Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3
| Lượt xem : |
nẢnh hiện giờ đang đối mặt với nguy cơ giải tán, cô có định bán cổ phần của mìnhcho công ty giải trí Cự Tinh vốn vẫn đang mời cô gia nhập liên minh haykhông?"
……….
Là anh ta cố ý nói vậy!
Tuyệt đối là như vậy!
Tôi tức giận nhìn ThôiHy Triệt, anh ta xòe tay ra tỏ vẻ ta đây hoàn toàn vô tội. Nhưng mà đừng có đểbị lừa, rõ ràng anh ta vừa mới cố ý nói ra câu đó, khiến cho Chân Ni rơi vàocảnh nguy nan, vậy mà bản thân mình lại "đứng tựa lưng vào tường xem vởkịch hay."
Chân NI bị cả nhóm phóngviên lao vào chất vấn, đôi mắt trong veo bắt đầu thấp thoáng những giọt nướclong lanh.
Tuyệt đối không đượcchấp nhận thua cuộc! Tuyệt đối không thể nhận thua đối với anh ta.
Tôi đi đến bên ngoàivòng vây của đám phóng viên, giơ thẳng tay ra cướp lấy chiếc máy ảnh của mộtphóng viên trong số đó.
"Tất cả nhậm miệnglại cho tôi!"
Ngoài tay phóng viên bịtôi giật mất chiếc máy ảnh ra, những kẻ khác vẫn có vẻ như không nhận thấy điềugì.
"Cô là ai hả, tạisao lại cướp máy ảnh của tôi…", anh ta tức giận hỏi, nhưng chưa nói hếtcâu…
Ping, xoạch!
Chiếc máy ảnh bị tôigiận dữ ném mạnh xuống đất, tiếng vỡ tan của nó khiến tất cả phóng viên đangđứng đó sững người.
"Á, máy ảnh củatôi, tôi biết báo cáo lại thế nào với tổng biên tập bây giờ!", phóng viênđó kêu lên xót xa rồi ngồi thụp xuống.
Trong khoảnh khắc tất cảtrở nên tạm thời yên tĩnh do đám phóng viên còn đang nghi hoặc chưa biết cóchuyện gì xảy ra, tôi tiếp tục giẫm thêm một cái nữa vào chiếc máy ảnh.
Xung quanh bỗng chốc trởnên yên ắng đến khác thường.
"Tất cả nhậm miệnglại cho tôi!", giọng nói đầy phẫn nộ hệt như mệnh lệnh của một bà hoàngcủa tôi lại vang lên lần nữa.
Không chỉ đám phóngviên, ngay cả ánh mắt của Thôi Hy Triệt cũng tụ lại trên người tôi.
Tôi nhếch môi lên với vẻnắm rõ hết tất cả, nở nụ cười lạnh lẽo:
"Thiên Ảnh tuyệtđối sẽ không giải thể!"
Nhìn quanh một lượt,cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở Thôi Hy Triệt, cằm hơi hất lên giống hệt nhưđang khiêu chiến.
Trong đôi mắt xanh thẳmcủa Thôi Hy Triệt như đang cuộn trào giông bão, sự phức tạp thật khó mà đoánđịnh. Anh ta liền giơ tay lên, mấy người vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ anh tarời khỏi căn phòng. Chỉ là một cái bóng đầy hoa lệ, vẫn khiến cho tất cả mọingười chấn động đến mức không thể mở miệng ra.
"Anh ấy là Edward,Edward!", một tay phóng viên chợt bừng tỉnh kêu lên cái tên đó.
"Ôi trời, Edward,hoảng tử trẻ tuổi Edward mới nổi của nước Pháp, người đứng đầu danh sách xếphạng những người trẻ tuổi giàu nhất hành tinh!"
"Từ trước đến nayanh ta chưa từng xuất hiện trước công chúng, một người quý phái nhưng thần bí,trên mạng internet cũng chỉ kiếm được mỗi một bức ảnh chụp phía sau, không ngờngười mua lại công ty Thiên Ảnh lại chính là Edward?"
….
Những lời bán tán xônxao đầy kinh ngạc bắt đầu dội lên, tất cả các phóng viên như vừa tỉnh cơn mơvội vàng đổ dồn ra bên ngoài cửa phòng, đuổi theo cái bóng của Thôi Hy Triệt.Thông tin về sự xuất hiện của anh ta còn mang tính đột phá hơn cả thông tin vềviệc công ty giải trí Thiên Ảnh sắp sửa đóng cửa, thừa đủ để trở thành tinchính trên trang đầu mọi tờ báo lớn nhỏ ra ngày mai.
Phù…
Tôi thở phào một hơi,cuối cùng đám phóng viên đó đã đi hết. Nhưng Chân NI vẫn còn nguyên bộ dạng hồnxiêu phách lạc, đôi mắt trống rỗng nhìn chắm chằm vào tôi.
"Anh ấy có thích emđúng không? Nếu không thì vì sao lại giải vây cho em như thế? Nhưng nếu cóthích em thì vì sao lại tuyên bố sẽ giải thể công ty Thiên Ảnh? Thôi Hy Triệt,rốt cuộc anh đang nghĩ gì kia chứ? Vì sao khi gặp lại anh ấy, trái tim em cócảm giác như lại tiếp tục rơi vào vực sâu kia chứ?", Chân Ni cứ vậy tự nóimột mình, trong đôi mắt thảng hoặc lóa lên ánh sáng, thoắt cái lại tràn đầy nỗibuồn thương u ám.
Tôi lấy những ngón tayvuốt nhẹ lên má Chân Ni bằng tất cả sự dịu dàng: "Đừng yêu anh ta, ChânNi. Anh ta không đáng để em yêu đâu."
"Không, từ trướctới nay chưa từng có ai đem đến cho em cảm giác không thể nào nắm bắt được nhưanh ấy. Anh ấy giống như cơn gió bay khắp nơi vô định, lạnh lẽo vô tình nhưbăng giá, nhưng cũng có thể thiêu cháy mọi thứ giống như ngọn lửa. Còn em chỉlà một con thiêu thân, cơ bản không thể nào cưỡng lại nổi. Chị chẳng hiểu gìcả, cơ bản chẳng hiểu gì cả!", Chân Ni gạt tay tôi ra, nói trong trạngthái kích động.
"Chị chỉ không muốnsau này em sẽ phải hối hận."
"Em sẽ không baogiờ hối hận!"
Chân Ni nhìn tôi bằngánh mắt đầy kiên định, sau đó dẫn theo người trợ lý đi khỏi.
Một cảm giác bất lựcbỗng nhiên siết chặt lấy toàn thân tôi, số phận thật đáng buồn cười, xoaychuyển mấy hồi rồi lại quay về chỗ ban đầu, cuối cùng lại rơi vào sự hỗn loạnkhông thể nào tránh được.
0 Cryolite: tên mộtloại khoáng chất đặc biệt, được tìm thấy năm 1799 ở đảo Greenland
4
"Em yêu ơi…"
Lúc ra về, chợt nghethấy tiếng gọi từ phía sau, tôi mới nhớ ra Cam Trạch Trần vẫn còn ở đó.
Ở thang máy có một ngườiđeo kính râm chặn tôi lại, cúi người chào tôi, sau đó ra hiệu mời tôi sang mộtbuồng thang máy khác.
"Mới rồi trông emcó sức hấp dẫn thật đấy, giẫm một phát đã nát bét chiếc máy ảnh của gã phóngviên phiền phức đó…", Trạch Trần còn chưa nói hết câu đã bị những ngườiđeo kính đen khác chặn lại phía sau lưng tôi.
"Làm gì thế?",Cam Trạch Trần tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại.
Người đeo kính đen đólẳng lặng đến gần thì thầm vào tai anh ta mấy câu, ngay lập tức Trạch Trần nhìntôi với vẻ khó xử: "Em yêu à, anh không thể đưa em về nhà được rồi. Ở trênđó có ghi số điện thoại của anh, nhớ liên hệ với anh đấy nhé."
Tôi đưa tay nhận lấy tấmdnah thiếp Trạch Trần chìa ra, sau đó lúng túng không hiểu có chuyện gì, đi vàotrong thang máy. Bên trong buồng thang máy đã có một người đứng đó, mà chính làngười tôi vừa gặp lại sau 5 năm trời – Thôi Hy Triệt.
Anh ta đứng lặng yêntrong thang máy, lật giở quyển tạp chí trong tay, ánh sáng đèn yếu ớt của buồngthang máy chiếu trên mái tóc anh ta, vẫn là vẻ đẹp hoàn hảo tới mức khiến ngườita không sao thở nổi đó.
Khuôn mặt với nhữngđường nét cân đối rõ ràng, cơ thể cao lớn và tuyệt mỹ.
Khí chất còn lạnh lùnghơn 5 năm về trước.
Tôi bước vào bên trong,người vệ sĩ chủ động đứng lại bên ngoài cửa.
Anh ta không hề ngướcmắt lên, vẫn tiếp tục lật giở từng trang tạp chí. Không khí xung quanh vô cùngnặng nề, tỏa ra một mùi hương của sự gò bó, bất an. Khi ấy, Thôi Hy Triệt giốnghệt một kẻ đi săn đang thủ thế, đợi chờ con mồi đã nhắm đến từ rất lâu tự chuivào bẫy.
Cánh cửa buồng thang máytừ từ đóng lại sau lưng tôi, tôi bình thản nhìn Thôi Hy Triệt, dường như đangtiến hành một cuộc so đấu không âm thanh
Cuối cùng anh ta ngẩngđầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt xanh sâu thẳm. Ánh mắt đầy phứctạp khó hiểu đó dường như xuyên qua thời gian 5 năm để chạm vào cơ thể tôi.
Thời gian và không gianbỗng như quay ngược lại, tất cả trở về nguyên vẹn 5 năm trước…
**
"Nếu như em dám,anh sẽ giết chết em."
Giọng nói lạnh lẽo đầyphẫn nộ ấy khiến cho không khí xung quanh đông kết lại thành từng lớp băngmỏng.
Mộ Chí Kiệt sững người,đôi mắt màu hổ phách nhìn chàng trai vừa xô cửa xông vào với vẻ ngạc nhiên.Thực ra ông cũng không thực sự muốn thôi miên xóa đi ký ức cho Ái Ni, bởi rốtcuộc thì biện pháp tốt nhất để chữa lành vết thương hoàn toàn không phải làquên nó đi.
"Bố, bố hãy rangoài một lát", Ái Ni đứng dậy, nở nụ cười trấn an ông.
Đúng vào thời khắc cánhcửa phòng khép lại, một nét cười cuối cùng cũng biến mất hẳn trong đôi mắt củaÁi Ni.
"Giết chết tôi? Bâygiờ tôi mới nhận ra rằng anh cực kỳ ấu trĩ"
Thôi Hy Triệt thở dồnkhiến ngực phập phồng gấp gáp, đồng tử trong con ngươi thu hẹp lại. Anh từngbước áp sát Ái Ni: "Cái gì? Ấu trĩ? Cô cho rằng tôi đang nói đùa có phảikhông?"
"Lẽ nào không phảithế à? Tôi cơ bản vốn không muốn nhớ đến anh nữa, anh ngăn chặn được một lầnnày, không thể ngăn chặn được lần sau…", Ái Ni cố gắng gạt nỗi lo sợ rakhỏi tâm can.
Sắc mặt Thôi Hy Triệtlúc ấy cực kỳ căng thẳng, trong đôi mắt màu xanh sẫm dường như lộ ra một sắcthái kinh khủng của kẻ muốn giết chết đối phương.
Khuôn mặt toàn bích ấyđẹp tới mức đầy tà khí.
Nghe thấy câu Ái Ni nói,anh không kiềm chế nổi, đưa hai bàn tay run rẩy vì tức giận lên ôm khít lấy cổcô.
"Cô cho rằng tôiđang nói đùa chắc? Ha ha…"
Anh bật cười, cười đếnmức điên cuồng, không để ý đến bất cứ thứ gì.
"Anh muốn làmgì?", cho tới tận lúc ấy, Ái Ni mới nhận ra anh hoàn toàn nghiêm túc.
"Tôi chỉ muốn chứngminh cho cô thấy tôi hoàn toàn không có sỡ trường pha trò cười", Thôi HyTriệt nhướng mày lên, những ngón tay dần dần siết chặt cổ Ái Ni.
Anh cảm nhận thấy rất rõtiếng đập dữ dội của động mạch ở cổ cô.
Từng chút, từng chút.
Từng chút, từng chút.
Trong mắt cô rõ ràng đãlộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn ương ngạnh không chịu cúi đầu, trái lại trên khóemôi còn chầm chậm nở một nụ cười hết sức bất thường. Đôi khuyên tai hình chimphượng hoàng lấp lánh sáng chói mắt.
Cô ấy đang cười cái gì?Cười cái gì?
Dần dần Ái Ni bắt đầuhít thở khó khăn hơn, khuôn mặt trở nên trắng bệch ra như tuyết.
Hóa ra ngạt thở chính làcảm giác này, nhưng mà không hiểu vì sao cô không cảm thấy đau, chỉ thấy vôcùng khó chịu.
Ái Ni dần dần nở nụcười. Nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy thì cứ để cô chết đi như thế này.
Một giọt nước mắt bấtgiác tứa ra nơi khóe mắt, thật quá nực cười, cô vốn không hề muốn khóc, nhưngvì sao nước mắt vẫn cứ chảy ra.
Não dần dần trở nênthiếu dưỡng khí, bắt đầu trở thành một khoảng trống không.
Cô ra đi như thế nàyliệu có phải là sẽ kết thúc được tất cả?
Thôi Hy Triệt nhìn chếtlặng vào nụ cười của Ái Ni, trái tim như bị bánh xe chèn qua nát vụn, tuyệtvọng…
Sự tuyệt vọng đầy bithương…
Tuyệt vọng tới mức cóthể ngay lập tức chết đi.
Cô ấy, dù là phải chếtcũng vẫn muốn quên anh đi ư? Thà rằng chết đi còn hơn chấp nhận thích anh ư?Vậy thì việc cô ấy nói không hề thích anh là sự thật hay sao? Vậy thì, từ đầutới cuối đều là do anh giống hệt một dây leo ngu dại cứ quấn lấy cô, cơ bảnkhông khác gì một kẻ ngu dốt nhất trên đời.
Lực không ngừng được dồnvào hai bàn tay, chiếc cổ mảnh mai đó trong tay anh sao mà yếu ớt đến thế, dườngnhư chỉ cần dùng thêm sức một chút nữa thôi.
Rắc rắc!
Cổ cô sẽ phát ra âmthanh nghe giòn tan như vậy.
Trong con tim u ám chợttrào lên một sự tàn nhẫn đầy khát máu, anh nhìn sinh mệnh của cô trong tay mìnhmỗi lúc một yếu hơn, mỗi lúc một nhẹ hơn, giống như linh hồn sắp sửa rời khỏicơ thể đến nơi và bay lên một góc nào đó của tầng trời.
Đột nhiên một giọt nướcmắt trào ra nơi khóe mắt cô.
Giọt nước mắt trong suốtnhư pha lê, tỏa ra vị mặn đầy đau đớn
Chầm chậm từ từ men theomá cô lăn xuống, rồi rơi trên mu bàn tay anh.
Tách!
Có thể nghe rõ tiếnggiọt nước rơi trên tay.
Giọt nước mắt lạnh giánhưng như thiêu đốt, giống hệt một đám lửa bắt đầu bùng cháy trên làn da ẩm ướtcủa anh.
Trước mắt Thôi Hy Triệt,khuôn mặt cô trắng toát đến rợn người, một cảm giác yêu thương bất chợt dânglên dữ dội, khiến bàn tay Thôi Hy Triệt trong phút chốc mất đi hoàn toàn sứclực, buông rời gọng kìm sắp khiến cô mất đi tính mạng.
Nhìn Ái Ni ôm lấy cổ thởdốc từng hơi giống hệt một người suýt chết đuối được đưa lên mặt nước, trái timanh chợt hoảng hốt rụng rời.
Hóa r
QUAY LẠI……….
Là anh ta cố ý nói vậy!
Tuyệt đối là như vậy!
Tôi tức giận nhìn ThôiHy Triệt, anh ta xòe tay ra tỏ vẻ ta đây hoàn toàn vô tội. Nhưng mà đừng có đểbị lừa, rõ ràng anh ta vừa mới cố ý nói ra câu đó, khiến cho Chân Ni rơi vàocảnh nguy nan, vậy mà bản thân mình lại "đứng tựa lưng vào tường xem vởkịch hay."
Chân NI bị cả nhóm phóngviên lao vào chất vấn, đôi mắt trong veo bắt đầu thấp thoáng những giọt nướclong lanh.
Tuyệt đối không đượcchấp nhận thua cuộc! Tuyệt đối không thể nhận thua đối với anh ta.
Tôi đi đến bên ngoàivòng vây của đám phóng viên, giơ thẳng tay ra cướp lấy chiếc máy ảnh của mộtphóng viên trong số đó.
"Tất cả nhậm miệnglại cho tôi!"
Ngoài tay phóng viên bịtôi giật mất chiếc máy ảnh ra, những kẻ khác vẫn có vẻ như không nhận thấy điềugì.
"Cô là ai hả, tạisao lại cướp máy ảnh của tôi…", anh ta tức giận hỏi, nhưng chưa nói hếtcâu…
Ping, xoạch!
Chiếc máy ảnh bị tôigiận dữ ném mạnh xuống đất, tiếng vỡ tan của nó khiến tất cả phóng viên đangđứng đó sững người.
"Á, máy ảnh củatôi, tôi biết báo cáo lại thế nào với tổng biên tập bây giờ!", phóng viênđó kêu lên xót xa rồi ngồi thụp xuống.
Trong khoảnh khắc tất cảtrở nên tạm thời yên tĩnh do đám phóng viên còn đang nghi hoặc chưa biết cóchuyện gì xảy ra, tôi tiếp tục giẫm thêm một cái nữa vào chiếc máy ảnh.
Xung quanh bỗng chốc trởnên yên ắng đến khác thường.
"Tất cả nhậm miệnglại cho tôi!", giọng nói đầy phẫn nộ hệt như mệnh lệnh của một bà hoàngcủa tôi lại vang lên lần nữa.
Không chỉ đám phóngviên, ngay cả ánh mắt của Thôi Hy Triệt cũng tụ lại trên người tôi.
Tôi nhếch môi lên với vẻnắm rõ hết tất cả, nở nụ cười lạnh lẽo:
"Thiên Ảnh tuyệtđối sẽ không giải thể!"
Nhìn quanh một lượt,cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở Thôi Hy Triệt, cằm hơi hất lên giống hệt nhưđang khiêu chiến.
Trong đôi mắt xanh thẳmcủa Thôi Hy Triệt như đang cuộn trào giông bão, sự phức tạp thật khó mà đoánđịnh. Anh ta liền giơ tay lên, mấy người vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ anh tarời khỏi căn phòng. Chỉ là một cái bóng đầy hoa lệ, vẫn khiến cho tất cả mọingười chấn động đến mức không thể mở miệng ra.
"Anh ấy là Edward,Edward!", một tay phóng viên chợt bừng tỉnh kêu lên cái tên đó.
"Ôi trời, Edward,hoảng tử trẻ tuổi Edward mới nổi của nước Pháp, người đứng đầu danh sách xếphạng những người trẻ tuổi giàu nhất hành tinh!"
"Từ trước đến nayanh ta chưa từng xuất hiện trước công chúng, một người quý phái nhưng thần bí,trên mạng internet cũng chỉ kiếm được mỗi một bức ảnh chụp phía sau, không ngờngười mua lại công ty Thiên Ảnh lại chính là Edward?"
….
Những lời bán tán xônxao đầy kinh ngạc bắt đầu dội lên, tất cả các phóng viên như vừa tỉnh cơn mơvội vàng đổ dồn ra bên ngoài cửa phòng, đuổi theo cái bóng của Thôi Hy Triệt.Thông tin về sự xuất hiện của anh ta còn mang tính đột phá hơn cả thông tin vềviệc công ty giải trí Thiên Ảnh sắp sửa đóng cửa, thừa đủ để trở thành tinchính trên trang đầu mọi tờ báo lớn nhỏ ra ngày mai.
Phù…
Tôi thở phào một hơi,cuối cùng đám phóng viên đó đã đi hết. Nhưng Chân NI vẫn còn nguyên bộ dạng hồnxiêu phách lạc, đôi mắt trống rỗng nhìn chắm chằm vào tôi.
"Anh ấy có thích emđúng không? Nếu không thì vì sao lại giải vây cho em như thế? Nhưng nếu cóthích em thì vì sao lại tuyên bố sẽ giải thể công ty Thiên Ảnh? Thôi Hy Triệt,rốt cuộc anh đang nghĩ gì kia chứ? Vì sao khi gặp lại anh ấy, trái tim em cócảm giác như lại tiếp tục rơi vào vực sâu kia chứ?", Chân Ni cứ vậy tự nóimột mình, trong đôi mắt thảng hoặc lóa lên ánh sáng, thoắt cái lại tràn đầy nỗibuồn thương u ám.
Tôi lấy những ngón tayvuốt nhẹ lên má Chân Ni bằng tất cả sự dịu dàng: "Đừng yêu anh ta, ChânNi. Anh ta không đáng để em yêu đâu."
"Không, từ trướctới nay chưa từng có ai đem đến cho em cảm giác không thể nào nắm bắt được nhưanh ấy. Anh ấy giống như cơn gió bay khắp nơi vô định, lạnh lẽo vô tình nhưbăng giá, nhưng cũng có thể thiêu cháy mọi thứ giống như ngọn lửa. Còn em chỉlà một con thiêu thân, cơ bản không thể nào cưỡng lại nổi. Chị chẳng hiểu gìcả, cơ bản chẳng hiểu gì cả!", Chân Ni gạt tay tôi ra, nói trong trạngthái kích động.
"Chị chỉ không muốnsau này em sẽ phải hối hận."
"Em sẽ không baogiờ hối hận!"
Chân Ni nhìn tôi bằngánh mắt đầy kiên định, sau đó dẫn theo người trợ lý đi khỏi.
Một cảm giác bất lựcbỗng nhiên siết chặt lấy toàn thân tôi, số phận thật đáng buồn cười, xoaychuyển mấy hồi rồi lại quay về chỗ ban đầu, cuối cùng lại rơi vào sự hỗn loạnkhông thể nào tránh được.
0 Cryolite: tên mộtloại khoáng chất đặc biệt, được tìm thấy năm 1799 ở đảo Greenland
4
"Em yêu ơi…"
Lúc ra về, chợt nghethấy tiếng gọi từ phía sau, tôi mới nhớ ra Cam Trạch Trần vẫn còn ở đó.
Ở thang máy có một ngườiđeo kính râm chặn tôi lại, cúi người chào tôi, sau đó ra hiệu mời tôi sang mộtbuồng thang máy khác.
"Mới rồi trông emcó sức hấp dẫn thật đấy, giẫm một phát đã nát bét chiếc máy ảnh của gã phóngviên phiền phức đó…", Trạch Trần còn chưa nói hết câu đã bị những ngườiđeo kính đen khác chặn lại phía sau lưng tôi.
"Làm gì thế?",Cam Trạch Trần tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại.
Người đeo kính đen đólẳng lặng đến gần thì thầm vào tai anh ta mấy câu, ngay lập tức Trạch Trần nhìntôi với vẻ khó xử: "Em yêu à, anh không thể đưa em về nhà được rồi. Ở trênđó có ghi số điện thoại của anh, nhớ liên hệ với anh đấy nhé."
Tôi đưa tay nhận lấy tấmdnah thiếp Trạch Trần chìa ra, sau đó lúng túng không hiểu có chuyện gì, đi vàotrong thang máy. Bên trong buồng thang máy đã có một người đứng đó, mà chính làngười tôi vừa gặp lại sau 5 năm trời – Thôi Hy Triệt.
Anh ta đứng lặng yêntrong thang máy, lật giở quyển tạp chí trong tay, ánh sáng đèn yếu ớt của buồngthang máy chiếu trên mái tóc anh ta, vẫn là vẻ đẹp hoàn hảo tới mức khiến ngườita không sao thở nổi đó.
Khuôn mặt với nhữngđường nét cân đối rõ ràng, cơ thể cao lớn và tuyệt mỹ.
Khí chất còn lạnh lùnghơn 5 năm về trước.
Tôi bước vào bên trong,người vệ sĩ chủ động đứng lại bên ngoài cửa.
Anh ta không hề ngướcmắt lên, vẫn tiếp tục lật giở từng trang tạp chí. Không khí xung quanh vô cùngnặng nề, tỏa ra một mùi hương của sự gò bó, bất an. Khi ấy, Thôi Hy Triệt giốnghệt một kẻ đi săn đang thủ thế, đợi chờ con mồi đã nhắm đến từ rất lâu tự chuivào bẫy.
Cánh cửa buồng thang máytừ từ đóng lại sau lưng tôi, tôi bình thản nhìn Thôi Hy Triệt, dường như đangtiến hành một cuộc so đấu không âm thanh
Cuối cùng anh ta ngẩngđầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt xanh sâu thẳm. Ánh mắt đầy phứctạp khó hiểu đó dường như xuyên qua thời gian 5 năm để chạm vào cơ thể tôi.
Thời gian và không gianbỗng như quay ngược lại, tất cả trở về nguyên vẹn 5 năm trước…
**
"Nếu như em dám,anh sẽ giết chết em."
Giọng nói lạnh lẽo đầyphẫn nộ ấy khiến cho không khí xung quanh đông kết lại thành từng lớp băngmỏng.
Mộ Chí Kiệt sững người,đôi mắt màu hổ phách nhìn chàng trai vừa xô cửa xông vào với vẻ ngạc nhiên.Thực ra ông cũng không thực sự muốn thôi miên xóa đi ký ức cho Ái Ni, bởi rốtcuộc thì biện pháp tốt nhất để chữa lành vết thương hoàn toàn không phải làquên nó đi.
"Bố, bố hãy rangoài một lát", Ái Ni đứng dậy, nở nụ cười trấn an ông.
Đúng vào thời khắc cánhcửa phòng khép lại, một nét cười cuối cùng cũng biến mất hẳn trong đôi mắt củaÁi Ni.
"Giết chết tôi? Bâygiờ tôi mới nhận ra rằng anh cực kỳ ấu trĩ"
Thôi Hy Triệt thở dồnkhiến ngực phập phồng gấp gáp, đồng tử trong con ngươi thu hẹp lại. Anh từngbước áp sát Ái Ni: "Cái gì? Ấu trĩ? Cô cho rằng tôi đang nói đùa có phảikhông?"
"Lẽ nào không phảithế à? Tôi cơ bản vốn không muốn nhớ đến anh nữa, anh ngăn chặn được một lầnnày, không thể ngăn chặn được lần sau…", Ái Ni cố gắng gạt nỗi lo sợ rakhỏi tâm can.
Sắc mặt Thôi Hy Triệtlúc ấy cực kỳ căng thẳng, trong đôi mắt màu xanh sẫm dường như lộ ra một sắcthái kinh khủng của kẻ muốn giết chết đối phương.
Khuôn mặt toàn bích ấyđẹp tới mức đầy tà khí.
Nghe thấy câu Ái Ni nói,anh không kiềm chế nổi, đưa hai bàn tay run rẩy vì tức giận lên ôm khít lấy cổcô.
"Cô cho rằng tôiđang nói đùa chắc? Ha ha…"
Anh bật cười, cười đếnmức điên cuồng, không để ý đến bất cứ thứ gì.
"Anh muốn làmgì?", cho tới tận lúc ấy, Ái Ni mới nhận ra anh hoàn toàn nghiêm túc.
"Tôi chỉ muốn chứngminh cho cô thấy tôi hoàn toàn không có sỡ trường pha trò cười", Thôi HyTriệt nhướng mày lên, những ngón tay dần dần siết chặt cổ Ái Ni.
Anh cảm nhận thấy rất rõtiếng đập dữ dội của động mạch ở cổ cô.
Từng chút, từng chút.
Từng chút, từng chút.
Trong mắt cô rõ ràng đãlộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn ương ngạnh không chịu cúi đầu, trái lại trên khóemôi còn chầm chậm nở một nụ cười hết sức bất thường. Đôi khuyên tai hình chimphượng hoàng lấp lánh sáng chói mắt.
Cô ấy đang cười cái gì?Cười cái gì?
Dần dần Ái Ni bắt đầuhít thở khó khăn hơn, khuôn mặt trở nên trắng bệch ra như tuyết.
Hóa ra ngạt thở chính làcảm giác này, nhưng mà không hiểu vì sao cô không cảm thấy đau, chỉ thấy vôcùng khó chịu.
Ái Ni dần dần nở nụcười. Nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy thì cứ để cô chết đi như thế này.
Một giọt nước mắt bấtgiác tứa ra nơi khóe mắt, thật quá nực cười, cô vốn không hề muốn khóc, nhưngvì sao nước mắt vẫn cứ chảy ra.
Não dần dần trở nênthiếu dưỡng khí, bắt đầu trở thành một khoảng trống không.
Cô ra đi như thế nàyliệu có phải là sẽ kết thúc được tất cả?
Thôi Hy Triệt nhìn chếtlặng vào nụ cười của Ái Ni, trái tim như bị bánh xe chèn qua nát vụn, tuyệtvọng…
Sự tuyệt vọng đầy bithương…
Tuyệt vọng tới mức cóthể ngay lập tức chết đi.
Cô ấy, dù là phải chếtcũng vẫn muốn quên anh đi ư? Thà rằng chết đi còn hơn chấp nhận thích anh ư?Vậy thì việc cô ấy nói không hề thích anh là sự thật hay sao? Vậy thì, từ đầutới cuối đều là do anh giống hệt một dây leo ngu dại cứ quấn lấy cô, cơ bảnkhông khác gì một kẻ ngu dốt nhất trên đời.
Lực không ngừng được dồnvào hai bàn tay, chiếc cổ mảnh mai đó trong tay anh sao mà yếu ớt đến thế, dườngnhư chỉ cần dùng thêm sức một chút nữa thôi.
Rắc rắc!
Cổ cô sẽ phát ra âmthanh nghe giòn tan như vậy.
Trong con tim u ám chợttrào lên một sự tàn nhẫn đầy khát máu, anh nhìn sinh mệnh của cô trong tay mìnhmỗi lúc một yếu hơn, mỗi lúc một nhẹ hơn, giống như linh hồn sắp sửa rời khỏicơ thể đến nơi và bay lên một góc nào đó của tầng trời.
Đột nhiên một giọt nướcmắt trào ra nơi khóe mắt cô.
Giọt nước mắt trong suốtnhư pha lê, tỏa ra vị mặn đầy đau đớn
Chầm chậm từ từ men theomá cô lăn xuống, rồi rơi trên mu bàn tay anh.
Tách!
Có thể nghe rõ tiếnggiọt nước rơi trên tay.
Giọt nước mắt lạnh giánhưng như thiêu đốt, giống hệt một đám lửa bắt đầu bùng cháy trên làn da ẩm ướtcủa anh.
Trước mắt Thôi Hy Triệt,khuôn mặt cô trắng toát đến rợn người, một cảm giác yêu thương bất chợt dânglên dữ dội, khiến bàn tay Thôi Hy Triệt trong phút chốc mất đi hoàn toàn sứclực, buông rời gọng kìm sắp khiến cô mất đi tính mạng.
Nhìn Ái Ni ôm lấy cổ thởdốc từng hơi giống hệt một người suýt chết đuối được đưa lên mặt nước, trái timanh chợt hoảng hốt rụng rời.
Hóa r
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu