Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4
Lượt xem : |
��t đườngcong cô đơn ấy tỏa ra một hơi thở không thể buồn bã hơn.
Bóng người ấy soa màquen thuộc, dường như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong ký ức…
Dưới bóng cây đại thụvới những cành cao như vươn tới tận mây xanh, bóng người hào hứng vẫy tay rốirít về phía tôi.
Trước vườn hoa lily sángbừng trong đêm tối, anh lặng lẽ đứng đó chờ tôi đến.
Trước cổng võ đườngKhông Liên, bóng dáng cô độc của anh đứng thẳng dưới cơn mưa…
Những cảnh tượng ấy bỗnglần lượt trở nên tươi mới, gõ thẳng vào trái tim tôi.
"Thiên Diệp, saoanh lại ở đây?"
Ah nở nụ cười rạng rỡ,nhưng nụ cười ấy nhợt nhạt và cứng ngắc: "Anh đang đợi em mà, em đi đâuthế?"
"À…", tôi độtnhiên không biết phải trả lời ra sao, thế nên giải thích một cách ngu ngốc:"Mới sáng ra em đi lấy hành lý cho Chân Ni."
"Thế à?", mắtThiên Diệp tối sầm lại, bàn tay nắm chặt lấy vật gì đó, dùng nhiều lực tới nỗinhư dốc hết sức toàn thân.
Hình ảnh Thiên Diệp tinhthần sa sút như vậy khiến tôi cảm thấy đau lòng, khó chịu như đã mất đi hơithở.
Tôi nhìn đi nơi khác,hỏi như không mấy quan tâm: "Là anh đang mua cổ phiếu của Thiên Ảnhà?"
"Phải. Anh hy vọngcó thể giúp em…"
"Không cần đâu! Anhmau dừng lại đi."
"Ái Ni…"
"Mau dừng hành độngngớ ngẩn đó lại đi."
"…", thân hìnhThiên Diệp hơi run rẩy, có vẻ như đang hết sức kìm chế điều gì đó. Nhưng rồikhóe môi anh vẫn hé mở, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng sương mờ nhanhchóng tan đi trong không khí.
Trái tim tôi bị nụ cườiđó đâm vào đau nhói, tôi tránh sang một bên và đi lướt qua anh, vội vã tìm nơithuộc về mình.
Nhà là cái vỏ bọc củatôi, ở đó tôi có thể tránh khỏi mọi cơn bão tố.
Khi thoát ra khỏi cái vỏbọc ấy, tôi luôn bị tổn thương.
"Chân Ni?",tôi mở cửa ra, chỉ thấy bên trong lộn xộn hết cả lên.
Chân Ni mặc chiếc váyngủ bằng voan đứng trước cửa sổ, nụ cười đầy nhạo báng và gay gắt.
Gió thổi tung tóc con bélên, nở thành những đóa hoa tường vi màu đen tuyệt đẹp trong không khí.
"Mộ Ái Ni, rốt cuộcngười chị thích là ai kia chứ? Là Hội trưởng Triệt, người đã bỏ đi 5 năm trướchay là… Thiên Diệp, người đã đứng dưới kia chờ chị suốt cả đêm?", Chân Nicười với vẻ ngây thơ, dường như chỉ đơn thuần là đang nói về vấn đề thời tiết.
Cả đêm? Tôi hoảng hốtnhìn Chân Ni.
Nụ cười của Chân Ni càngtrở nên phóng túng và rực rỡ: "Mới rồi quả là đã xem được một vở kịch hay,Phác Thiên Diệp thật đáng thương. Tôi nói với anh ta rằng chị đã chuyển đến nhàHội trưởng Triệt ở rồi, anh ta có vẻ như vẫn không tin. Mới rồi chị đã nói dốianh ta đúng không? Ha ha, thật là đáng buồn, hết lần này đến lần khác bị chịđùa cợt như một tên ngốc."
"Em im đi!",tôi thở dốc một cách khó khăn.
Thiên Diệp… anh ấy đãđợi tôi suốt cả đêm ư?
Thảo nào nụ cười đó lạnhgiá đến thế, tê dại như thế.
"Đồ ngốc! Đồ ngốc!Đúng là đồ ngốc…", thoáng chốc trong đầu tôi trở nên trống rỗng, chỉ cònlại duy nhất nụ cười nhợt nhạt của anh, nước mắt không thể nào ngăn nổi cứ vậytuôn ra ào ạt, "Thiên Diệp… Thiên Diệp…"
Sao lại ngớ ngẩn nhưvậy? Không còn việc gì để làm nữa à? Sao lại đi mua cổ phiếu của Thiên Ảnh nhưđể tự sát vậy?
Vì sao lại đứng ở tầngdưới đợi em suốt cả đêm?
Vì sao không vạch trầnlời nói dối của em?
Đáp án của những câu hỏiấy dần dần hiện ra, đè nặng lên cơ thể tôi như một quả núi.
"Thiên Diệp…",tôi quay người chạy xuống cầu thang, bước chân mỗi lúc một sải dài.
Không thấy nữa rồi,Thiên Diệp đã đi rồi hay sao?
Nhìn theo con đườngtrống hút, tôi hơi hoảng hốt tìm khắp xung quanh.
Anh ở đâu, Thiên Diệp?
Anh đang ở đâu? Xin lỗianh!
Không biết đi trong baolâu, cũng không biết rốt cuộc đã đi đến tận đâu, trước mắt tôi bỗng hiện ra mộtvườn hoa lily. Những đóa hoa có màu vàng tươi rực rỡ nhưng khi ấy lại hơi ảmđạm, giống như nụ cười của Thiên Diệp.
Tôi đang ngẩn ngơ nênkhông may va phải một người đang cầm máy quay phim.
"Xin lỗi", tôivội vàng xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn còn đầy nghi hoặc: hiện giờ là mùa đông,sao có thể có hoa lily được?
"Làm gì đi đườngcũng không chú ý thế, đúp vừa rồi lại phải quay lại rồi". Người đó có vẻhơi cáu bẳn rứt rứt tóc trên đầu, quay sang dặn những người xung quanh:"Để cho nhân vật nam chính và nữ chính nghỉ một lúc. Ngoài ra nói với trợlý sau khi quay xong, đưa những bông hoa này vào trong nhà kính, cảnh quay ngàymai còn phải dùng nữa đấy."
Hóa ra những bông hoatươi đẹp đó chỉ là đạo cụ quay phim, tôi khẽ thở dài một hơi. Không gian xungquanh là một màu nhợt nhạt u sầu, khiến mắt tôi có cảm giác rấm rứt.
Trong khoảnh khắc, nhữngbông hoa tuyết trắng xóa chợt bay rợp trời.
Cảnh tượng quen thuộctrong miền ký ức chợt hiện ra ngay trước mắt – gặp lại Thiên Diệp trong vườnhoa lily rực nở, cơn mưa tuyết rơi xuống để đáp ứng nguyện ước chỉ buộc miệngnói ra của tôi…
"Thiên Diệp?"
Là tôi đã nhìn nhầm ư?Bóng người cao gầy đứng ngược sáng dưới bầu trời lả tả tuyết rơi ấy là ThiênDiệp ư?
Chiếc áo sơ mi màu trắnglấp lánh những ánh sáng trang nhã, mái tóc bị gió thổi tung trong thanh thoátvô cùng.
Còn cả nụ cười đầy mêhoặc như một chú thiên tinh đó nữa…
"Thiên Diệp!",tôi nhìn chăm chú vào anh.
Những bông hoa tuyếttrên bầu trời, những cánh hoa lily đang lay động trong gió khi ấy chợt dừng hếtlại, chỉ còn Thiên Diệp bước đi những bước uyển chuyển đến gần tôi.
Chậm rãi, từ từ.
Không cảm thấy được sựdịch chuyển của thời gian.
"Đêm qua…",tôi định giải thích, nhưng bị ngón tay ấm nóng của anh đặt ngay trước miệng.
"Không cần phải nóigì nữa cả."
Anh nhìn chằm chằm vàotôi, trong đáy mắt trào lên một tình cảm sâu sắc, sau đó vòng tay ôm lấy tôi màkhông hề báo trước.
"Thiên Diệp?",tôi hơi giằng co để thoát ra vì ánh mắt khác thường của những người xung quanh.
"Ái Ni, lạnhquá", Thiên Diệp không bỏ tay ra.
Khi ấy tôi mới cảm thấycơ thể anh thực sự rất lạnh. Cả đêm hôm qua anh đứng dưới nhà chờ tôi thì làmgì mà không lạnh cơ chứ?
Tôi kìm không nổi nỗiđau nhói trong tim, thôi không chống lại nữa mà để mặc mình ôm lấy anh.
"Ái Ni", ThiênDiệp dồn hết trọng lượng toàn cơ thể mình lên người tôi, nói bằng thứ giọng mềmmại như một đứa trẻ con: "Ái Ni, vì sao khi đang ôm em mà anh vẫn thấylạnh đến thế?"
"Vậy à?", tôiđưa tay ôm lấy tấm lưng rộng rãi rắn chắt của anh, "Mau về nhà tắm nướcnóng rời thay quần áo đi."
Tôi muốn thoát khỏi vòngtay anh, nhưng hai cánh tay anh vẫn ôm siết lấy tôi không chịu buông.
"Thiên Diệp?",tôi chau mày, "Anh không buông tay ra thì em không khách khí nữa đâuđấy."
"Ái Ni", ThiênDiệp dịu dàng gọi tên tôi, sau đó lặng trầm một lúc, nói: "Vì sao rõ ràngem ở rất gần, nhưng anh lại cảm thấy em ở rất xa anh kia chứ?"
Giọng nói của anh cònphiêu diêu hơn cơn gió, mang theo một nỗi buồn thương mà người ta không sao nắmbắt được.
Cơn gió cuốn theo nỗi buồnthương dịu dàng đó bao vây lấy tôi, khiến tôi đột nhiên không thể nói thànhlời.
Những ngón tay vì khônggánh vác nổi mối chân tình sâu sắc ấy nên dần dần co rút lại.
Phù…
Dường như tôi đã quênmất từ lâu rằng trái tim được bao bọc bởi những thớ cơ mềm mại, chứ không phảilà gang thép.
Thế nên cho dù mình cólàm ra vẻ cứng rắn, cuối cùng cũng vẫn bị phá vỡ.
Thiên Diệp, rõ ràng làmuốn bảo vệ anh, rõ ràng là không muốn làm cho anh bị tổn thương, rõ ràng là hyvọng anh được hạnh phúc thật nhiều…
Thế nhưng…
"Cái mà em cho làsự che chở ấy, người ta không hiểu được, cứ như thế sẽ làm tổn thương đến chínhngười mà em quan tâm."
"Câu này được viếttrong một cuốn sách, anh không hiểu lắm, nhưng mà, em yêu à…, nhất định là emhiểu. Ha…"
Là như vậy ư?
Tôi đã làm sai rồi đúngkhông?
…
4
Két!!!
Tiếng phanh xe chói tai.
Một chiếc Porsche màuxanh lam đỗ xịch trước cổng biệt thự nhà họ Thôi, Hy Triệt mang theo vẻ lạnhlùng băng giá bước xuống xe, người làm xếp thành hai hàng ngay ngắn, cúi đầuchào một cách trang trọng.
"Chào mừng thiếugia về nhà", đợi Thôi Hy Triệt đi đến gần, tất cả cùng lên tiếng.
Người quản gia nước mắtvòng quanh đi theo sau lưng Thôi Hy Triệt, thấp giọng nói: "Thiếu gia,cuối cùng cậu cũng đã về nhà rồi. Mấy năm qua phu nhân luôn nhớ đến cậu, hyvọng cậu có thể quay về tiếp quản cơ nghiệp của gia đình…"
"Bà ấy ởđâu?", những tảng băng phủ kín tâm trạng của Thôi Hy Triệt có vẻ như khônghề tan đi một chút nào.
"Phu nhân hôm quavề hơi muộn, hiện giờ có lẽ vẫn đang nghỉ ngơi", người quản gia theo ThôiHy Triệt vào đến phòng khách, hỏi: "Thiếu gia đã ăn sáng chưa, nếu chưa đểtôi bảo người làm lập tức dọn lên món cậu thích ăn nhất…"
"Đủ rồi, tôi muốngặp bà ta ngay bây giờ!"
"Thiếu gia!"
Người quản gia cảm thấytâm trạng Thôi Hy Triệt có vẻ đang bị kích động nên muốn lựa lời khuyên giải.Thế nhưng trên tầng 2 đã vang lên tiếng kêu đầy vui mừng và kinh ngạc…
"Triệt, con đã vềrồi à?"
Thôi Hy Triệt ngước mắtlên, nhìn thấy người mẹ đã 5 năm không gặp. Người phụ nữ có vẻ đẹp cao sang,điểm trang nhẹ nhàng đó đứng trước tay vịn cầu thang tầng 2, đường cong lạnhlùng của đôi mắt dường như hơi trĩu xuống, lộ rõ dấu vết của tuổi tác, nhưngthần thái cao ngạo đó vẫn giống hệt như trước đây, giống như một con dao quýgiá, sắc nhọn và lạnh tanh.
Ánh mắt hai người tiếpxúc với nhau, đều mang sức mạnh uy hiếp đối phương.
Dường như đó là một trậnso sánh lực lượng, ai từ bỏ trước thì đó là người thua cuộc.
"Rốt cuộc mẹ đã làmgì với Mộ Ái Ni?", Thôi Hy Triệt cố hết sức nén lại cơn phẫn nộ đang ẩnkín trong ngực mình, "5 năm trước, rốt cuộc mẹ đã làm gì với Mộ Ái Ni, nóiđi!"
Dưới sức ép vô cùng đángsợ đó, mẹ Thôi Hy Triệt đi những bước đều đều chậm rãi xuống nhà, khi lướt quaanh, chỉ liếc nhìn anh bình thản: "Mấy năm liền không gặp nhau rồi, bâygiờ vừa gặp mẹ mình, đã muốn nhắc đến chuyện đứa con gái đó ư?"
"Đứa con gái đó?Xin mẹ hãy tôn trọng người con thích một chút được không?", Thôi Hy Triệtđi theo bà Bạch Lâm vào phòng khách.
"Tôn trọng? Nó đãcướp mất con bên cạnh mẹ, thậm chí khiến cho con đối đầu với mẹ, những thứ đókhiến mẹ không thể nào tha thứ được", bà Bạch Lâm bình thản vẫy tay, ngườiquản gia lập tức dặn dò gia nhân mang hai suất đồ ăn sáng lên.
"Đủ rồi, thế nên mẹthừa nhận 5 năm trước đã tìm cách tước bỏ tiền học bổng của Mộ Ái Ni, dùng cácquan hệ để đóng cửa văn phòng nghiên cứu của bố cô ấy, thậm chí còn cho ngườihại chết bố cô ấy, khiến Ái Ni và bố rơi vào cảnh chia lìa đau đớn đó ư?",Thôi Hy Triệt vung tay đập vỡ lọ hoa trên bàn.
"Cái chết của bố nólà một sự cố. Những việc khác, mẹ không phủ nhận, mà mẹ làm như vậy đều là muốntốt cho con cả". Bà Bạch Lâm nhướng mày lên một cách thản nhiên.
Người quản gia định nóigì lại thôi, vẫy tay ra hiệu cho gia nhân nhanh chóng giải quyết những mảnh vỡtrên mặt sàn, đồng thời đến gần Thôi Hy Triệt hạ giọng giải thích: "Cáichết của bố Mộ Ái Ni thực sự là một sự cố, cảnh sát cũng đã điều tra rồi. Có lẽcô Ái Ni đã hiểu lầm, cậu không nên trách phu nhân."
"Đi ra! Ở đây khôngcần ông giải thích", bà Bạch Lâm nghiêm giọng nói, người quản gia lập tứccung phụng đi ra.
Trong phòng khách sangtrọng và trống trải chỉ còn lại hai mẹ con họ.
Vượt qua quãng thời giancủa 5 năm, tất cả mọi ân oán triền miên dường như đã quay về điểm xuất phát.
"Ngồi xuống đây đã,ăn sáng với mẹ một chút nào", bà Bạch Lâm thở dài, cặp lông mày đã m�
QUAY LẠIBóng người ấy soa màquen thuộc, dường như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong ký ức…
Dưới bóng cây đại thụvới những cành cao như vươn tới tận mây xanh, bóng người hào hứng vẫy tay rốirít về phía tôi.
Trước vườn hoa lily sángbừng trong đêm tối, anh lặng lẽ đứng đó chờ tôi đến.
Trước cổng võ đườngKhông Liên, bóng dáng cô độc của anh đứng thẳng dưới cơn mưa…
Những cảnh tượng ấy bỗnglần lượt trở nên tươi mới, gõ thẳng vào trái tim tôi.
"Thiên Diệp, saoanh lại ở đây?"
Ah nở nụ cười rạng rỡ,nhưng nụ cười ấy nhợt nhạt và cứng ngắc: "Anh đang đợi em mà, em đi đâuthế?"
"À…", tôi độtnhiên không biết phải trả lời ra sao, thế nên giải thích một cách ngu ngốc:"Mới sáng ra em đi lấy hành lý cho Chân Ni."
"Thế à?", mắtThiên Diệp tối sầm lại, bàn tay nắm chặt lấy vật gì đó, dùng nhiều lực tới nỗinhư dốc hết sức toàn thân.
Hình ảnh Thiên Diệp tinhthần sa sút như vậy khiến tôi cảm thấy đau lòng, khó chịu như đã mất đi hơithở.
Tôi nhìn đi nơi khác,hỏi như không mấy quan tâm: "Là anh đang mua cổ phiếu của Thiên Ảnhà?"
"Phải. Anh hy vọngcó thể giúp em…"
"Không cần đâu! Anhmau dừng lại đi."
"Ái Ni…"
"Mau dừng hành độngngớ ngẩn đó lại đi."
"…", thân hìnhThiên Diệp hơi run rẩy, có vẻ như đang hết sức kìm chế điều gì đó. Nhưng rồikhóe môi anh vẫn hé mở, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng sương mờ nhanhchóng tan đi trong không khí.
Trái tim tôi bị nụ cườiđó đâm vào đau nhói, tôi tránh sang một bên và đi lướt qua anh, vội vã tìm nơithuộc về mình.
Nhà là cái vỏ bọc củatôi, ở đó tôi có thể tránh khỏi mọi cơn bão tố.
Khi thoát ra khỏi cái vỏbọc ấy, tôi luôn bị tổn thương.
"Chân Ni?",tôi mở cửa ra, chỉ thấy bên trong lộn xộn hết cả lên.
Chân Ni mặc chiếc váyngủ bằng voan đứng trước cửa sổ, nụ cười đầy nhạo báng và gay gắt.
Gió thổi tung tóc con bélên, nở thành những đóa hoa tường vi màu đen tuyệt đẹp trong không khí.
"Mộ Ái Ni, rốt cuộcngười chị thích là ai kia chứ? Là Hội trưởng Triệt, người đã bỏ đi 5 năm trướchay là… Thiên Diệp, người đã đứng dưới kia chờ chị suốt cả đêm?", Chân Nicười với vẻ ngây thơ, dường như chỉ đơn thuần là đang nói về vấn đề thời tiết.
Cả đêm? Tôi hoảng hốtnhìn Chân Ni.
Nụ cười của Chân Ni càngtrở nên phóng túng và rực rỡ: "Mới rồi quả là đã xem được một vở kịch hay,Phác Thiên Diệp thật đáng thương. Tôi nói với anh ta rằng chị đã chuyển đến nhàHội trưởng Triệt ở rồi, anh ta có vẻ như vẫn không tin. Mới rồi chị đã nói dốianh ta đúng không? Ha ha, thật là đáng buồn, hết lần này đến lần khác bị chịđùa cợt như một tên ngốc."
"Em im đi!",tôi thở dốc một cách khó khăn.
Thiên Diệp… anh ấy đãđợi tôi suốt cả đêm ư?
Thảo nào nụ cười đó lạnhgiá đến thế, tê dại như thế.
"Đồ ngốc! Đồ ngốc!Đúng là đồ ngốc…", thoáng chốc trong đầu tôi trở nên trống rỗng, chỉ cònlại duy nhất nụ cười nhợt nhạt của anh, nước mắt không thể nào ngăn nổi cứ vậytuôn ra ào ạt, "Thiên Diệp… Thiên Diệp…"
Sao lại ngớ ngẩn nhưvậy? Không còn việc gì để làm nữa à? Sao lại đi mua cổ phiếu của Thiên Ảnh nhưđể tự sát vậy?
Vì sao lại đứng ở tầngdưới đợi em suốt cả đêm?
Vì sao không vạch trầnlời nói dối của em?
Đáp án của những câu hỏiấy dần dần hiện ra, đè nặng lên cơ thể tôi như một quả núi.
"Thiên Diệp…",tôi quay người chạy xuống cầu thang, bước chân mỗi lúc một sải dài.
Không thấy nữa rồi,Thiên Diệp đã đi rồi hay sao?
Nhìn theo con đườngtrống hút, tôi hơi hoảng hốt tìm khắp xung quanh.
Anh ở đâu, Thiên Diệp?
Anh đang ở đâu? Xin lỗianh!
Không biết đi trong baolâu, cũng không biết rốt cuộc đã đi đến tận đâu, trước mắt tôi bỗng hiện ra mộtvườn hoa lily. Những đóa hoa có màu vàng tươi rực rỡ nhưng khi ấy lại hơi ảmđạm, giống như nụ cười của Thiên Diệp.
Tôi đang ngẩn ngơ nênkhông may va phải một người đang cầm máy quay phim.
"Xin lỗi", tôivội vàng xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn còn đầy nghi hoặc: hiện giờ là mùa đông,sao có thể có hoa lily được?
"Làm gì đi đườngcũng không chú ý thế, đúp vừa rồi lại phải quay lại rồi". Người đó có vẻhơi cáu bẳn rứt rứt tóc trên đầu, quay sang dặn những người xung quanh:"Để cho nhân vật nam chính và nữ chính nghỉ một lúc. Ngoài ra nói với trợlý sau khi quay xong, đưa những bông hoa này vào trong nhà kính, cảnh quay ngàymai còn phải dùng nữa đấy."
Hóa ra những bông hoatươi đẹp đó chỉ là đạo cụ quay phim, tôi khẽ thở dài một hơi. Không gian xungquanh là một màu nhợt nhạt u sầu, khiến mắt tôi có cảm giác rấm rứt.
Trong khoảnh khắc, nhữngbông hoa tuyết trắng xóa chợt bay rợp trời.
Cảnh tượng quen thuộctrong miền ký ức chợt hiện ra ngay trước mắt – gặp lại Thiên Diệp trong vườnhoa lily rực nở, cơn mưa tuyết rơi xuống để đáp ứng nguyện ước chỉ buộc miệngnói ra của tôi…
"Thiên Diệp?"
Là tôi đã nhìn nhầm ư?Bóng người cao gầy đứng ngược sáng dưới bầu trời lả tả tuyết rơi ấy là ThiênDiệp ư?
Chiếc áo sơ mi màu trắnglấp lánh những ánh sáng trang nhã, mái tóc bị gió thổi tung trong thanh thoátvô cùng.
Còn cả nụ cười đầy mêhoặc như một chú thiên tinh đó nữa…
"Thiên Diệp!",tôi nhìn chăm chú vào anh.
Những bông hoa tuyếttrên bầu trời, những cánh hoa lily đang lay động trong gió khi ấy chợt dừng hếtlại, chỉ còn Thiên Diệp bước đi những bước uyển chuyển đến gần tôi.
Chậm rãi, từ từ.
Không cảm thấy được sựdịch chuyển của thời gian.
"Đêm qua…",tôi định giải thích, nhưng bị ngón tay ấm nóng của anh đặt ngay trước miệng.
"Không cần phải nóigì nữa cả."
Anh nhìn chằm chằm vàotôi, trong đáy mắt trào lên một tình cảm sâu sắc, sau đó vòng tay ôm lấy tôi màkhông hề báo trước.
"Thiên Diệp?",tôi hơi giằng co để thoát ra vì ánh mắt khác thường của những người xung quanh.
"Ái Ni, lạnhquá", Thiên Diệp không bỏ tay ra.
Khi ấy tôi mới cảm thấycơ thể anh thực sự rất lạnh. Cả đêm hôm qua anh đứng dưới nhà chờ tôi thì làmgì mà không lạnh cơ chứ?
Tôi kìm không nổi nỗiđau nhói trong tim, thôi không chống lại nữa mà để mặc mình ôm lấy anh.
"Ái Ni", ThiênDiệp dồn hết trọng lượng toàn cơ thể mình lên người tôi, nói bằng thứ giọng mềmmại như một đứa trẻ con: "Ái Ni, vì sao khi đang ôm em mà anh vẫn thấylạnh đến thế?"
"Vậy à?", tôiđưa tay ôm lấy tấm lưng rộng rãi rắn chắt của anh, "Mau về nhà tắm nướcnóng rời thay quần áo đi."
Tôi muốn thoát khỏi vòngtay anh, nhưng hai cánh tay anh vẫn ôm siết lấy tôi không chịu buông.
"Thiên Diệp?",tôi chau mày, "Anh không buông tay ra thì em không khách khí nữa đâuđấy."
"Ái Ni", ThiênDiệp dịu dàng gọi tên tôi, sau đó lặng trầm một lúc, nói: "Vì sao rõ ràngem ở rất gần, nhưng anh lại cảm thấy em ở rất xa anh kia chứ?"
Giọng nói của anh cònphiêu diêu hơn cơn gió, mang theo một nỗi buồn thương mà người ta không sao nắmbắt được.
Cơn gió cuốn theo nỗi buồnthương dịu dàng đó bao vây lấy tôi, khiến tôi đột nhiên không thể nói thànhlời.
Những ngón tay vì khônggánh vác nổi mối chân tình sâu sắc ấy nên dần dần co rút lại.
Phù…
Dường như tôi đã quênmất từ lâu rằng trái tim được bao bọc bởi những thớ cơ mềm mại, chứ không phảilà gang thép.
Thế nên cho dù mình cólàm ra vẻ cứng rắn, cuối cùng cũng vẫn bị phá vỡ.
Thiên Diệp, rõ ràng làmuốn bảo vệ anh, rõ ràng là không muốn làm cho anh bị tổn thương, rõ ràng là hyvọng anh được hạnh phúc thật nhiều…
Thế nhưng…
"Cái mà em cho làsự che chở ấy, người ta không hiểu được, cứ như thế sẽ làm tổn thương đến chínhngười mà em quan tâm."
"Câu này được viếttrong một cuốn sách, anh không hiểu lắm, nhưng mà, em yêu à…, nhất định là emhiểu. Ha…"
Là như vậy ư?
Tôi đã làm sai rồi đúngkhông?
…
4
Két!!!
Tiếng phanh xe chói tai.
Một chiếc Porsche màuxanh lam đỗ xịch trước cổng biệt thự nhà họ Thôi, Hy Triệt mang theo vẻ lạnhlùng băng giá bước xuống xe, người làm xếp thành hai hàng ngay ngắn, cúi đầuchào một cách trang trọng.
"Chào mừng thiếugia về nhà", đợi Thôi Hy Triệt đi đến gần, tất cả cùng lên tiếng.
Người quản gia nước mắtvòng quanh đi theo sau lưng Thôi Hy Triệt, thấp giọng nói: "Thiếu gia,cuối cùng cậu cũng đã về nhà rồi. Mấy năm qua phu nhân luôn nhớ đến cậu, hyvọng cậu có thể quay về tiếp quản cơ nghiệp của gia đình…"
"Bà ấy ởđâu?", những tảng băng phủ kín tâm trạng của Thôi Hy Triệt có vẻ như khônghề tan đi một chút nào.
"Phu nhân hôm quavề hơi muộn, hiện giờ có lẽ vẫn đang nghỉ ngơi", người quản gia theo ThôiHy Triệt vào đến phòng khách, hỏi: "Thiếu gia đã ăn sáng chưa, nếu chưa đểtôi bảo người làm lập tức dọn lên món cậu thích ăn nhất…"
"Đủ rồi, tôi muốngặp bà ta ngay bây giờ!"
"Thiếu gia!"
Người quản gia cảm thấytâm trạng Thôi Hy Triệt có vẻ đang bị kích động nên muốn lựa lời khuyên giải.Thế nhưng trên tầng 2 đã vang lên tiếng kêu đầy vui mừng và kinh ngạc…
"Triệt, con đã vềrồi à?"
Thôi Hy Triệt ngước mắtlên, nhìn thấy người mẹ đã 5 năm không gặp. Người phụ nữ có vẻ đẹp cao sang,điểm trang nhẹ nhàng đó đứng trước tay vịn cầu thang tầng 2, đường cong lạnhlùng của đôi mắt dường như hơi trĩu xuống, lộ rõ dấu vết của tuổi tác, nhưngthần thái cao ngạo đó vẫn giống hệt như trước đây, giống như một con dao quýgiá, sắc nhọn và lạnh tanh.
Ánh mắt hai người tiếpxúc với nhau, đều mang sức mạnh uy hiếp đối phương.
Dường như đó là một trậnso sánh lực lượng, ai từ bỏ trước thì đó là người thua cuộc.
"Rốt cuộc mẹ đã làmgì với Mộ Ái Ni?", Thôi Hy Triệt cố hết sức nén lại cơn phẫn nộ đang ẩnkín trong ngực mình, "5 năm trước, rốt cuộc mẹ đã làm gì với Mộ Ái Ni, nóiđi!"
Dưới sức ép vô cùng đángsợ đó, mẹ Thôi Hy Triệt đi những bước đều đều chậm rãi xuống nhà, khi lướt quaanh, chỉ liếc nhìn anh bình thản: "Mấy năm liền không gặp nhau rồi, bâygiờ vừa gặp mẹ mình, đã muốn nhắc đến chuyện đứa con gái đó ư?"
"Đứa con gái đó?Xin mẹ hãy tôn trọng người con thích một chút được không?", Thôi Hy Triệtđi theo bà Bạch Lâm vào phòng khách.
"Tôn trọng? Nó đãcướp mất con bên cạnh mẹ, thậm chí khiến cho con đối đầu với mẹ, những thứ đókhiến mẹ không thể nào tha thứ được", bà Bạch Lâm bình thản vẫy tay, ngườiquản gia lập tức dặn dò gia nhân mang hai suất đồ ăn sáng lên.
"Đủ rồi, thế nên mẹthừa nhận 5 năm trước đã tìm cách tước bỏ tiền học bổng của Mộ Ái Ni, dùng cácquan hệ để đóng cửa văn phòng nghiên cứu của bố cô ấy, thậm chí còn cho ngườihại chết bố cô ấy, khiến Ái Ni và bố rơi vào cảnh chia lìa đau đớn đó ư?",Thôi Hy Triệt vung tay đập vỡ lọ hoa trên bàn.
"Cái chết của bố nólà một sự cố. Những việc khác, mẹ không phủ nhận, mà mẹ làm như vậy đều là muốntốt cho con cả". Bà Bạch Lâm nhướng mày lên một cách thản nhiên.
Người quản gia định nóigì lại thôi, vẫy tay ra hiệu cho gia nhân nhanh chóng giải quyết những mảnh vỡtrên mặt sàn, đồng thời đến gần Thôi Hy Triệt hạ giọng giải thích: "Cáichết của bố Mộ Ái Ni thực sự là một sự cố, cảnh sát cũng đã điều tra rồi. Có lẽcô Ái Ni đã hiểu lầm, cậu không nên trách phu nhân."
"Đi ra! Ở đây khôngcần ông giải thích", bà Bạch Lâm nghiêm giọng nói, người quản gia lập tứccung phụng đi ra.
Trong phòng khách sangtrọng và trống trải chỉ còn lại hai mẹ con họ.
Vượt qua quãng thời giancủa 5 năm, tất cả mọi ân oán triền miên dường như đã quay về điểm xuất phát.
"Ngồi xuống đây đã,ăn sáng với mẹ một chút nào", bà Bạch Lâm thở dài, cặp lông mày đã m�
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,11,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 11 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 11 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu