XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 2

Lượt xem :
các cả, xúc khó gọi tên trong tôi bỗng chốc hóa thành sự phẫnnộ, tôi nhìn thẳng anh ta, nói với giọng căm tức: "Thôi Hy Triệt, anh lấygì ra mà so sánh với Thiên Diệp? Anh có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anhvới Thiên Diệp là gì không?"

Trong một phút bình tĩnhngắn ngủi, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cả tôi và anh ta. Tôi lạnh lùngnhìn đôi mắt mỗi lúc một trở nên xanh sẫm hơn của Thôi Hy Triệt, màu xanh nhưmột điềm báo cơn giông bão khủng khiếp đang kéo đến đầy trời.
"Điểm khác biệt lớnnhất giữa anh và Thiên Diệp là", trên miệng tôi nở một nụ cười lạnh giá,chầm chậm nói, "Thiên Diệp lúc nào cũng chỉ nghĩ cách đem lại niềm vui chongười khác, còn sự lạnh lùng của anh chỉ đem đến cho người ta…"
Ánh nắng sáng chói đếnláo mắt.
Đôi mắt anh ta giống nhưmặt biển lớn mênh mông sâu thẳm đang ấp ủ hình thành một cơn bão lớn.
Miệng tôi cười mỗi lúcmột rộng hơn, mỗi lúc một tàn nhẫn hơn. Giọng nói vỡ vụn mang theo một chútbuồn đau vang lên trong không gian quang đãng: "Chỉ đem đến… tổnthương"
Con người lạnh lùng nhưanh chỉ đem đến cho người ta sự tổn thương…
Chỉ có sự tổn thương…
Tổn thương…..

Giống như một lời nguyềnđầy tà ác, những dây leo xanh ngắt mọc đầy xung quanh đều dường cánh tay dài vềphía anh ta như bị phù phép, dần dần quấn lấy toàn thân, thắt chặt vào cổ anhta, rồi từ từ siết mạnh, từ từ hằn lên trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh tamột vết thương không thể nào chữa lành nổi.
Tôi dường như có thểnghe thấy tiếng thở đầy phẫn uất của Thôi Hy Triệt, nhưng rồi cuối cùng cơngiông tố ấy không ập xuống.
Anh ta nắm chặt bàn tay,quay người, để lại cho tôi một cái bóng đầy đau thương rồi mất hút trong mộtgóc ngoặt của mê cung.
Chỉ còn lại mình tôikhông còn chút cảm giác nào về phương hướng, lạc lối trong mê cung, giống nhưmột con thú nhỏ không biết dựa vào đâu...
4
Vào lúc gần như tuyệtvọng, tôi trông thấy Chân Ni từ một lối khác đi tới.
"Tìm mãi từ nãy đếngiờ mà không thấy bóng hội trưởng Triệt đâu. Có vẻ như tìm một ngưởi ở trong mêcung cũng khó quá nhỉ?", con bé chau mày nhìn tôi hỏi với vẻ phiền não.
Nhìn thấy Chân Ni chuẩnbị chạy sang phía bên trái, tôi không kìm được kéo tay nó lại: "Em đi sau lưngchị, có thể là Thôi Hy Triệt ở phía bên này đấy."
"Có thậtkhông?", Chân Ni nhảy lên với vẻ với vẻ vui mừng, hứng thú đi theo tôi vàocon đường nhỏ.
Mới đi được mấy bước,con bé đã dừng lại, ánh mắt trở nên hơi miên man.
Cho rằng con bé nghi ngờgì đó, tôi vẫy vẫy tay, cười tươi cổ vũ nó: "Chắc em sẽ gặp anh ấythôi."
Phải rồi, Chân Ni rấtthích Thôi Hy Triệt, thế nên tôi không thể giành lấy thứ mà em gái mình đãthích.
Dưới ánh mặt trời nhànnhạt, một tia nhìn hận thù lóe lên trong mắt Chân Ni rồi vụt qua đi. Tiếp đó,con bé quay người rồi mất hút vào một góc rẽ khác của mê cung.
Thế là sao nhỉ, tôi cónhìn nhầm không?
Không nghĩ ngợi nhiều,tôi một mình hốt hốt hoảng hoảng tìm lối thoát ra khỏi mê cung.
Dường như phải trải quacả một thế kỷ, lâu đến nỗi tôi sắp sửa ngạt thở trong những lối rẽ không biếtđâu là điểm kết của mê cung, cuối cùng tôi cũng thấy lối ra. Cùng lúc ấy, tôinhìn thấy Thôi Hy Triệt sắp sửa đi ra từ một lối thoát khác.
Trực giác mách bảo tôibước nhanh hơn, không muốn lại đối mặt với anh ta.
"Này, Mộ AíNi...", giọng nói của anh ta nghe cứng nhắc, mang theo một nỗi tức giậnkhông sao kiềm chế nổi.
Gọi tôi làm gì kia chứ?
Còn Chân Ni không phảilà đi tìm anh ta theo hướng đó hay sao? Vì sao hai người bọn họ không xuất hiệncùng lúc?
Bất kể như thế nào, bâygiờ tôi tuyệt đối không được dừng lại, không thể tiếp tục luấn quấn với anh tađược.
Tôi bước nhanh, phía saulưng chợt vang lên tiếng bước chân vang lên, quyết đoán hơn.
Bịch bịch bịch!
Hệt như những trọng âmrơi trên phím đàn khiến tâm tư tôi rối loạn.
Đột nhiên, Thôi Hy Triệtkéo tay tôi lại bằng lực rất mạnh. Tôi cố giằng ra với vẻ mất kiên nhẫn, khôngngờ anh ta nhanh chóng chuyển đến đứng trước mặt tôi, dùng nốt canh tay còn lạiôm chặt lấy tôi, kéo tôi sát vào lòng mình.
Anh ta muốn làm gì đây?!
Sự tức giận trong lòngtôi bỗng chốc dâng lên như nham thạch núi lửa, đúng lúc sắp sửa trào ra, độtnhiên...
"Kịch! Xoảng!"
Âm thanh vẳng đến nhưthứ gì đó vừa vỡ toác.
Đang ôm chặt tôi, khóemiệng Thôi Hy Triệt bỗng bật ra tiếng kêu khe khẻ, cả người hơi run lên trongchốc lát.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi mở to mắt, tầm nhìnlập tức chạm vào con ngươi đã trở thành màu xanh ngắt u ám của Thôi Hy Triệt.Anh ta ngoảnh đi tránh cái nhìn ấy, dùng hết sức đẩy tôi ra.
"Tôi đối với cô mànói, cũng giống như con mãnh thú hay cơn hồng thủy ư?", khóe miệng anh tahơi nhếch lên với vẻ lạnh lùng, thêm vào đó là nụ cười tự chế giễu mình.
Nhìn thấy nụ cười củaanh ta, trái tim cố làm bộ tàn nhẫn của tôi lại bắt đầu dội lên đau nhói.
Thôi Hy Triệt cười kiểungang ngạnh rồi quay người đi, đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy từng vệt lớn màu đỏsẫm thâm ra lớp áo sơ mi anh ta đang mặc, giống như những đóa tường vi nở mỗilúc một lớn hơn, càng lúc càng chói mắt.
Một mùi tanh ngọt phảngphất trong không khí.
Máu ử?
Trên mặt đất, những mảnhvỡ của bể cá thủy tinh lấp lánh ánh sáng trông rợn người, chói đến mức tôi cảmthấy đau cả mắt.
Lẽ nào... việc anh ta ômlấy tôi mới rồi là để ngăn tôi khỏi vật này?
Tim tôi hỗn loạn và cothắt lại , nhìn theo bóng Thôi Hy Triệt đang từng bước rời khỏi nơi ấy trongtâm trạng phức tạp. Có một giọng nói nào đó không ngừng bảo tôi đi về hướng đó,hỏi xem vết thương của anh ta thế nào, có đau không...
Thế nhưng...
Chân Ni... không biếtChân Ni đã đứng ở cửa ra từ khi nào, nhìn tôi với anh mắt đầy phẫn nộ và khácthường. Tôi dừng bước, miệng hé mở định nói gì xong lại ngâm chặt lặng im, tấtcả những lời muốn nói ra đều rũ tàn như cánh hoa.
Thế là tát cả sự mềm yếuvì cảm động đều hóa thành một nỗi đau...
"Sao lại có bểcá?", Hạ Nhạc Huyên cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, xuất hiện sau lưngtôi.
Tôi giật mình lấy lại ýthức: "Đúng rồi, sao lại có bể cá bay về phía mình nhỉ?"
Là… tôi bất chợt nhớ đếnánh mắt Chân Ni nhìn mình lúc quay người đi ở trong mê cung, còn vị trí con béđúng mới rồi nữa…
Là Chân Ni làm ư?
"Á, sao Thôi HyTriệt lại bị thương thế kia?", Hạ Nhạc Huyên lại tiếp tục kêu lên kinhngạc.
Khi ấy, thân hình ThôiHy Triệt hệt như một bức tượng điêu khắc mà Thượng đế hài lòng nhất, cầm trêntay, không khí xung quanh anh ta giống như vừa trải qua một cơn bão lớn, nhữnggì còn sót lại là sự nguy hiểm và hơi lạnh tàn khốc.
Anh ta như vậy khiếnngười ta sợ hãi không dám đến gần.
Thôi Hy Triệt không hềdừng chân lại, cũng không hề quay đầu nhìn tôi một cái, lấy điện thoại ra gọilái xe rồi đưa Chân Ni cùng về.
"Rốt cuộc là cóchuyện gì thế?", Hạ Nhạc Huyên nhìn theo tất cả với vẻ không lý giải nổi,sau đó đưa ánh mắt đầy nghi hoặc chuyển lên người tôi.
"…", tôi bấtgiác cắn chặt môi, cố gắng ngăn sự đau đớn đang trào lên mãnh liệt trong lòng.
"Ái Ni…", HạNhạc Huyên khẽ gọi, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nắm chặt lấy tay tôi vớivẻ quan tâm.
Khi ấy, Thiên Diệp cuốicùng cũng ra khỏi mê cung. Khuôn mặt anh rạng rỡ một nụ cười, dần dần chữa lànhvết thương của tôi bằng nụ cười êm ái ấy.
Trái tim cuối cùng khôngđau xé nữa.
"Bọn họ đâurồi?", Thiên Diệp không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"À, Chân Ni và ThôiHy Triệt về trước rồi", Hạ Nhạc Huyên nhìn tôi một cái, quyết định chegiấu sự thật.
"Ái Ni, không kểtruyền thuyết thế nào, cũng không ai có thể chia rẽ được duyên phận của anh vàem", Thiên Diệp bỗng nhiên ôm lấy tôi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất an.
Còn Hạ Nhạc Huyên khinhìn thấy anh gần gũi với tôi như thế, nỗi buồn trong mắt càng trở nên sâu sắc.
Cảm giác sợ hãi và lolắng không hiểu vì sao bỗng dội lên trong lòng tôi. Tôi không muốn làm bất cứai bị tổn thương, vậy tại sao vẫn luôn luôn có người bị tổn thương? Tại vì saotất cả chúng tôi đều bị cuốn vào một nỗi đau thương lớn chứ?
Ông trời ơi, xin hãy tinrằng, đây không hề là ý muốn của con.
Part 5
Vầng trăng màu bạc bắtđầu nhô lên, một màn sương m6 hoặc lan khắp bầu trời đêm.
Tôi, Thiên Diệp cùng HạNhạc Huyên cùng ăn tối xong, Thiên Diệp nhất quyết đòi đưa tôi về nhà.
Trong màn đêm lạnh giáấy, nụ cười dịu dàng của Thiên Diệp vẫn như những đóa hoa oải hương làm ấm ápcả một không gian.
"Anh kể cho Ái Ninghe một câu chuyện cười nhé. Hòn đá đánh nhau với cái bánh bột nếp, tức khílên đá một phát làm cái bánh bay xuống biển. Sau này có một đôi trai gái yêunhau ngầm ước hẹn sẽ bên nhau suốt đời, nhưng người con trai phải đi lính ởchiến trường ngoại quốc. Trước khi đi, anh ấy đưa cho người yêu một chiếc nhẫn,hẹn ba năm sau sẽ lấy chiếc nhẫn làm vật tái ngộ ở nơi này. Ba năm sau, cô gáimang chiếc nhẫn đến nơi hẹn trước, nhưng không thấy người yêu đâu, thế là vìđau lòng mà ném chiếc nhẫn xuống đáy biển sâu. Thực ra, người con gái này đãquên mất địa điểm hẹn hò. Người con trai khi quay về tìm không thấy người yêuđâu, đau lòng mà ngồi trên bờ biển câu cá. Đột nhiên anh ta câu được một vật gìđó. Ái Ni, em đoán xem là vật gì?"
"Là chiếcnhẫn?"
"Sai, là cái bánhbột nếp."
"…"
"Sau này cuối cùnganh ta cũng câu được một con cá, khi đang ăn thì cắn phải một vật gì cưng cứng,em cho rằng đó là thứ gì?"
"Là chiếcnhẫn?"
"Lại sai, là xươngcá, ha ha, có buồn cười không?"
"…". Tôi chỉcó thể im lặng.
"Ái Ni không cườití nào, chắc đang có tâm sự rồi."
"Hôm nay em xemđược một cuốn tạp chí, trên đó nói anh là thiên tài âm nhạc, hóa ra anh biếtchơi đang thật. Em cứ luôn cho rằng mình thông minh, cho rằng anh lừa gạt em,hóa ra sự thực đều như những gì anh nói. Em đúng là kẻ thất bại đúngkhông?". Giờ đây, đối với Thiên Diệp, tôi cảm thấy một sự hối hận khó gọithành tên.
"Không phải thếđâu, bởi vì em cơ bản không biết anh học dương cầm khi ở Canađa."
"Thiên Diệp… vì saoanh lại học dương cầm?"
"Vì Ái Niđấy", Thiên Diệp lại bắt đầu trả lời không trung thực "kiểu ThiênDiệp" rồi.
"Là vì em? Nhưng emđâu có thích dương cầm. Mà lần trước em muốn anh đánh đàn cho em nghe, anh cũngcó đánh đâu", thật tệ quá, mới định tìm cách để hiểu anh, anh lại giở tròcũ, nói những câu tận đẩu tận đâu như thế, cho rằng nịnh bợ một chút thì tôi sẽtin sao?
"Suỵt! Bímật", Thiên Diệp đặt một ngón tay thon dài của anh thẳng đứng trên môi.
"…", tôi vốnhơi tức giận, nhưng nghĩ ngợi một chút lại cười, "Bất kể là như thế nào,em cũng vẫn rất vui, hóa ra Thiên Diệp thật là lợi hại, lợi hại hơn nhiều khicòn nhỏ."
"ha ha", nụcười Thiên Diệp như những đóa hoa oải hương nở rộ, rực rỡ đến vô cùng.
"Còn một việc nàynữa, anh không có chỗ nào để đi vì sao không nói với em?", đối với việcnày tôi cũng hơi thắc mắc.
"Anh chờ cho Ái Nitự phát hiện ra mà", Thiên Diệp trả lời với vẻ đó là lẽ đương nhiên, sauđó nhìn tôi cười, "Hóa ra bây giờ Ái Ni đã rất để tâm đến anh rồi phảikhông? Đang tìm cách để hiểu anh đúng không nào? A, chẳng bằng để anh kể hếtnhững chuyện xảy ra bên Canađa cho em nghe nhé, được không? Em không biết cuộcsống bên đó thú vị thế nào đâu…"
"Stop! Stop!",tôi vội vàng kêu anh dừng lại. Trời ạ, chọn cái gì quan trọng để nói có đượckhông?
"Thôi được rồi, anhmuốn hỏi Ái Ni, ước nguyện của em là gì?"
"Thay mẹ chăm sóctốt cho Chân Ni."
"Còn những cáikhác?"
"Trở thành mộtchuyên gia về món điểm tâm."
"Hóa ra Ái Ni th
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT53/384

XtGem Forum catalog