Polaroid
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 4

Lượt xem :
i?
Bởi vì anh ta là Thôi HyTriệt ư? Hay là vì… tôi từng thích anh ta?
Thế nhưng lồng ngực anhta ấm áp biết bao, khiến tôi không kìm được khe khẽ thở dài: "Cơ bản…, cơbản là vì không tìm được phương hướng đến bên anh, bởi… đã không còn đườngnữa."
"Cái gì?",Thôi Hy Triệt ôm ghì lấy tôi, khẽ hỏi.
"Không còn đườngnữa…", nói đến đó, một giọt nước mắt rơi ra từ mắt tôi, để tránh không choanh ta nhìn thấy, tôi vùi đầu mình vào sâu trong lòng anh ta, "5 nămtrước, đã không còn đường đến nữa rồi…"
Là do tự tay anh làm,Thôi Hy Triệt.
Vì sao lại có dũng khílớn như vậy để vứt bỏ, nhưng lại không có đủ dũng khí tương tự để tìm lại.
Dù thời gian đã trở nênkhá xa vời, không còn cảm giác thấy những vết thương trong quá khứ, nhưng cuốicùng vẫn đến muộn…
Muộn rồi…
**
Thôi Hy Triệt khom ngườiôm lấy Mộ Ái Ni, nỗi lo lắng dần dần bị anh giấu xuống nơi sâu thẳm nhất tronglòng.
Đồ ngốc, sao lại ươngngạnh thế? Sao em không thể vứt bỏ tất cả để đi về phía anh kia chứ?
Thầm trách người đangnằm trong lòng mình, nhưng lòng anh trái lại còn thấy đau hơn.
"Sao không bảo vệcho cô ấy?", anh trách người đứng phía sau mình.
"Tôi chỉ chịu tráchnhiệm cho sự an toàn của anh", bóng người mơ hồ trong làn khói trắng mangmột vẻ kiên định khác thường.
"Chết tiệt! Nếu nhưcô ấy có chuyện gì, tôi sẽ chôn anh theo", Hy Triệt giận dữ thốt ra câuđó.
Đừng có mà xảy ra chuyệngì, biết không, Mộ Ái Ni!
Chưa có sự cho phép củaanh, không được ngủ, không được rời khỏi anh, không được đi về phía nào khác,không được để cho con tim em… không thích anh…
Gã Thôi Hy Triệt đó độtnhiên áp sát người tôi mà hoàn toàn không có dấu hiệu gì báo trước, đôi môilạnh lùng bị phóng đại trong mắt tôi, mang một vẻ gợi cảm khiến người ta nghẹtthở. Anh ta dường như nhìn thấu sự hoảng loạn của tôi, thế nên khóe miệng hơihé mở một nụ cười như có như không. Tôi nắm chặt lấy đầu chiếc chăn mềm mại,không chịu để lộ ra sự yếu đuối, còn tiến đến gần anh ta hơn, mắt mở to nhìntrừng trừng.
Đấu mắt.
1 giây, 2 giây, 3 giây…mười mấy giây…
Chúng tôi không kẻ nàochịu nhượng bộ.
Thế nhưng không khí xungquanh dần dần ấm lên, trở thành một không gian ấm áp.
Thôi Hy Triệt đưa tayra, hướng về phía tôi.
Vì động tác nhỏ đó, tôihoảng hốt tránh ra xa, nhưng những ngón tay của anh ta còn nhanh hơn, đã kịp gõcốc lên trán tôi. Hy Triệt nở nụ cười nhẹ nhõm: "Cô là mèo hả? Mắt làm saomà mở to như vậy."
"Mèo?", tôiđưa tay lên giữ trán, gầm gừ trong họng: "Anh coi tôi là thú nuôihả?"
"Nếu như cô đúng làthú nuôi thì tốt biết bao", tiếng cười của Hy Triệt nghe nghèn nghẹn, cóvẻ như đã nín lại từ lâu lắm rồi.
Rất ít khi thấy anh tacười như vậy, một thứ cảm xúc thuần khiết đọng trong nụ cười tươi tắn ấy khiếnngười ta rung động, nét lạnh lùng ở đôi mắt dường như đã tan ra, giống hệt mộttòa lâu đài ảo ảnh chập chờn trên mặt biển, đẹp tới mức khiến người ta vừa hoàinghi không biết đó là thực hay giả, vừa sẵn sàng lao đến đó mà không do dự.
Giống như một giấc mộngđẹp, làm cho người ta ngất ngây đắm chìm mà không muốn tỉnh dậy.
Tôi cứ mê mải trong đócho tới khi giọng nói của Hy Triệt lại đập vào màng nhĩ: "Nếu cô là nhưvậy, thì có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi rồi."
Oàng…
Một âm thanh cảnh báo ởcấp cao nhất vang lên trong đầu tôi, tim chợt đập thình thình như sấm nổ.
"Đủ rồi", tôithấp giọng ngăn anh ta lại.
Đừng có nhìn tôi, đừngcó nói chuyện với tôi, đừng có đến gần tôi…
Tôi có lời hứa với mẹmình, tôi có Chân Ni, tôi có Thiên Diệp, tôi còn có cả giấc mơ mở một tiệm điểmtâm…
Nhưng sẽ không có ThôiHy Triệt!
Anh ta đột nhiên đứngthẳng dậy, đi về phía cửa sổ.
Khi đó tôi mới để ý thấyđêm đã sâu lắm rồi, có vài giọt mưa lắc rắc từ bên ngoài cửa sổ bay vào, lấplánh ánh sáng như những ngôi sao.
"Mưa rồi, tiếc làkhông được thấy sao", anh ta gần như thay đổi hoàn toàn chủ đề, cái bóngdáng cao lớn đó đứng thẳng trong bóng đêm bao trùm trở nên đẹp tuyệt vời và giữnguyên vẻ hấp dẫn tới mức áp đảo người khác đó.
"Tôi mệtrồi!", tôi không buồn để ý đến anh ta nữa, tiếp tục nằm xuống giường.
Cuộc thi điểm tâm đó sauthế nào nhỉ? Chắc là tôi đã bị loại ra khỏi vòng thi đấu. Chân Ni có an toàn vềđến nhà không?... Những câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu, nhưng tôi khôngmuốn hỏi anh ta.
"Làm thế nào bâygiờ? Anh đã mua ở NASA (cục hàng không vũ trụ Mỹ) cho em một ngôi sao, lấy tênem đặt cho ngôi sao đó, nếu như em nhìn thấy thì tốt quá, đó là một ngôi saomàu xanh lam rất đẹp", Thôi Hy Triệt ngước mắt nhìn trời, thì thầm như tựnói với mình.
Tôi vùi đầu vào trongchăn, lấy hai tay bịt chặt tai lại, hét lên: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa,tôi không muốn nghe. Tôi sẽ không tha thứ cho anh! Anh hại chết bố tôi, làm saocó thể dễ dàng tha thứ được? Không đâu! Tôi sẽ hận anh sau đó rời xa anh, đi thậtxa khỏi anh! Vĩnh viễn rời xa anh!"
Những câu nói ấy vừathốt ra, cả gian phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Yên tĩnh tới mức khiếnngười ta cảm thấy trống rỗng.
Bàn tay giữ chặt tai củatôi đột nhiên bị kéo ra, sau đó tiếp xúc với một vật gì đó lạnh ngắt.
Trong không khí căngthẳng ấy, tôi nghe thấy giọng nói cố chấp của Thôi Hy Triệt: "Anh khôngbiết bố em đã xảy ra chuyện gì! Nhưng anh biết anh đã khiến em rất đau khổ,tình cảm của anh khiến cho em vô cùng đau khổ. Nhưng nếu như bắt anh phải lựachọn một trong hai việc "Khiến em đau khổ" và "Từ bỏem"…"
Thôi Hy Triệt ngập ngừngmột chút, tôi nín thở như đang chờ đợi lời thánh dụ.
"Anh sẽ chọn cáitrước, vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ em."
Tôi cắn chặt môi, siếtchặt bàn tay lại, vật thể lạnh giá đó hằn sâu vào lòng bàn tay, đau tới mức nhưtê liệt.
Thôi Hy Triệt bỏ rangoài, khi cánh cửa phòng được khép lại, tôi cố hết sức khống chế cơn run cầmcập đang ập đến toàn cơ thể, không thể để mình sụp đổ, không thể để mình rơinước mắt.
Từ từ đưa bàn tay lêntrước mắt, mở ra.
Sợi dây chuyền hình ngôisao được chế tác tinh xảo phát ra thứ ánh sáng lung linh, có vẻ như cảm nhậnđược sự tồn tại của tôi, nó dần dần ấm nóng lên trong lòng bàn tay lạnh giá,sưởi ấm tim tôi.
Sợi dây chuyền mẹ đãtặng tôi…
Sợi dây chuyền hình ngôisao bị mất đã quay trở lại…
5 năm rồi, anh vẫn khôngquên sợi dây này quan trọng đến thế nào đối với tôi ư?
Liệu có phải giống nhưanh nói, anh vẫn không hề quên tôi một phút nào?
Thế nhưng, vì sao trướckhi đi anh lại còn làm cái chuyện kinh khủng đó?
Cái chuyện mà suốt đờitôi không thể nào tha thứ cho anh?

Nước mắt đột nhiên tràora mà không hề báo trước, rơi xuống lã chã…
Không thể nào ngăn được…
**

Khoảng cách xa và gầncủa một vòng tay
1
Mệt quá, toàn bộ sinhlực dường như đã trôi đi đâu hết sau màn tranh cãi mới rồi.
Bởi sợi dây chuyền đãmất đi và lấy lại được trong tay nên con tim tôi, trái lại còn nứt ra mộtkhoảng trống rỗng.
Trên chiếc giường phảngphất mùi mặn đắng của nước mắt, tôi một lần nữa rơi vào cảnh tượng của đoạn kýức mà mình vĩnh viễn không bao giờ quên được.
"Cứu với, mau cứubố tôi với", Chân Ni khóc gào lên, vừa kéo tay mấy nhân viên cứu hỏa.
Tôi kéo con bé ra, khôngnói được một lời nào, chỉ có thể gắng gỏi nuốt nước mắt vào bên trong, cổ họngđắng chát vô cùng, có lẽ chỉ cần nói một lời thôi thì nước mắt sẽ trào ra khôngthể nào ngăn nổi.
Sợ hãi, bất lực, hoảnghốt, nhưng tôi chỉ có thể đứng ở tầng dưới để giữ Chân Ni, nhìn ngọn lửa quáiác cứ từng bước, từng bước nuốt gọn sự sống của bố tôi.
Rốt cuộc là chuyện gìchứ?
Nhất định là một cơn ácmộng rồi.
Vừa xong rõ ràng tôi vẫncòn nói chuyện qua điện thoại với bố, nói rằng sẽ mang mấy món ăn ngon đến choông, thế nhưng khi tôi và Chân Ni vừa đến tầng 1, chỉ nghe thấy tiếng"ầm" một tiếng kinh hoàng, những mảnh vỡ vụn của cửa kính dưới sức épkhủng khiếp lả tả rơi xuống, còn chúng tôi vì quá hãi hùng nên đứng chết lặngnguyên tại chỗ.
Những mảnh vụn thủy tinhrơi trên đầu, trên mặt.
Nhưng không hề cảm thấyđau một chút nào.
"Bố, em phải đi cứubố. Ái Ni, chị đừng có kéo em, chị không đi cứu bố thì em đi! Chị sợ chết nhưngem không sợ chết! Em sẽ không để bố rời bỏ chúng ta mà đi đâu!"
Chân Ni điên cuồng gạttay tôi ra, quay người định lao lên cầu thang tòa nhà. Nhưng mới chạy được vàibước con bé đã bị các nhân viên cứu hỏa ngăn lại, nước mặt giàn giụa trên mặt,Chân Ni gào lên thảm thiết: "Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!"
Tôi ngã ngồi xuống đất,sững sờ nhìn ngọn lửa dữ tiếp tục thiêu đốt.
Trong đầu đột nhiên đầyắp những âm thanh đủ loại, sắc lẹm như một lưỡi dao…
"Ái Ni, có lúc bốchiều Chân Ni, nhưng con đừng quên rằng bố mãi mãi yêu con."
"Không bao lâu saunữa, bố sẽ đưa ra một kết quả nghiên cứu gây chấn động toàn thế giới, đến lúcđó bố sẽ khiến các con cảm thấy tự hào."
"Ái Ni, đến xem quàbố mua cho con đây này."

"Nếu như em dám,anh sẽ giết em!"
"Mộ Ái Ni, bây giờtôi mới thấy rõ con người cô! Hóa ra cô luôn coi tôi là một món đồ chơi, thậtlà cao mưu! Nhưng cô có biết không? Tôi sẽ không để cho cái văn phòng quái quỷnày tiếp tục tồn tại, tôi sẽ khiến cho nó vĩnh viễn biến mất, chỉ có thế cô mớikhông có cách gì xóa bỏ ký ức của mình đi được, mà sẽ phải nhớ đến một ngườikhông muốn nhớ như tôi, đó chẳng phải là một nỗi khổ đau vô cùng tàn khốc haysao?"
"Liệu có phải là…những người giàu có luôn thích dùng những thủ đoạn vô liêm sỉ như thế để đạtđược mục đích của mình?"
"Nếu như có thểkhiến bản thân mình vui vẻ, có gì mà làm không được…"

Cuối cùng cũng đã hiểuhết mọi chuyện, tiền học bổng bị cắt, văn phòng nghiên cứu của bố bị nổ tung…
Tất cả, tất cả đều làdo…
Thôi Hy Triệt!

"Không!", tôigào lên đau đớn, hai mắt mở trừng trừng.
Hình ảnh trong tầm mắtdường như vẫn còn sót lại tàn dư của ngọn lửa khủng khiếp khiến người ta ngạtthở đó.
Phù phù phù…
Tôi hút thở một cách khókhăn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Không, Thôi HyTriệt, tôi sẽ không tha thứ cho anh…"
***
"Xin lỗi, số điệnthoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lạisau…", đó là câu trả lời lạnh lẽo mà Thiên Diệp đã nghe tới lần thứ Ntrong điện thoại.
Vừa mưa một trận xong,Thiên Diệp đứng trong màn đêm tăm tối bao trùm hơi ngẩng đầu lên, phòng của ÁiNi trên tầng 2 vẫn tối om.
Muộn như thế này rồi, côấy còn có thể đi đâu chứ?
Xem truyền hình trựctiếp cuộc thi làm điểm tâm trên ti vi, thấy quang cảnh đoạn cuối rơi vào hỗnloạn, không biết Ái Ni có việc gì không? Có lẽ cô ấy cũng đã về rồi. Nghĩ vậy,Thiên Diệp vội vàng chạy lên tầng.
Từ sau khi Chân Ni vàobệnh viện, có vẻ như Ái Ni luôn trốn tránh anh, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạtvới anh, vì sao vậy?
Đến trước cửa nhà, anhphát hiện ra cửa không khóa, bèn nhẹ nhàng đẩy ra.
Thiên Diệp đi vào bêntrong, dường như có thể nghe thấy tiếng thổn thức nho nhỏ.
Ai? Là ai đang khóc nhỉ?
Dưới ánh sáng yếu ớt củachiếc đèn bàn, một bóng người nhỏ xíu đang ngồi bó gối, đôi vai hơi rung lênkhe khẽ, trông đầy cô độc và bất lực, giống hệt như một vị thiên sứ bị lạc lối,vì không tìm thấy đường về nên ngồi đó khóc ngon lành.
Thiên Diệp nhẹ nhàng điđến gần, hỏi một cách thận trọng: "Ái Ni, có phải em không?"
Người đang khóc bỗngdừng lại một chút, cái đầu đang vùi trong gối đột nhiên ngửng lên,
<<1 ... 7891011 ... 13>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT611/2295