Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 2
| Lượt xem : |
br />
Mặc kệ, mặc kệ đi. Ít rathì hiện giờ Chân Ni đang rất vui, chẳng phải thế sao?
"Chị?", đúnglúc tôi sắp đi về phòng mình, Chân Ni gọi giật lại.
Khuôn mặt con bé lộ rasau cánh cửa trông tươi rói như đóa hoa tường vi đang nở, nhưng ánh mắt thăm dòvới vẻ thận trọng.
"Ừm?"
"Vì sao hội trưởngTriệt lại nói với chị ma không trực tiếp tìm em để hẹn?"
"… Bởi vì chị làtrợ lý của anh ấy mà, ngốc quá!"
"Đúng đấy, ha ha.Vậy… vậy cuối tuần chị có cuộc hẹn nào không?"
Thời khắc ấy, tôi đốimặt với Chân Ni, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại chấtchứa đầy nỗi chua cay.
Hóa ra con bé vẫn đềphòng tôi, Mộ Chân Ni vẫn đang đối địch với Ái Ni này.
Hóa ra khi một người đaulòng đến cực điểm lại không hề muốn khóc mà bất giác bật cười.
Tiếng cười của tôi khiếnChân Ni rõ ràng là hơi cảm thấy bất an. Đúng lúc tôi còn chưa biết phải trả lờithế nào, âm báo có tin nhắn chợt vang lên, tôi cúi đầu, cố che giấu tâm trạngđang trào dâng trong mắt.
Anh xin lỗi chuyện lầntrước nhé, chắc là em không giận anh nữa chứ. Ha ha, cuối tuần đến võ đườnggiúp mấy việc nhé. Nhất định phải đến đấy! Thiên Diệp.
Là Thiên Diệp.
Thiên Diệp, hình như mỗilần em đang tuyệt vọng, anh đều xuất hiện như siêu nhân của riêng em vậy.
Tôi cố gắng trấn tĩnh,cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Chân Ni: "Thiên Diệp hẹn chị đến võđường, ha ha. Cuối tuần… em đi chơi vui vẻ nhé."
"Chị, chị cũng vậy,nhớ giữ chặt Thiên Diệp đấy.", Chân Ni thở phào một cái, nói với tôi mộtcâu đầy ẩn ý.
Môi tôi hơi hé lên thànhmột nụ cười, nhắn tin lại cho Thiên Diệp.
Em sẽ đến. Ái Ni.
~~~~~~~~~~~
3
Cuối tuần, Thôi Hy Triệtbảo người lái xe đưa anh ta tới công viên hoa anh đào từ rất sớm.
Bản nhạc chuông điệnthoại di động là tiếng đàn violin du dương cất lên, Thôi Hy Triệt bấm nút nhậncuộc gọi.
"Triệt. Cuối tuầncậu làm gì thế? Có muốn đi tán gái với tớ không?" Là gã Cam Trạch Trần đó.
"Không đi được. Tớmuốn ở nhà một mình thôi", Thôi Hy Triệt không muốn nói với Trạch Trần làmình hẹn Ái Ni, nếu không thì tên đó chắc chắn sẽ làm ầm lên.
"Cậu như thế quảthực không có chút cảm giác nào là lãng mạn hay tinh tế cả, cậu nên áp dụngtheo cách mình nói lần trước ấy, đặt hoa bách hợp ở Pháp về tặng cô ấy, sau đóbố trí một bữa tối thật đặc biệt, thật romantic vào, khiến cho cô ấy tưởng mìnhlà công chúa, sau đó chờ đến ngày cuối tuần, ánh nắng rực rỡ, đưa cô ấy đến mộtđiểm hẹn để vun đắp tình cảm…"
"…", Thôi HyTriệt chau mày lại, làm theo cách của hắn ta nói chẳng thấy thành công gì cả.
"Triệt, nói cậuđừng xấu hổ nhé, cậu cứ vậy sẽ không tán nổi Ái Ni đâu, không cẩn thận cô ấy sẽbị gã Thiên Diệp cướp mất đó."
Điện thoại vẫn còn đểbên tai, Thôi Hy Triệt đã nhìn thấy bóng người đang đi về phía mình.
Khuôn mặt xinh tươi nhưđóa hoa tường vi, nở nụ cười diễm lệ còn ngọt ngào hơn cả kẹo bông.
Những bông hoa anh đàobị gió thổi qua, cánh hoa rơi rụng cuốn xoay trong không trung… cuối cùng rơixuống mái tóc xoăn lãng mạn, đáng yêu của cô ấy.
"Hội trưởngTriệt!", người con gái gọi bằng chất giọng trong vắt và hết sức ngọt ngào.
Những người đi qua bêncạnh đều không kìm được buộc phải quay đầu nhìn lại cô thiếu nữ cực kỳ xinh đẹpấy.
Riêng Thôi Hy Triệt thìkhác, đồng tử hai mắt anh ta co rút lại, ánh mắt lạnh như băng lập tức đông kếtlại trên cơ thể của cô thiếu nữ ấy.
Là Mộ Chân Ni.
Người vừa đến là Mộ ChânNi.
Trái tim Thôi Hy Triệtnhư bị một con dã thú hung ác cắn xé một cách dữ dội.
Một âm thanh khác chợtvang lên trong cơ thể anh ta: "Mộ Ái Ni! Mộ Ái Ni! Tôi phải giết chếtcô!"
"Tại sao lại làcô?", Thôi Hy Triệt cố nén cảm xúc đang cuộn lên một cách điên cuồng tronglòng.
"Ưm?", mặtChân Ni có vẻ không hiểu.
"Sao cô lại đếnđây? Mộ Ái Ni đâu?", Thôi Hy Triệt gầm gừ trong họng.
"… Chị em hả? Chịấy đến võ đường rồi", Chân Ni giải thích.
"…", ngực ThôiHy Triệt bỗng thở dồn dập, thần sắc trở nên lạnh lẽo, đông cứng. Anh ta khôngnói gì nữa, một mình bước đi trên con đường hoa anh đào.
Gió vẫn còn hơi lànhlạnh.
Hoa anh đào đang nở rộkhắp các cây, nở đến cực điểm, cuối cùng cánh hoa không chịu nổi sự trêu cợtcủa từng con gió, lả tả rơi xuống, nhảy múa vũ điệu của mình trong không trung.
Mộ Chân Ni nhìn theo cáibóng đẹp một cách hoàn hảo của Thôi Hy Triệt đang đi đằng trước.
Trong tim dường như đangtràn đầy những trái bong bóng màu phấn hồng.
Cô cũng đi lên theo, cẩnthận luồn tay mình bám vào cánh tay Thôi Hy Triệt, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộcủa những người xung quanh một cách tự hào.
"Hội trưởng Triệt,nếu như anh có việc gấp cần tìm chị em, thì em có thể lùi cuộc hẹn của chúng talại, ha ha. Tuy nhiên chị gái em đang hẹn hò với Thiên Diệp rồi, cũng khôngbiết đến võ đường có thể tìm thấy chị ấy hay không…"
"Cô nói cô ta vớiThiên Diệp đang ở cạnh nhau à?", Thôi Hy Triệt dừng bước lại, sự tức giậncố nén lại mới rồi bỗng chốc thiêu đốt tới cực điểm.
"Đúng vậy. ThiênDiệp rất thích chị em mà. Dù em cũng không thích anh ấy lắm, nhưng Thiên Diệpvà chị em cùng nhau lớn lên, tình cảm đó so với người khác mà nói chắc chắn làsâu sắc hơn nhiều", dù không biết tình cảm của Ái Ni với Thiên Diệp rốtcuộc có phải là tình yêu hay không, nhưng trước mặt Thôi Hy Triệt, không hiểuvì sao Chân Ni cứ thêm mắm thêm muối vào như thế một cách tự nhiên.
"Sâu scắ? Ha, cô tanói với cô thế à?", Thôi Hy Triệt chau mày, tự cảm thấy mình đúng là giốngmột thằng ngốc xít.
"Không cần phảinói, em chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra tình cảm mà Thiên Diệp dành cho chịấy."
Đôi mắt màu xanh sẫm củaThôi Hy Triệt như đông kết lại thành một hố băng, mang vẻ lạnh lẽo khiến người tahoảng sợ.
"Bỏ tay ra!",giọng nói của Thôi Hy Triệt mang môt uy thế khiến người ta không thể kháng cự.
"Gì kia?",Chân Ni không hiểu anh ta nói gì. Cô nhìn theo ánh mắt Thôi Hy Triệt, chính làcánh tay mà cô đang quàng vào.
"Bỏ tay ra!",Thôi Hy Triệt nhấn mạnh thêm lần nữa, trong giọng nói là một vẻ độc ác khiếnngười ta bị tổn thương.
Chân Ni cuối cùng cũnghiểu, nhanh chóng bỏ tay ra, trái tim bị uất nghẹn như co thắt lại thành mộtđám. Trong đôi mắt to tròn bắt đầu ầng ậng nước.
Sao anh ấy lại có thểđối xử với cô như thế?
Chẳng phải anh ấy hẹn côđến đây hay sao? Thái độ tại sao bỗng trở nên hung dữ như vậy?
"Võ đường đó ởđâu?", đột nhiên Chân Ni nghe thấy tiếng Thôi Hy Triệt hỏi.
"Võ đường?"
"Võ đường mà mộ ÁiNi đến."
Thôi Hy Triệt vẫy vẫytay, lập tức có một chiếc Porsche màu đen từ đầu bên kia của con đường hoa anhđào chạy đến.
Còn Chân Ni như cũng đãý thức ra được điều gì, sắc mặt mỗi lúc một trở nên nhợt nhạt hơn. Những tiếngkêu kinh ngạc nối tiếp nhau vang lên ở xung quanh cũng không thể khiến cô vuilên được.
Hóa ra có một thứ tìnhcảm lại đến muộn màng như đã được chủ định vậy.
Có một thứ tình cảm vừamới bắt đầu đã được mặc định là không có kết cuộc.
Giống như trong màn đêmđen sẫm. Ngôi sao băng màu trắng bạc quét một đường qua bầu trời, cuối cùng mấthút không nhìn thấy nữa, dù thế nào cũng không thể tìm thấy dấu vết gì.
Đứng một góc trong côngviên anh đào, tôi lặng lẽ quay người bỏ đi, tất cả cảnh tượng vừa chứng kiếnmới rồi đã hằn sâu trong óc tôi, trở thành một vết thương vĩnh viễn không baogiờ có thể xóa đi.
Dưới bóng hoa anh đàođầy lãng mạn.
Chân Ni bám vào tay ThôiHy Triệt bước đi vui vẻ.
Hai người bọn họ đi dướiánh nắng tươi hồng rạng rỡ giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Đến khi thấy một cảmgiác đau nhói ngấm ngầm trong tim, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra mình đãthích… Thôi Hy Triệt.
Hóa ra số phận luôn đùagiỡn với tôi như vậy, người em gái mà tôi yêu thương nhất lại ghét bỏ tôi, cònbây giờ tôi lại đang thích người mà con bé thích.
Ha ha… Tôi vừa cười, vừađể nước mắt rơi, khóc không thành tiếng.
Kết cục này vốn là điềumà tôi hy vọng khi tiếp xúc với Thôi Hy Triệt lần đầu, giờ đây, là chính tôivượt qua giới tuyến của mình, là tôi tự đẩy mình đến biên giới của sự đau buồn,tổn thương ấy.
Chỉ có điều không biếtrằng bây giờ lùi bước lại có còn kịp nữa không?
Tôi quay về võ đườngKhông Liên trong trạng thái thẫn thờ không biết phải làm gì, từ xa trông thấyThiên Diệp đứng đợi mình trước cổng.
Nụ cười tuyệt đẹp củaanh trong không trung như thực hư ảo, dường như đang được bao phủ bởi một mànsương trắng nhẹ nhàng. Trái tim tôi không hiểu vì sao bỗng nhiên yên bình trởlại, một cảnh tượng cũ chợt hiện lên trong trí não…
"Thiên Diệp ngốc,sao không đợi em trong phòng chứ?", tôi nổi cáu trừng mắt nhìn anh.
Thiên Diệp cười với vẻấm áp, nói: "Vì nếu đứng đợi ở đây, từ rất xa anh có thể nhìn thấy emrồi."
…
Nước mắt lại một lần nữatrào ra ướt đẫm, không làm cách nào mà ngăn lại được.
Trong tầm mắt đã trở nênmơ hồ, tôi thấy Thiên Diệp vội vàng chạy lại, những ngón tay thon dài tinh tếkhẽ khàng lai đi nước mắt trên má tôi. Bàn tay anh từng đỡ cho tôi nhát daohiểm ác vẫn còn nguyên vết sẹo màu hồng nhạt ở trong lòng, giống hệt một đườngchỉ tay mảnh mảnh.
"Sao bây giờ cũngvẫn còn vết sẹo thế này?" Tôi cầm lấy bàn tay Thiên Diệp, dùng ngón taycái của mình xoa vào đó.
"Cũng tốt chứ sao.Em giống như một đường chỉ tay biểu thị sự sống đã khắc sâu vào tay anh, vĩnhviễn không bao giờ xóa bỏ được", anh nắm chặt lấy tay tôi, đặt nó vàongực, nơi có trái tim anh.
"…", nghe câunói của Thiên Diệp, nước mắt tôi càng giàn giụa, từng giọt từng giọt rơi lãchã.
Thiên Diệp bỗng trở nênhoảng hốt, cuống cuồng khuyên nhủ tôi: "Em đừng khóc! Sao em lại khóc thế?Có phải là vẫn còn giận anh không? Em không tha thứ cho anh cũng không sao, emkhông muốn gặp anh nữa cũng không sao, anh chỉ mong rằng em đừng khóc, vì nếunhư em khóc anh sẽ cảm thấy rất đau lòng."
Gay thật, không ngờ rằngtôi không thể gạt tay anh ra như trước đây, sau đó nói bằng giọng không hề đểý: "Phác Thiên Diệp, em nói cho anh biết, đừng có hoang tưởng cho rằng cóthể dùng chiêu này để gạt em, em không hề tin rằng ở bên Canađa anh lại khôngcó một đám bạn gái xinh tươi đấy chứ."
Quả thực là, quả thực làkhông thể nói ra điều gì.
Chỉ muốn yên ổn dựa vàolồng ngực anh, chỉ một chút thôi sẽ bình tâm trở lại.
"Ai khóc chứ, emkhông thèm khóc, anh bớt lắm chuyện đi", rõ ràng nước mắt vẫn rơi từng hạttrên vai anh, vậy mà tôi nhất quyết không chịu tỏ ra mềm yếu, "Này, anhgọi em đến để làm gì, để nghe anh nói những câu không có chút dinh dưỡng nàonày hả?"
"Cái tên Hạ NhạcHuyên đó mấy ngày rồi không biết làm gì, suốt ngày cũng không có mặt ở nhà. Thếnên tụi học sinh đều bảo gọi em đến dạy chúng, ai bảo lần trước em thoắt cái đãquật ngã anh kia chứ, ha ha."
Đồ ngốc, người sáng mắtchỉ cần liếc qua một cái cũng biết Hạ Nhạc Huyên thích anh.
Đồ ngốc, người sáng mắtchỉ cần liếc qua một cái cũng biết hôm đó anh cố ý nhường em.
Đồ ngốc, người sáng mắtchỉ cần liếc qua một cái cũng biết em không thích anh.
Nhưng mà có lẽ tất cảmọi người cũng đều như vậy, cam tâm tình nguyện làm một người mù, trừ người ởtrong tim mình ra đều không buồn nhìn bất kỳ người nào khác.
"Ya, sợi dây chuyềntrên cổ em là thế nào đấy?"
"Ưm", tim chợtthấy nhói đau, tôi cố bình thản trả lời: "Là sợi dây chuyền bị mất em tìmlại được."
"Xem ra… sợi dâychuyền anh mua là thừa thãi rồi", giọng nói của Thiên Diệp cố che giấu đisự thất vọng nhưng không nổi
QUAY LẠI"Chị?", đúnglúc tôi sắp đi về phòng mình, Chân Ni gọi giật lại.
Khuôn mặt con bé lộ rasau cánh cửa trông tươi rói như đóa hoa tường vi đang nở, nhưng ánh mắt thăm dòvới vẻ thận trọng.
"Ừm?"
"Vì sao hội trưởngTriệt lại nói với chị ma không trực tiếp tìm em để hẹn?"
"… Bởi vì chị làtrợ lý của anh ấy mà, ngốc quá!"
"Đúng đấy, ha ha.Vậy… vậy cuối tuần chị có cuộc hẹn nào không?"
Thời khắc ấy, tôi đốimặt với Chân Ni, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại chấtchứa đầy nỗi chua cay.
Hóa ra con bé vẫn đềphòng tôi, Mộ Chân Ni vẫn đang đối địch với Ái Ni này.
Hóa ra khi một người đaulòng đến cực điểm lại không hề muốn khóc mà bất giác bật cười.
Tiếng cười của tôi khiếnChân Ni rõ ràng là hơi cảm thấy bất an. Đúng lúc tôi còn chưa biết phải trả lờithế nào, âm báo có tin nhắn chợt vang lên, tôi cúi đầu, cố che giấu tâm trạngđang trào dâng trong mắt.
Anh xin lỗi chuyện lầntrước nhé, chắc là em không giận anh nữa chứ. Ha ha, cuối tuần đến võ đườnggiúp mấy việc nhé. Nhất định phải đến đấy! Thiên Diệp.
Là Thiên Diệp.
Thiên Diệp, hình như mỗilần em đang tuyệt vọng, anh đều xuất hiện như siêu nhân của riêng em vậy.
Tôi cố gắng trấn tĩnh,cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Chân Ni: "Thiên Diệp hẹn chị đến võđường, ha ha. Cuối tuần… em đi chơi vui vẻ nhé."
"Chị, chị cũng vậy,nhớ giữ chặt Thiên Diệp đấy.", Chân Ni thở phào một cái, nói với tôi mộtcâu đầy ẩn ý.
Môi tôi hơi hé lên thànhmột nụ cười, nhắn tin lại cho Thiên Diệp.
Em sẽ đến. Ái Ni.
~~~~~~~~~~~
3
Cuối tuần, Thôi Hy Triệtbảo người lái xe đưa anh ta tới công viên hoa anh đào từ rất sớm.
Bản nhạc chuông điệnthoại di động là tiếng đàn violin du dương cất lên, Thôi Hy Triệt bấm nút nhậncuộc gọi.
"Triệt. Cuối tuầncậu làm gì thế? Có muốn đi tán gái với tớ không?" Là gã Cam Trạch Trần đó.
"Không đi được. Tớmuốn ở nhà một mình thôi", Thôi Hy Triệt không muốn nói với Trạch Trần làmình hẹn Ái Ni, nếu không thì tên đó chắc chắn sẽ làm ầm lên.
"Cậu như thế quảthực không có chút cảm giác nào là lãng mạn hay tinh tế cả, cậu nên áp dụngtheo cách mình nói lần trước ấy, đặt hoa bách hợp ở Pháp về tặng cô ấy, sau đóbố trí một bữa tối thật đặc biệt, thật romantic vào, khiến cho cô ấy tưởng mìnhlà công chúa, sau đó chờ đến ngày cuối tuần, ánh nắng rực rỡ, đưa cô ấy đến mộtđiểm hẹn để vun đắp tình cảm…"
"…", Thôi HyTriệt chau mày lại, làm theo cách của hắn ta nói chẳng thấy thành công gì cả.
"Triệt, nói cậuđừng xấu hổ nhé, cậu cứ vậy sẽ không tán nổi Ái Ni đâu, không cẩn thận cô ấy sẽbị gã Thiên Diệp cướp mất đó."
Điện thoại vẫn còn đểbên tai, Thôi Hy Triệt đã nhìn thấy bóng người đang đi về phía mình.
Khuôn mặt xinh tươi nhưđóa hoa tường vi, nở nụ cười diễm lệ còn ngọt ngào hơn cả kẹo bông.
Những bông hoa anh đàobị gió thổi qua, cánh hoa rơi rụng cuốn xoay trong không trung… cuối cùng rơixuống mái tóc xoăn lãng mạn, đáng yêu của cô ấy.
"Hội trưởngTriệt!", người con gái gọi bằng chất giọng trong vắt và hết sức ngọt ngào.
Những người đi qua bêncạnh đều không kìm được buộc phải quay đầu nhìn lại cô thiếu nữ cực kỳ xinh đẹpấy.
Riêng Thôi Hy Triệt thìkhác, đồng tử hai mắt anh ta co rút lại, ánh mắt lạnh như băng lập tức đông kếtlại trên cơ thể của cô thiếu nữ ấy.
Là Mộ Chân Ni.
Người vừa đến là Mộ ChânNi.
Trái tim Thôi Hy Triệtnhư bị một con dã thú hung ác cắn xé một cách dữ dội.
Một âm thanh khác chợtvang lên trong cơ thể anh ta: "Mộ Ái Ni! Mộ Ái Ni! Tôi phải giết chếtcô!"
"Tại sao lại làcô?", Thôi Hy Triệt cố nén cảm xúc đang cuộn lên một cách điên cuồng tronglòng.
"Ưm?", mặtChân Ni có vẻ không hiểu.
"Sao cô lại đếnđây? Mộ Ái Ni đâu?", Thôi Hy Triệt gầm gừ trong họng.
"… Chị em hả? Chịấy đến võ đường rồi", Chân Ni giải thích.
"…", ngực ThôiHy Triệt bỗng thở dồn dập, thần sắc trở nên lạnh lẽo, đông cứng. Anh ta khôngnói gì nữa, một mình bước đi trên con đường hoa anh đào.
Gió vẫn còn hơi lànhlạnh.
Hoa anh đào đang nở rộkhắp các cây, nở đến cực điểm, cuối cùng cánh hoa không chịu nổi sự trêu cợtcủa từng con gió, lả tả rơi xuống, nhảy múa vũ điệu của mình trong không trung.
Mộ Chân Ni nhìn theo cáibóng đẹp một cách hoàn hảo của Thôi Hy Triệt đang đi đằng trước.
Trong tim dường như đangtràn đầy những trái bong bóng màu phấn hồng.
Cô cũng đi lên theo, cẩnthận luồn tay mình bám vào cánh tay Thôi Hy Triệt, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộcủa những người xung quanh một cách tự hào.
"Hội trưởng Triệt,nếu như anh có việc gấp cần tìm chị em, thì em có thể lùi cuộc hẹn của chúng talại, ha ha. Tuy nhiên chị gái em đang hẹn hò với Thiên Diệp rồi, cũng khôngbiết đến võ đường có thể tìm thấy chị ấy hay không…"
"Cô nói cô ta vớiThiên Diệp đang ở cạnh nhau à?", Thôi Hy Triệt dừng bước lại, sự tức giậncố nén lại mới rồi bỗng chốc thiêu đốt tới cực điểm.
"Đúng vậy. ThiênDiệp rất thích chị em mà. Dù em cũng không thích anh ấy lắm, nhưng Thiên Diệpvà chị em cùng nhau lớn lên, tình cảm đó so với người khác mà nói chắc chắn làsâu sắc hơn nhiều", dù không biết tình cảm của Ái Ni với Thiên Diệp rốtcuộc có phải là tình yêu hay không, nhưng trước mặt Thôi Hy Triệt, không hiểuvì sao Chân Ni cứ thêm mắm thêm muối vào như thế một cách tự nhiên.
"Sâu scắ? Ha, cô tanói với cô thế à?", Thôi Hy Triệt chau mày, tự cảm thấy mình đúng là giốngmột thằng ngốc xít.
"Không cần phảinói, em chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra tình cảm mà Thiên Diệp dành cho chịấy."
Đôi mắt màu xanh sẫm củaThôi Hy Triệt như đông kết lại thành một hố băng, mang vẻ lạnh lẽo khiến người tahoảng sợ.
"Bỏ tay ra!",giọng nói của Thôi Hy Triệt mang môt uy thế khiến người ta không thể kháng cự.
"Gì kia?",Chân Ni không hiểu anh ta nói gì. Cô nhìn theo ánh mắt Thôi Hy Triệt, chính làcánh tay mà cô đang quàng vào.
"Bỏ tay ra!",Thôi Hy Triệt nhấn mạnh thêm lần nữa, trong giọng nói là một vẻ độc ác khiếnngười ta bị tổn thương.
Chân Ni cuối cùng cũnghiểu, nhanh chóng bỏ tay ra, trái tim bị uất nghẹn như co thắt lại thành mộtđám. Trong đôi mắt to tròn bắt đầu ầng ậng nước.
Sao anh ấy lại có thểđối xử với cô như thế?
Chẳng phải anh ấy hẹn côđến đây hay sao? Thái độ tại sao bỗng trở nên hung dữ như vậy?
"Võ đường đó ởđâu?", đột nhiên Chân Ni nghe thấy tiếng Thôi Hy Triệt hỏi.
"Võ đường?"
"Võ đường mà mộ ÁiNi đến."
Thôi Hy Triệt vẫy vẫytay, lập tức có một chiếc Porsche màu đen từ đầu bên kia của con đường hoa anhđào chạy đến.
Còn Chân Ni như cũng đãý thức ra được điều gì, sắc mặt mỗi lúc một trở nên nhợt nhạt hơn. Những tiếngkêu kinh ngạc nối tiếp nhau vang lên ở xung quanh cũng không thể khiến cô vuilên được.
Hóa ra có một thứ tìnhcảm lại đến muộn màng như đã được chủ định vậy.
Có một thứ tình cảm vừamới bắt đầu đã được mặc định là không có kết cuộc.
Giống như trong màn đêmđen sẫm. Ngôi sao băng màu trắng bạc quét một đường qua bầu trời, cuối cùng mấthút không nhìn thấy nữa, dù thế nào cũng không thể tìm thấy dấu vết gì.
Đứng một góc trong côngviên anh đào, tôi lặng lẽ quay người bỏ đi, tất cả cảnh tượng vừa chứng kiếnmới rồi đã hằn sâu trong óc tôi, trở thành một vết thương vĩnh viễn không baogiờ có thể xóa đi.
Dưới bóng hoa anh đàođầy lãng mạn.
Chân Ni bám vào tay ThôiHy Triệt bước đi vui vẻ.
Hai người bọn họ đi dướiánh nắng tươi hồng rạng rỡ giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Đến khi thấy một cảmgiác đau nhói ngấm ngầm trong tim, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra mình đãthích… Thôi Hy Triệt.
Hóa ra số phận luôn đùagiỡn với tôi như vậy, người em gái mà tôi yêu thương nhất lại ghét bỏ tôi, cònbây giờ tôi lại đang thích người mà con bé thích.
Ha ha… Tôi vừa cười, vừađể nước mắt rơi, khóc không thành tiếng.
Kết cục này vốn là điềumà tôi hy vọng khi tiếp xúc với Thôi Hy Triệt lần đầu, giờ đây, là chính tôivượt qua giới tuyến của mình, là tôi tự đẩy mình đến biên giới của sự đau buồn,tổn thương ấy.
Chỉ có điều không biếtrằng bây giờ lùi bước lại có còn kịp nữa không?
Tôi quay về võ đườngKhông Liên trong trạng thái thẫn thờ không biết phải làm gì, từ xa trông thấyThiên Diệp đứng đợi mình trước cổng.
Nụ cười tuyệt đẹp củaanh trong không trung như thực hư ảo, dường như đang được bao phủ bởi một mànsương trắng nhẹ nhàng. Trái tim tôi không hiểu vì sao bỗng nhiên yên bình trởlại, một cảnh tượng cũ chợt hiện lên trong trí não…
"Thiên Diệp ngốc,sao không đợi em trong phòng chứ?", tôi nổi cáu trừng mắt nhìn anh.
