Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4
Lượt xem : |
ônên chấm dứt ở đây đi. Tôi không cho cô quyền được thích tôi."
Hy Triệt hất vung tay côgái đó ra, lạnh lùng quay người đi. Tôi không tránh kịp, lọt vào tầm mắt củaanh ta. Thế nhưng Hy Triệt không tỏ ra ngạc nhiên một chút nào, cứ như đã biếttôi sẽ nghe thấy tất cả từ trước vậy.
Có lẽ vì trời lạnh, nênđôi mắt màu xanh sẫm của anh ta càng đẹp tới mức khiến người ta quên đi sự sốngchết.
Thế nhưng tôi lại nhìnthấy vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Phù phù phù!
Khi đi về phía tôi, anhta mang theo cả một cơn gió lạnh, nhưng trái tim tôi lại đập dồn mỗi lúc mộtnhanh. Tôi cố ép để đưa ánh mắt mình sang hướng khác, bất chợt nhìn thấy ánhmắt bị tổn thương đầy cuồng nộ của cô gái đang đứng cạnh cửa kia.
Từ đáy mắt lóe lên vẻ cốchấp, cô ta gào tướng lên: "Anh sẽ thích em, bởi vì anh chỉ thuộc vềem."
Thôi Hy Triệt coi nhưkhông nghe thấy gì, đi thẳng lên tầng 2, tiếng bước chân lạnh ngắt như đang cốtình giễu cợt cô ta.
Cô gái đó cuối cùng cũngđã nhận ra sự tồn tại của tôi, căm hận bước đến gần, giương tay vung một cáitát tới.
Ánh mắt tôi vụt trở nênsắc lẹm, đưa tay lên giữ chặt lấy bàn tay cô ta.
Hai bên đấu mắt nhau, côta dần dần mất phong độ, hỏi bằng giọng không cam chịu: "Cô là cái thá gìhả? Tại sao lại ở đây? Cô và Edward có quan hệ gì chứ?"
"Tôi chỉ là quảngia ở đây thôi", tôi liếc nhìn cô ta một cái với vẻ chán ngán.
"Tôi là con gái Chủtịch Hội đồng quản trị tập đoàn JK, cô dựa vào thứ gì mà dám giữ taytôi?", cô ta cố giằng tay tôi ra.
Tôi hơi mệt mỏi thở dàimột tiếng, từ ngữ nghe thật rác tai.
Nhìn cô gái đang nhenanh giơ vuốt trước mặt mình, tôi đột nhiên không muốn tỏ ra lạnh nhạt nữa.
Tuổi của cô ta chắc cũngngang với Chân Ni, giờ này Chân Ni ở nhà chắc vẫn ổn chứ nhỉ? May mà Cam TrạchTrần đã đưa cả hộ lý có chuyên môn đến chăm nom con bé. Tôi đưa tay ra, vuốtvuốt mái tóc rối tung của cô ta.
"Yêu như những conthiêu thân lao vào lửa sẽ đau đớn lắm, nếu không chịu đựng được nỗi đau đó thìhãy học cách để không bị mê hoặc đi", nói xong, tự tôi cảm thấy đã nói quánhiều, liền vẫy vẫy tay, "Lái xe ở bên ngoài đấy, về nhà đi."
Quay về đến phòng mình,tôi mở nước tắm vào bồn, sau đó ra mở tủ.
Khi đến đây, Cam TrạchTrần đã sai người mua về cho tôi một đống quần áo, nói tôi đã là quản gia củaHy Triệt thì nhất định không được mặc những bộ quần áo trước đây nữa.
Nhưng nhìn vào đống quầnáo treo trong tủ, mắt tôi trợn tròn. Ặc! Từ bộ đồ ngủ đến đồ mặc buổi tối, từChanel đến Prada, màu sắc từ đậm tới nhạt… được nhét đầy chật trong khoang tủ.
"Cam Trạch Trần,cái tên ngốc xít này". Tôi không kìm nổi bật ra tiếng **** sau khi lật giởtất cả các bộ đồ ngủ ra xem. Tất cả chỗ áo ngủ nếu không phải là lụa mỏng thìlà vải có những hình hoa trong suốt, không thứ gì có thể mặc lên người nổi.
Tôi cầm lên một chiếc váyngủ màu trắng ngà có vẻ hơi kín đáo hơn một chút ướm thử vào người, bàn tay cầmchiếc váy dần dần siết chặt lại.
Cam Trạch Trần! Đừng đểtôi nhìn thấy anh!
Đúng lúc tôi đang phẫnnộ, cánh cửa chợt chuyển động rất nhanh, đột nhiên bị một người mở vụt ra.
"Chết tiệt, Mộ ÁiNi, tôi đợi cô từ nãy đến giờ…", Hy Triệt gầm gừ với vẻ không bằng lòng,khi ánh mắt dừng trên người tôi, chợt im bặt không nói tiếp phần sau.
Tôi sững người đứng imtại chỗ, thấy đáy mắt anh ta lóe lên một thứ ánh sáng khác thường.
Không khí mỗi lúc mộtnóng bức hơn, dường như xung quanh đang có một luồng khí gần gụi mơ hồ.
Cả tôi và anh ta đềuđứng im không động đậy như bị trúng phép thuật hóa đá. Không biết bao lâu sau,tôi phát ra một cách khó khăn dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh ta.
"cái… cái… trongbồn tắm hình như đã đầy nước rồi."
Ánh mắt Hy Triệt có vẻhơi lúng túng, anh ta vội vàng nhìn đi nơi khác, buông thõng một câu:"Chết tiệt! Thay quần áo mà không biết đóng cửa à?"
Cánh cửa bị đóng sầmlại, tâm trạng căng thẳng của tôi cuối cùng được thả lỏng ra.
Thay quần áo? Tôi cóthay đâu.
Nghi hoặc cúi đầu xuống,mới phát hiện ra tôi đang ướm chiếc váy ngủ mỏng dính trên người mình.
Ừm? Lẽ nào Thôi Hy Triệtcho rằng tôi đang thay quần áo, thế nên mới… đỏ mặt?
Ha ha… tôi đột nhiên cườithành tiếng.
Lúc ấy, tiếng chuôngđiện thoại trong phòng chợt vang lên, tôi nhảy qua giường cầm lấy ống nghe.
"Này, mỗi tối trướckhi đi ngủ tôi đều uống một ly rượu vang nho, lẽ nào cái tên Cam Trạch Trần đóchưa nói với cô à?", giọng nói ở đầu dây bên kia không giữ được vẻ thờ ơnhư vẫn thấy, trái lại còn mang vẻ cố chấp như của một đứa trẻ con.
"Thế nên?",tôi mím miệng cười.
"Thế nên… thế nênmới rồi tôi muốn bảo cô mang rượu lên thôi."
"Vậy thì bây giờtôi đi lấy cho anh hả?". Anh ta đang giải thích à? Ha ha.
"Không… không cầnnữa. Hôm nay không cần uống", Hy Triệt ho khan từ chối.
"Vậy thì tôi gácmáy đây". Lâu lắm, lâu lắm rồi không buồn cười đến thế này, nếu không gácmáy chắc tôi cười thành tiếng mất.
"Này… chết tiệt.Lần sau thay quần áo thì nhớ khóa cửa vào."
Tút tút tút…
Không đợi tôi trả lời,Hy Triệt đã vội vàng gác máy, còn tôi thì hơi ngẩn ra một chút, ôm ống nghecười lăn cả ra giường.
"Ha ha ha ha… Thậtlà buồn cười."
Trong đêm tĩnh mịch,tiếng cười của tôi như những bông hoa nở khắp căn phòng.
Thế nhưng… cánh hoa dầndần ảm đạm, dần dần khô héo, rồi nhanh chóng lụi tàn trong đêm tối.
Một giọt nước rơi ra từkhóe mắt thấm ngay vào tấm ga trải giường bằng lụa, không còn thấy dấu vết gì.
…kiếp người có thể giốngnhư vòng tròn của số 0 đó, bất luận là đi xa đến thế nào, cũng vẫn quay về điểmbắt đầu, cũng vẫn gặp lại người vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình không?
Nhớ lại lời Ngãi Đạt nóivề Thôi Hy Triệt, tôi không thể không cảm thấy sợ hãi…
Liệu có phải gặp lại,sau đó sẽ lại… yêu?
3
Suốt cả đêm ngủ khôngngon giấc, có lẽ tôi không thể nào thích nghi được với căn phòng sang trọngnhưng xa lạ đó.
Không biết đến khi nàomới có thể rời khỏi đây, hay là đợi đến sau khi vấn đề của Chân Ni được giảiquyết? Không biết khi nào Hy Triệt mới cho tôi được đi khỏi nơi đây?
Tôi thức dậy từ sớm vớicâu hỏi đó trong đầu, nghĩ tới việc Hy Triệt đã sống nhiều năm liền ở Pháp nênlàm cho anh ta một bữa sáng kiểu phương Tây, nhân tiện làm một suất ăn kiểuTrung Quốc cho mình.
Thôi Hy Triệt đi theocầu thang xoáy ốc xuống, nhìn thấy tôi bèn nhướng mày lên một cách lạnh nhạt.
Có lẽ là vì vừa ngủ dậynên ánh mắt anh ta trông không có vẻ sắc nét như thường thấy, thậm chí còn có ýtránh ánh mắt tôi với vẻ hơi mất tự nhiên.
Ánh nắng màu vàng kimnhàn nhạt chiếu vào phòng, cả con người anh ta giống hệt bức tranh sơn dầu vẽtrên tường, đẹp tới mức không có thực.
"Sáng nay ăn gìđấy?", Thôi Hy Triệt phá vỡ sự trầm mặc, cầm lấy một tờ báo sau đó ngồixuống bên cạnh chiếc bàn ăn
"Bánh sandwich vàsữa bò", tôi đẩy đĩa đồ ăn kiểu Tây về trước mặt anh ta.
"Của cô là món gì?Sao đồ ăn của tôi và của cô lại khác nhau?", anh ta liếc nhìn bữa sángkiểu Trung Quốc để trước mặt tôi.
"Là những món củangười nghèo, cháo kê và quẩy rán, anh muốn ăn à?", dù hỏi như vậy, nhưngtay tôi đã cầm một chiếc quẩy lên định ăn.
"Đương nhiên. Hômnay chúng ta đổi bữa sáng cho nhau", anh ta mặt trơ trán bóng nẫng luônbát cháo kê trước mặt tôi, sau đó ngồi ăn, bất chấp anh mắt đằng đằng sát khícủa tôi.
Đến bữa sáng còn tranhmất! Tôi trừng mắt nhìn anh ta, bất mãn.
Ăn được gần nửa bát,Thôi Hy Triệt bỏ thìa xuống, chăm chú nhìn vào tờ báo.
Một nét cười lộ ra ởkhóe miệng anh ta sau đó từ từ lan rộng, dâng tràn trong đáy mắt. Đôi lông màyvốn luôn lãnh đạm đột nhiên mang một vẻ gì đó nồng ấm dịu dàng, cả khuôn mặt ấybỗng chốc khiến cho người ta còn ngây ngất hơn cả trước ánh nắng mặt trời.
Có vẻ như Thôi Hy Triệtnghĩ ngợi điều gì đấy, sau đó bỏ tờ báo xuống, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta như cómột ma lực vô cùng kỳ lạ, có thể làm cho tất cả xung quanh chợt trở nên yêntĩnh hẳn xuống, đợi anh ta phát ra mệnh lệnh.
Khí chất bá đạo bẩm sinhcủa một vị vương tử.
"Có một việc tôithấy cần nói với cô, hiện có người đang mua cổ phiếu của công ty Thiên Ảnh,trước mắt tôi vẫn chưa điều tra được người đó là ai."
"Ưm?", tôi hơisững người, ai lại đi mua cổ phiếu của một công ty sắp phá sản kia chứ?
"Tuy nhiên cô hãyyên tâm, việc này hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đầu tư vốn cho ThiênẢnh", Thôi Hy Triệt thận trọng đánh giá tôi, dường như dng9 muốn nắm bắtđược gì đó.
Tôi thở phào một hơi,nhướng mày hỏi bằng giọng nhạt nhẽo: "Anh muốn nói gì?"
Hai bên nhìn nhau chằmchằm một lúc lâu, ánh mắt anh ta lóe lên niềm hy vọng, điều đó khiến tôi hơihoảng sợ: "Nếu như tôi không thể mua Thiên Ảnh, có phải cô sẽ không nghelời đến đây ở đúng không?"
Thịch thịch thịch…
Gần như có thể nghe thấytiếng tim đang đập loạn nhịp của mình.
Tôi nắm chặt bàn taylại, cố khiến mình bình tĩnh trở lại: "Đương nhiên. Nếu như anh không thểmua Thiên Ảnh, tôi làm sao có thể đến đây ở chứ?"
Câu nói đó như đã châmngòi nổ cho một quả bom vốn đang ẩn mình trong không trung, không khí bỗng trởnên nặng nề tới mức nghẹt thở.
Một sự tổn thương lóelên trong đáy mắt Thôi Hy Triệt rồi vụt tắt, trái tim tôi cũng vì thế mà hơinhói đau lên.
Toàn cơ thể anh ta tỏara một sự lạnh lẽo tới mức khiến người ta run rẩy, đôi mắt màu xanh sẫm nhìntôi đầy phẫn nộ. Mãi lâu sau, Thôi Hy Triệt đột nhiên đứng dậy, vứt mạnh chiếcdĩa làm bằng bạc xuống mặt bàn.
Tôi nở nụ cười như cónhư không, cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý đến thứ gì.
Hy Triệt cầm lấy áokhoác và chìa khóa xe trên salon, sau đó sải từng bước lớn ra ngoài.
Cho đến khi bóng dánganh ta biến mất trong tầm mắt, cơ thể tôi mới như mất hết tất cả sức lực, mệtmỏi ngồi co người trong chiếc ghế.
Ánh mắt di chuyển hơirối loạn, cuối cùng dừng lại ở tờ báo để trên bàn, trên tấm hình in khổ lớntrong trang báo là một dáng người quen thuộc.
"Đây là cáigì?", tôi cầm tờ báo lên.
Trong bức ảnh là conđường hai bên được trồng hàng cây hoa anh đào thẳng tắp đang nở rộ những bônghoa màu phấn hồng đầy lãng mạn, còn trong không trung là cả một trận mưa hoa ấmáp dịu dàng.
Chân Ni bám vào tay HyTriệt, thì thầm nói chuyện. Trông bọn họ giống hệt một đôi tình nhân đang đắmđuối yêu thương.
Đây… đây là cảnh tưỡngcủa 5 năm về trước, hôm Hy Triệt và Chân Ni gặp nhau tại công viên hoa anh đào.
Khi ánh mắt của tôi lọtvào một góc ảnh, tim chợt giật thót lên. Hôm đó bảo Chân Ni đến chỗ hẹn xong,tôi đã lặng lẽ đi theo sau họ, không ngờ lại lọt vào trong khuôn ảnh này.
Thế nên vừa rồi Hy Triệtmới hỏi tôi như vậy?
Còn… Chân Ni nữa.
Tôi hoảng sợ chạy vộiđến bên điện thoại, bấm số của Cam Trạch Trần.
"Cam Trạch Trầnà?"
"Là anh đây, emyêu, em nhớ anh phải không? Nhưng mà làm thế nào bây giờ, hôm nay anh có hẹn mấtrồi…"
"Đợi đã, anh nghetôi nói, bây giờ anh lập tức tới chỗ Chân Ni, thu lại hết báo, tạp chí hay gìgì đó ra ngày hôm nay lại, nhớ đừng để Chân Ni xem được, đã rõ chưa?"
"Sao thế, emyêu?", Trạch Trần nghi ngờ hỏi.
"Xin anh đấy, TrạchTrần" tôi không giải thích, cầu xin anh ta bằng giọng nghiêm túc.
Tình trạng hiện nay củaChân Ni không thể chịu được bất kỳ sự kích động nào, nhỡ con bé lại hiểu lầm…
Thế nhưng có thật làhiểu lầm không? Nếu như con bé phát hiện ra, liệu tôi có thể giải thích rõ cảmxúc của bản thân mình đối với Hy Tri
QUAY LẠIHy Triệt hất vung tay côgái đó ra, lạnh lùng quay người đi. Tôi không tránh kịp, lọt vào tầm mắt củaanh ta. Thế nhưng Hy Triệt không tỏ ra ngạc nhiên một chút nào, cứ như đã biếttôi sẽ nghe thấy tất cả từ trước vậy.
Có lẽ vì trời lạnh, nênđôi mắt màu xanh sẫm của anh ta càng đẹp tới mức khiến người ta quên đi sự sốngchết.
Thế nhưng tôi lại nhìnthấy vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Phù phù phù!
Khi đi về phía tôi, anhta mang theo cả một cơn gió lạnh, nhưng trái tim tôi lại đập dồn mỗi lúc mộtnhanh. Tôi cố ép để đưa ánh mắt mình sang hướng khác, bất chợt nhìn thấy ánhmắt bị tổn thương đầy cuồng nộ của cô gái đang đứng cạnh cửa kia.
Từ đáy mắt lóe lên vẻ cốchấp, cô ta gào tướng lên: "Anh sẽ thích em, bởi vì anh chỉ thuộc vềem."
Thôi Hy Triệt coi nhưkhông nghe thấy gì, đi thẳng lên tầng 2, tiếng bước chân lạnh ngắt như đang cốtình giễu cợt cô ta.
Cô gái đó cuối cùng cũngđã nhận ra sự tồn tại của tôi, căm hận bước đến gần, giương tay vung một cáitát tới.
Ánh mắt tôi vụt trở nênsắc lẹm, đưa tay lên giữ chặt lấy bàn tay cô ta.
Hai bên đấu mắt nhau, côta dần dần mất phong độ, hỏi bằng giọng không cam chịu: "Cô là cái thá gìhả? Tại sao lại ở đây? Cô và Edward có quan hệ gì chứ?"
"Tôi chỉ là quảngia ở đây thôi", tôi liếc nhìn cô ta một cái với vẻ chán ngán.
"Tôi là con gái Chủtịch Hội đồng quản trị tập đoàn JK, cô dựa vào thứ gì mà dám giữ taytôi?", cô ta cố giằng tay tôi ra.
Tôi hơi mệt mỏi thở dàimột tiếng, từ ngữ nghe thật rác tai.
Nhìn cô gái đang nhenanh giơ vuốt trước mặt mình, tôi đột nhiên không muốn tỏ ra lạnh nhạt nữa.
Tuổi của cô ta chắc cũngngang với Chân Ni, giờ này Chân Ni ở nhà chắc vẫn ổn chứ nhỉ? May mà Cam TrạchTrần đã đưa cả hộ lý có chuyên môn đến chăm nom con bé. Tôi đưa tay ra, vuốtvuốt mái tóc rối tung của cô ta.
"Yêu như những conthiêu thân lao vào lửa sẽ đau đớn lắm, nếu không chịu đựng được nỗi đau đó thìhãy học cách để không bị mê hoặc đi", nói xong, tự tôi cảm thấy đã nói quánhiều, liền vẫy vẫy tay, "Lái xe ở bên ngoài đấy, về nhà đi."
Quay về đến phòng mình,tôi mở nước tắm vào bồn, sau đó ra mở tủ.
Khi đến đây, Cam TrạchTrần đã sai người mua về cho tôi một đống quần áo, nói tôi đã là quản gia củaHy Triệt thì nhất định không được mặc những bộ quần áo trước đây nữa.
Nhưng nhìn vào đống quầnáo treo trong tủ, mắt tôi trợn tròn. Ặc! Từ bộ đồ ngủ đến đồ mặc buổi tối, từChanel đến Prada, màu sắc từ đậm tới nhạt… được nhét đầy chật trong khoang tủ.
"Cam Trạch Trần,cái tên ngốc xít này". Tôi không kìm nổi bật ra tiếng **** sau khi lật giởtất cả các bộ đồ ngủ ra xem. Tất cả chỗ áo ngủ nếu không phải là lụa mỏng thìlà vải có những hình hoa trong suốt, không thứ gì có thể mặc lên người nổi.
Tôi cầm lên một chiếc váyngủ màu trắng ngà có vẻ hơi kín đáo hơn một chút ướm thử vào người, bàn tay cầmchiếc váy dần dần siết chặt lại.
Cam Trạch Trần! Đừng đểtôi nhìn thấy anh!
Đúng lúc tôi đang phẫnnộ, cánh cửa chợt chuyển động rất nhanh, đột nhiên bị một người mở vụt ra.
"Chết tiệt, Mộ ÁiNi, tôi đợi cô từ nãy đến giờ…", Hy Triệt gầm gừ với vẻ không bằng lòng,khi ánh mắt dừng trên người tôi, chợt im bặt không nói tiếp phần sau.
Tôi sững người đứng imtại chỗ, thấy đáy mắt anh ta lóe lên một thứ ánh sáng khác thường.
Không khí mỗi lúc mộtnóng bức hơn, dường như xung quanh đang có một luồng khí gần gụi mơ hồ.
Cả tôi và anh ta đềuđứng im không động đậy như bị trúng phép thuật hóa đá. Không biết bao lâu sau,tôi phát ra một cách khó khăn dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh ta.
"cái… cái… trongbồn tắm hình như đã đầy nước rồi."
Ánh mắt Hy Triệt có vẻhơi lúng túng, anh ta vội vàng nhìn đi nơi khác, buông thõng một câu:"Chết tiệt! Thay quần áo mà không biết đóng cửa à?"
Cánh cửa bị đóng sầmlại, tâm trạng căng thẳng của tôi cuối cùng được thả lỏng ra.
Thay quần áo? Tôi cóthay đâu.
Nghi hoặc cúi đầu xuống,mới phát hiện ra tôi đang ướm chiếc váy ngủ mỏng dính trên người mình.
Ừm? Lẽ nào Thôi Hy Triệtcho rằng tôi đang thay quần áo, thế nên mới… đỏ mặt?
Ha ha… tôi đột nhiên cườithành tiếng.
Lúc ấy, tiếng chuôngđiện thoại trong phòng chợt vang lên, tôi nhảy qua giường cầm lấy ống nghe.
"Này, mỗi tối trướckhi đi ngủ tôi đều uống một ly rượu vang nho, lẽ nào cái tên Cam Trạch Trần đóchưa nói với cô à?", giọng nói ở đầu dây bên kia không giữ được vẻ thờ ơnhư vẫn thấy, trái lại còn mang vẻ cố chấp như của một đứa trẻ con.
"Thế nên?",tôi mím miệng cười.
"Thế nên… thế nênmới rồi tôi muốn bảo cô mang rượu lên thôi."
"Vậy thì bây giờtôi đi lấy cho anh hả?". Anh ta đang giải thích à? Ha ha.
"Không… không cầnnữa. Hôm nay không cần uống", Hy Triệt ho khan từ chối.
"Vậy thì tôi gácmáy đây". Lâu lắm, lâu lắm rồi không buồn cười đến thế này, nếu không gácmáy chắc tôi cười thành tiếng mất.
"Này… chết tiệt.Lần sau thay quần áo thì nhớ khóa cửa vào."
Tút tút tút…
Không đợi tôi trả lời,Hy Triệt đã vội vàng gác máy, còn tôi thì hơi ngẩn ra một chút, ôm ống nghecười lăn cả ra giường.
"Ha ha ha ha… Thậtlà buồn cười."
Trong đêm tĩnh mịch,tiếng cười của tôi như những bông hoa nở khắp căn phòng.
Thế nhưng… cánh hoa dầndần ảm đạm, dần dần khô héo, rồi nhanh chóng lụi tàn trong đêm tối.
Một giọt nước rơi ra từkhóe mắt thấm ngay vào tấm ga trải giường bằng lụa, không còn thấy dấu vết gì.
…kiếp người có thể giốngnhư vòng tròn của số 0 đó, bất luận là đi xa đến thế nào, cũng vẫn quay về điểmbắt đầu, cũng vẫn gặp lại người vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình không?
Nhớ lại lời Ngãi Đạt nóivề Thôi Hy Triệt, tôi không thể không cảm thấy sợ hãi…
Liệu có phải gặp lại,sau đó sẽ lại… yêu?
3
Suốt cả đêm ngủ khôngngon giấc, có lẽ tôi không thể nào thích nghi được với căn phòng sang trọngnhưng xa lạ đó.
Không biết đến khi nàomới có thể rời khỏi đây, hay là đợi đến sau khi vấn đề của Chân Ni được giảiquyết? Không biết khi nào Hy Triệt mới cho tôi được đi khỏi nơi đây?
Tôi thức dậy từ sớm vớicâu hỏi đó trong đầu, nghĩ tới việc Hy Triệt đã sống nhiều năm liền ở Pháp nênlàm cho anh ta một bữa sáng kiểu phương Tây, nhân tiện làm một suất ăn kiểuTrung Quốc cho mình.
Thôi Hy Triệt đi theocầu thang xoáy ốc xuống, nhìn thấy tôi bèn nhướng mày lên một cách lạnh nhạt.
Có lẽ là vì vừa ngủ dậynên ánh mắt anh ta trông không có vẻ sắc nét như thường thấy, thậm chí còn có ýtránh ánh mắt tôi với vẻ hơi mất tự nhiên.
Ánh nắng màu vàng kimnhàn nhạt chiếu vào phòng, cả con người anh ta giống hệt bức tranh sơn dầu vẽtrên tường, đẹp tới mức không có thực.
"Sáng nay ăn gìđấy?", Thôi Hy Triệt phá vỡ sự trầm mặc, cầm lấy một tờ báo sau đó ngồixuống bên cạnh chiếc bàn ăn
"Bánh sandwich vàsữa bò", tôi đẩy đĩa đồ ăn kiểu Tây về trước mặt anh ta.
"Của cô là món gì?Sao đồ ăn của tôi và của cô lại khác nhau?", anh ta liếc nhìn bữa sángkiểu Trung Quốc để trước mặt tôi.
"Là những món củangười nghèo, cháo kê và quẩy rán, anh muốn ăn à?", dù hỏi như vậy, nhưngtay tôi đã cầm một chiếc quẩy lên định ăn.
"Đương nhiên. Hômnay chúng ta đổi bữa sáng cho nhau", anh ta mặt trơ trán bóng nẫng luônbát cháo kê trước mặt tôi, sau đó ngồi ăn, bất chấp anh mắt đằng đằng sát khícủa tôi.
Đến bữa sáng còn tranhmất! Tôi trừng mắt nhìn anh ta, bất mãn.
Ăn được gần nửa bát,Thôi Hy Triệt bỏ thìa xuống, chăm chú nhìn vào tờ báo.
Một nét cười lộ ra ởkhóe miệng anh ta sau đó từ từ lan rộng, dâng tràn trong đáy mắt. Đôi lông màyvốn luôn lãnh đạm đột nhiên mang một vẻ gì đó nồng ấm dịu dàng, cả khuôn mặt ấybỗng chốc khiến cho người ta còn ngây ngất hơn cả trước ánh nắng mặt trời.
Có vẻ như Thôi Hy Triệtnghĩ ngợi điều gì đấy, sau đó bỏ tờ báo xuống, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta như cómột ma lực vô cùng kỳ lạ, có thể làm cho tất cả xung quanh chợt trở nên yêntĩnh hẳn xuống, đợi anh ta phát ra mệnh lệnh.
Khí chất bá đạo bẩm sinhcủa một vị vương tử.
"Có một việc tôithấy cần nói với cô, hiện có người đang mua cổ phiếu của công ty Thiên Ảnh,trước mắt tôi vẫn chưa điều tra được người đó là ai."
"Ưm?", tôi hơisững người, ai lại đi mua cổ phiếu của một công ty sắp phá sản kia chứ?
"Tuy nhiên cô hãyyên tâm, việc này hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đầu tư vốn cho ThiênẢnh", Thôi Hy Triệt thận trọng đánh giá tôi, dường như dng9 muốn nắm bắtđược gì đó.
Tôi thở phào một hơi,nhướng mày hỏi bằng giọng nhạt nhẽo: "Anh muốn nói gì?"
Hai bên nhìn nhau chằmchằm một lúc lâu, ánh mắt anh ta lóe lên niềm hy vọng, điều đó khiến tôi hơihoảng sợ: "Nếu như tôi không thể mua Thiên Ảnh, có phải cô sẽ không nghelời đến đây ở đúng không?"
Thịch thịch thịch…
Gần như có thể nghe thấytiếng tim đang đập loạn nhịp của mình.
Tôi nắm chặt bàn taylại, cố khiến mình bình tĩnh trở lại: "Đương nhiên. Nếu như anh không thểmua Thiên Ảnh, tôi làm sao có thể đến đây ở chứ?"
Câu nói đó như đã châmngòi nổ cho một quả bom vốn đang ẩn mình trong không trung, không khí bỗng trởnên nặng nề tới mức nghẹt thở.
Một sự tổn thương lóelên trong đáy mắt Thôi Hy Triệt rồi vụt tắt, trái tim tôi cũng vì thế mà hơinhói đau lên.
Toàn cơ thể anh ta tỏara một sự lạnh lẽo tới mức khiến người ta run rẩy, đôi mắt màu xanh sẫm nhìntôi đầy phẫn nộ. Mãi lâu sau, Thôi Hy Triệt đột nhiên đứng dậy, vứt mạnh chiếcdĩa làm bằng bạc xuống mặt bàn.
Tôi nở nụ cười như cónhư không, cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý đến thứ gì.
Hy Triệt cầm lấy áokhoác và chìa khóa xe trên salon, sau đó sải từng bước lớn ra ngoài.
Cho đến khi bóng dánganh ta biến mất trong tầm mắt, cơ thể tôi mới như mất hết tất cả sức lực, mệtmỏi ngồi co người trong chiếc ghế.
Ánh mắt di chuyển hơirối loạn, cuối cùng dừng lại ở tờ báo để trên bàn, trên tấm hình in khổ lớntrong trang báo là một dáng người quen thuộc.
"Đây là cáigì?", tôi cầm tờ báo lên.
Trong bức ảnh là conđường hai bên được trồng hàng cây hoa anh đào thẳng tắp đang nở rộ những bônghoa màu phấn hồng đầy lãng mạn, còn trong không trung là cả một trận mưa hoa ấmáp dịu dàng.
Chân Ni bám vào tay HyTriệt, thì thầm nói chuyện. Trông bọn họ giống hệt một đôi tình nhân đang đắmđuối yêu thương.
Đây… đây là cảnh tưỡngcủa 5 năm về trước, hôm Hy Triệt và Chân Ni gặp nhau tại công viên hoa anh đào.
Khi ánh mắt của tôi lọtvào một góc ảnh, tim chợt giật thót lên. Hôm đó bảo Chân Ni đến chỗ hẹn xong,tôi đã lặng lẽ đi theo sau họ, không ngờ lại lọt vào trong khuôn ảnh này.
Thế nên vừa rồi Hy Triệtmới hỏi tôi như vậy?
Còn… Chân Ni nữa.
Tôi hoảng sợ chạy vộiđến bên điện thoại, bấm số của Cam Trạch Trần.
"Cam Trạch Trầnà?"
"Là anh đây, emyêu, em nhớ anh phải không? Nhưng mà làm thế nào bây giờ, hôm nay anh có hẹn mấtrồi…"
"Đợi đã, anh nghetôi nói, bây giờ anh lập tức tới chỗ Chân Ni, thu lại hết báo, tạp chí hay gìgì đó ra ngày hôm nay lại, nhớ đừng để Chân Ni xem được, đã rõ chưa?"
"Sao thế, emyêu?", Trạch Trần nghi ngờ hỏi.
"Xin anh đấy, TrạchTrần" tôi không giải thích, cầu xin anh ta bằng giọng nghiêm túc.
Tình trạng hiện nay củaChân Ni không thể chịu được bất kỳ sự kích động nào, nhỡ con bé lại hiểu lầm…
Thế nhưng có thật làhiểu lầm không? Nếu như con bé phát hiện ra, liệu tôi có thể giải thích rõ cảmxúc của bản thân mình đối với Hy Tri
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,5,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 5 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 5 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu