Duck hunt
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1

Lượt xem :
thích ăn quà vặt. Nhưngđối với một người lại rất đặc biệt, gần như nghe theo nhất nhất, không chỉthường xuyên cho cô ấy những thứ quà vặt mà mình thích ăn, còn quyết tâm theohọc Taekwondo để bảo vệ cô ấy.
Thế là, vì ghen tị vớitình cảm mà Thiên Diệp dành cho người đó, cô luôn đối địch với anh. Biết rõThiên Diệp mới học võ không bao lâu, nhưng cô vẫn thường xuyên dùng đòn quậtvai đánh ngã anh, lại thường xuyên cười giễu.
Còn anh thì từ trước tớinay không hề để ý.
Từ trước tới nay tâmniệm của anh chỉ có một người...
"Phác Thiên Diệp!Em hảo tâm giữ anh lại, sao bây giờ em phải dọn dẹp phòng? Anh ở thì đi mà làmlấy!", Nhạc Huyên không quen với vẻ trầm mặc của anh.
Thiên Diệp hoạt bátnghịch ngơm như trước đây thì tốt hơn, dù rằng bây giờ có đẹp trai hơn. Nhưngđẹp trai rồi cũng không hay, chẳng phải sẽ có rất nhiều cô gái thích hay sao?Đúng, đúng, đúng, như trước vẫn tốt hơn.
"Con gái làm việcnày là đúng quá còn gì, haha..... À, anh biết rồi, vì Hạ Nhạc Huyên của chúngta đã biến thành con trai", Thiên Diệp nheo nheo mắt nhìn, ánh mắt còn cốý dừng lại trên cánh tay Hạ Nhạc Huyên.
"Phác Thiên Diệp,anh muốn chết hả!", Hạ Nhạc Huyên cắn môi tức giận.
Nhắc đến cái gì khôngnhắc, lại đụng phải vết thương trong lòng người ta.
Lẽ nào định chọc cho côgiận đến ọc máu chết mới thôi? Hạ Nhạc Huyên, phải nhớ đừng có bao giờ ôm ấpmộng tưởng với loại con trai không biết trân trọng thục nữ này, anh ta chỉkhiến mộng tưởng đó tiêu tan, thổ huyết mà chết thôi.
"Cứ yên tâm đi, HạNhạc Huyên có biến thành con trai cũng rất đáng yêu mà", Thiên Diệp uể oảinói.
Anh thốt ra một cáchtrơn tru, chắc vẫn thường nói như vậy với các cô gái khác. Nhưng dù là như vậy,Hạ Nhạc Huyên vẫn thấy lòng trào lên một dòng cảm xúc ngọt ngào.
Sự tức giận như một quảbóng xì hơi,thoắt cái đã biến mất tăm.
Cô đến bên anh, hỏi:
"Bao nhiêu năm quaanh ở đâu? Hồi ấy bỗng dưng biến mất mà không nói một lời, có người lo lắnglắm, biết không?"
"Em cũng từng lolắng về anh à?", anh bất chợt quay đầu lại nhìn cô.
"Xí.... ai, ai cóthời gian mà lo cho anh chứ!"
"Haha, cô béngốc", thấy cô lắp bắp, Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp, "Hồi đó, anh đi Canađa".
"Há? Được ra nướcngoài thích thật, ở bên đó anh đã thích ai chưa? Ồ ồ, em biết, anh chỉ có mìnhÁi Ni đúng không? Hồi nhỏ anh toàn đi theo cậu ấy mà."
"Hóa ra cô bé ngốccũng có lúc thông minh. Bị em đoán trúng rồi, anh nhớ Ái Ni nhất, nên bây giờquay về tìm cô ấy. Đúng rồi, cô ấy cũng sống ở Mễ Á, bọn em từng gặp nhau chưa?Hôm qua anh đã gặp cô ấy, nhưng cô ấy không thèm để ý đến anh, rõ ràng vẫn tứcvì hồi đó anh đã bỏ đi không nói một lời."
Nhắc đến đó, đôi môi nhưcánh hoa của Thiên Diệp khẽ bặm lại, một vẻ tĩnh mịch trào lên trong mắt.
Ngồi gần anh như vậy,nghe anh nhắc đến sự thương nhớ Mộ Ái Ni một cách không giấu giếm như vậy, NhạcHuyên bỗng thấy khó thở, giống như khi ăn quả xanh, thứ nước vừa chua vừa cháttrôi vào khiến cổ họng nghẹn lại, màn sương trước mắt cũng trở nên nhạt nhòa.
Hóa ra, người mà anhthích...
Người mà anh luôn để tâmđến....
Tới lúc này chỉ có....
Mộ Ái Ni.
Thế giới của cô vì kếtluận đó mà cũng giống như bầu trời lúc này, bị màn đêm dần dần bao phủ, ngộtngạt đến mức không thở nổi.
Không muốn nhìn bộ dạnglơ đạng của anh, cô vỗ vỗ vai:
"Yên tâm, hồi anhmới đi, Ái Ni đã buồn bã rất lâu. Nếu Ái Ni cũng ở Mễ Á, khi nào có cơ hội anhđưa cô ấy đến đây chơi nhé."
"Được rồi nhưng màvì sao em lại biết cô ấy buồn vì anh?"
"Hứ, vì em là HạNhạc Huyên thích ăn quýt."
"Lý do này vớ vẩnquá."
"Thiên Diệp, anhcho rằng em thừa thời gian nói những câu vô bổ à", Nhạc Huyên cúi lưngxuống, sừng sộ nhìn anh như hồi còn bé.
"Thôi, thôi, anhnói sai rồi", Thiên Diệp cười cười, "À, bụng đói chưa?"
"Anh mời em ăn cơmà? Nghèo đến mức không có lấy một đồng xu kia mà."
"Đúng là mời đi ăncơm, nhưng không phải mời em, mà là vay tiền của em để mời người khác điăn."
"Phác Thiên Diệp!Anh chết ngay đi."
Dù nói như vậy, nhưng HạNhạc Huyên vẫn lấy tiền trong ví đưa cho Thiên Diệp. Khi anh quay người đi,những giọt nước mắt thi nhau rơi lã chã trên mặt cô.
Chân như không còn sứclực, cô quỳ xuống, ngồi ôm đầu gối.
Khóc nức nở đến trời đấtcũng tan ra.
Part 4
Bờ hồ khu vui chơi
Thời gian đã qua rấtlâu, rất lâu, dường như dài bằng cả thế kỉ.
Tôi thất thần nhìn mặthồ đen sẫm, lo lắng trong mê man.
Chân Ni vẫn chưa xuấthiện, màn hình điện thoại hiển thỉ khuôn mặt tĩnh tại của con bé.
Nụ cười như đóa tườngvi...
Mình bị bỏ rơi sao?
Bị bỏ rơi ở đây, dù baolâu cũng vẫn chỉ có một mình đứng đây. Nghe nói ở hổ Lockness có thủy quái,không biết hồ này có không nhỉ?
Tôi hy vọng là có, tronglúc cô đơn này, nó có thể kéo tôi xuống đáy hồ lạnh giá, cho tôi một giấc ngủdài.
"Trời đất bỗng tốităm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em... Anhhiểu rằng, không thể rời xa được tình yêu của em".Tiếng chuông điện thoạichợt vang lên, tôi vội vàng nghe máy.
"Alô, Chân Ni à?Chị đang chờ ở bờ hồ, bọn em ở đâu thế?"
"Ái Ni, làanh."
"Thiên Diệp? Saoanh biết số điện thoại của em?"
"Haha, anh đến đồncảnh sát, nhờ các anh ấy tìm giúp một người thân đã mất tích nhiều năm, thế làbọn họ rất nhiệt tình cung cấp cho anh số của em."
"................"
"Ái Ni, em đoán xemhôm nay anh gặp ai? Hạ Nhạc Huyên, Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt, haha. Em cònnhớ không? Chúng ta từng học võ ở võ đường nhà cô ấy."
"...."
"Ái Ni, em có đói không?Em đi ăn gà rán không? Anh mời."
"..."
"Ái Ni, em vẫn còngiận anh à?"
Tôi vẫn lặng thinh,giọng nói quen thuộc mà xa lạ của Thiên Diệp khiến tâm tư tôi rơi vào một vùngtrống rỗng.
Không muốn nói gì, cũngkhông muốn hỏi gì.
Không muốn bị tổn thương,không muốn đau lòng...
"Ái Ni, em xảy rachuyện gì rồi? Mau nói đi.", giọng Thiên Diệp bên đầu kia nghe hơi hoảngloạn.
"Em đang chờ máy,không có gì thì thôi nhé."
Phải rồi, có lẻ Chân Nicũng gọi điện đến.
Thiên Diệp đáng chết,nếu Chân Ni không gọi được, sau này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
"Chờ đã, Ái Ni, emkhông ở nhà à? Thế đang ở đâu?", Thiên Diệp cố sống cố chết hỏi thêm
"Em ở khu vuichơi."
"Thế thì anh đếnngay"
"Không cần đâu,Chân Ni quay lại ngay bây giờ...", tôi chưa nói xong, Thiên Diệp đã tắtmáy.
Trong điện thoại chỉ còntiếng tút kéo dài, giữa bóng đêm âm thanh trở nên vang to khủng khiếp.
Tút!
Tút!
Tút.......
Nghe thấy chói tai.
Men theo bóng tối làtiếng chuông nhà thờ thanh khiết.
Từng tiếng từng tiếngvươn thẳng lên mây.
Nguyện cầu cứu độ chotôi lỗi.
Không biết bao lâu saunữa, chợt có tiếng bước chân vang lên...........
"Hú hú.... Ái Ni,Ái Ni", tiếng gọi phía đằng sau nghe hơi khàn vì âm thanh quá lớn.
Tôi quay người lại, thấyThiên Diệp đang đứng ở chỗ vòng xoay ngựa gỗ cách đó không xa. Nụ cười xán lạnquen thuộc ấy như kéo gần tôi lại với anh.
Ánh đèn sáng mờ mờ chiếutrên người anh khiến một màn sương mỏng vây quanh
Anh nhìn tôi chăm chú,trong mắt là một dạng cảm xúc gì đó không rõ ràng và phức tạp.
Dần dần anh cười, nụcười hiền dịu làm cho bóng tối bỗng nhiên sáng rực lên.
Lao xao...
Trong làn gió nhẹ, tôinhư thấy những cánh hoa anh đào bay liệng.
"Ái Ni, những ngườiquản lý nói em nhất quyết không chịu về, em cố ý đợi anh à?"
"Còn lâu nhé! Vớilại, đừng có tưởng rằng em bỏ qua rồi", tôi mím môi, cất bước định đi,"Á!"
Chân chợt mềm nhũn, tiếpđó là cảm giác tê dại tỏa lan.
Xem ra vì đứng quá lâunên cả hai chân đã tê cứng hết rồi.
"Sao thế?",Thiên Diệp cúi đầu nhìn tôi.
"Đứng lâuquá!"
"Rốt cuộc em đứngđây bao lâu rồi? Đồ ngốc. Thôi... để anh cõng em đi", Thiên Diệp cẩn thậnnắm lấy cánh tay tôi, ngồi hụp xuống phía trước.
"Ê, hồi nhỏ anh yếuxìu à. Lát nữa anh cho em ngã quay ra đất thì sao?", tôi nhìn với vẻ nghingờ.
"Em nhiều chuyệnquá", anh quỳ bên dưới nắm hai tay tôi quàng lên cổ, sau đó nhấc bổng tôilên,"Sao không về nhà, còn ở đây đợi ai?"
"Em đợi Chân Ni.Chắc là nó quên rồi."
Tôi tì sát vào tấm lưngấm áp của Thiên Diệp, ở góc độ anh không nhìn thấy, sự tin tưởng trong đôi mắtđã trở nên khó tả.
Chân Ni, chắc là khôngquên chứ?
Cái gọi là quên chẳngqua là sự cố ý bỏ rơi...
Nhưng rồi vẫn có ngườitìm đến với tôi, cõng tôi đi khỏi khu vui chơi cô tịch.
Là Thiên Diệp....
Người mất hút gần mườinăm bỗng dưng xuất hiện...
Cái đầu lạnh giá của tôicúi xuống sát gáy anh, sự ấm áp ở nơi đụng chạm ấy nhanh chóng lan ra.
Lan khắp toàn thân...
Trong đầu bất giác lạihiện ra bức tranh có nền trời xanh mây trắng...
"Ái Ni, anh đã ướcrồi, ba mảnh giấy này thay thế cho ba ước nguyện, một là anh sẽ không bao giờrời La Đồ; hai là chúng ta sẽ cùng lớn lên bên nhau, sau này còn cùng vào mộttrường đại học; ba là....."
"Là gì?"
....
"Thiên Diệp, anhthực sự sẽ không đi chứ?"
"Ừ, sẽ không điđâu."
"Thiên Diệp, nếuanh đi đến một nơi thật xa, em cũng sẽ đến tìm anh."
"Haha, thật chứ?Tuy nhiên, Ái Ni không cần đến tìm anh, cứ đứng nguyên một chỗ, anh sẽ đến tìmem."
"Sao ngày đó độtnhiên anh bỏ đi?", tiếng nói khẽ khàng của tôi mất hút trong màn sươngđêm.
"..."
"Vì sao?"
"... Vì một cuộcsống tốt đẹp hơn."
Không nhìn thấy biêu cảmcủa anh, sự thất vọng của tôi rơi bịch từ trên không trung xuống.
Cố nhớ câu trả lời, cuốicùng lại khiến mình bị tổn thương. Thiên Diệp, người luôn thích đi lẽo đẽo saulưng tôi, người thường xuyên mang quà vặt đến cho tôi vì sợ tôi không vui,người đã nói đi nói lại rằng sẽ không bao giờ rời La Đồ...
Khuôn mặt trở nên mơ hồtrong kí ức.
Thiên Diệp, nếu anh rađi là để có cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy thì vì sao...
Lại còn quay về tìm em?
Vì đã quá đói, tôi vàThiên Diệp đến một nhà hàng sushi.
Không ngờ vừa bước chânqua cửa, anh liền bị một người đội mũ lưỡi trai chặn lại.
"Oh my god! Anh bạnquả thực rất đẹp trai!"
Anh ta nhìn Thiên Diệp,mắt sáng lên khiến tôi tưởng Thiên Diệp là người đàn ông cuối cùng còn sót lạicủa thế kỷ này.
Thấy ánh mắt nghi hoặccủa chúng tôi, anh ta rút trong túi ra một tấm danh thiếp.
Hú hồn, hóa ra anh ta làmột tay "săn" ngôi sao.
Em tên là gì? Gia nhậpcông ty anh đi, sau khi được bọn anh gắn mác và huấn luyện, chắc chắn em sẽ trởthành ngôi sao hàng đầu Châu Á. Hơn nữa điều kiện vốn có của em đã rất tốt rồi,tin rằng chỉ chưa đến một năm, thậm chí ngắn hơn, nửa năm thôi, em sẽ nổi nhưcồn."
Không rõ từ khi nàonhững người xung quanh kéo đến mỗi lúc một đông.
"Đẹp trai quá, ngôisao có phải không? Trông quen lắm, hình như đã trông thấy ở đâu rồi."
"Ngớ ngẩn, cậu thìhễ thấy ai đẹp trai lại bảo là quen."
"Nhưng mà anh ấyđẹp trai quá, không biết đã có bạn gái chưa, có kiếm được số điện thoại của anhấy không nhỉ?"
"Anh ấy không chođồ ngốc như cậu số điện thoại đâu."
...
Khi đó tôi mới phát hiệnra bên cạnh mình là một vật thể phát sáng cực mạnh, chỉ trong mấy chục giây, đãcó thể thu hút đông người như vậy vây quanh. Nhưng vật thể phát sáng đó lạikhông hề để ý đến tất cả, bình thản nhận lấy hộp sushi từ người bán hàng, sauđó lại bước sang quán rà sữa kế bên mua hai cốc trà sữa nguyên chất nóng.
Trong sự kinh ngạc vàghen tị của những người đứng xung quanh, anh nắm lấy tay tôi quay người đi.
"Này, này, khôngsuy nghĩ việc anh làm minh tinh à? Có anh làm người quản lí, em chắc chắn sẽthành một ngôi sao h
<<1 ... 7891011 ... 13>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1037/2721