Thiên Diệp cười với vẻấm áp, nói: "Vì nếu đứng đợi ở đây, từ rất xa anh có thể nhìn thấy emrồi."
…
Nước mắt lại một lần nữatrào ra ướt đẫm, không làm cách nào mà ngăn lại được.
Trong tầm mắt đã trở nênmơ hồ, tôi thấy Thiên Diệp vội vàng chạy lại, những ngón tay thon dài tinh tếkhẽ khàng lai đi nước mắt trên má tôi. Bàn tay anh từng đỡ cho tôi nhát daohiểm ác vẫn còn nguyên vết sẹo màu hồng nhạt ở trong lòng, giống hệt một đườngchỉ tay mảnh mảnh.
"Sao bây giờ cũngvẫn còn vết sẹo thế này?" Tôi cầm lấy bàn tay Thiên Diệp, dùng ngón taycái của mình xoa vào đó.
"Cũng tốt chứ sao.Em giống như một đường chỉ tay biểu thị sự sống đã khắc sâu vào tay anh, vĩnhviễn không bao giờ xóa bỏ được", anh nắm chặt lấy tay tôi, đặt nó vàongực, nơi có trái tim anh.
"…", nghe câunói của Thiên Diệp, nước mắt tôi càng giàn giụa, từng giọt từng giọt rơi lãchã.
Thiên Diệp bỗng trở nênhoảng hốt, cuống cuồng khuyên nhủ tôi: "Em đừng khóc! Sao em lại khóc thế?Có phải là vẫn còn giận anh không? Em không tha thứ cho anh cũng không sao, emkhông muốn gặp anh nữa cũng không sao, anh chỉ mong rằng em đừng khóc, vì nếunhư em khóc anh sẽ cảm thấy rất đau lòng."
Gay thật, không ngờ rằngtôi không thể gạt tay anh ra như trước đây, sau đó nói bằng giọng không hề đểý: "Phác Thiên Diệp, em nói cho anh biết, đừng có hoang tưởng cho rằng cóthể dùng chiêu này để gạt em, em không hề tin rằng ở bên Canađa anh lại khôngcó một đám bạn gái xinh tươi đấy chứ."
Quả thực là, quả thực làkhông thể nói ra điều gì.
Chỉ muốn yên ổn dựa vàolồng ngực anh, chỉ một chút thôi sẽ bình tâm trở lại.
"Ai khóc chứ, emkhông thèm khóc, anh bớt lắm chuyện đi", rõ ràng nước mắt vẫn rơi từng hạttrên vai anh, vậy mà tôi nhất quyết không chịu tỏ ra mềm yếu, "Này, anhgọi em đến để làm gì, để nghe anh nói những câu không có chút dinh dưỡng nàonày hả?"
"Cái tên Hạ NhạcHuyên đó mấy ngày rồi không biết làm gì, suốt ngày cũng không có mặt ở nhà. Thếnên tụi học sinh đều bảo gọi em đến dạy chúng, ai bảo lần trước em thoắt cái đãquật ngã anh kia chứ, ha ha."
Đồ ngốc, người sáng mắtchỉ cần liếc qua một cái cũng biết Hạ Nhạc Huyên thích anh.
Đồ ngốc, người sáng mắtchỉ cần liếc qua một cái cũng biết hôm đó anh cố ý nhường em.
Đồ ngốc, người sáng mắtchỉ cần liếc qua một cái cũng biết em không thích anh.
Nhưng mà có lẽ tất cảmọi người cũng đều như vậy, cam tâm tình nguyện làm một người mù, trừ người ởtrong tim mình ra đều không buồn nhìn bất kỳ người nào khác.
"Ya, sợi dây chuyềntrên cổ em là thế nào đấy?"
"Ưm", tim chợtthấy nhói đau, tôi cố bình thản trả lời: "Là sợi dây chuyền bị mất em tìmlại được."
"Xem ra… sợi dâychuyền anh mua là thừa thãi rồi", giọng nói của Thiên Diệp cố che giấu đisự thất vọng nhưng không nổi
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu