Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4
Lượt xem : |
để mình nghĩ đến bóngngười bên ngoài cửa đó nữa.
"Ái Ni, em vẫn chưatrả lời anh mà", Tư Sâm một lần nữa áp sát tôi.
Ánh mắt tôi lập tức trởnên vô cùng lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn anh ta, nói rành rọt từng chữ:"Không. Đây là câu trả lời của em."
Nói xong, mắt tôi đãkhông kiềm chế được việc nhìn ra phía ngoài cánh cửa trống rỗng.
Thôi Hy Triệt đã.. đirồi.
Còn Tư Sâm trước mặt tôikhi đó ngã ngửa ra đằng sau vì lực đẩy.
"Tư Sâm!",Uyển Lỵ Hương vừa quay vào đã lo lắng chạy đến. Chị ấy cẩn thận kiểm tra mộtlượt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt nói: "Cái tên ngốc này mới uốngcó mấy cốc đã say rồi."
"Thế nhưng chị lạirất thích cái tên ngốc đó…", tôi nhìn về phía Uyển Lỵ Hương đầy ý vị.
"Ngốc nghếch… màvẫn thích, vậy thì lẽ nào tôi lại không phải là một tên ngốc nữa", ánh mắtUyển Lỵ Hương lấp láy, dường như không đủ sức để trả lời.
Tôi nhướng mày lên, đâylà lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng yếu đuối như vậy của Uyển Lỵ Hương.
"Làm việc cùng vớihai kẻ ngốc này lâu như vậy, tôi cũng thật…"
Còn chưa nói dứt lời,cánh cửa phòng đã bị đẩy ra chầm chậm.
Khe hở giữa hai cánh cửamỗi lúc một lớn.
Lớn hơn.
Thôi Hy Triệt đang đứngbên ngoài hành lang, ánh mắt như thiêu đốt.
Anh ta sải bước vào bêntrong, đôi lông mày thanh thoát tỏa ra một luồng khí cao vời.
Còn tôi cứ lùi lại từngbước một, cảm nhận thấy anh ta đang cố giấu đi cơn giông bão đã thành hình ởtrong lòng đằng sau cái vẻ bình tĩnh đó.
Đi được vài bước, ThôiHy Triệt dừng lại, nhìn Tư Sâm đang say bí tỉ, vẻ tàn khốc lóe lên trong mắt.Anh ta lạnh lùng cất tiếng: "Anh nên cảm thấy may mắn vì đã uống say nhưthế!"
Sau đó, Thôi Hy Triệtnhìn tôi, buông ra một mệnh lệnh không thể chống cự: "Đi theo tôi!"
Tôi sững sờ nhìn anh ta,không thể nói được điều gì.
Bãi đỗ xe bên ngoài nhàhàng Nhật Bản.
"Buông tay ra! Anhbuông tay ra cho tôi!", tôi gầm gừ trong sự tức giận, cổ tay trái bị ThôiHy Triệt dùng lực mạnh siết chặt, làm thế nào cũng không sao thoát ra được.
Anh ta dựa vào cái gì màkéo tôi đi như thế?
Thôi Hy Triệt đột nhiêndừng lại, giơ cánh tay tôi lên, nghiêm giọng nói: "Lẽ nào cô còn khôngbiết ư? Chỉ khi nào tôi bỏ tay cô ra, cô mới có thể đi! Nếu không thì không aicó thể tách cô ra khỏi tôi! Bản thân cô đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn!"
Tay tôi dường như sắp bịanh ta vặn cho gãy lìa đến nơi, đau khủng khiếp.
Tôi cắn chặt môi mộtcách ngạo nghễ, đối kháng lại với anh ta trong thế giới vô danh.
Nêu như tôi không muốn ởbên cạnh anh, nhất định tôi sẽ…
Không – hoặc vẫn là cóthể, bởi vì giờ đây tôi đã trở thành quản gia dưới quyền sai khiến của anh ta.
Trong phút chốc, tất cảsức mạnh để phản kháng và giằng co trong cơ thể tôi theo nhau trôi tuột hết,chỉ còn lại thân hình trống rỗng kêu gào trong cơn gió.
"Vì sao cô khôngtrả lời tôi? Sau nụ cười của cô lại có thể dành cho cái gã con trai ở trongkia, còn đối với tôi thì luôn luôn lạnh lùng như vậy? Đối với tôi, gã ThiênDiệp đó là mục tiêu mới, thế nên cô mới vứt bỏ tôi để chọn hắn ta. Còn bây giờđối với Thiên Diệp, cái gã ngốc ngếch kia lại là mục tiêu mới, thế nên cô muốnvứt bỏ Thiên Diệp có đúng không? Thật là đáng thương, ha ha, cả tôi và ThiênDiệp đều là những kẻ dại khờ!"
Anh ta cười lớn với vẻphóng túng, nhưng nụ cười đó khiến tôi sởn da gà.
Những lời nói đó đềukhông thể sánh được với ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của anh ta, trong khoảnhkhắc đó tôi như bị chém trăm ngàn nhát kiếm, khắp người đầy những vết thươngngang dọc.
Cam Trạch Trần bỗng láichiếc xe Porsche màu đỏ từ đâu đến, dừng lại bên cạnh chúng tôi: "Oa oaoa! Triệt, cậu mau dừng tay lại đi, tay em yêu sắp gãy đến nơi rồi!"
Nói xong, anh ta vộivàng xuống xe, đến gỡ từng ngón tay Thôi Hy Triệt khỏi tay tôi.
Từng ngón, từng ngón….
Bàn tay cuối cùng cũngrời khỏi cô tay tôi, sự tuyệt vọng chợt lóe lên trong đáy mắt Thôi Hy Triệt.
"Triệt à, Lucas,đối tác bàn chuyện làm ăn ấy, đang chờ bọn mình đấy, cậu và em yêu có chuyện gìthì để sau khi dọn đến biệt thự rồi nói tiếp đi", nói xong, Cam Trạch Trầnkéo Thôi Hy Triệt lên xe, lúc sắp sửa nổ máy còn ngầm giơ tay làm ký hiệu OKvới tôi.
Chiếc Porsche nhanhchóng mất hút trong tầm mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mứcdường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng phần da thịt ở cổ tay tôi lại nhưcó ý thức để cảm thấy đau nhói, dù thế nào cũng không sao xua đi được.
4
Buổi tối, tôi ở nhà mộtmình dọn dẹp căn phòng của Chân Ni, chỉ vài ngày nữa thôi là con bé sẽ quay vềđây sống.
Thử để tấm ảnh duy nhấtchụp chung cả gia đình vào rất nhiều chỗ nhưng tôi vẫn không sao chọn được chỗthích hợp. Cuối cùng tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của mẹ,chìm vào giấc ngủ.
Ý thức mỗi lúc một nặnghơn, gần như sắp rơi vào một vực sâu không giới hạn, nhưng lại không thể nàongăn chặn được việc cơ thể cứ thế chìm mãi xuống.
Tôi bay chấp chới, cơthể như hoàn toàn trống rỗng.
Một cơn gió thổi qua đôimắt, cảm giác thư thái giống hệt bàn tay dịu dàng của mẹ lướt qua cố tình huyễnhoặc tôi.
"Kính cong kínhcoong…"
Bên tai vang lên một hồitạp âm, sau đó liên tiếp không dứt.
Tôi cau mày lại, giấcmộng ngọt ngào chợt vỡ vụn như tấm kính bằng thủy tinh rơi xuống đất. Đột nhiêntôi mở to mắt, nhận ra một màn sương lớn từ ngoài cửa sổ đang bay vào, giốnghệt trong ảo mộng.
Tiếng chuông cửa ngoàiphòng khách vẫn đang dồn dập, dạt trôi trong đêm thanh vắng như không hề có ýđịnh dừng lại.
"Thiên Diệp",giây phút mở cửa ra tôi nhìn thấy đôi mắt bị che phủ bởi một làn sương mờ, thậmchí còn bí ẩn hơn cả bóng đêm đó.
"Làm anh sợ muốnchết, Ái Ni", Thiên Diệp nhìn thấy tôi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, đưatay ôm gọn lấy người tôi, "Mãi mà em không ra mở cửa làm anh tưởng đã xảyra chuyện gì với em rồi. Gần đây anh luôn có những dự cảm không tốt, luôn cảmthấy em sẽ rời xa anh. May mà em vẫn ở đây…"
Tôi hơi choáng vì cái ômcủa anh, trái tim phiêu diêu cuối cùng cũng đáp được xuống đất bằng, trở nênyên ổn.
Làm sương trắng màu hoalê theo gió và mùi hương của tình yêu dịu ngọt tỏa lan khắp xung quanh khiếntôi không phận biệt nổi liệu có phải mình vẫn đang trong mộng cảnh hay không.
"Ái Ni, xin lỗi em,anh không nên nói ra những điều như vậy. Chỉ bởi anh lo lắng quá, chỉ vì anh losợ em sẽ rời xa anh, hoặc qua thời gian em sẽ chán ghét sự quanh quẩn củaanh…", giọng nói trong trẻo của Thiên Diệp mang theo một vẻ mong manh vàyếu đuối vô cùng, khẽ khàng vấn vít trong làn sương.
Trái tim tôi co rút lại,ngấm ngầm đau.
"Không, ThiênDiệp…", tôi thì thầm trả lời.
Đáng lẽ tôi phải nói xinlỗi anh mới đúng, nhưng không hiểu vì sao những lời nói đó lại trôi tuột vàotrong.
"Ư?"
"Thiên Diệp, lầnsau anh đừng đến đây muộn như thế nữa, nếu muốn gặp em thì có thể gọi điện đếntrước."
Vừa nói dứt lời, tôi bịThiên Diệp đẩy ra. Giọng nói của anh trở nên vô cùng kích động: "Muộn đếnđâu cũng có can hệ gì. Nhưng… kỳ thực em không muốn gặp anh đúng không?"
"…", tôi khôngthể nào trả lời nổi, đành im lặng.
Bởi vì ngày mai tôi sẽdọn đến sống trong nhà Thôi Hy Triệt, hơn nữa lại còn trở thành quản gia củaanh ta! Việc này có thể nói cho Thiên Diệp biết hay không?
Không! Tôi không thể lấyviệc liệu Thiên Diệp có bị tổn thương hay không ra mà đánh cược.
Câu trả lời giống nhưnhững vì sao trên bầu trời đêm, không nhìn thấy được nhưng từ lâu nay vẫn cứ ởnguyên trên một quỹ đạo định trước rồi.
Đêm nay rõ ràng là khônglạnh lắm, nhưng đôi môi mong manh như cánh hoa của Thiên Diệp vẫn run lên bầnbật.
Trong ánh mắt trộn lẫngiữa niềm hy vọng và sự tổn thương của anh, tay tôi siết lại một lúc một chặthơn. Tôi quay đầu ra nơi khác, tránh nói đến điều đó, lanh lùng cất tiếng:"Có lẽ anh hãy coi em là một người bạn bình thường sẽ tốt hơn."
Cơ thể Thiên Diệp hơiloạng choạng, khuôn mặt đẹp như một vị thần trở nên nhợt nhạt, anh nhìn thẳngvào tôi với vẻ không sao tin nổi.
Ánh mắt bị tổn thươngtới mức tuyệt vọng đó khiến tôi không sao thở nổi, đến chết cũng không thể nàoquên được.
Có lẽ ngay cả khi tráiđất bị hủy diệt, tôi cũng không thấy sợ như thế.
Tôi hơi mở miệng ra,nhưng cổ họng bị chẹn chặt nỗi đắng chát không thể nào nhả ra được một từ. Lànsương trắng như trong mộng ảo lại một lần nữa bao trùm lên chúng tôi, nhưng dùthế nào cũng không thể bao phủ được ánh mắt đầy cuồng loạn của anh.
"Muộn quá rồi, anhvề đi", tôi thốt ra câu ấy, sau đó cố ép mình quay lưng lại.
"Là vì Thôi HyTriệt đúng không? Là vì em thích anh ta, hay là vì anh ta sẽ quyết định sự sốngchết của Chân Ni – cô em gái yêu quý của em, vì anh ta có thân phận địa vị caoquý, thế nên giờ đây em mới quyết định rời xa anh?"
Giọng nói phía sau lưngtôi mang một sự phẫn nộ như thể thiêu đốt tất cả, dù đầy vẻ mỉa mai, nhưng khinghe thấy, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Vì anh mà cảm thấy đaulòng.
Vì Thiên Diệp mà cảmthấy đau lòng.
Thiên Diệp vì tôi mà bỏtrốn từ Canađa về đây, Thiên Diệp vì tôi mà từ bỏ cả gia tộc, Thiên Diệp vì tôimà vứt bỏ dương cầm… Vì tôi mà anh có thể từ bỏ tất cả, còn tôi giờ đây đang bỏrơi anh!
Tôi không thể nào trảlời được, chỉ còn cách đóng cửa lại, đến khi anh không còn nhìn thấy nữa, tôitừ từ ngồi xuống, khóc đến mức nước mắt ướt đầm trên mặt.
Thiên Diệp, xin lỗi anh!
Đối với anh, câu xin lỗiấy mãi mãi không thể nào chấm hết!
Thình thình thình!
Lưng tôi cảm nhận đượccánh cưa rung lên bần bật, trái tim cũng bị tiếng gõ cửa ấy đánh vào thìnhthịch.
Thình thình thình!
Thiên Diệp, dừng lại đi.
Đôi tay anh còn phải dạochơi trên những phím dương cầm đen trắng, còn phải sáng tạo nên những bản đàntuyệt đẹp, thế nên hãy dừng lại đi.
Dừng lại đi.
Khi trái tim tôi gào lênnhững âm thanh ấy, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Anh nghe thấy những điềutôi muốn nói ư? Anh đã đi rồi ư?
Không, trực giác của tôiphủ nhận điều đó.
Thiên Diệp vẫn đang đợibên ngoài cửa, vẫn đang đứng ở một nơi tôi không thể nhìn thấy, chăm chú dõitheo tôi.
Anh giống như một vì sao,có lúc sáng lấp lánh, có lúc lại ẩn giấu đi ánh sáng của mình. Nhưng dù là nhưthế nào, anh vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi, giống như những ngôi sao xoayquanh mặt trăng, dù thế nào thì cũng không thể thoát khỏi quỹ đạo mà số phận đãđịnh hình.
Bao nhiêu năm qua, baonhiêu năm qua.
Anh vẫn luôn như thế!Vĩnh viễn không thay đổi quỹ đạo quanh tôi.
Chương 17
Ranh giới của số mệnhluân hồi
1
Buổi họp báo tại kháchsạn quốc tế Thiên Hoa.
Đại sảnh rực rỡ ánh đèn,huy hoàng tráng lệ. Trên các vách tường của mái nhà hình tháp đều khắc nhữngbức hình của các thánh thần.
Máy ảnh của phóng viênđều chiếu thẳng vào một người thanh niên giống hệt một vị thần – Thôi Hy Triệt.
"…Tôi sẽ đầu tư vàoThiên Ảnh 100 triệu euro, biến nó thành một công ty đào tạo ngôi sao hàng đầu ởtrong nước thậm chí là châu Á. Một tháng sau, công ty giải trí Thiên Ảnh sẽphục hồi hoạt động, cuộc khủng hoảng đầu tiên này không thể khiến Thiên Ảnh bịhủy diệt, mà sẽ thúc đẩy Thiên Ảnh đạt được những thành tựu lớn hơn…"
Giọng nói lạnh lùng mangtheo một vẻ cao quý tơi mức ngạo mạn.
Thôi Hy Triệt nhìn đámphóng viên đứng trước mặt mình, sau khi kết thúc bài phát biểu ngắn gọn, đôimôi khẽ nhếch lên trước ống kính, không thể nhận ra bất cứ cảm xúc gì trong đôimắt màu xanh sâu thẳm như vực nước ấy.
"Xin hỏi vì s
QUAY LẠI"Ái Ni, em vẫn chưatrả lời anh mà", Tư Sâm một lần nữa áp sát tôi.
Ánh mắt tôi lập tức trởnên vô cùng lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn anh ta, nói rành rọt từng chữ:"Không. Đây là câu trả lời của em."
Nói xong, mắt tôi đãkhông kiềm chế được việc nhìn ra phía ngoài cánh cửa trống rỗng.
Thôi Hy Triệt đã.. đirồi.
Còn Tư Sâm trước mặt tôikhi đó ngã ngửa ra đằng sau vì lực đẩy.
"Tư Sâm!",Uyển Lỵ Hương vừa quay vào đã lo lắng chạy đến. Chị ấy cẩn thận kiểm tra mộtlượt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt nói: "Cái tên ngốc này mới uốngcó mấy cốc đã say rồi."
"Thế nhưng chị lạirất thích cái tên ngốc đó…", tôi nhìn về phía Uyển Lỵ Hương đầy ý vị.
"Ngốc nghếch… màvẫn thích, vậy thì lẽ nào tôi lại không phải là một tên ngốc nữa", ánh mắtUyển Lỵ Hương lấp láy, dường như không đủ sức để trả lời.
Tôi nhướng mày lên, đâylà lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng yếu đuối như vậy của Uyển Lỵ Hương.
"Làm việc cùng vớihai kẻ ngốc này lâu như vậy, tôi cũng thật…"
Còn chưa nói dứt lời,cánh cửa phòng đã bị đẩy ra chầm chậm.
Khe hở giữa hai cánh cửamỗi lúc một lớn.
Lớn hơn.
Thôi Hy Triệt đang đứngbên ngoài hành lang, ánh mắt như thiêu đốt.
Anh ta sải bước vào bêntrong, đôi lông mày thanh thoát tỏa ra một luồng khí cao vời.
Còn tôi cứ lùi lại từngbước một, cảm nhận thấy anh ta đang cố giấu đi cơn giông bão đã thành hình ởtrong lòng đằng sau cái vẻ bình tĩnh đó.
Đi được vài bước, ThôiHy Triệt dừng lại, nhìn Tư Sâm đang say bí tỉ, vẻ tàn khốc lóe lên trong mắt.Anh ta lạnh lùng cất tiếng: "Anh nên cảm thấy may mắn vì đã uống say nhưthế!"
Sau đó, Thôi Hy Triệtnhìn tôi, buông ra một mệnh lệnh không thể chống cự: "Đi theo tôi!"
Tôi sững sờ nhìn anh ta,không thể nói được điều gì.
Bãi đỗ xe bên ngoài nhàhàng Nhật Bản.
"Buông tay ra! Anhbuông tay ra cho tôi!", tôi gầm gừ trong sự tức giận, cổ tay trái bị ThôiHy Triệt dùng lực mạnh siết chặt, làm thế nào cũng không sao thoát ra được.
Anh ta dựa vào cái gì màkéo tôi đi như thế?
Thôi Hy Triệt đột nhiêndừng lại, giơ cánh tay tôi lên, nghiêm giọng nói: "Lẽ nào cô còn khôngbiết ư? Chỉ khi nào tôi bỏ tay cô ra, cô mới có thể đi! Nếu không thì không aicó thể tách cô ra khỏi tôi! Bản thân cô đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn!"
Tay tôi dường như sắp bịanh ta vặn cho gãy lìa đến nơi, đau khủng khiếp.
Tôi cắn chặt môi mộtcách ngạo nghễ, đối kháng lại với anh ta trong thế giới vô danh.
Nêu như tôi không muốn ởbên cạnh anh, nhất định tôi sẽ…
Không – hoặc vẫn là cóthể, bởi vì giờ đây tôi đã trở thành quản gia dưới quyền sai khiến của anh ta.
Trong phút chốc, tất cảsức mạnh để phản kháng và giằng co trong cơ thể tôi theo nhau trôi tuột hết,chỉ còn lại thân hình trống rỗng kêu gào trong cơn gió.
"Vì sao cô khôngtrả lời tôi? Sau nụ cười của cô lại có thể dành cho cái gã con trai ở trongkia, còn đối với tôi thì luôn luôn lạnh lùng như vậy? Đối với tôi, gã ThiênDiệp đó là mục tiêu mới, thế nên cô mới vứt bỏ tôi để chọn hắn ta. Còn bây giờđối với Thiên Diệp, cái gã ngốc ngếch kia lại là mục tiêu mới, thế nên cô muốnvứt bỏ Thiên Diệp có đúng không? Thật là đáng thương, ha ha, cả tôi và ThiênDiệp đều là những kẻ dại khờ!"
Anh ta cười lớn với vẻphóng túng, nhưng nụ cười đó khiến tôi sởn da gà.
Những lời nói đó đềukhông thể sánh được với ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của anh ta, trong khoảnhkhắc đó tôi như bị chém trăm ngàn nhát kiếm, khắp người đầy những vết thươngngang dọc.
Cam Trạch Trần bỗng láichiếc xe Porsche màu đỏ từ đâu đến, dừng lại bên cạnh chúng tôi: "Oa oaoa! Triệt, cậu mau dừng tay lại đi, tay em yêu sắp gãy đến nơi rồi!"
Nói xong, anh ta vộivàng xuống xe, đến gỡ từng ngón tay Thôi Hy Triệt khỏi tay tôi.
Từng ngón, từng ngón….
Bàn tay cuối cùng cũngrời khỏi cô tay tôi, sự tuyệt vọng chợt lóe lên trong đáy mắt Thôi Hy Triệt.
"Triệt à, Lucas,đối tác bàn chuyện làm ăn ấy, đang chờ bọn mình đấy, cậu và em yêu có chuyện gìthì để sau khi dọn đến biệt thự rồi nói tiếp đi", nói xong, Cam Trạch Trầnkéo Thôi Hy Triệt lên xe, lúc sắp sửa nổ máy còn ngầm giơ tay làm ký hiệu OKvới tôi.
Chiếc Porsche nhanhchóng mất hút trong tầm mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mứcdường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng phần da thịt ở cổ tay tôi lại nhưcó ý thức để cảm thấy đau nhói, dù thế nào cũng không sao xua đi được.
4
Buổi tối, tôi ở nhà mộtmình dọn dẹp căn phòng của Chân Ni, chỉ vài ngày nữa thôi là con bé sẽ quay vềđây sống.
Thử để tấm ảnh duy nhấtchụp chung cả gia đình vào rất nhiều chỗ nhưng tôi vẫn không sao chọn được chỗthích hợp. Cuối cùng tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của mẹ,chìm vào giấc ngủ.
Ý thức mỗi lúc một nặnghơn, gần như sắp rơi vào một vực sâu không giới hạn, nhưng lại không thể nàongăn chặn được việc cơ thể cứ thế chìm mãi xuống.
Tôi bay chấp chới, cơthể như hoàn toàn trống rỗng.
Một cơn gió thổi qua đôimắt, cảm giác thư thái giống hệt bàn tay dịu dàng của mẹ lướt qua cố tình huyễnhoặc tôi.
"Kính cong kínhcoong…"
Bên tai vang lên một hồitạp âm, sau đó liên tiếp không dứt.
Tôi cau mày lại, giấcmộng ngọt ngào chợt vỡ vụn như tấm kính bằng thủy tinh rơi xuống đất. Đột nhiêntôi mở to mắt, nhận ra một màn sương lớn từ ngoài cửa sổ đang bay vào, giốnghệt trong ảo mộng.
Tiếng chuông cửa ngoàiphòng khách vẫn đang dồn dập, dạt trôi trong đêm thanh vắng như không hề có ýđịnh dừng lại.
"Thiên Diệp",giây phút mở cửa ra tôi nhìn thấy đôi mắt bị che phủ bởi một làn sương mờ, thậmchí còn bí ẩn hơn cả bóng đêm đó.
"Làm anh sợ muốnchết, Ái Ni", Thiên Diệp nhìn thấy tôi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, đưatay ôm gọn lấy người tôi, "Mãi mà em không ra mở cửa làm anh tưởng đã xảyra chuyện gì với em rồi. Gần đây anh luôn có những dự cảm không tốt, luôn cảmthấy em sẽ rời xa anh. May mà em vẫn ở đây…"
Tôi hơi choáng vì cái ômcủa anh, trái tim phiêu diêu cuối cùng cũng đáp được xuống đất bằng, trở nênyên ổn.
Làm sương trắng màu hoalê theo gió và mùi hương của tình yêu dịu ngọt tỏa lan khắp xung quanh khiếntôi không phận biệt nổi liệu có phải mình vẫn đang trong mộng cảnh hay không.
"Ái Ni, xin lỗi em,anh không nên nói ra những điều như vậy. Chỉ bởi anh lo lắng quá, chỉ vì anh losợ em sẽ rời xa anh, hoặc qua thời gian em sẽ chán ghét sự quanh quẩn củaanh…", giọng nói trong trẻo của Thiên Diệp mang theo một vẻ mong manh vàyếu đuối vô cùng, khẽ khàng vấn vít trong làn sương.
Trái tim tôi co rút lại,ngấm ngầm đau.
"Không, ThiênDiệp…", tôi thì thầm trả lời.
Đáng lẽ tôi phải nói xinlỗi anh mới đúng, nhưng không hiểu vì sao những lời nói đó lại trôi tuột vàotrong.
"Ư?"
"Thiên Diệp, lầnsau anh đừng đến đây muộn như thế nữa, nếu muốn gặp em thì có thể gọi điện đếntrước."
Vừa nói dứt lời, tôi bịThiên Diệp đẩy ra. Giọng nói của anh trở nên vô cùng kích động: "Muộn đếnđâu cũng có can hệ gì. Nhưng… kỳ thực em không muốn gặp anh đúng không?"
"…", tôi khôngthể nào trả lời nổi, đành im lặng.
Bởi vì ngày mai tôi sẽdọn đến sống trong nhà Thôi Hy Triệt, hơn nữa lại còn trở thành quản gia củaanh ta! Việc này có thể nói cho Thiên Diệp biết hay không?
Không! Tôi không thể lấyviệc liệu Thiên Diệp có bị tổn thương hay không ra mà đánh cược.
Câu trả lời giống nhưnhững vì sao trên bầu trời đêm, không nhìn thấy được nhưng từ lâu nay vẫn cứ ởnguyên trên một quỹ đạo định trước rồi.
Đêm nay rõ ràng là khônglạnh lắm, nhưng đôi môi mong manh như cánh hoa của Thiên Diệp vẫn run lên bầnbật.
Trong ánh mắt trộn lẫngiữa niềm hy vọng và sự tổn thương của anh, tay tôi siết lại một lúc một chặthơn. Tôi quay đầu ra nơi khác, tránh nói đến điều đó, lanh lùng cất tiếng:"Có lẽ anh hãy coi em là một người bạn bình thường sẽ tốt hơn."
Cơ thể Thiên Diệp hơiloạng choạng, khuôn mặt đẹp như một vị thần trở nên nhợt nhạt, anh nhìn thẳngvào tôi với vẻ không sao tin nổi.
Ánh mắt bị tổn thươngtới mức tuyệt vọng đó khiến tôi không sao thở nổi, đến chết cũng không thể nàoquên được.
Có lẽ ngay cả khi tráiđất bị hủy diệt, tôi cũng không thấy sợ như thế.
Tôi hơi mở miệng ra,nhưng cổ họng bị chẹn chặt nỗi đắng chát không thể nào nhả ra được một từ. Lànsương trắng như trong mộng ảo lại một lần nữa bao trùm lên chúng tôi, nhưng dùthế nào cũng không thể bao phủ được ánh mắt đầy cuồng loạn của anh.
"Muộn quá rồi, anhvề đi", tôi thốt ra câu ấy, sau đó cố ép mình quay lưng lại.
"Là vì Thôi HyTriệt đúng không? Là vì em thích anh ta, hay là vì anh ta sẽ quyết định sự sốngchết của Chân Ni – cô em gái yêu quý của em, vì anh ta có thân phận địa vị caoquý, thế nên giờ đây em mới quyết định rời xa anh?"
Giọng nói phía sau lưngtôi mang một sự phẫn nộ như thể thiêu đốt tất cả, dù đầy vẻ mỉa mai, nhưng khinghe thấy, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Vì anh mà cảm thấy đaulòng.
Vì Thiên Diệp mà cảmthấy đau lòng.
Thiên Diệp vì tôi mà bỏtrốn từ Canađa về đây, Thiên Diệp vì tôi mà từ bỏ cả gia tộc, Thiên Diệp vì tôimà vứt bỏ dương cầm… Vì tôi mà anh có thể từ bỏ tất cả, còn tôi giờ đây đang bỏrơi anh!
Tôi không thể nào trảlời được, chỉ còn cách đóng cửa lại, đến khi anh không còn nhìn thấy nữa, tôitừ từ ngồi xuống, khóc đến mức nước mắt ướt đầm trên mặt.
Thiên Diệp, xin lỗi anh!
Đối với anh, câu xin lỗiấy mãi mãi không thể nào chấm hết!
Thình thình thình!
Lưng tôi cảm nhận đượccánh cưa rung lên bần bật, trái tim cũng bị tiếng gõ cửa ấy đánh vào thìnhthịch.
Thình thình thình!
Thiên Diệp, dừng lại đi.
Đôi tay anh còn phải dạochơi trên những phím dương cầm đen trắng, còn phải sáng tạo nên những bản đàntuyệt đẹp, thế nên hãy dừng lại đi.
Dừng lại đi.
Khi trái tim tôi gào lênnhững âm thanh ấy, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Anh nghe thấy những điềutôi muốn nói ư? Anh đã đi rồi ư?
Không, trực giác của tôiphủ nhận điều đó.
Thiên Diệp vẫn đang đợibên ngoài cửa, vẫn đang đứng ở một nơi tôi không thể nhìn thấy, chăm chú dõitheo tôi.
Anh giống như một vì sao,có lúc sáng lấp lánh, có lúc lại ẩn giấu đi ánh sáng của mình. Nhưng dù là nhưthế nào, anh vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi, giống như những ngôi sao xoayquanh mặt trăng, dù thế nào thì cũng không thể thoát khỏi quỹ đạo mà số phận đãđịnh hình.
Bao nhiêu năm qua, baonhiêu năm qua.
Anh vẫn luôn như thế!Vĩnh viễn không thay đổi quỹ đạo quanh tôi.
Chương 17
Ranh giới của số mệnhluân hồi
1
Buổi họp báo tại kháchsạn quốc tế Thiên Hoa.
Đại sảnh rực rỡ ánh đèn,huy hoàng tráng lệ. Trên các vách tường của mái nhà hình tháp đều khắc nhữngbức hình của các thánh thần.
Máy ảnh của phóng viênđều chiếu thẳng vào một người thanh niên giống hệt một vị thần – Thôi Hy Triệt.
"…Tôi sẽ đầu tư vàoThiên Ảnh 100 triệu euro, biến nó thành một công ty đào tạo ngôi sao hàng đầu ởtrong nước thậm chí là châu Á. Một tháng sau, công ty giải trí Thiên Ảnh sẽphục hồi hoạt động, cuộc khủng hoảng đầu tiên này không thể khiến Thiên Ảnh bịhủy diệt, mà sẽ thúc đẩy Thiên Ảnh đạt được những thành tựu lớn hơn…"
Giọng nói lạnh lùng mangtheo một vẻ cao quý tơi mức ngạo mạn.
Thôi Hy Triệt nhìn đámphóng viên đứng trước mặt mình, sau khi kết thúc bài phát biểu ngắn gọn, đôimôi khẽ nhếch lên trước ống kính, không thể nhận ra bất cứ cảm xúc gì trong đôimắt màu xanh sâu thẳm như vực nước ấy.
"Xin hỏi vì s
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,3,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu