The Soda Pop
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full

Lượt xem :
t báo sẽ đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho công ty? Liệu anh có thể lợi dụng cơ hội này để lật Vương Thiết thậm chí chuyển mục tiêu sang người của tổng công ty hay không? Phụ Minh Ý lặng lẽ dựa người vào ghế suy nghĩ. Điện thoại báo chuông, anh cầm lên nhìn tin nhắn rồi xóa đi ngay.

Quan hệ giữa Phùng Hy và Mạnh Thời đã trở nên công khai, anh không chỉ một lần nhìn thấy Mạnh Thời đến công ty đón Phùng Hy. Nhìn thấy chiếc xe taxi đó đã được đổi thành sơn màu ghi, anh cười một cách giễu cợt. Chắc chắn là Mạnh Thời không thể lái xe taxi được, chỉ có cô ngốc Phùng Hy mới lườm nguýt anh vì anh đưa ra câu hỏi này.

Ánh mắt Phụ Minh Ý dừng lại hồi lâu trên tấm ảnh Phùng Hy chụp ở bãi biển để trong ví, nụ cười rạng rỡ, dáng người nhỏ nhắn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một Phùng Hy năng động với mái tóc cắt ngắn, mặc áo sơ mi, váy ôm, đi giày cao gót. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên mặt tấm ảnh, cho dù thế nào, anh cũng sẽ phải nói chuyện với cô. Phụ Minh Ý như đã hạ quyết tâm, cầm cặp rời khỏi phòng làm việc.

Anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Phùng Hy, giọng cương quyết: “Bây giờ em xuống ngay đi, anh đợi em ở bãi đỗ xe. Chuyện liên quan đến công ty Cừ Giang”.

Sau khi cúp máy Phụ Minh Ý lại thấy hơi buồn. Anh buộc phải thêm câu cuối cùng, bởi nếu không anh sẽ không dám chắc rằng có thể khiến Phùng Hy ngoan ngoãn bước lên xe của anh.

Tám năm trước, anh không có đủ dũng khí để nói cho Phùng Hy biết sự lựa chọn của anh, anh đã nợ cô. Cho dù anh nợ cô, cho dù cô hận anh, cũng vẫn còn tốt hơn hiện nay.

Anh nhìn về phía cổng ra, trong lòng vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi. Anh hy vọng rằng Phùng Hy tìm Mạnh Thời bởi vì cô hận anh. Chỉ vì xuất phát từ sự oán hận đối với anh, chỉ là vì Mạnh Thời vẫn là một sự lựa chọn không tồi mà thôi. Và người mà cô yêu thực sự vẫn chỉ là anh mà thôi.

Phụ Minh Ý đợi đến lúc đã có phần sốt ruột. Đột nhiên anh không xác định được liệu Phùng Hy có đến hay không. Nói là công tư phân minh, trên thực tế là anh không làm được điều đó, và cô cũng không làm được. Anh châm một điếu thuốc, dù gì thì cũng tìm được một việc để làm. Anh lại nhớ đến việc của công ty Cừ Giang, bởi vì Vương Thiết đã lôi kéo Phùng Hy trước, nên anh đành phải đẩy cô ra chịu trận. Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ, liệu Phùng Hy có nghĩ rằng anh chỉ muốn lợi dụng cô hay không? Đột nhiên anh thấy bực bội, nhưng đã cưỡi lên lưng hổ, không thể rút lui được nữa.

Điện thoại lại rung lên một hồi, anh nhìn tin nhắn, không reply.

Bãi đỗ xe ở ngay mặt đất, lúc ra khỏi tòa nhà Phùng Hy nhìn sang bốn xung quanh với vẻ cảnh giác, rồi chui tọt vào xe. Vẻ cảnh giác sợ bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy của cô khiến Phụ Minh Ý vô cùng bực bội. Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô khi anh quay về công ty, cô đã không muốn để người khác biết cô và anh quen nhau, dường như anh là một người rất chui lủi.

Bao nhiêu cô gái muốn công khai cho tất cả thiên hạ biết, để tất cả mọi người trong công ty nhìn cô với một con mắt khác vì mối quan hệ này của cô, ít nhất bề ngoài sẽ cung kính, nhường nhịn cô hơn nhiều. Nhưng cô lại khác, cứ làm như chạm vào anh là chạm phải nọc độc vậy.

Phụ Minh Ý mặt lầm lì lái xe, mắt khẽ liếc sang bên cạnh. Chiếc áo sơ mi kiểu cổ càng khiến anh thêm nghiêm nghị, còn Phùng Hy thì tỏ rõ vẻ nghiêm túc bất khả xâm phạm, không hề nở nụ cười.

“Anh không ăn thịt em đâu!”, Phụ Minh Ý buông ra một câu.

Phùng Hy khẽ sững người, mắt nhìn xuống, gọi anh một tiếng với vẻ bất lực: “Minh Ý!”.

Tiếng gọi mềm mại đó khiến Phụ Minh Ý cảm thấy vô cùng chua xót, cô sợ anh gây phiền hà cho cô? Anh nhớ lại mục đích hẹn cô ra đây, không nói thêm gì nữa, lái xe thẳng đến một nhà hàng cơ động, dừng xe ở bãi đỗ xe rộng rãi rồi tắt máy. Cho dù có hẹn cô đến quán cà phê, quán trà, cô cũng sẽ trốn anh thật xa, chẳng thà thế này, có thể thế này sẽ khiến anh tiếp cận được gần cô hơn.

“Em muốn uống gì? Anh đi mua. Chúng mình ngồi trong xe nói chuyện nhé, những chỗ khác anh nghĩ em cũng không muốn đi”. Phụ Minh Ý bình tĩnh nói.

Phùng Hy thấy hơi xấu hổ. Đúng là cô không còn muốn ngồi riêng với Phụ Minh Ý nữa, càng không muốn cùng anh qua lại ở những nơi kín đáo. Có lẽ, cô đã thật sự thấy sợ trước những cử chỉ của anh ở phòng làm việc lần trước. Cô muốn cố gắng duy trì mối quan hệ bình thường này, không muốn một lần nữa làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng chỉ vì Phụ Minh Ý muốn tiến gần cô hơn. Có lẽ, cô thầm nghĩ, cô vẫn là một người theo chủ nghĩa truyền thống. Sau khi quan hệ giữa cô và Mạnh Thời trở nên công khai, cô không muốn có bất cứ hành động gì thân mật với những người đàn ông khác, kể cả là Phụ Minh Ý- người đã từng một thời gắn bó với cô.

Con người là động vật kỳ quặc như vậy đấy. Năm xưa khi còn yêu nhau, chỉ muốn biến thành hai đứa trẻ liền thân, không bao giờ muốn xa nhau nửa bước, còn khi trái tim đã thay đổi, chạm nhẹ một chút cũng cau mày.

Phụ Minh Ý vào nhà hàng mua hai cốc coca cola, đút ống hút vào đưa một cốc cho Phùng Hy.

Cô nhớ tới ngày trước khi còn học đại học, hai người cũng đi mua coca cola như thế này, vừa đi vừa uống vừa cười nói. Năm đó Phụ Minh Ý mặc quần bò, áo phông, cô cũng thế. Hiện giờ hai người đều được bọc trong quần áo công sở, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, không khí trong xe có phần ngột ngạt, Phùng Hy nghịch ngợm một cách vô vị chiếc ống hút mỏng trong tay và cố gắng chịu đựng. Phụ Minh Ý cũng không nói gì, mặt mày đăm chiêu chăm chú uống coca.

Nhìn nghiêng trông các đường nét của anh rất cương nghị, mái tóc đen dày với vầng trán cao, anh khẽ nhíu mày, dường như có điều gì đó đang phiền muộn.

Phùng Hy đang định hỏi anh chuyện vật liệu của công ty Cừ Giang để phá vỡ bầu không khí im lặng, Phụ Minh Ý liền đặt cốc coca xuống, quay đầu lại. Ánh mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu, giọng nói cũng trầm lắng: “Hy Hy, kể từ khi anh về công ty, anh luôn cảm thấy giữa chúng ta có một bức tường ngăn cách. Nghĩ lại ngày xưa, anh luôn cảm thấy không nên như vậy”.

Hàm răng cô đột ngột cắn chặt ống hút. Phùng Hy thẫn thờ nghĩ, đúng vậy, không chỉ là cách một bức tường, mà còn cách cả một ngọn núi. Cô nhớ đến Mạnh Thời, dũng khí tự đáy lòng trào lên. Nếu không nói cho rõ ràng, cô và Phụ Minh Ý sẽ tiếp tục còn dây dưa. Và cô không muốn để quá khứ này làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô.

“Minh Ý, tám năm trước việc anh không nói gì mà đi lấy vợ đã cắt đứt tình cảm của chúng ta rồi. Bây giờ nhắc lại cũng không có gì là hay ho nữa. Em cũng không hận anh nữa, bao năm đã trôi qua rồi, anh xem cuộc sống của em đã có quá nhiều thay đổi, và cả anh cũng vậy”.

Phụ Minh Ý bất ngờ quay đầu nhìn cô: “Em có biết tám năm về trước đã xảy ra chuyện gì không? Lẽ nào em không tự đặt câu hỏi có thật anh là anh chàng Trần Thế Mỹ(13) bạc tình bạc nghĩa, vì phú quý vinh hoa mà bất chấp tất cả hay không? Em không thấy có gì trúc trắc trong chuyện này ư? Hay là tại em không đủ tin tưởng anh?”.

Giọng anh lên cao bất ngờ khiến Phùng Hy giật nảy mình, cốc nước nghiêng đi, đổ một ít ra váy. Cô khẽ lấy tay lau đi, đưa ra kết luận giống như kết luận của cô đối với cuộc hôn nhân ngày trước, “Cho dù là thế nào, chúng ta đều không thể quay về thời quá khứ được nữa. Cho dù là em hiểu lầm anh hay anh có nỗi khổ riêng của mình, chúng ta đều đã đi trên hai con đường. Kết quả là như vậy mà thôi”.

“Ha ha, được, hiện giờ em bình tĩnh thật đấy, tỉnh táo thật đấy! Nếu không phải là Mạnh Thời thì em dám nói chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu được hay không?”. Phụ Minh Ý hận sự bình thản của Phùng Hy, hiện giờ ngay cả nguyên nhân cô cũng không muốn nghe nữa, và anh lại không thể phản bác được câu nào.

Trước lời chất vấn của anh, Phùng Hy cười nhạo: “Đúng vậy, em đã ly hôn, chỉ còn vài tháng nữa là tròn ba mươi tuổi rồi. Hiện giờ anh là tổng giám đốc, lại đẹp trai. Anh chịu hạ mình để bắt đầu lại từ đầu với em, đáng lẽ em phải thắp hương tạ ơn trời Phật. Xã hội không bỏ rơi em, cuộc sống không bỏ rơi em, tình yêu cũng đã quay về”.

Giọng cô lạnh lùng, cao ngạo: “Anh nghĩ rằng với điều kiện của em hiện nay mà còn tìm được người như anh, chỉ cần anh phẩy ngón tay là em sẽ phải sà đến ôm chầm lấy chân anh! Anh tưởng rằng vì em tìm được Mạnh Thời nên mới hững hờ với anh? Anh nhầm rồi! Phụ Minh Ý anh nhầm rồi! Em nói thật với anh, nếu không vì tiếc bát cơm manh áo, nếu anh không phải là sếp trực tiếp của em thì em có thể đối xử lịch sự với anh sao? Ngay từ lần gặp đầu tiên em đã muốn nhổ vào mặt anh rồi! Anh đừng tưởng em còn có thể tay bắt mặt mừng với một gã phụ tình!”.

Cô đã trút ra một mạch nỗi hận của mình, ánh mắt nảy lửa. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô, giống như viên kim cương long lanh, khiến anh chỉ muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, không muốn để tia sáng nào lọt qua kẽ tay, càng không muốn để người khác lấy trộm mất.

Anh muốn lấy tay vuốt ve gương mặt đã từng xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của anh, anh muốn nói với cô rằng, cho dù cô béo hay gầy, nhưng trong tim anh, luôn luôn chỉ có một Phùng Hy. Cô là cô gái anh đã từng yêu nhất, đồng thời cũng là người khiến anh bị tổn thương nhiều nhất. Cô hận anh, hận có lý do. Gương mặt in hằn nỗi căm hận đó dễ thương biết bao, Phụ Minh Ý thất thần nghĩ, lúc này đây cô thật xinh đẹp.

Phùng Hy thở hắt ra một hơi, nói: “Hôm nay anh hẹn em ra để nói chuyện liên quan đến công ty Cừ Giang, em mong rằng anh sẽ công tư phân minh. Em bắt xe về đây, từ nay chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa!”.

Cô đưa tay ra mở cửa, nghe thấy Phụ Minh Ý nói rất dịu dàng ở phía sau: “Em nói đúng, cho dù thế nào, chúng ta đã xa nhau tám năm, mỗi người đi trên một con đường hoàn toàn khác nhau. Hy Hy, hiện giờ chúng ta lại được gặp nhau rồi, anh muốn lại theo đuổi em từ đầu có được không?”.

Phùng Hy như bị một cú trời giáng. Cô đang hối hận vì mình nói thẳng quá. Cô tưởng rằng tiếp sau đó hai bên sẽ chia tay và ra về trong sự bực bội, không ngờ Phụ Minh Ý lại thốt ra một câu như vậy.

“Hy Hy, tám năm trước chắc chắn là anh đã sai, anh buộc phải lấy cô ấy, buộc phải kết hôn. Anh không có đủ can đảm để nói với em, đó là lỗi của anh. Hiện giờ hai chúng ta như hai kẻ lạc quỹ đạo đã quay trở về, cả hai chúng ta đều đang tự do, chúng ta đã chín chắn hơn ngày xưa. Lẽ nào em không muốn quay trở lại như ngày xưa ư? Trước đây chúng ta yêu nhau một cách rất trong sáng, hiện giờ chúng ta cũng có thể làm như vậy. Như thế sẽ tuyệt biết bao, không có nghi kỵ, không có lợi ích, mãi mãi sẽ là tình cảm thuần khiết nhất”.

Giọng anh bây giờ khiến Phùng Hy còn cảm thấy khó chịu hơn lúc anh nói to vừa nãy. Cô làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không thể vì một cuộc tình mà có những hành động liều mình như con thiêu thân lao vào lửa nữa. Cô nhớ lại câu hỏi của Mạnh Thời. Anh hỏi cô nếu anh là một kẻ lông bông không nghề không nghiệp thì cô có tìm anh không? Có lẽ, đây là câu trả lời tốt nhất cho Phụ Minh Ý.

“Anh đã quay về, nhưng nếu trong tay anh không có bất cứ cái gì, anh không phải là tổng giám đốc của công ty, không có của cải địa vị, thậm chí làng nhàng kém cỏi. Anh tưởng rằng em sẽ yêu anh giống như ngày xưa hay sao?” Phùng Hy lắc đầu một cách đầy khó khăn, “Minh Ý, em xin
<<1 ... 3839404142 ... 53>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT637/6353