Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
Giang Du San, thỉnh thoảng lại hỏi về tình hình của cha mẹ Giang Du San.
Thấy Giang Du San và mẹ đều đã ăn xong, Mạnh Thời cũng đặt đũa xuống, nói: “Mẹ, con đưa Tiểu Giang về đã. Tối nay con ngủ ở nhà”.
Mẹ Mạnh Thời vui mừng nói: “Ừ, tối nay mẹ sẽ nấu món gì đó để cho con ăn đêm”.
Trên xe Mạnh Thời không nói gì. Giang Du San nhìn ra ngoài cửa mà chạnh lòng. Anh luôn khách khí gọi cô là Tiểu Giang, không hề để tâm đến vẻ xinh đẹp và những cố gắng của cô. Cô không phải là kẻ ngốc, Mạnh Thời cũng không phải mới từ chối cô một hai lần. Một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng, kèm thêm một chút không cam lòng và ghen tị. Trong cuộc đời hai mươi sáu năm của cô, chưa bao giờ cô bị người nào coi thường đến vậy.
Giang Du San lặng lẽ nghĩ, mình sẽ phải từ bỏ. Bất giác cô cười nhạt vì nhớ đến câu nói lúc nãy của mình. Vở kịch sắp mở màn, cô đứng nhìn là được. Cô nhìn Mạnh Thời, gương mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm xúc gì, vẻ lạnh lùng của anh khiến cô chỉ muốn nổi cáu. Cô thầm thề rằng, từ nay trở đi Giang Du San cô sẽ không bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch nữa.
Đến cổng nhà, Giang Du San lấy ra một hộp quà, mỉm cười đưa cho Mạnh Thời, “Em mua quà cho anh nhưng chưa có cơ hội để tặng”.
Mạnh Thời đón lấy, cười nói: “Lần nào em cũng kỳ công đến vậy, thật ngại quá”.
Giang Du San mỉm cười nói: “Hai bác rất quý em, em không chỉ mua quà cho mỗi anh đâu. À, lần trước cha em còn nhắc đến anh, hỏi anh bao giờ đến nhà uống trà, tiện thể xem loại ấm pha trà mà ông mới mua”.
Cô nhắc đến cha mình, Mạnh Thời thấy hơi khó xử. Hồi đó nhà họ Giang đã đối xử rất tốt với nhà họ Mạnh khi họ gặp nạn, anh không thể xử sự quá cạn tình. Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Cho anh gửi lời hỏi thăm cha em, hôm khác anh sẽ đến thăm ông”.
“À đúng rồi, anh Thời, em đã gặp giám đốc Phùng rồi, rất khá, anh có con mắt đấy. Cố gắng lên anh nhé!”. Không đợi Mạnh Thời nói gì, Giang Du San đã vẫy tay chào anh, mỉm cười bước vào nhà, không còn làm nũng, chuyện trò gì thêm.
Thái độ thay đổi đột ngột của Giang Du San khiến Mạnh Thời hơi bất ngờ. Anh còn đang nghĩ không biết có nên trách Giang Du San lắm điều hay không, ngay lập tức anh đã từ bỏ ý định này, anh không muốn để Giang Du San biết vị trí của Phùng Hy trong trái tim anh. Anh có một người bạn đã từng làm ăn một lần với Giang Du San, nhận xét Giang Du San là người khôn ngoan khéo léo, sắc sảo mọi bề. Mạnh Thời rất hiểu sự khôn ngoan khéo léo của cô, nhưng không bao giờ muốn cô dùng sự sắc sảo này để đối phó với Phùng Hy.
Mạnh Thời thực sự bất ngờ trước việc Giang Du San từ bỏ ý định theo đuổi anh. Anh không hiểu Giang Du San từ bỏ thật sự hay còn có dự định khác. Anh khẽ thở dài, cho dù thực sự là cô không bám riết lấy anh nữa thì những câu nói dường như vô tình đó của cô đã khiến cha anh sinh nghi rồi.
Mạnh Thời nhìn vào màn đêm dày đặc, không nghĩ ra và cũng không đoán ra được hành động kỳ quặc của Giang Du San. Anh dừng xe trước cổng nhà họ Giang mấy phút đồng hồ mới nổ máy ô tô.
Trước khi về đến nhà anh liền gọi điện thoại cho Phùng Hy. Cô đã chuẩn bị đi ngủ, nói bằng giọng ngái ngủ: “Ngày mai là cuối tuần, anh ở nhà với cha mẹ anh, em sẽ đến nhà Chi Hoa”.
“Ừ. Về anh sẽ gọi điện thoại cho em. Em có nhớ anh không?”.
Phùng Hy không hề biết hoàn cảnh của Mạnh Thời lúc này, tưởng rằng cuối tuần Mạnh Thời chỉ ở nhà với cha mẹ mà thôi. Nghe thấy anh hết sức dịu dàng hỏi cô như vậy, Phùng Hy cố nén cười nói: “Vâng, chúc anh ngủ ngon” rồi cúp ngay máy.
Mạnh Thời cầm điện thoại thẫn thờ một hồi lâu, thực ra anh còn muốn nói vài câu tình cảm với Phùng Hy nữa. Lần nào cô cũng nhanh chóng cúp máy, khiến anh đều cảm thấy hẫng hụt, sau đó chỉ muốn lao thẳng đến nhà cô. “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”. Anh nhớ đến Giang Du San, bất lực lắc đầu.
Về đến nhà, chú Tần ra mở cửa, ngần ngừ một lát, khẽ nói: “Thiếu gia, cậu có ý trung nhân khác rồi à?”.
Mọi người trong nhà biết thật rồi sao? Mạnh Thời giật mình, ôm lấy vai chú Tần với vẻ làm nũng, nói: “Hê hê, cháu đang định nói với chú đây!”.
Chú Tần đẩy Mạnh Thời ra, chắp hai tay sau mông đứng sừng sững ở hành lang, ánh mắt sắc sảo nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, lạnh lùng nói: “Không hề tiến bộ”.
Mạnh Thời loạng choạng lùi mấy bước cười đau khổ, võ nghệ của anh làm sao sánh được với chú Tần. Cho đến nay, lai lịch của chú Tần vẫn là một điều bí ẩn, chỉ biết rằng chú đi theo ông nội Mạnh Thời từ ngày xưa, những việc trong nhà họ Mạnh chú còn biết rõ hơn cả cha anh. Nói xong chú Tần liền quay người đi vào phòng, nghĩ một lát lại nói một câu: “Lão gia, phu nhân đều quý tiểu thư Giang Du San, nhà họ Giang là gia đình coi trọng nghĩa khí”.
Mạnh Thời than thầm, chú Tần - một người nô bộc trung thành, suốt đời không lập gia đình đã coi sự giúp đỡ của nhà họ Giang đối với nhà họ Mạnh là sự khẳng định đối với nhân cách của Giang Du San, có thể, cha mẹ Mạnh Thời quý mến Giang Du San một phần cũng vì lẽ đó. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Thời liền rời khỏi gia đình, đám bạn trong xã hội mà anh chơi cũng đủ mọi thành phần, anh không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của mọi người trong nhà.
Mạnh Thời cố gắng nở ra nụ cười: “Mọi người còn chưa gặp cô ấy cơ mà”.
Ánh mắt chú Tần thoáng qua vẻ thương cảm, giọng có phần dịu đi: “Cậu vào đi, lão gia đang đợi cậu ở thư phòng”.
Bóng Mạnh Thụy Thành đổ dài trước bàn làm việc, Mạnh Thời đứng dưới cây quế trong sân mà lòng cảm thấy vô cùng trống trải, một cảm giác phẫn nộ trào lên. Bất giác anh chợt nghĩ, tại sao anh lại phải giật thột? Chẳng qua là Phùng Hy đã từng kết hôn một lần mà thôi, cô ấy có làm gì ảnh hưởng đến đức hạnh đâu.
Nếu mọi người trong nhà phản đối kịch liệt, anh cũng chỉ có thể dùng lý lẽ để đấu tranh mà thôi. Đợi mình bình tĩnh trở lại, Mạnh Thời mới chậm rãi bước vào.
Thư phòng là gian phòng rộng nhất trong nhà, từ cửa bước vào phía bên trái dưới cửa sổ là bàn làm việc, trên bàn có máy tính, máy fax, sát tường là giá sách đựng sách kỹ thuật. Cửa gỗ được chạm trổ hoa văn, gần tường có đặt một tấm phản thấp, trên tường có treo hai bức thư pháp, phía bên phải bị một thư án rộng làm bằng gỗ tử đàn chiếm chỗ.
Mạnh Thụy Thành đang chăm chú viết thư pháp, đợi viết xong nét cuối cùng, mới thở phào đặt bút xuống. Nhìn thấy Mạnh Thời đang đứng ở một bên ngắm nhìn, bình thản hỏi: “Đưa Du San về rồi à?”.
“Vâng, bác Giang lại có ấm trà mới, hôm nào con sẽ đến thăm bác”. Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên.
Ngòi bút thấm đẫm mực ngâm vào trong nước, mực tan ra xung quanh. Cổ tay Mạnh Thụy Thành khẽ lắc, âu nước lập tức đen ngòm. Cậu con trai không thích Giang Du San, từ trước đến nay đều như vậy. Tại sao hôm nay tâm trạng của ông lại như âu nước đen này? Ông nhớ đến người đàn bà đó. Tranh thủ lúc rửa bút, Mạnh Thụy Thành ngẫm nghĩ xem nên cất lời hỏi thế nào.
Mạnh Thời đứng đợi cha mở lời. Mạnh Thụy Thành lại không biết nên mở miệng thế nào vì không nắm rõ tình hình, một khoảnh khắc im lặng tràn ngập trong thư phòng.
Mạnh Thụy Thành chậm rãi treo chiếc bút đã rửa xong lên giá gác bút, cúi đầu nhìn chữ viết tối hôm nay, thấy chữ hôm nay viết có phần cứng. Ông than thầm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thời nói: “Thời này, năm nay tuổi mụ của con đã là ba mươi ba rồi. Cha và mẹ con vẫn mong con lấy vợ sớm. Việc con không có tình cảm với Du San cha mẹ cũng không ép, dù sao thì đây cũng là việc của cá nhân con”.
Đơn giản như vậy sao? Mạnh Thời thấy hơi khó hiểu. Anh thận trọng nói: “Hiện giờ con rất có thiện cảm với một cô gái, con muốn để tìm hiểu một thời gian xem thế nào”.
“Có phải cô giám đốc mà con thường đi đón không?”. Câu nói của Mạnh Thời khiến Mạnh Thụy Thành giật thột. Ông hiểu con trai mình, Mạnh Thời thận trọng đến đâu cũng không thể giấu nổi mối quan hệ giữa anh và cô ta.
Mạnh Thời không hề ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cha mình. Vẻ cương nghị, rắn rỏi hiện trên gương mặt con trai khiến Mạnh Thụy Thành ý thức được rằng cậu không còn là trẻ con nữa, ông không còn có thể tùy tiện bắt con trai cúi đầu vâng lời nữa.
Ông nhớ lại hồi Mạnh Thời còn nhỏ. Mạnh Thời rất nghịch ngợm, có lần ỷ lại vào việc học võ với chú Tần được vài ngày đã đánh bạn bị thương, sau khi biết chuyện ông đã lấy chổi lông gà vụt Mạnh Thời, Mạnh Thời không bao giờ chịu xin tha nhận sai, đánh nhiều lần ông cũng thấy chán, thế là ông liền phạt Mạnh Thời bằng cách bắt anh phải viết chữ bằng loại chữ tiểu triện, Mạnh Thời liền nhận sai.
“Con muốn tiếp xúc với cô gái khác cũng được. Không phải Du San không tốt, cha mẹ thích thì con lại không thích đúng không? So sánh một vài cô cũng tốt. Mẹ con đi nấu ăn đêm cho con rồi, đi ra nói chuyện với mẹ đi”.
Mạnh Thụy Thành đã nắm được tình hình nên tha cho Mạnh Thời, khiến Mạnh Thời đành phải giấu tất cả những lời định nói ở trong lòng. Anh ra khỏi thư phòng với vẻ đầy nghi hoặc và đi ra gặp mẹ.
Mẹ Mạnh Thời bưng cho anh bát xương sườn hầm đỗ xanh và mướp đắng, hào hứng hỏi tình hình của anh, tình hình của dì Tạ gần đây. Mạnh Thời nói chuyện với mẹ thấy thoải mái hơn nhiều, vừa ăn vừa điềm tĩnh hỏi: “Tối nay Giang Du San nói gì hả mẹ?”.
Mẹ Mạnh Thời tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, như người không biết chuyện gì. Anh tưởng rằng sau khi nhà biết chuyện sẽ ầm ĩ hết lên, nhưng sự bình lặng lúc này đây khiến Mạnh Thời càng thêm bất an. Thái độ bình thản của cha khiến Mạnh Thời như được nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc từ phía tây.
Chương 12: Sắp đặt
Cô làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không thể vì một cuộc tình mà có những hành động liều mạng như con thiêu thân lao vào lửa nữa.
Trước khi chính thức ký hợp đồng, Phùng Hy cảm thấy rất khó xử về việc báo giá thép. Cô biết rất rõ cách báo giá trong lĩnh vực cơ khí, tìm các mối quan hệ cũ để hỏi giá là nắm được, nhưng trong lĩnh vực vật liệu cô lại không quen. Cô tưởng rằng Phụ Minh Ý và Dương Thành Thượng sắp đặt như thế là để làm lung lay vị trí của Vương Thiết trong mảng vật liệu này, họ sẽ sớm có chuẩn bị. Nhưng đợi đến khi cô hỏi Dương Thành Thượng, Dương Thành Thượng lại cau mày phủi tay ngay lập tức: “Thực sự là mảng vật liệu tôi không nắm được nhiều, từ xưa đến nay thị trường thép rất khó nắm bắt, hay là cô đi hỏi tổng giám đốc Phụ hoặc phó tổng Vương vậy?”.
Dương Thành Thượng cố tình nhấn mạnh ba chữ “phó tổng Vương”. Phùng Hy đã hiểu, Vương Thiết không sốt ruột bởi biết chắc chắn rằng cô sẽ đi tìm ông ta để hỏi.
Phụ Minh Ý đã từ Bắc Kinh trở về. Anh biết rất rõ sẽ chỉ có hai khả năng. Một là Phùng Hy sẽ đi tìm từng nhà cung cấp để hỏi giá. Đối với những nhà cung cấp mới làm quen, rất khó có thể biết quy cách và chất lượng thép mà họ đưa ra có phù hợp với yêu cầu trong hợp đồng hay không, giá báo chắc chắn cũng sẽ cao; một khả năng nữa là hỏi Vương Thiết hoặc Trần Mông, tìm những nhà cung cấp đã làm ăn quen với họ. Rõ ràng là Vương Thiết không muốn để mất sự độc quyền trong mảng vật liệu, chắc chắn ông ta sẽ nhúng tay. Phùng Hy chỉ có thể đi tìm Vương Thiết.
Lần này cái giá mà Vương Thi
QUAY LẠIThấy Giang Du San và mẹ đều đã ăn xong, Mạnh Thời cũng đặt đũa xuống, nói: “Mẹ, con đưa Tiểu Giang về đã. Tối nay con ngủ ở nhà”.
Mẹ Mạnh Thời vui mừng nói: “Ừ, tối nay mẹ sẽ nấu món gì đó để cho con ăn đêm”.
Trên xe Mạnh Thời không nói gì. Giang Du San nhìn ra ngoài cửa mà chạnh lòng. Anh luôn khách khí gọi cô là Tiểu Giang, không hề để tâm đến vẻ xinh đẹp và những cố gắng của cô. Cô không phải là kẻ ngốc, Mạnh Thời cũng không phải mới từ chối cô một hai lần. Một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng, kèm thêm một chút không cam lòng và ghen tị. Trong cuộc đời hai mươi sáu năm của cô, chưa bao giờ cô bị người nào coi thường đến vậy.
Giang Du San lặng lẽ nghĩ, mình sẽ phải từ bỏ. Bất giác cô cười nhạt vì nhớ đến câu nói lúc nãy của mình. Vở kịch sắp mở màn, cô đứng nhìn là được. Cô nhìn Mạnh Thời, gương mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm xúc gì, vẻ lạnh lùng của anh khiến cô chỉ muốn nổi cáu. Cô thầm thề rằng, từ nay trở đi Giang Du San cô sẽ không bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch nữa.
Đến cổng nhà, Giang Du San lấy ra một hộp quà, mỉm cười đưa cho Mạnh Thời, “Em mua quà cho anh nhưng chưa có cơ hội để tặng”.
Mạnh Thời đón lấy, cười nói: “Lần nào em cũng kỳ công đến vậy, thật ngại quá”.
Giang Du San mỉm cười nói: “Hai bác rất quý em, em không chỉ mua quà cho mỗi anh đâu. À, lần trước cha em còn nhắc đến anh, hỏi anh bao giờ đến nhà uống trà, tiện thể xem loại ấm pha trà mà ông mới mua”.
Cô nhắc đến cha mình, Mạnh Thời thấy hơi khó xử. Hồi đó nhà họ Giang đã đối xử rất tốt với nhà họ Mạnh khi họ gặp nạn, anh không thể xử sự quá cạn tình. Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Cho anh gửi lời hỏi thăm cha em, hôm khác anh sẽ đến thăm ông”.
“À đúng rồi, anh Thời, em đã gặp giám đốc Phùng rồi, rất khá, anh có con mắt đấy. Cố gắng lên anh nhé!”. Không đợi Mạnh Thời nói gì, Giang Du San đã vẫy tay chào anh, mỉm cười bước vào nhà, không còn làm nũng, chuyện trò gì thêm.
Thái độ thay đổi đột ngột của Giang Du San khiến Mạnh Thời hơi bất ngờ. Anh còn đang nghĩ không biết có nên trách Giang Du San lắm điều hay không, ngay lập tức anh đã từ bỏ ý định này, anh không muốn để Giang Du San biết vị trí của Phùng Hy trong trái tim anh. Anh có một người bạn đã từng làm ăn một lần với Giang Du San, nhận xét Giang Du San là người khôn ngoan khéo léo, sắc sảo mọi bề. Mạnh Thời rất hiểu sự khôn ngoan khéo léo của cô, nhưng không bao giờ muốn cô dùng sự sắc sảo này để đối phó với Phùng Hy.
Mạnh Thời thực sự bất ngờ trước việc Giang Du San từ bỏ ý định theo đuổi anh. Anh không hiểu Giang Du San từ bỏ thật sự hay còn có dự định khác. Anh khẽ thở dài, cho dù thực sự là cô không bám riết lấy anh nữa thì những câu nói dường như vô tình đó của cô đã khiến cha anh sinh nghi rồi.
Mạnh Thời nhìn vào màn đêm dày đặc, không nghĩ ra và cũng không đoán ra được hành động kỳ quặc của Giang Du San. Anh dừng xe trước cổng nhà họ Giang mấy phút đồng hồ mới nổ máy ô tô.
Trước khi về đến nhà anh liền gọi điện thoại cho Phùng Hy. Cô đã chuẩn bị đi ngủ, nói bằng giọng ngái ngủ: “Ngày mai là cuối tuần, anh ở nhà với cha mẹ anh, em sẽ đến nhà Chi Hoa”.
“Ừ. Về anh sẽ gọi điện thoại cho em. Em có nhớ anh không?”.
Phùng Hy không hề biết hoàn cảnh của Mạnh Thời lúc này, tưởng rằng cuối tuần Mạnh Thời chỉ ở nhà với cha mẹ mà thôi. Nghe thấy anh hết sức dịu dàng hỏi cô như vậy, Phùng Hy cố nén cười nói: “Vâng, chúc anh ngủ ngon” rồi cúp ngay máy.
Mạnh Thời cầm điện thoại thẫn thờ một hồi lâu, thực ra anh còn muốn nói vài câu tình cảm với Phùng Hy nữa. Lần nào cô cũng nhanh chóng cúp máy, khiến anh đều cảm thấy hẫng hụt, sau đó chỉ muốn lao thẳng đến nhà cô. “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”. Anh nhớ đến Giang Du San, bất lực lắc đầu.
Về đến nhà, chú Tần ra mở cửa, ngần ngừ một lát, khẽ nói: “Thiếu gia, cậu có ý trung nhân khác rồi à?”.
Mọi người trong nhà biết thật rồi sao? Mạnh Thời giật mình, ôm lấy vai chú Tần với vẻ làm nũng, nói: “Hê hê, cháu đang định nói với chú đây!”.
Chú Tần đẩy Mạnh Thời ra, chắp hai tay sau mông đứng sừng sững ở hành lang, ánh mắt sắc sảo nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, lạnh lùng nói: “Không hề tiến bộ”.
Mạnh Thời loạng choạng lùi mấy bước cười đau khổ, võ nghệ của anh làm sao sánh được với chú Tần. Cho đến nay, lai lịch của chú Tần vẫn là một điều bí ẩn, chỉ biết rằng chú đi theo ông nội Mạnh Thời từ ngày xưa, những việc trong nhà họ Mạnh chú còn biết rõ hơn cả cha anh. Nói xong chú Tần liền quay người đi vào phòng, nghĩ một lát lại nói một câu: “Lão gia, phu nhân đều quý tiểu thư Giang Du San, nhà họ Giang là gia đình coi trọng nghĩa khí”.
Mạnh Thời than thầm, chú Tần - một người nô bộc trung thành, suốt đời không lập gia đình đã coi sự giúp đỡ của nhà họ Giang đối với nhà họ Mạnh là sự khẳng định đối với nhân cách của Giang Du San, có thể, cha mẹ Mạnh Thời quý mến Giang Du San một phần cũng vì lẽ đó. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Thời liền rời khỏi gia đình, đám bạn trong xã hội mà anh chơi cũng đủ mọi thành phần, anh không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của mọi người trong nhà.
Mạnh Thời cố gắng nở ra nụ cười: “Mọi người còn chưa gặp cô ấy cơ mà”.
Ánh mắt chú Tần thoáng qua vẻ thương cảm, giọng có phần dịu đi: “Cậu vào đi, lão gia đang đợi cậu ở thư phòng”.
Bóng Mạnh Thụy Thành đổ dài trước bàn làm việc, Mạnh Thời đứng dưới cây quế trong sân mà lòng cảm thấy vô cùng trống trải, một cảm giác phẫn nộ trào lên. Bất giác anh chợt nghĩ, tại sao anh lại phải giật thột? Chẳng qua là Phùng Hy đã từng kết hôn một lần mà thôi, cô ấy có làm gì ảnh hưởng đến đức hạnh đâu.
Nếu mọi người trong nhà phản đối kịch liệt, anh cũng chỉ có thể dùng lý lẽ để đấu tranh mà thôi. Đợi mình bình tĩnh trở lại, Mạnh Thời mới chậm rãi bước vào.
Thư phòng là gian phòng rộng nhất trong nhà, từ cửa bước vào phía bên trái dưới cửa sổ là bàn làm việc, trên bàn có máy tính, máy fax, sát tường là giá sách đựng sách kỹ thuật. Cửa gỗ được chạm trổ hoa văn, gần tường có đặt một tấm phản thấp, trên tường có treo hai bức thư pháp, phía bên phải bị một thư án rộng làm bằng gỗ tử đàn chiếm chỗ.
Mạnh Thụy Thành đang chăm chú viết thư pháp, đợi viết xong nét cuối cùng, mới thở phào đặt bút xuống. Nhìn thấy Mạnh Thời đang đứng ở một bên ngắm nhìn, bình thản hỏi: “Đưa Du San về rồi à?”.
“Vâng, bác Giang lại có ấm trà mới, hôm nào con sẽ đến thăm bác”. Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên.
Ngòi bút thấm đẫm mực ngâm vào trong nước, mực tan ra xung quanh. Cổ tay Mạnh Thụy Thành khẽ lắc, âu nước lập tức đen ngòm. Cậu con trai không thích Giang Du San, từ trước đến nay đều như vậy. Tại sao hôm nay tâm trạng của ông lại như âu nước đen này? Ông nhớ đến người đàn bà đó. Tranh thủ lúc rửa bút, Mạnh Thụy Thành ngẫm nghĩ xem nên cất lời hỏi thế nào.
Mạnh Thời đứng đợi cha mở lời. Mạnh Thụy Thành lại không biết nên mở miệng thế nào vì không nắm rõ tình hình, một khoảnh khắc im lặng tràn ngập trong thư phòng.
Mạnh Thụy Thành chậm rãi treo chiếc bút đã rửa xong lên giá gác bút, cúi đầu nhìn chữ viết tối hôm nay, thấy chữ hôm nay viết có phần cứng. Ông than thầm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thời nói: “Thời này, năm nay tuổi mụ của con đã là ba mươi ba rồi. Cha và mẹ con vẫn mong con lấy vợ sớm. Việc con không có tình cảm với Du San cha mẹ cũng không ép, dù sao thì đây cũng là việc của cá nhân con”.
Đơn giản như vậy sao? Mạnh Thời thấy hơi khó hiểu. Anh thận trọng nói: “Hiện giờ con rất có thiện cảm với một cô gái, con muốn để tìm hiểu một thời gian xem thế nào”.
“Có phải cô giám đốc mà con thường đi đón không?”. Câu nói của Mạnh Thời khiến Mạnh Thụy Thành giật thột. Ông hiểu con trai mình, Mạnh Thời thận trọng đến đâu cũng không thể giấu nổi mối quan hệ giữa anh và cô ta.
Mạnh Thời không hề ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cha mình. Vẻ cương nghị, rắn rỏi hiện trên gương mặt con trai khiến Mạnh Thụy Thành ý thức được rằng cậu không còn là trẻ con nữa, ông không còn có thể tùy tiện bắt con trai cúi đầu vâng lời nữa.
Ông nhớ lại hồi Mạnh Thời còn nhỏ. Mạnh Thời rất nghịch ngợm, có lần ỷ lại vào việc học võ với chú Tần được vài ngày đã đánh bạn bị thương, sau khi biết chuyện ông đã lấy chổi lông gà vụt Mạnh Thời, Mạnh Thời không bao giờ chịu xin tha nhận sai, đánh nhiều lần ông cũng thấy chán, thế là ông liền phạt Mạnh Thời bằng cách bắt anh phải viết chữ bằng loại chữ tiểu triện, Mạnh Thời liền nhận sai.
“Con muốn tiếp xúc với cô gái khác cũng được. Không phải Du San không tốt, cha mẹ thích thì con lại không thích đúng không? So sánh một vài cô cũng tốt. Mẹ con đi nấu ăn đêm cho con rồi, đi ra nói chuyện với mẹ đi”.
Mạnh Thụy Thành đã nắm được tình hình nên tha cho Mạnh Thời, khiến Mạnh Thời đành phải giấu tất cả những lời định nói ở trong lòng. Anh ra khỏi thư phòng với vẻ đầy nghi hoặc và đi ra gặp mẹ.
Mẹ Mạnh Thời bưng cho anh bát xương sườn hầm đỗ xanh và mướp đắng, hào hứng hỏi tình hình của anh, tình hình của dì Tạ gần đây. Mạnh Thời nói chuyện với mẹ thấy thoải mái hơn nhiều, vừa ăn vừa điềm tĩnh hỏi: “Tối nay Giang Du San nói gì hả mẹ?”.
Mẹ Mạnh Thời tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, như người không biết chuyện gì. Anh tưởng rằng sau khi nhà biết chuyện sẽ ầm ĩ hết lên, nhưng sự bình lặng lúc này đây khiến Mạnh Thời càng thêm bất an. Thái độ bình thản của cha khiến Mạnh Thời như được nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc từ phía tây.
Chương 12: Sắp đặt
Cô làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không thể vì một cuộc tình mà có những hành động liều mạng như con thiêu thân lao vào lửa nữa.
Trước khi chính thức ký hợp đồng, Phùng Hy cảm thấy rất khó xử về việc báo giá thép. Cô biết rất rõ cách báo giá trong lĩnh vực cơ khí, tìm các mối quan hệ cũ để hỏi giá là nắm được, nhưng trong lĩnh vực vật liệu cô lại không quen. Cô tưởng rằng Phụ Minh Ý và Dương Thành Thượng sắp đặt như thế là để làm lung lay vị trí của Vương Thiết trong mảng vật liệu này, họ sẽ sớm có chuẩn bị. Nhưng đợi đến khi cô hỏi Dương Thành Thượng, Dương Thành Thượng lại cau mày phủi tay ngay lập tức: “Thực sự là mảng vật liệu tôi không nắm được nhiều, từ xưa đến nay thị trường thép rất khó nắm bắt, hay là cô đi hỏi tổng giám đốc Phụ hoặc phó tổng Vương vậy?”.
Dương Thành Thượng cố tình nhấn mạnh ba chữ “phó tổng Vương”. Phùng Hy đã hiểu, Vương Thiết không sốt ruột bởi biết chắc chắn rằng cô sẽ đi tìm ông ta để hỏi.
Phụ Minh Ý đã từ Bắc Kinh trở về. Anh biết rất rõ sẽ chỉ có hai khả năng. Một là Phùng Hy sẽ đi tìm từng nhà cung cấp để hỏi giá. Đối với những nhà cung cấp mới làm quen, rất khó có thể biết quy cách và chất lượng thép mà họ đưa ra có phù hợp với yêu cầu trong hợp đồng hay không, giá báo chắc chắn cũng sẽ cao; một khả năng nữa là hỏi Vương Thiết hoặc Trần Mông, tìm những nhà cung cấp đã làm ăn quen với họ. Rõ ràng là Vương Thiết không muốn để mất sự độc quyền trong mảng vật liệu, chắc chắn ông ta sẽ nhúng tay. Phùng Hy chỉ có thể đi tìm Vương Thiết.
Lần này cái giá mà Vương Thi
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu10/6364