Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3
| Lượt xem : |
òn ở bên em…"
Xin lỗi anh.
Nhìn thấy Hạ Nhạc Huyênlàm cho anh cười vui vẻ như vậy, em đã hơi nổi cáu, thậm chí là… ghen.
Dù rằng anh đã ở bên emlâu như vậy, nhưng em vẫn rất lo lắng, vẫn sợ rằng… có lẽ em không phải là sựlựa chọn duy nhất của anh.
"Đồ ngốc, sao emlại có thể nghĩ như thế chứ. Không bao giờ, Ái Ni, không bao giờ… Anh sẽ vĩnhviễn không bao giờ rời xa em". Giọng nói của Thiên Diệp vừa mang vẻ vuimừng lại thấm đẫm nỗi buồn thương.
Vòm ngực của anh mới ấmáp làm sao.
Bàn tay đang buông xõngcủa tôi dần dần chuyển dịch lên trên, cuối cùng cũng ôm trọn lấy tấm lưng rộnglớn của anh.
Xuân về hoa nở, dườngnhư có thứ gì đó vừa hé nở trong trái tim tôi.
Chương 13
Vòng quay của số phận
1
Trong hiệu bánh ngọtQueen
Tôi lật giở quyển tạpchí trong khi chờ đợi những chiếc bánh cookie vừa cho vào lò nướng, mùi thươngngọt nồng nàn ngập tràn không gian. Một cốc nước được đặt trước mặt tôi, vìchiếc cốc được làm bằng thủy tinh màu vàng cam nên nước đựng bên trong nó cũngtỏ ra ấm áp vô cùng.
"Lại phải làm bánhđể mang đến cho em gái em à?", Tư Sâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện vớitôi, mắt liếc nhìn hộp bánh điểm tâm tinh tế mà tôi đã chuẩn bị xong.
"Ưm", tôi tiếptục lật giở những trang tạp chí.
"Vì sao em gái emthường xuyên bắt em mang đồ điểm tâm đến thế? Từ trước đến nay anh chưa từngthấy cô ấy đến đây."
"Bởi vì con békhông tiện xuất hiện bên ngoài."
Từ Sâm không hề biếtngôi sao nổi tiếng Chân Ni là em gái tôi, thêm vào đó tôi và con bé…
Những ngón tay đang giởtạp chí chợt dừng lại.
"Không tiện? Có gìmà không tiện, có phải ngôi sao đâu." Tư Sâm nói đến đây mắt chợt hấp háy,tỏ vẻ hơi do dự, "Hôm qua… người hôm qua đến đón em là… bạn em à?"
Anh chàng đẹp trai đónhìn tôi chằm chằm, trong mắt dường như có những con sóng sáng lấp lánh tràodâng trên mặt hồ. Tiếp đo, anh lúng túng cười cười: "Tiện thì hỏi thếthôi, không có ý gì khác đâu."
Khi ấy, Uyển Lỵ Hươngbất ngờ xuất hiện phía sau Tư Sâm, buông ra một câu mát mẻ: "Nụ cười củaanh rất thiếu tự nhiên, biết không hả?"
"Uyển LỵHương!", Tư Sâm đột nhiên hóa đá, sau đó lập tức giận dữ gầm gừ.
"Có người nào đóđúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa sợ chết, nằm vào quan tài rồi mới hốihận."
"Cái bà già này, bàgià xấu xa này, bà già đáng chết này, sao hồn phách vẫn chưa tiêu tannhỉ…", Tư Sâm cầm chặt lấy cốc nước màu xanh lam, những khớp tay nổi rõlên, tôi thực sự nghi ngờ không hiểu chiếc cốc có bị anh ta bóp vỡ hay không.
Uyển Lỵ Hương không thèmđể ý điều đó, nhẹ nhàng lướt lên tầng 2. Từ lúc đó, Tư Sâm hoàn toàn rơi vàotrầm mặc.
Một sự căng thẳng dồnnén lại trong không khí, dường như hễ chạm vào sẽ lập tức nổ bung ra.
Ting!
Chiếc lò nướng kết thúcquá trình làm việc theo đúng thời gian cài đặt.
Tôi đi đến đó, cách xamấy bước rồi mới quay đầu lại hỏi: "Tư Sâm?"
"Ừm?", ánh mắtTư Sâm chợt sáng lên một chút.
"Anh là bạn của emphải không?"
"A, bạn…", ánhmắt chờ đợi của Tư Sâm lập tức nhuốm màu thất vọng, "À, bạn. Ha ha, làbạn"
Nụ cười tươi sáng đó vẫnbị một bóng đen mờ mờ phủ bên trên. Tư Sâm đi đến trước mặt tôi, đột nhiên vươnhai tay ra ôm lấy tôi, ôm chặt đến mức tôi không thể nào giãy ra nổi, giống nhưbị ngạt thở đến nơi.
"Hóa ra chính làcảm giác này sao?", Tư Sâm từ từ buông tay bỏ tôi ra.
"Cái gì?"
"Cảm giác ôm mộtngười bạn thật là ấm áp. Chúng ta ôm lại một lần nữa nhé?"
Tôi lấy tay gạt Tư Sâmra, liếc nhìn anh ta bằng vẻ xem thường: "Anh cho em là đồ ngốc chắc? Muốngiở trò xấu xa thì đi mà tìm người khác, tuy nhiên đừng có mà để chị Lỵ Hươngnhìn thấy."
"Liên quan gì đếnbà ta chứ, anh với bà ấy không có một chút dính dáng gì cả", Tư Sâm vộivàng giải thích với tôi.
"Phải rồi, tôi đúnglà lãng phí gần hết cuộc đời mới quen biết một người ngốc nghếch như anh",Uyển Lỵ Hương vội vã đi xuống, nhìn Tư Sâm một cái bằng ánh mắt lạnh lùng, tiếpđó lấy lại vẻ mặt bình thường dặn dò chúng tôi: "Vừa có một đơn đặt hàngđấy, một bữa tiệc sinh nhất quan trọng cần khoảng một trăm suất điểm tâm, bâygiờ Tư Sâm phụ trách phần bánh ga tô, Ái Ni phụ trách phần làm mấy món điểm tâmkiểu Âu…"
Tôi cúi đầu nhìn đồnghồ, sắp đến giờ Chân Ni hẹn mang đồ ăn đến rồi, làm thế nào bây giờ?
Y như rằng, điện thoạidi động trong túi lập tức rung lên, tôi đi sang một bên nhận cuộc gọi.
"A lô, chị làm xongđiểm tâm chưa, mang đến đây đi."
"Chân Ni, có lẽchị…"
"Nhớ kỹ đừng có màđến muộn, hôm nay là một ngày hết sức quan trọng đối với em đấy!"
"Nhưng mà…."
Tút tút tút.
Bên kia điện thoại vanglên âm báo bận, Chân Ni nói xong liền tắt máy, khiến tôi không có cơ hội mởmiệng để từ chối.
"Mộ Ái Ni! Đứng đờra đó làm gì hả? Muốn phá vỡ đơn đặt hàng này hay sao?", Uyển Lỵ Hươngchống nạnh trừng mắt nhìn tôi.
"Xin lỗi!",tôi cúi đầu, vội vàng quay sang bàn bạc với Tư Sâm việc chuẩn bị những món đồkhách đặt.
Thời gian cứ vậy chầm chậmtrôi qua.
Khi làm việc, Tư Sâm rấtchuyên tâm và cẩn thận, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn thấy tôi, nah lại nởmột nụ cười dìu dịu.
Ánh mặt trời như ôm trọnlấy khuôn mặt đẹp trai ấy, tạo thành một quầng sáng mờ mờ.
Trong thời khắc ấy, ánháng rạng ngời khiến tôi chói mắt.
"Ái N, cuộc thi làmcác món điểm tâm cho thanh niên ba năm tổ chức một lần sắp bắt đầu rồi, anh đãghi tên dự thi dùm em đấy."
"Cuộc thi điểmtâm?"
"Ừm, bây giờ khôngnên để ý là mình có thực lực tham dự hay không, hay là việc kết quả dự thi sẽhơi thê thảm, quan trọng nhất là cuộc thi sẽ cho em một cơ hội học tập rấttốt."
"…"
Em cứ từ từ suy nghĩ đi.Đúng rồi, em phải mang đồ điểm tâm đến cho em gái còn gì? Dù sao thì em cũng đãlàm được tương đối rồi, mau đến đó đi, nhân cơ hội Uyển Lỵ Hương không có ởđây, ha ha…", Tư Sâm đưa hộp đồ điểm tâm được chuẩn bị tỉ mỉ cho tôi.
Một mùi thơm ngọt hoànhảo của sự kết hợp trứng gà với bột mì bay ra từ trong lò nướng, những trái dâutây trên bàn tươi đến mức như có thể tứa nước ra, âm điệu của một bài tình caphát ra từ chiếc máy hát như đang bay bổng trong không trung.
Dưới ánh nắng dịu nhẹcủa mặt trời ngày đông, đôi mắt Tư Sâm cũng lấp lánh những tia sáng lung linh,mang màu hổ phách vô cùng ấm áp.
Ánh mắt đầy sức hút ấynhìn về phía tôi, thoảng như những dây đàn hạc màu vàng kim đang rung lên dướingón tay của thiên thần. Khuôn mặt anh bỗng chốc như ẩn hiện.
Chầm chậm từng bước, TưSâm tiến đến gần tôi.
Ánh đứng lại trước mặttôi, những ngón tay thon dài đưa lên, còn khuôn mặt thì từ từ cúi xuống.
Một chút, một chút.
Lại thêm một chút.
Khoảng cách không ngừngđược rút ngắn hơn.
Trong khoảnh khắc ấy,mùi hương thuần khiết của kem tươi tràn ngập trong khứu giác của tôi.
Đúng lúc đầu ngón tay TưSâm gần như chạm vào má tôi, giống hệt luồng điện lóe lên, tôi chộp lấy cánhtay anh và cúi người nhanh như cắt.
Một đòn quật vai cực kỳhoàn hảo.
Bịch!
"Á, Mộ Ái Ni, emđịnh giết người à!", Tư Sâm nằm sõng soài trên nền nhà kêu lên với vẻ đángthương.
"Ai bảo anh đến gầnnhư thế!", tôi cầm lấy hộp điểm tâm, quay người chuẩn bị đi đến chỗ ChânNi.
"Anh chỉ muốn lauhộ em chỗ bột mì dính trên mũi thôi."
"…", tôi lúngtúng đưa tay sờ lên mũi, quả nhiên trên đó vẫn còn dính chút bộ mì trắng mịn,thế là vì cảm thấy xấu hổ nên giọng nói nhẹ nhàng hẳn đi: "Thật ngạiquá!"
2
Tôi vội vàng tất tả chạyđến công ty giải trí Thiên Ảnh nơi Chân Ni đang ở. Khi đến tầng dưới cùng củatòa nhà, lập tức trông thấy mấy người đang thập thà thập thò với vẻ lạ lùng.Gần như tất cả bảo vệ của công ty đều được huy động hết để chặn những người lạmặt ở bên ngoài không cho vào.
Lạ thật, đã xảy rachuyện gì rồi?
"Bé yêu à!"
Một giọng nói đầy hưngphấn và kích động chợt vang lên phía sau lưng tôi.
Suốt đời này ngoài cáigã học cùng trường 5 năm trước luôn hành động tùy hứng không đầu không cuối đógọi tôi là "em yêu" ra thì chưa từng có ai dám liều lĩnh không sợchết gọi tôi bằng cái đại từ nhân xưng đó. Sau mấy giây phán đoán ngắn ngủi,tôi khẳng định rằng đó là ảo giác hoặc có người nào đó gọi nhầm, thế nên tiếptục đi thẳng về phía trước.
"Em yêu ơi, thậtkhông ngờ rằng số phận còn kéo anh đến bên cạnh em, thế nhưng, không phải emquên mất anh rồi đấy chứ?"
Choáng, nếu như ban nãycòn tưởng đó là ảo giác vậy thì sau khi nghe thấy câu hết sức ngứa tai đó, tôiđã khẳng định chắc chắn rằng người phía sau đang nói chuyện với mình, hơn nữacái gã dám liều mạng sống đó chính là….
"Cam-Trạch-Trần!",tôi nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, đúng như dự liệu, bắt gặp những ánhmắt đầy tò mò của cả đống người xa lạ.
"Mộ Ái ni, em thânyêu. Em đã trở nên xinh đẹp thế này à, quả đúng là nữ thần trong trái timanh."
Một khuôn mặt vô cùngquen thuộc trong ký ức, đôi môi hếch lên một cách hoạt bát và cả khuôn dung đẹpđẽ, rạng ngời như ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt sáng lấp lánhnhư ánh sao khiến người ta nhìn qua cũng có thể thấy một niềm vui hết sức giảnđơn.
"Ôm một chútnào!", Trạch Trần dang hai cánh tay ra ôm chầm lấy tôi theo kiểu cực kỳnồng nhiệt của người Pháp. Sau đó anh ta buông tay ra, miệng nói một câu:"Hôn một cái nữa nào, lại đây."
Bing bing bing!
Tôi đập liên tiếp choanh ta ba cái, nói bằng giọng lạnh lùng: "Anh là con chó con đấy à?"
"Sao có thể thếđược? Anh là Cam Trạch Trần cực cực cực kỳ đẹp trai, người khiến cho hàng trămhàng ngàn cô gái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy kia mà! Cứ coi như làcon chó con, em cũng không thể giới thiệu một cách đơn giản như thế được, nênnói là con chó cún cực cực cực kỳ đẹp trai, khiến cho hàng trăm hàng ngàn côgái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy chứ… oái! Sao tự nhiên anh lại có cảmgiác vô cùng lạnh thế nhỉ", may mà anh ta kịp dừng lại ở sau mấy chữ"phong độ tràn đầy", không tiếp tục tỏ ra ngu ngốc nữa.
"Không vấn đề gì,động vật đơn bào thường xuyên có cảm giác đó mà", trong đầu tôi hiện lênhình ảnh ba sợi dây màu đen.
"A", TrạchTrần tỏ vẻ quan tâm, nghĩ ngợi một cách nghiêm túc, sau đó hỏi: "Động vậtđơn bào?"
Cuối cùng cũng có mộtngười đứng gần đó không chịu nổi, buông thõng một câu để mặc cho gió thổi baytới: "Có nghĩa là ngu si ấy."
Cam Trạch Trần ngay lậptức dùng ánh mắt đầy nỗi oán hờn nhìn tôi: "Ái Ni, bao nhiêu năm rồi khônggặp, lẽ nào em không tỏ ra một chút vui mừng và phấn khích như anh?"
Ạch, thực ra là cũng cómột chút vui mừng và phấn khích, nhưng giờ đây chúng đã hoàn toàn bị những câunói vớ vẩn quá khích của anh ta xóa sạch rồi.
"Bây giờ tôi đangcó việc gấp, anh đợi chút."
Chân Ni lại gọi điện đếngiục, tôi vội vàng đi thẳng vào cửa chính của công ty Thiên Ảnh, không ngờ mấynhân viên bảo vệ đột nhiên đưa tay ra chặn lại, khi tôi còn đang định giảithích, họ đột nhiên lùi ra phía sau. Tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, thấy CamTrạch Trần cũng đang đi vào cùng.
Vì sao anh ta không bịchặn lại?
Không có thời gian đểnghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng rảo bước đến thang máy.
"Đợi, đợi, đợi đãnào!", đúng lúc cửa buồng thang sắp đóng hẳn vào, Trạch Trần lách qua khehở còn lại lọt vào bên trong.
"Anh có thể đợi tôibên dưới mà", tôi liếc xéo Trạch Trần một cái. Nhiều năm như vậy rồi khônggặp, anh ta vẫn giữ nguyên tính cách nồng nhiệt với tất cả mọi người như cũ.
"Không có gì, khôngcó gì, em coi như không thấy anh là được, hoặc coi anh là anh chàng gác
QUAY LẠIXin lỗi anh.
Nhìn thấy Hạ Nhạc Huyênlàm cho anh cười vui vẻ như vậy, em đã hơi nổi cáu, thậm chí là… ghen.
Dù rằng anh đã ở bên emlâu như vậy, nhưng em vẫn rất lo lắng, vẫn sợ rằng… có lẽ em không phải là sựlựa chọn duy nhất của anh.
"Đồ ngốc, sao emlại có thể nghĩ như thế chứ. Không bao giờ, Ái Ni, không bao giờ… Anh sẽ vĩnhviễn không bao giờ rời xa em". Giọng nói của Thiên Diệp vừa mang vẻ vuimừng lại thấm đẫm nỗi buồn thương.
Vòm ngực của anh mới ấmáp làm sao.
Bàn tay đang buông xõngcủa tôi dần dần chuyển dịch lên trên, cuối cùng cũng ôm trọn lấy tấm lưng rộnglớn của anh.
Xuân về hoa nở, dườngnhư có thứ gì đó vừa hé nở trong trái tim tôi.
Chương 13
Vòng quay của số phận
1
Trong hiệu bánh ngọtQueen
Tôi lật giở quyển tạpchí trong khi chờ đợi những chiếc bánh cookie vừa cho vào lò nướng, mùi thươngngọt nồng nàn ngập tràn không gian. Một cốc nước được đặt trước mặt tôi, vìchiếc cốc được làm bằng thủy tinh màu vàng cam nên nước đựng bên trong nó cũngtỏ ra ấm áp vô cùng.
"Lại phải làm bánhđể mang đến cho em gái em à?", Tư Sâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện vớitôi, mắt liếc nhìn hộp bánh điểm tâm tinh tế mà tôi đã chuẩn bị xong.
"Ưm", tôi tiếptục lật giở những trang tạp chí.
"Vì sao em gái emthường xuyên bắt em mang đồ điểm tâm đến thế? Từ trước đến nay anh chưa từngthấy cô ấy đến đây."
"Bởi vì con békhông tiện xuất hiện bên ngoài."
Từ Sâm không hề biếtngôi sao nổi tiếng Chân Ni là em gái tôi, thêm vào đó tôi và con bé…
Những ngón tay đang giởtạp chí chợt dừng lại.
"Không tiện? Có gìmà không tiện, có phải ngôi sao đâu." Tư Sâm nói đến đây mắt chợt hấp háy,tỏ vẻ hơi do dự, "Hôm qua… người hôm qua đến đón em là… bạn em à?"
Anh chàng đẹp trai đónhìn tôi chằm chằm, trong mắt dường như có những con sóng sáng lấp lánh tràodâng trên mặt hồ. Tiếp đo, anh lúng túng cười cười: "Tiện thì hỏi thếthôi, không có ý gì khác đâu."
Khi ấy, Uyển Lỵ Hươngbất ngờ xuất hiện phía sau Tư Sâm, buông ra một câu mát mẻ: "Nụ cười củaanh rất thiếu tự nhiên, biết không hả?"
"Uyển LỵHương!", Tư Sâm đột nhiên hóa đá, sau đó lập tức giận dữ gầm gừ.
"Có người nào đóđúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa sợ chết, nằm vào quan tài rồi mới hốihận."
"Cái bà già này, bàgià xấu xa này, bà già đáng chết này, sao hồn phách vẫn chưa tiêu tannhỉ…", Tư Sâm cầm chặt lấy cốc nước màu xanh lam, những khớp tay nổi rõlên, tôi thực sự nghi ngờ không hiểu chiếc cốc có bị anh ta bóp vỡ hay không.
Uyển Lỵ Hương không thèmđể ý điều đó, nhẹ nhàng lướt lên tầng 2. Từ lúc đó, Tư Sâm hoàn toàn rơi vàotrầm mặc.
Một sự căng thẳng dồnnén lại trong không khí, dường như hễ chạm vào sẽ lập tức nổ bung ra.
Ting!
Chiếc lò nướng kết thúcquá trình làm việc theo đúng thời gian cài đặt.
Tôi đi đến đó, cách xamấy bước rồi mới quay đầu lại hỏi: "Tư Sâm?"
"Ừm?", ánh mắtTư Sâm chợt sáng lên một chút.
"Anh là bạn của emphải không?"
"A, bạn…", ánhmắt chờ đợi của Tư Sâm lập tức nhuốm màu thất vọng, "À, bạn. Ha ha, làbạn"
Nụ cười tươi sáng đó vẫnbị một bóng đen mờ mờ phủ bên trên. Tư Sâm đi đến trước mặt tôi, đột nhiên vươnhai tay ra ôm lấy tôi, ôm chặt đến mức tôi không thể nào giãy ra nổi, giống nhưbị ngạt thở đến nơi.
"Hóa ra chính làcảm giác này sao?", Tư Sâm từ từ buông tay bỏ tôi ra.
"Cái gì?"
"Cảm giác ôm mộtngười bạn thật là ấm áp. Chúng ta ôm lại một lần nữa nhé?"
Tôi lấy tay gạt Tư Sâmra, liếc nhìn anh ta bằng vẻ xem thường: "Anh cho em là đồ ngốc chắc? Muốngiở trò xấu xa thì đi mà tìm người khác, tuy nhiên đừng có mà để chị Lỵ Hươngnhìn thấy."
"Liên quan gì đếnbà ta chứ, anh với bà ấy không có một chút dính dáng gì cả", Tư Sâm vộivàng giải thích với tôi.
"Phải rồi, tôi đúnglà lãng phí gần hết cuộc đời mới quen biết một người ngốc nghếch như anh",Uyển Lỵ Hương vội vã đi xuống, nhìn Tư Sâm một cái bằng ánh mắt lạnh lùng, tiếpđó lấy lại vẻ mặt bình thường dặn dò chúng tôi: "Vừa có một đơn đặt hàngđấy, một bữa tiệc sinh nhất quan trọng cần khoảng một trăm suất điểm tâm, bâygiờ Tư Sâm phụ trách phần bánh ga tô, Ái Ni phụ trách phần làm mấy món điểm tâmkiểu Âu…"
Tôi cúi đầu nhìn đồnghồ, sắp đến giờ Chân Ni hẹn mang đồ ăn đến rồi, làm thế nào bây giờ?
Y như rằng, điện thoạidi động trong túi lập tức rung lên, tôi đi sang một bên nhận cuộc gọi.
"A lô, chị làm xongđiểm tâm chưa, mang đến đây đi."
"Chân Ni, có lẽchị…"
"Nhớ kỹ đừng có màđến muộn, hôm nay là một ngày hết sức quan trọng đối với em đấy!"
"Nhưng mà…."
Tút tút tút.
Bên kia điện thoại vanglên âm báo bận, Chân Ni nói xong liền tắt máy, khiến tôi không có cơ hội mởmiệng để từ chối.
"Mộ Ái Ni! Đứng đờra đó làm gì hả? Muốn phá vỡ đơn đặt hàng này hay sao?", Uyển Lỵ Hươngchống nạnh trừng mắt nhìn tôi.
"Xin lỗi!",tôi cúi đầu, vội vàng quay sang bàn bạc với Tư Sâm việc chuẩn bị những món đồkhách đặt.
Thời gian cứ vậy chầm chậmtrôi qua.
Khi làm việc, Tư Sâm rấtchuyên tâm và cẩn thận, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn thấy tôi, nah lại nởmột nụ cười dìu dịu.
Ánh mặt trời như ôm trọnlấy khuôn mặt đẹp trai ấy, tạo thành một quầng sáng mờ mờ.
Trong thời khắc ấy, ánháng rạng ngời khiến tôi chói mắt.
"Ái N, cuộc thi làmcác món điểm tâm cho thanh niên ba năm tổ chức một lần sắp bắt đầu rồi, anh đãghi tên dự thi dùm em đấy."
"Cuộc thi điểmtâm?"
"Ừm, bây giờ khôngnên để ý là mình có thực lực tham dự hay không, hay là việc kết quả dự thi sẽhơi thê thảm, quan trọng nhất là cuộc thi sẽ cho em một cơ hội học tập rấttốt."
"…"
Em cứ từ từ suy nghĩ đi.Đúng rồi, em phải mang đồ điểm tâm đến cho em gái còn gì? Dù sao thì em cũng đãlàm được tương đối rồi, mau đến đó đi, nhân cơ hội Uyển Lỵ Hương không có ởđây, ha ha…", Tư Sâm đưa hộp đồ điểm tâm được chuẩn bị tỉ mỉ cho tôi.
Một mùi thơm ngọt hoànhảo của sự kết hợp trứng gà với bột mì bay ra từ trong lò nướng, những trái dâutây trên bàn tươi đến mức như có thể tứa nước ra, âm điệu của một bài tình caphát ra từ chiếc máy hát như đang bay bổng trong không trung.
Dưới ánh nắng dịu nhẹcủa mặt trời ngày đông, đôi mắt Tư Sâm cũng lấp lánh những tia sáng lung linh,mang màu hổ phách vô cùng ấm áp.
Ánh mắt đầy sức hút ấynhìn về phía tôi, thoảng như những dây đàn hạc màu vàng kim đang rung lên dướingón tay của thiên thần. Khuôn mặt anh bỗng chốc như ẩn hiện.
Chầm chậm từng bước, TưSâm tiến đến gần tôi.
Ánh đứng lại trước mặttôi, những ngón tay thon dài đưa lên, còn khuôn mặt thì từ từ cúi xuống.
Một chút, một chút.
Lại thêm một chút.
Khoảng cách không ngừngđược rút ngắn hơn.
Trong khoảnh khắc ấy,mùi hương thuần khiết của kem tươi tràn ngập trong khứu giác của tôi.
Đúng lúc đầu ngón tay TưSâm gần như chạm vào má tôi, giống hệt luồng điện lóe lên, tôi chộp lấy cánhtay anh và cúi người nhanh như cắt.
Một đòn quật vai cực kỳhoàn hảo.
Bịch!
"Á, Mộ Ái Ni, emđịnh giết người à!", Tư Sâm nằm sõng soài trên nền nhà kêu lên với vẻ đángthương.
"Ai bảo anh đến gầnnhư thế!", tôi cầm lấy hộp điểm tâm, quay người chuẩn bị đi đến chỗ ChânNi.
"Anh chỉ muốn lauhộ em chỗ bột mì dính trên mũi thôi."
"…", tôi lúngtúng đưa tay sờ lên mũi, quả nhiên trên đó vẫn còn dính chút bộ mì trắng mịn,thế là vì cảm thấy xấu hổ nên giọng nói nhẹ nhàng hẳn đi: "Thật ngạiquá!"
2
Tôi vội vàng tất tả chạyđến công ty giải trí Thiên Ảnh nơi Chân Ni đang ở. Khi đến tầng dưới cùng củatòa nhà, lập tức trông thấy mấy người đang thập thà thập thò với vẻ lạ lùng.Gần như tất cả bảo vệ của công ty đều được huy động hết để chặn những người lạmặt ở bên ngoài không cho vào.
Lạ thật, đã xảy rachuyện gì rồi?
"Bé yêu à!"
Một giọng nói đầy hưngphấn và kích động chợt vang lên phía sau lưng tôi.
Suốt đời này ngoài cáigã học cùng trường 5 năm trước luôn hành động tùy hứng không đầu không cuối đógọi tôi là "em yêu" ra thì chưa từng có ai dám liều lĩnh không sợchết gọi tôi bằng cái đại từ nhân xưng đó. Sau mấy giây phán đoán ngắn ngủi,tôi khẳng định rằng đó là ảo giác hoặc có người nào đó gọi nhầm, thế nên tiếptục đi thẳng về phía trước.
"Em yêu ơi, thậtkhông ngờ rằng số phận còn kéo anh đến bên cạnh em, thế nhưng, không phải emquên mất anh rồi đấy chứ?"
Choáng, nếu như ban nãycòn tưởng đó là ảo giác vậy thì sau khi nghe thấy câu hết sức ngứa tai đó, tôiđã khẳng định chắc chắn rằng người phía sau đang nói chuyện với mình, hơn nữacái gã dám liều mạng sống đó chính là….
"Cam-Trạch-Trần!",tôi nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, đúng như dự liệu, bắt gặp những ánhmắt đầy tò mò của cả đống người xa lạ.
"Mộ Ái ni, em thânyêu. Em đã trở nên xinh đẹp thế này à, quả đúng là nữ thần trong trái timanh."
Một khuôn mặt vô cùngquen thuộc trong ký ức, đôi môi hếch lên một cách hoạt bát và cả khuôn dung đẹpđẽ, rạng ngời như ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt sáng lấp lánhnhư ánh sao khiến người ta nhìn qua cũng có thể thấy một niềm vui hết sức giảnđơn.
"Ôm một chútnào!", Trạch Trần dang hai cánh tay ra ôm chầm lấy tôi theo kiểu cực kỳnồng nhiệt của người Pháp. Sau đó anh ta buông tay ra, miệng nói một câu:"Hôn một cái nữa nào, lại đây."
Bing bing bing!
Tôi đập liên tiếp choanh ta ba cái, nói bằng giọng lạnh lùng: "Anh là con chó con đấy à?"
"Sao có thể thếđược? Anh là Cam Trạch Trần cực cực cực kỳ đẹp trai, người khiến cho hàng trămhàng ngàn cô gái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy kia mà! Cứ coi như làcon chó con, em cũng không thể giới thiệu một cách đơn giản như thế được, nênnói là con chó cún cực cực cực kỳ đẹp trai, khiến cho hàng trăm hàng ngàn côgái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy chứ… oái! Sao tự nhiên anh lại có cảmgiác vô cùng lạnh thế nhỉ", may mà anh ta kịp dừng lại ở sau mấy chữ"phong độ tràn đầy", không tiếp tục tỏ ra ngu ngốc nữa.
"Không vấn đề gì,động vật đơn bào thường xuyên có cảm giác đó mà", trong đầu tôi hiện lênhình ảnh ba sợi dây màu đen.
"A", TrạchTrần tỏ vẻ quan tâm, nghĩ ngợi một cách nghiêm túc, sau đó hỏi: "Động vậtđơn bào?"
Cuối cùng cũng có mộtngười đứng gần đó không chịu nổi, buông thõng một câu để mặc cho gió thổi baytới: "Có nghĩa là ngu si ấy."
Cam Trạch Trần ngay lậptức dùng ánh mắt đầy nỗi oán hờn nhìn tôi: "Ái Ni, bao nhiêu năm rồi khônggặp, lẽ nào em không tỏ ra một chút vui mừng và phấn khích như anh?"
Ạch, thực ra là cũng cómột chút vui mừng và phấn khích, nhưng giờ đây chúng đã hoàn toàn bị những câunói vớ vẩn quá khích của anh ta xóa sạch rồi.
"Bây giờ tôi đangcó việc gấp, anh đợi chút."
Chân Ni lại gọi điện đếngiục, tôi vội vàng đi thẳng vào cửa chính của công ty Thiên Ảnh, không ngờ mấynhân viên bảo vệ đột nhiên đưa tay ra chặn lại, khi tôi còn đang định giảithích, họ đột nhiên lùi ra phía sau. Tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, thấy CamTrạch Trần cũng đang đi vào cùng.
Vì sao anh ta không bịchặn lại?
Không có thời gian đểnghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng rảo bước đến thang máy.
"Đợi, đợi, đợi đãnào!", đúng lúc cửa buồng thang sắp đóng hẳn vào, Trạch Trần lách qua khehở còn lại lọt vào bên trong.
"Anh có thể đợi tôibên dưới mà", tôi liếc xéo Trạch Trần một cái. Nhiều năm như vậy rồi khônggặp, anh ta vẫn giữ nguyên tính cách nồng nhiệt với tất cả mọi người như cũ.
"Không có gì, khôngcó gì, em coi như không thấy anh là được, hoặc coi anh là anh chàng gác
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu