Polaroid
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4

Lượt xem :
hích anh!"
"Em có thíchanh!"
"Em có thíchanh!"

Giọng nói đầy giận dữ giốnghệt những sợi tơ trong suốt, từng sợi từng sợi lần lượt xuyên qua cơ thể tôi,sau đó không ngừng khít chặt vào, khít chặt khiến tôi gần ngạt thở. Những consóng hung dữ màu xanh ngắt như muốn lật nhào tất cả giữa biển cả mênh mông chợttrào lên, tôi hoàn toàn không có cơ hội để tự cứu chính mình.
"Ái dà, xin lỗichị", một cô y tá bưng theo một khay đựng cơm không cẩn thận va phải tôi,đồng nghiệp của cô ta bèn ngồi xuống giúp nhặt những thứ đồ rơi *** trên mặtđất.
Tôi lặng lẽ nhìn khắpxung quanh, hóa ra đã đến bệnh viện từ lúc nào.
"Em nói thử xembệnh nhân đó là kiểu gì? Rõ ràng là đã không sao rồi, thế nhưng vẫn không chịuăn gì, lại còn cáu giận, sau đấy thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ như là bị cái gì đó đảkích ghê gớm lắm."
"Em thấy các ngôisao chuyên môn không có gì cũng làm ra vẻ thế này thế nọ như thế đấy, nói khôngchừng lần này lại muốn lên trang đầu các báo."
"Còn chị thì thấycái bệnh giả đò đó không thể vãn hồi được nữa rồi, nghe nói cô ta… tên là ChânNi đấy, do công ty ký hợp đồng sắp phá sản, bây giờ nợ nần nhiều quá, hey, mấyđứa con gái nhà chị đều rất thích cô ta, thật là đáng tiếc!"
"Đúng đấy, xinh xắnnhư thế, tiếc là tính tình khó chịu."

Chân Ni, bọn họ đang nóiđến Chân Ni ư?
Tôi sấp sấp ngửa ngửalao vào phòng bệnh.
Chân Ni ngồi xổm ở mộtgóc phòng, hai tay ôm vòng quanh gối, mái tóc hơi gợn sóng đổ xuống như mộtthác nước, nhưng đã mất đi vẻ óng mượt hàng ngày. Khuôn mặt nhợt nhạt của conbé ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mắt không tập trung vào bất cứ thứ gì.
Cảnh tượng ấy khiến tôihơi bị sốc, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Chân Ni như thế – mất đi ánhsáng chói lóa và sự sắc sảo tự tin, thứ còn lại chỉ là một cái vỏ rỗng không.
Một Chân Ni thế này quáư xa lạ, khiến cho tôi sợ hãi.
"Chân Ni?" tôithử mở miệng thăm dò, đi chầm chậm đến bên con bé.
Chân Ni hơi động đậy, cơthể càng co lại nhỏ hơn, cuộn thành một vòng tròn bé xíu.
"Chân Ni? Em saorồi? Chân Ni, có phải là ở đây không thoải mái không?"
Con bé vẫn không trả lờitôi.
"Chân Ni, chị nhấtđịnh sẽ không để Thiên Ảnh sụp đổ đâu, nhất định sẽ không để cho em sụpđổ", tôi bắt đầu dò đoán nguyên nhân sự bất thường của nó.
"…"
"Chân Ni, em nghỉngơi đi nhé, để chị đỡ em lên giường nào", tôi đến gần Chân Ni hơn, nângcánh tay con bé rồi dắt lên giường.
Khi ấy, tôi cảm giác thấydưới lớp áo bệnh nhân, cơ thể Chân Ni đang run lên nhè nhẹ.
Con bé đang sợ thứ gì ư?
Nó đang sợ thứ gì?
Nằm trên giường, Chân Nivẫn không nhìn tôi, không hỏi gì tôi, càng không muốn trả lời tôi. Nó chỉ lẳnglặng nằm yên, giống hệt một món đồ chơi xinh xắn nhưng không có sự sống.
Tấm rèm mỏng bên cửa sổbay tung lên như đôi cánh trắng trong tinh khiết của thiên thần.
Nó đang đưa linh hồn ailên thiên quốc vậy?
Ngày hôm sau, tôi đếnhiệu bánh ngọt Queen, gửi đơn xin thôi việc cho Uyển Lỵ Hương. Một mặt vì tìnhtrạng của Chân Ni vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi, một mặt là vì… tôi đãchấp nhận đến làm quản gia cho Thôi Hy Triệt.
"Sau này nếu khôngbiết đi đâu, cô có thể lựa hôm nào tâm trạng của tôi vui vẻ mà quay đầu lại đâylàm cũng được", Uyển Lỵ Hương nhận đơn xin nghỉ việc, trả lời với vẻ chẳngbuồn để ý thứ gì.
"Hy vọng là… tôikhông chọn nhầm ngày", tôi nhún nhún vai, cười.
"Này!", Tư Sâmtừ nãy tới giờ vẫn ngấp nghé ngoài cửa nghe trộm đột nhiên xông vào, hét tướnglên: "Chưa được sự đồng ý của tôi, làm sao hai người lại có thể quyết địnhmột chuyện quan trọng như thế được. Bà theo chủ nghĩa nữ quyền quá đấy, Uyển LỵHương! Tại sao lại không giữ Ái Ni lại hả?"
"…", Uyển LỵHương liếc anh ta một cái, đột nhiên khung khí xung quanh giảm xuống liền mấyđộ.
"Tư Sâm…",không muốn vì tôi mà giữa Uyển Lỵ Hương với Tư Sâm có hiểu lầm, tôi định nóimột câu xin lỗi nhưng Tư Sâm đã lập tức cắt ngang:
"Còn em nữa, Mộ ÁiNi, có chuyện gì mà không thể nói với anh chứ? Em gái em là ngôi sao nổi tiếngMộ Chân Ni, lúc trước không nói với bọn anh cũng không sao, nhưng hiện giờ làlúc khó khăn, thế mà vẫn không muốn nói với bọn anh, để bọn anh cứ đứng bêncạnh mà lo lắng ư? Lẽ nào em không biết anh…", Tư Sâm càng nói tâm trạngcàng trở nên kích động, nhưng bất chợt dừng lại ở đấy, sau đó quay đầu đi chỗkhác, chuyển ngay thành, "anh là người… bạn tốt nhất của em hay sao?"
Tôi hơi sững sờ, từtrước đến nay chưa từng nghĩ Tư Sâm sẽ vì việc này mà cảm thấy bị tổn thương.Anh ta còn thế này, huống hồ là Thiên Diệp, người vẫn luôn ở cạnh bảo vệ tôi?
"Em không có gì đểnói hay sao? Ái Ni! Anh quả thực không hiểu em có chuyện gì mà không thể để chocả hai chúng ta cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết…Hoặc là, anh quá tự tin về bản thân mình, bất kể anh đã cố gắng đến bao nhiêu,trái tim em mãi mãi vẫn chỉ thích một người?"

Đột nhiên tôi thấy suynghĩ không muốn dựa dẫm vào bất cứ người nào của mình bị lung lay dao động.
Tôi… Có lẽ tôi đã saichăng?
Trong ánh nắng màu vàngkim nhàn nhạt, ánh mắt Tư Sâm lóe lên một sự tổn thương trong suốt khiến ngườita tự thấy một cảm giác tội lỗi. Tôi đi đến gần anh ta, khẽ khàng đặt tay lênđôi vai anh.
Mắt tôi phảng phất nhưtrông thấy một khuôn mặt tuyệt mĩ dịu dàng khác, tâm tư chợt quay lại ngàytrùng phùng đó.
Những bông hoa lily diễmlệ đang lay động, làm rực sáng cả nửa bầu trời. Còn khuôn mặt tươi xán lạn đódường như không thuộc về trần gian.
Tôi không kìm được, khẽkhàng cất giọng: "Xin lỗi anh."
Đột nhiên cơ thể Tư Sâmtrở nên cứng ngắc, anh ta đưa tay ra giữ chặt lấy hai tay tôi, nói với vẻ khôngnỡ lòng nào: "Ái Ni, em có thể ở lại hai không… Á!"
Còn chưa nói được hếtcâu, Tư Sâm đã ôm lấy trán, kêu lên đau đớn rồi ngồi thụp xuống.
"Nghe đây, thôingay cái thói không có chuyện gì cũng ôm lấy người khác đi nhé!", Uyển LỵHương đi đến nhặt cái "hung khí chết người" – một viên đạn màu đenlên, trên mặt là nụ cười mỉm đầy vẻ ngọt ngào chết người của ác quỷ.
Tư Sâm thở hổn hển:"Đạn á? Oài, Uyển Lỵ Hương, cái mụ già như bà, rồi sớm muộn cũng có mộtngày tôi không chịu nổi mà rời khỏi đây giống như Ái Ni. Khi đó, he he, bà ởđây mà khóc một mình."
"À, vậy thì tôi sẽđợi nhé", Uyển Lỵ Hương nhướng mày lên, hoàn toàn không thèm để ý đến anhta nữa, sau đó nói với tôi: "Hôm nay tâm trạng của tôi đang rất tốt, thếnên muốn giữ cô lại thêm một chút, đi thôi, tổ chức một bữa tiệc tiễn biệtcô."
3

Đọc truyện tình yêu nhiều tập mới nhất


Uyển Lỵ Hương đưa chúngtôi đến một nhà hàng Nhật Bản, vừa vào đến bên trong đã thấy trên cánh cửa trênvách gỗ, ngay cả trên kimono của các nhân viên phục vụ đều in hình những bônghoa anh đào màu hồng phấn đầy mê hoặc. Xung quanh cũng luôn phảng phất một mùihương vô cùng gần gũi thân thương làm say đắm lòng người.
Sau khi các món ăn mangđậm phong vị Nhật Bản được bày lên trên bàn, Tư Sâm ra sức uống từng ngụm lớnrượu trắng.
"Này, đồ ngốc, anhuống như vậy thì lãng phí rượu quá!", Uyển Lỵ Hương vội vàng cầm một chairượu khác cất đi.
Tư Sâm cúi gục đầuxuống, sau đó lại ngẩng lên, mắt nhìn thẳng vào tôi, cái nhìn sâu hút ấy như ẩnchứa biết bao nhiêu tình cảm không biết gọi tên là gì.
"Uống đi, hy vọngsau khi rời khỏi hiệu bánh ngọt nhỏ bé này em sẽ sống thật là vui vẻ, cònnữa…", giọng nói của Tư Sâm bỗng chốc trở nên đầy thương cảm, mang theomột hương vị gì đó như có như không giống hệt rượu trắng trong chiếc cốc.
Nhìn vài mắt anh ta, tôikhông cách nào ép mình giả bộ lạnh nhạt được, chỉ có thể nở nụ cười để anh tacảm thấy yên lòng.
"Còn nữa, em nhấtđịnh phải tham gia cuộc thi làm điểm tâm lần này đấy. Em nhất định sẽ thắng,nhất định sẽ thắng! Bởi vì tất cả những gì anh có thể dạy được đều đã gửi hếtlại cho em, trong đó bao gồm cả tình yêu đầu của anh…"
"Khục khụckhục…", Uyển Lỵ Hương bị sặc rượu, nước mắt khẽ khàng lăn trên khuôn mặtsáng tươi.
Chị ấy rút mấy tờ giấyăn ra lau, mới ngăn được dòng nước mắt lại.
Sau đó, Uyển Lỵ Hươngvội vàng đứng lên, buông tõm một câu: "Tôi đi ra phòng rửa tay, đừng đểtên ngốc này uống say đấy."
Tôi còn chưa kịp nói gì,chỉ nhìn thấy ở khóe mắt Uyển Lỵ Hương vẫn còn một giọt nước sắp thành hình,ngưng tụ trong đó là tình yêu sâu sắc đối với một người. Chĩ ấy đi ra như chạytrốn, cánh cửa mở xoạch ra cũng quên không đóng lại.
"Tên ngốc? Bà giàUyển Lỵ Hương đó sao lúc nào cũng nói mình là tên ngốc thế? Phụ nữ mà hung dữquá làm sao đàn ông thích cho được!", Tư Sâm có vẻ không thích hợp vớikiểu ngồi của người Nhật, thêm vào đó lại hơi say, đứng bật dậy, lắc la lắc lưtiến gần đến tôi, "Ái Ni, em nói xem, một chuyên gia điểm tâm đẹp trai vàthông minh như anh có phải là thằng ngốc không?"
Tôi hơi cong môi lên vìbộ dạng say rượu của anh ta.
Không phải thằng ngốcthì còn là gì chứ? Đến cả việc người ta thích anh mà anh cũng không biết.
"Này, cẩnthận", tôi giật mình kêu lên, chân Tư Sâm đá vào chân bàn, cả cơ thể lảođảo ngã sấp về phía tôi.
Xoảng!
Bát đĩa rơi vỡ trên sàn,còn Tư Sâm vẫn mặt đối mặt nhìn tôi với vẻ si ngốc, nằm yên trên người tôi rachiều hưởng thụ. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt dường như đang códòng nước suối nóng vô cùng ấm áp, tỏa ra làn sương khói mông lung.
Điên mất, anh ta nặngquá!
Tư Sâm vẫn cười hết cỡ:"Xin lỗi em, ngã phải em rồi đúng không? Anh lập tức dậy đây."
Dù miệng thì nói thế,nhưng Tư Sâm lại nắm lấy tay tôi.
Không kịp chống lại, TưSâm đã áp hai tay tôi lên mặt anh ta, sau đó nói bằng chất giọng êm ái khiếnngười ta ngây ngất: "Ái Ni, nếu như anh xuất hiện sớm hơn người con traiđó, liệu em có thích anh không?"
Trái tim tôi đột nhiênđập loạn lên không ngừng được, ánh mắt cố kiếm từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặtanh ta để chứng tỏ rằng anh ta đang giả bộ say khướt.
Khi ấy tôi chợt cảm thấymột ánh mắt khác, lạnh ngắt và phẫn nộ hệt như một tảng băng đang chiếu thẳngvào mình. tôi bất giác run lên bần bật, ánh mắt vượt qua Tư Sâm, nhìn thấy mộtcái bóng đang đứng thẳng hệt như bức tượng điêu khắc ở cửa ra vào.
Trong khoảnh khắc ấythời gian dường như đông cứng lại, không tiếp tục trôi đi nữa.
Ảo ảnh của những đóa hoaanh đào ở xung quanh bỗng rợp đất rợp trời, từng đóa từng đóa nở đến cực điểmrồi nhanh chóng úa tàn, rơi rụng.
Còn đôi mắt có màu xanhngắt như nước biển Aegean* đó lại lạnh lẽo tới mức đáng sợ, giống hệt một vựcnước sâu nhìn không thấy đáy khiến người ta không thể nào thở nổi.
Thôi Hy Triệt?
Người đứng đó là Thôi HyTriệt!
Tôi siết chặt những ngóntay lại, mở to mắt với vẻ kinh hoàng.
"Sao thế?", TưSâm không hề ý thức được sự thay đổi của xung quanh, cúi đầu áp sát mặt tôihỏi: "Trán em lạnh thế, em lạnh à?"
Thôi Hy Triệt quaynghiêng đầu, không nhìn cảnh tượng bên trong phòng nữa, nhưng sự phẫn nộ toátra từ cơ thể anh ta dường như sắp bùng nổ tới nơi.
Cái dáng đứng nghiêngkhiến người ta phải nín thở ấy, khiến những cánh hoa anh đào trên cánh cửa bỗngtrở nên mất hết sắc màu.
Tôi bấm các ngón tay vàolòng bàn tay,cố gắng buộc mình trấn tĩnh lại.
"Tư Sâm, anh uốngnhiều quá rồi đấy", tôi đẩy Tư Sâm ra, kiềm chế không
<<1234 ... 13>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT72/1409