XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4

Lượt xem :
ệt hay không? Sau khi gác máy, tôi hơi mấtbình tĩnh, chuẩn bị bấm một số điện thoại khác…
Nhưng sau khi tôi ý thứcđược hành vi của mình, đột nhiên sững lại.
Thiên Diệp? Vì sao tôilại gọi điện cho Thiên Diệp?
Đột nhiên cảm thấy ánhmặt trời hơi lạnh giá, ánh nắng mỏng như cánh con ve sầu lại có thể trói nghiếnlấy cơ thể tôi.
Cái lạnh đó dần dần làmtrái tim đang dồn nhịp của tôi đóng băng lại.
Hy Triệt, quả thực anhkhông nên quay lại nơi này.
Giờ đây, tất cả mọi thứđã vượt khỏi tầm kiểm soát, như điều anh nói vậy, giống hệt một vòng tròn, lạigặp một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống…
Sau đó – lại bị tổnthương…
Trời ơi, xin ông hãy nóicho tôi biết làm sao để ngăn chặn được tất cả những chuyện này đây?
4
"Tất cả đều tiếntriển thuận lợi, nhưng tôi muốn hỏi anh vì sao lại chọn mua cổ phần của công tygiải trí Thiên Ảnh, dù rằng Edward đó đã nói sẽ đầu tư, song vào thời điểmtrước mắt…", Kha Thanh nói ra sự thắc mắc lâu nay trong lòng mình, mộttháng trước anh ta vẫn chỉ là một nhân viên môi giới chứng khoáng bình thường,nhưng hiện nay đã được một nhân vật bí ẩn nào đó thuê thu mua cổ phiếu của côngty Thiên Ảnh.
"Anh không cần phảibiết", giọng nói uể oải nghe như một tiếng đàn êm dịu lay động lòng người.Nói xong, nhân vật bí ẩn đó ngắt chế độ kết nói webcam.
Trên góc trái màn hìnhmáy tính xách tay bật ra một tiêu đề tin tức: Giật mình! Chàng trai quý tộcEdward và "công chúa Thiên Ảnh" Chân Ni đã từng có một tình yêu lãngmạn.
Những ngón tay mang đầylinh khí dịch chuyển con chuột khẽ khàng nhấp vào tin đó, lập tức một bức ảnhđẹp một cách lạ thường mở ra tràn hết màn hình. Edward cao lớn lạnh lùng vàChân Ni xinh đẹp tay trong tay đứng dưới gốc cây anh đào, những cánh hoa baylượn rợp trời rơi xuống tóc hai người, lãng mạn tới mức như không có thật.
"Công viên anhđào?", người con trai ngồi trước màn hình máy tính dường như đang chìm đắmtrong vùng ký ức, nhưng rồi lập tức bị thu hút bởi một bóng người không mấy nổibật ở góc bức hình, ánh mắt dần dần từ uể oải trở nên chăm chú, giống hệt mộttấm màn trong suốt, mỏng nhưng đầy buồn thương.
Bao nhiêu lâu khôngtrông thấy cô ấy rồi?
Một ngày, hai ngày, nửatháng, hay là cả một thế kỷ?
Vì sao rõ ràng là khônglâu đến thế, nhưng bản thân anh vẫn như mất đi cả thế giới này?
Dù là lúc này cô xuấthiện trong bức hình chụp cảnh người cô thích hẹn hò với người con gái khác, dùrằng trong con mắt cô chỉ có con người lạnh lùng trong bức hình đó, cho dù làtrong góc khuất ấy, tình ý tràn đầy trong mắt cô không hề bị ngăn cách bởikhoảng cách xa xôi… thế nhưng anh, Phác Thiên Diệp, người luôn luôn ở bên cạnhche chở cho cô vẫn không hề tức giận, không hề phẫn nộ, chỉ thấy đau lòng giốnghệt như cô!
Ái Ni, vì sao em khôngthể từ bỏ quá khứ, từ bỏ Thôi Hy Triệt?
Ngày hôm nay tất cả đanglặp lại, em sẽ chọn ai giữa anh và Hy Triệt?
Nghĩ như vậy, những ngóntay Thiên Diệp không hề do dự, bấm một số máy điện thoại.
"A lô"
"Ái Ni… là anhđây", lúc vừa mở miệng, những câu Thiên Diệp định nói bỗng chốc ngập ngừngbên môi rồi trôi ngược vào trong.
"…Ừm", một câutrả lời đơn giản và lạnh nhạt, không chút ngập ngừng lúng túng.
"Anh đã nhận lời sẽgiúp Hạ Nhạc Huyên quay một bộ phim ngắn về du lịch, ha ha, em cũng phải biếtrằng nếu như không đồng ý, cô ấy chắc sẽ ghi vào sổ thù dai mất", quan trọngnhất là anh đã nợ Hạ Nhạc Huyên quá nhiều, quá nhiều rồi.
"…"
"A… anh đang chuẩnbị cho buổi biểu diễn piano cuối cùng, nếu em có thời gian thì nhất định phảiđến nghe nhé."
"Ưm…"
Cổ họng Thiên Diệp bỗngchốc trở nên đắng chát, bắt đầu từ bao giờ những câu chuyện đối thoại giữa bọnhọ đã rẽ vào ngõ cụt một cách ngớ ngẩn như thế này? Thực ra anh rất muốn nóivới cô: "Ái Ni, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ em, sẽ mãi mãi chờem."
Ở đầu máy bên kia, Mộ ÁiNi nắm chặt chiếc điện thoại, trong ánh mắt giằng xé bởi sự lạnh lùng đột nhiêntrở nên dịu dàng mếm yếu. Nước trong đôi mắt ấy tích tụ lại, sau đó ngưng đọngthành một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
Tí tách!
Nở rộ thành những đóahoa trên mặt đất.
Thiên Diệp nín thở chờđợi, mắt nhìn như dán vào bức hình có Ái Ni đang được phát dưới định dạng ảnhđộng trên màn hình mát tính xách tay. Phần mềm nghe nhạc của máy tính đang phátmột khúc ca tuyệt đẹp nhưng u buồn…
Ánh sao màu trắng vâyquanh dòng nước mắt
Dòng nước mắt rơi trongcơn gió dịu dàng
Anh có thể cảm nhận thấykhông
Lời thì thầm nói với anhtrong run rẩy
Vẽ hình anh trên tranggiấy trắng
Khuôn mặt dịu dàng ôm ấplòng em
Đây phải chăng là tìnhyêu
Khi nhắm mắt lại chỉnhìn thấy bóng hình anh
Em sẽ đợi chờ anh
Em sẽ đợi chờ anh
Không muốn để anh thấynhững giọt nước mắt buồn thương của em thêm nữa
Anh khiến cho em hiểuđược
Tình yêu giống như lờinói dối
Vì anh em sẽ không bỏcuộc
Chạy mải miết trong kýức của anh
Trong lòng em đang dầntích tụ những dòng nước mắt
Em nên làm thế nào đây
Ngay cả trong giấc mộngban ngày cũng nhớ tới anh
Em sẽ đợi chờ anh
Em sẽ đợi chờ anh

"Con tim như đangbị hút bởi lực hấp dẫn, chỉ biết nhìn em, nhớ đến em… đợi chờ em", ThiênDiệp lại nhớ đến La Đồ, nơi có những cánh hoa bồ công anh bay rợp trời, nơi MộÁi Ni luôn đứng yên ở một chỗ chờ anh sải từng bước lớn chạy đến bên cô, thếnên anh luôn tin tưởng rằng thứ mà cả hai cùng thiếu chỉ là thời gian.
"Ái Ni, em trả lờianh đi", ngực Thiên Diệp phập phồng, anh cố gắng ngăn lại nguồn cảm xúcđang dâng tràn như nước thủy triều trong lòng.
"Ái Ni…"
Tút tút tút.
Đầu máy bên kia bỗngnhiên bị ngắt, một tràng âm thanh báo ngừng kết nối nghe chói tai truyền tới.
Màn hình nền máy tính làbức ảnh Ái Ni đang làm bánh ga tô pho-mát, trên khuôn mặt vẫn còn dính đầy bộttrắng, đang cười mỉm đầy mãn nguyện với món điểm tâm mà mình làm ra.
Thiên Diệp tắt điệnthoại, ngón tay vuốt lên khuôn mặt Ái Ni trên màn hình, ánh mắt trở nên dịudàng.
Cứ vuốt ve như vậy, cólẽ sẽ khiến cô ấy vui hơn.
"Đồ ngốc, em chorằng anh không biết em không chắc? Vì không thể nào trả lời được câu hỏi củaanh mà khóc như một đứa trẻ con…"
**
Trong phòng khách tòabiệt thự, tôi ngồi trên salon cắn chặt môi, nấc lên từng hồi. Cuối cùng vẫnkhông thể nào kiềm chế nổi, nước mắt rơi xuống như mưa.
Trước đây tôi vẫn luônkhông tin tưởng vào Thiên Diệp, cho rằng anh ấy chỉ là một chỗ dựa đơn thuầncủa mình, bởi vì ký ức thời bé quá là tươi đẹp khiến người ta không thể nào rờibỏ nổi, thế nên đối với tôi anh chỉ là một chỗ dựa, là sự ký thác của hồi ứcđẹp tươi đó.
Nhưng cuối cùng tôi cũngđã nhận ra mình sai, tôi đã không thể nào ngăn được bước đi của Thiên Diệp,thậm chí là bóng hình ngày càng đến gần hơn của anh.
Dầu vậy, giờ đây trongtình cảnh này tôi lại không thể quay về bên Thiên Diệp, tôi không muốn anh tabị tổn thương, không muốn! Thế nhưng…
Làm thế nào đây? Làm thếnào đây?
Tôi nên làm thế nào đây?
Chiếc điện thoại di độngcầm trong tay lại rung lên, tôi hơi hốt hoảng, Thiên Diệp lại gọi đến nữa ư?
Nhìn tên người gọi hiểnthị trên màn hình điện thoại, con tim đang rối loạn mới yên tĩnh lại.
Tư Sâm!
"Alô", tôinhận cuộc gọi.
"Ái Ni à? Gần đâyem thế nào? Nghe Uyển Lỵ Hương nói hôm đó anh say tới mức thất thố, thế nên từđó tới giờ không dám gọi điện đến, ha ha…"
"Ừ, không cógì."
"Phải rồi, em sắptham dự cuộc thi làm điểm tâm rồi, khi thi đừng có mà căng thẳng nhé, nhất địnhphải phát huy hết khả năng tốt nhất của mình. hiện giờ đừng có nghĩ đến bất kỳchuyện lung tung gì khác, chú ý suy nghĩ đến món điểm tâm mà em định làm, nếunhư em thua cuộc, sau này đừng có nói là đã học nghề của anh đấy nhé. Tuynhiên, ha ha, anh tin rằng em sẽ không thất bại đâu."
"Em sẽ cố hết khảnăng để làm thật tốt."
"Nghe ra chẳng cóchút tự tin nào cả. Mộ Ái Ni!", Tư Sâm đột nhiên hét tướng tên tôi lên.
"Ưm?"
"Mộ Ái Ni!"
"Ưm?"
"Sai rồi sai rồi,em phải nói thật to "Có", sau đó hãy nhớ lặp lại lời anh nói. Bắt đầunhé, Mộ Ái Ni!"
"Có", tôi cườithầm.
"Tôi nhất định sẽthắng!"
"Tôi nhất định sẽthắng!"
"Ha ha. Ây, Uyển LỵHương đến rồi, bà ấy không muốn anh gọi điện cho em, anh gác máy đây. Nhớ câuchuyện anh nói với em về pho-mát nhé, món điểm tâm ngon nhất chính là… tìnhcảm… Á…", bên kia vẳng lại tiếng kêu cứu mơ hồ, còn đoạn cuối cùng câu TưSâm nói tôi không nghe rõ nữa.
Câu chuyện về pho-mát?Món điểm tâm ngon nhất? Cái gì và cái gì nhỉ?
Không nghĩ đến ThiênDiệp nữa, cả việc của Chân Ni cũng vậy, tôi bắt đầu vào bếp tay chân bận rộn.
Ánh đèn ấm áp giống hệtnhư ánh sáng tỏa ra trên khuôn mặt mẹ khi cười khẽ khàng ve vuốt, giúp tôi xuatan đi mọi bóng đen u ám trong đầu.
Món điểm tâm có thểgiành giải nhất cuộc thi, món điểm tâm ngon nhất rốt cuộc là cái gì đây?
Nếm thử hết lần này đếnlần khác những món điểm tâm mà vẫn không ưng ý.
Không được, không được.
Tất cả đều không được.
Hương vị đều rất ngon,nhưng muốn giảnh được giải nhất thì cảm giác như vẫn còn thiếu một chút nữa.
Phù phù!
Tôi đứng tựa lưng vào tủlạnh, vì không lần ra phương hướng nên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Trong phút hoảng hốt, hình ảnh mẹ lại xuất hiện bên cạnh tôi…
"Muốn ăn gì nào? Đểmẹ nghĩ xem, Ái Ni của chúng ta thích ăn mỳ Ý nhất, buổi tối mẹ sẽ làm mỳ Ý,thế nào?"
"Để thưởng cho ÁiNi của chúng ta, đương nhiên phải làm món sở trường của mẹ rồi."
"Đương nhiên là sẽrất ngon, vì mẹ làm cho Ái Ni ăn mà."

"Làm cho ÁiNi…", tôi bất chợt nghĩ ra điều gì đó.
"Đang làm gìvậy?", Thôi Hy Triệt vừa về đến nhà, hỏi bằng chất giọng lạnh như băng.
"…", tôi sữngngười nhìn anh ta, chưa trả lời ngay được.
"Vì soa không trảlời tôi?", Thôi Hy Triệt đang định đi về phía tôi, cánh tay bất chợt bịmột bàn tay nhỏ nhắn chặn lại, "Edward, nghe nói anh có hầm rượu riêng,không mời em uống một ly à?"
Một cô gái cực kỳ xinhđẹp, khiến người ta nhìn một lần không thể nào quên. Chiếc váy đầm đỏ rực ômsát người càng khiến làn da trắng hơn, đôi mắt không e ngại, mê đắm nhìn thẳngvào Thôi Hy Triệt.
Ha ha, Hy Triệt lạnhlùng, khắc nghiệt đó bắt đầu chơi cái trò săn gái đẹp này từ bao giờ thế nhỉ?
Lẽ nào…
Có lẽ Thôi Hy Triệt cảmnhận được một chút không vui trong mắt tôi, anh ta nở nụ cười vẹo vọ, ôm lấyngang lưng cô gái đẹp tuyệt kia.
Anh ta định làm gì?
Tôi nhìn động tác củaanh ta trong căng thẳng. Gần như nín thở.
Thôi Hy Triệt từ từ ápsát mặt cô gái đó, đôi môi hoàn mỹ của anh ta khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.
Khỉ gió!
Một mũi tên xé gió laotới, cắm phập vào trái tim tôi một cách không thương tiếc.
Cảnh tượng anh ta đặt nụhôn trên má cô gái đó cứ phát đi phát lại trong đầu tôi.
Thời gian bỗng chốc bayngược trở lại với tốc độ cực nhanh, đêm hôm đó cùng ngắm sao ở La Đồ, Hy Triệtkhẽ khàng hôn tôi… Còn giờ đây, trong tầm mắt của tôi, anh ta đang hôn mộtngười con gái khác.
Phù phù phù…
Ký ức và hiện tại khôngngừng đan xen lẫn lộn, tôi siết chặt bàn tay lại.
Đau, vì sao vẫn còn cảmthấy đau? Chẳng phải là hận anh ta hay sao?
"Anh thật là ấutrĩ, anh có biết không? Muốn trả thù thì trực tiếp trả thù đi, đừng có dùngnhững cách thức trẻ con đó, như vậy chỉ khiến tôi thấy anh thật là ngớngẩn!", mắt tôi đã không còn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chờ đến lúc
<<1 ... 45678 ... 13>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT930/2614