Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3
Lượt xem : |
áng thương, tôi lấy tay gạt ra: "Em muốn có một hiệubánh ngọt hoàn toàn thuộc về mình, không muốn anh giúp gì em."
Dù rằng số tiền tôi đangcó trong tay còn cách một cửa tiệm bánh ngọt xa vời vợi, nhưng tôi sẽ không dựadẫm vào sự giúp đỡ của người khác.
"Trời đất bỗng tốităm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em…. Anh hiểurằng, không thể rời xa được tình yêu của em", tiếng chuông điện thoại củatôi chợt vang lên.
"A lô", tôinhấn nút nhận cuộc gọi.
"Ái Ni, mình là HạNhạc Huyên, ha ha. Mình sắp về rồi, có vui không hả?"
"Cuối cùng cũngquay về rồi hả? Lẽ nào cậu cho rằng cặp chân voi, tay ếch của cậu rất được hoannghênh ở nước ngoài?"
"Ái Ni… thật sự làrất muốn được nghe cậu nói những câu vô cùng khó nghe đó, vì mình biết ngườingồi bên cạnh cậu còn nói ra những lời khó nghe hơn nữa."
Y như rằng, Thiên Diệpngồi bên cạnh tôi nhếch miệng lên: "Ái Ni, bảo cô ấy đừng quay về nữa, vìchúng ta có gặp cũng chẳng nhận ra đâu."
"Thiên Diệp thối,anh nói cái gì thế hả? Hạn cho anh đúng mười giờ ngày mai phải có mặt ở sânbay, xuất hiện trước mặt tiểu thư đây, nếu không thì sẽ cho anh biết tay",bên kia điện thoại vọng đến tiếng thét đầy phẫn nộ của Hạ Nhạc Huyên.
Pạch!
Tôi đóng máy đúng lúc đểtránh bị cô ấy làm tổn hại đến màng nhĩ của mình.
"Trời ạ, Ái Ni, emdập máy như thế ngày mai chắc chắn bọn mình không chịu nổi đâu", phỏngđoán của Thiên Diệp không phải là không có căn cứ. Mỗi lần Hạ Nhạc Huyên nổigiận thì bất kể hoàn cảnh, bất kể thời tiết, bất kể bên cạnh có ai, chắc chắnđều khiến người ta lúng túng, sau đó nước mắt giàn giụa, hối hận vì đã trót cómặt trên thế gian này.
"Yên tâm đi, ngườimà cô ấy nhìn thấy đầu tiên ngày mai là anh, chứ không phải em", tôi trảlời bình thản.
"Không thể nào chứ,em không đi đón cô ấy à?"
"Em có việc rồi,thế nên… anh hãy bảo trọng nhé."
3
Ngày hôm sau, tôi mangtheo tờ báo tìm đến tòa biệt thự có địa chỉ in trên đó.
"Quận A…", cólẻ là ở đây rồi.
Tôi xác nhận lại một lầnnữa địa chỉ nơi cần tuyển quản gia, sau đó nhấn chuông cổng.
Đây quả thực là một cơhội hiếm có, nếu như nhận được công việc này, vậy thì ước mơ mở một cửa hiệubánh ngọt cua tôi có thể trở thành thực hiện sớm hơn. Mà việc mở một cửa hiệubánh ngọt không ngoài mục đích được tìm về với những ngày thơ ấu, nơi có mùithơm của những món ăn ngon bay ra từ nhà bếp mà mẹ làm, được tìm về với nguồnhạnh phúc luôn nằm sâu trong vùng ký ức tươi đẹp nhất của tôi…
Vào bên trong biệt thự,tôi gặp Ngải Đạt.
"Em đến nhận việcchắc cũng biết rõ điều kiện duy nhất của chỗ chúng tôi là phải biết làm các mónđiểm tâm". Tôi nhìn đôi mắt tỏ rõ sự phân biệt đúng sai của Ngải Đạt, biếtngay chị ấy nhất định là một người vô cùng thông minh. Ngải Đạt mặc chiếc áochoàng màu xám nhạt, trông dáng vẻ rất có tư chất.
"Vì thế nên em cóđem đến đây một suất tiramisu em tự làm, chị ăn thử xem thế nào", cố gắngđể không nói thừa một chữ, tôi lấy hộp đựng đồ điểm tâm từ trong túi vải bọcra.
Những chiếc bánhtiramisu mang theo mùi thơm đậm đà, bên trên được trang trí những miếng dâu tâytươi ngon đỏ rực, bên ngoài dùng chocolate trắng điểm xuyến, nhìn qua đã thấyrất tinh tế và ngon mắt.
Ngải Đạt hơi nhướng màylên, cầm lấy chiếc dĩa mà tôi đã chuẩn bị từ trước để nếm thử.
"Ồ, ok. Em cứ thoảimái xem xung quanh đi, nếu bản thân cảm thấy không có vấn đề gì thì ngày mai cóthể đến đây làm việc."
Tôi hơi kinh ngạc khithấy sự khoáng đạt của Ngải Đạt, nhưng vẫn cố tỏ ra chẳng để ý đến thứ gì, đi loanhquanh xem xét tòa biệt thự.
Tòa biệt thự được xâydựng theo phong cách điển hình của châu Âu, màu sắc chính của khu phòng ởnghiêng về màu xanh da trời, mái nhà cao vút và hoa lệ khiến cả quần thể phòngkhách giống hệt một tòa lâu đài. Từ cửa sổ ở hành lang tầng 2 có thể nhìn thấykhoảng không nơi xa tắp chân trời.
Bầu trời mùa đông luônmang một màu xám tro vương vất buồn thương.
Ánh nắng mặt trời nhưnhững sợi tơ nhỏ xíu, mỏng manh và trong suốt.
Đột nhiên một luồng sángphản xạ chiếu vào mắt làm tôi hơi nheo mắt lại, nhìn xuống dưới với vẻ nghihoặc. Hóa ra bên dưới tầng 1 thiết kế một bể bơi lớn, mặt nước màu xanh biếcphản chiếu ánh mặt trời tạo thành những luồng sáng tuyệt đẹp nhưng cô tịch vàlạnh giá.
Những lớp sóng sáng lấplánh chiếu xiên xiên vào mắt tạo thành một sức hút mạnh mẽ, khiến người ta khólòng kìm nổi ý muốn được nhảy từ tầng 2 xuống để được chìm vào làn nước trongxanh.
Dường như đó là việc đãtừng xảy ra…
Ký ức trong đầu tôi chợtnhư những trang sách bị gió lật giở, sột soạt sột soạt mở ra nhanh chóng. Khiký ức đó đang dừng lại như thước phim bị dừng hình…
"Mộ Ái Ni!",tiếng gọi của Ngải Đạt cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi.
Tôi hơi giật mình, quayđầu lại, thấy chị đã đứng bên cạnh mình.
"Hồ bơi đó rất đẹpphải không?", Ngải Đạt thấp giọng hỏi, đôi mắt tĩnh lặng nhìn xuống mặtnước xanh ngắt đó.
"Ưm, rất đẹp, giốnghệt một viên đá lục bảo trong ký ức con người."
"Một sự so sánh quảlà kỳ lạ. Hồ bơi này là yêu cầu duy nhất của Edward, cũng chính là ông chủ củachị và là người đứng ra thuê em. Nếu so sánh ra, thì yêu cầu của anh ấy cũngthật là đặc biệt", Ngải Đạt nhún nhún vai.
Khi ấy, một chiếcBentley cỡ lớn màu đen từ phía bên kia khuôn viên đi tới. Tôi hiếu kỳ nhìn rahướng đó nhưng chỉ có thể trông thấy một bóng người mờ mờ ngồi trong. Ngay cảlà như vậy, sự tồn tại của người đó cũng khiến cả chiếc Bentley tỏa ra mộtluồng khí lạnh lùng mà cao quý. Còn tất cả mọi thứ trong tòa biệt thự khi đódường như cũng sinh động hẳn lên, cứ như tòa lâu đài trong tranh vẽ bỗng nhiênđứng thẳng dậy trong thế giới hiện thực này.
"Edward vừa từ Phápvề. Bà nội anh ấy là người Pháp, thế nên Edward có một phần tư dòng máu Pháp.Còn bố mẹ anh ấy đều là người Trung Quốc, bởi vậy hai người sẽ không gặp khókhăn gì về ngôn ngữ. Tuy nhiên, chị nghĩ rằng hôm nay anh ấy đã rất mệt rồi,không tiện gặp em nữa, phiền em hai ngày sau quay lại có được không?"
Khi Ngải Đạt nhắc đếncái tên Edward, một sự dịu dàng chợt lóe lên trong mắt chị ấy rồi nhanh chóngqua đi.
Tôi gật gật đầu nói:"Vâng. Vậy em đi trước đây."
Khi tôi đi ra gần đếnngoài, chiếc Bentley màu đen bỗng lướt qua sát cạnh người.
Một cảm giác gì đó khônggọi được tên khiến tôi quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không biết là rốt cuộcmình muốn nhìn thấy thứ gì.
**
Trong chiếc Bentley màuđen tràn ngập một mùi hương như có như không. Thôi Hy Triệt hơi ngẩn ngơ, anhnghĩ đó nhất định là ảo giác, nếu không thì tại sao mới rồi anh còn trông thấybóng dáng thường xuyên luẩn quẩn trong những giấc mơ của mình trên cửa sổ tầng2 như thế.
Giống hệt như một nàng côngchúa bị giam cầm trong tòa lâu đài, nhìn chăm chú về phía xa xăm, hy vọng chànghiệp sĩ sẽ đến cứu mình. Nhưng rồi nàng lại cứ chần chừ không buông mái tóc đendài óng ả của mình xuống để chàng hiệp sĩ trèo lên, chỉ dùng ánh mắt cao ngạovà lạnh nhạt để nhìn hết người này đến người kia, hết phương trời này đếnphương trời khác cho tới khi kết thúc cuộc đời.
Hồ bơi dưới tầng 1 phátra từng lớp sóng sáng lấp lánh đầy mê hoặc, đẹp tới mức như không có thật. Hìnhbóng mới rồi xuất hiện trên cửa sổ đó có lẽ cũng giống như một hình ảnh trongkính vạn hoa, một ốc đảo xuất hiện trên sa mạc mênh mông.
Người ta nói việc nhìnthấy một ốc đảo xinh tươi trên sa mạc là do ảo giác quang học.
Vậy còn anh thì sao?
Chiếc xe từ từ rời khỏicon đường, lao thẳng về phía hồ bơi.
"Cẩn thậnđấy", trên tầng 2 có người kêu lên.
Trái tim vốn dĩ đã tĩnhlặng rất lâu của Thôi Hy Triệt đột nhiên cảm thấy một sự mong chờ, phảng phấtnhư trong khoảnh khắc xuân đến hoa nở rộ, anh ngẩng đầu nhìn lên đó.
Là Ngải Đạt.
Rốt cuộc không phải làcô ấy, không phải là cô ấy…
Vẫn biết rõ ràng ốc đảotrên sa mạc là cảnh ảo nhưng anh lại vẫn không kìm nổi niềm hy vọng. Vết thươngtrong trái tim bắt đầu vỡ toác, rỉ ra dòng máu đặc sánh màu tường vi, đau đếnmức không sao thở nổi.
Ánh mắt quay về điểm xuấtphát, chợt phát hiện ra chiếc xe đã nằm sát bờ hồ.
Két két két!
Phanh xe không hiểu vìsao không còn tác dụng, trong lúc hơi hoảng hốt anh lại nhấn vào chân ga, sauđó là một thứ tiếng "ping" lớn, cả chiếc xe lao thẳng xuống dưới hồ.
Những dòng nước màu xanhbiếc róc rách chảy vào trong xe, sau đó dường như mất kiểm soát, ào vào cuốnlấy anh.
Thôi Hy Triệt mở cửa xebơi ra ngoài.
Trên đầu, ánh sáng củanhững cơn sóng màu xanh lam đan lẫn vào nhau, đẹp tươi vô cùng. Có lẽ nàng tiêncá trong truyện cổ Anđécxen vì yêu cái đẹp đó mà lưu luyến không nỡ rời nơiđây. Làn nước lạnh giá tới mức xuyên thấu tận xương giống hệt những lưỡi daođang lướt qua cơ thể anh, mỗi động tác bơi đều mang đến một nỗi đớn đau nguyhiểm.
Róc rách.
Anh nổi lên trên mặtnước, khoảnh khắc trông thấy ánh mặt trời lập tức bị luồng sáng đó làm cho lóamắt.
Ảo ảnh nơi sa mạc có lẽcũng xuất hiện bởi cách này…
5 năm trước.
Một chiếc xe sang trọnglao trên đường một cách điên cuồng, bên trong xe, ánh mắt Thôi Hy Triệt nhìnthẳng về phía trước một cách lạnh lùng. Trong đôi mắt đó là vô số hình ảnh đanxen lẫn nhau, khi thì là con đường trước mặt, khi lại là khuôn mặt quý pháinhưng lạnh giá của mẹ anh; thoáng chốc đã biến thành Ái Ni lúc ở La Đồ, sau đólại là Ái Ni dứt khoát nói với anh rằng từ trước đến nay chưa từng thích anh…
Không thể nào, không thểnào! Vì em gái mình nên cô ấy mới cố ý nói rằng không thích anh, không để ý đếnanh.
Nhưng nếu cô ấy đúng nhưlời mẹ anh nói, sẽ quên anh rất nhanh, sau đó vui vẻ ngã vào vòng tay ôm ấp củamột người khác, vậy thì anh phải làm thế nào?
Một luồng khí lạnh rợnngười tỏa lan khắp cơ thể Thôi Hy Triệt. Một giọng nói đầy bất an cứ liên tụcgào thét trong thâm tâm anh-giết chết cô ấy, giết chết cô ấy! Sau đó bất luậnlà thiên đường hay địa ngục anh cũng sẽ đi theo.
Anh lái xe đến nhà Ái Nitrong sự vô thức. Đã có hai chiếc xe ô tô đỗ ở đó, ánh đèn màu xanh đỏ liên tụcchớp lên trên nóc xe. Trái tim anh càng trở nên quặn thắt, liên tục đập dồn.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?Sao lại có xe cảnh sát ở đây?
Anh bước vào nhà Ái Nivới đầy sự nghi hoặc, lúng túng, thấy bà Quách đang khai báo gì đó với cảnhsát, còn Ái Ni đứng xoay lưng lại với anh, đang gõ cửa một căn phòng.
Thôi Hy Triệt vội vàngtiến lên phía trước, định hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng lúc đo Ái Ni đãvào bên trong, anh theo đến sát cửa phòng, đột nhiên nghe thấy giọng nói củacô…
"…Con xin bố.. hãythôi miên con một lần, giống như… Giúp con xóa sạch những ký ức đó đi…"
Xóa sạch ký ức? Cô ấymuốn xóa đi khoảng ký ức nào kia chứ?
Là muốn… quên anh đi haysao?
Nghĩ đến đây, trong đầuThôi Hy Triệt chợt nổ òa một tiếng, khiến linh hồn đang vật lộn trong đau khổcủa anh vỡ ra trăm mảnh.
Tay anh chợt run rầy,mặt mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, máu huyết trong cơ thể phút chốc bỗng đông cứnglại như băng.
Mộ Ái Ni! Mộ Ái Ni! Tráitim em làm bằng thép ư?
Gọi tên cô trong thâmtâm như vậy, kết quả là người đau đớn tột cùng vẫn là anh…. Vậy thì anh còn dựavào cái gì để lớn giọng mà cho rằng cô sẽ không thay đổi cho đến lúc chết giốngnhư mình?
Không!
Mình không muốn thất bạinhư thế!
Không!
Mình sẽ không từ bỏ côấy như thế, không đời nào!
Ngày hôm sau, Thôi HyTriệt đi theo Ái Ni đến tầng 18 tòa cao ốc Th�
QUAY LẠIDù rằng số tiền tôi đangcó trong tay còn cách một cửa tiệm bánh ngọt xa vời vợi, nhưng tôi sẽ không dựadẫm vào sự giúp đỡ của người khác.
"Trời đất bỗng tốităm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em…. Anh hiểurằng, không thể rời xa được tình yêu của em", tiếng chuông điện thoại củatôi chợt vang lên.
"A lô", tôinhấn nút nhận cuộc gọi.
"Ái Ni, mình là HạNhạc Huyên, ha ha. Mình sắp về rồi, có vui không hả?"
"Cuối cùng cũngquay về rồi hả? Lẽ nào cậu cho rằng cặp chân voi, tay ếch của cậu rất được hoannghênh ở nước ngoài?"
"Ái Ni… thật sự làrất muốn được nghe cậu nói những câu vô cùng khó nghe đó, vì mình biết ngườingồi bên cạnh cậu còn nói ra những lời khó nghe hơn nữa."
Y như rằng, Thiên Diệpngồi bên cạnh tôi nhếch miệng lên: "Ái Ni, bảo cô ấy đừng quay về nữa, vìchúng ta có gặp cũng chẳng nhận ra đâu."
"Thiên Diệp thối,anh nói cái gì thế hả? Hạn cho anh đúng mười giờ ngày mai phải có mặt ở sânbay, xuất hiện trước mặt tiểu thư đây, nếu không thì sẽ cho anh biết tay",bên kia điện thoại vọng đến tiếng thét đầy phẫn nộ của Hạ Nhạc Huyên.
Pạch!
Tôi đóng máy đúng lúc đểtránh bị cô ấy làm tổn hại đến màng nhĩ của mình.
"Trời ạ, Ái Ni, emdập máy như thế ngày mai chắc chắn bọn mình không chịu nổi đâu", phỏngđoán của Thiên Diệp không phải là không có căn cứ. Mỗi lần Hạ Nhạc Huyên nổigiận thì bất kể hoàn cảnh, bất kể thời tiết, bất kể bên cạnh có ai, chắc chắnđều khiến người ta lúng túng, sau đó nước mắt giàn giụa, hối hận vì đã trót cómặt trên thế gian này.
"Yên tâm đi, ngườimà cô ấy nhìn thấy đầu tiên ngày mai là anh, chứ không phải em", tôi trảlời bình thản.
"Không thể nào chứ,em không đi đón cô ấy à?"
"Em có việc rồi,thế nên… anh hãy bảo trọng nhé."
3
Ngày hôm sau, tôi mangtheo tờ báo tìm đến tòa biệt thự có địa chỉ in trên đó.
"Quận A…", cólẻ là ở đây rồi.
Tôi xác nhận lại một lầnnữa địa chỉ nơi cần tuyển quản gia, sau đó nhấn chuông cổng.
Đây quả thực là một cơhội hiếm có, nếu như nhận được công việc này, vậy thì ước mơ mở một cửa hiệubánh ngọt cua tôi có thể trở thành thực hiện sớm hơn. Mà việc mở một cửa hiệubánh ngọt không ngoài mục đích được tìm về với những ngày thơ ấu, nơi có mùithơm của những món ăn ngon bay ra từ nhà bếp mà mẹ làm, được tìm về với nguồnhạnh phúc luôn nằm sâu trong vùng ký ức tươi đẹp nhất của tôi…
Vào bên trong biệt thự,tôi gặp Ngải Đạt.
"Em đến nhận việcchắc cũng biết rõ điều kiện duy nhất của chỗ chúng tôi là phải biết làm các mónđiểm tâm". Tôi nhìn đôi mắt tỏ rõ sự phân biệt đúng sai của Ngải Đạt, biếtngay chị ấy nhất định là một người vô cùng thông minh. Ngải Đạt mặc chiếc áochoàng màu xám nhạt, trông dáng vẻ rất có tư chất.
"Vì thế nên em cóđem đến đây một suất tiramisu em tự làm, chị ăn thử xem thế nào", cố gắngđể không nói thừa một chữ, tôi lấy hộp đựng đồ điểm tâm từ trong túi vải bọcra.
Những chiếc bánhtiramisu mang theo mùi thơm đậm đà, bên trên được trang trí những miếng dâu tâytươi ngon đỏ rực, bên ngoài dùng chocolate trắng điểm xuyến, nhìn qua đã thấyrất tinh tế và ngon mắt.
Ngải Đạt hơi nhướng màylên, cầm lấy chiếc dĩa mà tôi đã chuẩn bị từ trước để nếm thử.
"Ồ, ok. Em cứ thoảimái xem xung quanh đi, nếu bản thân cảm thấy không có vấn đề gì thì ngày mai cóthể đến đây làm việc."
Tôi hơi kinh ngạc khithấy sự khoáng đạt của Ngải Đạt, nhưng vẫn cố tỏ ra chẳng để ý đến thứ gì, đi loanhquanh xem xét tòa biệt thự.
Tòa biệt thự được xâydựng theo phong cách điển hình của châu Âu, màu sắc chính của khu phòng ởnghiêng về màu xanh da trời, mái nhà cao vút và hoa lệ khiến cả quần thể phòngkhách giống hệt một tòa lâu đài. Từ cửa sổ ở hành lang tầng 2 có thể nhìn thấykhoảng không nơi xa tắp chân trời.
Bầu trời mùa đông luônmang một màu xám tro vương vất buồn thương.
Ánh nắng mặt trời nhưnhững sợi tơ nhỏ xíu, mỏng manh và trong suốt.
Đột nhiên một luồng sángphản xạ chiếu vào mắt làm tôi hơi nheo mắt lại, nhìn xuống dưới với vẻ nghihoặc. Hóa ra bên dưới tầng 1 thiết kế một bể bơi lớn, mặt nước màu xanh biếcphản chiếu ánh mặt trời tạo thành những luồng sáng tuyệt đẹp nhưng cô tịch vàlạnh giá.
Những lớp sóng sáng lấplánh chiếu xiên xiên vào mắt tạo thành một sức hút mạnh mẽ, khiến người ta khólòng kìm nổi ý muốn được nhảy từ tầng 2 xuống để được chìm vào làn nước trongxanh.
Dường như đó là việc đãtừng xảy ra…
Ký ức trong đầu tôi chợtnhư những trang sách bị gió lật giở, sột soạt sột soạt mở ra nhanh chóng. Khiký ức đó đang dừng lại như thước phim bị dừng hình…
"Mộ Ái Ni!",tiếng gọi của Ngải Đạt cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi.
Tôi hơi giật mình, quayđầu lại, thấy chị đã đứng bên cạnh mình.
"Hồ bơi đó rất đẹpphải không?", Ngải Đạt thấp giọng hỏi, đôi mắt tĩnh lặng nhìn xuống mặtnước xanh ngắt đó.
"Ưm, rất đẹp, giốnghệt một viên đá lục bảo trong ký ức con người."
"Một sự so sánh quảlà kỳ lạ. Hồ bơi này là yêu cầu duy nhất của Edward, cũng chính là ông chủ củachị và là người đứng ra thuê em. Nếu so sánh ra, thì yêu cầu của anh ấy cũngthật là đặc biệt", Ngải Đạt nhún nhún vai.
Khi ấy, một chiếcBentley cỡ lớn màu đen từ phía bên kia khuôn viên đi tới. Tôi hiếu kỳ nhìn rahướng đó nhưng chỉ có thể trông thấy một bóng người mờ mờ ngồi trong. Ngay cảlà như vậy, sự tồn tại của người đó cũng khiến cả chiếc Bentley tỏa ra mộtluồng khí lạnh lùng mà cao quý. Còn tất cả mọi thứ trong tòa biệt thự khi đódường như cũng sinh động hẳn lên, cứ như tòa lâu đài trong tranh vẽ bỗng nhiênđứng thẳng dậy trong thế giới hiện thực này.
"Edward vừa từ Phápvề. Bà nội anh ấy là người Pháp, thế nên Edward có một phần tư dòng máu Pháp.Còn bố mẹ anh ấy đều là người Trung Quốc, bởi vậy hai người sẽ không gặp khókhăn gì về ngôn ngữ. Tuy nhiên, chị nghĩ rằng hôm nay anh ấy đã rất mệt rồi,không tiện gặp em nữa, phiền em hai ngày sau quay lại có được không?"
Khi Ngải Đạt nhắc đếncái tên Edward, một sự dịu dàng chợt lóe lên trong mắt chị ấy rồi nhanh chóngqua đi.
Tôi gật gật đầu nói:"Vâng. Vậy em đi trước đây."
Khi tôi đi ra gần đếnngoài, chiếc Bentley màu đen bỗng lướt qua sát cạnh người.
Một cảm giác gì đó khônggọi được tên khiến tôi quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không biết là rốt cuộcmình muốn nhìn thấy thứ gì.
**
Trong chiếc Bentley màuđen tràn ngập một mùi hương như có như không. Thôi Hy Triệt hơi ngẩn ngơ, anhnghĩ đó nhất định là ảo giác, nếu không thì tại sao mới rồi anh còn trông thấybóng dáng thường xuyên luẩn quẩn trong những giấc mơ của mình trên cửa sổ tầng2 như thế.
Giống hệt như một nàng côngchúa bị giam cầm trong tòa lâu đài, nhìn chăm chú về phía xa xăm, hy vọng chànghiệp sĩ sẽ đến cứu mình. Nhưng rồi nàng lại cứ chần chừ không buông mái tóc đendài óng ả của mình xuống để chàng hiệp sĩ trèo lên, chỉ dùng ánh mắt cao ngạovà lạnh nhạt để nhìn hết người này đến người kia, hết phương trời này đếnphương trời khác cho tới khi kết thúc cuộc đời.
Hồ bơi dưới tầng 1 phátra từng lớp sóng sáng lấp lánh đầy mê hoặc, đẹp tới mức như không có thật. Hìnhbóng mới rồi xuất hiện trên cửa sổ đó có lẽ cũng giống như một hình ảnh trongkính vạn hoa, một ốc đảo xuất hiện trên sa mạc mênh mông.
Người ta nói việc nhìnthấy một ốc đảo xinh tươi trên sa mạc là do ảo giác quang học.
Vậy còn anh thì sao?
Chiếc xe từ từ rời khỏicon đường, lao thẳng về phía hồ bơi.
"Cẩn thậnđấy", trên tầng 2 có người kêu lên.
Trái tim vốn dĩ đã tĩnhlặng rất lâu của Thôi Hy Triệt đột nhiên cảm thấy một sự mong chờ, phảng phấtnhư trong khoảnh khắc xuân đến hoa nở rộ, anh ngẩng đầu nhìn lên đó.
Là Ngải Đạt.
Rốt cuộc không phải làcô ấy, không phải là cô ấy…
Vẫn biết rõ ràng ốc đảotrên sa mạc là cảnh ảo nhưng anh lại vẫn không kìm nổi niềm hy vọng. Vết thươngtrong trái tim bắt đầu vỡ toác, rỉ ra dòng máu đặc sánh màu tường vi, đau đếnmức không sao thở nổi.
Ánh mắt quay về điểm xuấtphát, chợt phát hiện ra chiếc xe đã nằm sát bờ hồ.
Két két két!
Phanh xe không hiểu vìsao không còn tác dụng, trong lúc hơi hoảng hốt anh lại nhấn vào chân ga, sauđó là một thứ tiếng "ping" lớn, cả chiếc xe lao thẳng xuống dưới hồ.
Những dòng nước màu xanhbiếc róc rách chảy vào trong xe, sau đó dường như mất kiểm soát, ào vào cuốnlấy anh.
Thôi Hy Triệt mở cửa xebơi ra ngoài.
Trên đầu, ánh sáng củanhững cơn sóng màu xanh lam đan lẫn vào nhau, đẹp tươi vô cùng. Có lẽ nàng tiêncá trong truyện cổ Anđécxen vì yêu cái đẹp đó mà lưu luyến không nỡ rời nơiđây. Làn nước lạnh giá tới mức xuyên thấu tận xương giống hệt những lưỡi daođang lướt qua cơ thể anh, mỗi động tác bơi đều mang đến một nỗi đớn đau nguyhiểm.
Róc rách.
Anh nổi lên trên mặtnước, khoảnh khắc trông thấy ánh mặt trời lập tức bị luồng sáng đó làm cho lóamắt.
Ảo ảnh nơi sa mạc có lẽcũng xuất hiện bởi cách này…
5 năm trước.
Một chiếc xe sang trọnglao trên đường một cách điên cuồng, bên trong xe, ánh mắt Thôi Hy Triệt nhìnthẳng về phía trước một cách lạnh lùng. Trong đôi mắt đó là vô số hình ảnh đanxen lẫn nhau, khi thì là con đường trước mặt, khi lại là khuôn mặt quý pháinhưng lạnh giá của mẹ anh; thoáng chốc đã biến thành Ái Ni lúc ở La Đồ, sau đólại là Ái Ni dứt khoát nói với anh rằng từ trước đến nay chưa từng thích anh…
Không thể nào, không thểnào! Vì em gái mình nên cô ấy mới cố ý nói rằng không thích anh, không để ý đếnanh.
Nhưng nếu cô ấy đúng nhưlời mẹ anh nói, sẽ quên anh rất nhanh, sau đó vui vẻ ngã vào vòng tay ôm ấp củamột người khác, vậy thì anh phải làm thế nào?
Một luồng khí lạnh rợnngười tỏa lan khắp cơ thể Thôi Hy Triệt. Một giọng nói đầy bất an cứ liên tụcgào thét trong thâm tâm anh-giết chết cô ấy, giết chết cô ấy! Sau đó bất luậnlà thiên đường hay địa ngục anh cũng sẽ đi theo.
Anh lái xe đến nhà Ái Nitrong sự vô thức. Đã có hai chiếc xe ô tô đỗ ở đó, ánh đèn màu xanh đỏ liên tụcchớp lên trên nóc xe. Trái tim anh càng trở nên quặn thắt, liên tục đập dồn.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?Sao lại có xe cảnh sát ở đây?
Anh bước vào nhà Ái Nivới đầy sự nghi hoặc, lúng túng, thấy bà Quách đang khai báo gì đó với cảnhsát, còn Ái Ni đứng xoay lưng lại với anh, đang gõ cửa một căn phòng.
Thôi Hy Triệt vội vàngtiến lên phía trước, định hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng lúc đo Ái Ni đãvào bên trong, anh theo đến sát cửa phòng, đột nhiên nghe thấy giọng nói củacô…
"…Con xin bố.. hãythôi miên con một lần, giống như… Giúp con xóa sạch những ký ức đó đi…"
Xóa sạch ký ức? Cô ấymuốn xóa đi khoảng ký ức nào kia chứ?
Là muốn… quên anh đi haysao?
Nghĩ đến đây, trong đầuThôi Hy Triệt chợt nổ òa một tiếng, khiến linh hồn đang vật lộn trong đau khổcủa anh vỡ ra trăm mảnh.
Tay anh chợt run rầy,mặt mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, máu huyết trong cơ thể phút chốc bỗng đông cứnglại như băng.
Mộ Ái Ni! Mộ Ái Ni! Tráitim em làm bằng thép ư?
Gọi tên cô trong thâmtâm như vậy, kết quả là người đau đớn tột cùng vẫn là anh…. Vậy thì anh còn dựavào cái gì để lớn giọng mà cho rằng cô sẽ không thay đổi cho đến lúc chết giốngnhư mình?
Không!
Mình không muốn thất bạinhư thế!
Không!
Mình sẽ không từ bỏ côấy như thế, không đời nào!
Ngày hôm sau, Thôi HyTriệt đi theo Ái Ni đến tầng 18 tòa cao ốc Th�
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,3,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu