Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3
| Lượt xem : |
i má tôi bắt đầu ửng hồng lên.
"Đừng mà!"
"Phác ThiênDiệp!", tôi gầm gừ trong cổ họng.
"Oa, đúng là PhácThiên Diệp rồi, mau lấy máy ảnh ra đây."
"Này, sao cô gáikia trông có vẻ hung hăng thế nhỉ? Trông bộ dạng thật là dữ dằn ghê gớm, mìnhbiết rồi, chắn chắn là cô ta cứ bám riết lấy Thiên Diệp đấy."
"Phải rồi, cậu xemkìa, cô ta còn trừng mắt với anh ấy nữa."
….
Nghe thấy những câu bàntán xung quanh, tôi đột nhiên hơi nổi cáu, nhấc chân lên đá vào chân ThiênDiệp.
"Á!", ThiênDiệp thốt lên tiếng kêu ai oán, buông tay bỏ tôi ra, ngồi thụp xuống ôm lấycẳng chân.
"Gì hả, em bám riếttheo anh ấy hả? Ha ha, em lại còn hung dữ nữa chứ", tôi bặm môi vào, nhìnmột lượt những kẻ lắm điều nhiều lời xung quanh bằng ánh mắt đầy khủng bố.
Thiên Diệp cố gắng kìmnhững giọt nước mắt sắp rịn ra, đứng dậy, nở nụ cười thân thương quen thuộc:"Không có đâu, Ái Ni của chúng ta rất dịu dàng, toàn là anh bám theo emđấy chứ. Mới rồi… mới rồi chân anh cũng bị một người vô hình không cẩn thận vaphải, không đau một chút nào, không đau."
"Xì!", ngẩngđầu lên với vẻ kiêu ngạo, nhìn thấy những người xung quanh tròn xoe mắt, há hốcmiệng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tôi nở nụ cười chiến thắng, lúcchuẩn bị đi tiếp về phía trước còn buông lại một câu: "Sau này anh muốn ănmấy món điểm tâm em sẽ không làm nữa."
"Ái Ni, đừng thếmà. Em đừng có vì mấy lời nói của bọn họ mà giận anh chứ", Thiên Diệp đitheo sau với vẻ bất lực, "Lâu lắm rồi không được ăn món điểm tâm em làm,anh thực sự rất nhớ đấy!"
"Tính thử xem nào,đã 7 ngày lẽ 5 tiếng anh chưa được ăn món điểm tâm của Ái Ni làm rồi đấy…"
"Ngoài việc khôngđược nhìn thấy Ái Ni ra, việc không được ăn món điểm tâm của Ái Ni là sự giàyvò lớn thứ hai trong đời anh đấy…"
"Ái Ni, ÁiNi…"
Không thèm để ý đến việcThiên Diệp cứ theo sau lầm bầm, tôi tiếp tục bước đi không nhanh không chậm ởphía trước anh.
"Nếu sau này khôngđược ăn món điểm tâm do Ái Ni làm nữa, anh sẽ gọi cái tên Ái Ni đến hàng ngànhàng vạn lần luôn."
"Xì…", tôiquay đầu lại ném cho Thiên Diệp một cái nhìn đầy lòng trắng.
Quả nhiên Thiên Diệp bắtđầu gọi lớn tên tôi.
"Ái Ni, Ái Ni, ÁiNi… Yêu em *!, âm cuối cùng đột nhiên biến điệu.
…
Màn đêm dần dần buôngxuống, Thiên Diệp vẫn lẽo đẽo đi sau tôi không chịu buông.
"Rốt cuộc là emmuốn đi đâu hả Ái Ni? Con đường này có phải đường về nhà đâu."
"Đương nhiên làkhông phải đi về nhà rồi, em muốn đến một nơi này, có đi theo hay không là tùyanh", tôi thuận miệng đáp luôn, đồng thời tăng nhanh nhịp chân.
Sau màn "tuyếtrơi" ầm ĩ trên phố vừa rồi của Thiên Diệp, tôi đột nhiên quyết định đếnmột nơi. Tính toàn qua loa, thời gian đi đến đó là vừa vặn, thêm vào đó hôm naycũng không lạnh lắm, đi tản bộ là vô cùng thích hợp.
"Đi chứ, đương nhiênlà đi chứ. Ái Ni đi đến đâu thì anh cũng theo đến đó", Thiên Diệp nhấtquyết chạy theo tôi.
Hai tiếng sau, chúng tôixuất hiện trước cửa hiệu bánh ngọt Queen.
"Ái Ni, xa như vậymà em vẫn muốn đến đây ư? Không phải là bây giờ em phải làm việc đấy chứ! Giámđốc của bọn em thật là hà khắc quá", Thiên Diệp tỏ ra bất bình đòi quyềnlợi thay cho tôi.
"Thiên Diệp, dù làbây giờ giám đốc của em không có ở đây, nhưng nếu như chị ấy mà biết những lờianh nói, sau này sẽ vô cùng thê thảm đấy", tôi vừa nói vừa lấy chìa khóatừ trong ba lô ra mở cửa.
Thông thường cứ đếnkhoảng 8 giờ là hiệu bánh ngọt kết thúc việc kinh doanh của một ngày. Uyển LỵHương là một người không thiếu tiền tiêu, việc mở cửa hàng này chẳng qua là doý thích, ngoài ra nguyên cũng là do một người nào đó.
Bật hết tất cả đèn trongcửa hiệu lên, tôi cườivới Thiên Diệp khi đó vẫn còn đang chẳng hiểu ra làm saocả: "Chẳng phải có người vừa than thở rằng đã 7 ngày lẻ 5 giờ không đượcăn món điểm tâm do em làm hay sao? Thậm chí còn có người lớn tiếng trách tôi emngay giữa phố đông người qua lại nữa. Tóm lại là em phải làm gì đó bù đắp mớiđược."
"A! Nói như vậy là,Ái Ni, em…", Thiên Diệp cuối cùng cũng hiểu ý định khi đến đây của tôi,từng đóa hoa lập tức nở bừng trong mắt, trên hkuôn mặt cũng tỏa ra một nụ cườivui sướng.
"vậy thì, anh cóthể chơi một bản nhạc cho em không?"
Ở nơi bắt mắt nhất bêntrong cửa hiệu có đặt một cây đàn dương cầm với lớp sơn đen bóng trông vô cùngsang trọng. Thỉnh thoảng có mấy vị khách đến ăn điểm tâm ngồi đó chơi vài đoạncho vui. Mà Uyển Lỵ Hương mua thứ gì cũng phải mua đồ tốt nhất, thế nên mới cócây đàn dương cầm đó ở đây.
"Đương nhiên rồi,nữ hoàng của tôi", Thiên Diệp cầm tay tôi lên, sau đó đặt lên mu bàn taymột nụ hôn lịch thiệp hệt như các quý tộc thời xưa.
Bởi sự đụng chạm củ nụhôn ngọt ngào và mềm mại như lông vũ ấy, tất cả xung quanh chợt sáng bừng lênnhư có bàn tay phép thuật.
Vô vàn những đóa hoatường vi nở rợp khắp không gian, một vài dây leo bám vào thân cây đàn dương cầmvà cứ thế v�
Chương 14
Đóa hoa hận thù nở trongđêm tối
1
Ngày hôm sau, nhữngthông tin liên quan đến việc công ty Thiên Ảnh sắp sửa giải thể lan ra khắphang cùng ngõ hẹp, còn tâm điểm bàn tán xôn xao của dư luận vẫn tập trung ởChân Ni, người được mệnh danh là "Công chúa Thiên Ảnh". Tôi liên tụcbấm số máy gọi cho con bé hết lần này đến lần khác, nhưng đầu bên đó trước sauluôn trong trạng thái tắt máy.
Có lẽ là giờ này cánhphóng viên cũng đang điên cuồng tìm cách gọi điện thoại di động tìm Chân Ni.
Tôi lo lắng suốt cảngày, khi từ tiệm bánh ngọt Queen đi ra, bất chợt nhận được một cú điện thoạilạ.
"Mộ Ái Ni phảikhông? Chị là Ngải Đạt."
"Vâng, em đây"
"Bây giờ em có thờigian không?"
"Ưm."
"Tốt rồi, em lậptức đến đây một chuyến nhé, biểu hiện của em trong buổi tối hôm nay sẽ quyếtđịnh việc Edward có tuyển dụng em vào làm hay không", nói dứt câu, NgảiĐạt không thêm lời nào, lập tức ngắt máy ngay.
Đợi đã, Edward? Sao cáitên này nghe lại quen tai thế nhỉ?
"Đừng gọi anh làHội trưởng, gọi là Edward."
…
Không lẽ nào chứ? Chẳnglẽ bọn họ lại vừa vặn là một người ư?
Edward… mỗi lần nhắc đếncái tên này, trong lòng đều trào dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ không saogọi được chính xác là cái gì.
Cho dù khả năng tôi gặpanh ta chỉ có 1% hoặc là 0,001%, tôi đều phải tránh để tình huống đó xảy ra. Dùrằng công việc này quả thực rất tốt, nhưng tôi nhất định không thể nhận làm.
Bắt xe buýt đi đến tòabiệt thự từng đến xin việc hồi trước, từ xa tôi đã nhìn thấy hồ bơi lấp loángnhững con sóng xanh tràn trề đó. Trong khoảnh khắc, tôi rơi vào sự mê mải,trong thâm tâm dội lên một cảm giác bất an ngấm ngầm.
"Xem ra bể bơi nàythực sự là rất đẹp", Ngải Đạt đi đến bên cạnh, nhìn theo hướng mắt tôiđang nhìn.
"Ừm?"
"Hôm trước Edwardvề, vì nhìn thấy cái bể bơi này, đã làm gì em có biết không? Anh ấy đã lái cảxe lao xuống dưới bể. Ha ha", Ngải Đạt cất tiếng cười, trong mắt chợt lấplánh những tia sáng tươi vui.
Dường như chỉ có mỗi lúcnhắc đến Edward, biểu cảm của Ngải Đạt mới trở nên vui vẻ vài phần.
"Đừng có hiểu lầm,đối với Edward, chị chỉ giống như… một người chị gái mà thôi", thấy ánhmắt tôi, Ngải Đạt giải thích.
Đối với anh ta, chị ấygiống như một người chị gái.
Vậy thì đối với bản thânchị ấy, chị ấy định nghĩa về tình cảm đó thế nào đây?
"Không có gì, có thểđược người khác thích đã là một điều hết sức hạnh phúc rồi", tôi cười bìnhthản.
"Khi em cười trôngrất xinh, giống hệt một con chim phượng hoàng kiêu hãnh vậy. Ha ha, cách sosánh rất kỳ phải không?", Ngải Đạt nhún nhún vai.
Tôi hơi ngẩn người, nụcười dần dần lan rộng ra thêm trên khuôn mặt. Khi còn nhỏ, cũng có người từngnói với tôi câu này. Đó là người có nụ cười ấm áp và tươi đẹp nhất thế gian, nụcười khiến tôi đến chết cũng không thể nào quên được.
Mẹ, mẹ cũng đã từng nóivới tôi như vậy.
"Chị Ngải Đạt, lầnnày đến đây là em muốn…", có thể vì câu nói của chị ấy mà trong lòng tôidâng trào lên một cảm giác vô cùng gần gũi, nhất thời tôi không biết phải làmthế nào để nói ra việc mình không thể nhận làm quản gia ở đây được.
"A, suýt nữa thìchị quên, mau theo chị vào đây", Ngải Đạt có vẻ như vừa nhớ ra điều gì đórất quan trọng, vội vàng đi vào bên trong biệt thự. Chợt thấy tôi không đi theosau, chị ấy liền giải thích, "hôm nay có nhiều khách quan trọng đến chơi,hy vọng em có thể giúp tiếp đãi họ, nhân đó tận dụng cơ hội này luôn. Đây là cơhội rất tốt để em được nhận vào làm ở đây đấy."
"Ngải Đạt…"tôi hơi do dự.
"Mau lên, coi nhưlà giúp chị một lần. Edward lúc nào cũng giễu cợt, nói người chị mời đến làmnhất định thuộc hạng kém cỏi, lần này để họ thưởng thức tài nghệ của emxem."
Vậy là dưới ánh mắt đầykỳ vọng của Ngải Đạt, tôi cuối cùng đã không thể nói ra điều mình muốn. Lại cònđi theo chị ấy vào nhà bếp, tạy chân quáng quàng với một đống thực phẩm để sẵn.
Bắt đầu từ bao giờ tôitrở thành một người dễ mềm lòng như thế này nhỉ?
Chỉ duy nhất một nguyêndo là chị ấy đã nói ra một câu giống hệt mẹ tôi từng nói hay sao?
**
Trong phòng khách sangtrọng như cung điện.
Một thanh niên tóc vàngvới các đường nét thâm trầm trên khuôn mặt không ngừng lắc lư chiếc ly caothành nằm trong tay, ánh mắt đầy vẻ lười biếng. Thứ rượu nho được cất giữ cảtrăm năm bỗng nhiên tỏa ra một mùi thơm ngọt ấm áp, anh ta khẽ nhấp một ngụm,cảm thấy như mùi hương vẫn còn đọng lại ở từng kẽ răng.
Giống hệt như đang nóivới người tình, anh ta khẽ khàng cất giọng: "Mùi hương khiến người ta yêuthích đến nỗi không thể rời xa này quả thực khiến mình mê đắm."
Bên cạnh chiếc lò sưởiđược chạm khắc những hình dây hoa tinh xảo, người thanh niên có mái tóc màu hạtdẻ nhạt chăm chú thưởng thức những bức bích họa, khuôn mặt với những đường nétmềm mại dịu dàng hệt như một cô thiếu nữ.
"Hóa ra ở chỗ cậucó nhiều thứ hay thật, rượu vang, họa phẩm nổi tiếng, biệt thự sang trọng… Haha, nhưng mà nghe gã Cam Trạch Trần đó nói cậu lại rất thích cái bể bơi nhỏ đếnmức đang thương nào đó ở ngoài kia. Triệt, lẽ nào ở dưới đó có bảo bối gìà?"
Thôi Hy Triệt nới lỏngcà vạt, hơi cau mày lại. Hai gã này là bạn thân nhất hồi Đại học của anh, đươngnhiên cũng là hai kẻ quái dị nhất, lắm điều nhất trong tất cả bọn đàn ông. Khibọn họ với Cam Trạch Trần cùng tấn công, có thể nói anh hoàn toàn không có chútcơ may nào chống đỡ nổi.
Chết tiệt, chai rượuvang đỏ của Pháp đó là loại rượu cực quý mua ở hội chợ đấu giá về.
Anh chàng có mái tóc màuhạt dẻ lấy tay đỡ trán, mắt nheo nheo như rơi vào trạng thái giả tưởng:"Hay là mỗi lần cậu nhìn thấy cái bể bơi đó lại tưởng nhớ đến hình đángmột cô gái mặc áo tắm mà cậu đã từng thích?"
"Chết tiệt! CungChí Nam, nếu không có chuyện gì, cậu lập tức đưa Tư cút khỏi đây mau!",trong đôi mắt lạnh giá của Thôi Hy Triệt như có ngọn lửa đang bừng bừng thiêuđốt.
Băng với hỏa giao nhau,khiến đôi mắt màu xanh sẫm ấy tỏa ra một thần thái đầy ma lực.
"Good! Từ nước Phápxa xôi ngàn dặm đến đây thăm cậu, cậu lại đón tiếp bọn mình thế này đây hả? Haylà tên Cam Trạch Trần đó nói không sai, đây chính là nơi trái tim cậu bị tổnthương, khiến cậu suốt ngày gào thét lên như giẫm phải bom mìn thế?", CungChí Nam không mếch lòng tí nào vì câu nói của Thôi Hy Triệt.
"Nam, tớ cũng đoánnhư vậy đấy", Tư lại nhấp một ngụm rượu vang, đôi môi hé nở nụ cười có vẻnhư rất hứng thú với chủ đề đối thoại này, "Lú
QUAY LẠI"Đừng mà!"
"Phác ThiênDiệp!", tôi gầm gừ trong cổ họng.
"Oa, đúng là PhácThiên Diệp rồi, mau lấy máy ảnh ra đây."
"Này, sao cô gáikia trông có vẻ hung hăng thế nhỉ? Trông bộ dạng thật là dữ dằn ghê gớm, mìnhbiết rồi, chắn chắn là cô ta cứ bám riết lấy Thiên Diệp đấy."
"Phải rồi, cậu xemkìa, cô ta còn trừng mắt với anh ấy nữa."
….
Nghe thấy những câu bàntán xung quanh, tôi đột nhiên hơi nổi cáu, nhấc chân lên đá vào chân ThiênDiệp.
"Á!", ThiênDiệp thốt lên tiếng kêu ai oán, buông tay bỏ tôi ra, ngồi thụp xuống ôm lấycẳng chân.
"Gì hả, em bám riếttheo anh ấy hả? Ha ha, em lại còn hung dữ nữa chứ", tôi bặm môi vào, nhìnmột lượt những kẻ lắm điều nhiều lời xung quanh bằng ánh mắt đầy khủng bố.
Thiên Diệp cố gắng kìmnhững giọt nước mắt sắp rịn ra, đứng dậy, nở nụ cười thân thương quen thuộc:"Không có đâu, Ái Ni của chúng ta rất dịu dàng, toàn là anh bám theo emđấy chứ. Mới rồi… mới rồi chân anh cũng bị một người vô hình không cẩn thận vaphải, không đau một chút nào, không đau."
"Xì!", ngẩngđầu lên với vẻ kiêu ngạo, nhìn thấy những người xung quanh tròn xoe mắt, há hốcmiệng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tôi nở nụ cười chiến thắng, lúcchuẩn bị đi tiếp về phía trước còn buông lại một câu: "Sau này anh muốn ănmấy món điểm tâm em sẽ không làm nữa."
"Ái Ni, đừng thếmà. Em đừng có vì mấy lời nói của bọn họ mà giận anh chứ", Thiên Diệp đitheo sau với vẻ bất lực, "Lâu lắm rồi không được ăn món điểm tâm em làm,anh thực sự rất nhớ đấy!"
"Tính thử xem nào,đã 7 ngày lẽ 5 tiếng anh chưa được ăn món điểm tâm của Ái Ni làm rồi đấy…"
"Ngoài việc khôngđược nhìn thấy Ái Ni ra, việc không được ăn món điểm tâm của Ái Ni là sự giàyvò lớn thứ hai trong đời anh đấy…"
"Ái Ni, ÁiNi…"
Không thèm để ý đến việcThiên Diệp cứ theo sau lầm bầm, tôi tiếp tục bước đi không nhanh không chậm ởphía trước anh.
"Nếu sau này khôngđược ăn món điểm tâm do Ái Ni làm nữa, anh sẽ gọi cái tên Ái Ni đến hàng ngànhàng vạn lần luôn."
"Xì…", tôiquay đầu lại ném cho Thiên Diệp một cái nhìn đầy lòng trắng.
Quả nhiên Thiên Diệp bắtđầu gọi lớn tên tôi.
"Ái Ni, Ái Ni, ÁiNi… Yêu em *!, âm cuối cùng đột nhiên biến điệu.
…
Màn đêm dần dần buôngxuống, Thiên Diệp vẫn lẽo đẽo đi sau tôi không chịu buông.
"Rốt cuộc là emmuốn đi đâu hả Ái Ni? Con đường này có phải đường về nhà đâu."
"Đương nhiên làkhông phải đi về nhà rồi, em muốn đến một nơi này, có đi theo hay không là tùyanh", tôi thuận miệng đáp luôn, đồng thời tăng nhanh nhịp chân.
Sau màn "tuyếtrơi" ầm ĩ trên phố vừa rồi của Thiên Diệp, tôi đột nhiên quyết định đếnmột nơi. Tính toàn qua loa, thời gian đi đến đó là vừa vặn, thêm vào đó hôm naycũng không lạnh lắm, đi tản bộ là vô cùng thích hợp.
"Đi chứ, đương nhiênlà đi chứ. Ái Ni đi đến đâu thì anh cũng theo đến đó", Thiên Diệp nhấtquyết chạy theo tôi.
Hai tiếng sau, chúng tôixuất hiện trước cửa hiệu bánh ngọt Queen.
"Ái Ni, xa như vậymà em vẫn muốn đến đây ư? Không phải là bây giờ em phải làm việc đấy chứ! Giámđốc của bọn em thật là hà khắc quá", Thiên Diệp tỏ ra bất bình đòi quyềnlợi thay cho tôi.
"Thiên Diệp, dù làbây giờ giám đốc của em không có ở đây, nhưng nếu như chị ấy mà biết những lờianh nói, sau này sẽ vô cùng thê thảm đấy", tôi vừa nói vừa lấy chìa khóatừ trong ba lô ra mở cửa.
Thông thường cứ đếnkhoảng 8 giờ là hiệu bánh ngọt kết thúc việc kinh doanh của một ngày. Uyển LỵHương là một người không thiếu tiền tiêu, việc mở cửa hàng này chẳng qua là doý thích, ngoài ra nguyên cũng là do một người nào đó.
Bật hết tất cả đèn trongcửa hiệu lên, tôi cườivới Thiên Diệp khi đó vẫn còn đang chẳng hiểu ra làm saocả: "Chẳng phải có người vừa than thở rằng đã 7 ngày lẻ 5 giờ không đượcăn món điểm tâm do em làm hay sao? Thậm chí còn có người lớn tiếng trách tôi emngay giữa phố đông người qua lại nữa. Tóm lại là em phải làm gì đó bù đắp mớiđược."
"A! Nói như vậy là,Ái Ni, em…", Thiên Diệp cuối cùng cũng hiểu ý định khi đến đây của tôi,từng đóa hoa lập tức nở bừng trong mắt, trên hkuôn mặt cũng tỏa ra một nụ cườivui sướng.
"vậy thì, anh cóthể chơi một bản nhạc cho em không?"
Ở nơi bắt mắt nhất bêntrong cửa hiệu có đặt một cây đàn dương cầm với lớp sơn đen bóng trông vô cùngsang trọng. Thỉnh thoảng có mấy vị khách đến ăn điểm tâm ngồi đó chơi vài đoạncho vui. Mà Uyển Lỵ Hương mua thứ gì cũng phải mua đồ tốt nhất, thế nên mới cócây đàn dương cầm đó ở đây.
"Đương nhiên rồi,nữ hoàng của tôi", Thiên Diệp cầm tay tôi lên, sau đó đặt lên mu bàn taymột nụ hôn lịch thiệp hệt như các quý tộc thời xưa.
Bởi sự đụng chạm củ nụhôn ngọt ngào và mềm mại như lông vũ ấy, tất cả xung quanh chợt sáng bừng lênnhư có bàn tay phép thuật.
Vô vàn những đóa hoatường vi nở rợp khắp không gian, một vài dây leo bám vào thân cây đàn dương cầmvà cứ thế v�
Chương 14
Đóa hoa hận thù nở trongđêm tối
1
Ngày hôm sau, nhữngthông tin liên quan đến việc công ty Thiên Ảnh sắp sửa giải thể lan ra khắphang cùng ngõ hẹp, còn tâm điểm bàn tán xôn xao của dư luận vẫn tập trung ởChân Ni, người được mệnh danh là "Công chúa Thiên Ảnh". Tôi liên tụcbấm số máy gọi cho con bé hết lần này đến lần khác, nhưng đầu bên đó trước sauluôn trong trạng thái tắt máy.
Có lẽ là giờ này cánhphóng viên cũng đang điên cuồng tìm cách gọi điện thoại di động tìm Chân Ni.
Tôi lo lắng suốt cảngày, khi từ tiệm bánh ngọt Queen đi ra, bất chợt nhận được một cú điện thoạilạ.
"Mộ Ái Ni phảikhông? Chị là Ngải Đạt."
"Vâng, em đây"
"Bây giờ em có thờigian không?"
"Ưm."
"Tốt rồi, em lậptức đến đây một chuyến nhé, biểu hiện của em trong buổi tối hôm nay sẽ quyếtđịnh việc Edward có tuyển dụng em vào làm hay không", nói dứt câu, NgảiĐạt không thêm lời nào, lập tức ngắt máy ngay.
Đợi đã, Edward? Sao cáitên này nghe lại quen tai thế nhỉ?
"Đừng gọi anh làHội trưởng, gọi là Edward."
…
Không lẽ nào chứ? Chẳnglẽ bọn họ lại vừa vặn là một người ư?
Edward… mỗi lần nhắc đếncái tên này, trong lòng đều trào dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ không saogọi được chính xác là cái gì.
Cho dù khả năng tôi gặpanh ta chỉ có 1% hoặc là 0,001%, tôi đều phải tránh để tình huống đó xảy ra. Dùrằng công việc này quả thực rất tốt, nhưng tôi nhất định không thể nhận làm.
Bắt xe buýt đi đến tòabiệt thự từng đến xin việc hồi trước, từ xa tôi đã nhìn thấy hồ bơi lấp loángnhững con sóng xanh tràn trề đó. Trong khoảnh khắc, tôi rơi vào sự mê mải,trong thâm tâm dội lên một cảm giác bất an ngấm ngầm.
"Xem ra bể bơi nàythực sự là rất đẹp", Ngải Đạt đi đến bên cạnh, nhìn theo hướng mắt tôiđang nhìn.
"Ừm?"
"Hôm trước Edwardvề, vì nhìn thấy cái bể bơi này, đã làm gì em có biết không? Anh ấy đã lái cảxe lao xuống dưới bể. Ha ha", Ngải Đạt cất tiếng cười, trong mắt chợt lấplánh những tia sáng tươi vui.
Dường như chỉ có mỗi lúcnhắc đến Edward, biểu cảm của Ngải Đạt mới trở nên vui vẻ vài phần.
"Đừng có hiểu lầm,đối với Edward, chị chỉ giống như… một người chị gái mà thôi", thấy ánhmắt tôi, Ngải Đạt giải thích.
Đối với anh ta, chị ấygiống như một người chị gái.
Vậy thì đối với bản thânchị ấy, chị ấy định nghĩa về tình cảm đó thế nào đây?
"Không có gì, có thểđược người khác thích đã là một điều hết sức hạnh phúc rồi", tôi cười bìnhthản.
"Khi em cười trôngrất xinh, giống hệt một con chim phượng hoàng kiêu hãnh vậy. Ha ha, cách sosánh rất kỳ phải không?", Ngải Đạt nhún nhún vai.
Tôi hơi ngẩn người, nụcười dần dần lan rộng ra thêm trên khuôn mặt. Khi còn nhỏ, cũng có người từngnói với tôi câu này. Đó là người có nụ cười ấm áp và tươi đẹp nhất thế gian, nụcười khiến tôi đến chết cũng không thể nào quên được.
Mẹ, mẹ cũng đã từng nóivới tôi như vậy.
"Chị Ngải Đạt, lầnnày đến đây là em muốn…", có thể vì câu nói của chị ấy mà trong lòng tôidâng trào lên một cảm giác vô cùng gần gũi, nhất thời tôi không biết phải làmthế nào để nói ra việc mình không thể nhận làm quản gia ở đây được.
"A, suýt nữa thìchị quên, mau theo chị vào đây", Ngải Đạt có vẻ như vừa nhớ ra điều gì đórất quan trọng, vội vàng đi vào bên trong biệt thự. Chợt thấy tôi không đi theosau, chị ấy liền giải thích, "hôm nay có nhiều khách quan trọng đến chơi,hy vọng em có thể giúp tiếp đãi họ, nhân đó tận dụng cơ hội này luôn. Đây là cơhội rất tốt để em được nhận vào làm ở đây đấy."
"Ngải Đạt…"tôi hơi do dự.
"Mau lên, coi nhưlà giúp chị một lần. Edward lúc nào cũng giễu cợt, nói người chị mời đến làmnhất định thuộc hạng kém cỏi, lần này để họ thưởng thức tài nghệ của emxem."
Vậy là dưới ánh mắt đầykỳ vọng của Ngải Đạt, tôi cuối cùng đã không thể nói ra điều mình muốn. Lại cònđi theo chị ấy vào nhà bếp, tạy chân quáng quàng với một đống thực phẩm để sẵn.
Bắt đầu từ bao giờ tôitrở thành một người dễ mềm lòng như thế này nhỉ?
Chỉ duy nhất một nguyêndo là chị ấy đã nói ra một câu giống hệt mẹ tôi từng nói hay sao?
**
Trong phòng khách sangtrọng như cung điện.
Một thanh niên tóc vàngvới các đường nét thâm trầm trên khuôn mặt không ngừng lắc lư chiếc ly caothành nằm trong tay, ánh mắt đầy vẻ lười biếng. Thứ rượu nho được cất giữ cảtrăm năm bỗng nhiên tỏa ra một mùi thơm ngọt ấm áp, anh ta khẽ nhấp một ngụm,cảm thấy như mùi hương vẫn còn đọng lại ở từng kẽ răng.
Giống hệt như đang nóivới người tình, anh ta khẽ khàng cất giọng: "Mùi hương khiến người ta yêuthích đến nỗi không thể rời xa này quả thực khiến mình mê đắm."
Bên cạnh chiếc lò sưởiđược chạm khắc những hình dây hoa tinh xảo, người thanh niên có mái tóc màu hạtdẻ nhạt chăm chú thưởng thức những bức bích họa, khuôn mặt với những đường nétmềm mại dịu dàng hệt như một cô thiếu nữ.
"Hóa ra ở chỗ cậucó nhiều thứ hay thật, rượu vang, họa phẩm nổi tiếng, biệt thự sang trọng… Haha, nhưng mà nghe gã Cam Trạch Trần đó nói cậu lại rất thích cái bể bơi nhỏ đếnmức đang thương nào đó ở ngoài kia. Triệt, lẽ nào ở dưới đó có bảo bối gìà?"
Thôi Hy Triệt nới lỏngcà vạt, hơi cau mày lại. Hai gã này là bạn thân nhất hồi Đại học của anh, đươngnhiên cũng là hai kẻ quái dị nhất, lắm điều nhất trong tất cả bọn đàn ông. Khibọn họ với Cam Trạch Trần cùng tấn công, có thể nói anh hoàn toàn không có chútcơ may nào chống đỡ nổi.
Chết tiệt, chai rượuvang đỏ của Pháp đó là loại rượu cực quý mua ở hội chợ đấu giá về.
Anh chàng có mái tóc màuhạt dẻ lấy tay đỡ trán, mắt nheo nheo như rơi vào trạng thái giả tưởng:"Hay là mỗi lần cậu nhìn thấy cái bể bơi đó lại tưởng nhớ đến hình đángmột cô gái mặc áo tắm mà cậu đã từng thích?"
"Chết tiệt! CungChí Nam, nếu không có chuyện gì, cậu lập tức đưa Tư cút khỏi đây mau!",trong đôi mắt lạnh giá của Thôi Hy Triệt như có ngọn lửa đang bừng bừng thiêuđốt.
Băng với hỏa giao nhau,khiến đôi mắt màu xanh sẫm ấy tỏa ra một thần thái đầy ma lực.
"Good! Từ nước Phápxa xôi ngàn dặm đến đây thăm cậu, cậu lại đón tiếp bọn mình thế này đây hả? Haylà tên Cam Trạch Trần đó nói không sai, đây chính là nơi trái tim cậu bị tổnthương, khiến cậu suốt ngày gào thét lên như giẫm phải bom mìn thế?", CungChí Nam không mếch lòng tí nào vì câu nói của Thôi Hy Triệt.
"Nam, tớ cũng đoánnhư vậy đấy", Tư lại nhấp một ngụm rượu vang, đôi môi hé nở nụ cười có vẻnhư rất hứng thú với chủ đề đối thoại này, "Lú
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu