mấy bộ phim về lữ hành, hiện đangthiếu một nhân vật nam, xem ngoại hình của anh thì miễn cưỡng cũng có thể chấpnhận được, thôi thì để anh đến làm giúp em một tay vậy", Hạ Nhạc Huyên vỗvỗ vai Thiên Diệp với dáng vẻ vừa trao cho anh trọng trách.
"Rõ ràng là em nhờanh giúp, sao bỗng nhiên lại trở thành em gia ơn cho anh thế. Đối với "ơntình" này, anh phải từ từ tiêu hóa, nếu không tiêu hóa được thì em đành tìmngười khác vậy nhé."
"Ái Ni, cậu cũngrất hy vọng được nhìn thấy Thiên Diệp xuất hiện trước ống kính đúng không? Cậuxem Chân Ni rất ăn ảnh đấy, thực ra nói không chừng Thiên Diệp lên hình chắcgiống hệt con lợn", Hạ Nhạc Huyên kéo tay tôi, rõ ràng là ám thị tôi cùngmột chiến tuyến với cô ấy.
"U&m, ThiênDiệp, để chứng minh anh lên hình không hề giống lợn, vậy thì anh nhận lời cô ấyđi." Tôi đi đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn đăm đắm ra phía đằng xa.
Ở ranh giới giữa trời vàđất, từng trảng hoa thiên điểu đang nở rộ, theo truyền thuyết đây là loài hoamà hoàng hậu Sophia Charlotte, người vợ được vua Anh hồi thế kỷ XVIII George đệnhị sủng ái, cực kỳ yêu thích. Từ đằng xa nhìn lại, những bông hoa ấy phảngphất giống một đàn chim đang bay theo gió.
Vậy thì đích đến củachúng phải chăng là nơi được gọi là hạnh phúc?
Trên tấm biển quảng cáođập ngay vào tầm mắt vẫn là khuôn mặt tuyệt đẹp đang chìm trong giấc ngủ saycủa Chân Ni. Màu xám tro u buồn mà bầu trời đang chất chứa lọt vào mắt tôi từngmảng lớn…
Cả tôi và Chân Ni chẳngai có đôi cánh của chim thiên đường, vì thế nên chỉ có thể đứng nơi xa để nhìn.
Part 2
Ăn tối xong, tôi pha choThiên Diệp và Hạ Nhạc Huyên mỗi người một cốc cà phê Blue Mountains. Pha cà phêlà việc đầu tiên tôi học được sau khi đến làm ở cửa hiệu bánh ngọt Queen.
Hạ Nhạc Huyên bật ti vilên xem, thỉnh thoảng lại trừng mắt với Thiên Diệp.
Thiên Diệp thì chỉ cườimột cách lười nhác, sự dịu dàng ấm áp luôn thường trực trên khuôn mặt.
"Này, anh đi rửabát đi!", Hạ Nhạc Huyên đá Thiên Diệp một cái.
"Anh tưởng rằngngười nào ăn nhiều nhất thì nên đi làm công việc đó chứ", Thiên Diệp nhấpnhấp cà phê, sau đó khen, "tài nghệ pha cà phê của Ái Ni ngày càng siêuhơn đấy, ha ha."
"Nhưng mà có tớitám trăm năm nay em không rửa bát rồi. Anh không sợ tất cả bát đĩa ở đây sẽ vỡhết à?", Hạ Nhạc Huyên nhướng nhướng mày.
"Ái Ni, anh nhớ mấymón điểm tâm em làm rồi, ngày mai em làm một ít ở cửa hàng rồi đem về có đượckhông?", Thiên Diệp không thèm để ý đến lời Hạ Nhạc Huyên nói.
"Ưm", tôi gậtđầu.
"Anh muốn ăn bánhcookie, còn cả… rất nhiều món điểm tâm em làm anh đều thích cả, ha ha",khi Thiên Diệp cười, đôi mắt lấp lánh như sao.
"Này, em đang nóivới anh đấy!", Hạ Nhạc Huyên lớn tiếng với Thiên Diệp.
"Ái Ni, nếu như embận quá thì đừng cố làm nhiều nữa, với cả đừng có để cho anh chàng đó đến quágần mình, nói thẳng với anh ta là cả đời này, không, cả kiếp sau, kiếp sau nữaanh ta cũng không có cơ hội đâu…" Tôi thừa hiểu người Thiên Diệp ám chỉ làTư Sâm.
"Phác Thiên Diệp,em đang nói chuyện với anh đấy", không hiểu tại sao mà Hạ Nhạc Huyên bỗngdưng bực bội đứng phắt dậy.
Không khí xung quanh độtnhiên lắng xuống, trở nên kỳ quặc kiểu gì đó.
Thấy Hạ Nhạc Huyên nhìnThiên Diệp bằng ánh mắt rất nghiêm túc, tôi đột nhiên hiểu ra rằng người ta cóthể chịu nhịn được việc người mình thích không thích mình, nhưng không thể nàochịu nổi việc người đó hoàn toàn không thèm để ý đến mình.
Trong không gian trầmlắng đó, âm thanh của ti vi bỗng nhiên bị phóng đại. Trên màn hình đang là mộtmàn trình diễn thời trang, tâm điểm của màn trình diễn đó là một bộ lễ phụcđược đính đầy những viên ngọc trai lớn, còn người mặc bộ lễ phục đó chính là…
"Chân Ni?", HạNhạc Huyên liếc nhìn bằng phần còn lại của khóe mắt, bỗng dưng ngẩn người, ngạcnhiên đến mức quên cả việc mình vừa mới nổi giận, "Đây là màn trình diễnbộ sưu tập thời trang mùa xuân của Dior mà! Bây giờ con bé đẹp thật đấy. Ái Ni,Chân Ni trở nên nổi tiếng từ bao giờ vậy?"
Buổi trình diễn thờitrang kết thúc rất thành công, phóng viên lục tục kéo đến vây quanh nhà thiếtkế và Chân Ni.
Chân Ni nở nụ cười rạngrỡ như đóa tường vi, thuần khiết và ngọt lịm.
Mái tóc dài thẳng tắpphản chiếu anh sáng đèn tạo thành một vòng hào quang mềm mại, lấp loáng hệt nhưmột thiên thần.
Phóng viên theo nhaunâng máy ảnh lên, giành chỗ của nhau để đưa micro đến trước mặt Chân Ni. Tuyvậy, con bé không nhận của một người nào, chỉ mỉm cười một cách hơi tinhnghịch. Đối mặt với những ánh đèn Flash lóe chợp liên hồi, Chân Ni không hề bịgò bó một chút nào, tư thế đứng trước ống kính cũng rất hoàn hảo, như thể nósinh ra đã là một ngôi sao sáng chói vậy.
Một phóng viên sùng sụcchen vào sát chỗ Chân Ni đứng, sau đó đưa micro lên hỏi: "Chào cô, ChânNi. Cả tôi và các fan hâm mộ của cô đều rất muốn biết một việc. Nghe nói cô đãgia nhập làng giải trí được 4,5 năm nay, 3 năm trước nổi tiếng khắp châu Á nhờbộ phim thần tượng 0 "Bạch mã hoàng tử của trường Trung học SâmVĩnh", tiếp đó một năm trước cô lại chính thức trở thành cổ đông lớn thứhai của công ty Thiên Ảnh. Ha ha, có thể nói rằng từ dung mạo, trí tuệ đến tiềnbạc đều đã đầy đủ, hiện giờ cô đã từng yêu ai chưa?"
"Các bạn thử đoánxem! Ha ha, thực ra tôi cũng thích một người, đến giờ tôi vẫn đợi anh ấy trởvề. Chắc hẳn mọi người rất muốn biết anh ấy là ai, tuy nhiên… có khi nên để lạicho các bạn một chút ẩn số", Chân Ni nháy mắt với dáng vẻ nghịch ngợm.
"Oa, vậy à? Trongbộ phim "Bạch mã hoàng tử của trường Trung học Sâm Vĩnh", cô đã hóathân vào một câu chuyện tình yêu hết sức tài tình, gây xúc động lòng người.Liệu có phải thời trung học cô đã từng trải qua một mối tình, còn người mà cônói vẫn đang chờ đợi ấy có phải là nhân vật nam chính của mối tình thời trunghọc ấy không?", tay phóng viên tiếp tục phỏng đoán liều.
Xung quanh bỗng chốc trởnên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời.
Nụ cười của Chân Ni khiấy hơi nhuốm màu ảm đạm. Còn tôi thì vì chờ đợi câu trả lời của con bé mà bỗngnhiên rơi vào tâm trạng lo âu khủng khiếp.
Người mà con bé nói làđang "chờ đợi", người mà Chân Ni "thích" có phải là…
"…Bí mật!",Chân Ni dựng đứng ngón tay trỏ lên trước đôi môi đẹp như cánh hoa, thấp giọngnói.
Cách trả lời như vậykhiến cánh phóng viên bàn tán xôn xao, còn trái tim tôi thì vẫn treo lơ lửngtrên không, không tìm được nơi đáp xuống.
"A, trung học à?Chẳng phải Ái Ni học cùng trường trung học với Chân Ni sao? Đúng rồi, liệu cóphải là…", Hạ Nhạc Huyên hình như đã nhớ ra điều gì đó, thế nhưng độtnhiên bị ánh mắt nghiêm khác của Thiên Diệp chặn đứng lại, không nói tiếp đượcnữa.
Nụ cười ấm áp của ThiênDiệp vẫn còn vương vất nơi khóe miệng, nhưng trong đôi mắt thì chứa đựng một sựlạnh lẽo khiến người ta ngạt thở.
Dù rằng anh đã ngăn chặnHạ Nhạc Huyên, nhưng tôi vẫn nhớ đến người đó.
Đôi mắt xanh sâu thẳmphảng phất màu trời, đôi lông mày cao quý nhướng lên lạnh lùng và xa cách.
Khuôn mặt đẹp trai bănggiá, giống hệt một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ trong bàn tay của thiên thần.
Phù phù phù…
Nỗi đau đã được tôi tìmmọi cách quên đi bỗng nhiên ùa về, lan ra khắp xương cốt toàn thân theo đườngdây thần kinh ký ức. Màn hình ký ức quay ngược lại với tốc độ vô cùng mãnhliệt, khiến đầu tôi bắt đầu váng vất.
Trên ti vi, Chân Ni đượcmấy người vệ sĩ bảo vệ chuẩn bị rời đi, bất ngờ…
"Cô Chân Ni, gầnđây có tin đồn Công ty giải trí Thiên Ảnh đang đứng trước nguy cơ phá sản vìnhững lý do nào đó, xin hỏi tin đồn này có thật hay không? Nguyên nhân được nóiđến đó có phải là việc Thiên Ảnh đang đứng trước những nguy cơ lớn về tài chínhkhông?"
Tay phóng viên vừa nóihết câu, thần thái của Chân Ni đã trở nên căng thẳng.
"Xin lỗi, tôi khôngthể trả lời câu hỏi của bạn được. Ở đây tôi chỉ có thể nói với các fan hâm mộgiọng ca và diễn xuất của tôi rằng tôi mãi mãi yêu quý các bạn."
Chân Niq uay sang rahiệu với vệ sĩ, bọn họ lập tức gạt các phóng viên ra để tạo ra một khoảng trốnglàm lối đi. Ngay lập tức màn hình ti vi cũng chuyển sang một đoạn phim quảngcáo.
Tôi uống một ngụm lớn càphê Blue Mountains, những tâm tư rối loạn trong đầu dần dần bình yên trở lại.
"5 năm trước ChânNi từng mất tích một thời gian. Sau này gia đình mới biết con bé đi tham giamột cuộc thi âm nhạc lớn và giành được ngôi á quân. Cho đến tận trước khi vănphòng của bố bị nổ và bố qua đời, Chân Ni mới quay về. Sau lần đó, nó gia nhậplàng giải trí, cố gắng mấy năm đã trở thành một cổ đông của công ty giải tríThiên Ảnh. Ở đây vẫn còn một phòng dành cho Chân Ni, nhưng chẳng mấy khi nó vềđây ở", tôi giải thích sơ qua với Hạ Nhạc Huyên.
"À…", Hạ NhạcHuyên đáp lại với vẻ bình thản, dường như không mấy tập trung vào chuyện đó. Côấy thận trọng liếc nhìn Thiên Diệp khi đó đang ngồi yên lặng, bản thân cũngkhông hiểu vì sao lại hơi cáu giận, thế nên đứng phắt dậy làu bàu: "Đượcrồi, được rồi, tôi đi rửa bát."
Lát sau, trong nhà bếpđã vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Thế giới khi ấy đối vớitôi mà nói, chỉ có hai màu đen và trắng. Cảm giác hoàn toàn không có chỗ dựa,khiến cho tôi càng cảm thấy cơ thể mình lạnh giá hơn.
Nhưng, bất kể thế nào,tôi vẫn ương ngạnh hất cằm lên.
"Ái Ni…"
Nghe tiếng Thiên Diệpgọi khẽ, hơi hơi quay đầu lại.
Khi hình ảnh của anh lọtvào tầm mắt tôi, cái thế giới chỉ có hai màu đen trắng ấy bỗng nhiên biến thànhmột thế giới đầy màu sắc, tất cả sự bất an đều như nước thủy triều cuốn trôi đinhờ nụ cười ấm áp của anh.
Không để lại dấu vết gì.
"Thiên Diệp, anh đãtừng nghe đến cụm từ "thiên sát cô tinh" trong truyện kiếm hiệp võlâm chưa? Nghe nói là một dạng tướng mệnh của con người, những ai có cung tướngmệnh như thế thì tất cả những người mà anh ta hoặc cô ta yêu thương đều lầnlượt chết đi, thế nên để tránh cho bi kịch xảy ra, anh ta hoặc cô ta sẽ khôngyêu bất cứ ai, dù điều đó có nghĩa là sẽ phải cô đơn đến cuối cuộc đời."
Liệu tôi có phải làngười mang tướng mệnh "thiên sát cô tinh" không?
Trong ký ức của tôi cóngười mẹ với nụ cười tươi đẹp nhất thế gian, có cả người cha luôn nỗ lực hoànthành mơ ước của riêng mình, hai người tôi yêu thương nhất này đều đã ra đi,đến một nơi cách xa tôi trên thế giới này.
Thiên Diệp ngồi xuốngcạnh tôi, quàng tay ôm lấy vai định an ủi tôi.
Xoảng!!!
Tiếng đĩa vỡ giòn tanvang lên phía sau lưng.
Tôi giật mình quay đầulại, liền thấy Hạ Nhạc Huyên đang nhìn xuống chân mình với vẻ lúng túng khôngbiết phải làm sao.
"Trời ạ, em địnhđánh vỡ hết tất cả bát đĩa thật đấy à", Thiên Diệp than trời bằng chấtgiọng như không thể nào tin nổi.
Hạ Nhạc Huyên vội vàngngồi xuống, thu dọn những mảnh đĩa vỡ. Đột nhiên cô ấy co tay lại, máu túa ratrên đầu ngón tay như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân. Dầu vậy, Hạ Nhạc Huyên cũngkhông ra ngoài để băng bó vết thương mà vẫn ngồi nguyên đó tiếp tục thu dọn cácmảnh vỡ.
"Không cần nhặt nữađâu, Hạ Nhạc Huyên!", tôi cất giọng lạnh lùng, nói với Thiên Diệp:"Anh mau lấy hộp thuốc ra đây, băng bó vết thương giúp cô ấy đi."
Thiên Diệp vội vàng kéoHạ Nhạc Huyên đến ngồi bên cạnh.
Hạ Nhạc Huyên ngẩng đầu
<<1 ... 34567 ... 14>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT63/394