XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 1

Lượt xem :
từng đứa đứng xung quanh.
Thiên Diệp sững sờ nhìnÁi Ni tung ra những đòn đẹp mắt, khiến từng đứa từng đứa nằm bò trên đất.
Khí thế lẫm liệt đógiống hệt một con chim phương hoàng đang nghênh chiến.
Tất cả bọn nhỏ kia cuốicùng đều phủ phục xin thua.
"Sau này... em cóthể dạy anh đánh nhau không?", Thiên Diệp nhìn cô bé với vẻ đầy sùng bái.
"Đấy là võTaekwondo".
"Vậy anh có thể họcTaekwondo của em không?"
"Không được."
"Vì sao?"
"..."
Bắt đầu từ đó, Ái Ni đãchiếm một vị trí không thể lay chuyển trong trái tim anh.
Thiên Diệp cứ vậy hồitưởng lại, dường như muốn dùng hồi ức để kết nối quá khứ lại với hiện thực, nhưthế anh và cô sẽ không còn hiểu lầm, không bị ngăn cách, cũng không tức giận.
Nếu tất cả không xảy ra,cô và anh có bên nhau đến cuối đời không?
Trong màn đêm tĩnh mịchấy, nỗi nhớ nhung đầy ắp con tim anh.
Êm đềm.
Ngọt ngào chua chát.
Nếu cứ đứng bên ngoàicổng nhà cô thế này, liệu có thể bù đắp tất cả những năm tháng anh không có ởđây?
Trời sáng dần, sương lấmtấm trên mái tóc màu hạt dẻ của Thiên Diệp, làn da anh phơi ngoài sương lạnhsuốt đêm càng trắng hơn.
Anh ngắt một bông hoamàu tím trên dây leo của bức tường, khẽ khàng đặt xuống thềm cổng. Bông hoa khócó thể chứa đựng được bao nhiêu tình cảm chất chứa trong mắt anh, cố phô ra vẻyêu kiều trong sương sớm.
Thiên Diệp ngẩng đầunhìn cửa sổ phòng Ái Ni một lần nữa, sau này anh sẽ cùng sống với cô trong mộtthành phố, mãi mãi như thế. Sương sớm mỗi lúc một dày, anh men theo con đườngnhỏ rời đi, bóng dáng thanh cao dần mất hút trong màn sương.
Giống như khi xuất hiệntrong vườn hoa lily.
Trong mông lung, giốngnhư một linh hồn hoàng tử xuất hiện trên thế giới loài người mà không hề cóđiềm báo trước.
Trên những con đường ởMễ Á, người đi lại dần dần đông đúc, các cửa hàng cũng bắt đầu mở cửa.
Tại một quầy bán đồ ănsáng, cô bé học sinh đứng sững người nhìn người thanh niên đẹp trai dường nhưvừa hiện ra từ đám sương mờ trước mặt mình.
Khuôn mặt tuyệt mĩ vớinụ cười mỉm, chiếc áo sơ mi trắng hơi có kẻ mờ, cổ tay cuộn lên cẩu thả, đơngiản nhưng hoàn hảo. Nơi cổ áo hé lộ ra làn da khỏe mạnh chỗ xương đòn, tạo nênvẻ gợi cảm khó lột tả, giống hệt một ngôi sao màn bạc mới bước ra từ những bữatiệc hào nhoáng trong phim.
Người con trai mỉm cườinhìn cô bé đứng sau quầy, đưa ra tấm thẻ tín dụng màu vàng, hỏi:
"Ở đây có dùng thẻđược không?"
"À, không... thậtngại quá, không được.", cô bé học sinh hơi xấu hổ đỏ mặt lên, trên da mặtgần như muốn rin ra màu đỏ hồng của máu.
"Ồ, thế à".Chàng trai hơi thất vọng cho chiếc thẻ vàng vào túi, quay người đi.
Cô bé hơi lo lắng, dườngnhư coi việc không dùng được thẻ tín dụng là lỗi của mình nên vội vàng cho haisuất sandwich vào chiếc túi ni lông, gọi chàng trai lại:
"Anh ơi..."
"Ừ", chàngtrai quay lại nhíu mày nhìn.
Cô bé không dám nhìnthẳng, cúi đầu ngại ngùng nói:
"Ngại quá, chỗ nàymời anh."
Chàng trai tươi cười,nhận lấy phần ăn sáng: "Cảm ơn, anh là Phác Thiên Diệp".
Nói xong, anh tiếp tụcđi bộ về phía trước, mất hút trong làn sương mỏng.
Cô bé vẫn thẫn thờ hồilâu, tự nói với mình: "Còn chưa kịp cho anh biết tên em...."
Thiên Diệp ăn sáng xong,định đi mua bộ quần áo, khi đó mới phát hiện ra thẻ đã bị khóa. Làm sao bâygiờ, tất cả tiền mặc của anh đã dùng hết vào việc thuê người ta trồng hoa lilyrồi.
Không tìm được chỗ ở,cái ăn.......... Chả nhẽ gặp được mãi người tốt giống như cô bé mới rồi à? UI,Ái Ni, Ái Ni, đến khi nào em mới hết giận đây? Việc trồng cả một vườn hoa lãngmạn như thế còn chẳng có tác dụng gì, anh phải làm sao mới khiến em mở lòng,mới khiến em tha thứ?
Nghĩ đến đó, Thiên Diệphơi cau đôi mày tuyệt đẹp lại, giờ này chẳng còn tâm trạng nào mà đi ngắm cảnhở Mễ Á. Nhưng..... không xong rồi, anh phát hiện ra một chiếc xe màu đen luônbám theo mình từ nãy.
Anh đi nhanh, chiếc xecũng đi nhanh.
Anh đi chậm, chiếc xecũng đi chậm.
Lẽ nào............
Chạy thôi!
Trên con đường dài dằngdặc, một chàng trai đẹp toàn bích với khuôn mặt dịu dàng chạy như điên, vạt áobay lên khiến anh có một chút thần thái của bậc vương tử.
Giống như trong ảo giác,thoáng cái đã biến mất trong làn sương sớm.
THiên Diệp chạy vàotrong một ngõ nhỏ, tiếp đó lại chuyển sang một đoạn đường vắng bóng người.
Đang cúi xuống thở dốctừng hồi, chợt nhìn lên thấy tấm biển treo bên ngoài cánh cổng: Võ đườngTaekwondo Không Liên.
Những tiếng ồn ào từ bêntrong vọng ra.
"Bố, con khôngluyện Taekwondo nữa đâu, lưng với vai nổi hết cơ lên rồi, bọn con trai đềukhông chịu chơi với con, còn bọn con gái thì gọi con là thủy thủ Popeye."
"Bất kể người khácnói thế nào, bước đá sau của con bắt đầu kém rồi đấy, biết chưa?"
"Không cần, nếuluyện tập đến nỗi đùi con thành đùi ếch thì biết làm thế nào? Con đi đây."
"Hạ NhạcHuyên!", tiếng hét đầy uy lực vang lên.
Đúng lúc Thiên Diệp đangnghi hoặc, cảm thấy cái tên ấy, ngay cả tiếng hét nghe cũng quen quen, một bóngngười chạy ra đâm sầm vào anh.
"Xin lỗi, xinlỗi".
"Thủ phạm" cúiđầu nói xong lời xin lỗi rồi bỏ đi.
"Huyên Huyên phảikhông? Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt đúng không?"
Cô gái nghe thấy giọngnói phía sau, lập tức dừng bước, từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người gọicô như vậy, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh khi còn nhỏ, một khuôn mặt nghịchngơm và tinh quái cười rạng rỡ, gọi "Huyên Huyên, Hạ Nhạc Huyên thích ănquýt".
Cô quay người lại nhìnchàng trai đứng sau lưng mình.
Anh đã trở thành mộtchàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của bất cứ cô gái nào, nếu không pahỉ nụcười ấy đang hiện hữu trên khuôn mặt anh, cô dù thế nào cũng không thể nhận ra.
"Phác ThiênDiêp?", cô nghi hoặc hỏi nhưng trên mặt đã nở nụ cười hiền dịu.
Thiên Diệp khẽ gật đầu.Ngày trước, Ái Ni học Taekwondo ở võ đường của bố Hạ Nhạc Huyên, vì Ái Ni, anhcũng xin vào đây học. Vì thế mà quen con gái võ sư, Hạ Nhạc Huyên thích ănquýt.
Anh mở rộng cánh tay,niềm vui sướng lấp lánh trong mắt Hạ Nhạc Huyên.
Cô chạy như bay đến.
1m
0,5m
5cm
"Ping!"
"Ái! Phác ThiênDiệp xấu xa này, định giết người à?", thoắt cái Hạ Nhạc Huyên bị ThiênDiệp dùng đòn vai quật ngã xuống đất, đau đến mức kêu la ầm ĩ.
"Trước đây em khôngphải hay dùng đòn này đánh anh à? Haha, bây giờ em cũng bị nếm mùi rồi",Thiên Diệp cười lớn, sau đó chìa tay ra cho Hạ Nhạc Huyên.
Hạ Nhạc Huyên nhìn cánhtay anh đưa ra, nỗi bực tức tan biến, ngẩn ngơ nắm lấy để đứng lên, trên mặthơi ửng sắc hồng.
Khi anh bỏ tay ra, tronglòng cô dâng lên cảm giác hơi thất vọng.
Dường như không nỡ rờibàn tay đem lại cảm giác ấm áp ấy.
Thiên Diệp nhìn khuônmặt bỗng nhiên ngây ra như chú mèo con của Hạ Nhạc Huyên, kìm không nổi lấy tayvò vò tóc cô.
"Gặp lại em vuiquá!"
Trên đôi môi anh hiện ranụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời,, cừa như nhìn vào cô, lại vừa như nhìnxuyên qua cô đến những năm tháng ấu thơ. Màn sương mỏng bao phủ quanh anh,khiến anh đẹp như một hoàng tử trong ảo ảnh.
Rõ ràng anh đang cườirất vui, vậy mà không rõ sao lại khiến cô có cảm giác bị tổn thương......

Chương 3
"Hạn sử dụng"của nhừng lời dịu ngọt
Part 1
Vừa sáng, Chân Ni đã mặcchiếc váy rất đẹp rồi đến khu vui chơi.
Khi con bé đi còn hỏitôi với tâm trạng rất phấn khích rằng trông nó có xinh không. Tôi thành thựcgật đầu, nó đi được vài bước lại quay người bảo tôi nếu công việc trợ lý mệtquá thì từ chức đi.
Khoảnh khắc đó, một lànsương mờ che kín mắt tôi.
Một câu nói đơn giản nhưvậy của Chân Ni cũng khiến tâm trạng tôi trở nên cực kì hưng phấn, cho đến khichuông vang lên, ra mở cổng và nhìn thấy người đứng đó.
"Thôi Hy Triệt? Saoanh lại ở đây? Đáng lẽ anh phải đến khu vui chơi chứ?"
Thôi Hy Triệt lạnh lùngngước mắt lên: "Làm sao tôi biết khu vui chơi cô muốn tôi hẹn với cô ta ởđâu?"
Ánh nắng mặt trời rơitrên mái tóc anh ta, để lại những đốm sáng trong suốt như những cánh hoa hươngthảo.
Khi nhìn thấy anh ta,bên tai dường như vọng đến tiếng chuông nhà thờ.
Tất cả màu sắc tươi đẹpcủa cỏ cây và bầu trời xanh ngắt đều bị giấu sau lưng Thôi Hy Triệt, dù chobiểu cảm có vẻ lạnh lùng, nhưng anh ta như một vật thể phát quang tự nhiên, cứnhẹ nhàng thu hút ánh nhìn ở khắp nơi.
"Thế anh không biếthỏi lái xe à?", tôi tức điên người, giờ này Chân Ni chắc chắn đã đến khuvui chơi rồi.
"Lái xe mới từPhilippin đến, không thuộc đường, ông ta mãi mới tìm được đây."
"****!" tôikhông kiềm chế được văng ra tiếng chửi thề (mọi người đừng nghỉ bậy nhé....chắcchắn ... không chửi giống như người VN mình đâu ! ^^), sau đó tiến đến,"Tôi đưa anh đi, lái xe đâu?"
"Tôi bảo ông taquay về rồi."
"Hy Triệt, chắcchắn là kiếp trước tôi có nợ nần gì anh!"
Tức thì tức, tôi vẫnphải ra sức kéo Hy Triệt lên xe buýt, hy vọng có thể nhanh chóng đến khu vuichơi.
Khi đứng trước hòm nhétxu, tôi lục tung ví lên. Gay rồi, không mang theo đồng lẻ nào.
Đột nhinê, một bàn taython dài vươn ra, nhón lấy tờ tiền giấy trong ví tôi, nhét ngay vào hòm tiềnkhiến tôi không kịp ngăn cản.
"Chẳng phải có tiềnsao?", giọng anh ta vẫn lạnh nhạt như vậy.
Tôi ngẩng đầu, lửa giậnthiêu đốt trong đôi mắt: "Đó là tờ 50 tệ!"
"Thừa thì đằng nàocũng thừa rồi."
Hết nói
Không biết phải làm thếnào, tôi đành ngoan ngoãn đứng bên cạnh hòm tiền, nói với từng người lên xe.
"Ngại quá, xin hãyđưa tiền lẻ cho cháu."
Khó khăn lắm mới thu hồiđược hết chỗ tiền thừa, tôi thầm thở phào. Khi đó, xe bỗng dưng phanh gấp,người tôi không có chỗ nào để tựa theo quán tình ngã về phía trước. Tôi lấy hếtsức vươn tay bám vào chiếc cột bên cạnh giữ thăng bằng, nhưng một cánh tay đãôm ngang eo.
Một luồng nhiệt toát ratừ cánh tay đó, tôi lúng túng quay người, lập tức đối diện với đôi mắt sáng rựccủa Thôi Hy Triệt.
Giống như bậu trời trongsáng, mang một vẻ cao vời không thể chạm vào.
Nhưng rõ ràng vừa có mộtcảm xúc gì đó không rõ rệt lướt qua.
Anh ta vẫn luôn đứng sautôi ư?
Anh ta nhìn tôi chằmchằm, chú mục.
Ánh mắt lấp lánh như ánhsao khiến người ta ngạt thở, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Đến khu vui chơi, từ xatôi đã thấy Chân Ni trang điểm cực kỳ xinh đẹp đứng đó.
"Chân Ni", tôira sức vẫy tay.
Con bé nhìn thấy tôixuất hiện cùng Thôi Hy Triệt với vẻ nghi ngờ, ánh mắt phát ra luồng sáng lạnhlẽo.
"Hy Triệt khôngbiết đến địa điểm khu vui chơi, đã tìm đến nhà, nên chị đã đưa anh ấy đếnđây.", tôi vội vàng giải thích.
Chân Ni có vẻ nhẹ nhõmhơn, nở nụ cười rạng rỡ với Thôi Hy Triệt.
"Cám ơn chị, là doem đi sớm quá, nếu muộn một chút là có thể gặp hội trưởng Triệt ở nhà rồi.Haha"
Thôi Hy Triệt liếc nhìnChân Ni, lạnh nhạt nói bâng quơ: "Mộ Ái N, cô là trợ lý của tôi nên phải ởlại đây, đợi lát nữa cần gì, cô có thể để ý chăm sóc đến.... em gái cô."
Có vẻ như anh ta nghe rađiều gì đó không thật lòng trong câu nói của Chân Ni, giọng nói với vẻ chế nhạocố ý khiến tim tôi như bị người ta dùng kim đâm.
"Chị à, đi cùngnhé. Ha ha", Chân Ni không nhận ra thứ ẩn sau câu nói đó, bẽn lẽn dựa vàoThôi Hy Triệt.
"Vào đi", ThôiHy Triệt sải bước đi vào khu vui chơi.
Bên trong tràn ngậptiếng nói cười, những quả bóng đầy màu sắc cùng những chú hề vui nhộn. Tôi chợtnhớ đã rất lâu rồi mình không đến khu vui chơi, từ lúc..... mẹ ra đi.
Hóa ra niềm vui đã ở rấtxa, rất xa xôi.
Còn mẹ đã rời xa tôi rấtlâu, rất lâu...
Một quả bóng màu xanh
<<1 ... 56789 ... 13>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT981/2665

XtGem Forum catalog