Pair of Vintage Old School Fru
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1

Lượt xem :
àng đầu", anh chàng săn minh tinh trối chết đuổi theo.
Đang dắt tay tôi đi,Thiên Diệp bỗng dừng lại, quay đầu, nở nụ cười thần bí nhưng dịu dàng.
Ánh mắt hoạt bát giốnghệt một chú thiên tinh cao ngạo.
"Xin lỗi, ngườiquản lý của tôi chỉ có một thôi, cô ấy tên là Mộ Ái Ni."
Khi những người xungquanh đang còn ngất ngây bởi nụ cười ấy, anh kéo tôi đi khuất khỏi tầm mắt họ.
"Lạ thật, sao từtrước đến nay không biết anh có ma lực như thế nhỉ?", tôi hỏi với giọnggiả vờ ghen tị.
"Bây giờ biết cũngchưa muộn mà. Thế cho nên từ nay trở đi em phải giữ lấy anh cho chắc, đừng giậndỗi anh, luôn luôn cười với anh..."
Mặc kệ anh thao thao bấttuyệt, tôi đã đi ra xa cả quãng. Chợt vô tình nhìn thấy một sợi dây chuyềntrong cửa hàng nữ trang rất giống chiếc mẹ cho mà tôi đánh mất, tôi dừng bước.
"Gì vậy, em thíchcái đó à?"
Tôi lắc lắc đầu:"Nó rất giống sợi dây mẹ cho mà em đã làm mất."
"À, anh nhớ trướcđây em rất thích sợi dây chuyền đó."
"..."
Thấy tôi có vẻ buồn,Thiên Diệp kéo tay tôi lại.
"Ái Ni, khi anh cònở bên Canađa một mình, lúc nào anh cũng nghĩ em sống có tốt không? Liệu có buồnvì việc anh đi không? Có lần nào nhớ đến anh không? Bây giờ anh xin thề, anhnhất định sẽ không bao giờ bỏ đi trong câm lặng như thế nữa. Anh đã quyết địnhở lại Mễ Á rồi."
Khi anh nói những lờiấy, ánh mắt sáng lên vẻ chân thành.
Tôi biết anh nói thật,giống như hồi tôi 8 tuổi anh đã nói sẽ không rời La Đồ.
Nhưng những lời nói ngọtngào cũng chỉ có thời hạn sử dụng nhất định, cả lời thề cũng vậy.
"Thế thì bây giờ emnói cho anh biết, em luôn sống rất tốt, không hề buồn vì việc anh đi, cũng chưatừng nhớ đến anh. Thế nên nếu được, anh quay về Canađa đi."
Nếu cuộc sống ở bên đótốt đẹp, thì anh hãy quay về và tiếp tục sống thật tốt đi.
Tôi gạt tay Thiên Diệpra, đi lên trước một mình, hai tay ôm chặt cốc trà sữa nóng, qua khóe mắt vẫncòn nhìn thấy Thiên Diệp đứng nguyên tại chỗ.
Dẫu vậy, tôi không thểmềm lòng, cứ thế bước đi một cách cứng rắn.
Trên con đường vắng,bóng Thiên Diệp trông thật cô đơn và tịch liêu.
Trong không gian vi vútgió, thoảng qua tiếng nói khẽ khàng của Thiên Diệp, trong suốt và dễ vỡ nhưthủy tinh.
"Ái Ni, Ái Ni, vìnhớ thương em, anh đã sống rất chán chường. Anh nhớ em không chỉ một lần, màtừng ngày từng đêm, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em. Anh cũng giống như cốctrà sữa trong tay em vậy, từ trước tới giờ chưa hề thay đổi. Xin em hãy tinanh."
Giọng nói cuả Thiên Diệpdịu dàng nhưng chuẩn xác, quả thực giống như cốc trà sữa tôi đang cầm trên tay,sau khi chạm vào da thịt, cảm giác ấm áp cứ thế lan tỏa khắp toàn thân...
Lan ra từng centimét chođến khi thấm vào tim.
Làn gió đêm hơi se lạnh,những ngôi sao trên bầu trời nhấp nháy, kéo dài mãi bóng hình anh phía sau lưngtôi.
Tất cả đều thấm đẫmhương vị của cuộc sống đã an bài.
TÔi gần như quên mấtthực tế là anh đã từng bỏ tôi.
Ký ức dừng lại ở thờikhắc anh nói sẽ vĩnh viễn bên tôi.
Những lời nói ngọtngào...
Những người cô đơn luônrất thích được nghe.
Part 5
Về đến nhà, thấy Chân Niđang cầm điện thoại, tôi không kiềm chế nổi nỗi tức giận, ném mạnh chiếc điệnthoại di động trước mặt con bé.
Khi đứng đợi bên bở hồmột mình, tôi đã mong đợi nó gọi điện đến biết bao. Tôi thậm chí còn mong nótìm đủ mọi cách lý do để biện minh: điện thoại di động đã gửi tôi, đi xe buýtkhông gọi được, hoặc lỡ quên...
Nhưng giờ đây, nó đangcầm điện thoại, không tỏ ra một chút bất ngờ với việc tôi về muộn.
Cảm giác bị đem ra làmtrò đùa giận dữ cào xé trái tim tôi.
"Chân Ni, hóa ra làem đã..."
Chân Ni liếc nhìn tôi,làm động tác "suỵt" một cái rồi tiếp tục nói chuyện với ai đó quađiện thoại.
"À, em ăn tối rồi.Mẹ em làm cơm cực kỳ ngon, hôm nào hội trưởng phải đến thử xem tài nghệ của mẹem nhé. Hội trưởng ăn cơm chưa?"
Tôi cắn môi, dì Quáchvốn không biết làm cơm, chắc chắn bữa tối của hai người này là bánh pizza.
"Ưm, vậy chúc hộitrưởng ngủ ngon nhé", trên mặt Chân Ni hiện ra nụ cười ngọt ngào như củathiên thần.
Nhưng khi vừa dập máyxong, ánh mắt con bé lập tức trở nên lạnh lẽo và sắc nhọn như những chiếc gaitường vi.
"Mộ Ái Ni, tôi nóicho chị biết, sau này mặc kệ chị làm lao công hay trợ lý của hội trưởng gì cũngđược, nhưng đừng để tôi tahý6 chị đến gần anh ấy quá, hoặc là tìm mọi cách nịnhbợ anh ấy, nếu không thì...", Chân Ni dừng lại một chút.
"Nếu không thỉsao?", tôi hơi nhếch miệng cười, cảm thấy trong miệng chát đắng.
"Nếu không thì giữchúng ta chẳng còn chị em gì nữa."
Chân Ni buông xõng mộtcâu, cầm lấy điện thoại di động, nện bước chân thình thịch đi lên gác, đóng sầmcửa phòng lại.
Trước đây tôi từng nghengười ta nói, chị em gái vốn là một vòng tròn hoàn chỉnh, Thượng đế lần lượtđưa từng người xuống thế gian, việc họ ra đời chính là để bù đắp những khiếmkhuyết của người kia.
Thế nhưng, Chân Ni vàtôi mãi mãi không thể là một vòng tròn hoàn chỉnh.
Tôi nuốt khan mấy cái,vẫn thấy trong cổ đắng ngắt, nên đứng lên đi tìm nước uống trong phòng khách,sau khi tìm thấy thì cứ đứng uống liên tục từng cốc lớn.
Khi ngẩng đầu lên, tôinhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mặt kính bức tranh treo tường.
Đôi mắt lạnh lùng dùkiên nghị đến đâu, song vẫn bị một lớp sương mù phủ kín.
Trên thế gian này luôncó những người như thế, lúc muốn khóc cũng không thể khóc, lúc muốn đau lòngcũng không thể đau lòng.
Bởi trong tim họ luôn cósự kiên tâm, nó sẽ luôn đi bên họ đến thời khắc cuối cùng.
Trong tòa biệt thự sangtrọng, ánh đèn sáng rực phòng khách.
Thôi Hy Triệt ngồi bêncạnh chiếc salon cực lớn, tay dập điện thoại, sau đó đưa lên bóp bóp tháidương.
Ái Ni ngốc nghếch cuốicùng cũng đã về đến nhà, khi nghe thấy tiếng cô trong điện thoại, anh mới thấyyên tâm. Nhưng chẳng kẽ cô ngốc đó cứ đứng chờ bên hồ từ bấy đến giờ ư?
Sau khi Thôi Hy Triệt vàChân Ni lên ở một bến khác, anh muốn quay lại tìm cô, nhưng Chân Ni lại kéo anhđến khu vui chơi, đòi vào một hiệu đồ tây ăn. Xem ra Mộ Chân Ni có vẻ không ưachị gái mình, Mộ Ái Ni.
Thật là một cặp chị emkì quặc.
"Thiếu gia, phunhân hôm nay có một bữa tiệc trong giới thời trang nên không về nhà ăncơm", viên quản gia trong bộ đồ tây cứng nhắc bước đến, cúi đầu nói với HyTriệt.
Hy Triệt khẽ nhướng mày,mẹ anh, Bạch Lâm, vốn là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thời trang, từhồi còn trẻ đã sáng lập ra nhãn hiệu "Alice" đồng thời mở một chuỗicửa hàng trong toàn quốc. Còn bố anh, Thôi Chình Hùng, là giám đốc ngân hàng.Hai vợ chồng không ngừng phát triển trong sự nghiệp riêng. Thế nên, Thôi HyTriệt từ nhỏ đã gửi sang Paris nhờ bà nội nuôi lớn. Trên khuôn mặt, anh đượcthừa kế một vài đặc điểm ngoại quốc của bà.
Nhất là mái tóc hơi quănnhẹ, mang đầy vẻ lãng mạn của Pháp.
Đôi mắt nếu nhìn kỹ, sẽthấy màu xanh da trời.
"Thiếu gia, bây giờdọn cơm được chưa ạ?", quản gia cung kính nói.
"Không cần dọncơm". Ánh mắt Thôi Hy Triệt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra vẻ xa cách cực kìrõ nét.
Mời rồi Chân Ni nói mẹcô ta làm cơm rất ngon, thế nhưng mẹ anh không chỉ không biết làm cơm, mà làmột người đến thiờ gian ở nhà ăn cơm cũng không có.
Anh đứng dậy, lẳng lặngkhông nói một lời, đi về phòng mình

Chương 4
Đường chỉ tay bắt nguồntừ tình yêu
PART 1
Trường Trung học Duy Nhã
Khi tôi ôm một chồngsách vở đi vào trường, mới phát hiện ra vô số anh mắt đầy thù địch đang nhìnmình. Tệ thật, đêm vũ hội đó đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ họ vẫn để bụng haysao.
Có vẻ như tôi đã xemthường lực lượng fan hâm mộ của tên Thôi Hy Triệt này rồi.
Đang nghĩ ngợi, tôi chợtthấy mấy người đi về phía mình với nụ cười không mấy tốt lành. Một cảm giác bấtan chợt gợn lên trong lòng, dường như ngay sau đó sẽ có chuyện gì bất trắc đếnvới mình.
"Mộ Ái Ni!"
Khi vừa dến chân cầuthang, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi trên lan can tầng 2. Tôi dừng bước, lýtrí mách bảo rằng đang có âm mưu gì đó.
Nhưng...
Ào!
Lạnh, lạnh như băng.
Không phải vì không khí,mà là một xô nước khốn khiếp từ phía trên đổ xuống.
" Ha haha ha!"
"Xem bộ dạng đenđủi của cô ta kìa."
"Ha ha, buồn cườiquá, cô ta tưởng rằng có võ Taekwondo là lợi hại lắm sao, chỉ cần bọn mình tínhtoán một chút, như thế là có thể dạy cho một bài học rồi."
"Nhưng bây giờ côta là hội viên Hội học sinh rồi, cậu không sợ hội trưởng Triệt à?"
"Yên tâm đi, yêntâm đi, hội trưởng Triệt có mắc mớ với cô ta, sao có thể giúp cô ta được."
Những giọng nói hỗn độnxung quanh theo dòng nước lạnh ngắt chảy vào tai tôi, hóa ra không thể nàotránh khỏi những hành vi độc ác này, hóa ra không phải mình cứ muốn tránh khỏisự tổn thương là có thể tránh được.
Tôi từ tốn rút tập khăngiấy còn chưa bị ướt trong cặp ra, lau sạch từng giọt nước trên mặt.
Không khí căn thẳng ấy,trái lại còn khiến những người xung quanh trở nên sợ hãi.
"Sao cô ta còn laumặt, chẳng phải nên tức giận đến mức nhảy ngay lên ư?"
"Tưởng phải chạy đếnmách giáo viên ngay chứ, chẳng phải những học sinh ưu tú có thành tích caothường làm thế à?"
"Đừng cố làm ra vẻ.Thực ra muốn khóc lắm rồi đấy."
Cuối cùng cũng lau khôgiọt nước trên mi mắt, tôi ngửng lên nhìn khắp xung quanh, ánh mắt giận dữ dừnglại ở kẻ đang cầm xô nước.
Một bước
Hai bước
Ba bước
Tôi chậm rãi đi lên phíahắn ta...
Nhìn ánh mắt hắn chuyểntừ trấn tĩnh sang hoảng sợ.
"Kẻ nào trực tiếplàm tổn thương tôi, tôi sẽ tự tay đòi lại công bằng."
Vừa dứt lời, tôi đã dùngmột động tác đo vai tuyệt đẹp cho hắn nằm sõng soài dưới đất.
Những người xung quanhsững sờ nhìn tôi, có vẻ như không cam tâm chấp nhận việc tôi chuyển bại thànhthắng dễ dàng như vậy, nên bắt đầu ào ào:
"Đừng sợ, cô ta chỉlợi hại khi một chọi một thôi, tất cả chúng ta cùng lên đi."
"Đánh đi xem cô tacòn tinh tướng được không."
"Đúng đấy, khóamiệng cô ta lại."
Tiếng ồn ào mỗi lúc mộtlớn, cả hội tiến gần đến tôi với vẻ gan góc
Không khí mỗi lúc mộtcăn thẳng, mỗi lúc thêm ngộp thở.
Khi ấy tôi nhìn lên bầutrời, những cánh chim dập dìu bay lượn, tiếng chim nghe thật thê lương.
Tôi nở nụ cười, cườikhông một chút sợ hãi.
Khi trận ẩu đả sắp sửadiễn ra, đúng lúc nắm đấm bọn họ sắp phi tới.
"Dừng tay!"
Một giọng nói khắcnghiệt vang lên.
Lạnh nhạt, nhưng rất cóuy lực để chặn đứng màn ẩu đả sắp xảy ra.
"Hội trưởng Triệtđấy!"
"Hội trưởngTriệt?"
Cùng với tiếng kêu kinhngạc, những người xung quanh tôi tự động tách ra thành một lối vào.
Trong cái se lạnh củabuổi sáng, mắt Thôi Hy Triệt mang một màu xanh sẫm giá băng.
Xung qunah anh ta là mộtmàn sương mỏng bao trùm, đẹp tới mức không gì sánh được.
Tất cả những người cómặt ở đó đều bị rung động vì vẻ đẹp ấy, mãi sau mới lấy lại được tin thần.
"Hội trưởng, là doMộ Ái Ni bất kình với anh ở dạ hội, nên bọn em muốn thay anh dạy cho cô ta mộtbài học", một nữ sinh đeo kính lấy hết can đảm bước đến gần anh ta nói.
"Cô là ai?"
"Em là Tô Anh, Anhtrong chữ Anh đào".
"Cô tưởng là cô cóthể đoán được tâm tư của tôi sao?", khóe miệng Thôi Hy Triệt khẽ nhếch lênthành một nụ cười châm biếm.
Tiếng cười nhạo xungqunah vang lên, Tô Anh lúng túng đỏ mặt dừ.
Thôi Hy Triệt chậm rãinhìn xung quanh, tuyên bố bằng một khí chất áp đảo người khác:
"Mộ Ái Ni là trợ lýcủa tôi. Từ giờ trở đi, không ai được ức hiếp cô ấ
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT960/2644